Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
-
Chapter 6 Thức tỉnh
Chương 6 : Thức tỉnh
"Xin chào."
Tô Bình đi tới, người đến là khách nên phải khách sáo một chút.
"Ông chủ, tôi đến nhận tinh sủng." Nhìn thấy chủ cửa hàng xuất hiện, Tô Yến Dĩnh thu hồi ánh mắt nhìn Tô Bình nói: "Nửa tháng trước tôi có gửi nuôi một con Lôi Quang Thử ở tiệm của cậu, nó vẫn khỏe chứ?"
"Chủ nhân của Lôi Quang Thử sao?" Tô Bình sững sờ.
Cậu cố lật lại ký ức trong đầu.
Tô Bình lập tức nhớ ra, sắc mặt cậu cổ quái nhìn cô gái trước mặt chăm chú.
Cô ta thật may mắn.
Nghĩ phải giao Lôi Quang Thử cho nguyên chủ, trong lòng Tô Bình vừa có chút khó chịu, vừa có chút đau lòng. Một phần vì cậu đã giành tình cảm cho nó, một phần vì đã lĩnh ngộ ra thập đại bí kỹ siêu cấp của Lôi Quang Thử!
Cứ như vậy chắp tay tặng không cho người ta sao?
Không tặng thì làm gì được, vốn vật nhỏ này là của người khác mà, haizzz!
Cảm thán than thở vài tiếng, Tô Bình cảm thấy tẻ nhạt vô vị, uể oải nói: "Nó rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn, cô tính tiền trước đã."
Tô Yến Dĩnh ngẩn người, cô cảm giác ông chủ này nói chuyện có chút âm dương quái khí, rất không tình nguyện giao?
Dường như nghĩ đến cái gì, cô vội vàng nói: "Ông chủ yên tâm, mặc dù tôi nhận vật nuôi sớm nhưng phí gửi nuôi vẫn trả theo quy định trước đó, không thiếu một phân tiền."
"Ha ha. . ."
"? ?"
Tô Bình không thèm để ý đến đối phương, cậu lấy tờ giấy đặt cọc tiền, nhìn số tiền viết bên trên trong lòng vô cùng đau xót.
Cậu hít một hơi thật sâu chậm rãi kéo tờ giấy xuống.
Điệu bộ này giống như đang cắt miếng thịt trên người cậu xuống, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: "Trừ tiền đặt cọc lúc trước còn phải trả 108 khối. . ."
108. . .
108 khối tiền! !
Tinh sủng lĩnh ngộ ra thập đại bí kỹ cứ như vậy đưa cho người ta, lấy với giá bắp cải!
"Ây. . ."
Tô Yến Dĩnh luôn cảm thấy ông chủ này rất quái lạ, nhưng lại không nói ra được, cô nhanh chóng trả tiền, hỏi: "Ông chủ, tiền cậu đã lấy rồi, có thể mang tinh sủng cho tôi xem không?" Cô rất muốn nhìn thấy Lôi Quang Thử, xem nó có bình yên vô sự hay không.
Dù sao cũng có không ít cửa hàng phạm phải sai lầm khi chăm sóc sủng thú, khiến sủng thú bị bệnh. Tuy tình huống này rất ít gặp nhưng ở thời khắc mấu chốt, cô không hi vọng phải gặp chuyện xui xẻo như vậy.
Nghe được âm thanh tiền đã chuyển vào tài khoản, khóe miệng Tô Bình run rẩy, cuối cùng vẫn yên lặng quay người, nói: "Chờ ở đây."
Cậu rời quầy chậm rãi đi vào phòng sủng thú.
Tô Bình nhìn Lôi Quang Thử vẫn còn ngủ say bên trong Thạch Nha trận, cậu lại nghĩ đến ba ngày kề vai chiến đấu, trong lòng có chút không nỡ.
"Đứng lên đi, ngươi phải trở về nhà." Tô Bình thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy Lôi Quang Thử.
Lôi Quang Thử đột nhiên giật mình, nhìn thấy Tô Bình nó mới chậm rãi buông lỏng thân thể, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục ngủ say.
Trong ba ngày rèn luyện sinh tử, chỉ có Tô Bình ở bên cạnh nó mới có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.
Đây là một sự quen thuộc, cũng là một loại tín nhiệm.
Tô Bình nở nụ cười đắng chát, dùng sức hít một hơi thật sâu mới bình phục lại tâm tình, đi ra khỏi phòng sủng thú.
"Lôi Quang Thử của tôi."
Nhìn thấy Lôi Quang Thử được Tô Bình ôm ra, hai mắt Tô Yến Dĩnh lập tức sáng lên.
Khi nhìn thấy Lôi Quang Thử, cô đã nhận ra đây chính là sủng thú của mình, tuy bề ngoài có chút thay đổi so với trước, nhưng từ trong khế ước truyền đến cảm giác huyết mạch tương liên kia, tuyệt sẽ không sai.
Điều khiến Tô Yến Dĩnh cảm thấy kỳ quái chính là lúc trước khi cô tiến vào cửa hàng sủng thú này cũng không thể thông qua khế ước cảm ứng được điều gì, tựa như bị ngăn cản.
Tô Yến Dĩnh không có tâm tư suy đoán, nhanh chóng bước tới trước ôm Lôi Quang Thử từ trong tay Tô Bình.
Lôi Quang Thử bừng tỉnh lần nữa, khi thấy Tô Yến Dĩnh hai mắt mơ hồ vì buồn ngủ lập tức sáng lên, vui sướng nhào tới, kêu lên không ngừng.
Tô Bình đứng bên cạnh, nghe tiếng kêu vui vẻ của nó có một loại cảm động không nói nên lời, loại cảm động này như muốn bóp chết nó.
Đồ khốn này, chủ nhân vừa tới nhà đã kêu ríu rít lên.
Sao khi ở với cậu lại không có biểu hiện này?
Có điều Tô Bình biết, khế ước gắn bó tình cảm rất mạnh ảnh hưởng khá lớn đối với tinh sủng. Đây cũng là nguyên nhân khiến hầu hết tinh sủng không phản bội chủ nhân, thậm chí nguyện ý vì chủ nhân mà chịu chết.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Tô Yến Dĩnh nhìn thấy Lôi Quang Thử không có tổn hại gì, chỉ hơi gầy đi một chút, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Cửa hàng sủng thú bại hoại đạo đức, vì kiếm chút tiền mà bớt xén nguyên liệu thức ăn của sủng thú. Chuyện này cô cũng có nghe qua nhưng lười truy cứu.
Chỉ cần không ngã bệnh là được rồi, dù sao chữa bệnh cũng mất không ít thời gian.
Tô Yến Dĩnh để Lôi Quang Thử dưới đất, cô sờ lên đầu nó, sau đó chẳng muốn nhìn Tô Bình bên cạnh, trong lòng đánh giá cửa hàng này quá kém, thầm nhủ sẽ không tới lần nữa.
Sau khi Lôi Quang Thử được để xuống, nó vui sướng nhảy nhót vòng quanh Tô Yến Dĩnh, đã lâu rồi mới nhìn thấy chủ nhân, nó biểu hiện vô cùng vui vẻ.
Tô Yến Dĩnh nhanh chân đẩy cửa rời đi, một người một thú nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Tô Bình.
Nhìn Lôi Quang Thử nhảy nhót biến mất bên ngoài cửa hàng, Tô Bình chậm rãi thu hồi ánh mắt, thở dài.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hệ thống truyền đến tiếng nhắc nhở ——
"Kiểm tra đo lường tiền tệ nhập vào sổ sách, cửa hàng mở ra. . ."
"Tít, tiền tệ đã tự động chuyển hóa thành điểm số năng lượng."
Tô Bình sửng sốt một chút, cậu còn chưa xem qua lại có một tiếng nhắc nhở truyền đến.
"Nhiệm vụ: Hỗn độn thai nghén Linh Trì đã thành lập, xin ký chủ trong một tuần phải lai tạo một sủng thú thuộc về bản thân."
"Nhiệm vụ ban thưởng: Một cuốn sách kỹ năng Chiến Sủng sư ngẫu nhiên."
"Nhiệm vụ thất bại bị trừng phạt: Giảm điểm của ký chủ, khi cho điểm thất bại sẽ tự động loại bỏ!"
Sách kỹ năng Chiến Sủng sư?
Tô Bình vô cùng ngạc nhiên nhưng cậu không phải là Chiến Sủng sư, tế bào bên trong thân thể này căn bản không có sức mạnh Nguyên Hạch.
"Ký chủ mua Giác Tỉnh Dịch ở cửa hàng sẽ thu hoạch được tư cách Chiến Sủng sư." Hệ thống nói.
Tô Bình kinh ngạc, hô hấp dồn dập, Giác Tỉnh Dịch?
Từ khi sinh ra được định sẵn là người bình thường, hiện tại lại có thể nghịch thiên cải mệnh, trở thành Chiến Sủng sư sao?
Nên biết rằng thiên phú có được từ lúc vừa ra đời đã quyết định!
Chỉ có một số ít người sau này sẽ thức tỉnh, nhưng dạng người như vậy trong một triệu người cũng chỉ có một người.
Đương nhiên, nghe nói Liên Bang lấy được một thực vật kỳ lạ từ Tinh Không, chế tạo ra dược dịch có thể tăng cao xác xuất thức tỉnh của người bình thường sau này.
Nhưng dược dịch như vậy nhất định giá cả khá cao, người không có gia tài bạc triệu nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Mà những người có gia tài khủng kia, ngoại trừ hiếu kì nhất thời, ai lại mạo hiểm trở thành Chiến Sủng sư, phấn đấu đi khai hoang tiền tuyến chứ?
"Cửa hàng ở đâu?"
Tô Bình rất muốn nhanh chóng có được Giác Tỉnh Dịch, có thế nào cũng muốn lấy được nó, dù sao Chiến Sủng sư khác biệt cực lớn về mặt sức mạnh, về mặt năng lực so với người bình thường.
Nói đâu xa, so sánh đơn giản nhất là Tô Bình và em gái Tô Lăng Nguyệt của cậu.
Từ khi Tô Lăng Nguyệt mười hai tuổi đã tiến vào học viện Tinh Sủng, Tô Bình chưa từng chiếm được tiện nghi khi đấu với em gái mình, cậu bị nghiền ép một cách nhẹ nhàng.
Cho nên, những năm gần đây cậu sớm đã ngộ ra, không chiếm được phần thắng thì tuyệt không động thủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook