Cửa Hàng Thú Cưng Trong Mơ
-
C22: Mai rùa
Ba Lâm và mẹ Lâm vẫn luôn ở trong phòng ngủ nghe lén tiếng động ngoài bếp, nghe thấy tiếng cười của Lâm Nhiên, hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Sáng hôm sau, trước khi đi học, Lâm Nhiên trộm giấu rùa nhỏ vào trong áo đồng phục, mang nó ra khỏi nhà.
Mặc dù đã trải qua bài kiểm tra vào ngày hôm qua, tốc độ bò của rùa nhỏ nhanh hơn Lâm Nhiên tưởng tượng rất nhiều, nhưng Lâm Nhiên vẫn không muốn nuôi nó, cậu tính trên đường đi học thì trả nó lại cho cửa hàng thú cưng.
Lâm Nhiên lại tới cửa tiệm mà hôm qua ba đã đứng chờ cậu tan học, ngẩng đầu nhìn tấm biển một cái. Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng....Cái tên ngốc xích như thế mà cũng có người đặt luôn hả? Cậu bé xùy cười.
Lâm Nhiên đẩy cửa, không ngờ cửa vẫn đang khóa, cậu lại nhìn chiếc bảng nhỏ treo trên cửa, kết quả phát hiện phải 9 giờ cửa tiệm mới mở, cậu đến sớm quá rồi!
Nhưng đến giờ ấy cậu phải lên lớp rồi, không thể cứ đứng đây chờ được. Lâm Nhiên nghĩ nghĩ, hay là cứ để rùa nhỏ ở cửa để nó tự bò vào, hoặc là đợi chủ tiệm mở cửa sẽ tự nhìn thấy nó. Nghĩ vậy, cậu đặt rùa nhỏ xuống đất, chuẩn bị nhấc chân rời đi.
Không ngờ rùa nhỏ lại cắn ống quần cậu, cậu vô ý không chú ý tới nó, nhấc chân đá bay nó luôn.
Lâm Nhiên:.....
Rùa nhỏ bị đá một cái tất nhiên lại 'lật xe', cả người đều rụt cả vào trong, chỉ còn thừa mỗi cái mai rùa đang xoay vòng vòng trên mặt đất. Lâm Nhiên thở dài, đành phải đi qua nhặt nó lên.
Cậu phát hiện chỉ trong một tích tắc ấy thôi mà trên mai rùa lại xuất hiện thêm một vết xước nữa, càng nhìn càng thấy xấu. Thì ra, rùa nhỏ cũng không cứng rắn như cậu vẫn nghĩ.
Lúc Lâm Nhiên bước chân vào lớp học, tiếng chuông báo đã sớm vang lên. Trong tiếng ôn bài đồng thanh của các bạn cùng lớp, Lâm Nhiên luồn người chạy vào từ cửa sau, im lặng không một tiếng động ngồi xuống chỗ của mình.
Chu Tiểu Mao ngồi cùng bàn tay vẫn đang cầm sách, nhìn thấy cậu đã vội vàng bu lại, ngạc nhiên nói: "A Nhiên, sao hôm nay cậu tới muộn thế?"
Lâm Nhiên không để ý đến cậu bé, hành động nhanh chóng giấu tiệt rùa nhỏ vào trong ngăn bàn, nhưng không ngờ vẫn bị đôi mắt sắc như chim ưng của Chu Tiểu Mao nhìn thấy.
Chu Tiểu Mao lập tức hưng phấn ríu rít hỏi cậu này kia: "A Nhiên A Nhiên, có phải là rùa nhỏ không? Cậu nuôi à? Có phải là cậu mang đến lớp để chơi không?"
Lâm Nhiên bày sách giáo khoa, ra vẻ đang học thuộc lòng, không muốn để ý đến tên lắm lời này. Chu Tiểu Mao lại nhìn chằm chằm vào ngăn bàn cậu, hai mắt tỏa sáng, nhịn đến lúc giờ tự học kết thúc mới không chờ được mà thò tay vào ngăn bàn Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên đẩy phắt tay cậu bé ra, trừng mắt, cảnh cáo Chu Tiểu Mao phải yên lặng, sau đó mới vụng trộm lôi rùa nhỏ trong ngăn bàn ra.
"Ơ, sao nó lại thụt hết người vào trong thế?" Chu Tiểu Mao có hơi thất vọng.
Lâm Nhiên không trả lời, trong lòng lại có chút tự trách lẫn lo lắng. Không biết cú đá vừa rồi rùa nhỏ có bị làm sao không, mai rùa....hình như không cảm giác được đau đớn, đúng không?
Lâm Nhiên nhẹ nhàng sờ lên mai rùa, chắc là ngửi thấy mùi của cậu, rùa nhỏ cuối cùng cũng nhô đầu ra, dùng chóp mũi đụng đụng tay Lâm Nhiên.
"Ra rồi, ra rồi kìa!!!" Chu Tiểu Mao hưng phấn hô: "A Nhiên A Nhiên, cho tớ cầm một chút, cho tớ cầm một chút thôi."
Lâm Nhiên sợ cậu ta cứ hô loạn lên như thế sẽ khiến các bạn khác chú ý, không còn cách nào đành phải đưa rùa nhỏ cho cậu ta.
Chu Tiểu Mao vui vẻ nhận lấy rùa nhỏ, kết quả rùa nhỏ mới vừa nằm gọn trong lòng bàn tay cậu ta, cái đầu lập tức rụt luôn vào trong, Chu Tiểu Mao bĩu môi nói: "Sao tớ vừa nhận lấy, nó lại trốn đi thế?"
Lâm Nhiên mặc dù không nói gì, nhưng khóe miệng không kiềm được mà cong lên.
Lâm Nhiên quả nhiên đánh giá thấp trình độ 'loa phường' của Chu Tiểu Mao, đến giờ nghỉ trưa, một nửa lớp đã biết hôm nay cậu có mang theo một con rùa nhỏ đi học. Trong lớp có một bạn nữ đang trong thời gian ăn kiêng, hộp cơm trưa mang đi toàn rau với hoa quả, lại còn rất hào phóng tặng tất cho rùa nhỏ, thế là một đám nhỏ cứ thế vây xem rùa nhỏ ăn 'cơm'.
"Lâm Nhiên, đây là bé rùa cậu nuôi à? Bé rùa nhỏ nhà cậu có tên không?" Có một bạn nữ hỏi.
Lâm Nhiên nghe bạn học một câu Bé Rùa, hai câu bé Rùa, lại nhìn thoáng qua rùa nhỏ đen nhẻm, không hiểu sao lại thấy cái đồ xấu hoắc này dễ thương lạ. "Hôm qua ba tớ mới mua về, còn chưa đặt tên nữa."
"Vì sao trên mai rùa nhà cậu lại có nhiều vết xước thế? Không phải cậu đang định khắc chữ trên lưng nó chứ? Vậy thật sự sẽ thành văn 'thiết giáp' đấy ha ha ha!" Một ban nam nói đùa.
Lâm Nhiên nhíu mày, cậu bé cẩn thận nhìn những vết xước kia, mặc dù nhìn đã cũ, mai rùa cũng có cơ chế tự lành lại nhưng hình như thật sự là đã từng có chữ nào đó ở trên mai rùa. Lâm Nhiên âm thầm nghĩ, không biết kẻ nào rảnh rỗi đến vậy.
Cả một buổi chiều, rùa nhỏ đều nằm trong ngăn bàn Chu Tiểu Mao, cậu ta cầm một cọng rau trêu nó vui đến quên cả trời đất, một lời giáo viên dạy cũng không lọt vào nổi nửa chữ. Lâm Nhiên thi thoảng nghiêng đầu nhìn, mỗi lần nhìn thấy vết xước trên mai rùa, trong lòng lại cảm thấy không mấy dễ chịu.
Lúc tan học. Lâm Nhiên vẫn còn ý định trả nó về cho cửa hàng thú cưng, nhưng không ngờ lại bị tập thể bạn học bỏ phiếu phủ quyết.
"Sao vậy chứ? Bé rùa này không đáng yêu à?"
"Đúng vậy, trông nó cũng rất thích cậu mà."
Chu Tiểu Mao âm thầm chọc chọc Lâm Nhiên, thì thầm: "Có phải cậu có chuyện gì khó xử nên không tiện nuôi nó không? Không sao đâu, tớ có thể chăm sóc nó một thời gian cũng được."
Nhưng lời phản đối của mọi người đều vô hiệu, Lâm Nhiên vẫn ôm rùa nhỏ đi thẳng tới cửa tiệm thú cưng. Nhưng chính cậu cũng không ngờ tới một đám bạn học lên tiếng phản đối lúc nãy lại bá vai bá cổ đi cùng.
"Trời ơi, tớ không biết cái cửa hàng này lại gần trường thế đấy."
"Ba mẹ tớ không cho tớ tan học đi qua chỗ này, nói là quá ít người, không an toàn."
"Mong là trong cửa hàng có nhiều động vật dễ thương ha."
....
Các bạn học như thể phát hiện ra một châu lục mới, tràn đầy phấn khởi theo sát Lâm Nhiên. Lâm Nhiên một mình đi phía trước, không biết vì sao tâm trạng lại không quá tốt.
Đây là lần đầu tiên cửa hàng của Hạ Cát đón tiếp nhiều khách như vậy, nửa lớp cùng đi, vừa tiến vào đã chật ních cả cái tiệm của Hạ Cát. Từng gương mặt non nớt đang hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, líu ríu nhốn nháo không ngừng.
Một bạn nam để tóc húi cua, trên mũi là miếng dán vết thương đẩy mọi người ra, vọt tới trước mặt Hạ Cát, hai tay bắt lấy bàn tay Hạ Cát, lắc nhiệt tình: "Anh là chủ cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng phải không? Hân hạnh! Hân hạnh!"
"?" Hạ Cát khó hiểu cầm tay bạn học này nửa ngày, mới tò mò hỏi: "Em....biết anh à?"
"Em là fan của anh á! Em là người lúc trước rút trúng bùa may mắn nhà anh á!" Chu Tiểu Mao kích động nói không ngừng.
Hạ Cát còn chưa kịp mở miệng, mấy cô bé lại chen chúc tới, giống như máy lặp lại của nhau: "Em cũng thế, em cũng thế ớ!"
Nhìn anh chủ cửa hàng bị bạn học vây quanh không một kẽ hở, Lâm Nhiên không thể chen qua, thở dài một hơi, ngồi xổm trước cửa tiệm, đặt rùa nhỏ xuống đất, không ngờ lại bắt gặp Long Úy mang đồ ăn cho thú cưng vào từ cửa sau.
Lâm Nhiên bị cái bóng to lớn của Long Úy bao trùm, không hiểu sao lại cảm thấy sợ cực kỳ, cậu nhanh chóng ôm rùa nhỏ đứng lên.
Long Úy liếc đám trẻ đang ầm ĩ trong cửa hàng, lại nhìn Lâm Nhiên, hỏi: "Sao em không đi vào cùng các bạn?"
Lâm Nhiên cắn môi, quyết tâm tuyệt tình nói: "Không cần, em tới là để trả lại nó cho các anh. Anh là nhân viên của cửa hàng này phải không ạ? May quá, em trả lại anh." Nói rồi đưa thẳng rùa nhỏ vào trong tay Long Úy.
Không ngoài dự liệu, rùa nhỏ ngửi thấy mùi của Long Úy, 'ngũ chi' đều rụt hết vào trong mai.
Long Úy không cầm, lạnh mặt nói: "Em không phải người nhận nuôi, không có quyền trả lại, muốn trả cũng phải là ba em đến trả."
Bàn tay của Lâm Nhiên lập tức thu lại, nghe thấy Long Úy nói vậy, cậu bất ngờ phát hiện vậy mà mình lại thở phào một hơi, nhưng vẫn rất mạnh miệng: "Hôm qua anh cũng thấy rồi mà, chân ba em không tiện, hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt của gia đình em, không có ai rảnh chăm sóc cho rùa nhỏ cả, ba em bảo em tới trả lại cho các anh."
Long Úy nhíu mày, lấy điện thoại di động ra nói: "Anh sẽ xác nhận lại với ba em, em có muốn anh gọi điện cho ba em không?"
"Thôi ạ!" Lời nói dối của Lâm Nhiên lập tức bị lộ tẩy, cậu cứng đầu cứng cổ nhìn Long Úy, cuối cùng vẫn gục đầu xuống, lẩm bẩm: "Em thật không hiểu ba em đang nghĩ cái gì, có khả năng cả đời này ba em cũng không đứng dậy nổi, vậy mà còn có tâm trạng mà nuôi thú cưng?! Người lớn đều có những trò tiêu khiển ngốc nghếch này ạ?"
"Không hiểu thì hỏi thẳng ba." Long Úy nói: "Suy nghĩ của người lớn, con nít biết gì mà hiểu với không hiểu."
Lâm Nhiên cảm thấy nói chuyện cùng hắn chẳng thông chút nào, người ngoài cuộc làm sao hiểu được tâm trạng của cậu chứ. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt cậu bé, ba chính là trụ cột, đột nhiên trụ cột sụp đổ, cuộc sống dần trở nên bất an hơn, cậu cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Cậu sẽ vô thức oán trách ba mình, tại sao ba lại không cẩn thận hơn, tại sao lại để cho chuyện không mong muốn này phát sinh? Cậu bực bội lo lắng, giận dỗi bồn chồn, nhưng hơn hết vẫn là cảm giác sợ hãi.
Lâm Nhiên về nhà, đặt cặp sách xuống, ngơ ngác ôm rùa nhỏ. Bỗng nhiên trong phòng ngủ truyền đến tiếng vang, Lâm Nhiên ôm rùa nhỏ nhanh chóng chạy vào.
"Ba, ba sao thế ạ?" Lâm Nhiên hô to từ ngoài cửa, cậu nhìn thấy ba cậu quỳ gối tựa giường, cậu vội vàng đặt rùa nhỏ xuống, chạy lại đỡ ba mình.
Khắp khuôn mặt ba Lâm nhễ nhại mồ hôi, bởi vì dùng sức quá lớn mà còn đỏ lên, ba Lâm phì phò cười nói: "Không sao đâu con. Ba vừa thử đứng lên ấy mà, chỉ thành công đứng được có mấy giây."
Lâm Nhiên ngây người, một hồi sau mới hỏi lại: "Ba, ba vừa mói gì cơ ạ?"
Ba Lâm xoa đầu cậu bé, nói: "Yên tâm, thất bại nhỏ nhoi ấy làm sao có thể làm khó ba con chứ. Ba chắc chắn sẽ khỏe lại, con đừng lo lắng quá."
Hai mắt Lâm Nhiên đỏ lên, cậu đỡ ba lên giường, hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Con không lo lắng. Ba cứ chầm chậm thôi."
Ba Lâm vừa đau lòng lại vừa áy náy nhìn con trai, yên lặng cười. Ba Lâm nhìn thấy rùa nhỏ đang chậm rì rì bò trên giường, hỏi: "Hôm nay con mang nó đi học chơi hả?"
"Vâng." Lâm Nhiên gật đầu, lúc này lại không nhịn được hỏi: "Ba, vì sao ba lại quyết định nuôi nó vậy?"
Ba cậu cười: "Là để cho con có thể từ từ thích ứng. Hiện tại ba con đang bị thương, hành động vừa chậm chạp lại bất tiện. Nhưng con à, chân của ba cũng giống như chiếc mai rùa này, một ngày nào đó sẽ khá hơn thôi."
[Đinh!!! Chúc mừng ký chủ đã thu hoạch được 6000 giá trị ước mơ, số dư hiện tại của ký chủ là 7320.]
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra rùa đen không rắn chắc như trong tưởng tượng, nhưng cũng không yếu ớt đâu nhé, cũng giống như những người làm cha làm mẹ đang là trụ cột trong gia đình vậy.
Sáng hôm sau, trước khi đi học, Lâm Nhiên trộm giấu rùa nhỏ vào trong áo đồng phục, mang nó ra khỏi nhà.
Mặc dù đã trải qua bài kiểm tra vào ngày hôm qua, tốc độ bò của rùa nhỏ nhanh hơn Lâm Nhiên tưởng tượng rất nhiều, nhưng Lâm Nhiên vẫn không muốn nuôi nó, cậu tính trên đường đi học thì trả nó lại cho cửa hàng thú cưng.
Lâm Nhiên lại tới cửa tiệm mà hôm qua ba đã đứng chờ cậu tan học, ngẩng đầu nhìn tấm biển một cái. Cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng....Cái tên ngốc xích như thế mà cũng có người đặt luôn hả? Cậu bé xùy cười.
Lâm Nhiên đẩy cửa, không ngờ cửa vẫn đang khóa, cậu lại nhìn chiếc bảng nhỏ treo trên cửa, kết quả phát hiện phải 9 giờ cửa tiệm mới mở, cậu đến sớm quá rồi!
Nhưng đến giờ ấy cậu phải lên lớp rồi, không thể cứ đứng đây chờ được. Lâm Nhiên nghĩ nghĩ, hay là cứ để rùa nhỏ ở cửa để nó tự bò vào, hoặc là đợi chủ tiệm mở cửa sẽ tự nhìn thấy nó. Nghĩ vậy, cậu đặt rùa nhỏ xuống đất, chuẩn bị nhấc chân rời đi.
Không ngờ rùa nhỏ lại cắn ống quần cậu, cậu vô ý không chú ý tới nó, nhấc chân đá bay nó luôn.
Lâm Nhiên:.....
Rùa nhỏ bị đá một cái tất nhiên lại 'lật xe', cả người đều rụt cả vào trong, chỉ còn thừa mỗi cái mai rùa đang xoay vòng vòng trên mặt đất. Lâm Nhiên thở dài, đành phải đi qua nhặt nó lên.
Cậu phát hiện chỉ trong một tích tắc ấy thôi mà trên mai rùa lại xuất hiện thêm một vết xước nữa, càng nhìn càng thấy xấu. Thì ra, rùa nhỏ cũng không cứng rắn như cậu vẫn nghĩ.
Lúc Lâm Nhiên bước chân vào lớp học, tiếng chuông báo đã sớm vang lên. Trong tiếng ôn bài đồng thanh của các bạn cùng lớp, Lâm Nhiên luồn người chạy vào từ cửa sau, im lặng không một tiếng động ngồi xuống chỗ của mình.
Chu Tiểu Mao ngồi cùng bàn tay vẫn đang cầm sách, nhìn thấy cậu đã vội vàng bu lại, ngạc nhiên nói: "A Nhiên, sao hôm nay cậu tới muộn thế?"
Lâm Nhiên không để ý đến cậu bé, hành động nhanh chóng giấu tiệt rùa nhỏ vào trong ngăn bàn, nhưng không ngờ vẫn bị đôi mắt sắc như chim ưng của Chu Tiểu Mao nhìn thấy.
Chu Tiểu Mao lập tức hưng phấn ríu rít hỏi cậu này kia: "A Nhiên A Nhiên, có phải là rùa nhỏ không? Cậu nuôi à? Có phải là cậu mang đến lớp để chơi không?"
Lâm Nhiên bày sách giáo khoa, ra vẻ đang học thuộc lòng, không muốn để ý đến tên lắm lời này. Chu Tiểu Mao lại nhìn chằm chằm vào ngăn bàn cậu, hai mắt tỏa sáng, nhịn đến lúc giờ tự học kết thúc mới không chờ được mà thò tay vào ngăn bàn Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên đẩy phắt tay cậu bé ra, trừng mắt, cảnh cáo Chu Tiểu Mao phải yên lặng, sau đó mới vụng trộm lôi rùa nhỏ trong ngăn bàn ra.
"Ơ, sao nó lại thụt hết người vào trong thế?" Chu Tiểu Mao có hơi thất vọng.
Lâm Nhiên không trả lời, trong lòng lại có chút tự trách lẫn lo lắng. Không biết cú đá vừa rồi rùa nhỏ có bị làm sao không, mai rùa....hình như không cảm giác được đau đớn, đúng không?
Lâm Nhiên nhẹ nhàng sờ lên mai rùa, chắc là ngửi thấy mùi của cậu, rùa nhỏ cuối cùng cũng nhô đầu ra, dùng chóp mũi đụng đụng tay Lâm Nhiên.
"Ra rồi, ra rồi kìa!!!" Chu Tiểu Mao hưng phấn hô: "A Nhiên A Nhiên, cho tớ cầm một chút, cho tớ cầm một chút thôi."
Lâm Nhiên sợ cậu ta cứ hô loạn lên như thế sẽ khiến các bạn khác chú ý, không còn cách nào đành phải đưa rùa nhỏ cho cậu ta.
Chu Tiểu Mao vui vẻ nhận lấy rùa nhỏ, kết quả rùa nhỏ mới vừa nằm gọn trong lòng bàn tay cậu ta, cái đầu lập tức rụt luôn vào trong, Chu Tiểu Mao bĩu môi nói: "Sao tớ vừa nhận lấy, nó lại trốn đi thế?"
Lâm Nhiên mặc dù không nói gì, nhưng khóe miệng không kiềm được mà cong lên.
Lâm Nhiên quả nhiên đánh giá thấp trình độ 'loa phường' của Chu Tiểu Mao, đến giờ nghỉ trưa, một nửa lớp đã biết hôm nay cậu có mang theo một con rùa nhỏ đi học. Trong lớp có một bạn nữ đang trong thời gian ăn kiêng, hộp cơm trưa mang đi toàn rau với hoa quả, lại còn rất hào phóng tặng tất cho rùa nhỏ, thế là một đám nhỏ cứ thế vây xem rùa nhỏ ăn 'cơm'.
"Lâm Nhiên, đây là bé rùa cậu nuôi à? Bé rùa nhỏ nhà cậu có tên không?" Có một bạn nữ hỏi.
Lâm Nhiên nghe bạn học một câu Bé Rùa, hai câu bé Rùa, lại nhìn thoáng qua rùa nhỏ đen nhẻm, không hiểu sao lại thấy cái đồ xấu hoắc này dễ thương lạ. "Hôm qua ba tớ mới mua về, còn chưa đặt tên nữa."
"Vì sao trên mai rùa nhà cậu lại có nhiều vết xước thế? Không phải cậu đang định khắc chữ trên lưng nó chứ? Vậy thật sự sẽ thành văn 'thiết giáp' đấy ha ha ha!" Một ban nam nói đùa.
Lâm Nhiên nhíu mày, cậu bé cẩn thận nhìn những vết xước kia, mặc dù nhìn đã cũ, mai rùa cũng có cơ chế tự lành lại nhưng hình như thật sự là đã từng có chữ nào đó ở trên mai rùa. Lâm Nhiên âm thầm nghĩ, không biết kẻ nào rảnh rỗi đến vậy.
Cả một buổi chiều, rùa nhỏ đều nằm trong ngăn bàn Chu Tiểu Mao, cậu ta cầm một cọng rau trêu nó vui đến quên cả trời đất, một lời giáo viên dạy cũng không lọt vào nổi nửa chữ. Lâm Nhiên thi thoảng nghiêng đầu nhìn, mỗi lần nhìn thấy vết xước trên mai rùa, trong lòng lại cảm thấy không mấy dễ chịu.
Lúc tan học. Lâm Nhiên vẫn còn ý định trả nó về cho cửa hàng thú cưng, nhưng không ngờ lại bị tập thể bạn học bỏ phiếu phủ quyết.
"Sao vậy chứ? Bé rùa này không đáng yêu à?"
"Đúng vậy, trông nó cũng rất thích cậu mà."
Chu Tiểu Mao âm thầm chọc chọc Lâm Nhiên, thì thầm: "Có phải cậu có chuyện gì khó xử nên không tiện nuôi nó không? Không sao đâu, tớ có thể chăm sóc nó một thời gian cũng được."
Nhưng lời phản đối của mọi người đều vô hiệu, Lâm Nhiên vẫn ôm rùa nhỏ đi thẳng tới cửa tiệm thú cưng. Nhưng chính cậu cũng không ngờ tới một đám bạn học lên tiếng phản đối lúc nãy lại bá vai bá cổ đi cùng.
"Trời ơi, tớ không biết cái cửa hàng này lại gần trường thế đấy."
"Ba mẹ tớ không cho tớ tan học đi qua chỗ này, nói là quá ít người, không an toàn."
"Mong là trong cửa hàng có nhiều động vật dễ thương ha."
....
Các bạn học như thể phát hiện ra một châu lục mới, tràn đầy phấn khởi theo sát Lâm Nhiên. Lâm Nhiên một mình đi phía trước, không biết vì sao tâm trạng lại không quá tốt.
Đây là lần đầu tiên cửa hàng của Hạ Cát đón tiếp nhiều khách như vậy, nửa lớp cùng đi, vừa tiến vào đã chật ních cả cái tiệm của Hạ Cát. Từng gương mặt non nớt đang hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, líu ríu nhốn nháo không ngừng.
Một bạn nam để tóc húi cua, trên mũi là miếng dán vết thương đẩy mọi người ra, vọt tới trước mặt Hạ Cát, hai tay bắt lấy bàn tay Hạ Cát, lắc nhiệt tình: "Anh là chủ cửa hàng thú cưng Mộng Tưởng phải không? Hân hạnh! Hân hạnh!"
"?" Hạ Cát khó hiểu cầm tay bạn học này nửa ngày, mới tò mò hỏi: "Em....biết anh à?"
"Em là fan của anh á! Em là người lúc trước rút trúng bùa may mắn nhà anh á!" Chu Tiểu Mao kích động nói không ngừng.
Hạ Cát còn chưa kịp mở miệng, mấy cô bé lại chen chúc tới, giống như máy lặp lại của nhau: "Em cũng thế, em cũng thế ớ!"
Nhìn anh chủ cửa hàng bị bạn học vây quanh không một kẽ hở, Lâm Nhiên không thể chen qua, thở dài một hơi, ngồi xổm trước cửa tiệm, đặt rùa nhỏ xuống đất, không ngờ lại bắt gặp Long Úy mang đồ ăn cho thú cưng vào từ cửa sau.
Lâm Nhiên bị cái bóng to lớn của Long Úy bao trùm, không hiểu sao lại cảm thấy sợ cực kỳ, cậu nhanh chóng ôm rùa nhỏ đứng lên.
Long Úy liếc đám trẻ đang ầm ĩ trong cửa hàng, lại nhìn Lâm Nhiên, hỏi: "Sao em không đi vào cùng các bạn?"
Lâm Nhiên cắn môi, quyết tâm tuyệt tình nói: "Không cần, em tới là để trả lại nó cho các anh. Anh là nhân viên của cửa hàng này phải không ạ? May quá, em trả lại anh." Nói rồi đưa thẳng rùa nhỏ vào trong tay Long Úy.
Không ngoài dự liệu, rùa nhỏ ngửi thấy mùi của Long Úy, 'ngũ chi' đều rụt hết vào trong mai.
Long Úy không cầm, lạnh mặt nói: "Em không phải người nhận nuôi, không có quyền trả lại, muốn trả cũng phải là ba em đến trả."
Bàn tay của Lâm Nhiên lập tức thu lại, nghe thấy Long Úy nói vậy, cậu bất ngờ phát hiện vậy mà mình lại thở phào một hơi, nhưng vẫn rất mạnh miệng: "Hôm qua anh cũng thấy rồi mà, chân ba em không tiện, hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt của gia đình em, không có ai rảnh chăm sóc cho rùa nhỏ cả, ba em bảo em tới trả lại cho các anh."
Long Úy nhíu mày, lấy điện thoại di động ra nói: "Anh sẽ xác nhận lại với ba em, em có muốn anh gọi điện cho ba em không?"
"Thôi ạ!" Lời nói dối của Lâm Nhiên lập tức bị lộ tẩy, cậu cứng đầu cứng cổ nhìn Long Úy, cuối cùng vẫn gục đầu xuống, lẩm bẩm: "Em thật không hiểu ba em đang nghĩ cái gì, có khả năng cả đời này ba em cũng không đứng dậy nổi, vậy mà còn có tâm trạng mà nuôi thú cưng?! Người lớn đều có những trò tiêu khiển ngốc nghếch này ạ?"
"Không hiểu thì hỏi thẳng ba." Long Úy nói: "Suy nghĩ của người lớn, con nít biết gì mà hiểu với không hiểu."
Lâm Nhiên cảm thấy nói chuyện cùng hắn chẳng thông chút nào, người ngoài cuộc làm sao hiểu được tâm trạng của cậu chứ. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt cậu bé, ba chính là trụ cột, đột nhiên trụ cột sụp đổ, cuộc sống dần trở nên bất an hơn, cậu cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Cậu sẽ vô thức oán trách ba mình, tại sao ba lại không cẩn thận hơn, tại sao lại để cho chuyện không mong muốn này phát sinh? Cậu bực bội lo lắng, giận dỗi bồn chồn, nhưng hơn hết vẫn là cảm giác sợ hãi.
Lâm Nhiên về nhà, đặt cặp sách xuống, ngơ ngác ôm rùa nhỏ. Bỗng nhiên trong phòng ngủ truyền đến tiếng vang, Lâm Nhiên ôm rùa nhỏ nhanh chóng chạy vào.
"Ba, ba sao thế ạ?" Lâm Nhiên hô to từ ngoài cửa, cậu nhìn thấy ba cậu quỳ gối tựa giường, cậu vội vàng đặt rùa nhỏ xuống, chạy lại đỡ ba mình.
Khắp khuôn mặt ba Lâm nhễ nhại mồ hôi, bởi vì dùng sức quá lớn mà còn đỏ lên, ba Lâm phì phò cười nói: "Không sao đâu con. Ba vừa thử đứng lên ấy mà, chỉ thành công đứng được có mấy giây."
Lâm Nhiên ngây người, một hồi sau mới hỏi lại: "Ba, ba vừa mói gì cơ ạ?"
Ba Lâm xoa đầu cậu bé, nói: "Yên tâm, thất bại nhỏ nhoi ấy làm sao có thể làm khó ba con chứ. Ba chắc chắn sẽ khỏe lại, con đừng lo lắng quá."
Hai mắt Lâm Nhiên đỏ lên, cậu đỡ ba lên giường, hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Con không lo lắng. Ba cứ chầm chậm thôi."
Ba Lâm vừa đau lòng lại vừa áy náy nhìn con trai, yên lặng cười. Ba Lâm nhìn thấy rùa nhỏ đang chậm rì rì bò trên giường, hỏi: "Hôm nay con mang nó đi học chơi hả?"
"Vâng." Lâm Nhiên gật đầu, lúc này lại không nhịn được hỏi: "Ba, vì sao ba lại quyết định nuôi nó vậy?"
Ba cậu cười: "Là để cho con có thể từ từ thích ứng. Hiện tại ba con đang bị thương, hành động vừa chậm chạp lại bất tiện. Nhưng con à, chân của ba cũng giống như chiếc mai rùa này, một ngày nào đó sẽ khá hơn thôi."
[Đinh!!! Chúc mừng ký chủ đã thu hoạch được 6000 giá trị ước mơ, số dư hiện tại của ký chủ là 7320.]
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra rùa đen không rắn chắc như trong tưởng tượng, nhưng cũng không yếu ớt đâu nhé, cũng giống như những người làm cha làm mẹ đang là trụ cột trong gia đình vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook