Khi anh đến nơi thì phát hiện lối đi thông với nhà kho đã bị khóa, đang lúc sốt ruột thì thấy Mục Tư Viễn cũng chạy tới.

Mục Tư Viễn tương đối quen thuộc với chỗ này, suy tính cũng chu đáo hơn, còn mang cả dây thừng.

"Đi theo tôi!" Thấy cửa khóa, Mục Tư Viễn lập tức quay người đi.

Hai người đến ban công cuối hành lang, trèo lên hai bệ cửa sổ liền ra ngoài hành lang của nhà kho.

Mục Tư Viễn đưa một đầu dây thừng cho anh. "Anh giữ, tôi bò qua."

Nói xong anh ta buộc đầu kia vòng qua người.

"Để tôi đi!" Anh đoạt lấy dây thừng. "Không biết bọn họ có mấy người, anh quen thuộc chỗ này, mau đi báo cảnh sát!"

Mục Tư Viễn thoáng suy xét. "Được! Anh đi trước, tôi báo cảnh sát xong lập tức leo qua!"

Anh buộc chặt dây thừng mới nghĩ đến: "Vậy lát nữa anh sao leo qua được?"

"Anh không phải quan tâm!"

Mục Tư Viễn đẩy anh. "Anh leo qua đi. Nếu Bảo Bảo hỏi anh, anh đừng nói làm sao chúng ta qua được, như thế cô ấy sẽ lo lắng!"

Anh ngẩn ra.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Mục Tư Viễn còn quan tâm Bảo Bảo hơn so với những gì anh nghĩ.

"Vì sao lại không nói?"

Câu hỏi của Cố Bảo Bảo cắt ngang sự hoảng hốt của anh, anh cười khẽ. "Bên đó còn có một cầu thang, bọn anh đi lối đó."

Nói xong anh bụm tay che vết thương: "Có hơi đau, anh nghỉ một lát."

Cô khẩn trương gật đầu, lại không hỏi tiếp.

Công Tôn Diệp nhắm mắt, trong lòng có nghìn lời vạn lời day dứt.

Anh hình như chưa có nói với cô, tại sao anh lại ở Mục Thị. Đêm nay cũng không phải chỉ có một mình anh. Có một người còn lo lắng hơn cả anh. Anh không nói, bởi vì đáp án của ba vấn đề đó đều là: Mục Tư Viễn.

Anh xấu hổ với sự ích kỷ của mình, anh căm giận sự giấu giếm của bản thân, nhưng anh thực sự...

Không nói ra được.

Cố Bảo Bảo tựa đầu nhìn ngoài ô cửa, cô lại bị thương, anh có thấy được không?

Không thể nào. Vừa rồi y tá ở bên xe giúp cô xử lý vết thương, anh không thể không trông thấy.

Anh đã lựa chọn làm như không thấy ư?

Trước kia anh cũng không vô tình như thế, có phải anh đang giúp cô quên anh mau hơn?

Cô cúi xuống, tay che mặt, giống như rất mệt mỏi.

Không, không phải, cô chỉ lén lút lau nước mắt đi thôi.

Công Tôn Diệp phải khâu nhiều mũi, Cố Bảo Bảo thì đã xử lý vết thương ổn thỏa, cảnh sát bắt đầu hỏi cô.

"Cô Cố, cô có thể nói rõ những chuyện đã xảy ra cho chúng tôi được không?"

Cố Bảo Bảo gật đầu, Công Tôn Diệp và cô cách nhau chỉ bằng một tấm rèm, cô nói anh cũng có thể nghe thấy.

"Anh sĩ quan." Cô nghĩ rồi nói: "Cổ Tín Dương bây giờ... ở đâu?"

"Anh ta đã bị chúng tôi bắt giữ." dĐ!L#QĐôn Giọng nói anh sĩ quan nhẹ nhàng. "Cô không cần sợ, chuyện gì đã xảy ra, cô hãy nói với chúng tôi."

Nhưng mà, cô gái trước mặt lại lộ ra vẻ ngạc nhiên. "Các anh sao lại bắt anh ta?"

Cảnh sát sửng sốt, Công Tôn Diệp bên cạnh cũng sững sờ, nghe cô tiếp tục hỏi: "Anh sĩ quan, các anh sao lại bắt anh ta?"

Cảnh sát cũng khó hiểu. "Anh ta bắt cô và con trai cô để vơ vét tài sản, cho nên chúng tôi mới bắt anh ta!"

"Bắt tôi và con trai tôi?"

Cố Bảo Bảo lắc đầu. "Anh sĩ quan, các anh có thể lầm rồi, tôi chỉ bàn bạc công việc với Cổ Tín Dương ở công ty thôi, không có cái chuyện vơ vét tài sản gì cả."

Công Tôn Diệp ngơ ngác, cô ấy sao lại nói như thế? Tại sao lại muốn che giấu cho Cổ Tín Dương?

Anh nhíu mày, nhớ lại vừa rồi ở trong nhà kho cô đã nói, chẳng nhẽ cô vì Cổ Tín Dương là chú của Nhạc Nhạc, không muốn người thân trong nhà họ Mục trở mặt thành thù sao?

Lại nghe cô cất cao giọng: "Chiều qua tôi dẫn theo cả con trai đến công ty, sau đó trời mưa to, con tôi nó sợ nên tôi ở lại công ty."

"Cô Cố, vậy vết thương trên người cô và anh Công Tôn là thế nào?"

"Đây là hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm. Anh Công Tôn cũng hiểu lầm nên mới xảy ra chút xung đột."

Cô cố gắng phủi sạch mọi chuyện cho Cổ Tín Dương. "Anh xem, tôi khuyên can bọn họ cũng bị cứa dao đây. Anh sĩ quan, kỳ thực Cổ Tín Dương là chú ruột của con tôi, anh ta làm sao lại thương tổn đến con tôi được? Đây chỉ là hiểu lầm thôi."

Công Tôn Diệp cười, anh đã biết lát nữa khi cảnh sát hỏi thì mình nên nói như thế nào.

Nhưng Bảo Bảo à, em làm như vậy thật sự có được không?

Tới khi vết thương của anh xử lý xong, cảnh sát lại đến hỏi anh.

Anh hiểu ý của Cố Bảo Bảo, lời nói tự nhiên cũng không khác cô bao nhiêu khiến cảnh sát mang theo nghi vấn mà đi.

"Bảo Bảo, như vậy không sao chứ?" Y tá sắp xếp xong phòng bệnh cho bọn họ, anh hỏi.

Cố Bảo Bảo áy náy nhìn anh. "A Diệp, xin lỗi anh, khiến anh bị thương vô ích."

"Em với Nhạc Nhạc không có việc gì, vết thương của anh sao lại là vô ích?"

Anh giả bộ trừng mắt lên, vẫn nghi hoặc. "Tại sao em làm vậy?"

Cô nhún vai. "Em luôn cảm thấy, anh ta không phải người vô tình. Anh nghĩ xem, anh ta có thể lấy Nhạc Nhạc uy hiếp em giả chữ ký của Tư Viễn ký lên bất cứ tài liệu gì, thư chuyển nhượng tài sản cũng không vấn đề, dĐ!L#QĐôn nhưng anh ta lại không làm thế. Anh ta chỉ bảo em ký vào thư ưu tiên chuyển nhượng cổ phần mà thôi."

Công Tôn Diệp không có nói thêm gì nữa, chỉ cần cô không bị thương tổn, cô làm gì anh cũng ủng hộ, nhưng mà: "Anh hy vọng anh ta có thể cảm nhận được dụng tâm của em."

"Không sao." Cô cười cười. "Chỉ cần anh ta sau này đừng làm thương tổn Hoan Hoan Nhạc Nhạc là được. Em làm vậy, coi như tích phúc cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc đi."

Nhìn nụ cười của cô, anh cũng không nhịn được cười theo.

Thực sự, nụ cười của cô giống như, giống như... không khí với anh!

"Hai vị, xin hãy thay quần áo."

Lúc này cô y tá đi vào, đưa cho hai người hai bộ quần áo, Cố Bảo Bảo nhìn anh mới phát hiện bên trong anh mặc đồ ngủ.

"A Diệp... Anh?" Cô ngơ ngác.

Công Tôn Diệp cười khẽ. "Chú Cố gọi cho anh, anh ra ngoài vội quá nên không thay đồ."

Thấy cô vẫn còn ngơ ngác, anh giả và cười gian. "Anh thay quần áo đây, em không phải muốn thưởng thức vóc dáng của anh đấy chứ?"

Cố Bảo Bảo đỏ mặt, mau chóng quay đầu đi chỗ khác.

Cô y tá kéo rèm che cho bọn họ. "Anh chị mau thay đồ đi!"

Ra ngoài vội quá nên không thay quần áo! có phải anh đang ngủ thì bị đánh thức?

Sau đó lập tức ra ngoài?

Cô thật sự quan trọng với anh vậy sao?

- Tình yêu là thứ gì? Quá hư ảo. Thứ con nên tin tưởng và nắm chặt ấy là thân tình, tình cảm mà A Diệp dành cho con chính là thân tình -

Câu nói của ba hiện lên trong đầu. Trước mặt Cổ Tín Dương, anh bảo vệ cô và Nhạc Nhạc, thậm chí không màng đến tính mạng của mình...

Cô mâu thuẫn lắc đầu, cô nên làm gì bây giờ?

"Cô Cố, cô nên ngủ một giấc đi." Y tá vào phòng bệnh. "Sắc mặt cô rất kém, sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục vết thương."

"Cám ơn!" Cô nằm xuống giường, chờ y tá đi rồi lại ngồi dậy.

Cô sao có thể ngủ? Nhớ lại những chuyện xảy ra tới hôm nay, nghĩ đến việc Công Tôn Diệp vì cô làm mọi chuyện...

Cô có thể làm gì để báo đáp anh?

Thực sự như ba nói, lấy anh ư?

Cô có thể không?

Cứ ngồi vậy chẳng biết bao lâu, mãi cho đến khi cửa bị đẩy ra. "Bảo Bảo!"

Cô nghe tiếng động, đầu tiên là ngây ra, sau đó mới xoay người lại.

Cho dù thanh âm quen thuộc như thế, trong lòng cô vẫn mong đợi. Mặc dù khi xoay lại, nhìn thấy người đến lại phải thêm một lần thất vọng.

"Ba!" Ba Cố tiến lên. "Sắc mặt con sao kém như vậy?"

"Con không sao, con..."

Cô đang muốn biện một lý do không để ba mẹ lo lắng, ba Cố liền cắt ngang: "Còn nói không sao! Vừa rồi ba đi thăm A Diệp, cậu ấy mới nói cho ba biết!"

Ông vừa nói vừa thở dài. "Người nhà A Diệp đều tới, bị thương nặng như thế, mẹ A Diệp cũng phải khóc thương cho con!"

Cố Bảo Bảo lo sợ, không biết nên nói gì.

"Con đừng lo!" Ba Cố vỗ vai cô: "Ba mẹ A diệp đều là người rõ ràng có lý lẽ, họ không nói gì cả."

Cô gật đầu. "Con bây giờ không tiện, đến khi xuất viện con sẽ đi thăm hỏi bọn họ, con thực sự... Có lỗi với bác trai bác gái."

"Đừng nói những điều đó vội, còn con thì sao?"

Ba Cố nhìn qa vết thương được băng bó của cô, khó tránh khỏi lo lắng.

Cố Bảo Bảo lắc đầu, dĐ!L#QĐôn vết thương của cô thực sự không hề gì.

Ba Cố lại hỏi: "Nhạc Nhạc đâu rồi? Nhạc Nhạc không phải ở với con sao?"

"Thằng bé... Tư Viễn đã ôm thằng bé đi rồi."

Nghe vậy, ba Cố có hơi giận. "Cậu ta ôm Nhạc Nhạc đi rồi? Cậu ta cũng không tới thăm con một chút sao?"

Tối qua còn sống chết đòi gặp Bảo Bảo, sao bây giờ chẳng thấy người đâu nữa?

Cố Bảo Bảo nghe xong khó chịu, cúi đầu không nói.

"Bảo Bảo, chú Cố!"

Lúc này, Công Tôn Diệp đẩy cửa vào, y tá theo sau cầm một cái giỏ trái cây lớn.

Anh bảo y tá đặt giỏ trái cây lên bàn, cười nói: "Bảo Bảo, bên anh có rất nhiều mà không bỏ được, em giúp anh đi."

Cố Bảo Bảo nhìn giỏ trái cây, lại ngẩng lên nhìn anh, đúng lúc thấy Công Tôn Diệp nháy mắt với ba Cố, cô vội vàng cúi đầu, trong lòng có chút bối rối.

Sau đó ba Cố lên tiếng. "Bảo Bảo, ba về trước xem tiệm, lát nữa mẹ con sẽ đến."

Cô gật đầu, đứng dậy muốn đi tiễn lại bị Công Tôn Diệp ngăn cản: "Bảo Bảo, em nghỉ ngơi đi, anh về phòng trước, vừa hay tiễn chú Cố."

Bọn họ có chuyện gạt cô?

Hay là có gì muốn nói mà không muốn cô nghe thấy?

Cô thực sự không ngăn được nghi hoặc trong lòng, lặng lẽ ra ngoài.

Người trên hành lang tương đối ít, đến khúc quanh cầu thang, cô liền nghe được tiếng bọn họ.

"Chú Cố, phải trải qua chuyện như thế, trong lòng Bảo Bảo nhất định còn rất khó chịu, xin chú đừng nói gì khác với cô ấy."

Nghe vậy, ba Cố thở dài. "A Diệp, chú cũng chưa nói gì cả. Cháu thông cảm cho nó thế, chú còn có thể nói gì? Nếu tính khí nó quật cường thế, chú thấy cháu đừng đặt tâm tư vào nó nữa, chớ để lỡ việc của mình."

"Chú Cố, xem chú nói gì kìa."

Anh mỉm cười. "Cháu là đàn ông, có gì mà lỡ hay không lỡ. Cháu có thể chờ, cháu không muốn dọa cô ấy, cũng không muốn lợi dụng chuyện hôm nay ép cô ấy."

Hóa ra anh gọi ba ra đây là muốn nói điều này?

"A Diệp." Ba Cố vỗ tay anh. "Cháu là người tốt, là do Bảo Bảo nhà chú... không có phúc."

"Chú Cố, chú đừng nói vậy, Bảo Bảo trong lòng cháu là tốt nhất, vĩnh viễn là như vậy. Chú thấy cháu cũng chờ mấy năm rồi, có chờ thêm cũng không sao."

Nước mắt lăn xuống, yết hầu tắc nghẹn, cô vội vàng che miệng mình, sợ sẽ để mình phát ra tiếng.

Nhưng ba Cố vẫn thấy điều khác thường, xoay người lại, ông và Công Tôn Diệp đồng thời sửng sốt. "Bảo Bảo...!"

Cô lắc đầu. "Con... Con không nghe thấy gì cả, con..."

Tiếng cô nghẹn ngào, nước mắt rơi đầy, cái gì cũng không nói được, cô chạy về phòng.

"Bảo Bảo." Công Tôn Diệp đuổi theo cô.

"Bảo Bảo!" Anh muốn lau nước mắt đi cho cô, cô lại xoay người đi không muốn để anh thấy đôi mắt đẫm lệ của mình.

"Bảo Bảo!" Anh có hơi luống cuống. "Xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên nói vói chú những lời ấy, anh..."

Cố Bảo Bảo lắc đầu. "Anh đừng nói, không phải anh không tốt..."

Anh xót xa khuyên nhủ: "Em đừng khóc, anh không phải muốn em khóc, anh..."

Anh khổ sở nhíu mày, anh thật sự không nghĩ tới cô sẽ đi theo.

"Bảo Bảo, anh không phải cố ý, anh chỉ là... Chỉ sợ chú Cố nói cho em những lời đó, khiến em khó chịu, anh..."

"Anh đừng nói." Cố Bảo Bảo lau nước mắt. "Em biết, em hiẻu."

Cô ngồi xuống mép giường, Công Tôn Diệp cũng ngồi xuống cạnh cô. "Em đừng khóc nữa..."

Nói xong anh cười: "Em biết anh cái gì cũng không sợ, sợ nhất là phụ nữ khóc, em không phải có mưu đồ làm anh sợ sao?"

Cố Bảo Bảo bị anh chọc cười, nước mắt vẫn lăn dài.

Lần này, là nước mắt cảm động.

Không, cho tới giờ anh đều khiến cô phải rơi nước mắt cảm động.

Anh chưa từng để cô phải đau lòng.

"Bảo Bảo!"

Anh thu lại nụ cười, nói nghiêm túc: "Anh sợ em vì những chuyện đã xảy ra hôm nay mà trong lòng sẽ có gánh nặng. Bây giờ anh nói thẳng, em đừng suy nghĩ nhiều quá, bằng không mọi chuyện anh là sẽ không có ý nghĩa."

Anh không muốn một cô gái lấy thân báo đáp, anh thà rằng được cô chăm sóc, yêu anh mà ở cùng anh, cũng không cần cô vì cảm kích mà lấy anh.

"A Diệp..." Cố Bảo Bảo không biết mình có thể nói gì. Anh càng như vậy, cô càng nợ anh nhiều hơn.

Cô có thể lấy cái gì trả lại cho anh?

Rõ ràng thứ anh muốn, cô lại không cho anh được.

"Đừng suy nghĩ lung tung." Anh mỉm cười. "Lát nữa y tá sẽ tiêm cho em, anh cũng phải về tiêm, tiêm xong anh sẽ quay lại thăm em."

Trong thuốc có thành phần thuốc an thần, hơn nữa tối qua ngủ không yên, cô liền nhanh chóng thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô lại tới công viên Lan Hoa.

Thật kỳ quái, lần này cô không dẫn theo Nhạc Nhạc mà chỉ có một mình.

Cô không biết sao mình lại tới, cứ bước đi trong công viên.

Cô trông thấy bản thân khi còn bé, bởi vì ham chơi mà lạc đường trong rừng.

"Anh Tư Viễn, anh Tư Viễn..."

Cô bé lớn tiếng hô, trên mặt còn vương nước mắt, không phải vì cô bé không tìm được đường về mà bởi vì cô bé đã lạc mất anh Tư Viễn mà cô âu yếm.

"Anh Tư Viễn, anh Tư Viễn..." Cô bé đau lòng như thế khiến cô không nhịn được muốn tiến lên an ủi, song lúc này, một hình bóng quen thuộc cao lớn lại xuất hiện.

Cô rất vui, nói: "Anh Tư Viễn, em ở đây, em ở đây!"

Nhưng anh không để ý tới cô, mà đi tới trước mặt cô khi còn bé, cười dịu dàng, lấy ra một chiếc nhẫn: "Bảo Bảo, em có đồng ý lấy anh không?"

Cô bé nhìn anh: "Anh là ai?"

Anh trả lời: "Anh là anh Tư Viễn đây!"

Cô bé tức giận đá anh một cước. "Anh không phải anh Tư Viễn của em, em muốn đi tìm anh Tư viễn."

Nói xong cô bé chạy đi.

Anh đuổi theo phía sau, còn cô đuổi theo anh.

Nhưng cô không kịp anh, cho dù không theo kịp, chỉ có thể nhìn anh biến mất khỏi tầm nhìn...

"Anh Tư Viễn..."

Cô tỉnh lại từ trong mộng, nước mắt thấm ướt khuôn mặt.

Cô đi xuống giường, mở cửa, ra ngoài hành lang trống không.

Anh Tư Viễn, vì sao anh không tới thăm em?

Vì sao... Anh bảo em tới công viên Lan Hoa, em đi rồi, anh vì sao không đến đúng giờ?

Anh bảo em đến nơi đó làm gì?

Vì sao anh không đến nói cho em?

Anh Tư Viễn... Anh làm mọi chuyện không phải vì giày vò em chứ?

Nếu là vậy... Đã đủ rồi, em đã đến giới hạn thừa nhận.

Nhưng mà...

Em vẫn muốn chờ anh, chờ anh một ngày cuối cùng.

Hi vọng anh có thể đến thăm em, có thể nói cho em biết ở công viên Lan Hoa, anh chuẩn bị nói gì với em.

Nếu anh không đến, vậy em sẽ đi.

Trước kia em vì anh mà sống, sau này em cũng vì anh mà sống, nhưng, nếu anh không cần, em sẽ đi.

Bởi vì có người vẫn luôn chờ em.

Em khiến anh ấy chờ đợi trong đau khổ, giống như em chờ đợi anh trong đau khổ vậy.

Em biết rõ tư vị đau khổ ấy, đau tận xương tủy, chảy xuôi theo máu, mỗi lần trái tim đập, máu chảy về tim là cô lại đau.

Rất đau khổ, anh Tư Viễn.

Nếu em có thể khiến thế giới này bớt đi một người đau khổ, em vì sao lại không làm?

***

Bên trong biệt thự Mục Tư Viễn.

Mục Phong Minh đứng ở mép giường, nhìn bác sĩ vừa mới đo nhiệt độ cho Mục Tư Viễn. "Bao nhiêu?" Ông hỏi.

Bác sĩ nhìn nhiệt kế. "Bốn mươi độ!"

Mục Phong Minh ngạc nhiên. "Nó làm gì mà sốt đến bốn mươi độ?"

"Trúng phong hàn rất nghiêm trọng!"

Bác sĩ giải thích cặn kẽ. "Thân thể Mục tổng mặc dù rất tốt, nhưng tối qua gặp mưa rét, cơ thể dính mưa cũng sẽ sinh bệnh."

Mục Phong Minh than thở, nhìn gương mặt con trai.

Bỗng, ông sửng sốt, tay lướt qua khóe mắt con trai, lúc thu tay lại thì trên tay có vương một giọt lệ.

"Mau điều trị cho nó!" Ông sửng sốt lại đau lòng. "Đau khổ đến rơi cả nước mắt, ai!"

Bác sĩ gật đầu, lập tức chuẩn bị nước thuốc cho anh, dự định sẽ truyền nước hạ sốt trước.

Nhưng kim châm còn chưa đâm vào mạch máu thì anh chợt mở mắt.

Mục Phong Minh ngẩn ra. "Tư Viễn, con tỉnh rồi."

Anh kinh ngạc nhìn trần nhà, trong miệng yếu ớt thốt ra hai từ: "Bảo Bảo!" Tiếp đó lại nhắm nghiền mắt.

"Làm sao vậy?" Mục Phong Minh kỳ quái hỏi.

Bác sĩ nhanh chóng giải thích: "Ông Mục, ông đừng nóng vội, Mục tổng chỉ đang nằm mơ rồi nói mê thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương