Không biết cớ gì mà Vân Trạch luôn cảm thấy ngủ ở chỗ của Chung Hành còn ngon hơn ngủ trong nhà mình, giấc ngủ của cậu hơi nông, nửa đêm sẽ giật mình tỉnh giấc vì tiếng động nào đó, nhưng ngủ ở chỗ Chung Hành lại không có phiền muộn này.

Có lẽ là giường của người khác thoải mái hơn giường của mình.

Vương Hi Hách còn đang ở trong phủ, Vân Trạch thức dậy rửa mặt thay quần áo rồi vội vàng trở về.

Còn chưa đi tới cửa viện, chỉ cách mỗi bức tường mà Vân Trạch đã nghe được tiếng cãi vã bên trong.

“… Ngươi là anh của em ấy thì sao chứ? Ta cũng là anh của em ấy đây này.”

“Ồ? Em ấy giấu ta đi khắp nơi nhận anh trai à? Em ấy gọi ngươi là anh lúc nào thế?”

Nghe giọng là biết của Vương Hi Hách và Vân Dương.

Tính tình Vân Dương ngang ngược, Vương Hi Hách cũng là thiên chi kiêu tử, bình thường hai người đều thích ra tay với người khác, lúc Vân Trạch đi vào thì thấy mắt phải của Vân Dương bị đánh xanh tím, mũi Vương Hi Hách thì đang chảy máu.

Vân Dương cao lớn hơn Vương Hi Hách, võ nghệ của gã cũng mạnh hơn chút, gã nắm lấy cổ áo Vương Hi Hách ấn người lên tường, giơ nắm đấm muốn đập xuống đầu Vương Hi Hách.

Tỳ nữ không dám đi đến ngăn cản, hình như Đương Quy bị đạp trúng, đang cà nhắc ở bên cạnh can ngăn.

Vân Trạch vội vàng chạy vào ngăn cản: “Hau người dừng tay lại đi!”

Vân Dương buông cổ áo Vương Hi Hách ra, gã vỗ vỗ tay nhìn Vân Trạch: “Em trai ngoan, người bạn này của em nóng tính ghê nhỉ, anh chỉ mới nói vài câu thôi mà tên đó đã ra tay đánh anh rồi.”

Sắc mặt Vương Hi Hách tái nhợt: “Ngươi là anh của Vân Trạch, nhưng lại miệng phun lời ghê tởm, nếu trên người ta có kiếm thì đã giết ngươi từ lâu rồi.”

Vân Trạch biết chuyện này nhất định là do Vân Dương khơi mào, miệng Vân Dương vốn đê tiện, không đi gây chuyện thì gã sẽ ăn không ngon.

Tuy Vương Hi Hách là Diêm Vương mặt lạnh tính tình nóng nảy, nhưng nếu không trêu chọc y thì y sẽ không chủ động ra tay với ai cả.

Vân Trạch nói, “Anh cả, đây là anh họ Vương Hi Hách của ta, cháu nội đích tôn của Phụ quốc công. Hiện giờ ông ngoại ta đang ở Minh Đô, nếu vì chuyện này mà ông đến cửa hỏi tội cha chúng ta, chỉ sợ anh sẽ không có quả ngon để ăn đâu.”

Vân Dương vốn đang mỉm cười cợt nhả, sau khi nghe Vân Trạch nói xong ánh mắt chợt lạnh lẽo, gã âm hiểm đảo qua Vương Hi Hách, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra là anh trai của em thật, ta thất kính rồi, Vương – Đại – Công – Tử.”

“Súc sinh.” Vương Hi Hách nói, “Vân phủ có thứ bại hoại như ngươi, đúng là làm dơ ánh mắt ta mà.”

Vân Trạch bảo tỳ nữ chuẩn bị thuốc trị thương và khăn tay để xử lý vết thương cho Vương Hi Hách, cậu nhìn Vân Dương: “Anh cả trở về tìm trứng gà đắp lên mắt đi, bằng không trong khoảng thời gian này đừng hòng ra ngoài.”

Vân Dương sờ hốc mắt mình, dẫn gã sai vặt rời đi.

Vương Hi Hách vốn không định đánh nhau với Vân Dương.

Vừa rồi y đang ở trong viện, Vân Dương đi thỉnh an xong tiện thể ghé qua, sau khi nhìn thấy Vương Hi Hách thì hỏi ngay: “Tối qua em trai ta cho đàn ông ngủ lại à? Biểu hiện trên giường của nó thế nào?”

Sao Vương Hi Hách có thể cho phép Vân Dương vũ nhục em họ mình được? Y lập tức ra tay đánh Vân Dương.

Bôi thuốc xong, Vương Hi Hách sờ sống mũi vẫn còn đau: “Gã chính là anh cả Vân Dương của em à? Em họ, em sống ở Vân phủ thế nào?

Mấy ngày qua Vân Dương khá an phận, Vân Trạch ít khi nghe được tin tức về Vân Dương, nhưng đối phương càng an phận, trong lòng Vân Trạch càng không yên, lo lắng Vân Dương đang ủ đại chiêu nào đó.

Vân Trạch nói, “Không nói đến chuyện này nữa, để em đưa anh về phủ Phụ quốc công, sẵn tiện xem bệnh tình của bà ngoại đã tốt lên chưa. Đương Quy, chân của ngươi đang bị thương, ở nhà tĩnh dưỡng đi, đừng có chạy loạn.”

Vân Trạch cũng từng nghĩ đến cách thay đổi tình cảnh của mình, đáng tiếc Vân phủ là thùng nhuộm đen kịt, Vân Trạch không thể làm thùng nước này sạch sẽ được, năng lực của cậu có hạn, miễn cưỡng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Được chữa bệnh, Vương lão phu nhân đã hạ sốt, sáng nay tỉnh lại ăn chút cháo và ít bánh gạo.

Phụ quốc công thấy Vân Trạch có nhân mạch, hơn nữa cấp bậc còn không thấp, tuy rằng ông hận Vân gia, nhưng lúc nhìn thấy Vân Trạch thì sắc mặt đã chuyển biến tốt hơn chút —— chỉ tốt hơn một chút thôi.

Ba ngự y đã được đưa về khi sáng, viện sứ Liễu Lâm nói tối mai hắn ta sẽ đến tái khám, có thể cam đoan Vương lão phu nhân khỏe mạnh không có vấn đề gì.

Ba người bọn họ ở trong cung nhiều năm, bình thường khám bệnh cho Hoàng đế Thái hậu. Ba người nhận ra người bắt mình hôm qua là thủ hạ của Nhiếp chính vương, chuyện này chắc chắn có quan hệ với Nhiếp chính vương, nếu Vương lão phu nhân không hết bệnh, ba cái đầu của bọn họ đừng mong được dùng tiếp nữa.

Vương lão phu nhân rất có tinh thần, sau khi bà nhìn thấy Vân Trạch, vội vàng vẫy tay bảo Vân Trạch đi đến: “Đứa nhỏ ngoan, hôm qua bà ngoại bị bệnh, không kịp quan tâm đến con.”

Tay Vân Trạch được lão phu nhân nắm chặt, lão phu nhân càng nhìn Vân Trạch càng thấy thích, nhưng trong lòng cũng có chút vắng vẻ: “Lúc mẹ con còn sống thường viết thư cho bà, nói tuy con không thích đọc sách nhưng bản tính rất lương thiện, là một đứa nhỏ ngoan được mọi người yêu thương. Khi đó con chỉ mới bảy tám tuổi, chớp mắt đã hơn mười năm rồi, mẹ con đã sớm không còn nữa, không biết mấy năm nay con sống ở Vân gia thế nào.”

Phụ quốc công ở bên cạnh dựng râu trừng mắt: “Nó là con trai trưởng của Vân Thường Viễn, Vân Thường Viễn có thể đối xử tệ với nó được sao? Chẳng phải vẫn lớn lên hoàn chỉnh, không thiếu tay cũng không thiếu chân à.”

Vương lão phu nhân trừng mắt với Phụ quốc công, lại ôn hòa nhìn Vân Trạch: “Đã kết hôn chưa?”

Lại là câu hỏi cũ.



Vân Trạch chuyển đề tài: “Chưa ạ, bà ngoại vừa khỏi bệnh, nên chú ý nghỉ ngơi cho khỏe.”

Vương lão phu nhân vẫy tay bảo Vương Mạn Nương tới: “Mạn Nương theo bà từ bé, đứa nhỏ này rất chu đáo. Con quen thuộc Minh Đô, trò chuyện với em Mạn Nương con nhiều chút, để nó biết phong tục tập quán ở Minh Đô.”

Vương Mạn Nương khẽ nhún người chào Vân Trạch: “Anh họ.”

Vân Trạch hiểu ý của Vương lão phu nhân. Có lẽ cô em họ này còn chưa đính hôn, Vương lão phu nhân cố ý thân càng thêm thân, gả cô nàng này cho mình.

Không nói Vân Trạch đã đồng ý thành thân với Chung Hành, cho dù Vân Trạch chưa đồng ý, cậu cũng không thể tiếp nhận được việc kết hôn với em họ mình.

Mối quan hệ huyết thống giữa cậu và Vương Mạn Nương rất gần, bản thân Vân Trạch lại bài xích kết hôn giữa người thân.

Vân Trạch đáp: “Có lẽ Minh Đô cởi mở hơn Vân Châu, nếu hai em họ có thời gian thì nên xã giao với quý nữ trong kinh nhiều hơn, hiện giờ đã đến mùa xuân, có thể đi đạp thanh với các nàng đi, nếu có chỗ cần anh giúp đỡ, em họ cứ việc mở lời.”

Vương Mạn Nương mỉm cười: “Vâng.”

Vương lão phu nhân nói: “Mạn Nương, Hi Hách, hai đưa ra ngoài trước đi. Bà nói chuyện với Trạch nhi một lát.”

Vương Mạn Nương và Vương Hi Hách song song rời đi.

Vương lão phu nhân nhận ra Vân Trạch không thân thiện với Vương Mạn Nương, bà nhìn Vân Trạch: “Chẳng lẽ em họ con không đủ xinh đẹp, không thể vào được ánh mắt con, con cảm thấy nó không xứng với mình? Mạn Nương tinh thông cầm kỳ thư họa, không hề kém con gái ở Minh Đô.”

Phụ quốc công bên cạnh nói: “Ánh mắt cao như vậy, muốn cưới công chúa nhà Hoàng đế đúng không?”

Vân Trạch nói: “Em họ có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ có người khác không xứng với em ấy, sao em ấy lại không xứng với người khác được? Ông ngoại, bà ngoại, con đã có đối tượng thành hôn rồi ạ, tuy còn chưa đính hôn, nhưng cũng sắp rồi, vì nguyên nhân này nên không thể làm chậm trễ em họ, xin hãy chọn mối duyên khác cho em họ đi ạ.”

Phụ quốc công sờ râu: “Hôm qua con còn nói chưa có, hôm nay lại có rồi? Là con gái của nhà ai?”

Bệnh tình Vương lão phu nhân còn chưa khỏi hẳn, Vân Trạch lo sau khi nói ra sẽ làm đối phương tức phát bệnh, dù sao không phải ai cũng có thể tiếp nhận việc hai người đàn ông thành thân: “Chờ bà ngoại khỏi bệnh, con sẽ dẫn người nọ* đến gặp hai người, đến lúc đó hai người sẽ biết.”

(* raw là 他 (hắn), mà 他 (hắn) và 她 (nàng) đều có cách phát âm giống nhau.)

Phụ Quốc Công nói: “Con không sợ người của Vương gia làm khó dễ nàng à, cứ việc dẫn nàng ta đến, ông cũng muốn xem nàng mạnh hơn cháu gái của ông bao nhiêu.”

Vương lão phu nhân lại trừng mắt với ông.

Vương lão phu nhân gỡ sợi dây chuyền vàng nạm bảo châu đang đeo cổ ra: “Đứa nhỏ ngoan, con hãy đưa thứ này cho vị cô nương kia.”

Vân Trạch thấy sợi dây chuyền này cực kỳ quý giá, cách hơn mười viên phỉ thúy lại có một viên kim châu, phía dưới khảm thanh kim thạch, trân châu và phỉ thúy, quý giá không chỉ là những châu báu này mà còn có kỹ thuật khảm nạm, nếu Vương lão phu nhân đã đeo trên người, nói vậy nó rất đắt giá, cậu từ chối nói: “Đây là vật mà bà ngoại yêu thích, con không thể nhận được ạ.”

“Vật quý giá hơn nữa có quan trọng bằng cháu ngoại của bà không?” Vương lão phu nhân vòng nó quanh cổ tay Vân Trạch, “Con ngoan ngoãn hiểu chuyện, chắc chắn cô nương con chọn cũng có tri thức biết lễ nghĩa khéo hiểu lòng người. Không giống mấy người anh họ của con, đứa nào đứa nấy vẫn còn hồ đồ, con biết anh Hách con vừa đến kinh thành đã đánh người không? Sáng nay Hoài Thục trưởng công chúa hùng hổ tìm tới cửa, nói hôm qua Hi Hách đánh công tử nhà bà ta bị thương, nó vẫn còn chưa rõ tình thế, tưởng rằng mình đang ở Vân Châu à, haiz..”

Phụ quốc công chen vào: “Nhìn bộ dáng hung hăng của bà ta, hẳn con của bà ta cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, đánh nó một trận thì thế nào?”

Vân Trạch nói chuyện và hành động rất hợp ý của hai cụ, bằng không Vương lão phu nhân cũng không muốn gả cháu gái trong nhà cho Vân Trạch khi chỉ mới gặp hai lần.

Phụ quốc công thì suy nghĩ nhiều hơn. Ông ta thấy Vân Trạch cử chỉ tao nhã, kết luận một là đứa nhỏ này ngụy trang giỏi, bề ngoài là công tử văn nhã trên thực tế tim đen phổ đen; hai là một cái bánh bao mềm dễ bóp.

Qua chuyện An Lạc hầu trở mặt, Vân Trạch lại là con của An Lạc hầu, Phụ quốc công nghi ngờ đối phương là kiểu trước, tất thảy đều chỉ giả vờ.

Vương lão phu nhân ôm ngực nói với Phụ quốc công: “Ông đừng nói chuyện nữa, bệnh của tôi đều là do lão già xấu xa ông chọc giận tái phá. Tôi và cháu ngoại mình tán gẫu một lát, nếu ông không chào đón chúng tôi thì ra ngoài đi.”

Phụ quốc công muốn ở lại quan sát Vân Trạch, lại nhịn không được xen vào, nghe Vương lão phu nhân mắng, ông hất tay áo bỏ ra ngoài.

Vương lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Ông ngoại con ở nhà là như vậy đấy, trong lòng ông ta vẫn thích con. Đứa nhỏ mà ông ấy yêu thương nhất là mẹ của con. Các cậu con thấy ông ấy là trốn, chỉ có mẹ con dám túm râu ông ấy bảo không được uống rượu, lúc mười một mười hai tuổi còn giẫm lên vai ông ấy hái hoa.”

Nói xong, Vương lão phu nhân nghẹn ngào: “Sau này con thành thân nhớ phải đối xử tốt với đối phương, con của người ta ở nhà là châu báu trong lòng bàn tay cha mẹ, vào nhà con không phải để cho các con chà đạp.”

Hốc mắt Vân Trạch từ từ ửng đỏ, cậu cầm lấy tay lão phu nhân, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi Phụ quốc công ra ngoài vẫy tay bảo Vương Hi Hách đến chỗ mình, Vương Hi Hách không hề phòng bị đi qua, vừa mới tới, bả vai trái đã ăn trọn một đòn: “Con vừa đến kinh thành đã đánh người? Ở Vân Châu còn chưa đủ uy phong? Cha con dặn dò con thế nào?”

Vương Hi Hách đau đến mi tâm nhíu lại: “Gã ta thấy con là người ngoài liền đùa giỡn con, bảo con về nhà gã ngủ với gã.”

Phụ quốc công lại cho y một đòn lên vai phải: “Tên đó vũ nhục con như vậy, đánh cũng đã đánh rồi, sao con không đánh gã tàn nhẫn chút? Mũi con bị sao vậy? Hôm qua bị tên đó đánh à?”

Vương Hi Hách lắc đầu: “Tối hôm qua con đến phủ em họ, sau khi cô qua đời, đãi ngộ của em họ trong phủ không như chúng ta nghĩ, buổi sáng con tán gẫu với tên sai vặt của em ấy, chỉ có một gã sai vặt hầu hạ em ấy thôi, nói sau khi cô qua đời em họ bị kế phu nhân làm khó dễ, An Lạc hầu chưa bao giờ quản chuyện này. Trên em họ còn có một người anh, gặp mặt là nói lời ô uế, mũi con bị thương là do tên đó đánh.”

Phụ quốc công nhíu mày: “Trạch nhi là con ruột của nó, còn là con trai trưởng, lại có ông ngoại là ta, sao nó dám cho kế phu nhân bắt nạt Trạch nhi?”

“Ông không nhìn khoảng cách giữa hai nhà có bao xa, chuyện trong nhà mà mình còn chưa rõ, sao lo được chuyện hậu trạch nhà bọn họ? Ánh mắt tên anh trai kia của em họ cực kỳ âm độc, tuyệt đối không phải hạng người tốt lành gì. Nhưng chúng ta có thể thử hỏi thăm chuyện của Vân gia ở Minh Đô.”

Phụ quốc công gật đầu: “Ông biết rồi, ngày khác ông sẽ gặp mặt thằng con rể này. Con có cảm ơn bạn bè của Trạch nhi không? Người đó là ai vậy?”



“Thụy quận vương ạ.” Vương Hi Hách nói, “Thụy quận vương mà chúng ta gặp khi trên đường đến Minh Đô là giả, người hôm qua con gặp mặt mới là thật, đối phương uy phong lẫm liệt khiến người ta thần phục, không phải kẻ phong lưu nhàn nhã như trong lời đồn.”

“Không hổ là cháu trai của Chung Hành, Chung Hành cũng như thế,” Phụ quốc công nói, “Ông già cả rồi, bị mấy câu nói của Chung Hành dọa cho cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc trước gặp Tiên đế cũng không hồi hộp đến vậy. Nếu mấy vãn bối các con có ba thành tiền đồ của hắn, sao ta còn phải lo lắng cho tương lai Vương gia?”

Hai người đang nói chuyện, Vân Trạch đi ra từ bên trong.

Phụ quốc công không biết nên nói gì, ông “hừ” một tiếng phất tay áo rời đi. Vân Trạch nói với Vương Hi Hách: “Bà ngoại vừa ngủ, anh họ, em về đây, hai ngày nữa bà ngoại khỏi bệnh, em sẽ mời anh ra ngoài uống rượu, đón gió tẩy trần cho anh.”

Vương Hi Hách bảo tên lái xe ngựa đưa Vân Trạch về nhà.

Phía trước phủ Phụ quốc công vẫn có người âm thầm nhìn chằm chằm.

Tuy Vân Trạch ở Minh Đô không phong quang như Vân Dương, nhưng vì dung nhan hơn người, đặt trong một đám công tử tuấn mỹ ở Minh Đô vẫn không bị lu mờ, các nhà biết Vân Trạch cũng không ít.

Người âm thầm nhìn chằm chằm trở về bẩm báo cho trưởng công chúa Hoài Thục.

Gần đây trong phủ Tức quốc công lo lắng bồn chồn.

Chuyện trưởng công chúa Hoài Thục cưỡng ép mua đất đai của mấy trăm dân chúng vốn đã được kết án, sau khi đám dân chúng không quyền không thế này bị đánh chết một nhóm không còn ai dám la lối nữa, nhưng chẳng rõ tại sao Hình bộ thượng thư Vân Thường Viễn lại lật ra vụ án này trị tội trưởng công chúa Hoài Thục, cưỡng chế bà ta trả lại đất đai cho dân chúng.

Trưởng công chúa Hoài Thục vốn không lạnh không nóng với Vân gia, bởi vì việc này mà hận Vân Thường Viễn, trong khoảng thời gian này hợp tác với Phùng gia, Lang gia và các quan viên khác liên tiếp buộc tội Vân Thường Viễn.

Hiện giờ phủ Tức quốc công vẫn đang bận rộn, trưởng công chúa Hoài Thục không thể xem chừng con trai, con trai lại bị người đánh!

Trưởng công chúa Hoài Thục không nỡ đánh Lang Cẩm Tú, ngay cả đương kim Hoàng đế cũng không dám bắt nạt tên anh họ Lang Cẩm Tú này.

Bà ta tức giận, sáng sớm đã đi phủ Phụ quốc công đòi công đạo, ai biết lão già Phụ quốc công cực kỳ bao che khuyết điểm, nói thế nào cũng không chịu giao Vương Hi Hách ra.

Cha của Vương Hi Hách là Thứ sử Vương Hàn Tùng, nhà ngoại lại là Nghi Mẫn hầu. Vương Hàn Tùng chiếm giữ một phương, thế lực bên Hoàng đế vốn đã bị Nhiếp chính vương làm suy yếu không ít, dù trưởng công chúa Hoài Thục là kẻ ngốc cũng không thể trở mặt với Vương gia.

Trưởng công chúa Hoài Thục vừa tức vừa đau lòng, bà ta không dám đối nghịch trực tiếp, muốn tìm thời cơ Vương Hi Hách ra cửa âm thầm tính kế đối phương.

Thám tử nói, “Không thấy Đại công tử Vương gia đâu, chỉ thấy mỗi Vân tiểu công tử Vân Trạch. Hôm qua lúc công tử chúng ta bị đánh, Vân Trạch cũng có mặt ở bên cạnh xem trò vui, cậu ta là em họ của Vương Hi Hách, hôm qua còn được Vương Hi Hách kéo lên xe ngựa, hai người là một nhóm.”

Trưởng công chúa Hoài Thục vỗ mạnh lên bàn: “Được lắm, Vân Thường Viễn ức hiếp bổn cung thì thôi, ngay cả nó cũng dám ức hiếp bổn cung? Bổn cung chỉ có một đứa con trai này, bọn họ lại dám đánh con ta!”

Lang Cẩm Tú đang nghe lén, nghe được đến đây liền khập khiễng đi ra từ bên trong, gã được trưởng công chúa Hoài Thục nuôi dưỡng tốt, bởi vậy trông rất cao lớn. Lang Cẩm Tú trời sinh ham chơi, chưa từng luyện võ, thịt trên người đều là thịt mỡ, không đánh lại Vương Hi Hách, hôm qua đúng là chật vật chịu không nổi.

Trước kia Phùng Dịch Chi ngấp nghé Vân Trạch, Phùng Dịch Chi là anh em tốt của Lang Cẩm Tú, người mà anh em tốt coi trọng, Lang Cẩm Tú cũng ngại nhúng chàm. Hiện giờ anh em tốt đó đã chết, người mà gã coi trọng thì nên tự mình ra tay, Vân Trạch còn đẹp hơn cả Vương Hi Hách, Lang Cẩm Tú mơ ước lâu lắm rồi.

Lang Cẩm Tú nói: “Mẹ, Vân gia đáng ghét lắm! Chuyện này đã trở thành bệnh tâm bệnh của con, nếu như không chiếm được một người trong Vân Trạch và Vương Hi Hách, tâm bệnh của con sẽ không bao giờ khỏi được.”

Trưởng công chúa Hoài Thục vội vàng bảo con mình ngồi xuống: “Chân đã bị thương thì đừng có đi lại, trở về giường nghỉ ngơi đi, buổi sáng ăn gì?”

“Ăn không vào, chỉ ăn một chén canh gà và mấy quả trứng gà.”

Trưởng công chúa Hoài Thục nhướng mày: “Các ngươi chăm sóc công tử kiểu gì vậy? Mỗi người vả miệng mình năm mươi lần!”

“Chát” “Chát” Tiếng vả miệng không dứt bên tai.

Bà ta đi qua đi lại trong sảnh: “Cẩm nhi, là mẹ vô dụng, chỉ sợ không thể thay con trả thù Vương Hi Hách được, thế lực của Vương gia ở trong triều rất lớn. Chỉ là chúng ta có thể chọn quả hồng mềm để ra ta, Vân gia đắc tội Lang gia chúng ta, tương đương với đắc tội bệ hạ, ngày sau bệ hạ sẽ không tha cho cậu ta, bên Nhiếp chính vương cũng không nhất định sẽ cần cậu ta, mẹ thay con dạy dỗ tên Vân Trạch thấy chết không cứu, bóp nát quả hồng mềm này.’

Lang Cẩm Tú gấp gáp: “Mẹ, con muốn người này!”

Trưởng công chúa Hoài Thục nói: “Nói nhảm nhí cái gì đó! Cậu ta là con cháu quan gia, nhà cậu ta lại là công hầu, dù nghèo túng cũng không thể làm thiếp cho con, để nó nửa sống nửa chết là được rồi. Nghe nói Vương gia dẫn theo hai nữ nhi, mẹ sẽ nghĩ biện pháp để con cưới một người vào cửa, sau khi vào cửa coi nàng là Vương Hi Hách mà lăng nhục, con gái nhà này cũng không kém đâu, Vương phu nhân quốc sắc thiên hương của Vân Thường Viễn chính là con gái của ông ta đó, con gặp sẽ thích thôi.”

Lang Cẩm Tú nghẹn một bụng, gã gấp đến độ mặt đỏ bừng, thịt trên mặt như sắp rơi xuống, nhưng trưởng công chúa Hoài Thục không nghe lời của người khác, phất tay để tôi tớ hai má sưng đỏ khóe miệng chảy máu đỡ Lang Cẩm Tú về phòng: “Con ngoan, buổi trưa ăn nhớ thêm nhiều chút, chú ý điều dưỡng cơ thể.”

Trưởng công chúa Hoài Thục tìm vài người tới, bí mật phân phó ít việc, sai bọn họ nhanh chóng đi làm.

Lang Cẩm Tú đã cưới vợ, nhưng cô vợ này có xuất thân không tốt lắm, bình thường tư thái mị hoặc như con hồ ly, trưởng công chúa Hoài Thục không hài lòng một tí nào.

Năm xưa Lang Cẩm Tú tham luyến sắc đẹp của đối phương nên cưới về nhà, năm ngoái đã chán, không còn vào viện của nàng kia nữa, ngày thường Hoài Thục trưởng công chúa cũng khó xử.

Vị phu nhân này bị tôi tớ kéo lên xe ngựa: “Công chúa bảo phu nhân đi chùa bên ngoài thành thắp hương thay bà ấy.”

Vân Trạch đang ngủ gật trên xe ngựa, xe ngựa đã đi rất lâu rồi, chắc cũng sắp đến phủ mình, hẳn chỉ còn hai ba dặm đường.

Lúc này, một chiếc xe ngựa phía trước đột nhiên mất khống chế đụng phải xe ngựa của Vương gia, xa phu nhảy xuống xe vì muốn sống, con ngựa bị kinh hãi vẫn còn chạy tiếp.

Vân Trạch chưa chuẩn bị gì, đập đầu vào xe ngựa, trán cậu chảy máu lập tức hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương