Vương lão đầu mang theo một khuôn mặt buồn khổ, nhìn một bát nước cơm không thấy được mấy hạt gạo trên bàn vuông nhỏ thiếu góc, thở dài thật sâu.
Lưu Cúc Hoa đẩy ông ấy, ý bảo ông ấy đừng sầu khổ nữa.
"Ông già, hôm nay ông mang theo thằng cả thằng hai đi vào trong núi xem thử, nhìn xem có thể tìm được hang chuột hay không.
"
Nhà lão đại mới thêm đinh, đáng thương cho vợ lão đại đói đến bủn rủn, không có sữa, đứa nhỏ khóc lên giống như mèo kêu, thật sự là làm cho người ta lo lắng.
Lão đại Vương Bảo Quốc thành thật đáp: "Mẹ, hôm nay chúng con nhất định sẽ tìm thật kỹ.
"
Vợ anh không có sữa, con trai nhỏ thiếu lương thực, con gái lớn đói đến mức đi đường cũng không đi nổi nữa.
Trên mặt lão nhị Vương Tòng Binh giống như Vương lão đầu, trên mặt cũng treo đầy vẻ buồn rầu: "Tuyết quá lớn, nhà nhà hộ hộ đều thiếu lương thực, hôm nay người lên núi đoán chừng không ít.
"
Lúc này cửa phòng bếp bị đẩy ra, thừa dịp gió lạnh còn chưa thổi vào bao nhiêu, lão tam Vương Quốc Khánh bọc quần áo vọt vào.
"Cha mẹ, anh cả anh hai, em cũng đi.
"
Vương Bảo Quốc dứt khoát từ chối: "Không được, em mới mười bốn, trong núi nguy hiểm.
"
"Trong núi nguy hiểm, cha và anh đều đi, em ở nhà thoải mái nằm sao?" Vương Quốc Khánh không đồng ý.
Vương Tòng Binh nhăn mặt: "Nói cái gì, chúng ta đều đi rồi, em phải ở nhà trông coi, trong nhà không có một nam đinh nào mới khiến người ta lo lắng.
"
Vương Quốc Khánh vẻ mặt đau khổ ngồi xuống, Lưu Cúc Hoa lại múc thêm bát nước cháo đi ra.
Chờ ba người đàn ông ăn xong, tập hợp ở cổng thôn.
Một đám người trùng trùng điệp điệp lên núi, rất nhanh dấu chân đã bị tuyết bao trùm.
Đợi đến hơn bảy giờ, các phụ nữ và trẻ con cũng thức dậy.
Lão đại lão nhị đều đã thành hôn, lão đại một trai một gái.
Lão nhị chỉ có một đứa con gái.
Lão tam còn đang đi học.
Vợ lão đại Triệu Hạnh, con gái Vương Minh Châu mười tuổi, con trai mới đầy tháng, tên Cẩu Đản.
Vợ lão nhị Lâm Mai, con gái Vương Bảo Châu năm tuổi.
Lưu Cúc Hoa phân xong nước cháo.
Con dâu cả bởi vì ở cữ cho nên được nhiều hơn chút gạo, kỳ thật cũng không nhiều bao nhiêu, Lâm Mai hỗ trợ bưng qua.
Triệu Hạnh nhận lấy bát canh, còn chưa uống nước mắt đã rơi xuống.
Lâm Mai khuyên nhủ: "Người lớn phải ăn no, nếu không đứa nhỏ phải làm sao đây, hôm nay bọn họ đều lên núi, có lẽ có thể tìm được chút lương thực.
"
Lâm Mai nói xong, thật ra mình cũng không quá tin, thế đạo này thật sự quá khó khăn.
Tuyết quá lớn, ngay cả thôn cũng không đi ra được, càng đừng nói đến chuyện trên trấn cũng thiếu lương thực, cuộc sống này phải sống như thế nào đây.
Triệu Hạnh uống xong nước cơm, ôm đứa nhỏ muốn cho uống chút sữa, nhưng vẫn vô dụng.
Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, dù ở trong phòng cũng không ấm áp mấy phần, đây là ông trời muốn bọn họ chết, không chống cự được.
Trong phòng bếp nhỏ, Vương Bảo Châu uống xong bát nước cơm, chép chép miệng, xoa xoa bụng nhỏ.
Vương Minh Châu lo lắng nhìn nó, cô bé là tỷ tỷ, phải chăm sóc em gái thật tốt.
"Bảo Châu, chỗ này chị còn nè, em uống không?"
Vương Bảo Châu lập tức lắc đầu: "Bảo Châu không uống, chị uống đi.
"
Chờ Vương Minh Châu uống xong, hai chị em liền quấn chặt quần áo, chạy về trong phòng, rúc ở trên giường, nếu không động đậy lung tung thì có thể kiên trì đến tối.
Nhưng Vương Bảo Châu bỗng nhiên mở mắt, giống như có dự cảm, vụng trộm chạy tới phòng chứa củi.
Hiện giờ phòng chứa củi không có nhiều củi, trong góc có giỏ tre nhỏ và cuốc, Vương Bảo Châu cõng lên liền lén ra cửa.
Tuyết quá lớn, vừa ướt vừa lạnh, đổ rào rào vào trên mặt Vương Bảo Châu.
Cô bé cố sức đi về phía trước, đi tới đi tới liền đi sai đường, cũng không biết đi tới nơi nào, sau đó tìm một chỗ, cố sức gạt tuyết ra, xem có thể đào được chút gì hay không.
Lúc này, Tô Lăng trong tiệm tạp hóa bỗng nhiên nhận được tiếng nhắc nhở.
"Đinh —— "
Bàn tay vàng của nữ chính cẩm lý đã đưa tới, thế giới bắt đầu vận chuyển bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook