Cứ Yêu Cứ Chiều
Chương 15: Thư tình, nhân vật có tiếng tăm

Tần Nhiễm cầm bút lên, nhìn về phía tờ đề Vật lý mà Lâm Tư Nhiên đang viết, điền vào chỗ trống.

Thỉnh thoảng cô sẽ sửa lại vài con số.

Rất quen tay, vừa nhìn là biết hay chép bài tập của người ta.

Tay trái của cô viết chữ không được lưu loát cho lắm, bây giờ lại viết nhanh như vậy, chữ viết của cô lại càng xấu hơn.

Về cơ bản, trường Trung học số 1 toàn là học sinh ưu tú, mỗi học sinh đều rất có kỷ luật, ngoại trừ một số trường hợp thì việc chép bài hầu như sẽ không xảy ra.

Tư thế ngồi của cô cũng chẳng hề ngay ngắn, mắt khép hờ, tay chống cằm. Trong lớp khá nóng, cô cởi bỏ áo khoác đồng phục, chỉ mặc chiếc áo sơ mi bên trong. Vì động tác này mà cổ áo bị lệch đi, gần như có thể nhìn thấy mạch máu nhạt màu dưới làn da trắng nõn ở gần cổ áo, thật sự rất trắng.

Tần Nhiễm cũng không để ý tới Từ Diêu Quang, bình tĩnh chép xong mới đưa bài thi qua.

Từ Diêu Quang cũng không nhiều lời, trực tiếp rút bài thi trong tay Tần nhiễm ra rồi rời đi.

Cậu ta không thèm nhìn Tần Nhiễm lấy một cái.

Cậu ta đã nói rồi, đối phương còn ngoan cố không nghe, vậy nên cậu ta cũng không còn gì để nói nữa. Phải tự mình làm, không làm được thì đừng làm, chép bài như vậy còn ra cái gì nữa.

Ở lại lớp một năm mà còn không biết tốt xấu, lãng phí lòng tốt của người nhà họ Lâm.

Từ Diêu Quang thu bài của dãy tiếp theo, mặt mày lạnh lùng trước sau như một.

Kiều Thanh nộp xong bài thi Tiếng Anh cuối cùng, ngồi yên trên ghế chờ Từ Diêu Quang. Thấy Từ Diêu Quang quay về mà ánh mắt hững hờ, cậu ta ngây cả người, nhưng cũng không nói gì, chỉ về phía Tần Nhiễm.

Lúc sắp ra về, cậu ta còn vẫy tay với Tần Nhiễm.

Nếu không phải thời gian tối nay hơi gấp, Tần Nhiễm lại tới trễ, Kiều Thanh nhất định sẽ nói vài lời với bạn học mới kia.

Bạn học mới này, chân dài eo thon, dáng người đẹp đến mức khiến người ta muốn hú hét.

Khuôn mặt đẹp muốn chết, nhưng mà đôi mắt cô lại ẩn chứa một chút tàn nhẫn, nhìn qua có cảm giác không dễ dây vào.

Quan trọng nhất chính là, Kiều Thanh rất muốn hỏi Tần Nhiễm, rốt cuộc cô làm thế nào thu phục được tên trùm trường nghề kia?

Từ Diêu Quang mang bài thi đến văn phòng, đúng lúc cùng xuống lầu với Tần Ngữ.

Tần Ngữ là cán bộ môn Vật lý của lớp 12-1.

Từ Diêu Quang hỏi Tần Ngữ mấy câu cuối cùng trong đề Vật lý, thành tích những môn khác của cậu ta rất tốt, vượt xa người khác, chỉ có môn Vật lý này lâu lâu sẽ mắc phải vài lỗi nhỏ.

Từ năm lớp mười một, Tần Ngữ đã tham gia kỳ thi Vật lý cấp tỉnh, hai người thường xuyên cùng nhau thảo luận đề Vật lý.

Từ Diêu Quang rất ngưỡng mộ cô ta.

“Tớ cũng nghĩ là dùng công thức này, lát nữa trở về tớ sẽ giải lại lần nữa.” Vẻ mặt lạnh tanh của Từ Diêu Quang hơi dịu đi, ánh mắt cũng ôn hòa hơn không ít.

Tần Ngữ gật gật đầu, thuận miệng hỏi lại chuyện chiều nay: “Chị gái tớ, chị ấy... Chị ấy không sao chứ?”

Từ Diêu Quang nhớ tới đối phương vừa mới tiện tay chép bài thi, cau mày lắc đầu, không muốn nói nhiều nữa.

Thấy Từ Diêu Quang có thái độ này, Tần Ngữ nhếch khóe miệng cười, cũng không nói gì nữa.

Tần Nhiễm ở cùng phòng ký túc xá với Lâm Tư Nhiên và một nữ sinh khác là cán bộ môn Tiếng Anh, tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, cô ta có đôi mắt của những kẻ lọc lõi, hay nịnh bợ.

Tần Nhiễm mới vừa chuyển đến hôm nay, trong trường có tin đồn cô ở lại lớp là do đánh nhau, cán bộ môn Tiếng Anh cũng đã chứng kiến cảnh cô chép đáp án bài thi tiếng Anh của Lâm Tư Nhiên.

Ngoài ra, những học sinh có điều kiện ở trường Trung học số 1 đều được đón về nhà, hoặc là có tài xế chuyên môn đưa đón. Học sinh ở lại trong trường phần lớn là điều kiện gia đình không tốt lắm.

Quần áo Tần Nhiễm mặc rất bình thường, nhìn qua còn giống như là đã mặc suốt mấy năm.

Cán bộ môn Tiếng Anh đang nghịch mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da cao cấp trên bàn, tiếng mấy cái lọ này va chạm nhau rất rõ.

Tần Nhiễm tắm rửa xong, mặc đồ ngủ.

Cổ áo rộng rãi, cô cũng không chú ý đến, mặc cho nó trễ xuống, để lộ ra một phần bờ vai trắng như tuyết, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy trên vai cô có một vệt đỏ như lửa.

Giống như là một hình xăm.

Vốn dĩ cô rất trắng, hình xăm đỏ rực kia giống như một ngọn lửa, cực kỳ nổi bật.

Cán bộ môn Tiếng Anh lại cho cô thêm một cái liếc mắt.

Tần Nhiễm cũng không thèm để ý, cô về giường của mình, thả rèm giường xuống, cầm thuốc ngủ ở đầu giường rồi đổ một viên ra, nghĩ một lát cô lại đổ thêm một viên nữa, cứ thế nuốt luôn mà không cần nước.

Cô không đi ngủ ngay.

Thay vào đó, cô bật đèn tối màu, lấy một quyển sách bản gốc ra chậm rãi lật xem.

Lâm Tư Nhiên tỉnh dậy, mơ mơ màng màng phát hiện đèn trên giường Tần Nhiễm còn hơi sáng.

Sáng sớm hôm sau, Tần Nhiễm và Lâm Tư Nhiên đi đến phòng học, thời gian vẫn còn rất sớm.

Toàn bộ khuôn viên trường học gần như bị bao phủ trong sương mù.

Tần Nhiễm nghiêng người ngồi trên ghế, bắt tréo hai chân, lười biếng kéo quyển sách ngoại khóa từ dưới ngăn bàn ra.

Bộp…

Mấy bức thư màu lam nhạt rơi xuống mặt đất.

Trên lá thư còn có trái tim màu hồng nhạt.

Tần Nhiễm tiện tay nhặt lên rồi đặt về lại chỗ cũ.

Lâm Tư Nhiên trừng mắt nhìn: “Tần Nhiễm, đây là thư tình đó… có tận mấy bức luôn!”

Mấy học sinh xung quanh đều nhìn qua bên này.

Trong lớp có nhiều người từng nhận được thư tình, đặc biệt là hai người Kiều Thanh và Từ Diêu Quang, nhưng cô mới chuyển đến một ngày đã nhận được nhiều thư như vậy, đúng là hiếm thấy.

Tần Nhiễm khẽ ừ một tiếng, lật cuốn sách tham khảo bản gốc của mình ra, tựa lưng vào tường, lông mi dài cụp xuống, không quan tâm mà đọc sách, ngón tay vừa thon vừa trắng.

Quyển sách bản gốc này rất mới, Lâm Tư Nhiên nhìn thoáng qua, phát hiện mình chưa đọc bản tiếng nước ngoài này.

Lấy sách giáo khoa của mình ra, Lâm Tư Nhiên hơi nghiêng người qua: “Nhận được nhiều thư tình như thế, cậu không hề kích động chút nào sao?”

Tần Nhiễm lật tiếp một tờ, tay áo đồng phục rộng thùng thình trượt xuống một đoạn theo động tác của cô, cổ tay trắng nõn lộ ra, lờ mờ thấy một sợi dây đỏ được buộc ở cổ tay.

“Cũng không phải chưa từng nhận bao giờ.” Cô lười nhác, thản nhiên nói.

Lâm Tư Nhiên: “...”

Tới giờ ăn trưa.

Cán bộ môn Tiếng Anh đi xuống tầng đến lớp 12-1 chờ Tần Ngữ.

Tần Ngữ là học sinh ưu tú có tiếng trong trường, gia cảnh tốt, mỗi ngày đều có siêu xe đưa đón, lại còn có quan hệ tốt với thiếu niên thiên tài Lâm Cẩm Hiên đang được vinh danh trên bảng vàng, ngay cả Từ Diêu Quang cũng che chở cho cô ta.

Cô ta chính là người thường xuất hiện trong chủ đề bàn tán của các học sinh.

Vừa nhìn đã thấy không phải là người tầm thường rồi.

Không chỉ có cán bộ môn Tiếng Anh, phần lớn nữ sinh trong trường đều muốn làm quen với Tần Ngữ.

“Cô ta còn giả vờ đọc sách bản gốc nước ngoài nữa chứ.” Cán bộ môn Tiếng Anh đang nói đến việc Tần Nhiễm mới ngày đầu chuyển đến đã cướp vị trí hoa khôi của Tần Ngữ, cô ta vô cùng bất mãn về chuyện này: “Cậu biết không, ba bài thi chiều hôm qua, cô ta toàn đi chép, Tiếng Anh học còn chưa xong mà còn ra vẻ đọc sách nước ngoài. Hot boy Từ bị cô ta chọc tức, cũng không biết mấy nam sinh trong trường làm sao nữa, ngoại trừ khuôn mặt ra thì cô ta còn có cái gì chứ...”

Tần Ngữ đã biết Tần Nhiễm học không giỏi từ lâu, cô ta mím môi không nói gì, ăn thêm hai miếng cơm nữa.



Hôm nay phòng bếp của Trình Tuyển còn chưa được chuẩn bị xong, đến chiều tối Tần Nhiễm mới đến.

Tần Nhiễm phải nấu cơm trưa và cơm tối cho Trình Tuyển.

Trong góc phòng y tế lại có thêm một phòng bếp nhỏ xinh, bên trong nguyên liệu gì cũng có, chỉ thiếu mỗi đồ ăn.

Trình Tuyển mặc áo sơ mi đen, trên tay đang móc chùm chìa khóa, khuôn mặt điển trai như tranh vẽ với từng đường nét sắc bén nổi bật. Đám nữ sinh lảng vảng trước cửa phòng y tế khiến anh muốn nhức đầu.

Anh mở cửa xe, dáng người cao dong dỏng: “Bên Lục Chiếu Ảnh có bệnh nhân, tôi dẫn cô đi lấy nguyên liệu nấu ăn trước để cô biết đường luôn.”

Trình Tuyển lái xe đến một khách sạn tư nhân cách trường Trung học số 1 không xa.

Tần Nhiễm liếc mắt, đại khái biết được nơi này sử dụng thẻ hội viên tư nhân.

Trình Tuyển dừng xe, lười biếng ngả người ra sau, đặt tay lên trên vô lăng, đầu ngón tay trắng trẻo sạch sẽ, anh trả lời một cuộc điện thoại.

Tần Nhiễm mở cửa xuống xe để hít thở bầu không khí.

Trùng hợp thay, Ninh Tình cũng vừa mới dừng xe.

Hôm nay cô em chồng nhà họ Lâm tới đây, Lâm Kỳ đã đặt cơm ở khách sạn tư nhân này từ nửa tháng trước.

Bà ta vừa đi spa về, tài xế dừng xe, bà ta nhanh chóng cầm lấy túi rồi xuống xe.

Vừa bước xuống đã nhìn thấy nữ sinh mặc áo khoác ca-rô rộng thùng thình đang đứng cách đó hai chỗ đậu xe, khuôn mặt bà ta đơ ra một lúc.

Tuy nhà họ Lâm không được xem là gia đình danh giá nhất thành phố Vân, nhưng cũng có danh tiếng, người nhà họ Lâm, dù là ai thì cũng không thể coi thường được.

Ninh Tình không muốn để cho họ hàng nhà họ Lâm nhìn thấy những người họ hàng vừa nghèo kiết xác, vừa không hiểu lễ nghi, trong đầu cũng chẳng có chữ nghĩa gì của mình, không muốn bị bọn họ chế giễu.

Đặc biệt là đứa con gái này của mình, đánh nhau, ở lại lớp… Chuyện gì cô cũng dính.

Người thế này ở gia đình bình thường cũng xấu hổ lắm rồi chứ đừng nói là ở trước mặt người nhà họ Lâm.

Cho nên lúc đó bà ta mới mặc cho Tần Nhiễm dọn ra khỏi nhà họ Lâm đ ến ở kí túc xá trường. “Tại sao con lại ở đây?” Bà ta nhìn trái nhìn phải, không thấy cô em chồng nhà họ Lâm mới nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Nhiễm, sắc mặt không vui, nhỏ giọng hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương