Cự Phách
Chương 60: Vô tình gặp nhau ở sân bay

Ngày mùng một tháng chín là ngày khai giảng đầu tiên của Vương Tử Vũ, những học sinh chưa đến đăng ký cũng lục đục đến, buổi sáng Vương Thành đến xem Vương Tử Vũ một lần, cô bạn học cuối cùng kia cuối cùng cũng xuất hiện, đó là một nữ sinh cột tóc hai bím, đôi mắt to, nhìn có vẻ thông minh sáng sủa, tính cô khá thân thiện, nên chưa đến hai tiếng đã thân thiết với ba người bạn cùng phòng khác.

Ba người bạn cùng phòng đều có tính tình tốt, Vương Thành chắc chắn là em gái mình sẽ không bị ức hiếp liền rời đi, quay trở về khách sạn thu dọn hành lý rồi đến quầy tiếp tân trả phòng, sau đó đi đến sân bay Bắc Lập.

Máy bay cất cánh lúc mười một giờ trưa, Vương Thành đến khá sớm, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ soát vé, cậu tìm chỗ trống ngồi xuống bắt đầu ngẩn người.

Những người trẻ tuổi như cậu ở xung quanh khi rảnh rỗi sẽ lấy di động lên taobao và weibo chơi, người giống Vương Thành lại là số ít, có mấy người già thường nhìn nhìn cậu.

Mười mấy phút sau, chỗ trống bên tay trái Vương Thành có người ngồi xuống.

Bởi vì lúc nãy đã có người qua lại rời đi, nên Vương Thành cũng không để ý, nhưng cậu vẫn liếc qua nhìn, vừa nhìn liền lập tức cứng đờ người, mặt nở nụ cười tiếp đón, không để lộ vẻ bất ngờ trên mặt.

"Hi, ông chủ, không ngờ lại gặp anh ở sân bay, đúng là trùng hợp quá."

"Không trùng hợp." Chử Diệc Phong ngậm một điếu thuốc, nhưng vẫn chưa đốt lửa, bởi vì sân bay không cho hút thuốc, điếu thuốc lại kẹp giữa hai ngón tay, bắt chéo đôi chân còn dài hơn cả Vương Thành, lơ đễnh như kiểu gặp Vương Thành ở đây không phải là chuyện bất ngờ.

Vương Thành cũng nhận ra, nhưng cậu không chọc thủng nó, cười ha ha nói sang chuyện khác: "Ông chủ, thì ra anh cũng ở thủ đô, khó trách anh lại hỏi tôi ở khách sạn nào."

"Cậu không ở đó."

"Hả?" Vương Thành nghe ra được có chuyện trong lời nói của anh, khiếp sợ, "Ông chủ, không phải anh đến khách sạn tìm tôi đấy chứ, lúc nào vậy?"

"Tối qua, vốn định mời cậu đi ăn, nhưng nhân viên tiếp tân nói cậu không ở trong phòng." Chử Diệc Phong bình thản, còn cười như không cười liếc nhìn cậu, "Đi ăn với em gái cậu?"

Vương Thành thầm nghĩ có thể cậu đi cửa nhỏ nên đã bỏ lỡ, thành thật nói: "Bạn cùng phòng của em gái tôi mời đi ăn, vừa lúc tôi không có chuyện gì nên đồng ý, nếu sớm biết ông chủ đến tìm thì có nói gì tôi cũng không đi." Cuối cùng còn không quên tỏ rõ lòng trung thành.

Chử Diệc Phong liếc cậu, dường như đang nghi ngờ.

"Ông chủ, tuy hai ta không ăn cơm cùng nhau được, nhưng ngồi chung một máy bay chứng tỏ hai ta có duyên phận, anh nói có đúng không?" Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau khi tách ra vào sáng sớm sau bữa say rượu, bởi vì cậu làm chuyện sai lầm, cho nên khi Vương Thành gặp anh thì luôn có vẻ yếu thế hơn, cũng may mà da mặt cậu dày, không có chuyện gì thì tìm chuyện mà nói, "Với lại tôi thấy đồ ăn bên ngoài không ngon bằng mình nấu, nếu anh muốn ăn cơm thì chờ đến lúc về tôi sẽ làm một bàn đồ ngon cho anh."

"Thịt phải nhiều." Lời này hiển nhiên là đồng ý.

Vương Thành gật mạnh đầu: "Tất nhiên rồi."

Người không thịt không vui gặp một người cũng không thịt không vui như là gặp được tri âm vậy, đồng cảm là chắc chắn.

Thời gian qua nhanh trong lúc hai người trò chuyện, máy bay rất nhanh đã cất cánh, Vương Thành nhìn Chử Diệc Phong ngồi bên cạnh cậu, bỗng nghĩ đến một vấn đề.

"Ông chủ, sao anh có nhiều tiền vậy mà không ngồi khoang hạng nhất?"

"Hết chỗ."

Vương Thành nhìn xung quanh, lần này người về thành phố Sơn Hải cũng không nhiều, chỉ có một nửa khoang thôi, cho nên xung quanh có không ít chỗ trống, người có tiền ở thủ đô quả nhiền là rất nhiều, khoang phổ thông còn thừa mà khoang hạng nhất đã đầy.

Máy bay bay lên bầu trời, nhanh chóng biến mất trên bầu trời thủ đô, đô thị phồn hoa luôn chạy vội vã, cuộc sống ngày qua ngày không thay đổi, mà lúc này, trong club Trường Hồng nổi tiếng ở thủ đô, có một đám người lại tụ hội ở đây như thường lệ, kề vai sát cánh, ồn ào ầm ĩ, ở trong góc phòng có một người đàn ông ít lời như không hợp với không khí nơi đây, một bộ vest phẳng phiu như vừa đi ra từ bữa tiệc nào vậy.

La Thăng cầm một ly vang đỏ đi đến ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, anh chính là người đàn ông mà Vương Thành đã gặp trong cửa hàng quần áo.

"Sao vậy, lão già nhà cậu rất coi trọng cậu, chắc là giới thiệu rất nhiều người cho cậu làm quen rồi, nhưng tiệc rượu chưa xong đã bỏ chạy, lão già nhà cậu không tức giận hả?"

Người đàn ông nới lỏng cà vạt, mày chau lại: "Hình như hôm nay cậu nói rất nhiều, bình thường cũng không thấy cậu quan tâm mấy chuyện này, có gì thì nói đi." Hai người làm bạn thân đã nhiều năm, anh liếc mắt là biết lời của La Thăng có ý gì đó rồi.

"Quả nhiên không lừa cậu được." La Thăng hào phòng thừa nhận, tựa người vào sô pha lơ đễnh nói: "Hôm qua tôi đi trung tâm mua sắm với bạn gái, ở đó gặp được một người rất giống cậu, tôi nhìn qua lại nhận lầm nữa chứ." Nói xong thì chậc chậc ra tiếng.

"A?" Trịnh Kính Ân nhướng mày, anh chính là chính chủ mà La Thăng đã nhận lầm.

"Cậu không tò mò sao?" La Thăng thấy anh chẳng thèm để tâm, không nhịn được hỏi.

"Vậy cậu nói xem chuyện thế nào." Trịnh Kính Ân thay đổi tư thế, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra được là có quan tâm đến chuyện này hay không.

La Thăng lập tức thấy mất vui, còn tưởng là có thể thấy vẻ bất ngờ của cậu ta chứ, "Chẳng có gì cả, người có vẻ ngoài giống cậu kia đang mua quần áo trong cửa hàng với một nữ sinh khoảng mười tám mười chín tuổi, nữ sinh kia gọi cậu ta là anh hai, chắc là anh em rồi, mua quần áo xong thì họ đi luôn."

"Chuyện này có đã nói với ai chưa?"

"Vẫn chưa, tôi đâu phải là người lắm mồm, bác cả bác tư cậu lại là người như vậy, bọn họ ước gì tìm thấy điểm yếu của cậu để đối phó cậu đấy, chuyện liên qua đến cậu tôi sẽ không nói lung tung đâu." Nói đến đây, La Thăng bỗng cười xấu xa nói: "Nếu như bọn họ biết có người giống cậu lại làm cái trò ly miêu hoán thái tử, vậy thì máu chó quá."

Trịnh Kính Ân liếc anh, "Bọn họ dù gì cũng đã ở trong quan trường một hai chục năm, nếu không có đầu óc như cậu nói thì đã sớm bị đối thủ chèn ép rồi."

La Thăng nhún nhún vai, đúng là không biết đùa gì cả!

Thành phố Sơn Hải, Vương Thành đi về cùng Chử Diệc Phong, lại cùng đi làm vào ngày hôm sau, Vương Thành vẫn chưa có bằng lái nên vẫn cọ xe Chử Diệc Phong như cũ.

Bởi vì hai người cùng "mất tích" vài ngày, lại cùng trở về, nên người trong công ty đều nhìn họ bằng ánh mắt nghiên cứu tìm hiểu, cứ như là bọn họ có bí mật không thể cho ai biết vậy, người duy nhất không nghĩ nhiều là Trình Thành, thằng nhóc vẫn tràn ngập sức sống như trước.

Ngày hôm nay cậu tan làm sớm, vì đã hứa hẹn sẽ làm một bàn đồ ngon cho Chử Diệc Phong nên cậu định làm luôn hôm nay, nguyên liệu nấu ăn cũng không cần đến siêu thị mua, hôm nay là thứ ba, tủ lạnh trong nhà Chử Diệc Phong chắc chắn đã được chị Lưu nhét đầy đồ rồi.

Lấy chìa khóa mà Chử Diệc Phong đưa cho để mở cửa, Vương Thành nhìn quanh, chị Lưu quả nhiên đã rời đi rồi, từ sau khi hai người kết bọn thì công việc của chị Lưu giảm đi rất nhiều, mỗi ngày chị Lưu chỉ cần dọn dẹp nhà rồi rời khỏi căn hộ.

Lúc Chử Diệc Phong vào cửa thì trong nhà ngập tràn mùi thịt nướng thơm nồng, rất dễ dụ nước miếng chảy ra, trong phòng bếp vang lên tiếng xèo xèo, là tiếng Vương Thành đang nướng thịt.

Đồ trong phòng bếp của anh đầy đủ hơn của Vương Ninh An nhiều, nhưng phần lớn đều không được dùng, sau này Vương Thành mới biết ở đây còn có bếp nướng nữa, cho nên cậu lấy một miếng thịt dê và thịt bò từ tủ lạnh nhà mình sang, cắt ướp thành miếng nhỏ để làm thịt nướng.

Lúc Chử Diệc Phong đi vào thì thấy cậu đang bỏ thịt đã nướng chín vào cái đĩa lớn, được hai ba mươi miếng rồi, Vương Thành biết anh đã về nên bảo anh mang đĩa thịt ra.

Trên bàn cơm đã có vài món ăn làm xong rồi, thêm món thịt nướng trên tay anh nữa là năm mặn một rau, còn có canh chưa bưng ra, tất cả đều là Vương Thành trổ hết tài nghệ làm ra, vừa có thể thỏa mãn miệng mình, lại vừa không mất cân đối dinh dưỡng làm hại cơ thể, tốt hơn mấy món tên dễ nghe bề ngoài đẹp nhưng lại chẳng được mấy trong nhà hàng nhiều.

Hai người đàn ông, một bàn đồ ăn đủ cho bốn năm người bị bọn họ quét sạch trong chưa đầy một tiếng.

Chử Diệc Phong không thích đồ chay lắm, Vương Thành theo nguyên tắc không được bỏ phí thức ăn giải quyết hết đồ chay, chay mặn cân đối mới hợp lý.

"Ngày mai có đi học lái xe không?" Hai người ngồi trên sô pha trong phòng khách vừa xem thời sự vừa tiêu hóa thức ăn, Chử Diệc Phong chủ động gợi đề tài.

Vương Thành lắc đầu, "Không đi."

Cậu xin nghỉ hai ngày nên công việc chất đống rồi, hai ngày này cậu không định đi học lái. Viên Hạ cũng vì khai giảng nên hai ngày này cũng không định đi, dù sao bọn họ đều có xe, không có việc gì tập luyện quanh nhà cũng được.

"Vậy mai đi ra ngoài với tôi."

"Công việc à?" Vương Thành nhìn anh.

Chử Diệc Phong hỏi lại, "Nếu không thì sao?"

"Không sao hết." Vương Thành cười ha ha, thăm dò, "Ông chủ tôi có thể hỏi là có chuyện gì không?"

"Có thể."

Mắt Vương Thành sáng lên, lại nghe anh bổ sung thêm một câu.

"Nhưng tôi chưa chắc sẽ nói cho cậu biết."

"..." Fuck you!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương