Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
Chapter 231 Thăng cấp mạnh bạo, Truyền kỳ đến

Chương 231: Thăng cấp mạnh bạo, Truyền kỳ đến

Thăng cấp cửa hàng đến cấp ba cần 100.000 năng lượng.

 

Lúc trước Tô Bình thừa dịp sinh ý cửa hàng thịnh vượng đã kiếm lời không ít năng lượng, nhưng sau khi thăng cấp Hỗn Độn Linh Trì, mua sắm Lồng Nuôi Dưỡng, cùng mua sắm trong cửa hàng của hệ thống vật liệu luyện thể cùng Vòng Bắt Thú cũng tiêu hết một chút.

 

Tăng thêm lần này đi Bán Thần Vẫn Địa, giá vé vào cửa là 1200 năng lượng chỉ là số lẻ.

 

Trong bảy ngày này tích lũy số lần tử vong, năng lượng hao phí mới thật sự là đắt đỏ, không chỉ gấp mười lần giá vé vào cửa, hết khoảng chừng hơn vạn năng lượng!

 

Đây chính là lý do vì sao Tô Bình không dám lựa chọn đi Thái Cổ Thần Giới.

 

Giá vé vào cửa là 9000, cậu bỏ ra được nhưng chết ở bên trong lại không dậy nổi. . .

 

Nhìn thấy trên bảng điều khiển cá nhân của cửa hàng còn thừa 460.000 năng lượng, trong lòng Tô Bình thầm thở dài, tiêu hết 100.000 để thăng cấp cửa hàng, khoảng cách góp nhặt đến 1 triệu năng lượng, mục tiêu thăng cấp Hỗn Độn Linh Trì cấp bốn lại càng xa một bước. . .

 

Tuy nhiên đau lòng cũng phải đau lòng, cửa hàng vẫn cần phải thăng cấp đấy. Nếu không cũng không có cách nào tiếp tục thăng cấp Linh Trì.

 

"Cũng may sau khi thăng cấp cửa hàng cấp ba thì có phục vụ bồi dưỡng chuyên nghiệp, một lần 10.000, mỗi ngày nhiều tiếp mấy đơn đặt hàng lớn, góp nhặt đến 1 triệu vẫn có hi vọng đấy." Tô Bình thầm nghĩ trong lòng, cậu không nghĩ nhiều nữa, lựa chọn thăng cấp cửa hàng.

 

"Đinh!"

 

"Thỏa mãn điều kiện thăng cấp cửa hàng cấp ba, xác nhận thăng cấp không?"

 

Hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở.

 

Trong lòng Tô Bình tức giận nói: "Trước khi nói, ngươi có thể không nói tiếng ‘Đinh’ trước hay không?”

Hệ thống hỏi ngược lại: "Không phải trong mắt nhân loại các ngươi hệ thống thông minh đều như vậy sao?"

 

"Hệ thống thiểu năng trí tuệ mới như vậy."

 

"Thật sao, vậy lần sau ta đổi một kiểu khác, xác nhận trước đi."

 

"Ngươi không phải biết trong nội tâm của ta suy nghĩ gì sao, còn xác nhận cái gì?"

 

"A, quy trình vẫn phải làm đầy đủ đấy, nhân quyền nha."

 

Tô Bình liếc mắt, trong lòng mặc niệm nói: "Xác nhận."

 

"Đinh!"

 

"Cửa hàng sắp tiến vào giai đoạn thăng cấp, tạm dừng buôn bán 24 giờ, lần thăng cấp này dịch vụ mới như sau. . ."

 

Tô Bình: ". . ."

 

Lười nhác lại cùng hệ thống này xoắn xuýt rồi, ánh mắt của cậu rơi vào bên trên một danh sách hư ảo trước mắt, phía trên là mấy dịch vụ mới của cửa hàng.

 

Dịch vụ đầu tiên là thứ mà cậu chờ đợi đã lâu ‘dịch vụ đào tạo chuyên nghiệp’, một lần thu phí 1 triệu nguyên, cũng chính là 10 ngàn năng lượng, mở ra vĩnh viễn!

 

Chỉ cần khách hàng có tiền là có thể chọn mua, thích hợp nhất là những sinh viên giàu có giống Diệp Hạo kia.

 

Dịch vụ thứ hai chính là không gian trắc nghiệm.

 

Trong cửa hàng sẽ tạo ra một không gian đặc biệt để kiểm tra kỹ năng của sủng thú. Cứ như vậy, sau khi khách hàng nhận lấy sủng thú thì có thể trực tiếp kiểm tra ngay tại cửa hàng, không cần phải đi đến Sảnh Chiến Đấu kiểm tra nữa.

 

Dịch vụ thứ ba chính là khai trương dịch vụ bán sủng thú.

 

Đây là phân nâng cấp của dịch vụ cho thuê sủng thú.

 

Trong cửa hàng lúc trước đã có dịch vụ cho thuê sủng thú, chỉ là trong tay Tô Bình không có sủng thú tốt nào để cho bên ngoài thuê nên vẫn để không.

 

Các loại sủng thú như Tiểu Khô Lâu cùng Hắc Ám Long Khuyển, cậu thường xuyên đào tạo đã xem như sủng thú của chính mình, căn bản không có dự định cho thuê, cũng không nguyện ý cho thuê.

 

Dù sao chẳng may sủng thú bị người thuê sử dụng không thích đáng mà vô tình bị chết thì không cách nào vãn hồi nữa.

 

Mặc dù sủng thú chiến tử, khách hàng sẽ thanh toán tiền bảo hiểm cho cậu, tương đương với khách hàng bỏ ra nhiều tiền mua sắm nhưng đối với Tô Bình mà nói, sủng thú như Tiểu Khô Lâu, Hắc Ám Long Khuyển và Luyện Ngục Chúc Long Thú dù xài bao nhiêu tiền, cậu cũng không nguyện ý bán.

 

"Lần này lại có dịch vụ bán ra đúng là kịp thời."

 

Tô Bình đối với dịch vụ bán ra này rất hài lòng. Lần này ở trong bí cảnh, cậu dùng Vòng Bắt Thú bắt được mấy con sủng thú cấp chín cực hạn. Mặc dù những sủng thú này chiến lực là cấp chín cực hạn nhưng chiến lực cùng cảnh giới không kém bao nhiêu, tư chất bình thường, đều là hạ đẳng, đúng lúc có thể bán đi.

 

Tô Bình không có ý định giữ lại mấy con sủng thú này bên người để sử dụng, trước mắt trong tay cậu đã có Tiểu Khô Lâu, chiến lực đã vượt qua 10 rồi, hơn xa mấy con sủng thú cấp chín cực hạn mà cậu bắt được kia.

 

Với lại, cậu cũng không cách nào cùng sủng thú cấp chín cực hạn ký kết khế ước. Nếu không não sẽ trực tiếp nổ tung.

 

Dù sao.

 

Cấp độ sức mạnh tinh thần của cậu mới chỉ vừa thăng cấp đến cấp sáu hạ vị.

 

Khoảng cách đến cấp chín cực hạn, cách biệt quá xa. Trước mắt nhiều nhất cậu chỉ có thể nô dịch yêu thú cảnh giới cấp tám hạ vị, không đến mức tại chỗ chết bất đắc kỳ tử nhưng đây là cực hạn, cực dễ bị phản phệ, cũng cực dễ khiến tinh thần thất thường, lâm vào điên loạn. An toàn một chút thì cấp bảy thượng vị mới là cấp bậc mà cậu miễn cưỡng có thể khống chế, nhưng vẫn có rất nhiều phong hiểm.

 

"Bên trong Vòng Bắt Thú là mấy con sủng thú cấp chín, đúng lúc có thể để ở cửa hàng bán ra. Loại sủng thú cấp cao này, cũng có thể giúp cho cửa hàng hấp dẫn không ít lượng khách hàng cao cấp, xem như một không gian quảng cáo." Tô Bình thầm nghĩ trong lòng.

 

"Nếu cửa hàng thăng cấp thì khu vực lãnh địa an toàn của cửa hàng kia tính thế nào?" Trong lòng Tô Bình dò hỏi, đây là điều cậu quan tâm nhất bây giờ.

 

Hệ thống nói: "Kết giới lãnh địa an toàn của cửa hàng đã tạo dựng hoàn thành, chỉ cần ở bên trong lãnh địa cửa hàng, kí chủ đều được an toàn, nhưng công năng còn lại của cửa hàng, cần chờ sau khi hoàn thành thăng cấp mới có thể mở ra."

 

"Thật sao?" trong lòng Tô Bình vui mừng, nói như vậy hiện tại cậu có thể đi ra ngoài, đi các cửa hàng vừa mua rồi.

 

"Kí chủ có thể mở ra công năng trực quan lãnh địa an toàn của cửa hàng, như vậy kí chủ có thể trông thấy kết giới lãnh địa an toàn của cửa hàng hiện lên. Công năng này chỉ kí chủ có thể dùng." Hệ thống nói.

 

Tô Bình kinh ngạc, lập tức nói: "Mở ra."

 

Rất nhanh, cậu nhìn thấy bên ngoài bậc thang của cửa hàng có một màn sáng xanh cực mỏng bao phủ, kéo dài suốt hai bên cửa hàng, Tô Bình thăm dò bên ngoài cửa hàng một chút, nhìn thấy bên ngoài đại đa số cửa hàng bề ngoài, đều có màn sáng xanh.

 

Đây chính là lãnh địa an toàn sao?

 

Đôi mắt Tô Bình có chút tỏa sáng, xem xét như thế thì cậu có thể chuẩn xác khống chế phạm vi an toàn.

 

Ông!

 

Lúc này, bên ngoài đường đi bỗng nhiên vang lên tiếng xe ô tô, chỉ thấy một đội xe sửa sang lái vào trong đường phố, đội xe sửa sang này dừng ở phía trước rất nhiều mặt tiền mà Tô Bình vừa mua.

 

Tô Bình thấy vậy sửng sốt, ngay sau đó cậu đã nhìn thấy, bóng dáng từng người có vẻ mặt bình thường từ trên những chiếc xe đó đi vào bên trong những mặt tiền mà cậu vừa mua.

 

"Chuyện này. . ." Tô Bình hơi trừng mắt muốn tiến lên.

 

"Kí chủ không cần phải lo lắng, đây là bổn hệ thống tạo dựng năng lượng thể, che giấu việc thăng cấp cửa hàng." Hệ thống lạnh nhạt nói ra.

 

Tô Bình kinh ngạc.

 

Che giấu việc thăng cấp cửa hàng?

 

Cậu vốn cho rằng thoáng qua 24 giờ một cái thì cửa hàng sẽ rực rỡ hẳn lên, tất cả mặt tiền cửa hàng hòa làm một thể rồi.

 

Không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện những người năng lượng này, giả mạo đội trang trí, đang làm bộ sửa sang.

 

Đây cũng quá mạnh bạo đi!

 

Nhưng mà cứ như vậy cũng giảm bớt không ít phiền phức cho cậu. Dù sao cũng hơn việc trong vòng một đêm tất cả cửa hàng ma huyễn hợp thể còn mạnh hơn nhiều, không thì cậu phải giải thích với mẹ cũng phiền phức, huống chi còn có Tô Lăng Nguyệt làm đau đầu này nữa.

 

"Mượn danh nghĩa sửa sang, 24 giờ kịp sao?" trong lòng Tô Bình hỏi thăm.

 

Hệ thống lạnh nhạt nói: "Đây là đội sửa sang quy mô lớn, cho dù thời gian rất gấp cũng sẽ không khiến người khác có quá nhiều hoài nghi, sẽ chỉ sợ hãi thán phục tốc độ của đội sửa sang."

 

Tô Bình nghe xong không thể không phục.

 

Hệ thống này so với cậu còn khó khăn hơn nhiều.

 

Lúc này, Tô Lăng Nguyệt nghe được động tĩnh, chạy tới cửa, thăm dò nhìn lại, trông thấy đầu đường chật ních đội xe sửa sang, kinh ngạc nói: "Sửa sang sao? Đầu phố nát này lúc nào có sửa sang quy mô lớn như vậy?"

 

Sau khi hệ thống thay Tô Bình giải quyết nỗi lo, tất nhiên Tô Bình cũng phải phối hợp với hệ thống, cậu lạnh nhạt nói: "Đây là đội sửa sang mà anh mời về. Hiện tại đang sửa sang những cửa hàng anh vừa mua, về sau những cửa hàng này chính là của chúng ta. Bây giờ cần phải chỉnh hợp, sau đó em và mẹ hãy chọn trước một cái vào ở đi."

 

Mặt tiền được mua lần này lớn hơn diện tích cửa hàng mà hệ thống yêu cầu và không gian thừa sẽ không được bao gồm trong hệ thống sửa sang. Nó vẫn sẽ trông như cửa hàng ban đầu. Chỉ có thể dựa vào Tô Bình khác mời con người thực sự của đội sửa sang tới lắp đặt thiết bị.

 

Nói đến đội sửa sang nhân loại, trong lòng Tô Bình hỏi hệ thống: "Ngươi làm cho đội sửa sang quy mô lớn như vậy đột nhiên xuất hiện sao, về sau truyền ra phải giải thích thế nào? Chẳng phải là đáng ngờ sao?"

 

"Kí chủ yên tâm, ta đã thay bọn chúng treo xong biển công ty sửa sang, sau khi thăng cấp kết thúc, không có bất kỳ kẻ nào chú ý tới bọn chúng." Hệ thống thản nhiên nói.

 

Tô Bình nhíu mày, lập tức nghĩ đến thu nhập cửa hàng của mình được chuyển tới tấm thẻ ngân hàng không biết tên, biết đây là sức mạnh to lớn của hệ thống, lúc này cũng không nói thêm gì nữa.

 

"Anh mời sao? Mặt tiền hiện đang sửa sang đều là anh mua á?"

 

Tô Lăng Nguyệt nhìn thấy đội xe sửa sang đi đầy đường, rất nhiều cửa hàng bên ngoài đều có đội sửa sang đang bố trí thiết bị, chuẩn bị thi công, cô nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nhiều cửa hàng mặt tiên như vậy đều mua lại, dù cô chưa thật sự bước chân vào xã hội cũng có thể tự mình thông qua giá trị cửa hàng để phỏng đoán đến giá tiền kinh người cỡ nào.

 

Nhìn thấy Tô Bình biểu lộ bình thường, cô giật mình theo bản năng muốn nói khoác lác đi, nhưng nghĩ tới biểu hiện của Tô Bình tại căn cứ khai hoang, cùng điểm tích lũy hơn bốn ngàn vạn công huân kinh khủng kia. . .

 

Trong nội tâm cô đành im lặng.

 

Chẳng biết lúc nào, cô phát hiện hình như mình đã thấy rõ bộ mặt thật của Tô Bình thì đối phương lại lập tức lại nằm ngoài dự đoán của cô, khiến cô nhìn không thấu.

 

Tô Bình thấy mẹ đã tỉnh lại, do bị đội sửa sang thi công đánh thức, cậu bèn gọi mẹ và Tô Lăng Nguyệt cùng nhau đi dọc theo khu vực an toàn bên ngoài tiệm. Đi đến đầu đường, tìm thấy một nhà nhà hàng không bị thu mua, ở đó chọn vài món thức ăn rồi bắt đầu ăn.

 

Lúc dùng cơm, Lý Thanh Như cũng hỏi thăm chuyện của đội sửa sang, Tô Bình nói lại chuyện một lần nữa với bà.

 

Khi biết được đội sửa sang này, cùng với mấy chục cửa hàng ven đường đang sửa sang, đều là do Tô Bình dùng tiền làm tới, phản ứng đầu tiên của Lý Thanh Như chính là Tô Bình đang nói đùa, hoàn toàn không tin, dù sao số tiền phải hao phí bà chỉ tùy tiện tính toán đã mất một hai trăm triệu.

 

Khoản tiền lớn như vậy đối với bà chính là một con số trên trời. Đừng nói cả một đời, mười đời cũng không kiếm được.

 

Chuyện cho tới bây giờ, Tô Bình tất nhiên không có cách nào tiếp tục che giấu, đem chuyện mình là Khai Hoang Giả nói ra, đây là giải thích hợp lý duy nhất.

 

Nghe thấy Tô Bình nói, Lý Thanh Như vẫn có chút không tin, nhưng lần này Tô Lăng Nguyệt lên tiếng, nét mặt của cô có chút phức tạp, thay Tô Bình chứng minh lời vừa nói. Đồng thời còn để lộ ra việc cảnh giới Tinh lực của Tô Bình cực cao, là Khai Hoang Giả cấp bậc cao nhất.

 

Lý Thanh Như nghe xong liền sờ lên trán của Tô Lăng Nguyệt. hỏi cô có phải bị sốt rồi hay không, sau đó lại hỏi nàng, có phải gần đây có nhược điểm nào rơi vào trong tay Tô Bình hay không.

 

Đối với phản ứng này của mẹ, Tô Bình cùng Tô Lăng Nguyệt đều có chút yên lặng. Tô Lăng Nguyệt trừng Tô Bình một chút, không nghĩ tới sẽ có một ngày kia mình lại thay Tô Bình nói tốt trước mặt mẹ, hơn nữa còn bị hoài nghi, quá khách khí rồi.

 

Tô Bình cũng rất bất đắc dĩ, muốn móc ra thẻ ngân hàng chứng minh một chút nhưng nghĩ tới số dư trong thẻ còn thừa lại bảy tám trăm triệu đành từ bỏ, miễn cho đến lúc đó giải thích càng khó.

 

Trong lòng của cậu âm thầm thở dài.

 

Trước mắt cậu cũng không thể trực tiếp triệu hoán Luyện Ngục Chúc Long Thú khổ người lớn như vậy để chứng minh chính mình có năng lực kiếm tiền, về phần dùng thân phận Khai Hoang Giả ư? Cậu còn chưa nhận được huân chương Kim Huân của Khai Hoang Giả, với lại cho dù nhận được thì cậu đoán chừng mẹ mình cũng không biết.

 

Càng nghĩ, Tô Bình chỉ nghĩ tới một người có thể giúp đỡ chính mình ra mặt giải thích, chính là Đổng Minh Tùng kia.

 

Tô Lăng Nguyệt học tập ở học viện Phượng Sơn, đối với vị Phó viện trưởng học viện Phượng Sơn này, Lý Thanh Như tất nhiên biết được, từ trên mạng đã thấy qua hình ảnh cùng tư liệu của ông ấy.

 

Tô Bình lập tức dùng máy truyền tin liên hệ đối phương, mở ra màn hình thông tin.

 

Thông tin rất nhanh đã được kết nối rồi, trên màn hình xuất hiện gương mặt Đổng Minh Tùng cười híp mắt, ông ấy nói: "Tô đạo sư, làm sao có thời gian rảnh chủ động tìm lão già này thế."

 

Tô Bình thở dài, nói: "Chuyện đó, ông mau giải thích cho mẹ tôi chuyện tôi là đạo sư của học viện đi."

 

Đổng Minh Tùng vô cùng kinh ngạc.

 

Lúc này, Lý Thanh Như cũng nhìn thấy Đổng Minh Tùng trên màn hình, lập tức lên tiếng kinh hô.

 

Đổng Minh Tùng rất nhanh kịp phản ứng, lập tức dùng vẻ mặt hiền lành chào hỏi với Lý Thanh Như, Tô Bình đem máy truyền tin đưa cho mẹ, để cho bà cùng Đổng Minh Tùng trò chuyện.

 

Chừng mười phút đồng hồ sau, thông tin kết thúc, vẻ mặt Lý Thanh Như vừa chấn kinh vừa vui mừng mà nhìn Tô Bình. Lần này bà thật sự tin rồi. Dưới sự lặp đi lặp lại chứng minh của Đổng Minh Tùng bà mới biết được, con trai của mình sớm lặng lẽ thức tỉnh, với lại đã trở thành đạo sư cao cấp của học viện Phượng Sơn!

 

Học viện Phượng Sơn danh giáo, Tô Lăng Nguyệt có thể thi vào trong đó đã khiến cho bà nở mày nở mặt. Ở trước mặt hàng xóm cảm thấy rất kiêu ngạo, không nghĩ tới hôm nay Tô Bình lợi hại hơn, chẳng những tiến vào danh giáo, còn lấy thân phận tối cao cấp bậc đạo sư đi vào. Chuyện này cần thiên tư đến bậc nào mới có thể làm chứ!

 

Sau khi kinh hỉ qua đi, trong hốc mắt Lý Thanh Như không khỏi nổi lên nước mắt vui mừng, là nước mắt kích động.

 

Tô Bình cũng không nghĩ tới mẹ mình sẽ kích động và vui vẻ như vậy, vội vàng an ủi bà.

 

"Đứa nhỏ này, chuyện này sao con không sớm một chút nói với mẹ. Lúc nào thì con thức tỉnh đấy, con đã thức tỉnh vì sao không nói với mẹ. Mẹ cũng sẽ mua cho con sủng thú. Mặc dù nhà mình nghèo một chút, nhưng coi như đập nồi bán sắt, mẹ cũng phải mua cho con đấy." Trong mắt Lý Thanh Như ngân ngấn nước mắt, nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười vui vẻ, vừa là vui mừng, lại vừa đau lòng Tô Bình.

 

Trên phương diện Chiến Sủng Sư, bà chưa từng trợ giúp Tô Bình tu luyện, không nghĩ tới Tô Bình đã có thành tựu như thế. Bà biết trong việc này con trai đã phải nỗ lực nhiều không thể tưởng nổi.

 

Nghĩ đến điểm này, trong nội tâm bà càng chua xót cùng thương yêu.

 

"Mẹ, chuyện này nói rất dài dòng, chúng ta để nói sau." Tô Bình nói khẽ, thấy được tình cảm nồng đậm trong mắt bà, trong lòng cũng có chút xúc động, có lẽ đây chính là lý do cậu nguyện ý gọi bà là mẹ đi.

 

Tô Lăng Nguyệt ở bên cạnh nghe được thì trầm mặc.

 

"Cha con nếu như biết con có tiến bộ như vậy, cũng sẽ mừng thay cho con đấy. Trở về mẹ sẽ liên lạc với cha con. Hiện tại con cùng Nguyệt nhi đều đã lớn rồi, cha con cũng không cần liều mạng như vậy, mẹ sẽ bảo ông ấy trở về, tìm một công việc nhẹ nhõm an toàn mà làm." Lý Thanh Như lau nước mắt, vừa cười vừa nói.

 

Trong lòng Tô Bình hơi động, đối với người cha rất ít thấy này, cậu không quá nhiều ký ức.

 

"Đúng là nên gọi cha trở về." Tô Lăng Nguyệt vẫn luôn trầm mặc lên tiếng. Đôi mắt cô trở nên nghiêm túc, nói: "Đợi con tốt nghiệp, cũng sẽ trở thành Khai Hoang Giả cường đại. Cha cũng không cần lại ra biển kiếm tiền, một năm về không được mấy lần, với lại ra biển quá nguy hiểm."

 

"Đúng vậy." Lý Thanh Như gật đầu.

 

Trong nội tâm bà cũng luôn lo lắng điểm ấy. Mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, dù sao cũng là chồng mình. Nếu không phải vì hai đứa bé, bà cũng sẽ không cho phép chồng mình làm chuyện nguy hiểm như vậy.

 

Tô Bình nghe hai người nói xong, trong lòng có chút áy náy, lập tức nói ra: "Để cha trở về đi, về sau con sẽ nuôi mọi người."

 

Lý Thanh Như nghe được lời của cậu, ánh mắt lộ ra mấy phần vui mừng: "Hiện tại con trưởng thành, cũng đã biết kiếm tiền như thế nào rồi, về sau mẹ với cha con cũng có thể thoải mái một chút. Nhưng chúng ta vẫn muốn tiếp tục công việc, chờ thân thể mẹ tốt hơn một chút sẽ cùng cha con tìm một công việc cùng một chỗ. Chẳng may về sau các con thiếu chút tiền, chúng ta cũng có thể giúp đỡ các con."

 

Tô Bình cảm giác có chút chua xót, hít một hơi thật sâu, nói: "Mẹ à, chuyện công tác sau này hãy nói, trước hết để cho cha trở về đi. Mặt khác, về sau hai người cứ ở trên con đường này, con sẽ sắp xếp cho hai người một căn hộ. Chẳng may có nguy hiểm gì thì khoảng cách gần, con cũng có thể lập tức chiếu cố đến hai người."

 

Lý Thanh Như khẽ gật đầu, ngược lại không hỏi thăm vì sao lại gặp nguy hiểm. Bà sống đã lâu nên cũng có chút kiến thức, biết được căn cứ khu cũng không tính là thật sự an toàn, nhất là tới gần ngoại vi căn cứ khu của khu dân nghèo.

 

Trên Lam Tinh bị Vương Thú công hãm, hoặc là Thú triều tập kích sụp đổ căn cứ khu cũng không ít. Trong suy nghĩ của bà, nguy hiểm mà Tô Bình nhắc đến, hơn phân nửa chính là việc này.

 

Mặc dù xác suất xảy ra ở trên đầu mình rất thấp, nhưng tai hoạ ngầm như vậy nen đề phòng cũng không sai.

 

Mấy người ăn xong cơm, Tô Bình mang theo mẹ cùng Tô Lăng Nguyệt, tìm tới một cửa hàng bán ghế sô pha, giường, chiếu, để mấy ngày nay hai người ở tạm. Sau đó lại sắp xếp đội sửa sang chân chính tới lắp đặt thiết bị cho căn hộ này.

 

Về phần lý do giữ lại hai người, Tô Bình nói lung tung cho qua chuyện, nhưng Tô Lăng Nguyệt biết được, cô cùng Tô Bình ngầm hiểu lẫn nhau, giúp đỡ Tô Bình cùng nhau thuyết phục Lý Thanh Như.

 

Lý Thanh Như bướng bỉnh nhưng dưới sự thuyết phục của hai anh em đành phải đáp ứng.

 

Thu xếp tốt cho hai người, Tô Bình về lại cửa hàng của mình.

 

Trên đường đi nghe được âm thanh của đội sửa sang thi công, Tô Bình cảm giác lỗ tai có chút đau, trong lòng nói với  hệ thống: "Có thể giảm tạp âm xuống một chút hay không, xung quanh còn có cửa hàng khác, ảnh hưởng này quá lớn."

 

Hệ thống nói: "Hiểu rõ."

 

Rất nhanh, tất cả âm thanh của đội sửa sang thi công, đều giảm xuống trên phạm vi lớn, đổi thành sửa sang nội bộ. Như vậy, người ở bên ngoài nhìn vào giống như là đang sửa sang, lại thấy không rõ cụ thể tình huống sửa sang, hoàn toàn có thể che giấu tai mắt người khác.

 

Đối với quá trình thăng cấp mạnh bạo này, Tô Bình chỉ có thể cảm khái.

 

Cậu trở lại cửa hàng, đến Lồng Nuôi Dưỡng gọi Anna ở bên trong thức tỉnh, thấy được toàn thân nàng tự nhiên tản ra khí thế cường đại, khẽ nhíu mày, khí thế kia tựa như một đầu Vương Thú siêu cấp, quá làm cho người ta chú mục rồi.

 

Cậu để cho nàng ta thu liễm khí tức, đi một vòng ra bên ngoài các cửa hàng khác đang thi công để tuần sát lãnh địa.

 

Anna làm y theo Tô Bình phân phó, thu liễm khí tức, nghe chuyện phải ra bên ngoài tuần sát, lập tức có chút bất mãn, cảm giác Tô Bình hoàn toàn đang lạm dụng tư quyền!

 

Nhưng nghĩ đến điểm tích lũy phúc lợi của nhân viên, nàng âm thầm cắn răng, chỉ hừ một tiếng đã đi ra ngoài.

 

Đúng lúc này, bên ngoài cửa hàng bỗng nhiên đi tới mấy bóng người.

 

Người cầm đầu là một lão giả tóc trắng, người mặc thanh sam, khí chất nho nhã, nhìn qua vô cùng có phong độ. Trên thân mặc dù không bộc lộ khí thế cường đại nhưng cùng thế giới xung quanh lại cực không tương xứng, có loại cảm giác phiêu nhiên xuất trần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương