Cưa Đổ Đội Trưởng Hứa
-
Chương 32: Tử Cung
Mông Đường Nguyện không quá to, nhưng trắng nõn mềm mại lại vểnh cao, hình dáng hai cánh mông cũng rất xinh đẹp.
Hứa Tứ nâng cao mông cô, một trái một phải hôn hai cái, sau đó mới một lần nữa đỡ vật nam tính nóng bỏng đặt trước cửa động hoa kia.
Vừa rồi đã đâm rút mấy trăm cái, cộng thêm dịch thể của cô tiết ra giàn giụa, lần này tiến vào vô cùng thuận lợi.
Tư thế vào từ phía sau rất sâu, vật thô to mạnh mẽ đâm thẳng vào miệng tử cung của cô, vách thịt ấm áp chặt chẽ bị căng tràn.
“Sâu quá, ra ngoài, ra ngoài chút.”
Cô nhíu mày, bàn tay mềm mại nhỏ bé xoa lên bụng mình, cách lớp da thịt tựa như có thể cảm nhận được gậy thịt sưng cứng kia.
Tư thế này khiến Đường Nguyện vô cùng mẫn cảm, mỗi lần Hứa Tứ cắm vào, xúc cảm của cô đều phóng đại gấp trăm lần, cắm sâu ra nông va chạm với miệng tử cung của cô, mỗi một lần đều cực kỳ tàn nhẫn, vách thịt nhạy cảm giống như sắp bị đâm thủng.
“Đừng, anh mau ra ngoài đi.”
Trong lòng Đường Nguyện có chút sợ hãi, dưới thân càng thêm siết chặt, cửa động nhỏ hẹp gắt gao thu chặt lại, kẹp mức đến Hứa Tứ hít sâu một hơi.
“Thả lỏng nào, em muốn kẹp đứt anh sao?”
“Rút ra, anh mau rút ra đi, em sợ.”
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương.”
Tay anh vòng ra phía trước kích thích hạt thịt của cô, khiến cô tiết ra nhiều nước hơn để thả lỏng cơ thể.
“Hu hu, bụng sắp bị chọc thủng rồi, không muốn nữa.”
Cô cắn chăn bông khóc thành tiếng, giọng mũi nức nở trông rất đáng thương, trong vách thịt thì càng thêm siết chặt.
“Bé ngốc, sao anh lại đâm thủng em được chứ, đừng sợ, để anh yêu thương em.”
Anh cố gắng tách chân cô ra, cũng không hề áp chế dục vọng của mình mà cứ như vậy nặng nề đâm rút gậy thịt.
“Ưm, cứu em, Hứa Tứ, cứu em.”
Cô bị làm đến mức kêu cứu, thanh âm khàn khàn đáng thương, hai chân giãy dụa giống như đang bị người ta cường bạo.
Hứa Tứ đè người xuống dập mạnh vào vách thịt của cô, giữ chặt lấy chiếc eo bé tí của cô, quy đầu đâm thẳng vào miệng tử cung.
“Không, đừng đâm vào đó.”
“Nơi này chặt quá, cục cưng, cho anh cắm vào làm được không?”
Anh liếm cắn lỗ tai cô, mạnh mẽ đưa đẩy thắt lưng, quy đầu cực đại rốt cuộc cũng đụng vào khe hở bé tí bên trong.
“A, đau, Hứa Tứ, em đau.”
“Cục cưng, em thật tuyệt vời, ưm, cái miệng nhỏ nhắn của em cắn anh thật thoải mái.”
Anh biết đây là tử cung, cũng biết mình đã cắm vào chỗ sâu nhất của Đường Nguyện.
Đây là mảnh đất màu mỡ thần kỳ, chỉ cần rải hạt giống của anh xuống nơi này, chẳng tới bao lâu nữa cô sẽ mang thai.
Anh nằm mơ cũng muốn bắn tinh dịch của mình vào nơi này, khát vọng trước nay chưa từng có khiến hốc mắt Hứa Tứ đỏ lên.
Để cho Đường Nguyện mang thai đứa con của mình, rót đầy tinh dịch của mình vào người cô, để cho cái miệng nhỏ nhắn của cô ngậm đầy tinh dịch, mỗi ngày mỗi đêm đều chủ động muốn nếm tinh dịch của anh.
Ý nghĩ đen tối thô bạo như vậy cuối cùng chỉ chợt lóe lên rồi tắt ngúm, anh va chạm mấy trăm cái vào miệng tử cung, kích thích Đường Nguyện đạt cao trào đến mức co quắp, trước một giây cô cắn chặt làm anh muốn bắn tinh, Hứa Tứ vẫn rút gậy thịt của mình ra, bắn dòng tinh dịch nóng bỏng lên bờ mông trắng nõn tròn trịa của cô.
Thở hổn hển mấy hơi, anh hôn lên cổ cô, khi lật người Đường Nguyện lại, phát hiện gương mặt cô tràn đầy nước mắt.
“Em sao vậy?”
Cảnh sát Hứa từ trước đến nay sóng gió không sợ hãi giờ phút này như lâm đại địch, luống cuống tay chân ôm Đường Nguyện vào lòng.
“Cục cưng, sao em lại khóc?”
“Ai là cục cưng của anh, em đâu có phải, em là kẻ thù truyền kiếp của anh, bằng không sao anh lại ác với em như vậy.”
Cô khóc đỏ mắt trừng anh, dáng vẻ hờn dỗi phong tình, đưa tay đẩy đẩy cánh tay cứng như sắt của người đàn ông.
“Ngoan, đàn ông trong chuyện này không mạnh bạo thì không phải đàn ông, lần sau anh nhất định sẽ chú ý.”
Anh lại gần hôn lên miệng cô, ôm chặt cô, hai người hưởng thụ cảm giác cá nước thân mật sau cuộc mây mưa.
……
“Bác sĩ Đường, đàn anh Thịnh của cô lại tới tìm cô.”
Y tá trưởng là một chị gái khá thích hóng hớt, khi đến thông báo cho Đường Nguyện còn cười híp cả mắt.
“Bác sĩ Đường, hai người đang hẹn hò phải không?”
“Y tá Lý, chúng tôi chỉ là anh em bình thường thôi.”
Y tá trưởng cho cô một biểu cảm tôi hiểu tôi hiểu, còn mím môi cười trộm.
“Cậu cảnh sát giao thông kia trông cũng lịch thiệp phong độ, bây giờ không phải đang thịnh hành tình chị em sao?”
Đường Nguyện bất đắc dĩ đỡ trán, lời này cô thật đúng là không biết nên tiếp như thế nào.
Trên hành lang, Thịnh Bạch mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng.
“Tiểu Nguyện.”
“Đàn anh Thịnh, anh tìm em có chuyện gì sao?”
Thịnh Bạch nhếch môi cười cười: “Hội thảo bên này sắp kết thúc, ngày mốt anh phải về Bắc Kinh rồi.”
“À, được, chờ sau này em tới Bắc Kinh chơi, đàn anh Thịnh nhớ phải tận tình chủ nhà nhé.”
Nhìn nụ cười tươi tắn của cô gái trước mặt, Thịnh Bạch thầm thở dài.
“Vốn lần này tới là muốn dẫn em cùng đi Bắc Kinh.”
“Nhưng em rất thích Điên Thương, hơn nữa có thể còn phải tiếp tục học tiến sĩ, cho dù đi Bắc Kinh cũng chỉ là thực tập mấy tháng, cuối cùng em vẫn phải về trường.”
Giáo viên hướng dẫn đã từng giữ cô lại.
“Rất tốt, tiếp tục học tập cũng là việc chúng ta nên làm.”
“Đàn anh, vé máy bay đợt về đã đặt chưa?”
Thịnh Bạch thoáng dừng lại, do dự giây lát vẫn mở miệng nói, “Tiểu Nguyện, tối nay em có rảnh không, anh muốn cùng em ăn bữa cơm.”
Hứa Tứ nâng cao mông cô, một trái một phải hôn hai cái, sau đó mới một lần nữa đỡ vật nam tính nóng bỏng đặt trước cửa động hoa kia.
Vừa rồi đã đâm rút mấy trăm cái, cộng thêm dịch thể của cô tiết ra giàn giụa, lần này tiến vào vô cùng thuận lợi.
Tư thế vào từ phía sau rất sâu, vật thô to mạnh mẽ đâm thẳng vào miệng tử cung của cô, vách thịt ấm áp chặt chẽ bị căng tràn.
“Sâu quá, ra ngoài, ra ngoài chút.”
Cô nhíu mày, bàn tay mềm mại nhỏ bé xoa lên bụng mình, cách lớp da thịt tựa như có thể cảm nhận được gậy thịt sưng cứng kia.
Tư thế này khiến Đường Nguyện vô cùng mẫn cảm, mỗi lần Hứa Tứ cắm vào, xúc cảm của cô đều phóng đại gấp trăm lần, cắm sâu ra nông va chạm với miệng tử cung của cô, mỗi một lần đều cực kỳ tàn nhẫn, vách thịt nhạy cảm giống như sắp bị đâm thủng.
“Đừng, anh mau ra ngoài đi.”
Trong lòng Đường Nguyện có chút sợ hãi, dưới thân càng thêm siết chặt, cửa động nhỏ hẹp gắt gao thu chặt lại, kẹp mức đến Hứa Tứ hít sâu một hơi.
“Thả lỏng nào, em muốn kẹp đứt anh sao?”
“Rút ra, anh mau rút ra đi, em sợ.”
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương.”
Tay anh vòng ra phía trước kích thích hạt thịt của cô, khiến cô tiết ra nhiều nước hơn để thả lỏng cơ thể.
“Hu hu, bụng sắp bị chọc thủng rồi, không muốn nữa.”
Cô cắn chăn bông khóc thành tiếng, giọng mũi nức nở trông rất đáng thương, trong vách thịt thì càng thêm siết chặt.
“Bé ngốc, sao anh lại đâm thủng em được chứ, đừng sợ, để anh yêu thương em.”
Anh cố gắng tách chân cô ra, cũng không hề áp chế dục vọng của mình mà cứ như vậy nặng nề đâm rút gậy thịt.
“Ưm, cứu em, Hứa Tứ, cứu em.”
Cô bị làm đến mức kêu cứu, thanh âm khàn khàn đáng thương, hai chân giãy dụa giống như đang bị người ta cường bạo.
Hứa Tứ đè người xuống dập mạnh vào vách thịt của cô, giữ chặt lấy chiếc eo bé tí của cô, quy đầu đâm thẳng vào miệng tử cung.
“Không, đừng đâm vào đó.”
“Nơi này chặt quá, cục cưng, cho anh cắm vào làm được không?”
Anh liếm cắn lỗ tai cô, mạnh mẽ đưa đẩy thắt lưng, quy đầu cực đại rốt cuộc cũng đụng vào khe hở bé tí bên trong.
“A, đau, Hứa Tứ, em đau.”
“Cục cưng, em thật tuyệt vời, ưm, cái miệng nhỏ nhắn của em cắn anh thật thoải mái.”
Anh biết đây là tử cung, cũng biết mình đã cắm vào chỗ sâu nhất của Đường Nguyện.
Đây là mảnh đất màu mỡ thần kỳ, chỉ cần rải hạt giống của anh xuống nơi này, chẳng tới bao lâu nữa cô sẽ mang thai.
Anh nằm mơ cũng muốn bắn tinh dịch của mình vào nơi này, khát vọng trước nay chưa từng có khiến hốc mắt Hứa Tứ đỏ lên.
Để cho Đường Nguyện mang thai đứa con của mình, rót đầy tinh dịch của mình vào người cô, để cho cái miệng nhỏ nhắn của cô ngậm đầy tinh dịch, mỗi ngày mỗi đêm đều chủ động muốn nếm tinh dịch của anh.
Ý nghĩ đen tối thô bạo như vậy cuối cùng chỉ chợt lóe lên rồi tắt ngúm, anh va chạm mấy trăm cái vào miệng tử cung, kích thích Đường Nguyện đạt cao trào đến mức co quắp, trước một giây cô cắn chặt làm anh muốn bắn tinh, Hứa Tứ vẫn rút gậy thịt của mình ra, bắn dòng tinh dịch nóng bỏng lên bờ mông trắng nõn tròn trịa của cô.
Thở hổn hển mấy hơi, anh hôn lên cổ cô, khi lật người Đường Nguyện lại, phát hiện gương mặt cô tràn đầy nước mắt.
“Em sao vậy?”
Cảnh sát Hứa từ trước đến nay sóng gió không sợ hãi giờ phút này như lâm đại địch, luống cuống tay chân ôm Đường Nguyện vào lòng.
“Cục cưng, sao em lại khóc?”
“Ai là cục cưng của anh, em đâu có phải, em là kẻ thù truyền kiếp của anh, bằng không sao anh lại ác với em như vậy.”
Cô khóc đỏ mắt trừng anh, dáng vẻ hờn dỗi phong tình, đưa tay đẩy đẩy cánh tay cứng như sắt của người đàn ông.
“Ngoan, đàn ông trong chuyện này không mạnh bạo thì không phải đàn ông, lần sau anh nhất định sẽ chú ý.”
Anh lại gần hôn lên miệng cô, ôm chặt cô, hai người hưởng thụ cảm giác cá nước thân mật sau cuộc mây mưa.
……
“Bác sĩ Đường, đàn anh Thịnh của cô lại tới tìm cô.”
Y tá trưởng là một chị gái khá thích hóng hớt, khi đến thông báo cho Đường Nguyện còn cười híp cả mắt.
“Bác sĩ Đường, hai người đang hẹn hò phải không?”
“Y tá Lý, chúng tôi chỉ là anh em bình thường thôi.”
Y tá trưởng cho cô một biểu cảm tôi hiểu tôi hiểu, còn mím môi cười trộm.
“Cậu cảnh sát giao thông kia trông cũng lịch thiệp phong độ, bây giờ không phải đang thịnh hành tình chị em sao?”
Đường Nguyện bất đắc dĩ đỡ trán, lời này cô thật đúng là không biết nên tiếp như thế nào.
Trên hành lang, Thịnh Bạch mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng.
“Tiểu Nguyện.”
“Đàn anh Thịnh, anh tìm em có chuyện gì sao?”
Thịnh Bạch nhếch môi cười cười: “Hội thảo bên này sắp kết thúc, ngày mốt anh phải về Bắc Kinh rồi.”
“À, được, chờ sau này em tới Bắc Kinh chơi, đàn anh Thịnh nhớ phải tận tình chủ nhà nhé.”
Nhìn nụ cười tươi tắn của cô gái trước mặt, Thịnh Bạch thầm thở dài.
“Vốn lần này tới là muốn dẫn em cùng đi Bắc Kinh.”
“Nhưng em rất thích Điên Thương, hơn nữa có thể còn phải tiếp tục học tiến sĩ, cho dù đi Bắc Kinh cũng chỉ là thực tập mấy tháng, cuối cùng em vẫn phải về trường.”
Giáo viên hướng dẫn đã từng giữ cô lại.
“Rất tốt, tiếp tục học tập cũng là việc chúng ta nên làm.”
“Đàn anh, vé máy bay đợt về đã đặt chưa?”
Thịnh Bạch thoáng dừng lại, do dự giây lát vẫn mở miệng nói, “Tiểu Nguyện, tối nay em có rảnh không, anh muốn cùng em ăn bữa cơm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook