Cục Cưng Siêu Ngốc Của Dương Thiếu Lạnh Lùng
-
Chương 1: Đột nhập gia cư bất hợp pháp
*Tính Tong*
*Cạch*
Ai đó đang ngó quanh ngó dọc một cách lúng túng, rồi mới mạnh dạng bước vào. Này nha, nó đã nhấn chuông nhưng không có ai ra mở, với lại cửa không khóa, nên tội đột nhập gia cư bất hợp pháp nó tuyệt đối không nhận nha.
Thình thịch.
Thình thịch.
Đây cũng là lần đầu tiên nó vào nhà người khác một cách không mấy là chính đại, nên có tí xíu hồi hộp thôi. Vâng, chỉ tí xíu?
- Này!
- AAA! Tha cho tôi, tha cho tôi, tha cho tôi (điều quan trọng phải nói ba lần).
Người nào đó mới nãy vẫn còn hiên ngang đi vào, nay lại luống cuống bò ra ngoài. Hiểu Thanh ơi Hiểu Thanh, mày thật sự đang tự hạ thấp mình nha!
Nó là tính tình chị đại một thời nên, chậc chậc, thắng làm vua, thua làm giặc.
- T-Tôi không có tự vào nhà, tại cửa không khóa, đúng đúng, tại cái cửa. Tôi tôi không làm phiền anh nữa, haha, bái bai.
Vi Hiểu Thanh sau một lúc đấu tranh tư tưởng xong cũng tự mình đứng dậy, haizz, mặt cúi cũng tới đất mà phủ nhận việc làm của mình.
"Làm giặc cũng tốt, phải phải."
*VI HIỂU THANH*
Mặt cưng lắm nhưng cũng ghét lắm, tư tưởng cổ hủ "Thắng làm vua, thua làm giặc", tất nhiên ai cũng muốn làm vua, nó cũng thế nhưng trong một vài trường hợp "Làm giặc cũng tốt".
Ách, quên, nó là một đứa vô cùng, vô cùng ngốc. Ở dơ có đẳng cấp. Và đặc biệt, bướng bỉnh không ai có thể hơn!
Biệt danh: Vivi.
Tuổi: còn non, 15.
*Quay về*
Nói xong, quay gót, bước chậm rãi ra ngoài. Hiểu Thanh nhanh chóng xoay nắm cửa, mặt cười nham nhở như a mình thắng vậy.
- Này!
Giọng nói ấy lại vang lên, a ha ha, nó lại lạnh sống lưng nữa rồi. Cái tên đáng chết này, hay nhà người cứ về với tổ tiên nhà mình đi.
Không nghe, không nghe, nhất định phải giả vờ không nghe!
Nó lẩm bẩm lắc đầu rồi bước thẳng ra ngoài.
- A! Anh làm cái gì vậy?
Nó khó chịu khi bị người nào đó túm lấy cổ áo, rồi bị lôi ngược vào nhà. Aizz cái tên này!!
- Cô vào nhà tôi, tiền bồi thường?
Này! Bồi thường?
- Bồi thường?
Nó ngờ nghệch hỏi lại, gì đây, cửa không khóa, nó vào được là lẽ đương nhiên!
Người kia chỉ nhướng mày như đúng rồi vậy.
Nó: "..."
Thật chẳng muốn nói gì thêm!
- Tôi thật không có đột nhập, chỉ là là tiện thể ghé qua xem chủ nhà chết chưa ấy mà.
Ặc, nó bị sao thế này, những lời này mà cũng nói ra, chậc chậc, chưa gì đã thấy thiên đường rộng mở rồi.
- Cô mau cởi giầy ra, người như cô mà cũng vào nhà tôi, cô có biết sàn nhà này bao nhiêu tiền không? Cô làm dơ rồi, đền!
What the hell!!!!!!
Tình thế gì đây? Con người gì đây? Cái chốn gì đây?
- A ha ha, anh có cần như thế không vậy? Tôi chỉ là có ý tốt thôi với lại cũng đâu làm dơ nhà anh đến thế?
Người con trai phía trước cao mày, gì? Tổng cộng có 5 dấu giầy, vậy mà nó nói không dơ? Ý gì đây?
Hắn lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ, với một cây viết. Hất cầm về phía nó, lạnh giọng:
- Cô tên gì?
*DƯƠNG HIỂU PHÀM*
Đẹp trai là vô đối nhưng lại mắc một chứng bệnh nan y, hầu như không thuốc chữa: Bệnh sạch sẽ.
Tất nhiên hắn sẽ đòi hỏi vô cùng hoàn hảo, về mọi mặt. Nhưng về phương diện tình cảm thì, haizz, mù tịt.
Học giỏi, chơi thể thao giỏi, đánh đàn cũng giỏi nốt, nhưng thù cực kì dai.
Biệt danh: Bệnh hoạn.
Tuổi: Già rồi, 23.
Đối với cái tên vô cùng hoa mỹ Bệnh Hoạn thì phải hỏi con nhỏ ở dơ Vi Hiểu Thanh, tất nhiên, tuổi tác 23 là già thì cũng hỏi nó luôn.
*Về*
- H-Hả?
- Cô tên gì?
-Sao?
Hắn vẫn nhẫn nhịn nhắc lại, và đương nhiên, nó cũng rất nhẫn nhịn hỏi lại. Hiểu Phàm hắn đang rất rất bực, để tôi biết được tên thì cô chuẩn bị dở lịch đi là vừa.
- Cả cái tên cũng không nói được à?
Người nào đó lại dở giọng lạnh băng ra hù dọa nó, còn Hiểu Thanh, lần này nó tuyệt đối không làm giặc.
Nghênh khuôn mặt lên đối diện với hắn, nó hống hách nói rồi tự cười như đúng rồi ấy:
- Vi Hiểu Thanh. Sao? Sợ chứ gì? Haha!
Dương Hiểu Phàm nghe nó nói xong cũng tái mặt đi, chắc chắn không phải sợ gia thế của nó mà là...
Người sạch sẽ sống chung với con ở dơ thì sao nào?
*Cạch*
Ai đó đang ngó quanh ngó dọc một cách lúng túng, rồi mới mạnh dạng bước vào. Này nha, nó đã nhấn chuông nhưng không có ai ra mở, với lại cửa không khóa, nên tội đột nhập gia cư bất hợp pháp nó tuyệt đối không nhận nha.
Thình thịch.
Thình thịch.
Đây cũng là lần đầu tiên nó vào nhà người khác một cách không mấy là chính đại, nên có tí xíu hồi hộp thôi. Vâng, chỉ tí xíu?
- Này!
- AAA! Tha cho tôi, tha cho tôi, tha cho tôi (điều quan trọng phải nói ba lần).
Người nào đó mới nãy vẫn còn hiên ngang đi vào, nay lại luống cuống bò ra ngoài. Hiểu Thanh ơi Hiểu Thanh, mày thật sự đang tự hạ thấp mình nha!
Nó là tính tình chị đại một thời nên, chậc chậc, thắng làm vua, thua làm giặc.
- T-Tôi không có tự vào nhà, tại cửa không khóa, đúng đúng, tại cái cửa. Tôi tôi không làm phiền anh nữa, haha, bái bai.
Vi Hiểu Thanh sau một lúc đấu tranh tư tưởng xong cũng tự mình đứng dậy, haizz, mặt cúi cũng tới đất mà phủ nhận việc làm của mình.
"Làm giặc cũng tốt, phải phải."
*VI HIỂU THANH*
Mặt cưng lắm nhưng cũng ghét lắm, tư tưởng cổ hủ "Thắng làm vua, thua làm giặc", tất nhiên ai cũng muốn làm vua, nó cũng thế nhưng trong một vài trường hợp "Làm giặc cũng tốt".
Ách, quên, nó là một đứa vô cùng, vô cùng ngốc. Ở dơ có đẳng cấp. Và đặc biệt, bướng bỉnh không ai có thể hơn!
Biệt danh: Vivi.
Tuổi: còn non, 15.
*Quay về*
Nói xong, quay gót, bước chậm rãi ra ngoài. Hiểu Thanh nhanh chóng xoay nắm cửa, mặt cười nham nhở như a mình thắng vậy.
- Này!
Giọng nói ấy lại vang lên, a ha ha, nó lại lạnh sống lưng nữa rồi. Cái tên đáng chết này, hay nhà người cứ về với tổ tiên nhà mình đi.
Không nghe, không nghe, nhất định phải giả vờ không nghe!
Nó lẩm bẩm lắc đầu rồi bước thẳng ra ngoài.
- A! Anh làm cái gì vậy?
Nó khó chịu khi bị người nào đó túm lấy cổ áo, rồi bị lôi ngược vào nhà. Aizz cái tên này!!
- Cô vào nhà tôi, tiền bồi thường?
Này! Bồi thường?
- Bồi thường?
Nó ngờ nghệch hỏi lại, gì đây, cửa không khóa, nó vào được là lẽ đương nhiên!
Người kia chỉ nhướng mày như đúng rồi vậy.
Nó: "..."
Thật chẳng muốn nói gì thêm!
- Tôi thật không có đột nhập, chỉ là là tiện thể ghé qua xem chủ nhà chết chưa ấy mà.
Ặc, nó bị sao thế này, những lời này mà cũng nói ra, chậc chậc, chưa gì đã thấy thiên đường rộng mở rồi.
- Cô mau cởi giầy ra, người như cô mà cũng vào nhà tôi, cô có biết sàn nhà này bao nhiêu tiền không? Cô làm dơ rồi, đền!
What the hell!!!!!!
Tình thế gì đây? Con người gì đây? Cái chốn gì đây?
- A ha ha, anh có cần như thế không vậy? Tôi chỉ là có ý tốt thôi với lại cũng đâu làm dơ nhà anh đến thế?
Người con trai phía trước cao mày, gì? Tổng cộng có 5 dấu giầy, vậy mà nó nói không dơ? Ý gì đây?
Hắn lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ, với một cây viết. Hất cầm về phía nó, lạnh giọng:
- Cô tên gì?
*DƯƠNG HIỂU PHÀM*
Đẹp trai là vô đối nhưng lại mắc một chứng bệnh nan y, hầu như không thuốc chữa: Bệnh sạch sẽ.
Tất nhiên hắn sẽ đòi hỏi vô cùng hoàn hảo, về mọi mặt. Nhưng về phương diện tình cảm thì, haizz, mù tịt.
Học giỏi, chơi thể thao giỏi, đánh đàn cũng giỏi nốt, nhưng thù cực kì dai.
Biệt danh: Bệnh hoạn.
Tuổi: Già rồi, 23.
Đối với cái tên vô cùng hoa mỹ Bệnh Hoạn thì phải hỏi con nhỏ ở dơ Vi Hiểu Thanh, tất nhiên, tuổi tác 23 là già thì cũng hỏi nó luôn.
*Về*
- H-Hả?
- Cô tên gì?
-Sao?
Hắn vẫn nhẫn nhịn nhắc lại, và đương nhiên, nó cũng rất nhẫn nhịn hỏi lại. Hiểu Phàm hắn đang rất rất bực, để tôi biết được tên thì cô chuẩn bị dở lịch đi là vừa.
- Cả cái tên cũng không nói được à?
Người nào đó lại dở giọng lạnh băng ra hù dọa nó, còn Hiểu Thanh, lần này nó tuyệt đối không làm giặc.
Nghênh khuôn mặt lên đối diện với hắn, nó hống hách nói rồi tự cười như đúng rồi ấy:
- Vi Hiểu Thanh. Sao? Sợ chứ gì? Haha!
Dương Hiểu Phàm nghe nó nói xong cũng tái mặt đi, chắc chắn không phải sợ gia thế của nó mà là...
Người sạch sẽ sống chung với con ở dơ thì sao nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook