Ngô Thế Huân đẩy cảnh cửa phòng ngủ bước vào, đúng lúc nhìn thấy Lộc Hàm đang từ trên giường bước xuống. Lúc chân cậu chạm xuống sàn nhà, bởi vì bị thương mà không đủ lực chống đỡ, Ngô Thế Huân cũng không kịp phản ứng, Lộc Hàm liền ngã xuống sàn.

“Shh…”

Bởi vì cánh tay bị thương bị Lộc Hàm chống xuống đất, nên trong thoáng chốc cơn đau truyền đến, lông mày Lộc Hàm cũng nhíu lại. Ngô Thế Huân vội vàng bước tới, bế Lộc Hàm lên.

“Muốn đi đâu? Chân mình bị thương cũng không biết sao?”

Ngô Thế Huân có hơi giận, giận Lộc Hàm sao không làm người khác bớt lo. Anh đặt cậu xuống giường, để Lộc Hàm ngồi dựa vào thành giường. Còn Lộc Hàm, nhất quyết cái gì cũng không nói, sắc mặt cũng không tốt, dường như là không quan tâm đến chuyện Ngô Thế Huân đang trách cậu.

“Mười ngày rồi, tôi muốn về nhà.”

Không khí trong phòng ngay lập tức lạnh đi mấy độ, Ngô Thế Huân cứ tưởng Lộc Hàm trầm mặc như vậy, là đang tự trách mình. Thật không ngờ cậu lại đang nghĩ chuyện kia, tiếc cho anh còn lo lắng như vậy. Bản thân cậu ấy đang thế kia, tâm tình cũng chưa ổn định, tại sao lại nhớ đến chuyện rời đi rõ ràng như thế! Tại sao lại muốn rời khỏi anh?

“Muốn rời khỏi tôi như vậy sao? Về nhà, em về cái nhà nào đây?!”

Nói ra câu kia xong, Ngô Thế Huân liền hối hận, sao lại xúc động đến mức không quản cho tốt cái mồm của mình mà nói ra những câu kia. Rõ ràng như thế có khác nào đang cười nhạo Lộc Hàm, cậu đã là người bị bố mình bỏ rơi, không nhà để về.

Nhìn thấy sắc mặt Lộc Hàm thay đổi, răng cắn chặt lấy môi, cúi đầu thấp xuống, dáng điệu mất mát đáng thương. Quả nhiên đã làm tổn thuơng đến cậu ấy…cậu ấy bây giờ quá mẫn cảm, cái gì nghe cũng hiểu.

“Em trở về là để Trương Nghệ Hưng vì em mà buồn bã lo lắng, hay em không muốn làm gì nữa tự mình huỷ đi chính mình?”

“Không cần anh quản! Tôi muốn về nhà!” Lộc Hàm hét lên câu kia xong, lại tiếp tục cúi đầu, giấu đi đôi mắt đã đỏ au, môi cũng bị cắn đến trắng bệch.

Lộc Hàm cảm nhận được, tay của Ngô Thế Huân rất nhanh đã tiến đến trước mặt mình. Chẳng lẽ lại vì cậu chống đối lại anh, giận dữ sao? Muốn đánh cậu hay muốn làm gì cậu?

Đôi mắt mạnh mẽ nhắm chặt, nhưng đồng thời cũng đột ngột rơi vào cái ôm của người kia, mùi hương trên người Ngô Thế Huân mãnh liệt xâm chiếm khoang mũi Lộc Hàm.

“Chuyện hôm qua tôi đã biết rồi, trong lòng em khó chịu tôi cũng biết. Đừng nghĩ nhiều nữa, dưỡng thương cho tốt, tôi lại sẽ không hại em.”

Một tay của Ngô Thế Huân đặt lên đầu Lộc Hàm, tay còn lại kéo cậu ôm chặt vào lòng, để cậu áp sát người anh. Lộc Hàm thử giãy dụa một chút, nhưng đều vô dụng, cuối cùng lại ở trong cái ôm của Ngô Thế Huân từ từ an ổn bản thân.

“Lộc Hàm, ở lại bên tôi đi!”

Lộc Hàm vẫn không trả lời như cũ, đêm qua Ngô Thế Huân vẫn tưởng Lộc Hàm chỉ mải khóc không nghe thấy gì. Còn lần này, cả căn phòng chỉ có tiếng nói của Ngô Thế Huân, còn Lộc Hàm vẫn trước sau như một không nói gì.

Ngô Thế Huân, thế giới của anh quá phức tạp, cũng chính bởi vì bị rơi vào thế giới của anh, cuộc sống của tôi mới có nhiều nguy hiểm như vậy, nhưng cũng chính bởi những nguy hiểm vì anh mà có đó, tôi mới nhận ra sự tồn tại của anh đối với tôi quan trọng đến nhường nào…

Ấm áp anh dành cho tôi quá diệu kỳ, nhưng những đau khổ cũng quá giày vò.

Nhưng mà, nếu như là thế, tôi thà hoàn toàn biến mất trong thế giới của anh, tiếp tục làm Lộc Hàm của trước đây.

Ở lại bên cạnh anh? Hà tất phải tự làm khó mình…tôi từ sớm đã muốn từ bên cạnh anh chạy trốn rồi…

————————

Sau buổi trưa, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm đều nằm trên giường ngủ. Buổi sáng dậy quá sớm, rồi còn vì Lộc Hàm cử động không tiện, nên tất cả mọi thứ đều là tận tay Ngô Thế Huân giúp cậu. Cho nên lúc rửa mặt ăn sáng xong cũng đã gần buổi trưa, Lộc Hàm vẫn luôn trầm mặc, dường như không muốn nói chuyện. Nhưng từ đôi mắt cậu ấy, Ngô Thế Huân có thể nhìn ra, một sự xa lạ. Giống như tuỳ lúc sẽ nhắc nhở anh “tôi đã không còn thuộc về anh, đừng động vào tôi”. Ăn sáng qua loa xong, Ngô Thế Huân bế Lộc Hàm lên tầng đi ngủ, bác sĩ cũng đã nói, cảm xúc của Lộc Hàm chưa ổn định, những suy nghĩ vẫn rất loạn. Tận lực đừng để cậu ấy phải suy nghĩ, nên nghỉ ngơi vài ngày, có những chuyện dù Lộc Hàm không đồng ý nhưng phàm là con người đều rất dễ bị cảm động, Ngô Thế Huân lại tận tình chăm sóc như vậy, cho nên cậu cũng sẽ nghe lời.

Nhưng mà…cậu không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, những cảnh tượng tối đó sẽ hiện ra, đầu sẽ rất đau.

“Hức—a!”

Lộc Hàm đột nhiên kêu lên một tiếng, làm Ngô Thế Huân đang ngủ mơ màng cũng tỉnh dậy. Trên trán của Lộc lại lấm tấm giọt mồ hôi, có lẽ là vừa thấy ác mộng nên tỉnh lại, sau đó muốn ngồi dậy mà lại ép vào tay bị thương, cho nên mới kêu lên.

“Làm sao thế?”

“Không, không sao…”

“Em nói đi nói ra sẽ không mơ thấy nữa.”

Biết nói thế nào đây? Giấc mơ khi nãy, từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ tất cả cảnh tượng chạy lại một lượt trong đầu cậu, tù lúc đầu bị Ngô Thế Huân dùng caravat trói tay, đến cả giấc mơ bị mấy tên kia dùng còng tay trói lại, rồi còn chuyện bị dây thừng trói tay tối hôm đó…

Lộc Hàm từ từ cúi đầu, nhìn thấy đôi tay bị bó chặt của mình, mày cũng cau lại. Dường như bộ dạng vô cùng đau khổ, trầm mặc rất lâu, sau đó mới mấp máy cái môi.

“Đôi bàn tay xấu xí quá!”

“Tôi ghét tay bị trói lại.”

Ngô Thế Huân nhớ lại, như là hiểu ra mọi chuyện, nắm lấy hai tay Lộc Hàm nói:

“Không đâu, sẽ không còn bị trói nữa.”

“Rất nhanh thôi sẽ hồi phục, đừng lo lắng, em còn muốn ngủ không?”

Lộc Hàm lắc đầu.

Trên cổ đột nhiên có cảm giác mát lạnh dâng đến, Lộc Hàm cúi đầu xuống nhìn, liền nhìn thấy trước ngực mình đeo một sợi dây vàng lồng nhẫn màu đen.

“Của tôi, hãy đeo đi.”

Đợi tôi khoẻ lại, sẽ lập tức tháo ra…

———————————

Trương Nghệ Hưng ở một mình rất nhàm chán, gọi điện thoại cho cô hàng xóm đang giúp cậu chăm sóc mẹ xong, biết được sức khoẻ của mẹ đã khá lên nhiều, lúc này mới có thể yên tâm. Sau đó đi đến phòng đọc sách của Lộc Hàm, rút tạm quyển sách đọc cho giết thời gian.

Buổi chiều hôm nay thời tiết khá tốt, ngồi trên ghế ở ban công vừa vặn có thể hưởng thụ không khí ấm áp. Tay trái cầm cốc cafe, tay phải lật giờ từng trang sách tiếng anh, Trương Nghệ Hưng không cầm vững sách bị rơi xuống đất, một phong thư cũng theo đó rơi ra.

Đang muốn cúi xuống nhặt, điện thoại đột nhiên kêu lên, mở ra xem thì là số điện thoại lạ.

“Alo? Xin hỏi ai vậy!”

“…”

“Không nói gì thì tôi cúp máy?!”

“Chiều nay hãy đến quán cafe xx một chuyến đi!”

Giọng nói này…

“Tại sao?”

“Chẳng tại sao cả. Nhớ đến đúng giờ!”

Điện thoại bị đầu dây bên kia cúp mất, toàn thân Trương Nghệ Hưng truyền đến từng đợt từng đợt lạnh lẽo.

Quả nhiên…Ngô Diệc Phàm, anh ta rất nhanh đã tìm thấy mình rồi!

Em ấy khóc rồi, thật nhát gan, nhưng đây cũng là điểm trong sáng thuần khiết của em ấy! Em ấy cầu xin mình nhẹ thôi! Lần đầu tiên, tất nhiên sẽ đau, cho dù mình có nhẹ nhàng. Hai tay em ấy bấm chặt vào vai mình, bấm đến trắng bệch cả ngón tay. Em ấy kêu lên từng câu không muốn, rất đau, nhưng lửa này đã đốt lên làm sao có thể dập được.

Tôi không ngừng ra vào trong cơ thể em ấy, nghe em ấy thở gấp từng hồi, cảm nhận em ấy như là mê dược khiến mình mê man.

Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, tôi còn chưa kịp quay lại xem là ai, người đó đã chạy mất. Quan tâm làm gì chuyện đó, chuyện cần làm bây giờ là tiếp tục ở trong cơ thể em ấy cọ xát…

Sau đó, tôi dừng lại, em ấy ngất trong tay tôi, toàn thân bại lộ cùng với những dấu tích tôi để lại trên người, không hiểu sao giây phút đó lại cảm thấy rất thoả mãn, rất vui vẻ, giống như đồ chơi có một không hai trên đời này lại thuộc về tôi.

Em ấy là Trương Nghệ Hưng, tôi nhớ rõ rồi!

Thư ký gọi điện đến báo lại bố muốn bàn chuyện với tôi, sự chênh lệch múi giờ đúng là đáng ghét.

Tôi giúp Trương Nghệ Hưng rửa sạch, mặc áo choàng tắm cho em ấy, bế em ấy đến sô pha để em ấy ngủ. Sau đó rút điện thoại của em ấy từ trong túi ra, nhắn tin qua.

Còn về tiền, sáng hôm sau sẽ chuyển vào thẻ của em ấy.

Sau đó, nghe nói nửa đêm em ấy đã chạy mất.

Sức khoẻ thật tốt!

Hai ngày này, vẫn luôn nhớ đến em ẫy cho dù là nhìn thấy những cậu trai khác dưới thân mình, nhưng là vẫn nhớ đến em ấy của tối hôm đó, thật sự rất khó quên.

Cho nên, hiện tại, tôi đến tìm em đây!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương