Cục Cưng Có Chiêu
-
Chương 49: Anh trai là tuyệt nhất
Diệp Ân Tuấn không quan tâm vẻ mặt Tống Đình lúc này, trong lòng anh bây giờ sự an toàn của Thẩm Minh Triết là quan trọng hơn hết, thậm chí bao gồm cả việc cơ mật công ty bị lộ ra ngoài.
“Tổng giám đốc Diệp, những tài liệu cơ mật đó của công ty bị lộ ra ngoài phải xử lý thế nào?”
Khó khăn lắm Tống Đình mới bình thường lại, bây giờ lại có chút do dự, theo dự định ban đầu là sẽ giải quyết thông qua cảnh sát, bây giờ xem ra không được nữa rồi, nhưng vẫn khiến người khác không thể tin được.
Diệp Ân Tuấn cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: “Bây giờ lập tức đi xin độc quyền cho những tài liệu cơ mật bị lộ ra đó, tôi muốn khiến những người có cơ mật của tôi cũng không thể dùng được. Tốn bao nhiêu tiền cũng được, quan trọng là vấn đề thời gian, có thể lập tức chuyển đi thì mau làm, còn nếu không làm được thì cố gắng giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, còn những chuyện khác vẫn không thể làm thì bỏ đi cũng được. Nhà họ Diệp cũng không thiếu chút tiền đấy, nếu là thằng nhóc thối Minh Triết làm thì cứ coi như cho nó luyện tập.”
Nghe giọng điệu không chút để tâm của Diệp Ân Tuấn thì Tống Đình thầm lau mồ hôi lạnh.
Nếu như Thẩm Minh Triết là con trai Diệp Ân Tuấn thì với thái độ cưng chiều con trai này của tổng giám đốc Diệp, liệu nhà họ Diệp gắng gượng được mấy ngày?
Đương nhiên lời này Tống Đình không dám hỏi, anh ta mau chóng ra ngoài làm chuyện Diệp Ân Tuấn giao phó.
Sau khi Tống Đình ra ngoài thì lòng Diệp Ân Tuấn nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức biết quan hệ của Thẩm Minh Triết với mình, anh lại chạy về phòng ngủ, nhìn giấy khám thai khi ấy của Thẩm Hạ Lan, nhìn thế nào cũng cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan không biết bây giờ Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, cô ngồi trên giường bệnh vui vẻ ăn cơm cùng Thẩm Minh Triết và Lam Tử Thất.
“Mẹ, con nghe nói ăn gì bổ đó, con cố ý bảo dì Lam mua xương đùi cho mẹ đó, mẹ ăn nhiều một chút đi.”
Thẩm Minh Triết gặp xương đùi vào bát Thẩm Hạ Lan, nhìn cô cực kỳ tha thiết.
Thẩm Hạ Lan xoa đầu cậu bé, vui mừng nói: “Vẫn là con trai tốt nhất.”
“Đương nhiên rồi, con là áo khoác lông chồn của mẹ mà.”
Thẩm Minh Triết cực kỳ vui.
“Đúng, con là áo khoác lông chồn của mẹ, Nghê Nghê là áo bông nhỏ của mẹ.”
Câu nói trong vô thức của Thẩm Hạ Lan khiến cảm xúc Thẩm Minh Triết hơi suy sụp.
“Mẹ, con nhớ em gái, con có thể gọi video cho em không?”
Chênh lệch thời gian với Mỹ lúc này cũng tạm ổn, Thẩm Hạ Lan nhìn con trai lập tức cảm thấy có chút lo âu. Mấy năm nay Thẩm Minh Triết vẫn luôn chăm sóc Thẩm Nghê Nghê, lần này đi cũng vì không yên lòng một mình cô tới Hải Thành nên mới đi theo, thật ra trong lòng cậu bé vẫn nhớ Thẩm Nghê Nghê.
“Có thể nhưng đừng gọi lâu quá biết chưa?”
“Con biết rồi.”
Thẩm Minh Triết vui vẻ cầm điện thoại gọi video cho Nghê Nghê.
Không bao lâu đầu bên kia có người nhận, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Nghê lập tức hiện lên trong video.
“Anh!”
Giọng nói giòn tan của Nghê Nghê giống như viên ngọc rơi vào đĩa sứ, thanh thuý êm tai, cũng khiến khoé môi Thẩm Minh Triết hơi cong lên.
“Hôm nay có ngoan ngoãn uống thuốc không? Có nghe lời bác sĩ không?”
“Đương nhiên là có rồi, em ngoan thế này cơ mà. Anh, bao giờ anh về? Hải Thành có vui không? Anh có ra ngoài chơi cùng mẹ không? Sau này nhớ gửi nhiều ảnh cho em xem nhé.”
Mặc dù Nghê Nghê bị ốm nhưng vô cùng vui tươi, nhất là nụ cười xán lạn kia của cô bé thật sự khiến người ta nhìn rất không nỡ.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Anh vừa mới tới Hải Thành, vừa đăng ký đi học mẫu giáo nên chưa kịp ra ngoài chơi. Sau này anh đi vườn bách thú, vườn cây sẽ chụp hết con vật và hoa em thích nhất cho em xem được không?”
“Vâng! Anh trai là tốt nhất!”
Nghê Nghê vui vẻ nói, nhưng trong mắt lại có phần cô đơn.
“Anh, nếu em có thể đi được thì tốt quá, em nghe nói Hải Thành là một thành phố rất đẹp, tiếc là đến nước Mỹ thế nào em còn chưa được đi dạo bao giờ. Anh nói bệnh của em có thể khỏi không?”
Lời của Nghê Nghê khiến lông mày Thẩm Minh Triết hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Chắc chắn là được, tin anh đi. Đợi tới khi em khỏi bệnh, anh sẽ đích thân đưa em tới bất cứ nơi nào em muốn đến được không?”
“Một lời đã định nha, chúng ta ngoắc tay đi!”
Thẩm Nghê Nghê đưa ngón út ra, muốn ngoắc tay với Thẩm Minh Triết qua màn hình điện thoại.
Thẩm Minh Triết cũng đưa ngón tay ra, trong mắt lại chứa đầy nước mắt mà vẫn cố nén nhịn.
Thẩm Hạ Lan bỗng cảm thấy thức ăn đều không còn vị giác gì nữa.
“Nghê Nghê, mẹ và anh làm việc xong sẽ về, con nhớ mọi người thì gọi video cho mẹ, phải nghe lời ba nuôi biết chưa?”
“Con biết rồi. Mẹ cũng đang ở bệnh viện sao? Sao con lại thấy bình nước biển vậy?”
Thị lực của Nghê Nghê vô cùng tốt, nhìn thoáng qua một cái rồi cau mày, hiển nhiên vô cùng lo lắng.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không sao, mẹ bị cảm chút thôi, không quen khí hậu ấy mà, sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Vậy mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc nha, nghe lời bác sĩ, mặc dù tiêm hơi đau một chút nhưng sẽ mau khỏi bệnh.”
Nghê Nghê nói như người lớn nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết đau lòng.
“Yên tâm đi, mẹ bên này có anh, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh sẽ không để ai làm tổn thương mẹ.”
“Ừm, em tin anh, anh trai là tuyệt nhất!”
Sự sùng bái của Nghê Nghê với Thẩm Minh Triết khiến cậu bé rất thoả mãn.
“Nghê Nghê, thời gian không còn sớm nữa, con mau ngủ đi, mẹ với anh cũng phải ăn cơm đây.”
“Vâng, chào anh và mẹ nha.”
Sau khi Nghê Nghê cúp máy, Thẩm Hạ Lan không kìm được nước mắt, che miệng, nước mắt đảo vòng quanh.
Lam Tử Thất vỗ lưng cô, an ủi: “Mọi chuyện sẽ tốt thôi, tớ tin ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, Nghê Nghê còn nhỏ như thế lại đáng yêu, mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp thôi.”
“Tại tớ, đều tại tớ. Là tớ không bảo vệ tốt cho Nghê Nghê, nếu khi ấy tớ có thể bảo vệ được con thì con bé cũng không đến mức vừa sinh ra đã phải ở bệnh viện. Tớ biết rõ hơn ai hết, Nghê Nghê rất ngưỡng mộ các bạn nhỏ khoẻ mạnh, thậm chí đến cửa lớn bệnh viện con bé cũng chưa được bước ra mấy lần.”
“Được rồi, Hạ Lan, muốn trách thì phải trách tên đàn ông thối tha kia, không liên quan đến cậu, cậu đã cố hết sức rồi. Nếu có sai thì cũng chỉ là cậu yêu người đàn ông đó mà thôi. Bây giờ cậu đã là mẹ, vì con, cậu cũng phải kiên cường, không phải sao?”
Lời của Lam Tử Thất khiến Thẩm Hạ Lan gật đầu mạnh.
Đúng thế.
Cô phải kiên cường!
Cô phải khiến Diệp Ân Tuấn trả giá mới xứng đáng với hai con.
Mặc dù Thẩm Minh Triết không biết Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan nói chuyện gì nhưng ánh mắt cậu cũng khá nghiêm nghị, ít đi một chút sự ngây thơ và non nớt mà trẻ con tuổi này nên có.
Ăn cơm xong, Lam Tử Thất đưa Thẩm Minh Triết đi, hộ tá chăm sóc đặc biệt mà Diệp Ân Tuấn thuê đi vào chăm sóc Thẩm Hạ Lan. Cô cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cũng không quân tâm đối phương là ai, dứt khoát đắp chăn đi ngủ.
Mơ mơ màng màng qua một ngày, bản báo cáo giám định cha con bên phía viện trưởng Trương đã có, Diệp Ân Tuấn vô cùng sốt ruột đích thân chạy tới.
“Viện trưởng Trương, báo cáo đâu?”
Viện trưởng Trương không ngờ Diệp Ân Tuấn sẽ đích thân tới nên có chút căng thẳng.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi vừa mới làm xong, vốn định tìm người đưa tới cho anh, sao anh lại đích thân tới đây vậy?”
“Không cần, đưa bản báo cáo cho tôi là được.”
Diệp Ân Tuấn nóng lòng nhìn viện trưởng Trương.
Viện trưởng Trương đưa bản báo cáo cho anh.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên vô cùng kích động, thậm chí có chút không biết nên mở từ đâu.
Có phải không?
Nếu không phải thì sao?
Nhưng anh lại vô cùng nóng lòng muốn biết kết quả này.
“Tổng giám đốc Diệp?”
Viện trưởng Trương thấy anh đứng ngây ra đó như kẻ ngốc thì không khỏi lên tiếng gọi.
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới như tỉnh lại từ trong giấc mơ.
“Ồ, tôi đi trước đây.”
Anh cầm báo cáo rồi xoay người, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Ân Tuấn về xe, nhìn bản báo cáo giám định rồi châm một điếu thuốc. Bây giờ anh rất cần một điếu nicotin để xoa dịu tâm tình.
Trong làn khói mịt mờ không ai nhìn rõ mặt anh, cũng không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Hút xong một điếu, tâm trạng Diệp Ân Tuấn mới coi như ổn định một chút.
Anh mở văn kiện ra, cầm bản báo cáo giám định ba con bên trong.
Khi anh nhìn thấy độ tương thích ba con lên đến 99% thì tay không khỏi run lên.
Thẩm Minh Triết thật sự là con trai anh!
Là con của anh và Thẩm Hạ Lan!
Mũi anh đột nhiên cay cay, một dòng lệ nóng dâng lên.
Người đàn ông trên thương trường sát phạt quả quyết, lôi lệ phong hành lại đỏ vành mắt.
Anh siết chặt bản báo cáo nhìn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vừa khóc vừa cười như đứa ngốc, một dòng nước thuận theo khoé mắt chảy xuống.
Tốt quá!
Thẩm Minh Triết là con trai anh!
Vậy có phải Thẩm Hạ Lan chính là vợ anh không?
Họ vẫn còn sống sót sau vụ hoả hoạn năm năm trước!
Nhưng vì sao còn sống mà năm năm qua cô không về tìm anh? Vì sao bây giờ lại thay đổi khuôn mặt? Vì sao cô không chịu thừa nhận mình là vợ anh?
Một loạt nghi vấn lặp đi lặp lại trong đầu Diệp Ân Tuấn.
Anh gọi cho Tống Đình.
“Tống Đình, giúp tôi điều tra xem vụ hoả hoạn năm năm trước là thế nào? Tôi không cần biết cậu dùng cách gì, tôi chỉ cần biết đáp án, còn nữa, tư liệu về nhà thiết kế Lisa bên Mỹ điều tra thế nào rồi?”
Tống Đình bị Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy lập tức trở nên căng thẳng.
“Tổng giám đốc Diệp, tư liệu về nhà thiết kế Lisa được bảo mật rất kỹ, cho dù tôi dùng thủ đoạn gì, thậm chí tôi còn mời mafia bên Mỹ bí mật điều tra nhưng thế lực của đối phương thật sự quá mạnh, tôi không tra được tin gì, chỉ biết cô ấy là người Hoa sinh ra và lớn lên ở Mỹ.”
“Người Hoa sinh ra và lớn lên ở Mỹ? Không thể nào! Tiếp tục điều tra! Bắt đầu tra từ Đường Trình Siêu, cậu điều tra xem có phải năm năm trước Đường Trình Siêu đã tới Hải Thành không?”
Diệp Ân Tuấn cho Tống Đình hướng đi.
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, lòng Diệp Ân Tuấn thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Cô vẫn còn sống!
Hơn nữa bây giờ rất có khả năng đang ở bên mình, nhưng vì sao cô lại phủ nhận điều này?
Diệp Ân Tuấn không hiểu nhưng lại vô cùng nhớ nhung Thẩm Hạ Lan.
Anh vô thức đạp mạnh chân ga, lao như bay ra ngoài, sau khi lượn một vòng quanh Hải Thành rồi mới dừng ở bãi đậu xe bệnh viện.
Diệp Ân Tuấn mua xoài mà Thẩm Hạ Lan thích ăn nhất rồi đi tới phòng bệnh của cô.
Thẩm Hạ Lan đang đọc sách, là tạp chí tài chính kinh tế bản tiếng Anh.
Anh còn nhớ trước kia tiếng Anh của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, cũng không thích tài chính kính tế, mỗi ngày việc cô thích làm nhất là nằm bò trên bệ cửa sổ ngón chờ khi nào anh tan làm. Mỗi khi thấy anh về, dáng vẻ vui mừng đó hệt như có được cả thế giới.
Nhưng bây giờ những tia sáng trong mắt cô không còn nữa, thậm chí cô đã từ bỏ cuộc sống an nhàn trước kia, mấy năm nay rốt cuộc cô đã trải qua điều gì?
“Tổng giám đốc Diệp, những tài liệu cơ mật đó của công ty bị lộ ra ngoài phải xử lý thế nào?”
Khó khăn lắm Tống Đình mới bình thường lại, bây giờ lại có chút do dự, theo dự định ban đầu là sẽ giải quyết thông qua cảnh sát, bây giờ xem ra không được nữa rồi, nhưng vẫn khiến người khác không thể tin được.
Diệp Ân Tuấn cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: “Bây giờ lập tức đi xin độc quyền cho những tài liệu cơ mật bị lộ ra đó, tôi muốn khiến những người có cơ mật của tôi cũng không thể dùng được. Tốn bao nhiêu tiền cũng được, quan trọng là vấn đề thời gian, có thể lập tức chuyển đi thì mau làm, còn nếu không làm được thì cố gắng giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, còn những chuyện khác vẫn không thể làm thì bỏ đi cũng được. Nhà họ Diệp cũng không thiếu chút tiền đấy, nếu là thằng nhóc thối Minh Triết làm thì cứ coi như cho nó luyện tập.”
Nghe giọng điệu không chút để tâm của Diệp Ân Tuấn thì Tống Đình thầm lau mồ hôi lạnh.
Nếu như Thẩm Minh Triết là con trai Diệp Ân Tuấn thì với thái độ cưng chiều con trai này của tổng giám đốc Diệp, liệu nhà họ Diệp gắng gượng được mấy ngày?
Đương nhiên lời này Tống Đình không dám hỏi, anh ta mau chóng ra ngoài làm chuyện Diệp Ân Tuấn giao phó.
Sau khi Tống Đình ra ngoài thì lòng Diệp Ân Tuấn nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức biết quan hệ của Thẩm Minh Triết với mình, anh lại chạy về phòng ngủ, nhìn giấy khám thai khi ấy của Thẩm Hạ Lan, nhìn thế nào cũng cảm thấy vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan không biết bây giờ Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì, cô ngồi trên giường bệnh vui vẻ ăn cơm cùng Thẩm Minh Triết và Lam Tử Thất.
“Mẹ, con nghe nói ăn gì bổ đó, con cố ý bảo dì Lam mua xương đùi cho mẹ đó, mẹ ăn nhiều một chút đi.”
Thẩm Minh Triết gặp xương đùi vào bát Thẩm Hạ Lan, nhìn cô cực kỳ tha thiết.
Thẩm Hạ Lan xoa đầu cậu bé, vui mừng nói: “Vẫn là con trai tốt nhất.”
“Đương nhiên rồi, con là áo khoác lông chồn của mẹ mà.”
Thẩm Minh Triết cực kỳ vui.
“Đúng, con là áo khoác lông chồn của mẹ, Nghê Nghê là áo bông nhỏ của mẹ.”
Câu nói trong vô thức của Thẩm Hạ Lan khiến cảm xúc Thẩm Minh Triết hơi suy sụp.
“Mẹ, con nhớ em gái, con có thể gọi video cho em không?”
Chênh lệch thời gian với Mỹ lúc này cũng tạm ổn, Thẩm Hạ Lan nhìn con trai lập tức cảm thấy có chút lo âu. Mấy năm nay Thẩm Minh Triết vẫn luôn chăm sóc Thẩm Nghê Nghê, lần này đi cũng vì không yên lòng một mình cô tới Hải Thành nên mới đi theo, thật ra trong lòng cậu bé vẫn nhớ Thẩm Nghê Nghê.
“Có thể nhưng đừng gọi lâu quá biết chưa?”
“Con biết rồi.”
Thẩm Minh Triết vui vẻ cầm điện thoại gọi video cho Nghê Nghê.
Không bao lâu đầu bên kia có người nhận, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Nghê lập tức hiện lên trong video.
“Anh!”
Giọng nói giòn tan của Nghê Nghê giống như viên ngọc rơi vào đĩa sứ, thanh thuý êm tai, cũng khiến khoé môi Thẩm Minh Triết hơi cong lên.
“Hôm nay có ngoan ngoãn uống thuốc không? Có nghe lời bác sĩ không?”
“Đương nhiên là có rồi, em ngoan thế này cơ mà. Anh, bao giờ anh về? Hải Thành có vui không? Anh có ra ngoài chơi cùng mẹ không? Sau này nhớ gửi nhiều ảnh cho em xem nhé.”
Mặc dù Nghê Nghê bị ốm nhưng vô cùng vui tươi, nhất là nụ cười xán lạn kia của cô bé thật sự khiến người ta nhìn rất không nỡ.
Thẩm Minh Triết cười nói: “Anh vừa mới tới Hải Thành, vừa đăng ký đi học mẫu giáo nên chưa kịp ra ngoài chơi. Sau này anh đi vườn bách thú, vườn cây sẽ chụp hết con vật và hoa em thích nhất cho em xem được không?”
“Vâng! Anh trai là tốt nhất!”
Nghê Nghê vui vẻ nói, nhưng trong mắt lại có phần cô đơn.
“Anh, nếu em có thể đi được thì tốt quá, em nghe nói Hải Thành là một thành phố rất đẹp, tiếc là đến nước Mỹ thế nào em còn chưa được đi dạo bao giờ. Anh nói bệnh của em có thể khỏi không?”
Lời của Nghê Nghê khiến lông mày Thẩm Minh Triết hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Chắc chắn là được, tin anh đi. Đợi tới khi em khỏi bệnh, anh sẽ đích thân đưa em tới bất cứ nơi nào em muốn đến được không?”
“Một lời đã định nha, chúng ta ngoắc tay đi!”
Thẩm Nghê Nghê đưa ngón út ra, muốn ngoắc tay với Thẩm Minh Triết qua màn hình điện thoại.
Thẩm Minh Triết cũng đưa ngón tay ra, trong mắt lại chứa đầy nước mắt mà vẫn cố nén nhịn.
Thẩm Hạ Lan bỗng cảm thấy thức ăn đều không còn vị giác gì nữa.
“Nghê Nghê, mẹ và anh làm việc xong sẽ về, con nhớ mọi người thì gọi video cho mẹ, phải nghe lời ba nuôi biết chưa?”
“Con biết rồi. Mẹ cũng đang ở bệnh viện sao? Sao con lại thấy bình nước biển vậy?”
Thị lực của Nghê Nghê vô cùng tốt, nhìn thoáng qua một cái rồi cau mày, hiển nhiên vô cùng lo lắng.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không sao, mẹ bị cảm chút thôi, không quen khí hậu ấy mà, sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Vậy mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc nha, nghe lời bác sĩ, mặc dù tiêm hơi đau một chút nhưng sẽ mau khỏi bệnh.”
Nghê Nghê nói như người lớn nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết đau lòng.
“Yên tâm đi, mẹ bên này có anh, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh sẽ không để ai làm tổn thương mẹ.”
“Ừm, em tin anh, anh trai là tuyệt nhất!”
Sự sùng bái của Nghê Nghê với Thẩm Minh Triết khiến cậu bé rất thoả mãn.
“Nghê Nghê, thời gian không còn sớm nữa, con mau ngủ đi, mẹ với anh cũng phải ăn cơm đây.”
“Vâng, chào anh và mẹ nha.”
Sau khi Nghê Nghê cúp máy, Thẩm Hạ Lan không kìm được nước mắt, che miệng, nước mắt đảo vòng quanh.
Lam Tử Thất vỗ lưng cô, an ủi: “Mọi chuyện sẽ tốt thôi, tớ tin ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, Nghê Nghê còn nhỏ như thế lại đáng yêu, mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp thôi.”
“Tại tớ, đều tại tớ. Là tớ không bảo vệ tốt cho Nghê Nghê, nếu khi ấy tớ có thể bảo vệ được con thì con bé cũng không đến mức vừa sinh ra đã phải ở bệnh viện. Tớ biết rõ hơn ai hết, Nghê Nghê rất ngưỡng mộ các bạn nhỏ khoẻ mạnh, thậm chí đến cửa lớn bệnh viện con bé cũng chưa được bước ra mấy lần.”
“Được rồi, Hạ Lan, muốn trách thì phải trách tên đàn ông thối tha kia, không liên quan đến cậu, cậu đã cố hết sức rồi. Nếu có sai thì cũng chỉ là cậu yêu người đàn ông đó mà thôi. Bây giờ cậu đã là mẹ, vì con, cậu cũng phải kiên cường, không phải sao?”
Lời của Lam Tử Thất khiến Thẩm Hạ Lan gật đầu mạnh.
Đúng thế.
Cô phải kiên cường!
Cô phải khiến Diệp Ân Tuấn trả giá mới xứng đáng với hai con.
Mặc dù Thẩm Minh Triết không biết Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan nói chuyện gì nhưng ánh mắt cậu cũng khá nghiêm nghị, ít đi một chút sự ngây thơ và non nớt mà trẻ con tuổi này nên có.
Ăn cơm xong, Lam Tử Thất đưa Thẩm Minh Triết đi, hộ tá chăm sóc đặc biệt mà Diệp Ân Tuấn thuê đi vào chăm sóc Thẩm Hạ Lan. Cô cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cũng không quân tâm đối phương là ai, dứt khoát đắp chăn đi ngủ.
Mơ mơ màng màng qua một ngày, bản báo cáo giám định cha con bên phía viện trưởng Trương đã có, Diệp Ân Tuấn vô cùng sốt ruột đích thân chạy tới.
“Viện trưởng Trương, báo cáo đâu?”
Viện trưởng Trương không ngờ Diệp Ân Tuấn sẽ đích thân tới nên có chút căng thẳng.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi vừa mới làm xong, vốn định tìm người đưa tới cho anh, sao anh lại đích thân tới đây vậy?”
“Không cần, đưa bản báo cáo cho tôi là được.”
Diệp Ân Tuấn nóng lòng nhìn viện trưởng Trương.
Viện trưởng Trương đưa bản báo cáo cho anh.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên vô cùng kích động, thậm chí có chút không biết nên mở từ đâu.
Có phải không?
Nếu không phải thì sao?
Nhưng anh lại vô cùng nóng lòng muốn biết kết quả này.
“Tổng giám đốc Diệp?”
Viện trưởng Trương thấy anh đứng ngây ra đó như kẻ ngốc thì không khỏi lên tiếng gọi.
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới như tỉnh lại từ trong giấc mơ.
“Ồ, tôi đi trước đây.”
Anh cầm báo cáo rồi xoay người, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Ân Tuấn về xe, nhìn bản báo cáo giám định rồi châm một điếu thuốc. Bây giờ anh rất cần một điếu nicotin để xoa dịu tâm tình.
Trong làn khói mịt mờ không ai nhìn rõ mặt anh, cũng không nhìn rõ vẻ mặt anh.
Hút xong một điếu, tâm trạng Diệp Ân Tuấn mới coi như ổn định một chút.
Anh mở văn kiện ra, cầm bản báo cáo giám định ba con bên trong.
Khi anh nhìn thấy độ tương thích ba con lên đến 99% thì tay không khỏi run lên.
Thẩm Minh Triết thật sự là con trai anh!
Là con của anh và Thẩm Hạ Lan!
Mũi anh đột nhiên cay cay, một dòng lệ nóng dâng lên.
Người đàn ông trên thương trường sát phạt quả quyết, lôi lệ phong hành lại đỏ vành mắt.
Anh siết chặt bản báo cáo nhìn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vừa khóc vừa cười như đứa ngốc, một dòng nước thuận theo khoé mắt chảy xuống.
Tốt quá!
Thẩm Minh Triết là con trai anh!
Vậy có phải Thẩm Hạ Lan chính là vợ anh không?
Họ vẫn còn sống sót sau vụ hoả hoạn năm năm trước!
Nhưng vì sao còn sống mà năm năm qua cô không về tìm anh? Vì sao bây giờ lại thay đổi khuôn mặt? Vì sao cô không chịu thừa nhận mình là vợ anh?
Một loạt nghi vấn lặp đi lặp lại trong đầu Diệp Ân Tuấn.
Anh gọi cho Tống Đình.
“Tống Đình, giúp tôi điều tra xem vụ hoả hoạn năm năm trước là thế nào? Tôi không cần biết cậu dùng cách gì, tôi chỉ cần biết đáp án, còn nữa, tư liệu về nhà thiết kế Lisa bên Mỹ điều tra thế nào rồi?”
Tống Đình bị Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy lập tức trở nên căng thẳng.
“Tổng giám đốc Diệp, tư liệu về nhà thiết kế Lisa được bảo mật rất kỹ, cho dù tôi dùng thủ đoạn gì, thậm chí tôi còn mời mafia bên Mỹ bí mật điều tra nhưng thế lực của đối phương thật sự quá mạnh, tôi không tra được tin gì, chỉ biết cô ấy là người Hoa sinh ra và lớn lên ở Mỹ.”
“Người Hoa sinh ra và lớn lên ở Mỹ? Không thể nào! Tiếp tục điều tra! Bắt đầu tra từ Đường Trình Siêu, cậu điều tra xem có phải năm năm trước Đường Trình Siêu đã tới Hải Thành không?”
Diệp Ân Tuấn cho Tống Đình hướng đi.
“Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, lòng Diệp Ân Tuấn thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Cô vẫn còn sống!
Hơn nữa bây giờ rất có khả năng đang ở bên mình, nhưng vì sao cô lại phủ nhận điều này?
Diệp Ân Tuấn không hiểu nhưng lại vô cùng nhớ nhung Thẩm Hạ Lan.
Anh vô thức đạp mạnh chân ga, lao như bay ra ngoài, sau khi lượn một vòng quanh Hải Thành rồi mới dừng ở bãi đậu xe bệnh viện.
Diệp Ân Tuấn mua xoài mà Thẩm Hạ Lan thích ăn nhất rồi đi tới phòng bệnh của cô.
Thẩm Hạ Lan đang đọc sách, là tạp chí tài chính kinh tế bản tiếng Anh.
Anh còn nhớ trước kia tiếng Anh của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, cũng không thích tài chính kính tế, mỗi ngày việc cô thích làm nhất là nằm bò trên bệ cửa sổ ngón chờ khi nào anh tan làm. Mỗi khi thấy anh về, dáng vẻ vui mừng đó hệt như có được cả thế giới.
Nhưng bây giờ những tia sáng trong mắt cô không còn nữa, thậm chí cô đã từ bỏ cuộc sống an nhàn trước kia, mấy năm nay rốt cuộc cô đã trải qua điều gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook