Cứ Yêu Cứ Chiều
-
Chương 17: Không phải ai cũng có thể thi đạt điểm đó
Hiệu trưởng Từ đánh giá Từ Diêu Quang, cậu ta mặc đồng phục của trường Trung học số 1, nhưng cũng làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú, dáng cao chân dài.
Đôi mắt đó trong trẻo lạnh lùng, lông mày kiêu ngạo, tràn đầy khí thế.
Đây là kết quả sau khi Hiệu trưởng Từ tự hỏi rất lâu, trong số những người cùng thế hệ của nhà họ Từ, có vẻ chỉ có Từ Diêu Quang là ưu tú nhất.
Chỉ là chuyện này còn phải bàn bạc lại với Trần Thục Lan, bây giờ ông muốn xem suy nghĩ của Từ Diêu Quang trước.
Tất nhiên Từ Diêu Quang cũng không ngờ tới Hiệu trưởng Từ sẽ nói chuyện này với cậu ta, ngạc nhiên nhướng mày: “Ông nội, ông nói cậu ấy đã cứu ông ạ?”
Về chuyện của Tần Nhiễm, gần đây cậu ta đã nghe Kiều Thanh nhắc tới rất nhiều, cũng tận mắt chứng kiến cô suýt đánh nhau, rất quen thuộc với đám người của trường nghề kia.
Cậu ta cũng đã từng nhìn thấy Tần Nhiễm chép bài tập.
Cậu ta không không ngờ ông nội sẽ chú ý đến học sinh mới chuyển trường này. Cậu ta biết ánh mắt của ông nội rất cao, cậu ta thật sự không hiểu được chuyện này.
Cho dù đã cứu ông nội thì cũng không đến mức để ông nội nảy ra ý muốn rước cô vào nhà họ Từ chứ.
Chẳng lẽ là cậu ta tự yêu cầu? Từ Diêu Quang cụp mắt xuống, không mở miệng.
“Khi ông đến thôn Ninh Hải giúp đỡ người dân ở đó đã gặp phải một chút rắc rối.” Còn về tình huống cụ thể như thế nào, Hiệu trưởng Từ lại không nói nhiều.
“Cô ấy đã cứu ông nội thì có ơn với nhà họ Từ chúng ta, chúng ta cũng có thể dùng cách khác để đền ơn, nhà họ Tần cũng có một người xuất sắc khác.” Từ Diêu Quang cân nhắc, chỉ là lông mày vẫn nhíu lại.
Hiệu trưởng Từ nhìn mắt của Từ Diêu Quang, ra hiệu cậu ta nói tiếp.
“Tần Ngữ lớp 12-1 là em gái của cậu ấy, rất giỏi Vật lý, vẫn luôn nằm trong top 5 của lớp.” Từ Diêu Quang thấy Hiệu trưởng Từ không hiểu lắm, suy nghĩ rồi lại nói: “Chính là học sinh đã biểu diễn kéo đàn violin rất hay hồi lớp mười, gương mặt cũng khá xinh đẹp.”
Vừa nghe nói như vậy, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu của Hiệu trưởng Từ là khuôn mặt của Tần Nhiễm.
Ông ho khan, lại nghĩ, lần này thì có chút ấn tượng. Chậm rãi đặt cái ly trong tay xuống, Hiệu trưởng Từ mở miệng nói: “Thì ra là con bé.”
Âm thanh rất hờ hững.
Chỉ cần nghe Từ Diêu Quang nói như vậy, Hiệu trưởng Từ đã biết cậu ta đang từ chối.
Tiếc nuối thì có, mấy ngày nay ông đều ngủ không ngon.
Nhưng mà ông cũng không muốn ép đứa cháu này. Hiệu trưởng Từ đẩy gọng kính: “Không sao, chuyện này là ông tính toán không chu toàn, cháu về lớp đi, trở về suy nghĩ kỹ lại xem sao.”
Từ Diêu Quang ra khỏi văn phòng, cũng đóng cửa lại.
Cậu ta đã đi nên không nhìn thấy Hiệu trưởng Từ cầm chén trà với vẻ mặt tiếc nuối.
Ra khỏi phòng Hiệu trưởng, trái tim vẫn luôn căng thẳng của Từ Diêu Quang lập tức thoải mái trở lại.
Nếu như ông nội vẫn cương quyết với ý kiến của mình, thì cậu ta cũng không còn cách nào khác.
Khi Từ Diêu Quang về lớp, bài thi tối hôm qua đang được phân phát. Bởi vì cậu ta không có trong lớp nên Kiều Thanh đang giúp cậu ta phát bài thi Vật lý.
Từ Diêu Quang vô thức nhìn về phía Tần Nhiễm.
Đối phương đang cầm sách Toán của Lâm Tư Nhiên để chép bài tập.
Lại đang chép bài tập.
Mặt Từ Diêu Quang không cảm xúc, cậu ta cụp mắt ngồi xuống ghế của mình, cũng không ngẩng đầu lên, không bao giờ liếc mắt nhìn Tần Nhiễm nữa.
Cậu ta cầm bài thi Vật lý của mình trên bàn, lấy bút ra, bắt đầu áp dụng phương pháp giải bài Vật lý tối hôm qua đã thảo luận với Tần Ngữ, lại lấy giấy nháp tính lại một lần nữa.
Bài thi của Lâm Tư Nhiên cũng đã được phát.
Tờ đáp án được phát, cô ấy không nhìn bài thi của mình mà lấy bài thi của Tần Nhiễm, xem xong thì khó hiểu: “Tần Nhiễm, sao cậu có thể tránh hết được tất cả các đáp án chính xác vậy?”
Những người sao chép bài tập có kinh nghiệm đều biết, không thể chép giống nhau.
Đặc biệt là làm bài thi, người chép bài sẽ sửa mấy đáp án.
Tối hôm qua Lâm Tư Nhiên biết Tần Nhiễm đã sửa lại đáp án, nhưng không ngờ, cô có thể thành công tránh được tất cả những đáp án đúng.
Nhiều đáp án như vậy lại không có một câu đúng.
Vận khí này có phải là quá kém không?
Tần Nhiễm cũng không quan tâm bài thi của mình, cô bắt tréo chân, mũ lưỡi trai đặt trên bệ cửa sổ, trên tay cầm sách Toán học của bạn cùng bàn, thờ ơ lật xem, lông mi rủ xuống, nhìn một hàng chữ được bôi màu xanh xám.
Nghe Lâm Tư Nhiên hỏi, cô nghiêng đầu, đưa tay rút bài thi của mình ra.
Một tay chống cằm, lười biếng mở miệng, âm cuối kéo dài: “Tớ thấy, mình viết cũng được.”
“Phụt…” Kiều Thanh ở bàn sau cũng cười ra tiếng.
Cậu ta nằm sấp trên bàn, lấy bút chọc vào lưng Từ Diêu Quang, buồn cười nói: “Cậu Từ, cậu biết không, lúc nãy tôi phát bài thi, Tần Nhiễm 0 điểm, cậu ấy còn cảm thấy mình làm cũng rất được.”
“Điền hết đáp án, muốn 0 điểm cũng không dễ.” Từ Diêu Quang ngẩn người, cho dù cậu ta muốn thi được 0 điểm cũng rất khó.
Chỉ nghĩ tới việc người đó là Tần Nhiễm, Từ Diêu Quang lại lắc đầu, cảm thấy mình điên rồi.
Cậu ta lấy bài thi cần dùng cho tiết học tiếp theo, không nghĩ đến chuyện của Tần Nhiễm nữa.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết Tiếng Anh.
Lý Ái Dung quét mắt một vòng, nhìn thấy Tần Nhiễm đang dựa vào tường, bắt tréo chân lật sách môn khác thì nhíu chặt mày.
Nhưng nghĩ tới người này có quan hệ với Hiệu trưởng, cô ta đành nhịn không nói gì cả.
***
Buổi tối.
Nhà họ Lâm.
Tần Ngữ về nhà thì thấy Lâm Kỳ và Lâm Uyển đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Lâm Uyển là một cái tên rất dịu dàng, nhưng cũng đầy khí thế. Cô ta có khuôn mặt sắc sảo, chỉ một ánh mắt liếc qua cũng khiến người ta phải dè chừng.
Tần Ngữ rất ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cô Út.”
“Ngữ Nhi đấy à, con thật xinh đẹp.” Đối với Tần Ngữ, thái độ của Lâm Uyển thân thiện hơn đối với Ninh Tình.
Tần Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, cô Út này lấy chồng thủ đô, một năm không về được mấy lần.
“Tôi lên lầu sắp xếp lại đồ đạc mà mẹ tôi cần dùng rồi đưa đến bệnh viện.” Ninh Tình ngồi không được thoải mái, dứt khoát tìm một lý do lên lầu.
Buổi tối, ngoài việc học bài, Tần Ngữ còn phải luyện đàn nửa tiếng.
Cô ta nói chuyện với Lâm Uyển và Lâm Kỳ một lát ở tầng một rồi mới đi lên tầng hai.
Cô ta vừa đến tầng hai, Ninh Tình ở bên trên đã sửa soạn đồ xong, xách một cái túi to đi xuống.
Bà ta cũng không làm phiền Tần Ngữ đang luyện đàn, chỉ nói hai câu rồi đi xuống.
Khi bà ta xoay người, một tờ giấy từ trong cái túi bên cạnh bay ra.
Tờ giấy hơi nhăn, Tần Ngữ tiện tay nhặt lên mở ra nhìn, cô ta định gọi Ninh Tình lại, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên đó thì lại thôi.
Hình như đây là một bản nhạc được vẽ nguệch ngoạc.
Chữ viết trên đó hơi cẩu thả, nét bút cũng khá tùy tiện.
Vừa nhìn thấy nội dung, trái tim của Tần Ngữ giống như bị cái gì đó k1ch thích, bỗng nhiên đập mạnh, tay cũng nắm chặt lại.
Đây là một bản nhạc phổ violin được tiện tay ghi chép lại.
Đôi mắt đó trong trẻo lạnh lùng, lông mày kiêu ngạo, tràn đầy khí thế.
Đây là kết quả sau khi Hiệu trưởng Từ tự hỏi rất lâu, trong số những người cùng thế hệ của nhà họ Từ, có vẻ chỉ có Từ Diêu Quang là ưu tú nhất.
Chỉ là chuyện này còn phải bàn bạc lại với Trần Thục Lan, bây giờ ông muốn xem suy nghĩ của Từ Diêu Quang trước.
Tất nhiên Từ Diêu Quang cũng không ngờ tới Hiệu trưởng Từ sẽ nói chuyện này với cậu ta, ngạc nhiên nhướng mày: “Ông nội, ông nói cậu ấy đã cứu ông ạ?”
Về chuyện của Tần Nhiễm, gần đây cậu ta đã nghe Kiều Thanh nhắc tới rất nhiều, cũng tận mắt chứng kiến cô suýt đánh nhau, rất quen thuộc với đám người của trường nghề kia.
Cậu ta cũng đã từng nhìn thấy Tần Nhiễm chép bài tập.
Cậu ta không không ngờ ông nội sẽ chú ý đến học sinh mới chuyển trường này. Cậu ta biết ánh mắt của ông nội rất cao, cậu ta thật sự không hiểu được chuyện này.
Cho dù đã cứu ông nội thì cũng không đến mức để ông nội nảy ra ý muốn rước cô vào nhà họ Từ chứ.
Chẳng lẽ là cậu ta tự yêu cầu? Từ Diêu Quang cụp mắt xuống, không mở miệng.
“Khi ông đến thôn Ninh Hải giúp đỡ người dân ở đó đã gặp phải một chút rắc rối.” Còn về tình huống cụ thể như thế nào, Hiệu trưởng Từ lại không nói nhiều.
“Cô ấy đã cứu ông nội thì có ơn với nhà họ Từ chúng ta, chúng ta cũng có thể dùng cách khác để đền ơn, nhà họ Tần cũng có một người xuất sắc khác.” Từ Diêu Quang cân nhắc, chỉ là lông mày vẫn nhíu lại.
Hiệu trưởng Từ nhìn mắt của Từ Diêu Quang, ra hiệu cậu ta nói tiếp.
“Tần Ngữ lớp 12-1 là em gái của cậu ấy, rất giỏi Vật lý, vẫn luôn nằm trong top 5 của lớp.” Từ Diêu Quang thấy Hiệu trưởng Từ không hiểu lắm, suy nghĩ rồi lại nói: “Chính là học sinh đã biểu diễn kéo đàn violin rất hay hồi lớp mười, gương mặt cũng khá xinh đẹp.”
Vừa nghe nói như vậy, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu của Hiệu trưởng Từ là khuôn mặt của Tần Nhiễm.
Ông ho khan, lại nghĩ, lần này thì có chút ấn tượng. Chậm rãi đặt cái ly trong tay xuống, Hiệu trưởng Từ mở miệng nói: “Thì ra là con bé.”
Âm thanh rất hờ hững.
Chỉ cần nghe Từ Diêu Quang nói như vậy, Hiệu trưởng Từ đã biết cậu ta đang từ chối.
Tiếc nuối thì có, mấy ngày nay ông đều ngủ không ngon.
Nhưng mà ông cũng không muốn ép đứa cháu này. Hiệu trưởng Từ đẩy gọng kính: “Không sao, chuyện này là ông tính toán không chu toàn, cháu về lớp đi, trở về suy nghĩ kỹ lại xem sao.”
Từ Diêu Quang ra khỏi văn phòng, cũng đóng cửa lại.
Cậu ta đã đi nên không nhìn thấy Hiệu trưởng Từ cầm chén trà với vẻ mặt tiếc nuối.
Ra khỏi phòng Hiệu trưởng, trái tim vẫn luôn căng thẳng của Từ Diêu Quang lập tức thoải mái trở lại.
Nếu như ông nội vẫn cương quyết với ý kiến của mình, thì cậu ta cũng không còn cách nào khác.
Khi Từ Diêu Quang về lớp, bài thi tối hôm qua đang được phân phát. Bởi vì cậu ta không có trong lớp nên Kiều Thanh đang giúp cậu ta phát bài thi Vật lý.
Từ Diêu Quang vô thức nhìn về phía Tần Nhiễm.
Đối phương đang cầm sách Toán của Lâm Tư Nhiên để chép bài tập.
Lại đang chép bài tập.
Mặt Từ Diêu Quang không cảm xúc, cậu ta cụp mắt ngồi xuống ghế của mình, cũng không ngẩng đầu lên, không bao giờ liếc mắt nhìn Tần Nhiễm nữa.
Cậu ta cầm bài thi Vật lý của mình trên bàn, lấy bút ra, bắt đầu áp dụng phương pháp giải bài Vật lý tối hôm qua đã thảo luận với Tần Ngữ, lại lấy giấy nháp tính lại một lần nữa.
Bài thi của Lâm Tư Nhiên cũng đã được phát.
Tờ đáp án được phát, cô ấy không nhìn bài thi của mình mà lấy bài thi của Tần Nhiễm, xem xong thì khó hiểu: “Tần Nhiễm, sao cậu có thể tránh hết được tất cả các đáp án chính xác vậy?”
Những người sao chép bài tập có kinh nghiệm đều biết, không thể chép giống nhau.
Đặc biệt là làm bài thi, người chép bài sẽ sửa mấy đáp án.
Tối hôm qua Lâm Tư Nhiên biết Tần Nhiễm đã sửa lại đáp án, nhưng không ngờ, cô có thể thành công tránh được tất cả những đáp án đúng.
Nhiều đáp án như vậy lại không có một câu đúng.
Vận khí này có phải là quá kém không?
Tần Nhiễm cũng không quan tâm bài thi của mình, cô bắt tréo chân, mũ lưỡi trai đặt trên bệ cửa sổ, trên tay cầm sách Toán học của bạn cùng bàn, thờ ơ lật xem, lông mi rủ xuống, nhìn một hàng chữ được bôi màu xanh xám.
Nghe Lâm Tư Nhiên hỏi, cô nghiêng đầu, đưa tay rút bài thi của mình ra.
Một tay chống cằm, lười biếng mở miệng, âm cuối kéo dài: “Tớ thấy, mình viết cũng được.”
“Phụt…” Kiều Thanh ở bàn sau cũng cười ra tiếng.
Cậu ta nằm sấp trên bàn, lấy bút chọc vào lưng Từ Diêu Quang, buồn cười nói: “Cậu Từ, cậu biết không, lúc nãy tôi phát bài thi, Tần Nhiễm 0 điểm, cậu ấy còn cảm thấy mình làm cũng rất được.”
“Điền hết đáp án, muốn 0 điểm cũng không dễ.” Từ Diêu Quang ngẩn người, cho dù cậu ta muốn thi được 0 điểm cũng rất khó.
Chỉ nghĩ tới việc người đó là Tần Nhiễm, Từ Diêu Quang lại lắc đầu, cảm thấy mình điên rồi.
Cậu ta lấy bài thi cần dùng cho tiết học tiếp theo, không nghĩ đến chuyện của Tần Nhiễm nữa.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết Tiếng Anh.
Lý Ái Dung quét mắt một vòng, nhìn thấy Tần Nhiễm đang dựa vào tường, bắt tréo chân lật sách môn khác thì nhíu chặt mày.
Nhưng nghĩ tới người này có quan hệ với Hiệu trưởng, cô ta đành nhịn không nói gì cả.
***
Buổi tối.
Nhà họ Lâm.
Tần Ngữ về nhà thì thấy Lâm Kỳ và Lâm Uyển đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Lâm Uyển là một cái tên rất dịu dàng, nhưng cũng đầy khí thế. Cô ta có khuôn mặt sắc sảo, chỉ một ánh mắt liếc qua cũng khiến người ta phải dè chừng.
Tần Ngữ rất ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cô Út.”
“Ngữ Nhi đấy à, con thật xinh đẹp.” Đối với Tần Ngữ, thái độ của Lâm Uyển thân thiện hơn đối với Ninh Tình.
Tần Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, cô Út này lấy chồng thủ đô, một năm không về được mấy lần.
“Tôi lên lầu sắp xếp lại đồ đạc mà mẹ tôi cần dùng rồi đưa đến bệnh viện.” Ninh Tình ngồi không được thoải mái, dứt khoát tìm một lý do lên lầu.
Buổi tối, ngoài việc học bài, Tần Ngữ còn phải luyện đàn nửa tiếng.
Cô ta nói chuyện với Lâm Uyển và Lâm Kỳ một lát ở tầng một rồi mới đi lên tầng hai.
Cô ta vừa đến tầng hai, Ninh Tình ở bên trên đã sửa soạn đồ xong, xách một cái túi to đi xuống.
Bà ta cũng không làm phiền Tần Ngữ đang luyện đàn, chỉ nói hai câu rồi đi xuống.
Khi bà ta xoay người, một tờ giấy từ trong cái túi bên cạnh bay ra.
Tờ giấy hơi nhăn, Tần Ngữ tiện tay nhặt lên mở ra nhìn, cô ta định gọi Ninh Tình lại, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên đó thì lại thôi.
Hình như đây là một bản nhạc được vẽ nguệch ngoạc.
Chữ viết trên đó hơi cẩu thả, nét bút cũng khá tùy tiện.
Vừa nhìn thấy nội dung, trái tim của Tần Ngữ giống như bị cái gì đó k1ch thích, bỗng nhiên đập mạnh, tay cũng nắm chặt lại.
Đây là một bản nhạc phổ violin được tiện tay ghi chép lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook