Đông Hải Hân vặn mở vòi hoa sen, muốn xối rửa vị đàn ông của Cố Tư Bằng lưu lại trên người. Không bao lâu, tiếng gõ cửa của Đông Hải Âm đến nữa.

"Chị! Chị!"

Đông Hải Hân không để ý đến cô.

"Chị! Anh Thận Viễn đến đây nha! Anh ấy nói có chuyện muốn với chị."

Tay Đông Hải Hân cầm vòi hoa sen đột nhiên ngừng lại.

Giang Thận Viễn? Anh ta đến làm gì? Giữa bọn họ còn có gì để nói?

"Không phải em để người tiến vào, là mẹ." Đông Hải Âm sợ bị giận chó đánh mèo dường như vội vàng phủi sạch quan hệ."Tóm lại, Chị, em để anh Thận Viễn chờ chị ở phòng khách."

Thật phiền... Mọi chuyện không thuận. Sớm biết vậy sẽ nán lại khách sạn lâu hơn, bây giờ không có rảnh rỗi tranh thủ ở chung với mình.

Đông Hải Hân nhanh chóng tắm rửa xong, tiện tay lấy lấy đồ mặc ở nhà mặc vào, đến phòng khách, không nhìn thấy bóng người Giang Thận Viễn, ngược lại nghe tiếng của Giang Thận Viễn và Phương Cầm mơ hồ truyền ra từ nhà ăn.

Cô xoay người đi đến nhà ăn, nhìn thấy Giang Thận Viễn cúi đầu uống canh nóng Phương Cầm đưa cho anh.

Giang Thận Viễn chưa mở miệng, ngược lại Phương Cầm nói chuyện trước.

"Hải Hân, đến đến đến, chén này cho con." Phương Cầm múc thêm một chén cháo gà nấm hương nữa cho Đông Hải Hân."Các con từ từ tán gẫu, dì bưng một chén đi vào cho Hải Âm."

Đông Hải Hân nhìn chén cháo gà tỏa khối hôi hổi, trong lòng lại thở dài.

Mẹ kế của cô luôn cẩn thận, mỗi khi cô đi diễn về nhà, Phương Cầm luôn thân thiết hầm canh cho cô.

Phương Cầm ngay cả bạn trai của cô cũng chăm sóc, thức thời rời đi, cho cô và Giang Thận Viễn một không gian, cũng biết thói quen của Đông Hải Âm thích làm ổ trong phòng ăn cơm, đặc biệt bưng cháo gà vào phòng cho Đông Hải Âm.

Trong nhà này mỗi người đều được Phương Cầm chăm sóc hết sức thỏa đáng, thỏa đáng đến Đông Hải Hân thường cảm thấy, trong nhà này không có cô cũng được, cô mới là nhân khẩu dư thừa trong nhà này.

"Sao đến đây?" Đông Hải Hân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Giang Thận Viễn.

"Hải Hân, thật xin lỗi... Anh nghĩ anh thiếu em một lời xin lỗi chân chính." Người đàn ông khúm núm, lại nghe ra chân thành.

Đông Hải Hân nhìn mắt Giang Thận Viễn, động tác lấy thìa quấy nước canh bên trong chén hơi ngừng lại.

"Tại sao?" Cô hỏi.

Thái độ của Giang Thận Viễn biểu lộ hết sức rõ ràng, lập trường hết sức minh xác, nếu đoạn tình cảm này đi đến cuối, có người nào cần gì nói xin lỗi với người nào?

"Hải Hân, không phải anh cố ý muốn tổn thương em..." Anh thật sự muốn thẳng thắn với cô, nhưng vào thời điểm nguy cấp luôn không nói nên lời, đoạn tình cảm này có thể dùng cách tốt hơn để kết thúc, trước khi bọn họ yêu nhau đã làm bạn bè nhiều năm, bọn họ có thể càng lý trí kết thúc...

Khóe môi của Đông Hải Hân nhếch cười khổ bất đắc dĩ.

Tổn thương chính là tổn thương, mặc dù không phải là cố ý, nó vẫn là tổn thương.

Nếu cô không khóc sướt mướt trước mặt bạn gái mới của Giang Thận Viễn, khóc lớn đại náo đến ngay cả tình cảm mới của anh cũng không xong, không phải đã là nhượng bộ và chúc phúc lớn nhất sao?

Cô không biết nên làm sao yếu thế, chỉ có thể cưỡng bách mình dứt tình cảm ra, cố gắng lý trí tĩnh táo đối diện phản bội của anh.

Cô và Giang Thận Viễn hèn hò cùng nhau đã nhiều năm, chẳng lẽ anh vẫn không rõ tâm tư đa cảm của cô, và quá mức cậy mạnh sao?

Nếu như, anh đủ hiểu rõ cô, anh sẽ biết, cô không muốn đoạn tình cảm đã từng có người thứ ba tham gia, là vì cô không thể chịu đựng được sau này nghi thần nghi quỷ bản thân trong đoạn tình cảm này.

Giang Thận Viễn đã phụ tất cả tín nhiệm của cô, nếu sự thật đặt ở trước mắt, có phải cố ý tổn thương hay không, lại có gì quan trọng hơn? Cô thật không muốn tiếp tục bàn lại chuyện này, vậy thì giống như rắc muối lên vết thương, rất đau.

"Bạn gái của anh đâu? Cô ta là người thế nào? Hôm nay anh đến tìm tôi, cô ta biết không?" Đông Hải Hân chậm rãi đưa thìa nước canh vào trong miệng, tiếp tục mỉm cười hỏi: "Có tính toán muốn kết hôn hay không? Lúc nào sẽ có tin tức tốt?"

Cô thoạt nhìn không hề đau đớn vì mất đi anh.

Ánh mắt Giang Thận Viễn phức tạp nhìn Đông Hải Hân, lặng yên thật lâu, cuối cùng mới nhớ nguyên nhân bọn họ đi đến mức này.

Anh nhớ ban đầu nguyên nhân Đông Hải Hân hấp dẫn anh là vì cô độc lập và quật cường, không ngờ cuối cùng nguyên nhân khiến anh rời khỏi cô cũng là vì cô độc lập và quật cường.

Lúc anh và Đông Hải Hân làm bạn bè tất cả đều rất tốt, nhưng khi cô trở thành bạn gái, anh lại cảm thấy cô không đủ ỷ lại, giống như một mình cô cũng có thể sống rất tốt. Cô không cần người nào, cũng sợ mình dựa vào người nào, không có nâng đở tình cảm lẫn nhau thì làm sao tiếp tục nữa?

"Hải Hân, em có yêu anh sao?" Giang Thận Viễn đột nhiên hỏi.

Đông Hải Hân trừng đôi mắt đẹp tròn, không thể tin câu hỏi mình nghe được. Nếu anh đã lựa chọn đi cùng với người khác, vì sao còn hỏi cô loại vấn đề này?

Cô để xuống thìa, không trả lời, chỉ là nhàn nhạt liếc Giang Thận Viễn, lẳng lặng chờ anh nói tiếp.

"Em có nghĩ tới muốn gả cho anh không? Có nghĩ tới chúng ta có thể sẽ có một gia đình sao? Em có nghĩ tới công việc của em đi sớm về trễ quá bận rộn, cho nên em thường sao nhãng người bên cạnh sao?"

Đông Hải Hân rất cố gắng tiêu hóa những câu của Giang Thận Viễn.

Công tác của cô thật sự rất bận rộn, bắt đầu đi diễn tới hai ba ngày không có về nhà là tình trạng bình thường, ở studio vì lo lắng Microphone muốn thu âm, cũng thường không cách nào nghe điện thoại.

Cô xem trọng sự nghiệp của mình, nếu không cô sẽ không ngắn ngủn mấy năm đã leo lên vị trí hôm nay, lĩnh đãi ngộ tiền lương như vậy; cô không có hoạch định cuộc sống gia đình, càng không cách nào tưởng tượng ngày ngày giặt quần áo nấu cơm giữ đứa trẻ, nhưng mà... Có lẽ cô nhiệt tình với công việc hơn với Giang Thận Viễn, thế nhưng không có nghĩa là cô bỏ ra tình cảm thanh xuân nhiều năm không phải là tình yêu.

Cô sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy khó chịu, lúc không có người nhìn thấy cũng sẽ rơi nước mắt, vì sao anh có thể lấy sự nghiệp bận rộn của cô làm cớ rời khỏi cô?

Đông Hải Hân duy trì lặng yên, không có trả lời, sợ vừa mở miệng, nói rõ ra tình cảm tự đa tình.

Cô không thích bản thân không bình tĩnh, bộc lộ ra quá nhiều nhược điểm của mình, vì vậy cô lặng yên, như ngày thường.

"Hải Hân, lúc ở cùng với em, anh không có cảm giác an toàn, anh không biết em đang suy nghĩ gì...

Đông Hải Hân lẳng lặng liếc Giang Thận Viễn.

Anh có thể nói cho cô biết, có thể thảo luận thật tốt với cô phương pháp làm sao tiếp tục duy trì đoạn tình cảm này, mà không phải dùng cách nắm tay của người phụ nữ khác rồi thẳng thắn với cô... Anh giống như những người kia luôn không giải thích được rời khỏi cô, dễ dàng giết chết tự ái và tín nhiệm của cô không để lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương