Cự Phách
-
Chương 3: Nhà đầu tư
Tiệm bánh bao Trương gia ở khu náo nhiệt nhất của chợ, khu vực tốt, vỏ bánh mỏng nhân lại nhiều. Sáng sớm mỗi ngày, mùi bánh bao bay ra từ trong tiệm hấp dẫn nhiều khách hàng, cho nên việc buôn bán vẫn luôn rất tốt.
Khi Vương Thành lại đây thì tiệm đã qua khoảng thời gian bận rộn nhất, nhưng trước tiệm vẫn có vài người khách đứng xếp hàng, bên cạnh có vài cái lồng hấp lớn, bánh bao bên trong đã bán gần hết, mà em gái Vương Tử Vũ đang lấy bánh cho khách, bánh bao trên tay đang bốc hơi nghi ngút, nhưng vẫn không làm suy giảm nụ cười tươi rói của cô.
"Anh hai?"
Vương Tử Vũ thu tiền của vị khách cuối cùng xong, đang định xoay người vào thì liền thấy có một người giống Vương Thành đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt đang cười lập tức lộ ra nụ cười vui sướng, nếu không phải đang có việc thì cô sẽ trực tiếp chạy đến luôn.
"Ba nói em đang làm thêm ở chỗ chú Trương nên anh đến xem thế nào." Vương Thành đi đến trước cửa tiệm, vừa lúc gặp được thím Trương nghe được tiếng liền đi ra, bà nhìn thấy cậu thì hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại vội tiến lên chào mời cậu đi vào.
"Thím Trương không cần như vậy đâu, cháu chỉ lại đây xem chút thôi, lát nữa sẽ về liền." Vương Thành suýt nữa đã không chịu nổi sự nhiệt tình của bà, tuy rằng có thể là do lão hòa thượng đã qua đời nên bà mới vậy, nhưng cậu vẫn biết ơn chú Trương thím Trương đã cho em gái công việc này, vậy thì cô cũng không cần tìm việc ở nơi xa hơn, lúc về nhà cũng tiện lợi hơn nhiều.
"Tiểu Vũ, mau lấy cho anh hai cháu hai cái bánh bao đi." Thím Trương nói với Vương Tử Vũ xong thì quay lại nhìn Vương Thành, thịt mỡ trên mặt vì tươi cười mà dồn lại với nhau, "Khó lắm mới thấy cháu lại đây, nếm thử bánh bao đi, đừng khách khí với thím Trương này."
Thịnh tình không thể chối từ.
Vương Thành đành phải nhận, bánh bao nhà họ cậu đã ăn rất nhiều lần, quả thực rất ngon, nếu lỡ chậm chân một bước thì bánh bao trong lồng hấp đã bán hết rồi, mỗi lần như vậy khi về sẽ bị lão hòa thượng đập một trận, bởi vì ông rất thích ăn bánh bao nhà họ, mỗi tuần phải ăn ba bốn lần mới được.
"Thím Trương, bánh bao nhà thím làm ngon thật đấy, nhân bên trong cũng nhiều hơn những nhà khác, thím có nghĩ mở thêm một tiệm nữa hay không?" Vương Thành bị nóng đến nỗi miệng thổi phù phù, nhưng vẫn không quên khen bọn họ, nhưng thím Trương bình thường nếu nghe vậy sẽ cười tươi như hoa thì lần này lại không như vậy, ngược lại thở dài một hơi.
"Sau này có muốn thì cũng không còn cơ hội nữa rồi."
"Có chuyện gì vậy ạ?" Vương Thành ngạc nhiên hỏi, những lời này cậu cũng không phải mới nói lần đầu, lúc trước thím Trương luôn nói sẽ bàn bạc với chú Trương rồi mới quyết định, mở tiệm mới cũng cần chuẩn bị rất nhiều giấy tờ, còn phải tuyển thêm một hai người làm thuê nữa, tuy ngoài miệng luôn nói chuyện này rất phiền toái, nhưng trên mặt lại vẫn luôn vui vẻ, dù sao chẳng có ai ngại mình nhiều tiền, bây giờ lại có dáng vẻ lo âu thế này thì rõ ràng đã có chuyện.
"Ba mẹ cháu không nói cho cháu sao?"
Thím Trương vừa nghe vậy thì đã biết cậu còn chưa biết chuyện kia, lại bỗng nghĩ đến một chuyện, lão hòa thượng trong ngôi chùa kia đã qua đời, Vương Thành lại là đồ đệ duy nhất của ông thì chắc chắn sẽ thừa kế ngôi chùa kia, nếu như vậy, Vương Thành chẳng phải là... Càng nghĩ càng kinh ngạc, thím Trương đột nhiên đứng lên nhìn chằm chằm Vương Thành.
Vương Thành nhíu mày, "Ba mẹ phải nói gì với cháu cơ?"
Thím Trương lại ngồi xuống, có ý thăm dò hỏi: "Tiểu Thành à, sau khi sư phụ cháu qua đời, có phải ngôi chùa của ông ta để lại cho cháu không?"
"Thím Trương hỏi gì kỳ vậy, sư phụ chỉ có một đồ đệ là cháu, vậy ngôi chùa rách kia của ông ấy cũng chỉ có thể để lại cho cháu mà thôi." Vương Thành biết đã có chuyện gì đó xảy ra, nếu không thì thím Trương cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới sư phụ cậu và ngôi chùa kia, sắc mặt lại không thay đổi chút nào.
Thím Trương "Ai u" một tiếng cười nói, "Trước kia là chùa rách, bây giờ thì không phải vậy đâu, Vương Thành chắc cháu còn không biết gì rồi, nhà các cháu có thể sắp phát tài rồi."
"Thím Trương, có gì thì thím cứ nói thẳng đi."
Từ lời giải thích của thím Trương, Vương Thành rốt cục cũng biết khi cậu ở trên núi xử lý hậu sự cho lão hòa thượng thì đã có chuyện lớn gì, thì ra có nhà đầu tư nhìn thấy tiềm năng của huyện Thạch Tuyền, muốn xây một khu du lịch nghỉ dưỡng lớn ở đây, các thôn cũng đã biết chuyện này, thôn Vương gia tất nhiên cũng vậy.
Núi Phượng Hà có địa hình hơi thấp nhưng rừng cây rậm rạp, các loài động vật cũng rất phong phú, là một khu rừng sinh thái nguyên sơ, hơn nữa nó được vây quanh bởi các thôn nên trong kế hoạch của nhà đầu tư thì núi Phượng Hà là một hạng mục không thể thiếu trong xây dựng khu du lịch, chuyện này thật ra vẫn chưa được truyền ra ngoài, thím Trương cũng chỉ đoán mò mà thôi.
Vương Thành lập tức nghĩ đến cái rương được cậu bỏ trong góc, nếu chuyện này là thật thì không phải hỏng rồi sao, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu không phải là phát tài, mà ngôi chùa phải làm sao đây.
Ngôi chùa kia tuy đã rách nát nhưng cũng là nơi được lão hòa thượng bảo vệ vài chục năm, chứa đựng ký ức của cậu và lão hòa thượng, nếu bán núi Phượng Hà cho nhà đầu tư thì chắc chắn họ sẽ phá ngôi chùa này đi, nhưng mà trước khi đi, Vương Thành cũng nói với thím Trương mấy nhà đầu tư kia chưa chắc đã muốn ngôi chùa rách kia của cậu, mà cho dù có muốn thì cậu cũng không bán nó đi.
Khi Vương Thành lại đây thì tiệm đã qua khoảng thời gian bận rộn nhất, nhưng trước tiệm vẫn có vài người khách đứng xếp hàng, bên cạnh có vài cái lồng hấp lớn, bánh bao bên trong đã bán gần hết, mà em gái Vương Tử Vũ đang lấy bánh cho khách, bánh bao trên tay đang bốc hơi nghi ngút, nhưng vẫn không làm suy giảm nụ cười tươi rói của cô.
"Anh hai?"
Vương Tử Vũ thu tiền của vị khách cuối cùng xong, đang định xoay người vào thì liền thấy có một người giống Vương Thành đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt đang cười lập tức lộ ra nụ cười vui sướng, nếu không phải đang có việc thì cô sẽ trực tiếp chạy đến luôn.
"Ba nói em đang làm thêm ở chỗ chú Trương nên anh đến xem thế nào." Vương Thành đi đến trước cửa tiệm, vừa lúc gặp được thím Trương nghe được tiếng liền đi ra, bà nhìn thấy cậu thì hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại vội tiến lên chào mời cậu đi vào.
"Thím Trương không cần như vậy đâu, cháu chỉ lại đây xem chút thôi, lát nữa sẽ về liền." Vương Thành suýt nữa đã không chịu nổi sự nhiệt tình của bà, tuy rằng có thể là do lão hòa thượng đã qua đời nên bà mới vậy, nhưng cậu vẫn biết ơn chú Trương thím Trương đã cho em gái công việc này, vậy thì cô cũng không cần tìm việc ở nơi xa hơn, lúc về nhà cũng tiện lợi hơn nhiều.
"Tiểu Vũ, mau lấy cho anh hai cháu hai cái bánh bao đi." Thím Trương nói với Vương Tử Vũ xong thì quay lại nhìn Vương Thành, thịt mỡ trên mặt vì tươi cười mà dồn lại với nhau, "Khó lắm mới thấy cháu lại đây, nếm thử bánh bao đi, đừng khách khí với thím Trương này."
Thịnh tình không thể chối từ.
Vương Thành đành phải nhận, bánh bao nhà họ cậu đã ăn rất nhiều lần, quả thực rất ngon, nếu lỡ chậm chân một bước thì bánh bao trong lồng hấp đã bán hết rồi, mỗi lần như vậy khi về sẽ bị lão hòa thượng đập một trận, bởi vì ông rất thích ăn bánh bao nhà họ, mỗi tuần phải ăn ba bốn lần mới được.
"Thím Trương, bánh bao nhà thím làm ngon thật đấy, nhân bên trong cũng nhiều hơn những nhà khác, thím có nghĩ mở thêm một tiệm nữa hay không?" Vương Thành bị nóng đến nỗi miệng thổi phù phù, nhưng vẫn không quên khen bọn họ, nhưng thím Trương bình thường nếu nghe vậy sẽ cười tươi như hoa thì lần này lại không như vậy, ngược lại thở dài một hơi.
"Sau này có muốn thì cũng không còn cơ hội nữa rồi."
"Có chuyện gì vậy ạ?" Vương Thành ngạc nhiên hỏi, những lời này cậu cũng không phải mới nói lần đầu, lúc trước thím Trương luôn nói sẽ bàn bạc với chú Trương rồi mới quyết định, mở tiệm mới cũng cần chuẩn bị rất nhiều giấy tờ, còn phải tuyển thêm một hai người làm thuê nữa, tuy ngoài miệng luôn nói chuyện này rất phiền toái, nhưng trên mặt lại vẫn luôn vui vẻ, dù sao chẳng có ai ngại mình nhiều tiền, bây giờ lại có dáng vẻ lo âu thế này thì rõ ràng đã có chuyện.
"Ba mẹ cháu không nói cho cháu sao?"
Thím Trương vừa nghe vậy thì đã biết cậu còn chưa biết chuyện kia, lại bỗng nghĩ đến một chuyện, lão hòa thượng trong ngôi chùa kia đã qua đời, Vương Thành lại là đồ đệ duy nhất của ông thì chắc chắn sẽ thừa kế ngôi chùa kia, nếu như vậy, Vương Thành chẳng phải là... Càng nghĩ càng kinh ngạc, thím Trương đột nhiên đứng lên nhìn chằm chằm Vương Thành.
Vương Thành nhíu mày, "Ba mẹ phải nói gì với cháu cơ?"
Thím Trương lại ngồi xuống, có ý thăm dò hỏi: "Tiểu Thành à, sau khi sư phụ cháu qua đời, có phải ngôi chùa của ông ta để lại cho cháu không?"
"Thím Trương hỏi gì kỳ vậy, sư phụ chỉ có một đồ đệ là cháu, vậy ngôi chùa rách kia của ông ấy cũng chỉ có thể để lại cho cháu mà thôi." Vương Thành biết đã có chuyện gì đó xảy ra, nếu không thì thím Trương cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới sư phụ cậu và ngôi chùa kia, sắc mặt lại không thay đổi chút nào.
Thím Trương "Ai u" một tiếng cười nói, "Trước kia là chùa rách, bây giờ thì không phải vậy đâu, Vương Thành chắc cháu còn không biết gì rồi, nhà các cháu có thể sắp phát tài rồi."
"Thím Trương, có gì thì thím cứ nói thẳng đi."
Từ lời giải thích của thím Trương, Vương Thành rốt cục cũng biết khi cậu ở trên núi xử lý hậu sự cho lão hòa thượng thì đã có chuyện lớn gì, thì ra có nhà đầu tư nhìn thấy tiềm năng của huyện Thạch Tuyền, muốn xây một khu du lịch nghỉ dưỡng lớn ở đây, các thôn cũng đã biết chuyện này, thôn Vương gia tất nhiên cũng vậy.
Núi Phượng Hà có địa hình hơi thấp nhưng rừng cây rậm rạp, các loài động vật cũng rất phong phú, là một khu rừng sinh thái nguyên sơ, hơn nữa nó được vây quanh bởi các thôn nên trong kế hoạch của nhà đầu tư thì núi Phượng Hà là một hạng mục không thể thiếu trong xây dựng khu du lịch, chuyện này thật ra vẫn chưa được truyền ra ngoài, thím Trương cũng chỉ đoán mò mà thôi.
Vương Thành lập tức nghĩ đến cái rương được cậu bỏ trong góc, nếu chuyện này là thật thì không phải hỏng rồi sao, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu không phải là phát tài, mà ngôi chùa phải làm sao đây.
Ngôi chùa kia tuy đã rách nát nhưng cũng là nơi được lão hòa thượng bảo vệ vài chục năm, chứa đựng ký ức của cậu và lão hòa thượng, nếu bán núi Phượng Hà cho nhà đầu tư thì chắc chắn họ sẽ phá ngôi chùa này đi, nhưng mà trước khi đi, Vương Thành cũng nói với thím Trương mấy nhà đầu tư kia chưa chắc đã muốn ngôi chùa rách kia của cậu, mà cho dù có muốn thì cậu cũng không bán nó đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook