Cục Cưng Lên Xe Không Mua Vé Bổ Sung
-
Chương 9-1
"Rời giường, mặt trời phơi đến mông rồi, nếu không rời giường sẽ không kịp khám thai..."
Giọng nam ôn nhu dịu dàng rõ ràng vang vọng bên tai Đông Hải Hân, cô không cần mở mắt cũng biết là người nào.
"Tiểu Bằng?" Cô vừa tỉnh ngủ nên giọng nói còn ngây thơ lười biếng, vì cô đổi lấy bình an sáng sớm... Không, là nụ hôn buổi chiều.
Đông Hải Hân hơi khẩn trương mở to mắt, nghênh đón người đang tiến vào chính là Cố Tư Bằng đã cách biệt một tháng không thấy mặt.
Là nhịp tim động tình? Hay là động tình nhịp tim? Cô cảm thấy được, từ nhỏ nhìn đến lớn khuôn mặt này càng ngày càng anh tuấn.
Cố Tư Bằng bật cười nhìn dáng vẻ của Đông Hải Hân vừa tỉnh ngủ yêu kiều lười biếng, vươn tay xoắn xuýt tóc dài của cô.
"Hải Âm nói với anh sau khi em mang thai rất thích ngủ, anh vốn chưa tin, bây giờ chính mắt thấy được." Cô luôn luôn ngủ rất ít, anh biết, không ngờ hormone thay đổi làm cô ngay cả lượng giấc ngủ cũng thay đổi.
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Đông Hải Hân vừa nhu mắt, vừa lấy tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường.
"Hai giờ." Cố Tư Bằng trả lời giống như cô đã nhìn thấy.
Tối qua, cô vì muốn hôm nay có thể gặp mặt anh, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được...
Rõ ràng, lần này suy nghĩ gặp mặt nhất định phải thổ lộ với anh, không ngờ, bây giờ thật sự nhìn thấy anh, nhưng ngay cả một câu đối thoại vốn là trong đầu đã tập luyện rất nhiều lần cũng không nghĩ ra.
"Làm sao anh biết hôm nay em muốn khám thai?" Trong lòng Đông Hải Hân bách chuyển thiên hồi, cuối cùng ném ra câu hỏi râu ria như vậy.
Còn phải hỏi sao? Dù sao bắt bừa không phải là chị gái cô, chính là em gái cô.
"Này có là gì? Anh còn biết hôm nay em muốn cầm sổ tay mẹ đây!" Cố Tư Bằng kiêu ngạo được ngay, không biết là đắc ý điều gì.
"..." Coi là anh được! Ngay cả thời gian mang thai tròn mười hai tuần muốn cầm sổ tay mẹ cũng biết. Cho nên, anh là tính đúng thời gian đến gọi cô rời giường, ba giờ cô phải khám thai.
"Em đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị ra cửa." Đông Hải Hân xuống giường, giọng vẫn lạnh lùng giống bình thường, nhịp tim lại không ngừng tăng nhanh. Lúc gặp mặt, mới phát hiện hóa ra bản thân nhớ nhung như vậy...
"Cẩn thận chút mà." Cố Tư Bằng kéo cánh tay của cô, dáng vẻ hoang mang chỉ sợ cô ngã nhào kinh hoảng.
Dáng vẻ anh tay chân luống cuống khiến Đông Hải Hân vừa bực mình vừa buồn cười.
Thôi! Quản anh là vì ý thức trách nhiệm hay là vì điều gì muốn kết hôn với cô, bây giờ anh rất tốt với cô, vậy là đủ rồi.
"Đừng để ý như vậy, em đã không có không thoải mái. Mặc dù bác sĩ nói trước mắt phải cố gắng tránh khỏi xuống giường, nhưng đoạn đường ngắn như vậy thật không quan trọng." Đông Hải Hân nói.
Cố Tư Bằng nhíu cao lông mày, trên mặt là biểu cảm không xác định và hoài nghi giống như phải cùng cô vào phòng tắm mới có thể an tâm.
"Thật. Anh chờ em ở đây." Đông Hải Hân đi vào phòng tắm, không chút lưu tình đóng cửa lại.
Người phụ nữ này thật là vô tình mấy chục năm như một ngày... Trong lòng Cố Tư Bằng đang nói thầm, lại có tiếng bất mãn ngọt ngào ra lệnh cứ lầu bầu, từ sau cánh cửa lạnh lùng lẳng lặng bay ra
"Chúng ta cùng đi khám thai...Ông quản gia..."
Cuối cùng ba chữ kia nói rất nhỏ giọng, lại đủ để Cố Tư Bằng cười ra tiếng.
Nếu cô nói quản "Gia", là đại biểu, trải qua trầm lắng mấy ngày nay, cô đã chuẩn bị xong muốn có một ngôi nhà với anh sao?
Thôi! Bất kể cô chuẩn bị xong chưa, dù sao anh đã chuẩn bị xong, vậy là đủ rồi.
"Sweetie?" Cố Tư Bằng gọi phía sau cửa bên cạnh.
"Ừ?" Đông Hải Hân lên tiếng trả lời khi đang đánh răng, lại đột nhiên ngừng lại.
Hình như là lần đầu tiên, lúc Cố Tư Bằng gọi cô là "Cục cưng", cô tự nhiên đáp lại như vậy.
Quái dị như vậy, rồi lại đương nhiên như vậy...
"Mang thai có cấm kỵ gì không thể dọn nhà sao?" Cố Tư Bằng hỏi. Bây giờ bối cảnh âm thanh đổi thành tát nước rửa mặt.
"Em không rõ ràng lắm." Đúng lúc quay phim đến, nhưng trên thực tế nhiều accahs nói xôn xao, cô cũng không có nghiên cứu.
"Vậy sau này em muốn dọn đến đây ở cùng anh sao? Hay là chúng ta mua một căn nhà mới, lớn hơn, ở ngoài Song Khê?"
"A?" Không nghe thấy tiếng nước chảy.
Cố Tư Bằng nghĩ Đông Hải Hân không nghe rõ.
"Anh nói, Sweetie, em muốn dọn đến bên cạnh nhà anh sao? Hay là chúng ta mua căn nhà mới, lớn hơn, mua bên ngoài Song Khê?"
Trong nháy mắt cửa phòng tắm bị mở ra, Đông Hải Hân nghi ngờ nhìn mặt Cố Tư Bằng, mấy loạn tóc trên gò má vẫn còn ướt.
Anh đang nói gì?
Cô còn chưa biểu lộ rõ tấm lòng với anh, cũng chưa trả lời vấn đề có muốn kết hôn với anh hay không, anh đã khư khư cố chấp, chuẩn bị đặt trọng tâm ở Đài Loan sao?
Như vậy rất ngu, vì một người phụ nữ không biết có yêu mình hay không, có tính toán kết hôn với mình hay không mà đưa ra quyết định này, được ăn cả ngã về không, rất ngu.
Cô chỉ là do dự sau khi sinh đứa bé có muốn tiếp tục làm việc hay không mà đã do dự rất lâu, trong khoảng thời gian cô do dự, anh đã quyết định xong?
Cố Tư Bằng lập tức giải đáp nghi ngờ trong mắt của Đông Hải Hân.
"Anh đã giao hành lang nghệ thuật ở Bắc Kinh qua tay người khác. Còn mấy bứ tranh tương đối hấp dẫn, cũng tạm thời ủy thác cho quản lý phòng triền lãm bên Hong Kong gửi bán, về phần người đại diện triền lãm tranh của anh, bây giờ đang giúp anh tìm vị trí làm việc bên Đài Loan này, còn có nguyện ý hợp tác giúp đỡ anh đàm phán..."
Tầm mắt của Đông Hải Hân và anh ngưng lại trên không trung, lặng yên rất lâu.
Cô rõ ràng nói với bản thân không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng thật sự khi đối mặt với Cố Tư Bằng, cô luôn không nhịn được hoài nghi, anh đến tột cùng yêu cô điểm gì?
Cô lệ thuộc vào và yêu thương Cố Tư Bằng, nhưng còn anh đây?
Lúc trước anh rõ ràng đối với cô như gần như xa, mới chỉ chớp mắt, rồi lại đối với cô tình thâm nghĩa trọng, ngọt ngấy đến tan không được, anh rốt cuộc thích cô điểm gì? Vì sao anh không muốn Đông Hải Ninh hay là Đông Hải Âm gả cho anh?
"Tốt lắm, Hân Hân, lại tán gẫu nữa, sẽ không kịp khám thai rồi." Cố Tư Bằng ngắt gò má của cô, gõ đầu cô đang suy nghĩ lung tung.
"Chờ khái thai xong, nếu tình huống của em và Bảo Bảo rất tốt, bác sĩ nói em có thể đi xung quanh, chúng ta sẽ từ từ đi dạo và từ từ tán gẫu, từ từ nói rõ ràng mọi chuyện. Em thay quần áo trước, anh đi ra ngoài chờ em."
Vì sao muốn đi xung quanh, có thể từ từ đi dạo mới có thể từ từ tán gẫu, nói rõ ràng mọi chuyện?
Đông Hải Hân còn chưa hỏi, Cố Tư Bằng đã đi ra khỏi phòng của cô.
Bán cái nút gì? Người đàn ông này từ nhỏ đến lớn, luôn thần thần bí bí, cô luôn không hiểu anh...
"Hân Hân, em đói không? Mệt không? Có muốn ăn gì hay không, hay là muốn về nhà nằm nghỉ ngơi?" Làm khám thai xong, sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Tư Bằng lần thứ một trăm lẻ một lần, hỏi Đông Hải Hân như vậy.
Đông Hải Hân vốn không đủ nhẫn nại nên phần kiên nhẫn này gần như đã cạn sạch.
Anh vừa mua hai bánh bao cho cô ăn trong lúc đợi gọi tên vào khám thai; chính mắt thấy được cô cầm sổ tay mẹ; cũng chính mắt nhìn thấy tay chân của Bảo Bảo khỏe mạnh quơ múa trên màn hình siêu âm; chính tai nghe bác sĩ nói cô có thể không cần nằm trên giường mỗi ngày, có thể từ từ khôi phục cuộc sống bình thường... Vậy bây giờ anh nhày dựng giống như bị kim châm vẫn hỏi liên tục, hỏi không ngừng, rốt cuộc là hỏi đủ chưa?
"Em không đói bụng, cũng không mệt mỏi, anh rốt cuộc muốn nói gì, muốn từ từ đi dạo và từ từ nói chuyện với em ở đâu, có thể nói rõ ràng một lần hay không?" Cố Tư Bằng thoạt nhìn không biết bất an điều gì, Đông Hải Hân chưa từng thấy dáng vẻ này của anh.
Giữa hai người bọn họ, anh dường như luôn tương đối trấn định nhàn hạ, thật không biết bây giờ anh đến cùng là băn khoăn điều gì? Diệt sạch tất cả tính nhẫn nại của cô.
Cố Tư Bằng nhìn Đông Hải Hân, lộ ra m vẻ mặt như sắp chết, quyết định bất cứ giá nào.
"Hân Hân, đi thôi! Chúng ta gọi điện thoại kêu xe taxi, về nhà anh trước." Kinh Kha đâm Tần Vương bất quá cũng như vậy.
"Nhà anh?" Nhàm chán! Nhà anh đang ở bên cạnh nàng cô, chuyện này mà cũng nghĩ lâu như vậy? Đông Hải Hân gần như muốn giết người, phụ nữ có thai quả nhiên rất nóng nảy.
"Đúng, nhà anh." Cố Tư Bằng hít một hơi thật sâu."Hân Hân, anh có ít thứ muốn cho em xem."
Có lẽ, anh nên cho cô xem từ lâu, hoặc giả, kể từ ngày đó, cô sẽ không có cảm giác an toàn với tình yêu của anh như vậy.
Nhưng mà... Ai, ai... Anh hùng nhụt chí, anh hùng nhụt chí...
Anh sống đến chừng ba mươi tuổi mới học cách thổ lộ, thật lúng túng không nói ra lời.
Hơn nữa, lần này anh trở về Bắc Kinh, nên mang và không nên mang đều mang về toàn bộ, Hân Hân cũng sẽ không phát hiện những thứ không nên nhìn thấy đi?
Cố Tư Bằng vẽ chữ thập ở trước ngực, thành tâm cầu nguyện các lộ thần Phật phù hộ, thuận tiện chà nóng gò má trái của mình, hi vọng chờ nữa sẽ có tác dụng...
Một dạng hàng rào trổ hoa, một dạng ban công tạo ra cảnh, một dạng bố trí cổng vòm, căn nhà của Cố Tư Bằng ở Đài Loan, Đông Hải Hân đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn từ lâu.
"Cẩn thận." Cố Tư Bằng xoay người lại dắt tay của cô.
Nha, duy nhất không giống như vậy, có lẽ là một nhà sạch sẽ chỉnh tề đã chất đầy hành lý và thùng giấy chưa thu xếp lại tốt, còn có đồ dùng trong nhà đơn giản, ước chừng lần này Cố Tư Bằng mang về từ Bắc Kinh.
Thoạt nhìn, anh thật sự tính toán muốn dời trọng tâm trở về Đài Loan... Đông Hải Hân không tự kìm chế được lại cảm thấy ưu tâm.
"Hân Hân, đến." Cố Tư Bằng dắt Đông Hải Hân đi về cuối lầu hai.
Cuối hành lang lầu hai dài là chỗ nào, cô vô cùng rõ ràng, đó là phòng vẽ tranh của Cố Tư Bằng, năm đó cô phát hiện chỗ bức tranh của Đông Hải Âm...
Đông Hải Hân nhíu chặt đôi mi thanh tú, cô đã từng nghĩ đời này cô không bao giờ ... muốn bước vào trong căn phòng này nữa.
"Anh rốt cuộc muốn dẫn em nhìn cái gì?" Khi nắm tay Cố Tư Bằng thì cô cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi, không biết đó là của Cố Tư Bằng, hay là của cô? Vì sao anh càng khẩn trương hơn cô?
"Khụ khụ! em chờ một chút sẽ biết." Cố Tư Bằng không tự nhiên hắng giọng.
"Khoe cái gì mà đóng lại..." Đông Hải Hân kháng nghị nhìn cửa phòng vẽ tranh được đẩy ra giây đầu tiên rồi đột nhiên dừng.
Đó là cô.
Cô đầy tường đầy đất.
Cô mười bốn tuổi, cô mười sáu tuổi, cô tức giận, cô mỉm cười.
Cô đồng phục Trung Quốc, cô đồng phục trung học, cô mặc đồ đi ra ngoài, cô mặc đồ ở nhà.
Mặt Đông Hải Hân kinh ngạc nhìn Cố Tư Bằng.
"Cái đó... Ách... Em hỏi anh nói, vì sao trong tranh anh vẽ không có phụ nữ, đây chính là đáp án." Cố Tư Bằng gãi đầu, cổ họng khô khốc.
Đông Hải Hân chỉ là nhìn chằm chằm anh, không nói được gì.
Anh nói, Bắc Kinh không có người phụ nữ anh muốn vẽ...
"Hân Hân, anh không nỡ lấy tác phẩm vẽ em ra bán." Cố Tư Bằng chợt mở miệng.
Đông Hải Hân nghiêng đầu nhìn anh.
"Vẽ em, anh cuối cùng cảm thấy vẽ không tốt, thỉnh thoảng có vẽ thật tốt, lại không muốn để người khác nhìn thấy..." Cố Tư Bằng hít một hơi thật sâu.
Anh nghĩ, anh đối với cô, mới thật sự là có tham vọng độc chiếm mãnh liệt, ngay cả người đàn ông khác, không cho phép nhìn thấy vẻ đẹp của cô
Giọng nam ôn nhu dịu dàng rõ ràng vang vọng bên tai Đông Hải Hân, cô không cần mở mắt cũng biết là người nào.
"Tiểu Bằng?" Cô vừa tỉnh ngủ nên giọng nói còn ngây thơ lười biếng, vì cô đổi lấy bình an sáng sớm... Không, là nụ hôn buổi chiều.
Đông Hải Hân hơi khẩn trương mở to mắt, nghênh đón người đang tiến vào chính là Cố Tư Bằng đã cách biệt một tháng không thấy mặt.
Là nhịp tim động tình? Hay là động tình nhịp tim? Cô cảm thấy được, từ nhỏ nhìn đến lớn khuôn mặt này càng ngày càng anh tuấn.
Cố Tư Bằng bật cười nhìn dáng vẻ của Đông Hải Hân vừa tỉnh ngủ yêu kiều lười biếng, vươn tay xoắn xuýt tóc dài của cô.
"Hải Âm nói với anh sau khi em mang thai rất thích ngủ, anh vốn chưa tin, bây giờ chính mắt thấy được." Cô luôn luôn ngủ rất ít, anh biết, không ngờ hormone thay đổi làm cô ngay cả lượng giấc ngủ cũng thay đổi.
"Bây giờ mấy giờ rồi?" Đông Hải Hân vừa nhu mắt, vừa lấy tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường.
"Hai giờ." Cố Tư Bằng trả lời giống như cô đã nhìn thấy.
Tối qua, cô vì muốn hôm nay có thể gặp mặt anh, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được...
Rõ ràng, lần này suy nghĩ gặp mặt nhất định phải thổ lộ với anh, không ngờ, bây giờ thật sự nhìn thấy anh, nhưng ngay cả một câu đối thoại vốn là trong đầu đã tập luyện rất nhiều lần cũng không nghĩ ra.
"Làm sao anh biết hôm nay em muốn khám thai?" Trong lòng Đông Hải Hân bách chuyển thiên hồi, cuối cùng ném ra câu hỏi râu ria như vậy.
Còn phải hỏi sao? Dù sao bắt bừa không phải là chị gái cô, chính là em gái cô.
"Này có là gì? Anh còn biết hôm nay em muốn cầm sổ tay mẹ đây!" Cố Tư Bằng kiêu ngạo được ngay, không biết là đắc ý điều gì.
"..." Coi là anh được! Ngay cả thời gian mang thai tròn mười hai tuần muốn cầm sổ tay mẹ cũng biết. Cho nên, anh là tính đúng thời gian đến gọi cô rời giường, ba giờ cô phải khám thai.
"Em đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị ra cửa." Đông Hải Hân xuống giường, giọng vẫn lạnh lùng giống bình thường, nhịp tim lại không ngừng tăng nhanh. Lúc gặp mặt, mới phát hiện hóa ra bản thân nhớ nhung như vậy...
"Cẩn thận chút mà." Cố Tư Bằng kéo cánh tay của cô, dáng vẻ hoang mang chỉ sợ cô ngã nhào kinh hoảng.
Dáng vẻ anh tay chân luống cuống khiến Đông Hải Hân vừa bực mình vừa buồn cười.
Thôi! Quản anh là vì ý thức trách nhiệm hay là vì điều gì muốn kết hôn với cô, bây giờ anh rất tốt với cô, vậy là đủ rồi.
"Đừng để ý như vậy, em đã không có không thoải mái. Mặc dù bác sĩ nói trước mắt phải cố gắng tránh khỏi xuống giường, nhưng đoạn đường ngắn như vậy thật không quan trọng." Đông Hải Hân nói.
Cố Tư Bằng nhíu cao lông mày, trên mặt là biểu cảm không xác định và hoài nghi giống như phải cùng cô vào phòng tắm mới có thể an tâm.
"Thật. Anh chờ em ở đây." Đông Hải Hân đi vào phòng tắm, không chút lưu tình đóng cửa lại.
Người phụ nữ này thật là vô tình mấy chục năm như một ngày... Trong lòng Cố Tư Bằng đang nói thầm, lại có tiếng bất mãn ngọt ngào ra lệnh cứ lầu bầu, từ sau cánh cửa lạnh lùng lẳng lặng bay ra
"Chúng ta cùng đi khám thai...Ông quản gia..."
Cuối cùng ba chữ kia nói rất nhỏ giọng, lại đủ để Cố Tư Bằng cười ra tiếng.
Nếu cô nói quản "Gia", là đại biểu, trải qua trầm lắng mấy ngày nay, cô đã chuẩn bị xong muốn có một ngôi nhà với anh sao?
Thôi! Bất kể cô chuẩn bị xong chưa, dù sao anh đã chuẩn bị xong, vậy là đủ rồi.
"Sweetie?" Cố Tư Bằng gọi phía sau cửa bên cạnh.
"Ừ?" Đông Hải Hân lên tiếng trả lời khi đang đánh răng, lại đột nhiên ngừng lại.
Hình như là lần đầu tiên, lúc Cố Tư Bằng gọi cô là "Cục cưng", cô tự nhiên đáp lại như vậy.
Quái dị như vậy, rồi lại đương nhiên như vậy...
"Mang thai có cấm kỵ gì không thể dọn nhà sao?" Cố Tư Bằng hỏi. Bây giờ bối cảnh âm thanh đổi thành tát nước rửa mặt.
"Em không rõ ràng lắm." Đúng lúc quay phim đến, nhưng trên thực tế nhiều accahs nói xôn xao, cô cũng không có nghiên cứu.
"Vậy sau này em muốn dọn đến đây ở cùng anh sao? Hay là chúng ta mua một căn nhà mới, lớn hơn, ở ngoài Song Khê?"
"A?" Không nghe thấy tiếng nước chảy.
Cố Tư Bằng nghĩ Đông Hải Hân không nghe rõ.
"Anh nói, Sweetie, em muốn dọn đến bên cạnh nhà anh sao? Hay là chúng ta mua căn nhà mới, lớn hơn, mua bên ngoài Song Khê?"
Trong nháy mắt cửa phòng tắm bị mở ra, Đông Hải Hân nghi ngờ nhìn mặt Cố Tư Bằng, mấy loạn tóc trên gò má vẫn còn ướt.
Anh đang nói gì?
Cô còn chưa biểu lộ rõ tấm lòng với anh, cũng chưa trả lời vấn đề có muốn kết hôn với anh hay không, anh đã khư khư cố chấp, chuẩn bị đặt trọng tâm ở Đài Loan sao?
Như vậy rất ngu, vì một người phụ nữ không biết có yêu mình hay không, có tính toán kết hôn với mình hay không mà đưa ra quyết định này, được ăn cả ngã về không, rất ngu.
Cô chỉ là do dự sau khi sinh đứa bé có muốn tiếp tục làm việc hay không mà đã do dự rất lâu, trong khoảng thời gian cô do dự, anh đã quyết định xong?
Cố Tư Bằng lập tức giải đáp nghi ngờ trong mắt của Đông Hải Hân.
"Anh đã giao hành lang nghệ thuật ở Bắc Kinh qua tay người khác. Còn mấy bứ tranh tương đối hấp dẫn, cũng tạm thời ủy thác cho quản lý phòng triền lãm bên Hong Kong gửi bán, về phần người đại diện triền lãm tranh của anh, bây giờ đang giúp anh tìm vị trí làm việc bên Đài Loan này, còn có nguyện ý hợp tác giúp đỡ anh đàm phán..."
Tầm mắt của Đông Hải Hân và anh ngưng lại trên không trung, lặng yên rất lâu.
Cô rõ ràng nói với bản thân không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng thật sự khi đối mặt với Cố Tư Bằng, cô luôn không nhịn được hoài nghi, anh đến tột cùng yêu cô điểm gì?
Cô lệ thuộc vào và yêu thương Cố Tư Bằng, nhưng còn anh đây?
Lúc trước anh rõ ràng đối với cô như gần như xa, mới chỉ chớp mắt, rồi lại đối với cô tình thâm nghĩa trọng, ngọt ngấy đến tan không được, anh rốt cuộc thích cô điểm gì? Vì sao anh không muốn Đông Hải Ninh hay là Đông Hải Âm gả cho anh?
"Tốt lắm, Hân Hân, lại tán gẫu nữa, sẽ không kịp khám thai rồi." Cố Tư Bằng ngắt gò má của cô, gõ đầu cô đang suy nghĩ lung tung.
"Chờ khái thai xong, nếu tình huống của em và Bảo Bảo rất tốt, bác sĩ nói em có thể đi xung quanh, chúng ta sẽ từ từ đi dạo và từ từ tán gẫu, từ từ nói rõ ràng mọi chuyện. Em thay quần áo trước, anh đi ra ngoài chờ em."
Vì sao muốn đi xung quanh, có thể từ từ đi dạo mới có thể từ từ tán gẫu, nói rõ ràng mọi chuyện?
Đông Hải Hân còn chưa hỏi, Cố Tư Bằng đã đi ra khỏi phòng của cô.
Bán cái nút gì? Người đàn ông này từ nhỏ đến lớn, luôn thần thần bí bí, cô luôn không hiểu anh...
"Hân Hân, em đói không? Mệt không? Có muốn ăn gì hay không, hay là muốn về nhà nằm nghỉ ngơi?" Làm khám thai xong, sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Tư Bằng lần thứ một trăm lẻ một lần, hỏi Đông Hải Hân như vậy.
Đông Hải Hân vốn không đủ nhẫn nại nên phần kiên nhẫn này gần như đã cạn sạch.
Anh vừa mua hai bánh bao cho cô ăn trong lúc đợi gọi tên vào khám thai; chính mắt thấy được cô cầm sổ tay mẹ; cũng chính mắt nhìn thấy tay chân của Bảo Bảo khỏe mạnh quơ múa trên màn hình siêu âm; chính tai nghe bác sĩ nói cô có thể không cần nằm trên giường mỗi ngày, có thể từ từ khôi phục cuộc sống bình thường... Vậy bây giờ anh nhày dựng giống như bị kim châm vẫn hỏi liên tục, hỏi không ngừng, rốt cuộc là hỏi đủ chưa?
"Em không đói bụng, cũng không mệt mỏi, anh rốt cuộc muốn nói gì, muốn từ từ đi dạo và từ từ nói chuyện với em ở đâu, có thể nói rõ ràng một lần hay không?" Cố Tư Bằng thoạt nhìn không biết bất an điều gì, Đông Hải Hân chưa từng thấy dáng vẻ này của anh.
Giữa hai người bọn họ, anh dường như luôn tương đối trấn định nhàn hạ, thật không biết bây giờ anh đến cùng là băn khoăn điều gì? Diệt sạch tất cả tính nhẫn nại của cô.
Cố Tư Bằng nhìn Đông Hải Hân, lộ ra m vẻ mặt như sắp chết, quyết định bất cứ giá nào.
"Hân Hân, đi thôi! Chúng ta gọi điện thoại kêu xe taxi, về nhà anh trước." Kinh Kha đâm Tần Vương bất quá cũng như vậy.
"Nhà anh?" Nhàm chán! Nhà anh đang ở bên cạnh nàng cô, chuyện này mà cũng nghĩ lâu như vậy? Đông Hải Hân gần như muốn giết người, phụ nữ có thai quả nhiên rất nóng nảy.
"Đúng, nhà anh." Cố Tư Bằng hít một hơi thật sâu."Hân Hân, anh có ít thứ muốn cho em xem."
Có lẽ, anh nên cho cô xem từ lâu, hoặc giả, kể từ ngày đó, cô sẽ không có cảm giác an toàn với tình yêu của anh như vậy.
Nhưng mà... Ai, ai... Anh hùng nhụt chí, anh hùng nhụt chí...
Anh sống đến chừng ba mươi tuổi mới học cách thổ lộ, thật lúng túng không nói ra lời.
Hơn nữa, lần này anh trở về Bắc Kinh, nên mang và không nên mang đều mang về toàn bộ, Hân Hân cũng sẽ không phát hiện những thứ không nên nhìn thấy đi?
Cố Tư Bằng vẽ chữ thập ở trước ngực, thành tâm cầu nguyện các lộ thần Phật phù hộ, thuận tiện chà nóng gò má trái của mình, hi vọng chờ nữa sẽ có tác dụng...
Một dạng hàng rào trổ hoa, một dạng ban công tạo ra cảnh, một dạng bố trí cổng vòm, căn nhà của Cố Tư Bằng ở Đài Loan, Đông Hải Hân đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn từ lâu.
"Cẩn thận." Cố Tư Bằng xoay người lại dắt tay của cô.
Nha, duy nhất không giống như vậy, có lẽ là một nhà sạch sẽ chỉnh tề đã chất đầy hành lý và thùng giấy chưa thu xếp lại tốt, còn có đồ dùng trong nhà đơn giản, ước chừng lần này Cố Tư Bằng mang về từ Bắc Kinh.
Thoạt nhìn, anh thật sự tính toán muốn dời trọng tâm trở về Đài Loan... Đông Hải Hân không tự kìm chế được lại cảm thấy ưu tâm.
"Hân Hân, đến." Cố Tư Bằng dắt Đông Hải Hân đi về cuối lầu hai.
Cuối hành lang lầu hai dài là chỗ nào, cô vô cùng rõ ràng, đó là phòng vẽ tranh của Cố Tư Bằng, năm đó cô phát hiện chỗ bức tranh của Đông Hải Âm...
Đông Hải Hân nhíu chặt đôi mi thanh tú, cô đã từng nghĩ đời này cô không bao giờ ... muốn bước vào trong căn phòng này nữa.
"Anh rốt cuộc muốn dẫn em nhìn cái gì?" Khi nắm tay Cố Tư Bằng thì cô cảm giác được lòng bàn tay đầy mồ hôi, không biết đó là của Cố Tư Bằng, hay là của cô? Vì sao anh càng khẩn trương hơn cô?
"Khụ khụ! em chờ một chút sẽ biết." Cố Tư Bằng không tự nhiên hắng giọng.
"Khoe cái gì mà đóng lại..." Đông Hải Hân kháng nghị nhìn cửa phòng vẽ tranh được đẩy ra giây đầu tiên rồi đột nhiên dừng.
Đó là cô.
Cô đầy tường đầy đất.
Cô mười bốn tuổi, cô mười sáu tuổi, cô tức giận, cô mỉm cười.
Cô đồng phục Trung Quốc, cô đồng phục trung học, cô mặc đồ đi ra ngoài, cô mặc đồ ở nhà.
Mặt Đông Hải Hân kinh ngạc nhìn Cố Tư Bằng.
"Cái đó... Ách... Em hỏi anh nói, vì sao trong tranh anh vẽ không có phụ nữ, đây chính là đáp án." Cố Tư Bằng gãi đầu, cổ họng khô khốc.
Đông Hải Hân chỉ là nhìn chằm chằm anh, không nói được gì.
Anh nói, Bắc Kinh không có người phụ nữ anh muốn vẽ...
"Hân Hân, anh không nỡ lấy tác phẩm vẽ em ra bán." Cố Tư Bằng chợt mở miệng.
Đông Hải Hân nghiêng đầu nhìn anh.
"Vẽ em, anh cuối cùng cảm thấy vẽ không tốt, thỉnh thoảng có vẽ thật tốt, lại không muốn để người khác nhìn thấy..." Cố Tư Bằng hít một hơi thật sâu.
Anh nghĩ, anh đối với cô, mới thật sự là có tham vọng độc chiếm mãnh liệt, ngay cả người đàn ông khác, không cho phép nhìn thấy vẻ đẹp của cô
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook