Editor: Nơ
"Tiểu Khổng Tước, tại sao em thích anh?"
Một câu hỏi bất ngờ dừng ở bên tai, Hình U rõ ràng cảm nhận được đôi tay trên người mình đang dần dùng sức.
Cô không giãy dụa, cũng không hỏi lại, mà đưa ra ngay câu trả lời cho anh: "Bởi vì anh là Minh Trầm."
Hai người sát gần nhau một cách thân mật và khắng khít, tiếng hít thở đều rõ ràng như vậy.
Nhưng anh lại không cảm thấy bất ngờ hay vui mừng vì đáp án này, trong giọng nói trầm ấm vẫn lộ ra vẻ mờ mịt: "Minh Trầm...!Có gì đáng để thích?"
Hình U nói không chút do dự, "Rất nhiều."
"Khi anh dẫn em đi chơi, em rất thích."
"Khi anh giảng đề cho em, em rất thích."
"Khi anh cất tiếng hát, em rất thích."
"Khi nhìn thấy anh ở trên TV, em cũng rất thích."
"Minh Trầm, là người sẽ cãi nhau với em, sẽ chọc em tức giận, rồi cũng sẽ dỗ em vui vẻ." Cô gần như không cần suy nghĩ mà nói ra những lời này, thậm chí còn cảm thấy không đủ.
Cô chậm rãi rút đôi tay đang bị anh giam cầm trong ngực của mình, sau đó vòng qua eo anh: "Chỉ cần là anh, em đều thích."
Cô không biết rốt cuộc hôm nay Minh Trầm đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra anh không mấy vui vẻ.
Lúc trước đều là Minh Trầm hao hết tâm tư dỗ cô, bây giờ nên đến phiên cô làm chút gì đó.
"Hôm nay anh gặp phải chuyện gì sao?" Hình U thử tìm kiếm câu trả lời.
Minh Trầm dứt khoát trả lời: "Không có gì."
Còn nói là không có gì...
"Trước kia chúng ta luôn suy đoán tâm tư của nhau, dẫn đến rất nhiều hiểu lầm, nên khi biết được sự thật thì em đã rất hối hận." Hình U nhìn vào mắt anh, cô nhấn mạnh, "Vô cùng vô cùng hối hận!"
Cô đã nói đến nước này, thông minh như Minh Trầm cũng nên biết cô đang ám chỉ cái gì chứ?
Người nọ im lặng không nói, chỉ chậm rãi đưa bàn tay đang kề sát sau lưng cô lên mái tóc của cô, vỗ nhẹ đầu cô, âm thầm đổi chủ đề: "Ăn cơm chưa?"
Hình U lắc đầu: "Không biết khi nào anh mới về, nên không chuẩn bị đồ ăn."
Minh Trầm cúi đầu hỏi: "Nếu anh không về, em cũng không định ăn?"
Cô cố tình ném vấn đề trở lại cho anh: "Tại sao anh không về?"
Minh Trầm bất đắc dĩ: "Vậy chỉ đành tìm cách."
Hình U đúng lý hợp tình: "Vậy là đúng rồi, dù sao thì anh nhất định sẽ quay lại, em sẽ không đói."
Minh Trầm không còn cách nào khác, đành phải chiều theo cô: "Em muốn ăn gì, anh đi làm."
Hình U lập tức ôm cánh tay anh, ngửa đầu cười khanh khách: "Đi xem tủ lạnh một chút."
Khi cô đến gần, cơ thể Minh Trầm hơi cứng lại, anh đưa tay che đi phần cổ ngay cổ áo, sau đó cùng cô vào bếp.
Thường thì dì Thu sẽ phụ trách mua sắm, hai ngày nay không có ai mua nguyên liệu mới, nên đồ bên trong không nhiều lắm.

Thời gian cũng không còn sớm, hai người đều không muốn làm khổ mình.
Trong tủ lạnh không có gì, Hình U cúi xuống tìm được khoai tây tươi trong giỏ bảo quản: "Em muốn ăn cái này."
Minh Trầm nhướng mày, đứng ở bên tay phải cô chọn ra ba củ khoai tây to bằng nắm tay, sau đó rửa qua nước rồi gọt vỏ.
Khi cắt thành từng miếng nhỏ, động tác của anh rất nhanh, kỹ năng dùng dao cũng rất tốt, Hình U không khỏi tò mò, trong mắt hiện lên sự sùng bái: "Anh bắt đầu học nấu ăn từ khi nào?"
Trước năm mười tám tuổi, cô và Minh Trầm hầu như chưa từng vào bếp.
"Đại học." Trong lúc nói chuyện, một củ khoai tây hoàn chỉnh đã biến thành sợi nhỏ.
Hình U đưa tay lấy đĩa trong tủ ra, rửa sạch rồi đặt ở bên cạnh: "Em cũng bắt đầu học từ lúc ấy, nhưng sao đến bây giờ em chỉ biết làm mấy món phụ mà thôi."
Còn Minh Trầm đã là một đầu bếp năm sao trong miệng của cư dân mạng.

Người nọ giống như đang cười, rất khẽ: "Ừ, chắc là do anh thông minh hơn em."
Hình U làm bộ giơ nắm đấm: "Khen anh hai câu là anh đắc ý đúng không?"
Minh Trầm giơ con dao lên để nhường chỗ cho cô, đồng thời hơi nâng cằm ra hiệu: "Không ấy em làm đi?"
"Được rồi, em thừa nhận anh giỏi hơn em một chút về mặt này." Hình U khoanh tay, làm ra vẻ không so đo, vì đồ ăn ngon mà khuất phục.
Minh Trầm chỉ cười chứ không nói.
Đã từng có một đoạn thời gian anh thích ở một mình, không muốn làm bất cứ việc gì, ngoại trừ những giờ học phải đi ra ngoài, thời gian còn lại anh đều nhốt mình ở trong nhà, kỹ năng nấu nướng cũng được luyện ra từ lúc ấy.
Sau khi cắt xong miếng cuối cùng, Minh Trầm hơi nghiêng đầu, thấy cô gái bên cạnh đang bận trợ giúp, anh nhớ lại quãng thời gian tinh thần sa sút đó, trốn trong phòng xem đi xem lại video và ảnh của một người.
Hình U, là vị hôn thê của anh, chân chính thuộc về Minh Trầm.
Anh chìm trong hồi ức, đột nhiên bị một giọng nói trong trẻo bên cạnh kéo về thực tại: "Minh Trầm, nếu sau này anh không làm ngôi sao nữa, anh nên chuyển sang nghề đầu bếp đi."
Minh Trầm: "?"
Không đợi anh mở miệng, Hình U đã tự phủ nhận đề xuất của mình: "Ấy không không, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người đến tìm anh nấu ăn, không được không được."
Minh Trầm đi theo chủ đề của cô, thuận miệng hỏi, "Tại sao?"
Hình U thoải mái thừa nhận: "Bởi vì em sẽ ghen."
Minh Trầm bị cô chọc cười.
Hình U nghịch nước trong bồn rửa, nghiêng đầu bắt được độ cong nơi khóe miệng của anh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ngồi vào bàn ăn, Hình U thỉnh thoảng nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi, không biết nên hỏi từ đâu.
Minh Trầm đã che giấu lâu như vậy, nếu cô hỏi một cách hấp tấp, liệu có khiến tâm trạng của anh tồi tệ hơn không?
Dù gì thì hôm nay cũng là sinh nhật của anh.
Thôi bỏ đi, đợi thêm chút nữa, ít nhất là cho đến khi sinh nhật của anh qua đi.
*
Đến tối, Hình U vẫn như ngày hôm qua, sau khi tắm xong thì chạy sang phòng bên cạnh và chiếm giường của anh.
Hôm nay cô tự mở cửa đi vào, lúc này Minh Trầm vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.
Hình U khoanh chân dựa vào giường, cũng không nhìn điện thoại, khoanh tay cúi đầu suy nghĩ.

Chủ đề nào có thể nhắc vào quá khứ mà không quá đột ngột, cũng không làm tổn thương anh quá nhiều?
"Lạch cạch —"
Cánh cửa mở ra.
Hình U nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, thấy người nọ mặc bộ đồ ngủ ở nhà bước vào phòng, cô cố định ánh mắt, lập tức nhíu mày, "Cổ của anh bị sao vậy?"
Cô xốc chăn chạy xuống, đến dép cũng chưa mang.
Trên cổ của Minh Trầm có thêm hai vết xước, vết đỏ đặc biệt nổi bật giữa phần cổ trắng ngần.

Cô kiễng chân lên xem, vết thương không nghiêm trọng lắm.
Minh Trầm vuốt nhẹ vết thương, lấy tay che lại: "Không cẩn thận nên bị trầy xước, không sao."
Hình U mím chặt môi, rồi lại thả lỏng, ngẩng đầu chất vấn: "Nói thật với em một câu khó lắm sao?"
Cái gì mà tiến hành theo trình tự, cái gì mà cẩn thận dè dặt, giờ phút này anh vẫn còn muốn giấu giếm, một mình gánh chịu mọi chuyện không tốt.
Hình U hoàn toàn không kiềm chế được nữa: "Hôm nay anh, đi gặp bác gái sao?"
Minh Trầm đột nhiên nâng mí mắt.
"Vốn dĩ em đã nghĩ đến rất nhiều cách thức uyển chuyển, nhưng nếu anh đã quyết tâm muốn giấu em, thì em sẽ không chơi trò giải đố với anh nữa." Hình U đứng trước mặt anh, hơi thở dần trở nên nặng nề: "Em đã biết, tại sao sáu năm trước anh từ bỏ âm nhạc."
Minh Trầm nhắm mắt lại, từ bỏ giãy dụa: "Vậy, em còn muốn biết cái gì?"

Hình U nhìn anh chằm chằm, đôi tay siết chặt: "Em muốn biết về sáu năm của anh, hết thảy mọi thứ về anh."
"Tiểu Khổng Tước..." Anh muốn nói rồi lại thôi, vẫn còn đang do dự.
Hình U quả quyết giành lên tiếng trước khi anh mở miệng nói rõ mọi chuyện: "Minh Trầm, em không phải đồ sứ dễ vỡ, mọi chuyện xảy ra trên người anh, và anh đã chống đỡ đến bây giờ, thì em có cái gì không dám nghe?"
"Anh cho rằng anh giấu em thì em có thể giữ được sự vui vẻ sao?" Nhớ đến lời nói của ông nội, Minh Trầm che giấu mọi chuyện chỉ vì muốn cô vui vẻ, hốc mắt của Hình U lập tức đỏ hoe, "Mấy năm đó ở nước ngoài, em cũng rất khổ sở."
"Khổ sở?" Minh Trầm nhíu mày.
Anh biết Hình U đã đạt điểm xuất sắc ở nước ngoài, cũng biết Hình U hầu như không bị đánh bại trong các cuộc thi, anh vẫn luôn cảm thấy vui mừng vì quá trình trưởng thành của cô.
Một cô công chúa nhỏ có cuộc sống vô tư, việc học thuận lợi, gia đình hạnh phúc thì tại sao lại khổ sở?
Hình U cắn môi: "Xin lỗi, tại em luôn kiêu ngạo, sợ bị anh từ chối nên không dám thừa nhận rằng đã thích anh, nhưng thật ra...!Thật ra...!Em không khóc vì cảm thấy mất mặt khi anh yêu cầu chuyện từ hôn với ông nội, mà là vì thích anh."
Những lời đã từng cảm thấy khó nói, cuối cùng đã nói ra: "Bởi vì thích anh, mới không dám chất vấn; bởi vì thích anh, mới vô cùng tức giận khi anh vi phạm ước hẹn."
Cũng bởi vì những hiểu lầm đó, cô suýt chút nữa đã đánh mất anh, cho nên: "Em không cần sự bảo vệ tự cho là đúng."
Lần này Hình U không muốn trốn tránh nữa, không muốn giấu giếm thêm bất cứ điều gì nữa, cô hận không thể khoét trái tim mình ra cho anh xem, "Điều chúng ta cần là sự thẳng thắn và thành thật với nhau."
Minh Trầm im lặng lắng nghe, nội tâm đã nổi lên từng đợt sóng kinh hoàng.
Về tình cảm, anh đã cảm nhận được, nhưng lại không bằng những lời nghe được từ miệng của Hình U.
Nghe thấy cô nói một thân một mình ở nơi đất khách quê người nhưng vẫn khổ sở vì anh, anh cực kỳ hối hận.
"Được." Minh Trầm khó khăn mở miệng, "Anh sẽ nói cho em biết."
*
Chuyện quá khứ của Mạnh Tư Uẩn bị bại lộ, Minh Trầm biết được sự thật đã xé giấy báo nhập học của trường nước ngoài.
Trong lúc Mạnh Tư Uẩn vô cùng hoảng sợ và bảo anh liên hệ với Học viện để khắc phục, thì Minh Trầm đã trực tiếp đập vỡ cây đàn dương cầm trong nhà, "Từ nay về sau, con sẽ không chạm vào dương cầm nữa."
Người con trai mà mình nuôi dưỡng bao năm nay lại quay lưng với ba mẹ, đi sang thành phố khác học tập, mâu thuẫn vợ chồng lên đến đỉnh điểm.
Một mặt thì tức giận, mặt khác lại cảm thấy hổ thẹn với con trai, vì vậy cả hai đã bàn bạc cùng nhau đến thành phố mà Minh Trầm học vào ngày sinh nhật của anh.

Kết quả là ông trời không chiều lòng người, trên đường ra sân bay hai vợ chồng bị tai nạn ô tô phải đưa đi cấp cứu tại bệnh viện, hậu quả là một người mất và một người bị thương.
Ba mẹ gặp tai nạn ngoài ý muốn vì đến tổ chức sinh nhật cho mình, ai có thể thản nhiên như không mà đón sinh nhật?
Thời điểm nhận được cuộc gọi, nó gần như trở thành bóng ma trong cuộc đời của Minh Trầm.
"Vậy hiện tại anh và bác gái như thế nào?"
Minh Trầm đột nhiên siết chặt tay, gần như bật ra mấy từ đè nén trong cổ họng: "Anh hận bà ấy."
Trái tim Hình U run lên.
Tại sao? Vừa rồi lúc anh kể rằng mình đã biết sự thật về việc mẹ anh đã dùng anh để tưởng nhớ người đã khuất, anh cũng không có cảm xúc mạnh mẽ như vậy.
Mẹ anh sống sót qua ranh giới sinh tử, nhưng trái lại hận thù càng thêm mãnh liệt?
"Tại sao?"
Cánh môi hé mở, khi Hình U phản ứng lại, cô mới nhận ra rằng mình đã hỏi thành lời.
Ký ức ác mộng tràn ngập tâm trí anh, trên mu bàn tay Minh Trầm nổi lên gân xanh: "Bởi vì vụ tai nạn ô tô đó là ngoài ý muốn, và cũng là do người gây ra."
Hai vợ chồng không hợp nhau, thậm chí là không muốn ngồi cạnh nhau, một người ngồi ở ghế phụ, một người ngồi ở hàng ghế sau.

Hai người xảy ra tranh cãi trên đường đi, Mạnh Tư Uẩn yêu cầu dừng lại nhưng ba Minh Trầm không cho phép.
Trong cơn tức giận, Mạnh Tư Uẩn đã giằng lấy tay lái khiến chiếc xe lao ra khỏi lan can, gây ra vụ tai nạn kinh hoàng.
"Bà ấy nằm viện cấp cứu, anh cũng không đi gặp bà ấy dù chỉ một lần." Nói đến đây, anh đột nhiên cười giễu một tiếng, "Có phải rất nhẫn tâm không?"

Hình U che miệng, không dám phát ra âm thanh.
Người khơi mào mâu thuẫn trong gia đình đã "hại chết" ba anh ngay trong ngày sinh nhật của anh, làm sao có thể không hận?
"Kể từ đó về sau, tinh thần của bà ấy không được bình thường." Nhưng câu chuyện bi thương này cũng không vì thế mà dừng lại, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Nghe nói giai đoạn đó Mạnh Tư Uẩn thường xuyên gặp ác mộng, miệng lẩm bẩm nói rằng có lỗi với ba anh.
Sau đó nữa, tinh thần và tâm trí của Mạnh Tư Uẩn càng ngày càng không rõ ràng, nhà họ Minh đưa bà ấy đi chữa trị, một năm sau được chuyển đến một Viện điều dưỡng tư nhân trên núi.
Đó là tất cả sự thật sáu năm trước.
Mạng sống của ba, vĩnh viễn là vách ngăn mà anh không có cách nào xóa bỏ với mẹ mình.
"Vậy hôm nay anh?"
"Mỗi năm đến ngày này, có lẽ là ngày duy nhất mà anh có thể cố gắng kiên nhẫn với bà ấy." Anh cần phải cảm ơn người phụ nữ đó đã mang anh đến thế giới này.
Minh Trầm biết Hình U muốn hỏi điều gì nên anh dứt khoát thừa nhận: "Vết xước trên cổ là do bà ấy vô tình cào trúng."
Lúc đó, Mạnh Tư Uẩn đã yêu cầu anh chơi bản nhạc kia, bản nhạc mà nghệ sĩ dương cầm đã khuất yêu thích nhất trong suốt cuộc đời của ông ta, nhưng anh vẫn không nhịn được mà phá bỏ ảo tưởng đẹp đẽ.
Mạnh Tư Uẩn đã phát điên lên vì điều này, mạnh mẽ kéo chiếc khăn quàng cổ trên cổ anh, ngón tay chạm vào cổ nên để lại dấu vết.
Cho nên anh mới nán lại đó lâu như vậy.
Biết được nguyên nhân, trên mặt Hình U đầy vẻ đau lòng, cô đưa tay muốn tới gần, nhưng hoàn toàn không dám chạm vào: "Còn đau không?"
Minh Trầm không quan tâm lắm: "Một chút vết thương nhỏ, đã sớm không sao."
"Bà ấy...!Thường xuyên như vậy sao?"
Vậy mấy năm kia anh đã vượt qua như thế nào? Đối mặt với một người mẹ yêu hận đan xen như ngày hôm nay, anh đã một mình gánh chịu nỗi đau sao?
Minh Trầm lắc đầu: "Không phải lúc nào cũng phát điên."
Những lúc bình thường, bà ấy cũng là một người mẹ hiền.
Hình U dang tay ôm chầm lấy anh, cả hai không nói gì một lúc lâu.
Có đôi khi, một cái ôm ấm áp còn hữu ích hơn lời nói.
Cô vẫn chìm vào giấc ngủ cùng với Minh Trầm giống như tối hôm qua, nắm lấy tay anh trước khi ngủ: "Còn một tiếng nữa."
"Ừ." Còn một tiếng nữa là qua ngày mới, anh biết Hình U đang nói về sinh nhật của anh.
Hình U nhích lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: "Vậy trước kia anh đã sống thế nào khi chỉ có một mình?"
Không có công việc, không có bạn bè chúc mừng, ngoại trừ ban ngày đi thăm bệnh mẹ thì anh có thể làm gì?
"Trước kia..." Minh Trầm cụp mắt, một cảnh tượng hư ảo dần hiện ra trước mắt.
Anh chợt nhìn thấy cậu thiếu niên mười tám mười chín tuổi xách theo bánh sinh nhật trở về căn phòng trống.
Mở hộp bánh ra, cắm nến lên đó, anh nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, trên đó là cây đàn violin bị chủ nhân bỏ lại, ngồi từ tối đến rạng sáng.
Ngọn nến không bao giờ được thắp sáng, chỉ sau khi bình minh ló dạng, cậu thiếu niên mới trả lại đàn violin cũ về căn phòng, giữ gìn thật cẩn thận.
Năm này qua năm khác, khi đồng hồ điểm mười hai giờ, anh đều có cùng một tâm nguyện: "Có cậu ở đây thì tốt biết mấy."
Giờ đây, điều ước của anh cuối cùng đã trở thành hiện thực.
Người con gái anh yêu đang ngủ trong vòng tay anh, còn anh thì vẫn mất ngủ như đêm qua.
Người đàn ông mở mắt trong bóng tối, lặng lẽ xuống giường, đi ra ban công.
Gió đêm lạnh lẽo, nhưng anh hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh.

Ngay khi anh nhắm mắt lại, tất cả những ân oán trong quá khứ đều hiện về trong tâm trí.
Cho đến khi có một đôi tay ấm áp từ phía sau vươn ra ôm lấy eo anh: "Lén ngắm cảnh đêm cũng không gọi em."
"Em chưa ngủ?"
"Có ngủ, nhưng người nào đó lặng lẽ rời đi, em cảm nhận được." Cho nên mới thức dậy.
"Mau vào đi, bên ngoài lạnh." Minh Trầm xoay người, kéo cô vào phòng.
Hình U không kháng cự, ngoan ngoãn theo anh vào phòng, biết anh không buồn ngủ nên chủ động đưa ra đề nghị: "Nếu không ngủ được, không bằng chúng ta nói chuyện phiếm đi."
Minh Trầm hỏi theo: "Nói chuyện gì?"
"Ờm..." Hình U ngẫm nghĩ, "Để em kể cho anh nghe về sáu năm ở nước ngoài của em ha?"
Bọn họ trao đổi sáu năm bí mật cho nhau.

"Lần đầu tiên ra nước ngoài rất không quen..." Khi đó, mẹ cô đã cố ý bớt chút thời gian để qua với cô một thời gian.

Hình U lướt qua đoạn này, tiến vào chủ đề có những chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn bày tỏ một câu thật lòng: "Cũng có chút nhớ anh."
Hình U nói liên miên về cuộc sống ở nước ngoài và chia sẻ nhiều trải nghiệm thú vị.
Minh Trầm yên lặng lắng nghe, đột nhiên bị hỏi một câu.
Hình U: "À phải rồi, rõ ràng là anh thường xuyên đến thăm ông nội, nhưng sao lần nào về quê ăn Tết em cũng không gặp anh?"
Minh Trầm ngập ngừng: "Anh tưởng rằng, em không muốn gặp anh."
"Làm gì có." Hình U xoay người, ngón tay nghịch cúc áo của anh, "Thật ra là em sợ nhìn thấy anh, sau đó anh sẽ bảo em đến tìm ông nội để hủy bỏ hôn ước, em nghĩ, chỉ cần em không xuất hiện thì anh sẽ không có cơ hội nói ra."
Tư duy kỳ lạ này khiến Minh Trầm sửng sốt: "Cho nên em chặn số của anh?"
"..."
"Chặn số không phải vì cái này."
"Có lần em gửi tin nhắn cho anh, nhưng mãi anh vẫn không trả lời, cho nên em..." Dưới cơn tức giận đã chặn số của anh.
"Em gửi tin nhắn cho anh khi nào vậy? Sao anh có thể không lời tin nhắn của em." Chưa kể lúc đó anh còn đơn phương giấu giếm, cho dù cả hai thật sự chấm dứt, thì cũng không có khả năng anh không trả lời tin nhắn của Hình U.
"Thật đấy! Em có gửi." Hình U nhớ rất rõ ràng, "Tháng 11 năm đó em có về nước một lần, trước khi ra sân bay em đã gửi tin nhắn."
"Tháng 11..." Minh Trầm nắm bắt được thông tin quan trọng, "Là lần em cố ý trở về sau trận đấu?"
"Ừ." Hình U gật đầu, chính là lúc cúng viếng ba Minh Trầm.
Minh Trầm nhíu mày càng lúc càng sâu: "Em đã gửi cái gì?"
"..." Hình U đột nhiên bị câu hỏi này làm cứng họng, ánh mắt hơi né tránh, "Đại khái, chắc là làm hòa gì đó."
Minh Trầm không khỏi suy nghĩ.
"Tiểu Khổng Tước, có thể là anh không nhận được tin nhắn của em." Sau khi xác định thời gian cụ thể, câu trả lời cũng dần hiện ra trong đầu, Minh Trầm vô cùng ảo não, "Lúc đó điện thoại của anh bị vỡ nên hỏng rồi."
"Điện thoại bị vỡ sáu năm trước mà anh vẫn nhớ rõ cơ á?" Cô thậm chí còn không nhớ nổi mình đã đổi điện thoại khi nào.
Minh Trầm cụp mắt: "Không, bởi vì có lý do đặc biệt."
Tinh thần của Mạnh Tư Uẩn trở nên không bình thường, người chú đã nhờ anh đến trông một chút, đồng thời cũng biết được Hình U đã trở về nước.
Anh không gặp được Hình U, nhưng anh đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ phát điên của mẹ mình.
Điện thoại đó, là bị Mạnh Tư Uẩn ném hỏng.
"Lúc sau anh đổi điện thoại, định gọi cho em thì phát hiện bị chặn.

Anh cho rằng...!Em chán ghét anh." Lúc ấy, Minh Trầm đã không còn là thiên chi kiêu tử*, anh chỉ cảm thấy cuộc đời của mình như một trò đùa.
*Thiên chi kiêu tử: kiểu người thuận lợi mọi bề, sướng từ trong trứng, được ông trời ưu ái.
Người mẹ sinh ra anh đối xử tốt với anh là có dụng tâm riêng, người cha đã nuôi nấng anh vì thuận theo ý mẹ mà chọn cách im lặng.
Cho nên, anh nào dám đòi hỏi một trái tim chân thành từ một người con gái chưa bao giờ thuộc về anh.
"Em không chán ghét." Hình U nắm lấy tay anh, lắc đầu nguầy nguậy, "Em cứ ngỡ rằng anh không muốn làm hòa với em nên mới tức giận."
Cô gấp gáp muốn lấy ra bằng chứng, "Anh không biết đâu, mặc dù em không chứng nhận tài khoản Weibo, nhưng em có tài khoản phụ.

Tài khoản phụ của em vẫn luôn theo dõi anh, từ khi anh bước chân vào giới giải trí đóng phim, nó vẫn luôn ở đó."
Minh Trầm im lặng.
Chuyện này, anh đã phát hiện cách đây không lâu, nhưng không có vạch trần.
Theo như tính khí của Hình U, sợ là dù có thế nào cô cũng không muốn bại lộ ở trước mặt anh, nhưng tại sao...
"Tại sao đột nhiên chịu thừa nhận?"
Hàm răng lướt qua cánh môi, Hình U đưa tay vuốt ve đôi mắt nâu ngập tràn bi thương ấy, giọng nói nhuốm chút nghẹn ngào: "Bởi vì em muốn anh biết, Minh Trầm rất tốt, em rất thích."
Cô chỉ muốn nói với Minh Trầm rằng, đừng phủ nhận bản thân, ít nhất trên thế giới này còn có một người luôn luôn yêu anh và chỉ yêu anh.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Sẽ có thêm nhiều bí mật nho nhỏ ngọt ngào tiếp tục được bật mí!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương