Crush - Cú Va Chạm Trái Tim
-
Chương 1
- Hạ Linh, chị cậu thật cá tính, thật chất! Mình rất thích chị cậu đó! - Cô bạn "quen xã giao" từ lớp khác đột nhiên chạy đến bá vai bá cổ Hạ Linh thân thiết rồi cười thật tươi. Đáp lại, Hạ Linh chỉ nở một nụ cười gượng gạo:
- À ừ, cảm ơn cậu nhé, mình sẽ nói với chị.
Nghe thấy vậy, cô bạn kia hí hửng chào tạm biệt cô rồi chạy biến đi. Một mình Hạ Linh ngồi lại cười nhạt, cô lấy chiếc điện thoại ra, mở trang facebook cá nhân của người chị cá tính xinh đẹp, nhìn lượt likes lên đến đầu 5 của chữ số hàng trăm thì nản đến mức bực bội. Cô không phải dạng người hay đố kị, không hề ghét bỏ chị họ của mình, ngược lại chị là người bạn rất thân, người mà cô rất quý, nhưng mà...
Được rồi! Cô kém chị cô toàn diện. Mặc dù là chị họ nhưng vì cô là con một, chị cũng là con một, hai đứa lại cách nhau có một tuổi nên cô và chị rất thân nhau. Cô tên Hạ Linh, chị cô là Hạ An. Tuy ba mẹ chị và ba mẹ cô sắc đẹp ngang ngửa nhau một tám một mười nhưng không hiểu sao cô và Hạ An lại trái ngược kì lạ về mặt ngoại hình.
Trời sinh Hạ Linh là người rất "tốt bụng" - ý ở đây là một cái bụng hấp thụ dinh dưỡng rất tốt. Lúc còn bé, chỉ cần đặt nằm tư thế thoải mái nhất thì cô sẽ ăn liền hai đĩa bột mà không khóc nháo, thậm chí cô sẽ gào nếu mẹ không cho ăn đủ. Lớn lên, một phần vì lười, cô cố gắng nhịn ăn nhưng không tập thể dục, kết quả còn tệ hại hơn, không những mỡ tăng thêm mà cô còn bị hạ đường huyết phải vào nằm viện.
Ngược lại, Hạ An lại có một cái bụng đáng mơ ước. Hạ An ăn như hạm đội, thậm chí còn kinh khủng hơn nhưng lại không thể béo. Vòng eo, số đo chân của Hạ An vẫn đẹp đến phát hờn như vậy.
Điều này làm Hạ Linh khổ tâm hết sức nhưng tạm thời chúng vẫn chưa hẳn là một nỗi lo, vì Hạ Linh chưa có mục đích hay mục tiêu khiến cô tự ti cả.
Cho đến khi cậu xuất hiện, từng bước từng bước tiến vào trái tim cô nhờ một cú va chạm nhẹ.
---
12h trưa, nắng tháng 10 nhưng cũng đủ thiêu chết mọi vật, biến đổi khí hậu mà. Trí Hiếu cố gắng dùng phần tay còn khô ráo cuối cùng gạt đi mồ hôi đang ròng ròng từ trán đổ xuống. Cậu đã tập một tiếng liên tục, nhịp thở gấp gáp nhưng cả người lại sảng khoái vô cùng. Cảm giác giữa sân trường không một bóng người, chỉ cậu và trái bóng cam tròn kia thật tuyệt.
- A lê hấp! - Trí Hiếu lấy đà từ chỗ ngồi, tiện tay ném một cái quả bóng theo đúng một đường cong hoàn hảo. Đập vào bảng số rồi bị hất ra ngoài. Trí Hiếu tiếc nuối định thở dài vì chút nữa thôi là trúng rổ thì đột nhiên
- A! Thằng nào ném bóng tao vậy?!
Tiếng hét inh ỏi vang lên khiến lũ chim đang rả rích trên cây cũng phải im bặt.
- Thôi xong đời rồi.
Trí Hiếu thầm than, chết thật, cậu ném trúng một người! Mà theo cảm nhận còn là bà chằn đanh đá!
-
Hạ Linh điên hết cả người, uất hận nhìn trái bóng trên sân, chỉ muốn xẻ thịt lột da nó rồi ném vào bãi phế liệu. Trời nắng, đã bị bắt ở lại làm bù bài kiểm tra thì chớ, lại còn bị đau! Quả là chuyện tốt! Để cô phát hiện ra kẻ nào làm việc này thì chỉ có nước bị sỉ vả chết thôi!
- Xin lỗi, trái bóng này là của tôi.
Vậy sao? Hạ Linh thầm hỏi trong lòng, định bụng sẽ hất cằm một cái thật ngầu rồi mắng tên ngu ngốc đó xối xả vì động ai không động lại đụng phải cô.
Ánh nắng chói chang, sân trường vắng không còn một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ quét qua những tán lá xanh rì trên cao, bóng nắng lấp loáng lấp loáng. Là một tên con trai, cao hơn cô đến hai cái đầu là ít, làn da bánh mật quyến rũ, bắp tay nổi rất rõ và cậu ta nở nụ cười hối lỗi nhẹ nhàng với cô.
Ánh nắng quá rực rỡ rồi. Nhất thời những lời tổng sỉ vả ban nãy lặn mất tăm, Hạ Linh trống rỗng. Đây là lần đầu cô đứng gần một tên con trai đẹp lâu như này. Hai mắt nhìn nhau. Mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh của Hạ Linh cũng bay theo, và chúng che khuất đi cả tầm nhìn của cô. Cô chỉ còn có thể thấy cậu qua những "kẽ tóc".
- Xin lỗi cậu.
Trí Hiếu cất giọng rồi sau đó tiện tay vén tóc của Hạ Linh vào mang tai. Cậu cũng chẳng biết điều gì khiến cậu làm thế, với một-đứa-con-gái-hung-dữ-đơ-người-và-chưa-quen? Cậu chỉ biết rằng lúc đó nhìn những sợi tóc đó bay thật khó chịu, chúng che đi cái khuôn mặt tròn tròn trắng trắng kia.
Rồi cậu quay lưng đi.
---
Thế này đi, trong giới trẻ hiện nay, chắc hẳn đều biết đến trang confession được minh họa "Xấu hổ hay dễ thương" đúng không?
Thế này nữa, ở đó ấy, có một chia sẻ như này:
"Khoảnh khắc hắn đưa tay gạt mái tóc của mình bị vương ra, mình biết là mình xong rồi" (trích dẫn #72)
Thế này nữa, hình như Hạ Linh thấy mình cũng xong rồi. Lúc này cô không nhớ mình đã nghĩ gì, không nhớ mình thấy ra sao, chỉ nhớ là cậu trai chơi bóng rổ ấy vén tóc cô, xin lỗi cô rồi bỏ đi. Còn cô, thì đứng như trời chồng. Đúng kiểu hậu duệ của Từ Hải luôn. Thật xấu hổ! Lúc trước còn mạnh mồm là sẽ sỉ vả, còn mạnh mồm là sẽ không kiêng nể mà chửi cho te tua! Vậy mới nói, mỹ nam mới là vũ khí đáng sợ nhất của loài người.
- Sao mặt gái buồn như chấu cắn vậy, kể đây nghe với?
Hạ An vừa lấy được một hộp hoa quả lạnh dưới nhà thì vội chạy tót lên tầng hai buôn với cô em họ. Bình thường nó sẽ nhào đến cướp đồ ăn, mặc cho cô đánh vào tâm lý cân nặng của nó như nào nữa, nhưng lạ thay, hôm nay con em ngồi bó gối mơ màng nhìn trời nhìn đất nhìn mây. Á à, có vấn đề.
- Haizzz, hỏi thế gian tình là gì? Hỏi thế gian tình là chi?
Hạ Linh rũ hai mắt xuống rồi lại hướng hai tay lên như diễn tuồng rồi ngước đôi mắt cún con nhìn Hạ An. Cái điệu bộ "diễn" ghê không?
- Thôi đi cô nương, có đồ ăn này, mau kể mau kể!
- Bà cứ làm như tui là cún con của bà ý, kiểu gái ơi đồ ăn, huýt huýt, kể chị đi chị cho cưng ăn ý! - Hạ Linh nheo mắt rồi nhìn với cái vẻ em-biết-hết-đấy.
- He he, lâu lâu chị mới thấy mày nói đúng được vấn đề. - Hạ An cười cười rồi cầm miếng thanh long mát lạnh chi vào miệng nhai nhồm nhoàm. Cái hình tượng này mà để người ta nhìn thấy thì...
- Nói vậy chứ em sắp thi học kì rồiiiiii!
- Ngưng đánh trống lảng, tập trung vào vấn đề chính, gái yêu rồi hả? - Hạ An với con mắt nhìn đời sớm hơn Hạ Linh một năm vội đưa cái dĩa xiên hoa quả trước mặt Hạ Linh rồi kết luận.
- Đó không phải vấn đề!!! - Hạ Linh ngượng ngùng gắt lên - Ờ thì tạm thời em đang hơi hơi có cảm tình với một cậu bạn gặp lần đầu, nhưng mà cảm tình thôi! Người ta cao với cả cũng đẹp trai, em béo béo như này... Vấn đề chính là ngày thứ ba em thi hoá học kì rồi! Mà bây giờ đã là chủ nhật! Sao chơi đây...?
Hạ Linh cố tìm một cái lí do chính đáng để đánh lạc hướng bà chị nhiều chuyện ham hỏi này.
- Không phải vấn đề lớn, cuối tuần này chị cũng có thằng em cần giảng bài qua Skype, nếu thấy cần thiết, hai đứa chúng bay có thể cùng học với chị.
- Sao lại mọc đâu ra một thằng còn quan trọng hơn con em này thế?
- Chị mày xinh đẹp ai cũng yêu chỉ có mày hay hắt hủi thôi, có mà không biết đường hưởng ấy! Quyết vậy đi, mai chị lên lịch cho.
- Vânggg...
- À ừ, cảm ơn cậu nhé, mình sẽ nói với chị.
Nghe thấy vậy, cô bạn kia hí hửng chào tạm biệt cô rồi chạy biến đi. Một mình Hạ Linh ngồi lại cười nhạt, cô lấy chiếc điện thoại ra, mở trang facebook cá nhân của người chị cá tính xinh đẹp, nhìn lượt likes lên đến đầu 5 của chữ số hàng trăm thì nản đến mức bực bội. Cô không phải dạng người hay đố kị, không hề ghét bỏ chị họ của mình, ngược lại chị là người bạn rất thân, người mà cô rất quý, nhưng mà...
Được rồi! Cô kém chị cô toàn diện. Mặc dù là chị họ nhưng vì cô là con một, chị cũng là con một, hai đứa lại cách nhau có một tuổi nên cô và chị rất thân nhau. Cô tên Hạ Linh, chị cô là Hạ An. Tuy ba mẹ chị và ba mẹ cô sắc đẹp ngang ngửa nhau một tám một mười nhưng không hiểu sao cô và Hạ An lại trái ngược kì lạ về mặt ngoại hình.
Trời sinh Hạ Linh là người rất "tốt bụng" - ý ở đây là một cái bụng hấp thụ dinh dưỡng rất tốt. Lúc còn bé, chỉ cần đặt nằm tư thế thoải mái nhất thì cô sẽ ăn liền hai đĩa bột mà không khóc nháo, thậm chí cô sẽ gào nếu mẹ không cho ăn đủ. Lớn lên, một phần vì lười, cô cố gắng nhịn ăn nhưng không tập thể dục, kết quả còn tệ hại hơn, không những mỡ tăng thêm mà cô còn bị hạ đường huyết phải vào nằm viện.
Ngược lại, Hạ An lại có một cái bụng đáng mơ ước. Hạ An ăn như hạm đội, thậm chí còn kinh khủng hơn nhưng lại không thể béo. Vòng eo, số đo chân của Hạ An vẫn đẹp đến phát hờn như vậy.
Điều này làm Hạ Linh khổ tâm hết sức nhưng tạm thời chúng vẫn chưa hẳn là một nỗi lo, vì Hạ Linh chưa có mục đích hay mục tiêu khiến cô tự ti cả.
Cho đến khi cậu xuất hiện, từng bước từng bước tiến vào trái tim cô nhờ một cú va chạm nhẹ.
---
12h trưa, nắng tháng 10 nhưng cũng đủ thiêu chết mọi vật, biến đổi khí hậu mà. Trí Hiếu cố gắng dùng phần tay còn khô ráo cuối cùng gạt đi mồ hôi đang ròng ròng từ trán đổ xuống. Cậu đã tập một tiếng liên tục, nhịp thở gấp gáp nhưng cả người lại sảng khoái vô cùng. Cảm giác giữa sân trường không một bóng người, chỉ cậu và trái bóng cam tròn kia thật tuyệt.
- A lê hấp! - Trí Hiếu lấy đà từ chỗ ngồi, tiện tay ném một cái quả bóng theo đúng một đường cong hoàn hảo. Đập vào bảng số rồi bị hất ra ngoài. Trí Hiếu tiếc nuối định thở dài vì chút nữa thôi là trúng rổ thì đột nhiên
- A! Thằng nào ném bóng tao vậy?!
Tiếng hét inh ỏi vang lên khiến lũ chim đang rả rích trên cây cũng phải im bặt.
- Thôi xong đời rồi.
Trí Hiếu thầm than, chết thật, cậu ném trúng một người! Mà theo cảm nhận còn là bà chằn đanh đá!
-
Hạ Linh điên hết cả người, uất hận nhìn trái bóng trên sân, chỉ muốn xẻ thịt lột da nó rồi ném vào bãi phế liệu. Trời nắng, đã bị bắt ở lại làm bù bài kiểm tra thì chớ, lại còn bị đau! Quả là chuyện tốt! Để cô phát hiện ra kẻ nào làm việc này thì chỉ có nước bị sỉ vả chết thôi!
- Xin lỗi, trái bóng này là của tôi.
Vậy sao? Hạ Linh thầm hỏi trong lòng, định bụng sẽ hất cằm một cái thật ngầu rồi mắng tên ngu ngốc đó xối xả vì động ai không động lại đụng phải cô.
Ánh nắng chói chang, sân trường vắng không còn một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng gió nhè nhẹ quét qua những tán lá xanh rì trên cao, bóng nắng lấp loáng lấp loáng. Là một tên con trai, cao hơn cô đến hai cái đầu là ít, làn da bánh mật quyến rũ, bắp tay nổi rất rõ và cậu ta nở nụ cười hối lỗi nhẹ nhàng với cô.
Ánh nắng quá rực rỡ rồi. Nhất thời những lời tổng sỉ vả ban nãy lặn mất tăm, Hạ Linh trống rỗng. Đây là lần đầu cô đứng gần một tên con trai đẹp lâu như này. Hai mắt nhìn nhau. Mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh của Hạ Linh cũng bay theo, và chúng che khuất đi cả tầm nhìn của cô. Cô chỉ còn có thể thấy cậu qua những "kẽ tóc".
- Xin lỗi cậu.
Trí Hiếu cất giọng rồi sau đó tiện tay vén tóc của Hạ Linh vào mang tai. Cậu cũng chẳng biết điều gì khiến cậu làm thế, với một-đứa-con-gái-hung-dữ-đơ-người-và-chưa-quen? Cậu chỉ biết rằng lúc đó nhìn những sợi tóc đó bay thật khó chịu, chúng che đi cái khuôn mặt tròn tròn trắng trắng kia.
Rồi cậu quay lưng đi.
---
Thế này đi, trong giới trẻ hiện nay, chắc hẳn đều biết đến trang confession được minh họa "Xấu hổ hay dễ thương" đúng không?
Thế này nữa, ở đó ấy, có một chia sẻ như này:
"Khoảnh khắc hắn đưa tay gạt mái tóc của mình bị vương ra, mình biết là mình xong rồi" (trích dẫn #72)
Thế này nữa, hình như Hạ Linh thấy mình cũng xong rồi. Lúc này cô không nhớ mình đã nghĩ gì, không nhớ mình thấy ra sao, chỉ nhớ là cậu trai chơi bóng rổ ấy vén tóc cô, xin lỗi cô rồi bỏ đi. Còn cô, thì đứng như trời chồng. Đúng kiểu hậu duệ của Từ Hải luôn. Thật xấu hổ! Lúc trước còn mạnh mồm là sẽ sỉ vả, còn mạnh mồm là sẽ không kiêng nể mà chửi cho te tua! Vậy mới nói, mỹ nam mới là vũ khí đáng sợ nhất của loài người.
- Sao mặt gái buồn như chấu cắn vậy, kể đây nghe với?
Hạ An vừa lấy được một hộp hoa quả lạnh dưới nhà thì vội chạy tót lên tầng hai buôn với cô em họ. Bình thường nó sẽ nhào đến cướp đồ ăn, mặc cho cô đánh vào tâm lý cân nặng của nó như nào nữa, nhưng lạ thay, hôm nay con em ngồi bó gối mơ màng nhìn trời nhìn đất nhìn mây. Á à, có vấn đề.
- Haizzz, hỏi thế gian tình là gì? Hỏi thế gian tình là chi?
Hạ Linh rũ hai mắt xuống rồi lại hướng hai tay lên như diễn tuồng rồi ngước đôi mắt cún con nhìn Hạ An. Cái điệu bộ "diễn" ghê không?
- Thôi đi cô nương, có đồ ăn này, mau kể mau kể!
- Bà cứ làm như tui là cún con của bà ý, kiểu gái ơi đồ ăn, huýt huýt, kể chị đi chị cho cưng ăn ý! - Hạ Linh nheo mắt rồi nhìn với cái vẻ em-biết-hết-đấy.
- He he, lâu lâu chị mới thấy mày nói đúng được vấn đề. - Hạ An cười cười rồi cầm miếng thanh long mát lạnh chi vào miệng nhai nhồm nhoàm. Cái hình tượng này mà để người ta nhìn thấy thì...
- Nói vậy chứ em sắp thi học kì rồiiiiii!
- Ngưng đánh trống lảng, tập trung vào vấn đề chính, gái yêu rồi hả? - Hạ An với con mắt nhìn đời sớm hơn Hạ Linh một năm vội đưa cái dĩa xiên hoa quả trước mặt Hạ Linh rồi kết luận.
- Đó không phải vấn đề!!! - Hạ Linh ngượng ngùng gắt lên - Ờ thì tạm thời em đang hơi hơi có cảm tình với một cậu bạn gặp lần đầu, nhưng mà cảm tình thôi! Người ta cao với cả cũng đẹp trai, em béo béo như này... Vấn đề chính là ngày thứ ba em thi hoá học kì rồi! Mà bây giờ đã là chủ nhật! Sao chơi đây...?
Hạ Linh cố tìm một cái lí do chính đáng để đánh lạc hướng bà chị nhiều chuyện ham hỏi này.
- Không phải vấn đề lớn, cuối tuần này chị cũng có thằng em cần giảng bài qua Skype, nếu thấy cần thiết, hai đứa chúng bay có thể cùng học với chị.
- Sao lại mọc đâu ra một thằng còn quan trọng hơn con em này thế?
- Chị mày xinh đẹp ai cũng yêu chỉ có mày hay hắt hủi thôi, có mà không biết đường hưởng ấy! Quyết vậy đi, mai chị lên lịch cho.
- Vânggg...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook