Cứ Yêu Cứ Chiều
-
Chương 21: Tôi không phải kẻ b3nh hoạn
Người lên tiếng là dì Trương.
Bà ta vẫn luôn đi theo sau Tần Ngữ, lúc này đang nhíu mày nhìn Tần Nhiễm. Chỉ vài bước là bà ta đã đi vào, giọng nói the thé, mọi ánh nhìn trong phòng đều đổ dồn về phía này.
Ninh Vy biết Tần Nhiễm định lấy ghế cho mình.
Nhưng ánh mắt của dì Trương rất lạ, sắc lẹm như một con dao, khiến người ta bứt rứt tay chân, Ninh Vy vẫn luôn mím môi, cố gắng không để ý tới.
Xung quanh vang lên tiếng hít hà ngạc nhiên và hâm mộ của những họ hàng khác.
Không ai cảm thấy như vậy là vô lý, dường như tất cả đều cho rằng đó là điều đương nhiên.
“Ôi, năm trăm tám mươi ngàn tệ á? Đủ để thanh toán khoản cần trả trước khi mua một căn nhà ở thành phố Vân rồi!”
“Ở trấn tôi mua được hai căn luôn ấy chứ nhỉ?”
“...”
Ninh Vy nắm chặt tay, cô ấy rảo bước lại gần, sốt sắng nói nhỏ: “Nhiễm Nhiễm, dì không sao...”
Tần Nhiễm ngẩng đầu cười, nụ cười vừa xấu xa lại vừa lạnh lùng: “Năm trăm tám mươi ngàn? Nhiều tiền quá cơ!”
Cô đánh mắt nhìn về phía đám dì Trương, Ninh Tình và Tần Ngữ.
Đèn trong phòng hơi tối, tia sáng chiếu vào mặt cô, đôi mắt khẽ híp kia trông có vẻ càng đỏ hơn, nét sắc bén và ngạo nghễ như muốn trào ra ồ ạt.
Biểu cảm kiêu ngạo, ý cười trào phúng, ánh mắt cợt nhả.
“Tần Nhiễm, con...” Ninh Tình hé miệng.
Mới đầu còn gọi là Nhiễm Nhiễm, bây giờ lại biến thành Tần Nhiễm.
“Con làm sao?” Tay Tần Nhiễm khựng lại, sau đó, cô chậm rãi vươn tay ra, cầm cây đàn violin trị giá năm trăm tám mươi ngàn tệ kia lên áng chừng cân nặng, rồi lại tiện tay ném xuống mặt bàn.
Cô hơi khom người, bực bội đá cái ghế tới chỗ Ninh Vy.
“Dì ngồi đi.” Cô mở miệng.
Cả căn phòng yên tĩnh lạ thường, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Ninh Vy cứng đờ người, cảm thấy bất an: “Cây đàn ấy...”
Lúc này dì Trương mới có phản ứng: “Đàn của cô chủ!”
“Đàn gì mà đàn? Tới ăn cơm mà mang đàn làm gì?” Tần Nhiễm li3m môi, quay đầu sang cười, hình như mặt của cô càng lúc càng đỏ, dưới ánh đèn không quá sáng, vẻ mặt cô toát lên vẻ bất cần đời: “Lải nhải nhiều quá đấy, bà có thấy phiền không vậy? Hỏng thì tôi đền bà một trăm cái!”
Tần Nhiễm cảm thấy bây giờ mình đã kiềm chế lắm rồi, vậy mà Ninh Tình và bà giúp việc nhà họ Lâm này chẳng biết điều gì cả. Ngày nào cũng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp để mà nhìn người khác, không thấy mệt sao?
Người trong phòng vẫn không nói chuyện, đám họ hàng im như thóc.
Tần Nhiễm hất cằm lên, đôi mắt khẽ híp, trông thấy nhân viên phục vụ đi ngang qua ngoài cửa, cô nhích lại gần mặt bàn, hất cằm rồi dứt khoát búng tay: “Lại đây, gọi món!”
Cơm nước xong xuôi, Tần Nhiễm đưa Ninh Vy và Trần Thục Lan đi trước, Ninh Tình vẫn còn phải tiếp đãi họ hàng.
Vốn đám họ hàng ấy tới cũng là vì Ninh Tình, không phải tới để thăm Trần Thục Lan, với họ thế này lại càng hay.
Sau khi Tần Nhiễm đi, bầu không khí trong phòng sôi nổi hơn hẳn.
Tần Ngữ cười, bưng chén một cách ưu nhã: “Cháu xin được nhận lỗi thay cho chị cháu ạ.”
Đám họ hàng này cũng ranh ma lắm, bọn họ thừa biết năm đó Ninh Tình nhất quyết không chịu nuôi Tần Nhiễm.
“Tính chị cháu thế đấy.” Mợ họ lập tức xua tay, khinh khỉnh bĩu môi: “Mười sáu tuổi đã dám đánh vỡ đầu người ta, nghe nói còn phải đưa tới phòng cấp cứu, khi đó cảnh sát tới nhanh lắm.”
Tần Nhiễm rất lêu lổng, đánh nhau như cơm bữa, trước kia bọn họ thường xuyên thấy Tần Nhiễm bị thương khắp người.
Bây giờ thì không thấy, nhưng đánh người vẫn rất tàn nhẫn, đó cũng là lý do đám họ hàng này sợ cô.
Nhắc tới chuyện này, mặt Ninh Tình sa sầm lại, thực sự không ai nói với bà ta vụ việc có liên quan tới cảnh sát này.
“Cháu gái, dì Trương đây...” Mấy người họ hàng thấy vậy lập tức thay đổi chủ đề, tươi cười nịnh nọt.
“Đây là dì Trương, phụ trách vấn đề sinh hoạt thường ngày của nhà họ Lâm.” Ninh Tình cầm giấy ăn lau miệng.
Đám họ hàng nhìn Ninh Tình và Tần Ngữ, ánh mắt thay đổi hẳn: “Gia đình có điều kiện thích thật đấy, có người giúp việc nữa chứ...”
Tần Ngữ đi toilet, dì Trương lập tức đi theo, nói bằng giọng mỉa mai: “Cô chủ, về sau cô đừng để cô Tần nhìn thấy cây đàn violin của cô nữa, đến lúc đó cô ta làm hỏng, chỉ có cô là thấy xót thôi. Lại còn đền gấp trăm lần nữa chứ, cô ta có đền nổi không đây?”
Tần Ngữ cúi đầu rửa tay, nghe vậy thì cười.
“Mẹ, dì Cả và Tần Ngữ vẫn còn ở đây...” Mộc Doanh quay đầu nhìn phòng ăn, do dự không muốn đi.
Ninh Vy lắc đầu, hiển nhiên Tần Ngữ và Ninh Tình không muốn dính líu quan hệ với mẹ con họ, con bà không nhận ra thôi: “Đừng nghĩ nữa, chúng ta về nhà đi.”
Bà ấy bước đi chậm rãi, hình như chân cẳng không được nhanh nhẹn cho lắm.
Tần Nhiễm khoanh tay trước ngực, đi theo sau hai người.
Bọn họ đưa Trần Thục Lan tới bệnh viện trước, còn hàn huyên với Trần Thục Lan rất lâu.
Mộc Doanh thì vẫn luôn xem các thiết bị trong phòng bệnh.
Đợi đến khi ra khỏi phòng bệnh, Tần Nhiễm mới ngửa đầu ra sau.
“Nhiễm Nhiễm, tối nay...” Ninh Vy hé miệng.
“Tối nay cháu làm sao? Ninh Tình là đồ ngốc à?” Dưới ngọn đèn, ánh mắt cô không hề dịu đi, vừa lạnh lùng vừa bực bội. Cô cười lạnh: “Năm đó dì bỏ học cấp ba để đi làm kiếm tiền cho bà ấy nộp học phí đại học, dẫn đến bị thương ở chân, bà ấy không biết sao?!”
Ninh Vy không nói gì.
Tần Nhiễm day trán, cô hạ giọng: “Dì Út, cháu xin lỗi, không phải cháu nổi cáu với dì đâu ạ.”
“Dì không giận, cháu cũng chỉ vì nghĩ cho dì thôi mà. Nhưng mà Nhiễm Nhiễm, mẹ cháu không sai, dượng của cháu được nằm viện là nhờ có bà ấy thu xếp. Nhiễm Nhiễm, mẹ cháu không nợ dì điều gì.” Ninh Vy cười, vươn tay xoa đầu Tần Nhiễm, ánh mắt hiền hòa: “Còn nữa, dì không muốn mối quan hệ giữa cháu và mẹ cháu quá gay gắt, dù sao cũng là mẹ con mà.”
Dưới ánh đèn, mặt Tần Nhiễm lạnh tanh.
Bây giờ mẹ cô chỉ mong đoạn tuyệt quan hệ với mấy người thân này, thậm chí còn không muốn nhận đứa con gái là cô, thế nhưng lại sợ đám họ hàng kia tới nhà họ Lâm gây chuyện nên chỉ biết bấm bụng chịu đựng.
Cô không muốn nói những chuyện này với dì Út.
“Mộc Doanh và Mộc Nam định tới học ở trường Trung học số 1 đúng không ạ?” Tần Nhiễm lấy hai ngàn tệ từ trong túi ra đưa cho Ninh Vy.
“Dì cầm lấy đi, Mộc Doanh và Mộc Nam lên cấp ba, không thể lơ là chuyện học hành được, đừng để Mộc Nam đi làm thêm nữa. Đây là tiền cháu kiếm được, không phải tiền mẹ cháu cho.”
“Dì không lấy số tiền này đâu, cháu tự giữ lấy đi, không thì dì mua vài bộ quần áo cho cháu.” Tầm mắt của Ninh Vy dừng lại trên chiếc áo của Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm mài hai hàm răng vào nhau, dì Út hoàn toàn có thể làm được chuyện này, ngoan cố chết đi được.
Năm đó cô chuyển một trăm ngàn vào tài khoản của dì, đến giờ tài khoản ấy của dì sắp được một trăm mười ngàn rồi, nhưng dì không tiêu một đồng nào, trăm phần trăm là giữ lại làm của hồi môn cho cô rồi.
Tần Nhiễm không nói gì, lại nhét tiền vào túi. Đợi vài ngày nữa được nghỉ, cô sẽ tới căn phòng mà dì thuê xem thế nào, dùng số tiền này mua cho gia đình dì một cái điều hòa, cô dám cá là Ninh Vy tiếc tiền nên không lắp.
“Phải rồi dì, hết thuốc rồi đúng không ạ?” Tần Nhiễm lại nhớ tới một chuyện.
Cô cho tay vào túi quần, lấy ra lọ thuốc màu trắng mà Cố Tây Trì cho mình, đưa cho Ninh Vy.
Lúc này Ninh Tình mới hớt hải đi tới, chắc tài xế nhà họ Lâm đưa Tần Ngữ về trước rồi, người đi cùng Ninh Tình tới đây là Lâm Cẩm Hiên.
“Mẹ ngủ chưa? Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Ninh Tình hít một hơi, hỏi.
Mộc Doanh nhanh nhảu đáp: “Bà ngoại ngủ rồi bác ạ, chị Nhiễm Nhiễm đang lấy thuốc cho mẹ cháu.”
Ninh Tình nhíu chặt lông mày, chuyện xảy ra tối nay khiến bà ta mất mặt, vì có con chồng ở đây nên mới cố nín nhịn.
Nhưng Tần Nhiễm thì lại nhướng lông mày, đầu hơi nghiêng, trên môi là một nụ cười khinh khỉnh, trào phúng, ngông nghênh như đang thách thức người ta.
Ninh Tình như tìm được kíp nổ, chẳng khác nào một quả bóng bay bị chọc thủng, tức khắc nổ cái “bùm”.
Bà ta cất cao giọng: “Tần Nhiễm, có phải mày cũng giống ông ngoại mày, suốt ngày mày mò những thứ kia không? Ông ngoại mày tự hại chết bản thân rồi đấy, hai ông cháu mày không chỉ biến mình thành kẻ b3nh hoạn, còn định làm hại cả dì Út nữa à?!”
Mộc Doanh và Lâm Cẩm Hiên đều chưa từng nghe nói tới những chuyện đó nên rất ngạc nhiên.
“Đó là thuốc mà nhà nước đưa vào thử nghiệm.” Tần Nhiễm ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Tôi không phải kẻ b3nh hoạn!”
Lần này, đến cả Ninh Tình cũng ngẩng đầu, sững sờ nhìn Tần Nhiễm.
Bà ta vẫn luôn đi theo sau Tần Ngữ, lúc này đang nhíu mày nhìn Tần Nhiễm. Chỉ vài bước là bà ta đã đi vào, giọng nói the thé, mọi ánh nhìn trong phòng đều đổ dồn về phía này.
Ninh Vy biết Tần Nhiễm định lấy ghế cho mình.
Nhưng ánh mắt của dì Trương rất lạ, sắc lẹm như một con dao, khiến người ta bứt rứt tay chân, Ninh Vy vẫn luôn mím môi, cố gắng không để ý tới.
Xung quanh vang lên tiếng hít hà ngạc nhiên và hâm mộ của những họ hàng khác.
Không ai cảm thấy như vậy là vô lý, dường như tất cả đều cho rằng đó là điều đương nhiên.
“Ôi, năm trăm tám mươi ngàn tệ á? Đủ để thanh toán khoản cần trả trước khi mua một căn nhà ở thành phố Vân rồi!”
“Ở trấn tôi mua được hai căn luôn ấy chứ nhỉ?”
“...”
Ninh Vy nắm chặt tay, cô ấy rảo bước lại gần, sốt sắng nói nhỏ: “Nhiễm Nhiễm, dì không sao...”
Tần Nhiễm ngẩng đầu cười, nụ cười vừa xấu xa lại vừa lạnh lùng: “Năm trăm tám mươi ngàn? Nhiều tiền quá cơ!”
Cô đánh mắt nhìn về phía đám dì Trương, Ninh Tình và Tần Ngữ.
Đèn trong phòng hơi tối, tia sáng chiếu vào mặt cô, đôi mắt khẽ híp kia trông có vẻ càng đỏ hơn, nét sắc bén và ngạo nghễ như muốn trào ra ồ ạt.
Biểu cảm kiêu ngạo, ý cười trào phúng, ánh mắt cợt nhả.
“Tần Nhiễm, con...” Ninh Tình hé miệng.
Mới đầu còn gọi là Nhiễm Nhiễm, bây giờ lại biến thành Tần Nhiễm.
“Con làm sao?” Tay Tần Nhiễm khựng lại, sau đó, cô chậm rãi vươn tay ra, cầm cây đàn violin trị giá năm trăm tám mươi ngàn tệ kia lên áng chừng cân nặng, rồi lại tiện tay ném xuống mặt bàn.
Cô hơi khom người, bực bội đá cái ghế tới chỗ Ninh Vy.
“Dì ngồi đi.” Cô mở miệng.
Cả căn phòng yên tĩnh lạ thường, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Ninh Vy cứng đờ người, cảm thấy bất an: “Cây đàn ấy...”
Lúc này dì Trương mới có phản ứng: “Đàn của cô chủ!”
“Đàn gì mà đàn? Tới ăn cơm mà mang đàn làm gì?” Tần Nhiễm li3m môi, quay đầu sang cười, hình như mặt của cô càng lúc càng đỏ, dưới ánh đèn không quá sáng, vẻ mặt cô toát lên vẻ bất cần đời: “Lải nhải nhiều quá đấy, bà có thấy phiền không vậy? Hỏng thì tôi đền bà một trăm cái!”
Tần Nhiễm cảm thấy bây giờ mình đã kiềm chế lắm rồi, vậy mà Ninh Tình và bà giúp việc nhà họ Lâm này chẳng biết điều gì cả. Ngày nào cũng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp để mà nhìn người khác, không thấy mệt sao?
Người trong phòng vẫn không nói chuyện, đám họ hàng im như thóc.
Tần Nhiễm hất cằm lên, đôi mắt khẽ híp, trông thấy nhân viên phục vụ đi ngang qua ngoài cửa, cô nhích lại gần mặt bàn, hất cằm rồi dứt khoát búng tay: “Lại đây, gọi món!”
Cơm nước xong xuôi, Tần Nhiễm đưa Ninh Vy và Trần Thục Lan đi trước, Ninh Tình vẫn còn phải tiếp đãi họ hàng.
Vốn đám họ hàng ấy tới cũng là vì Ninh Tình, không phải tới để thăm Trần Thục Lan, với họ thế này lại càng hay.
Sau khi Tần Nhiễm đi, bầu không khí trong phòng sôi nổi hơn hẳn.
Tần Ngữ cười, bưng chén một cách ưu nhã: “Cháu xin được nhận lỗi thay cho chị cháu ạ.”
Đám họ hàng này cũng ranh ma lắm, bọn họ thừa biết năm đó Ninh Tình nhất quyết không chịu nuôi Tần Nhiễm.
“Tính chị cháu thế đấy.” Mợ họ lập tức xua tay, khinh khỉnh bĩu môi: “Mười sáu tuổi đã dám đánh vỡ đầu người ta, nghe nói còn phải đưa tới phòng cấp cứu, khi đó cảnh sát tới nhanh lắm.”
Tần Nhiễm rất lêu lổng, đánh nhau như cơm bữa, trước kia bọn họ thường xuyên thấy Tần Nhiễm bị thương khắp người.
Bây giờ thì không thấy, nhưng đánh người vẫn rất tàn nhẫn, đó cũng là lý do đám họ hàng này sợ cô.
Nhắc tới chuyện này, mặt Ninh Tình sa sầm lại, thực sự không ai nói với bà ta vụ việc có liên quan tới cảnh sát này.
“Cháu gái, dì Trương đây...” Mấy người họ hàng thấy vậy lập tức thay đổi chủ đề, tươi cười nịnh nọt.
“Đây là dì Trương, phụ trách vấn đề sinh hoạt thường ngày của nhà họ Lâm.” Ninh Tình cầm giấy ăn lau miệng.
Đám họ hàng nhìn Ninh Tình và Tần Ngữ, ánh mắt thay đổi hẳn: “Gia đình có điều kiện thích thật đấy, có người giúp việc nữa chứ...”
Tần Ngữ đi toilet, dì Trương lập tức đi theo, nói bằng giọng mỉa mai: “Cô chủ, về sau cô đừng để cô Tần nhìn thấy cây đàn violin của cô nữa, đến lúc đó cô ta làm hỏng, chỉ có cô là thấy xót thôi. Lại còn đền gấp trăm lần nữa chứ, cô ta có đền nổi không đây?”
Tần Ngữ cúi đầu rửa tay, nghe vậy thì cười.
“Mẹ, dì Cả và Tần Ngữ vẫn còn ở đây...” Mộc Doanh quay đầu nhìn phòng ăn, do dự không muốn đi.
Ninh Vy lắc đầu, hiển nhiên Tần Ngữ và Ninh Tình không muốn dính líu quan hệ với mẹ con họ, con bà không nhận ra thôi: “Đừng nghĩ nữa, chúng ta về nhà đi.”
Bà ấy bước đi chậm rãi, hình như chân cẳng không được nhanh nhẹn cho lắm.
Tần Nhiễm khoanh tay trước ngực, đi theo sau hai người.
Bọn họ đưa Trần Thục Lan tới bệnh viện trước, còn hàn huyên với Trần Thục Lan rất lâu.
Mộc Doanh thì vẫn luôn xem các thiết bị trong phòng bệnh.
Đợi đến khi ra khỏi phòng bệnh, Tần Nhiễm mới ngửa đầu ra sau.
“Nhiễm Nhiễm, tối nay...” Ninh Vy hé miệng.
“Tối nay cháu làm sao? Ninh Tình là đồ ngốc à?” Dưới ngọn đèn, ánh mắt cô không hề dịu đi, vừa lạnh lùng vừa bực bội. Cô cười lạnh: “Năm đó dì bỏ học cấp ba để đi làm kiếm tiền cho bà ấy nộp học phí đại học, dẫn đến bị thương ở chân, bà ấy không biết sao?!”
Ninh Vy không nói gì.
Tần Nhiễm day trán, cô hạ giọng: “Dì Út, cháu xin lỗi, không phải cháu nổi cáu với dì đâu ạ.”
“Dì không giận, cháu cũng chỉ vì nghĩ cho dì thôi mà. Nhưng mà Nhiễm Nhiễm, mẹ cháu không sai, dượng của cháu được nằm viện là nhờ có bà ấy thu xếp. Nhiễm Nhiễm, mẹ cháu không nợ dì điều gì.” Ninh Vy cười, vươn tay xoa đầu Tần Nhiễm, ánh mắt hiền hòa: “Còn nữa, dì không muốn mối quan hệ giữa cháu và mẹ cháu quá gay gắt, dù sao cũng là mẹ con mà.”
Dưới ánh đèn, mặt Tần Nhiễm lạnh tanh.
Bây giờ mẹ cô chỉ mong đoạn tuyệt quan hệ với mấy người thân này, thậm chí còn không muốn nhận đứa con gái là cô, thế nhưng lại sợ đám họ hàng kia tới nhà họ Lâm gây chuyện nên chỉ biết bấm bụng chịu đựng.
Cô không muốn nói những chuyện này với dì Út.
“Mộc Doanh và Mộc Nam định tới học ở trường Trung học số 1 đúng không ạ?” Tần Nhiễm lấy hai ngàn tệ từ trong túi ra đưa cho Ninh Vy.
“Dì cầm lấy đi, Mộc Doanh và Mộc Nam lên cấp ba, không thể lơ là chuyện học hành được, đừng để Mộc Nam đi làm thêm nữa. Đây là tiền cháu kiếm được, không phải tiền mẹ cháu cho.”
“Dì không lấy số tiền này đâu, cháu tự giữ lấy đi, không thì dì mua vài bộ quần áo cho cháu.” Tầm mắt của Ninh Vy dừng lại trên chiếc áo của Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm mài hai hàm răng vào nhau, dì Út hoàn toàn có thể làm được chuyện này, ngoan cố chết đi được.
Năm đó cô chuyển một trăm ngàn vào tài khoản của dì, đến giờ tài khoản ấy của dì sắp được một trăm mười ngàn rồi, nhưng dì không tiêu một đồng nào, trăm phần trăm là giữ lại làm của hồi môn cho cô rồi.
Tần Nhiễm không nói gì, lại nhét tiền vào túi. Đợi vài ngày nữa được nghỉ, cô sẽ tới căn phòng mà dì thuê xem thế nào, dùng số tiền này mua cho gia đình dì một cái điều hòa, cô dám cá là Ninh Vy tiếc tiền nên không lắp.
“Phải rồi dì, hết thuốc rồi đúng không ạ?” Tần Nhiễm lại nhớ tới một chuyện.
Cô cho tay vào túi quần, lấy ra lọ thuốc màu trắng mà Cố Tây Trì cho mình, đưa cho Ninh Vy.
Lúc này Ninh Tình mới hớt hải đi tới, chắc tài xế nhà họ Lâm đưa Tần Ngữ về trước rồi, người đi cùng Ninh Tình tới đây là Lâm Cẩm Hiên.
“Mẹ ngủ chưa? Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Ninh Tình hít một hơi, hỏi.
Mộc Doanh nhanh nhảu đáp: “Bà ngoại ngủ rồi bác ạ, chị Nhiễm Nhiễm đang lấy thuốc cho mẹ cháu.”
Ninh Tình nhíu chặt lông mày, chuyện xảy ra tối nay khiến bà ta mất mặt, vì có con chồng ở đây nên mới cố nín nhịn.
Nhưng Tần Nhiễm thì lại nhướng lông mày, đầu hơi nghiêng, trên môi là một nụ cười khinh khỉnh, trào phúng, ngông nghênh như đang thách thức người ta.
Ninh Tình như tìm được kíp nổ, chẳng khác nào một quả bóng bay bị chọc thủng, tức khắc nổ cái “bùm”.
Bà ta cất cao giọng: “Tần Nhiễm, có phải mày cũng giống ông ngoại mày, suốt ngày mày mò những thứ kia không? Ông ngoại mày tự hại chết bản thân rồi đấy, hai ông cháu mày không chỉ biến mình thành kẻ b3nh hoạn, còn định làm hại cả dì Út nữa à?!”
Mộc Doanh và Lâm Cẩm Hiên đều chưa từng nghe nói tới những chuyện đó nên rất ngạc nhiên.
“Đó là thuốc mà nhà nước đưa vào thử nghiệm.” Tần Nhiễm ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Tôi không phải kẻ b3nh hoạn!”
Lần này, đến cả Ninh Tình cũng ngẩng đầu, sững sờ nhìn Tần Nhiễm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook