Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng
-
Chương 111: Quên đi liệu có dễ
"Hai thằng nhóc ngủ rồi à?" Ba Cố đi tới hỏi khẽ.
Cố Bảo Bảo gật đầu, ông liền nói: "Vậy con xuống nhà uống thuốc đi."
Hai người cùng xuống dưới, cô lại không thấy mẹ đâu.
"Mẹ con về nhà bên kia rồi, tối nay ba ngủ ở tầng một, con và hai thằng nhóc ở trên an toàn hơn."
Cô sửng sốt, mơ hồ đoán là ba có chuyện muốn nói với cô.
Quả nhiên, uống thuốc xong, ba liền gọi cô đến ngồi cùng ông ở cái ghế ngoài tiệm.
"Ba." Cô ngồi xuống. "Ở đây gió lớn, vẫn nên vào nhà đi ạ."
Ba Cố lắc đầu, đốt điếu thuốc, ngẩng lên hỏi: "Con hút không?"
Cô ngạc nhiên. "Ba..."
Ba sao lại biết cô hút thuốc?
Cô mới chỉ hút trước mặt Mục Tư Viễn, ngoài ra thì chỉ khi một mình cô mới lấy ra.
Ba Cố cười. "Con là con gái ba, chuyện nhỏ này mà ba không biết được sao?"
Ông lấy ra thêm một điếu, châm lửa rồi đưa cho cô.
Cố Bảo Bảo chỉ cầm trong tay mà không hút.
"Đàn ông hút thuốc là vì thích, phụ nữ hút thuốc là vì... có khổ trong lòng..."
Ông hít mạnh, mới nói: "Bảo Bảo, ba biết nỗi khổ trong lòng con."
Cô cúi xuống, khóe mắt ươn ướt.
Hóa ra ba mẹ đều biết hết, bọn họ không nói chỉ là không muốn gia tăng gánh nặng trong lòng cô mà thôi.
Ba Cố vỗ vai cô: "Ba mẹ chưa từng nghĩ tới việc kết thân với Mục lão gia, nhất là mẹ con, con biết vì sao mà mẹ con luôn phản đối con và thiếu gia Tư Viễn không?"
Cố Bảo Bảo lắc đầu, cô còn nhớ, từ sau khi cô lên trung học, mẹ dẫn cô ra khỏi nhà họ Mục, mẹ cũng không làm tiếp ở đó nữa mà mở tiệm mỳ vằn thắn này.
Từ đó, cô không còn học cùng Mục Tư Viễn nữa mà chuyển sang một trường trung học gần tiệm mỳ vằn thắn.
Khi đó cô không thể nào hiểu được cách làm của mẹ, nhiều lần còn giận dỗi nữa.
Về sau cô mới hiểu, mẹ cô làm thế là muốn cô cách xa Mục Tư Viễn.
"Nhà họ Mục có tiền, chúng ta không xứng!"
Ba Cố tiếp tục, "Tính cách thiếu gia Tư Viễn rất cường ngạnh, mẹ con sợ con theo cậu ta sẽ phải chịu ủy khuất. Mẹ con từng nói với ba, đàn ông như thiếu gia Tư Viễn, khi yêu một cô gái sẽ cưng chiều cô gái ấy lên tận trời, nhưng đến khi không còn yêu nữa, cô gái kia ngay cả cây cỏ cũng không bằng."
Cố Bảo Bảo cười khổ, không ngờ mẹ lại hiểu thấu triệt anh như vậy.
Cô không biết cảm giác được anh yêu là gì, nhưng tư vị khi không được anh yêu thì quả thực cô đã nếm đủ rồi.
"Ba." Cô đưa điếu thuốc lên miệng hút, "Những chuyện không vui đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa."
Ba Cố cười nhạt, "Hôm nay ba không muốn nói về thiếu gia Tư Viễn, ba muốn nói tới A Diệp."
Cô biết tâm tư của ba, cũng cười, "A Diệp, ba không cần phải nói đâu ạ. Ba, con nói thật với ba, con không có kết quả với Tư Viễn, cũng sẽ không có kết quả với A Diệp."
"Vì sao?" Ba Cố hỏi.
"Năm năm ở Mỹ, anh ấy luôn quan tâm chăm sóc con và Nhạc Nhạc, ba, nếu có thể thì chúng con đã sớm..."
Cô rít mạnh điếu thuốc, không nói thêm nữa.
Anh một mực chờ đợi cô, anh không ngại, cũng không so bì những chuyện trước kia của cô, trong lòng cô đều hiểu, nhưng cô trước sau không vượt qua được cửa ải của mình.
"Đó là vì con còn chưa quyết định quên Tư Viễn, bây giờ..."…
"Ba, không có gì khác cả. Nếu con không yêu A Diệp thì sao sống với anh ấy được? Điều đó không công bằng với anh ấy."
Giọng cô dồn dập, như đang giải thích hay đang trốn tránh.
Sau đó cô cứ hút mãi, cả điếu thuốc nhanh chóng cháy hết.
Ba Cố lại lấy thêm một điếu châm cho cô.
"Cám ơn ba." Cô cầm lấy, tay run run không sao đưa điếu thuốc lên môi được.
"Bảo Bảo!"
Ba Cố giữ cổ tay cô, nghiêm túc lại chăm chú nhìn cô: "Vẫn là câu nói kia, ba mẹ già rồi, không thể sống được với con bao nhiêu năm nữa, nếu con quyết định vì Mục Tư Viễn mà cô đơn lẻ loi cả đời, ba và mẹ con tuyệt đối không đồng ý!"
Cô cười khổ, "Ba, có phải ba mẹ đã thương lượng xong chuyện gả con cho A Diệp rồi không?"
Ba Cố không nói, cô tiếp tục: "Con lấy anh ấy chắc anh ấy sẽ rất vui, bởi vì đó là nguyện vọng của anh ấy cho tới bây giờ. Nhưng vui vẻ đó chỉ là nhất thời, có người đàn ông nào lại thích trong lòng vợ mình có người đàn ông khác chứ?"
"Con vẫn còn nhớ tới Mục Tư Viễn sao?" Ba Cố hỏi, "Cho dù đến ngày cậu ta kết hôn hoàn toàn không còn bất cứ quan hệ gì với con?"
Trong lòng cô đắng chát đau nhức.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới ngày đó, nhưng từ miệng ba nói ra, cô mới cảm giác nó thật chân thực.
Song nghĩ lại, việc như thế không phải rồi sẽ đến ư?
Anh không thể nào vĩnh viễn không kết hôn được.
Cho dù không phải Trịnh Tâm Du thì cũng sẽ là một cô gái khác...
Cô nhớ tới những cô gái xinh đẹp trong buổi vũ hội trên du thuyền, lại hít một hơi thuốc.
"Bảo Bảo! Con hãy nghĩ cho bản thân đi, tình yêu là thứ gì chứ? Quá hư ảo. Thứ con nên tin tưởng và nắm chặt ấy là thân tình, tình cảm mà A Diệp dành cho con chính là thân tình."
Thân tình? !
"Cậu ấy đối tốt với con, không cần con trả giá, cũng không cần con báo đáp, đây chính là thân tình."
Cô cúi đầu lặng lẽ không nói gì.
***
"Rầm", cánh cửa sắt đóng lại, ba đã đi ngủ rồi.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, cô dựa vào giường lắng nghe hơi thở của hai cục cưng, vừa thỏa mãn mà vừa trống rỗng.
Một lúc sau, cô đứng dậy đi tới ngăn tủ trong góc, ngăn kéo bên dưới cùng có cài mật khẩu, mật mã là sinh nhật cô.
Cô kéo thử, không nhịn được cười khẽ, đã bao nhiêu năm rồi mà cái ngăn này vẫn khóa.
Cô thử dùng ngày sinh nhật của mình mở khóa, thật sự đã mở được.
Ba mẹ lại chưa từng động tới ngăn kéo của cô!
Trong ngăn kéo này là năm tập nhật ký cô viết từ khi còn bé cho đến lúc học đại học.
Thật là nặng!
Cô lấy chúng ra đặt xuống đất, mở trang đầu tiên.
Thời điểm ghi trên ấy là lúc cô học tiểu học, tờ giấy đã ố vàng cả.
Ngày 18 tháng 5 trời nắng to
Hôm nay anh Tư Viễn bảo tôi đi bắt tôm trong hồ cho anh ấy, còn nói bắt được một trăm con thì anh ấy sẽ dẫn tôi tham gia tiệc nướng ngoài trời.
Tôi cứ bắt mãi, mặt trời cũng sắp nướng tôi bốc cháy, cuối cùng cũng bắt được một trăm con.
Nhưng lúc tôi cầm đi đưa cho anh Tư Viễn xem thì lại bị ngã trong vườn hoa, tôm không còn thấy đâu nữa.
Tôi biết Sơ Hàn lén ngáng chân tôi, thôi thì không sao, lần sau tôi bọc trong túi ny lon, sẽ không mất nữa.
Ngày 21 tháng 9 trời mưa to
Hôm nay là sinh nhật thứ mười một của tôi, anh Tư Viễn đã hứa là sẽ tặng quà cho tôi.
Tôi đợi mãi ở cửa mà không thấy anh ấy về, rồi trời bắt đầu mưa.
Rốt cuộc, tôi thấy một chiếc xe lái tới bên này, tưởng rằng anh Tư Viễn đã về, vội vàng chạy ra đón, không ngờ chiếc xe kia cua vòng làm bắn nước bẩn lên quần áo tôi.
Sau đó tôi thấy anh Tư Viễn đi xuống xe, đằng sau có một nữ sinh, nữ sinh kia gọi anh ấy lại, chạy tới hôn lên má anh ấy rồi mới đi.
Từ đầu đến cuối anh Tư Viễn không nhìn tôi lấy một cái, giống như tôi là người trong suốt.
Nhưng mà nữ sinh kia là ai? Là bạn gái của anh ấy sao?…
...
Cố Bảo Bảo ôm tập nhật ký đi ra khỏi con ngõ, rẽ sang bên trái, cách đó không xa là một con sông.
Cô dẫm lên bãi cát, từ từ ngồi xuống, nhìn bầu trời đầy sao.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, cô không còn là cô gái ôm ấp mơ mộng về tình yêu, cũng không còn là cô gái có thể vì tình yêu mà trả giá bằng mọi thứ nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn quên đi quá khứ, bắt đầu lại lần nữa.
Cô đứng dậy, tìm một nhánh cây to, bắt đầu đào hố cát.
Đào thật lâu, cuối cùng đã đào được một cái hố to.
Cô mỉm cười lau mồ hôi, đem nỗi nhớ mấy ngày nay bỏ vào trong hố, rồi lấp cát lên che giấu chúng đi.
Tạm biệt, quá khứ của tôi!
Tạm biệt, người tôi đã từng yêu say đắm!
Hóa ra quên một người, cũng không nhất định phải phân ly, quên một người, là lấy người đó ra khỏi trong tim!
Bắt đầu từ bây giờ, cô nhất định gắng hết sức làm điều đó!
Hít sâu một hơi, cô san bằng bùn đất, dứt khoát quay đi rời khỏi bờ sông.
Gió đêm thổi phần phật, sau khi cô đi được một lúc thì một người lại đến.
Người này dừng lại tại nơi cô san bằng đât, sau khi nhìn một lúc, anh tìm lấy một cành cây to đào cái hố mà Cố Bảo Bảo mới lấp xong lên.
Một lúc sau, anh lấy năm tập nhật ký ra, lấp lại cái hố như cũ rồi cầm tập nhật ký quay về xe, mở ra xem.
Ngày 30 tháng 9 trời trong
Hôm nay mẹ không ở nhà, bảo tôi đến nhà họ Mục tìm ba.
Tôi rất vui, bởi vì mấy ngày rồi không được gặp anh Tư Viễn, hôm nay là cuối tuần, trên đường đến nhà họ Mục tôi cứ cầu nguyện anh ấy có ở nhà.
Trời cao như nghe được lời cầu nguyện của tôi, ba nói anh ấy có ở nhà, tôi vui vẻ không để ý tới ai chạy vào biệt thự để tìm anh.
Lên tầng hai, tôi lập tức nghe được tiếng dương cầm, tôi vui vẻ tới phòng nhạc, còn chưa kịp gọi anh thì thấy anh đang ngồi chơi đàn cùng một cô gái.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp tao nhã như một cô công chúa, đừng nói là tôi, cho dù là cô gái xinh nhất lớp tôi đứng chung với cô ấy cũng sẽ ảm đạm thất sắc cho coi.
Nhưng cô ấy ngồi bên cạnh anh Tư Viễn lại thật hợp, bọn họ rất xứng đôi, ngay cả nụ cười cũng xinh đẹp giống nhau.
Trên đường về tôi đã khóc, không biết vì sao khóc, trong tim tôi rất đau, đau đớn vô cùng.
Ngày 8 tháng 11 trời rất lạnh
Đây là lần thứ hai trăm mười, anh Tư Viễn gọi tôi ra ngoài.
Mỗi một lần trước kia, tôi đều có thể để mình cười, làm nũng với anh ấy, giả bộ như chẳng quan tâm.
Hôm nay tôi không có cơ hội ấy, bởi vì sau khi anh ấy nói xong liền lập tức chạy tới chỗ Trịnh Tâm Du.
Khi đó, tôi cảm thấy người đi lại trên đường đều nhìn tôi làm tôi rất khó chịu.
Cho nên tôi yên lặng tự nhủ, không thể khóc, không thể khóc, nếu khóc thì sẽ càng làm bản thân khó chịu hơn.
Nhưng bây giờ có thể, một mình tôi ở trong phòng, khóc thế nào cũng sẽ không ai biết, không ai chê cười.
Tôi thực sự rất muốn khóc, nhưng vì sao mà nước mắt lại không chảy ra nổi.
Ngày 19 tháng 8 rối loạn
Tôi có nên tiếp tục nữa không? Tôi không nên tiếp tục nữa, tim tôi đau quá, đau quá, đau quá...
Tôi không muốn ỷ lại anh ấy nữa, không muốn thấy, không muốn nghe anh ấy đối tốt với cô ấy thế nào, có lẽ mẹ nói đúng, tôi nên tìm một người để gả.
Xong chuyện đó, tôi sẽ không còn nhớ đến anh ấy nữa.
Nhưng, nhưng nếu tôi không nghĩ đến anh ấy, trong lòng tôi không còn có anh ấy, liệu tôi còn sống được nữa không, tôi...
Cố Bảo Bảo, mày thật không có chí khí, không có anh ta thì mày không sống được ư? Mày đúng là không có tiền đồ...
Tôi không có tiền đồ, tôi không thể không có, không thể không có anh ấy, nghĩ tới việc sau khi tôi đi rồi, anh ấy sẽ lấy cô ấy, tôi thấy mình sẽ chết, sẽ chết ngay lập tức.
Tôi nên làm gì, tôi nên làm gì bây giờ?
Ngày 19 tháng 12 nắng vàng rực rỡ
Hôm nay là ngày hạnh phúc mà cả đời tôi sẽ luôn nhớ đến.
Hôm nay tôi tới bệnh viện kiểm tra, tôi đã có con của anh Tư Viễn.
Tốt quá tốt quá, tôi rất vui. Tôi chưa từng nghĩ tới tôi có thể sinh con cho anh ấy, có phải tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này không?
Nhất định tôi là người phụ nữ ấy!
Ngày 26 tháng 9 trời mưa
Vì sao khi bỏ đi thì trời luôn mưa?
Trên ti vi, trong tiểu thuyết, khi tôi quyết định sẽ đi thì trời lại mưa?
Bác sĩ nói dự kiến sinh sẽ là ba ngày sau, vậy thì ba ngày sau cũng là ngày tôi đi.
A Diệp hỏi tôi, nếu cả con cũng bằng lòng sinh cho anh ta, vì sao sau khi sinh lại muốn bỏ đi?
Tôi quá ngây thơ, từng mong rằng có con sẽ được anh ấy quan tâm nhiều hơn.
Nhưng kể từ đêm đó, anh ấy bỏ lại tôi ra ngoài, tôi không bao giờ nguyện ý lừa mình dối người nữa.
Tôi biết khi đó anh đi gặp Trịnh Tâm Du, tôi nghe được trong lúc anh gọi điện thoại, Trịnh Tâm Du say rượu không thể lái xe, anh lập tức chạy tới.
Trịnh Tâm Du là tất cả của anh ấy, còn tôi thì là gì của anh ấy?
Tôi thú nhận tôi đã từng ghen đến phát điên, nhưng bây giờ ngay cả sức để ghen tôi cũng chẳng có.
Còn ba ngày nữa, mau đến nhanh đi, biệt thự này giống như một cái lồng giam, tôi sợ rằng sự oi bức ấy sẽ làm hại đến cục cưng trong bụng.
...
Phía chân trời dần sáng lên, tay anh run rẩy lật đến trang cuối cùng.
Phía cuối trang giấy viết một hàng chữ nhỏ, không có ngày tháng, không có tâm tình, chắc là tối qua mới viết.
-- Cố Bảo Bảo, quên hết đi, lấy anh ta ra khỏi cuộc sống của mày, mày có thể làm được! Nhất định có thể làm được! --
Anh ngẩn ra, đặt tập nhật ký lên bàn, muốn quên anh sao?
Muốn hoàn toàn quên anh ư?
Cố Bảo Bảo, em làm được chứ? Em thực sự có thể làm được chứ?
Anh hét lên, hất toàn bộ mọi thứ trên bàn xuống đất.
Tại sao lại muốn quên anh?
Có phải là vì Công Tôn Diệp?
Cảnh tượng xảy ra ở sân chơi tối qua anh đều nhìn thấy!
Anh thấy Công Tôn Diệp hôn cô, cô lại không cự tuyệt chút nào!
Cố Bảo Bảo, em thật đáng chết! Em lại dám để người đàn ông khác chạm vào môi em? !
Anh đứng lên lao ra cửa, anh muốn đứng trước mặt hỏi cô, cô có thể quên anh được không? !
-- Chú Cố, chú nói vậy không phải là muốn cháu lấy Bảo Bảo chứ? --
-- Thiếu gia Tư Viễn, cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi biết con gái tôi không xứng với cậu, tôi cũng không muốn nó lấy người đàn ông có gia cảnh như cậu. --
-- Trong lòng tôi, con gái tôi là cô gái tốt nhất trên thế giới, nhưng nếu nó tùy tiện gả cho ai đó, tôi là người đầu tiên chặt đứt chân nó! --
Tay nắm chốt cửa dừng lại, nghĩ đến lời chú Cố nói, chân mày anh nhíu lại thật chặt.
Anh hiểu rõ, sau khi chú Cố nói vậy, anh còn đi tìm cô nữa chứng tỏ anh bằng lòng hứa hẹn sẽ lấy cô.
Hôm qua lúc ở sân chơi, thấy Công Tôn Diệp hôn cô, anh rất tức giận, nhưng đồng thời cũng bị những lời của chú Cố cản chân.
Hứa hẹn sẽ lấy cô!
Anh có bằng lòng không? Anh có thể không?
Trái tim anh sao lại mờ mịt như thế?
Ngồi trở lại ghế, anh kéo ngăn kéo lấy ra một cái hộp màu đỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Đây là chiếc nhẫn lần trước anh mua dự định cầu hôn với Tâm Du.
Trong lòng anh, anh kỳ vọng rằng người vợ tương lai của mình là cô gái xinh đẹp, thông minh có tu dưỡng, có thể có sở thích và chủ đề giống anh.
Khi Trịnh Tâm Du xuất hiện, anh liền có cảm giác mình đã tìm được cô gái như thế, vậy nên anh luôn coi cô ấy như người vợ tương lai của mình.
Khi anh biết người cô ấy yêu không phải anh mà là người khác, anh không hề thấy tức giận chút nào.
Anh không hiểu là, sự bao dung và thương yêu dành cho cô ấy đến từ đâu, hay là vì mình không yêu cô ấy?
Còn với Cố Bảo Bảo, tâm tình tức giận, độc chiếm lại mang theo khao khát, anh biết đó là vì mình muốn cô, muốn chiếm hữu cô cho bản thân.
Nhưng nếu đổi lấy điều đó bằng hôn nhân thì sao anh lại chần chờ?
Có chần chờ, có phải bởi vì anh cũng không thực sự yêu cô?
Anh mê man nhắm mắt lại, thở dài nặng nề.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Mục tổng? Anh có ở bên trong không?"
Là thư ký chủ nhiệm, anh mở cửa.
Thư ký chủ nhiệm đi vào, kinh ngạc nhìn đống tài liệu vung vãi, vừa nhanh chóng nhặt chúng lên vừa hỏi: "Mục tổng, hôm nay anh tới sớm vậy?"
Mục Tư Viễn nhìn cô ấy, không nói gì.
Thư ký chủ nhiệm cũng không hỏi nữa, mà tiếp tục nhặt tài liệu lên.
"Đừng nhặt." Bỗng anh lên tiếng: "Cô đứng lên, tôi có điều muốn hỏi."
Thủ trưởng có lệnh, cô đành phải đứng lên. Anh nghĩ một lúc mới nói: "Cô... với chồng cô, kết hôn như thế nào?"
Ủa? Đây coi là vấn đề gì?
Thư ký chủ nhiệm mếu máo, tất nhiên là đi dăng kí rồi kết hôn.
"Ý tôi là..." Anh cũng ý thức được câu hỏi của mình rất ngu ngốc, lập tức đổi giọng: "Chồng cô... quyết định cầu hôn với cô là thế nào?"
Cố Bảo Bảo gật đầu, ông liền nói: "Vậy con xuống nhà uống thuốc đi."
Hai người cùng xuống dưới, cô lại không thấy mẹ đâu.
"Mẹ con về nhà bên kia rồi, tối nay ba ngủ ở tầng một, con và hai thằng nhóc ở trên an toàn hơn."
Cô sửng sốt, mơ hồ đoán là ba có chuyện muốn nói với cô.
Quả nhiên, uống thuốc xong, ba liền gọi cô đến ngồi cùng ông ở cái ghế ngoài tiệm.
"Ba." Cô ngồi xuống. "Ở đây gió lớn, vẫn nên vào nhà đi ạ."
Ba Cố lắc đầu, đốt điếu thuốc, ngẩng lên hỏi: "Con hút không?"
Cô ngạc nhiên. "Ba..."
Ba sao lại biết cô hút thuốc?
Cô mới chỉ hút trước mặt Mục Tư Viễn, ngoài ra thì chỉ khi một mình cô mới lấy ra.
Ba Cố cười. "Con là con gái ba, chuyện nhỏ này mà ba không biết được sao?"
Ông lấy ra thêm một điếu, châm lửa rồi đưa cho cô.
Cố Bảo Bảo chỉ cầm trong tay mà không hút.
"Đàn ông hút thuốc là vì thích, phụ nữ hút thuốc là vì... có khổ trong lòng..."
Ông hít mạnh, mới nói: "Bảo Bảo, ba biết nỗi khổ trong lòng con."
Cô cúi xuống, khóe mắt ươn ướt.
Hóa ra ba mẹ đều biết hết, bọn họ không nói chỉ là không muốn gia tăng gánh nặng trong lòng cô mà thôi.
Ba Cố vỗ vai cô: "Ba mẹ chưa từng nghĩ tới việc kết thân với Mục lão gia, nhất là mẹ con, con biết vì sao mà mẹ con luôn phản đối con và thiếu gia Tư Viễn không?"
Cố Bảo Bảo lắc đầu, cô còn nhớ, từ sau khi cô lên trung học, mẹ dẫn cô ra khỏi nhà họ Mục, mẹ cũng không làm tiếp ở đó nữa mà mở tiệm mỳ vằn thắn này.
Từ đó, cô không còn học cùng Mục Tư Viễn nữa mà chuyển sang một trường trung học gần tiệm mỳ vằn thắn.
Khi đó cô không thể nào hiểu được cách làm của mẹ, nhiều lần còn giận dỗi nữa.
Về sau cô mới hiểu, mẹ cô làm thế là muốn cô cách xa Mục Tư Viễn.
"Nhà họ Mục có tiền, chúng ta không xứng!"
Ba Cố tiếp tục, "Tính cách thiếu gia Tư Viễn rất cường ngạnh, mẹ con sợ con theo cậu ta sẽ phải chịu ủy khuất. Mẹ con từng nói với ba, đàn ông như thiếu gia Tư Viễn, khi yêu một cô gái sẽ cưng chiều cô gái ấy lên tận trời, nhưng đến khi không còn yêu nữa, cô gái kia ngay cả cây cỏ cũng không bằng."
Cố Bảo Bảo cười khổ, không ngờ mẹ lại hiểu thấu triệt anh như vậy.
Cô không biết cảm giác được anh yêu là gì, nhưng tư vị khi không được anh yêu thì quả thực cô đã nếm đủ rồi.
"Ba." Cô đưa điếu thuốc lên miệng hút, "Những chuyện không vui đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa."
Ba Cố cười nhạt, "Hôm nay ba không muốn nói về thiếu gia Tư Viễn, ba muốn nói tới A Diệp."
Cô biết tâm tư của ba, cũng cười, "A Diệp, ba không cần phải nói đâu ạ. Ba, con nói thật với ba, con không có kết quả với Tư Viễn, cũng sẽ không có kết quả với A Diệp."
"Vì sao?" Ba Cố hỏi.
"Năm năm ở Mỹ, anh ấy luôn quan tâm chăm sóc con và Nhạc Nhạc, ba, nếu có thể thì chúng con đã sớm..."
Cô rít mạnh điếu thuốc, không nói thêm nữa.
Anh một mực chờ đợi cô, anh không ngại, cũng không so bì những chuyện trước kia của cô, trong lòng cô đều hiểu, nhưng cô trước sau không vượt qua được cửa ải của mình.
"Đó là vì con còn chưa quyết định quên Tư Viễn, bây giờ..."…
"Ba, không có gì khác cả. Nếu con không yêu A Diệp thì sao sống với anh ấy được? Điều đó không công bằng với anh ấy."
Giọng cô dồn dập, như đang giải thích hay đang trốn tránh.
Sau đó cô cứ hút mãi, cả điếu thuốc nhanh chóng cháy hết.
Ba Cố lại lấy thêm một điếu châm cho cô.
"Cám ơn ba." Cô cầm lấy, tay run run không sao đưa điếu thuốc lên môi được.
"Bảo Bảo!"
Ba Cố giữ cổ tay cô, nghiêm túc lại chăm chú nhìn cô: "Vẫn là câu nói kia, ba mẹ già rồi, không thể sống được với con bao nhiêu năm nữa, nếu con quyết định vì Mục Tư Viễn mà cô đơn lẻ loi cả đời, ba và mẹ con tuyệt đối không đồng ý!"
Cô cười khổ, "Ba, có phải ba mẹ đã thương lượng xong chuyện gả con cho A Diệp rồi không?"
Ba Cố không nói, cô tiếp tục: "Con lấy anh ấy chắc anh ấy sẽ rất vui, bởi vì đó là nguyện vọng của anh ấy cho tới bây giờ. Nhưng vui vẻ đó chỉ là nhất thời, có người đàn ông nào lại thích trong lòng vợ mình có người đàn ông khác chứ?"
"Con vẫn còn nhớ tới Mục Tư Viễn sao?" Ba Cố hỏi, "Cho dù đến ngày cậu ta kết hôn hoàn toàn không còn bất cứ quan hệ gì với con?"
Trong lòng cô đắng chát đau nhức.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới ngày đó, nhưng từ miệng ba nói ra, cô mới cảm giác nó thật chân thực.
Song nghĩ lại, việc như thế không phải rồi sẽ đến ư?
Anh không thể nào vĩnh viễn không kết hôn được.
Cho dù không phải Trịnh Tâm Du thì cũng sẽ là một cô gái khác...
Cô nhớ tới những cô gái xinh đẹp trong buổi vũ hội trên du thuyền, lại hít một hơi thuốc.
"Bảo Bảo! Con hãy nghĩ cho bản thân đi, tình yêu là thứ gì chứ? Quá hư ảo. Thứ con nên tin tưởng và nắm chặt ấy là thân tình, tình cảm mà A Diệp dành cho con chính là thân tình."
Thân tình? !
"Cậu ấy đối tốt với con, không cần con trả giá, cũng không cần con báo đáp, đây chính là thân tình."
Cô cúi đầu lặng lẽ không nói gì.
***
"Rầm", cánh cửa sắt đóng lại, ba đã đi ngủ rồi.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, cô dựa vào giường lắng nghe hơi thở của hai cục cưng, vừa thỏa mãn mà vừa trống rỗng.
Một lúc sau, cô đứng dậy đi tới ngăn tủ trong góc, ngăn kéo bên dưới cùng có cài mật khẩu, mật mã là sinh nhật cô.
Cô kéo thử, không nhịn được cười khẽ, đã bao nhiêu năm rồi mà cái ngăn này vẫn khóa.
Cô thử dùng ngày sinh nhật của mình mở khóa, thật sự đã mở được.
Ba mẹ lại chưa từng động tới ngăn kéo của cô!
Trong ngăn kéo này là năm tập nhật ký cô viết từ khi còn bé cho đến lúc học đại học.
Thật là nặng!
Cô lấy chúng ra đặt xuống đất, mở trang đầu tiên.
Thời điểm ghi trên ấy là lúc cô học tiểu học, tờ giấy đã ố vàng cả.
Ngày 18 tháng 5 trời nắng to
Hôm nay anh Tư Viễn bảo tôi đi bắt tôm trong hồ cho anh ấy, còn nói bắt được một trăm con thì anh ấy sẽ dẫn tôi tham gia tiệc nướng ngoài trời.
Tôi cứ bắt mãi, mặt trời cũng sắp nướng tôi bốc cháy, cuối cùng cũng bắt được một trăm con.
Nhưng lúc tôi cầm đi đưa cho anh Tư Viễn xem thì lại bị ngã trong vườn hoa, tôm không còn thấy đâu nữa.
Tôi biết Sơ Hàn lén ngáng chân tôi, thôi thì không sao, lần sau tôi bọc trong túi ny lon, sẽ không mất nữa.
Ngày 21 tháng 9 trời mưa to
Hôm nay là sinh nhật thứ mười một của tôi, anh Tư Viễn đã hứa là sẽ tặng quà cho tôi.
Tôi đợi mãi ở cửa mà không thấy anh ấy về, rồi trời bắt đầu mưa.
Rốt cuộc, tôi thấy một chiếc xe lái tới bên này, tưởng rằng anh Tư Viễn đã về, vội vàng chạy ra đón, không ngờ chiếc xe kia cua vòng làm bắn nước bẩn lên quần áo tôi.
Sau đó tôi thấy anh Tư Viễn đi xuống xe, đằng sau có một nữ sinh, nữ sinh kia gọi anh ấy lại, chạy tới hôn lên má anh ấy rồi mới đi.
Từ đầu đến cuối anh Tư Viễn không nhìn tôi lấy một cái, giống như tôi là người trong suốt.
Nhưng mà nữ sinh kia là ai? Là bạn gái của anh ấy sao?…
...
Cố Bảo Bảo ôm tập nhật ký đi ra khỏi con ngõ, rẽ sang bên trái, cách đó không xa là một con sông.
Cô dẫm lên bãi cát, từ từ ngồi xuống, nhìn bầu trời đầy sao.
Vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, cô không còn là cô gái ôm ấp mơ mộng về tình yêu, cũng không còn là cô gái có thể vì tình yêu mà trả giá bằng mọi thứ nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn quên đi quá khứ, bắt đầu lại lần nữa.
Cô đứng dậy, tìm một nhánh cây to, bắt đầu đào hố cát.
Đào thật lâu, cuối cùng đã đào được một cái hố to.
Cô mỉm cười lau mồ hôi, đem nỗi nhớ mấy ngày nay bỏ vào trong hố, rồi lấp cát lên che giấu chúng đi.
Tạm biệt, quá khứ của tôi!
Tạm biệt, người tôi đã từng yêu say đắm!
Hóa ra quên một người, cũng không nhất định phải phân ly, quên một người, là lấy người đó ra khỏi trong tim!
Bắt đầu từ bây giờ, cô nhất định gắng hết sức làm điều đó!
Hít sâu một hơi, cô san bằng bùn đất, dứt khoát quay đi rời khỏi bờ sông.
Gió đêm thổi phần phật, sau khi cô đi được một lúc thì một người lại đến.
Người này dừng lại tại nơi cô san bằng đât, sau khi nhìn một lúc, anh tìm lấy một cành cây to đào cái hố mà Cố Bảo Bảo mới lấp xong lên.
Một lúc sau, anh lấy năm tập nhật ký ra, lấp lại cái hố như cũ rồi cầm tập nhật ký quay về xe, mở ra xem.
Ngày 30 tháng 9 trời trong
Hôm nay mẹ không ở nhà, bảo tôi đến nhà họ Mục tìm ba.
Tôi rất vui, bởi vì mấy ngày rồi không được gặp anh Tư Viễn, hôm nay là cuối tuần, trên đường đến nhà họ Mục tôi cứ cầu nguyện anh ấy có ở nhà.
Trời cao như nghe được lời cầu nguyện của tôi, ba nói anh ấy có ở nhà, tôi vui vẻ không để ý tới ai chạy vào biệt thự để tìm anh.
Lên tầng hai, tôi lập tức nghe được tiếng dương cầm, tôi vui vẻ tới phòng nhạc, còn chưa kịp gọi anh thì thấy anh đang ngồi chơi đàn cùng một cô gái.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp tao nhã như một cô công chúa, đừng nói là tôi, cho dù là cô gái xinh nhất lớp tôi đứng chung với cô ấy cũng sẽ ảm đạm thất sắc cho coi.
Nhưng cô ấy ngồi bên cạnh anh Tư Viễn lại thật hợp, bọn họ rất xứng đôi, ngay cả nụ cười cũng xinh đẹp giống nhau.
Trên đường về tôi đã khóc, không biết vì sao khóc, trong tim tôi rất đau, đau đớn vô cùng.
Ngày 8 tháng 11 trời rất lạnh
Đây là lần thứ hai trăm mười, anh Tư Viễn gọi tôi ra ngoài.
Mỗi một lần trước kia, tôi đều có thể để mình cười, làm nũng với anh ấy, giả bộ như chẳng quan tâm.
Hôm nay tôi không có cơ hội ấy, bởi vì sau khi anh ấy nói xong liền lập tức chạy tới chỗ Trịnh Tâm Du.
Khi đó, tôi cảm thấy người đi lại trên đường đều nhìn tôi làm tôi rất khó chịu.
Cho nên tôi yên lặng tự nhủ, không thể khóc, không thể khóc, nếu khóc thì sẽ càng làm bản thân khó chịu hơn.
Nhưng bây giờ có thể, một mình tôi ở trong phòng, khóc thế nào cũng sẽ không ai biết, không ai chê cười.
Tôi thực sự rất muốn khóc, nhưng vì sao mà nước mắt lại không chảy ra nổi.
Ngày 19 tháng 8 rối loạn
Tôi có nên tiếp tục nữa không? Tôi không nên tiếp tục nữa, tim tôi đau quá, đau quá, đau quá...
Tôi không muốn ỷ lại anh ấy nữa, không muốn thấy, không muốn nghe anh ấy đối tốt với cô ấy thế nào, có lẽ mẹ nói đúng, tôi nên tìm một người để gả.
Xong chuyện đó, tôi sẽ không còn nhớ đến anh ấy nữa.
Nhưng, nhưng nếu tôi không nghĩ đến anh ấy, trong lòng tôi không còn có anh ấy, liệu tôi còn sống được nữa không, tôi...
Cố Bảo Bảo, mày thật không có chí khí, không có anh ta thì mày không sống được ư? Mày đúng là không có tiền đồ...
Tôi không có tiền đồ, tôi không thể không có, không thể không có anh ấy, nghĩ tới việc sau khi tôi đi rồi, anh ấy sẽ lấy cô ấy, tôi thấy mình sẽ chết, sẽ chết ngay lập tức.
Tôi nên làm gì, tôi nên làm gì bây giờ?
Ngày 19 tháng 12 nắng vàng rực rỡ
Hôm nay là ngày hạnh phúc mà cả đời tôi sẽ luôn nhớ đến.
Hôm nay tôi tới bệnh viện kiểm tra, tôi đã có con của anh Tư Viễn.
Tốt quá tốt quá, tôi rất vui. Tôi chưa từng nghĩ tới tôi có thể sinh con cho anh ấy, có phải tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này không?
Nhất định tôi là người phụ nữ ấy!
Ngày 26 tháng 9 trời mưa
Vì sao khi bỏ đi thì trời luôn mưa?
Trên ti vi, trong tiểu thuyết, khi tôi quyết định sẽ đi thì trời lại mưa?
Bác sĩ nói dự kiến sinh sẽ là ba ngày sau, vậy thì ba ngày sau cũng là ngày tôi đi.
A Diệp hỏi tôi, nếu cả con cũng bằng lòng sinh cho anh ta, vì sao sau khi sinh lại muốn bỏ đi?
Tôi quá ngây thơ, từng mong rằng có con sẽ được anh ấy quan tâm nhiều hơn.
Nhưng kể từ đêm đó, anh ấy bỏ lại tôi ra ngoài, tôi không bao giờ nguyện ý lừa mình dối người nữa.
Tôi biết khi đó anh đi gặp Trịnh Tâm Du, tôi nghe được trong lúc anh gọi điện thoại, Trịnh Tâm Du say rượu không thể lái xe, anh lập tức chạy tới.
Trịnh Tâm Du là tất cả của anh ấy, còn tôi thì là gì của anh ấy?
Tôi thú nhận tôi đã từng ghen đến phát điên, nhưng bây giờ ngay cả sức để ghen tôi cũng chẳng có.
Còn ba ngày nữa, mau đến nhanh đi, biệt thự này giống như một cái lồng giam, tôi sợ rằng sự oi bức ấy sẽ làm hại đến cục cưng trong bụng.
...
Phía chân trời dần sáng lên, tay anh run rẩy lật đến trang cuối cùng.
Phía cuối trang giấy viết một hàng chữ nhỏ, không có ngày tháng, không có tâm tình, chắc là tối qua mới viết.
-- Cố Bảo Bảo, quên hết đi, lấy anh ta ra khỏi cuộc sống của mày, mày có thể làm được! Nhất định có thể làm được! --
Anh ngẩn ra, đặt tập nhật ký lên bàn, muốn quên anh sao?
Muốn hoàn toàn quên anh ư?
Cố Bảo Bảo, em làm được chứ? Em thực sự có thể làm được chứ?
Anh hét lên, hất toàn bộ mọi thứ trên bàn xuống đất.
Tại sao lại muốn quên anh?
Có phải là vì Công Tôn Diệp?
Cảnh tượng xảy ra ở sân chơi tối qua anh đều nhìn thấy!
Anh thấy Công Tôn Diệp hôn cô, cô lại không cự tuyệt chút nào!
Cố Bảo Bảo, em thật đáng chết! Em lại dám để người đàn ông khác chạm vào môi em? !
Anh đứng lên lao ra cửa, anh muốn đứng trước mặt hỏi cô, cô có thể quên anh được không? !
-- Chú Cố, chú nói vậy không phải là muốn cháu lấy Bảo Bảo chứ? --
-- Thiếu gia Tư Viễn, cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi biết con gái tôi không xứng với cậu, tôi cũng không muốn nó lấy người đàn ông có gia cảnh như cậu. --
-- Trong lòng tôi, con gái tôi là cô gái tốt nhất trên thế giới, nhưng nếu nó tùy tiện gả cho ai đó, tôi là người đầu tiên chặt đứt chân nó! --
Tay nắm chốt cửa dừng lại, nghĩ đến lời chú Cố nói, chân mày anh nhíu lại thật chặt.
Anh hiểu rõ, sau khi chú Cố nói vậy, anh còn đi tìm cô nữa chứng tỏ anh bằng lòng hứa hẹn sẽ lấy cô.
Hôm qua lúc ở sân chơi, thấy Công Tôn Diệp hôn cô, anh rất tức giận, nhưng đồng thời cũng bị những lời của chú Cố cản chân.
Hứa hẹn sẽ lấy cô!
Anh có bằng lòng không? Anh có thể không?
Trái tim anh sao lại mờ mịt như thế?
Ngồi trở lại ghế, anh kéo ngăn kéo lấy ra một cái hộp màu đỏ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Đây là chiếc nhẫn lần trước anh mua dự định cầu hôn với Tâm Du.
Trong lòng anh, anh kỳ vọng rằng người vợ tương lai của mình là cô gái xinh đẹp, thông minh có tu dưỡng, có thể có sở thích và chủ đề giống anh.
Khi Trịnh Tâm Du xuất hiện, anh liền có cảm giác mình đã tìm được cô gái như thế, vậy nên anh luôn coi cô ấy như người vợ tương lai của mình.
Khi anh biết người cô ấy yêu không phải anh mà là người khác, anh không hề thấy tức giận chút nào.
Anh không hiểu là, sự bao dung và thương yêu dành cho cô ấy đến từ đâu, hay là vì mình không yêu cô ấy?
Còn với Cố Bảo Bảo, tâm tình tức giận, độc chiếm lại mang theo khao khát, anh biết đó là vì mình muốn cô, muốn chiếm hữu cô cho bản thân.
Nhưng nếu đổi lấy điều đó bằng hôn nhân thì sao anh lại chần chờ?
Có chần chờ, có phải bởi vì anh cũng không thực sự yêu cô?
Anh mê man nhắm mắt lại, thở dài nặng nề.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Mục tổng? Anh có ở bên trong không?"
Là thư ký chủ nhiệm, anh mở cửa.
Thư ký chủ nhiệm đi vào, kinh ngạc nhìn đống tài liệu vung vãi, vừa nhanh chóng nhặt chúng lên vừa hỏi: "Mục tổng, hôm nay anh tới sớm vậy?"
Mục Tư Viễn nhìn cô ấy, không nói gì.
Thư ký chủ nhiệm cũng không hỏi nữa, mà tiếp tục nhặt tài liệu lên.
"Đừng nhặt." Bỗng anh lên tiếng: "Cô đứng lên, tôi có điều muốn hỏi."
Thủ trưởng có lệnh, cô đành phải đứng lên. Anh nghĩ một lúc mới nói: "Cô... với chồng cô, kết hôn như thế nào?"
Ủa? Đây coi là vấn đề gì?
Thư ký chủ nhiệm mếu máo, tất nhiên là đi dăng kí rồi kết hôn.
"Ý tôi là..." Anh cũng ý thức được câu hỏi của mình rất ngu ngốc, lập tức đổi giọng: "Chồng cô... quyết định cầu hôn với cô là thế nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook