CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO
-
Chương 20: Khắc Khoải Trong Lòng
Tập đoàn Bạch thị
Lục Dĩ Tường chưa kịp mở cửa cho Bạch Nhã Băng thì cô đã đẩy cửa bước xuống anh vội chạy đến nắm tay cô lại:"Khoan đã!"
Bạch Nhã Băng đưa mắt nhìn bàn tay của anh đang nắm cánh tay của mình anh hiểu ý buông ra không nhanh không chậm hỏi cô:
"Tiểu Băng! Tối nay, em có thể đi ăn tối cùng anh có được không?"
Bạch Nhã Băng nhướng mày nhìn anh im lặng một lúc Lục Dĩ Tường lo lắng dường như đã chắc chắn rằng cô sẽ từ chối, Bạch Nhã Băng khẽ gật đầu lên tiếng:
"Được! Xem như đây là lời cảm ơn vì anh đã cứu tôi."
Lục Dĩ Tường vui mừng như được mùa cuối cùng thì anh cũng có thể mời cô đi ăn một bữa chỉ có hai người mà thôi:"Vậy tối nay anh sẽ đến đón em."
Bạch Nhã Băng mặt không đổi sắc gật đầu nhẹ một cái rồi bước đi vào trong, Lục Dĩ Tường hí hửng ngồi vào trong xe lái đi tâm trạng cực kì vui. Bạch Nhã Băng bước vào bên trong thang máy đi lên phòng họp cổ đông, đứng ở trong đấy cô khẽ bật cười một tiếng:Có cần vui như thế không? Chỉ là một bữa ăn thôi mà."
Bước vào phòng họp cổ đông, gương mặt của Bạch Nhã Băng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết vừa vào cô đã quăng cho Bạch An Lương một ánh mắt vô cùng sắc bén, từ từ cất giọng nói:
"Xin lỗi mọi người vì đã đến trễ bởi vì hôm nay trên đường đến đây tôi đã bị người ta truy sát."
"Cái gì? Truy sát? Tiểu Băng! Vậy cháu có sao không?" Bạch Triết đứng dậy lo lắng, hoảng hốt ông thật sự không ngờ lại có người dám truy sát cháu gái của mình ông rất muốn biết gan của ai lại to đến thế.
Bạch An Lương cũng giả vờ lo lắng hỏi han nhưng nhận lại là sự lạnh nhạt, ánh mắt đáng sợ, sắc lẹm của Bạch Nhã Băng, các cổ đông không ngừng xôn xao khi nghe cô nói mình bị truy sát.
Bạch Triết đứng nghiêm túc lại giọng nói tràn đầy uy nghiêm, lãnh đạm:
"Hôm nay, tôi cho mở cuộc họp cổ đông này là vì muốn tuyên bố một chuyện kể từ ngày hôm nay tôi chính thức trao lại chức vị chủ tịch của tập đoàn Bạch thị cho cháu gái của mình là Bạch Nhã Băng."
Các cổ đông tiếp tục xôn xao, bàn tán không ngừng một người đàn ông trung niên ở đấy lên tiếng phản đối:"Chủ tịch! Tôi phản đối chuyện này cháu gái của ngài không hề có một chút kinh nghiệm làm việc nào cả vào tập đoàn chỉ mới có một ngày mà thôi vừa nhìn đã biết cháu của ngài còn là một cô gái non nớt chưa trải sự đời làm sao mà có thể lãnh đạo cả một tập đoàn lớn như thế?"
Bạch Triết điềm tĩnh, cười nhạt không nhanh không chậm đáp trả:
"Tôi biết mọi người sẽ khó chấp nhận chuyện này nhưng tôi cũng đã lớn tuổi rồi tôi mong muốn tìm một người thích hợp nhất người đó không ai khác là cháu gái của tôi. Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo Bạch Nhã Băng cháu gái của tôi sẽ không làm mọi người thất vọng ngay từ nhỏ tôi đã huấn luyện Tiểu Băng để nó có thể trở thành một người thừa kế rồi."
Bạch Triết đã lấy cả danh dự mình ra đảm bảo thì còn có ai dám lên tiếng phản đối nữa chứ mọi người chỉ có thể gật đầu đồng ý để cho Bạch Nhã Băng trở thành tân chủ tịch của tập đoàn Bạch thị.
Sở cảnh sát
Cảnh sát trưởng ở đấy bày ra bộ mặt nghiêm nghị hỏi Hoàng Việt cùng Jack:
"Tôi nghe những người khác nói không chỉ là có hai người mà còn có một cô gái khác cô gái đó chính là người đứng đầu là mục tiêu của bọn họ."
Hoàng Việt gật gật đầu lãnh đạm đáp lại:"Đúng vậy! Nhưng hiện tại tiểu thư của chúng tôi có chuyện quan trọng cần phải giải quyết còn về chuyện này chỉ cần chúng tôi giải quyết là đủ."
Đôi mày của cảnh sát trưởng cùng hai cảnh sát ngồi gần ở đấy nhíu chặt lại, một cảnh sát ngồi cạnh cảnh sát trưởng cất giọng hỏi Jack cùng Hoàng Việt:
"Tiểu thư của hai người là ai?"
"Tiểu thư của chúng tôi là đại tiểu thư của Bạch gia Bạch Nhã Băng." Jack chậm rãi cất giọng trả lời khóe môi khẽ nhếch lên.
Vừa nghe tên của cô cảnh sát trưởng cười nhẹ trong ánh mắt hiện lên một nỗi buồn cho dù đó chỉ thoảng qua thôi nhưng quan sát kĩ có thể nhận ra:
"Nhã Băng...cháu ấy có bị thương không?"
"Không! Tiểu thư không bị thương chỗ nào cả." Hoàng Việt lắc đầu không nhanh không chậm trả lời.
"Thôi được rồi! Hai người các cậu cùng với những người của mình hãy quay về đi còn về những người đã truy sát Nhã Băng tôi sẽ điều tra, thu thập thêm bằng chứng để kết án bọn họ." Cảnh sát trưởng cười nhạt gật đầu cảm thấy nhẹ lòng vì Bạch Nhã Băng không sao không bị thương gì cả.
Hoàng Việt cùng Jack đứng dậy cúi chào kính trọng rồi cùng người của mình rời khỏi sở cảnh sát. Cảnh sát trưởng sống mũi hơi cay cay bước nhanh đi khỏi đấy, một cảnh sát không hiểu, tò mò hỏi người còn lại đứng cạnh mình:
"Này! Cảnh sát trưởng bị gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy có thái độ khác thường như vậy đấy. Bạch Nhã Băng đó là ai?"
"Bạch Nhã Băng chính là con gái của người bạn, người đồng nghiệp thân thiết nhất của cảnh sát trưởng. Người đó chính là Bạch Liêm Hải người mà hàng năm chúng ta vẫn đi viếng đấy. Năm đó cảnh sát Bạch đã hy sinh bản thân cứu cảnh sát trưởng trong một nhiệm vụ đến bây giờ ngài ấy vẫn còn khắc khoải, cảm thấy cắn rứt, áy náy với con gái với gia đình của cảnh sát Bạch."
"Thì ra là vậy."
Bạch gia
Buổi chiều, Bạch Triết cho tập hợp tất cả thuộc hạ ở Bạch gia ông đứng trước toàn thể lớn tiếng tuyên bố:
"Tôi tin chắc rằng mọi người ở đây đều đã biết hôm nay tôi cho gọi tất cả đến đây là vì chuyện gì. Tại đây, tôi chính thức tuyên bố cháu gái của tôi Bạch Nhã Băng sẽ trở thành người đứng đầu Bạch gia lãnh đạo mọi người."
Tất cả mọi người ở đấy đều gật đầu, vỗ tay ủng hộ không ai dám phản đối cả bởi vì Bạch Nhã Băng cũng đã từng huấn luyện chung với họ họ thừa biết cô hội tụ đủ mọi yếu tố khả năng để trở thành người đứng đầu Bạch gia ngoài cô ra không ai xứng đáng với vị trí này cả.
Trời tối, đến giờ hẹn Lục Dĩ Tường đến đón Bạch Nhã Băng đi ăn tối ngồi trên xe Bạch Nhã Băng lên tiếng nói với anh:
"Về trước chín giờ tôi còn rất nhiều công việc phải xử lý."
Lục Dĩ Tường gật gật đầu miệng cười vui đến nổi muốn toạch lên tận mang tai:
"Em yên tâm anh sẽ đưa em về trước chín giờ không trễ một giây một phút nào cả."
Lục Dĩ Tường chưa kịp mở cửa cho Bạch Nhã Băng thì cô đã đẩy cửa bước xuống anh vội chạy đến nắm tay cô lại:"Khoan đã!"
Bạch Nhã Băng đưa mắt nhìn bàn tay của anh đang nắm cánh tay của mình anh hiểu ý buông ra không nhanh không chậm hỏi cô:
"Tiểu Băng! Tối nay, em có thể đi ăn tối cùng anh có được không?"
Bạch Nhã Băng nhướng mày nhìn anh im lặng một lúc Lục Dĩ Tường lo lắng dường như đã chắc chắn rằng cô sẽ từ chối, Bạch Nhã Băng khẽ gật đầu lên tiếng:
"Được! Xem như đây là lời cảm ơn vì anh đã cứu tôi."
Lục Dĩ Tường vui mừng như được mùa cuối cùng thì anh cũng có thể mời cô đi ăn một bữa chỉ có hai người mà thôi:"Vậy tối nay anh sẽ đến đón em."
Bạch Nhã Băng mặt không đổi sắc gật đầu nhẹ một cái rồi bước đi vào trong, Lục Dĩ Tường hí hửng ngồi vào trong xe lái đi tâm trạng cực kì vui. Bạch Nhã Băng bước vào bên trong thang máy đi lên phòng họp cổ đông, đứng ở trong đấy cô khẽ bật cười một tiếng:Có cần vui như thế không? Chỉ là một bữa ăn thôi mà."
Bước vào phòng họp cổ đông, gương mặt của Bạch Nhã Băng trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết vừa vào cô đã quăng cho Bạch An Lương một ánh mắt vô cùng sắc bén, từ từ cất giọng nói:
"Xin lỗi mọi người vì đã đến trễ bởi vì hôm nay trên đường đến đây tôi đã bị người ta truy sát."
"Cái gì? Truy sát? Tiểu Băng! Vậy cháu có sao không?" Bạch Triết đứng dậy lo lắng, hoảng hốt ông thật sự không ngờ lại có người dám truy sát cháu gái của mình ông rất muốn biết gan của ai lại to đến thế.
Bạch An Lương cũng giả vờ lo lắng hỏi han nhưng nhận lại là sự lạnh nhạt, ánh mắt đáng sợ, sắc lẹm của Bạch Nhã Băng, các cổ đông không ngừng xôn xao khi nghe cô nói mình bị truy sát.
Bạch Triết đứng nghiêm túc lại giọng nói tràn đầy uy nghiêm, lãnh đạm:
"Hôm nay, tôi cho mở cuộc họp cổ đông này là vì muốn tuyên bố một chuyện kể từ ngày hôm nay tôi chính thức trao lại chức vị chủ tịch của tập đoàn Bạch thị cho cháu gái của mình là Bạch Nhã Băng."
Các cổ đông tiếp tục xôn xao, bàn tán không ngừng một người đàn ông trung niên ở đấy lên tiếng phản đối:"Chủ tịch! Tôi phản đối chuyện này cháu gái của ngài không hề có một chút kinh nghiệm làm việc nào cả vào tập đoàn chỉ mới có một ngày mà thôi vừa nhìn đã biết cháu của ngài còn là một cô gái non nớt chưa trải sự đời làm sao mà có thể lãnh đạo cả một tập đoàn lớn như thế?"
Bạch Triết điềm tĩnh, cười nhạt không nhanh không chậm đáp trả:
"Tôi biết mọi người sẽ khó chấp nhận chuyện này nhưng tôi cũng đã lớn tuổi rồi tôi mong muốn tìm một người thích hợp nhất người đó không ai khác là cháu gái của tôi. Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo Bạch Nhã Băng cháu gái của tôi sẽ không làm mọi người thất vọng ngay từ nhỏ tôi đã huấn luyện Tiểu Băng để nó có thể trở thành một người thừa kế rồi."
Bạch Triết đã lấy cả danh dự mình ra đảm bảo thì còn có ai dám lên tiếng phản đối nữa chứ mọi người chỉ có thể gật đầu đồng ý để cho Bạch Nhã Băng trở thành tân chủ tịch của tập đoàn Bạch thị.
Sở cảnh sát
Cảnh sát trưởng ở đấy bày ra bộ mặt nghiêm nghị hỏi Hoàng Việt cùng Jack:
"Tôi nghe những người khác nói không chỉ là có hai người mà còn có một cô gái khác cô gái đó chính là người đứng đầu là mục tiêu của bọn họ."
Hoàng Việt gật gật đầu lãnh đạm đáp lại:"Đúng vậy! Nhưng hiện tại tiểu thư của chúng tôi có chuyện quan trọng cần phải giải quyết còn về chuyện này chỉ cần chúng tôi giải quyết là đủ."
Đôi mày của cảnh sát trưởng cùng hai cảnh sát ngồi gần ở đấy nhíu chặt lại, một cảnh sát ngồi cạnh cảnh sát trưởng cất giọng hỏi Jack cùng Hoàng Việt:
"Tiểu thư của hai người là ai?"
"Tiểu thư của chúng tôi là đại tiểu thư của Bạch gia Bạch Nhã Băng." Jack chậm rãi cất giọng trả lời khóe môi khẽ nhếch lên.
Vừa nghe tên của cô cảnh sát trưởng cười nhẹ trong ánh mắt hiện lên một nỗi buồn cho dù đó chỉ thoảng qua thôi nhưng quan sát kĩ có thể nhận ra:
"Nhã Băng...cháu ấy có bị thương không?"
"Không! Tiểu thư không bị thương chỗ nào cả." Hoàng Việt lắc đầu không nhanh không chậm trả lời.
"Thôi được rồi! Hai người các cậu cùng với những người của mình hãy quay về đi còn về những người đã truy sát Nhã Băng tôi sẽ điều tra, thu thập thêm bằng chứng để kết án bọn họ." Cảnh sát trưởng cười nhạt gật đầu cảm thấy nhẹ lòng vì Bạch Nhã Băng không sao không bị thương gì cả.
Hoàng Việt cùng Jack đứng dậy cúi chào kính trọng rồi cùng người của mình rời khỏi sở cảnh sát. Cảnh sát trưởng sống mũi hơi cay cay bước nhanh đi khỏi đấy, một cảnh sát không hiểu, tò mò hỏi người còn lại đứng cạnh mình:
"Này! Cảnh sát trưởng bị gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy có thái độ khác thường như vậy đấy. Bạch Nhã Băng đó là ai?"
"Bạch Nhã Băng chính là con gái của người bạn, người đồng nghiệp thân thiết nhất của cảnh sát trưởng. Người đó chính là Bạch Liêm Hải người mà hàng năm chúng ta vẫn đi viếng đấy. Năm đó cảnh sát Bạch đã hy sinh bản thân cứu cảnh sát trưởng trong một nhiệm vụ đến bây giờ ngài ấy vẫn còn khắc khoải, cảm thấy cắn rứt, áy náy với con gái với gia đình của cảnh sát Bạch."
"Thì ra là vậy."
Bạch gia
Buổi chiều, Bạch Triết cho tập hợp tất cả thuộc hạ ở Bạch gia ông đứng trước toàn thể lớn tiếng tuyên bố:
"Tôi tin chắc rằng mọi người ở đây đều đã biết hôm nay tôi cho gọi tất cả đến đây là vì chuyện gì. Tại đây, tôi chính thức tuyên bố cháu gái của tôi Bạch Nhã Băng sẽ trở thành người đứng đầu Bạch gia lãnh đạo mọi người."
Tất cả mọi người ở đấy đều gật đầu, vỗ tay ủng hộ không ai dám phản đối cả bởi vì Bạch Nhã Băng cũng đã từng huấn luyện chung với họ họ thừa biết cô hội tụ đủ mọi yếu tố khả năng để trở thành người đứng đầu Bạch gia ngoài cô ra không ai xứng đáng với vị trí này cả.
Trời tối, đến giờ hẹn Lục Dĩ Tường đến đón Bạch Nhã Băng đi ăn tối ngồi trên xe Bạch Nhã Băng lên tiếng nói với anh:
"Về trước chín giờ tôi còn rất nhiều công việc phải xử lý."
Lục Dĩ Tường gật gật đầu miệng cười vui đến nổi muốn toạch lên tận mang tai:
"Em yên tâm anh sẽ đưa em về trước chín giờ không trễ một giây một phút nào cả."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook