Cửa Hàng Mỹ Thực Dưỡng Sinh Nhỏ Của Tôi
-
Chương 2
Trong nhóm chat các bạn học đều đang than vãn thực tập mệt mỏi cực khổ, nhưng Hướng Vãn lại ghen tị với bọn họ, ghen tị ít nhất bọn họ còn có cơ thể khỏe mạnh để đi trải nghiệm cái phần khổ sở kia, không giống như cô...!
"Khụ khụ..."
Thời tiết cuối thu ở thành phố H, buổi sáng hơi lạnh, mà bây giờ mặt trời đã lên cao, lại đang ở trong phòng, lẽ ra sẽ không lạnh, nhưng vừa rời khỏi chăn, sau lưng Hướng Vãn đã ập đến cảm giác lạnh lẽo làm cô có chút không chịu nổi, sau khi nhíu mày ho khẽ hai tiếng, cô đặt điện thoại đi động lên mép giường, đi lấy áo khoác mặc vào mới thấy ổn hơn chút.
Mặc áo khoác xong, cô lại xỏ tất, lúc này mới chậm chạm đứng dậy xuống giường, đi rửa mặt.
Rửa mặt xong, cô tới phòng bếp luộc hai quả trứng gà rồi bỏ chung vào nồi hẹn giờ đang nấu táo đỏ và gạo kê làm bữa sáng.
Cháo gạo kê táo đỏ tỏa ra mùi hương thơm ngọt, cộng với trứng luộc đậm đà không chỉ phong phú mà còn khá dinh dưỡng.
Nhưng Hướng Vãn thường không có khẩu vị gì, có điều vẫn phải chăm sóc cơ thể, đành cầm cái thìa miễn cưỡng xúc ăn.
Một thìa trứng gà, một thìa cháo, cứ như vậy ăn tới mười phút, trong bát cô vẫn còn nửa quả trứng gà.
Lúc này điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, Hương Vãn đảo mắt nhìn một cái, thấy là mẹ gọi tới thì buông thìa trong tay xuống, vừa cầm điện thoại nhận cuộc gọi, vừa rút khăn giấy ra lau miệng.
"Alo...!con gái ngoan, con ăn cơm chưa?"
"Mẹ, con vừa mới ăn xong."
"Hôm nay không đi làm à?"
"Hôm nay...!con xin nghỉ."
"Nghỉ cũng tốt.
Con đi làm có mệt không? Đồng nghiệp làm cùng thế nào..."
"Mọi người đều tốt, cơ thể cũng khá tốt, ba mẹ đừng lo lắng...!"
"Đều tốt là được rồi, ba mẹ ở nhà cũng rất tốt...!Đúng rồi, tiền cho con có đủ tiêu không?"
"Đủ tiêu...!Tiểu Dật ở nhà có nghe lời không ạ?"
"Con biết đứa nhỏ này mà, nó chỉ nghe lời con thôi...!Vừa vặn con cũng sắp tốt nghiệp, về nhà quản nó...!"
Hướng Vãn biết mặc dù gia đình cho cô đến thành phố học đại học, nhưng thật ra trong lòng vẫn không yên tâm, muốn cô về nhà sớm một chút.
Sau khi tắt máy, Hướng Vãn nắm chặt điện thoại, buồn bực nhíu mày, vừa khớp với sắc mặt ốm yếu kia của cô, gương mặt trắng nõn càng thêm vài phần ảo não.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì bệnh tình của cô, gia đình đã phí không ít tâm tư, thậm chí còn quan tâm hơn em trai ở nhà.
Nếu có thể, Hướng Vãn thật sự không muốn làm phiền người nhà thêm, cho nên thi đại học xong mới chọn đến thành phố bên cạnh học.
Bốn năm đại học tuy có chút khó khăn, nhưng cô cũng có thể tự chăm sóc bản thân, không còn cái gì cũng phiền đến gia đình như trước.
Cô thật sự cho rằng mọi thứ sẽ dần tốt hơn, nhất là sau khi được tuyển vào thực tập ở đài truyền hình nhờ thành tích chuyên ngành ưu tú, nhưng không ngờ...!cuối cùng vẫn bị cơ thể kéo chân.
Ngay ngày thực tập đầu tiên, nhịp sống gấp gáp đã khiến cô hơi choáng, nhưng kết quả hiện tại này, khiến cô có chút...!không cam lòng!
Nghĩ đến công việc thực tập đầu tiên cũng không cố gắng giữ được, tương lai càng thêm vô vọng, có khi cuối cùng vẫn phải trở về làm phiền gia đình, Hướng Vãn bỗng có chút khó thở, cô nhẹ nhàng vỗ ngực mình thở xuống, cũng không dám tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ tiêu cực này nữa.
Hướng Vãn là một đứa trẻ sinh non, theo như bà ngoại cô nói thì không khác con mèo con là mấy, vừa nhỏ vừa yếu, bác sĩ cũng không dám bảo đảm có thể nuôi lớn, chỉ có thể dặn bọn họ chăm sóc tỉ mỉ, người xung quanh đều âm thầm bàn tán, nói chắc chắn đứa nhỏ này không sống được lâu, thậm chí còn khuyên vợ chồng nhà họ Hướng tranh thủ còn trẻ sinh thêm đứa nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook