Địch Lệ Nhiệt Ba gần nhất có hơi nổi.

Hướng gió trong giới giải trí thay đổi trong nháy mắt.

Nữ diễn viên trà trộn trong giới giải trí mười năm bỗng nổi tiếng trong một đêm, khắp đại giang nam bắc ai cũng biết đến, từ một diễn viên nghèo túng, giờ đâu đâu cũng nhắc tên cô.

Danh tiếng của Địch Lệ Nhiệt Ba từ trước đến nay không được tốt, khắc nghiệt kiêu ngạo là fans công nhận, thời gian trước bị đoạt tài nguyên, giới giải trí không ít người cho rằng Địch Lệ Nhiệt Ba đây đá tới ván sắt, tiền đồ đã đến hồi kết thúc.

Bộ phim truyền hình《 Nhật ký thăng chức của Bối Bối》vừa lên sóng, Địch Lệ Nhiệt Ba ngược gió lật bàn, chất lượng không tính hoàn mỹ, nhưng ở thị trường phim ảnh trong hai năm nay, tiết tấu cùng cốt truyện cộng với kỹ thuật diễn của diễn viên, đều thuộc hạng nhất.


Phía nhà sản xuất cũng thông minh, mắt thấy nhiệt độ một ngày so với một ngày càng cao, nhân cơ hội mua không ít thủy quân và rating, danh tiếng và khí thế của Địch Lệ Nhiệt Ba cũng ăn theo bộ phim truyền hình này mà không ngừng tăng vọt.

Đạo diễn mang theo kịch bản đến gặp An Nhã muốn hợp tác với cô được An Nhã để đầy trên bàn làm việc của cô, cô căn bản không có thời gian để xem.

Cùng lúc đó, có không ít nhãn hiệu cũng tìm tới cô, hy vọng có thể cùng nhau hợp tác làm đại ngôn sản phẩm.

Đây là lần đầu tiên có nhãn hiệu chủ động tìm tới cô.

Cũng không phải nhãn hiệu bình dân bình thường mà là những thương hiệu có tiếng dành cho giới có tiền trong nước.

“Ngôi sao lớn, mau tới đây, nhìn mấy cái nhãn hiệu này xem, em muốn lâm hạnh cái nào?” Từ sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba nổi lên, An Nhã luôn thích trêu chọc cô, luôn miệng kêu cô là ngôi sao lớn.


“Vất vả cho thiên hạ đệ nhất quản lý An rồi.” Địch Lệ Nhiệt Ba đáp lễ.

“Không vất vả.”

“Vậy chị cảm thấy nhãn hiệu nào càng thích hợp?”

“Đưa cho em xem đều là những nhãn hiệu đã thông qua phân tích và đánh giá của đội ê kíp, em có thể tùy hứng lựa chọn trong cái đống đó, đương nhiên, nếu em muốn toàn bộ đại ngôn, hẳn là cũng không thành vấn đề.”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn kỹ, liếc mắt một cái, mấy nhãn hiệu tìm cô làm đại ngôn, ánh mắt đánh giá qua lại, nhìn một logo nhãn hiệu trong đó, cười.

“Cái này rất không tồi, mức độ nổi tiếng đứng hàng thứ ba trong nước, sản phẩm cũng không tồi, nó đi.”

An Nhã như nhìn thấu ý đồ của Nhiệt Ba, hỏi lại: “Em xác định?”

“Đương nhiên, chị quá rành em rồi mà, em là một đứa vô cùng mang thù nha.”


Ăn cơm dùng bữa không có hại là tín ngưỡng trong đời của Địch Lệ Nhiệt Ba.

Cho dù có hại, quân tử báo thù mười năm không muộn, không sai, cô giống như những gì bên ngoài nói, lòng dạ từ trước đến nay đều rất nhỏ.

Hôm nay cô đánh tôi một cái tát, tìm cơ hội tôi nhất định đùa chết cô.

Lần trước bị Hứa Vi Nhân đoạt đại ngôn, Địch Lệ Nhiệt Ba đã kéo nhãn hiệu kia vào sổ đen.

Ngay từ đầu đã ấn định muốn chụp hình phỏng vấn cho tạp chí 《 thời thượng tuần san 》, bởi vì nam diễn viên kia cự tuyệt hợp tác với cô, cho nên tạp chí dứt khoát thay đổi người, sửa thành Hứa Vi Nhân.

Tuy rằng lần đó tạp chí 《B?W》mời cô mới đỡ nhục, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không ngại ghi tạc mối thù này trong lòng.

Mà nam diễn viên cự tuyệt chụp tạp chí với cô gọi là Tạ Trì.
“Em đó, lúc trước quay phim chung với Tạ Trì bớt lo chuyện bao đồng thì đã tốt”

An Nhã lắc đầu thổn thức: “Bạch nhãn lang sẽ không biết cảm kích người khác.”

*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, thường dùng cụm từ này để chỉ loại người không biết ơn nghĩa, tính tình hung tàn.

Lúc trước, Địch Lệ Nhiệt Ba tham gia bộ phim truyền hình đầu tiên do đạo diễn Từ chế tác và đạo diễn. Tạ Trì đóng vai nam phụ thứ hai, hình tượng thâm tình, yêu chết nữ chủ, vì nữ chủ nguyện hy sinh tất cả.

Nếu Tạ Trì có một gương mặt nam phụ thâm tình hay ánh mắt dịu dàng thì không nói, đáng tiếc gương mặt cùng thần thái của anh ta lại trái ngược hoàn toàn với hình tượng nam phụ thâm tình.

Huống chi, trong kịch bản, nam phụ thứ hai vì nữ chủ mà chết, kỹ thuật diễn không sâu, không có nhiều tình tiết để phát huy như nam phụ thứ ba, giai đoạn trước kiệt ngạo sau nhẫn nhục, phân vân rối rắm giữa tình yêu và sự nghiệp, nhân vật này sẽ đi vào lòng khán giả hơn là nam phụ hai thâm tình.
Lúc ấy, cô vừa nhìn thấy Tạ Trì đã cảm thấy bản tính của cậu ta kiệt ngạo khó thuần, giống y hình tượng của nam phụ thứ ba, thấy tiếc cho Tạ Trì, vì không có đất diễn để cậu phát huy đúng thực lực của bản thân. Nên cô mới nói với đạo diễn Từ, kiến nghị đổi Tạ Trì từ nam phụ hai thành nam phụ ba.

Tuy rằng suất diễn có ít hơn nam phụ hai, nhưng nhân vật lại có thiện cảm hơn nam phụ hai, diễn tốt, nhất định có thể nổi.

Sau đó, kết quả giống như cô dự đoán, nam chính và nam phụ hai trong bộ phim này không nổi, nhưng Tạ Trì lại bởi vì đóng vai nhân vật nam phụ thứ ba mà một lần là nổi tiếng.

Nhiệt Ba làm chuyện tốt từ trước đến nay không thích để lại tên. Lúc ấy, cô chỉ thuận miệng kiến nghị với đạo diễn Từ một câu, như thế nào sẽ biết Tạ Trì vẫn luôn tưởng cô cố ý làm khó dễ anh ta, thay đổi từ nam hai thành nam ba.
Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu, lúc ấy danh tiếng của cô đã không tốt, ở giới giải trí hoành hành ngang ngược, anh ta sẽ cho rằng như vậy cũng không có gì đáng trách.

Nhưng anh ta dám bắt tay với Hứa Vi Nhân ngáng chân cô?

Mối thù này, cho tới bây giờ Địch Lệ Nhiệt Ba không muốn tiếp tục nhịn nữa.

“Hỏi phía nhãn hiệu xem khi nào đàm phán chuyện đại ngôn, quyết định xong thời gian lại cho em biết.”

“Ok. Hôm trước chị đưa cho em tập folder kia, em xem xong chưa? Có ý nghĩ gì hay không?”

“Xem xong rồi!”

Địch Lệ Nhiệt Ba từ một chồng tư liệu trên mặt bàn rút ra mấy tờ, đưa cho An Nhã: “Tìm thời gian chúng ta cùng nhau hẹn mấy người này, nhìn mặt thật ngoài đời rồi quyết định chính xác sau.”

“Không thành vấn đề, để đó cho chị.”

“Còn nữa, phía Giang Niệm chị sắp xếp ra sao rồi?”
Hai nghệ sĩ trong tay cùng nhau cất cánh, gần đây tinh thần và sắc mặt An Nhã không tồi, cười nói: “Yên tâm đi, hiện tại cậu nhóc chính là một cái bánh bao thơm tho, gameshow mời không ngừng, đi con đường gameshow là đi đúng rồi.”

“Nhưng chị cảm giác gần đây cậu nhóc có chút kỳ quái.”

“Kỳ quái?”

Địch Lệ Nhiệt Ba như suy nghĩ điều gì đó.

“Lúc trước, vừa đến công ty khẳng định sẽ tìm em hỏi thăm hai ba câu, hiện tại đến công ty chỉ đâm đầu vào phòng luyện tập, không chịu nói chuyện với em nữa, nhìn rất u ám, cảm giác như thay đổi thành người khác, em suy nghĩ, có cần tìm cậu nói nói chuyện hay không?”

“Nói? Nói chuyện gì?”

Địch Lệ Nhiệt Ba không quá muốn nói, thật ra cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Chẳng lẽ muốn cô nói, cô hoài nghi một cậu nhóc mười tám tuổi như Giang Niệm yêu thầm một bà chị hai mươi tám tuổi như cô?
Cô tự biết độ dày của da mặt mình, nhưng lời này thật sự không nói ra thành lời được.

Quá mức tự luyến.

“Em cũng không biết nói như thế nào, ngày đó cậu nhóc tới tìm em, biết chuyện em kết hôn với Dương Dương ...”

“Biết?”

An Nhã nhướng mày, nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, đi đến bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba, ngồi ở trên bàn làm việc của Địch Lệ Nhiệt Ba, mặt đối mặt, đè thấp giọng, nói: “Nhiệt Ba, em tin vào trực giác của chị không?”

“Trực giác?”

“Em biết đó, số lượng danh sách trai trên WeChat của chị gấp hàng chục lần so với giống đực đời này em từng tiếp xúc”

“Mấy ngày hôm trước, Giang Niệm còn không biết tin em kết hôn từng hỏi qua chị, muốn biết em thích dạng đàn ông gì. Em biết khi một người đàn ông nói bóng nói gió hỏi bạn thân của người con gái đó thích dạng đàn ông gì, nói lên điều gì sao?”
Địch Lệ Nhiệt Ba tâm tình trầm trọng: “Người đàn ông đó thích cô gái đó.”

“Không tính quá ngu.”

“Giang Niệm thích em.”

“Rõ ràng.”

Địch Lệ Nhiệt Ba thở dài: “Cậu nhóc mới mười tám tuổi, chị kêu em sau này còn đối mặt với cậu ta như thế nào đây.”

“Nói thật, trai trẻ có cái tốt của trai trẻ, ông chú có ưu điểm của ông chú, thằng bé Giang Niệm này thật ra cũng khá tốt, đáng tiếc, lại một lòng chỉ thích em.”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn cô: “Quản lý An, phiền chị thanh tỉnh một chút, thằng bé mới mười tám tuổi, chị đừng tai họa con người ta.”

“Sao chị có thể tai họa thằng bé nha? Danh sách trai trên WeChat của chị còn chưa đủ chị tai họa hay sao?”

An Nhã quơ quơ di động của mình: “Yên tâm đi, quân tử không đoạt thứ tốt của bạn, dưa hái xanh không ngọt, không thích chị, từ trước đến nay chị sẽ không miễn cưỡng.”
“Còn có chuyện em cần phải nói cho chị biết.”

“Chuyện gì?”

“Giang Niệm là em trai ruột của Giang Hoài.”

An Nhã ấn đường nhíu chặt.

“Chính là Giang Hoài, tổng giám đốc tập đoàn điện tử khoa học kỹ thuật Giang thị, là Giang Hoài đó sao?!.”

An Nhã ngẩn ra: “Nhà giàu đời thứ hai? Ra thể nghiệm cuộc sống?”

“Em cũng nghĩ y như chị, em cũng không biết mấy kẻ có tiền nghĩ như thế nào nữa, cam tâm tình nguyện ở Thiên Ngu uất ức phí mất hai năm.”

“Thiếu gia nhà giàu đời thứ hai, mai danh ẩn tích...”

An Nhã trước mắt sáng ngời, kinh ngạc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba: “Nhiệt Ba, tình cảm Giang Niệm đối với em sâu vô cùng đó!”

“Chị nói bậy rồi đó nha!!!”

“Em nghĩ lại đi!”

An Nhã đứng đắn phân tích.

“Một thiếu gia nhà giàu mai danh ẩn tích ở Thiên Ngu hai năm, sau bởi vì cự tuyệt tiềm quy tắc ở CLB Ung Phúc bị người đánh, lại bởi vì bị tuyết tàng đến phim trường làm công. Em nói thử xem, sao có thể tình cờ đến như vậy được?”
“Tình cờ sao?”

“Em còn chưa hiểu rõ nữa hả? Dù là ở Thiên Ngu hay là ở CLB Ung Phúc, hoặc là ở phim trường, đều có sự xuất hiện của em nha!”

An Nhã nghĩ tới nghĩ lui càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng: “Xem ra tâm tư của Giang Niệm còn rất thâm, lại tính tới trên đầu em, xem ra theo dõi em từ rất lâu rồi.”

“Chị đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa!”

Địch Lệ Nhiệt Ba cắt ngang lời nói của An Nhã: “Được rồi, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, chị bận việc gì thì đi nhanh nhanh đi, có thời gian em tìm cậu ấy nói chuyện sau.”

“Được rồi, được rồi, chị đi đây, khỏi đuổi.”

Cửa văn phòng đóng lại.

Địch Lệ Nhiệt Ba tâm tình thêm trầm trọng.

Ở trong mắt cô, Giang Niệm mới vừa ăn sinh nhật mười tám không lâu, vẫn là một đứa trẻ.

Cảm giác bị một đứa trẻ nhớ thương, Địch Lệ Nhiệt Ba thật đúng là không biết nên hình dung như thế nào.
Nhưng những việc này chỉ có thể coi như là một chút việc nhỏ mà thôi.

Nhiệt Ba gần nhất thật sự rất bận, không phải đang trên đường đi gặp giám đốc nhãn hiệu bàn chuyện đại ngôn, thì chính là ở phòng họp đàm phán với nhà đầu tư, không còn chút tinh thần cùng sức lực nào quan tâm đến tình với chả yêu.

Ước chừng một tuần sau, An Nhã đã thay cô bàn xong chuyện đại ngôn.

Ba giờ chiều, ở văn phòng tổng công ty nhãn hiệu trao đổi cụ thể công việc.

Nhãn hiệu này coi như là hàng TOP trong nước, Địch Lệ Nhiệt Ba trước đây chưa từng tiếp xúc qua. Đáng nói ở đây chính là, cô từng tự tiến cử chính mình, nhưng tiếc nuối chính là khi đó danh tiếng của cô rất tệ, nên bị uyển chuyển cự tuyệt.

Nhưng sản phẩm của là nhãn hiệu nhà này dùng khá tốt, cho nên, lúc này đây, Địch Lệ Nhiệt Ba rất có cảm tình với công ty này.
Trong phòng hội nghị, ngồi ước chừng mười mấy người, một dãy đại biểu cho nhãn hiệu công ty, một dãy còn lại là đoàn luật sư Địch Lệ Nhiệt Ba mang đến, hai bên cùng nhau soạn hợp đồng, có người gõ cửa, nói nhỏ vài câu vào lỗ tai người chủ trì hội nghị.

Sau khi nghe xong, giám đốc nhãn hàng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, nói: “Thật xin lỗi Địch tiểu thư, bởi vì hợp đồng của Tạ Trì tiên sinh đã đến thời hạn, cho nên chúng tôi mới mạn phép hẹn anh ta đến soạn hợp đồng luôn một thể, cô có ngại không?”

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười: “Đương nhiên không ngại.”

Mà giờ phút này, Tạ Trì đang ngồi chờ ở phòng nghỉ, con người âm u, không nói một lời.

Người quản lý của anh là người có kinh nghiệm cuộc sống, về chuyện này cũng từng khuyên anh ta không ngừng một lần.
“Tạ Trì, đợi lát nữa đến phòng họp đừng bày ra cái dạng này, Nhiệt Ba cũng coi như là có may mắn, nếu không đại ngôn này cũng không rơi đến trên đầu cô ta. Lần trước cậu cự tuyệt chụp hình tạp chí với cô ta, chuyện này hoặc nhiều hoặc ít có chút ảnh hưởng đối với hình tượng của cậu”

“Huống chi lần này cậu hợp tác chung với cô ta, nhiều lắm cũng chỉ chụp hai ba đợt quảng cáo mà thôi, động tác trên Weibo đều không cần cậu nhúng tay, cùng lắm, lần sau hợp tác chúng ta tránh cô ta là được.”

Tạ Trì trời sinh chính là tính tình *kiệt ngạo khó thuần: “Tránh? Dựa vào gì tôi phải tránh?”

*Kiệt ngạo khó thuần: tiếng lóng của người Việt mình là “ chảnh mà còn khó dạy”, ad thấy câu này hơi thô nên thôi để nguyên hán việt luôn.

“Chuyện năm đó đều đã đi qua, không phải cậu cũng nhờ họa được phúc đó sao...”
“Nếu không phải tôi nhờ họa được phúc, hiện tại tôi còn không biết đang ở cái xó nào ăn xin đâu”

Tạ Trì lạnh lùng cười: “Tôi nên cảm ơn cô ta sao, cảm ơn năm đó cô ta ta đổi vai của tôi từ nam hai thành nam ba, nằm mơ, tôi không chỉnh chết cô ta, cô ta nên thấy may mắn!!!.”

“Tình cảnh hiện tại của bản thân mình ra sao? Trong lòng cậu rõ ràng nhất, đừng bởi vì chút chuyện cũ này lại quăng mất đại ngôn lần này, nghe vào không hả?”

“Tạ Trì tiên sinh ở đây sao?” Ngoài cửa, nhân viên công tác gõ cửa thò đầu vào hỏi, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.

Người quản lý kéo cửa ra, trả lời: “Ở.”

“Xin mời đi theo tôi.”

Một phút đồng hồ sau, Tạ Trì cùng với đoàn ê kíp đi theo nhân viên vào phòng họp.

Kiêu ngạo cuồng vọng là những cụm từ ghép Địch Lệ Nhiệt Ba đánh giá bề ngoài của Tạ Trì.
“Tạ tiên sinh, quý cô này chính là Địch tiểu thư, công ty của chúng tôi thật vinh hạnh khi có hai người cùng làm đại ngôn. Hai người có gì muốn nói với nhau cứ nói, thời gian chụp quảng cáo đã được quyết định vào thứ năm tuần sau, hai...”

“Từ từ... “

Địch Lệ Nhiệt Ba cắt ngang lời nói của giám đốc nhãn hiệu: “Giám đốc Lâm, trước khi nói đến những việc này, tôi cho rằng ông hẳn là hỏi lại quý ngài Tạ tiên sinh này cho bảo đảm.”

“Địch tiểu thư ngài có chuyện mời nói.”

Nhiệt Ba ghé mắt nhìn về phía Tạ Trì, tựa lưng vào ghế, tư thế ngồi lười biếng.

“Thật ra tôi có chút quen biết với quý ngài Tạ tiên sinh này, nhưng mối quan hệ vẫn luôn chẳng ra gì. Tôi tin tưởng Tạ Trì Tạ tiên sinh hẳn là không quá thích tôi, nếu không lần trước cũng sẽ không cự tuyệt hợp tác chụp chung tạp chí《 thời thượng tuần san 》 với tôi.”
Tạ Trì ánh mắt âm u, không nói gì.

“Địch tiểu thư ngài là có ý gì?”

“Ý của tôi rất đơn giản”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Lâm giám đốc, cười nói: “Tạ Trì tiên sinh không muốn hợp tác với tôi, tôi cũng không muốn miễn cưỡng quý ngài đây, như vậy, đại ngôn của quý công ty, chỉ được chọn một là tôi, hai là Tạ Trì tiên sinh đây, miễn cho ngày sau xảy ra tranh chấp, làm trò cười cho mọi người, hỏng chính là ích lợi cùng danh tiếng của quý công ty.”

Nhân viên công ty trố mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, ngay cả Tạ Trì cũng chưa từng nghĩ đến, Địch Lệ Nhiệt Ba lại dám làm khó dễ ngay tại chỗ như vậy.

“Địch tiểu thư... Chúng ta ngồi xuống bàn lại sau thế nào... Có lẽ trong đó có điều gì hiểu lầm...”

“Giám đốc Lâm lo lắng nhiều rồi, giữa tôi và Tạ Trì tiên sinh không có hiểu lầm, là tôi nhìn sắc mặt của Tạ Trì tiên sinh cho nên mới đoán anh ta hẳn là không thích hợp tác với tôi thôi, phải không... Tạ Trì tiên sinh?”
Người quản lý của Tạ Trì chảy mồ hôi lạnh.

Trong khoảng thời gian này, công việc của Tạ Trì thiếu rất nhiều, mức độ nổi tiếng trượt xuống không ít, không thể quăng cái đại ngôn này được.

Hiển nhiên, Tạ Trì cũng biết lúc này nên nhẫn: “Địch tiểu thư nói đùa, tôi chưa từng nói không muốn hợp tác với Địch tiểu thư.”

“Ồ? Phải không? Vậy là do tôi đoán sai sao.”

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi hơi mỉm cười: “Tuy rằng nói Tạ tiên sinh muốn hợp tác với tôi, nhưng... Bổn tiểu thư đây không thích.”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn giám đốc Lâm: “Giám đốc Lâm, tôi và Tạ Trì, phiền ông chọn một người, mặc kệ quý công ty lựa chọn ai làm đại ngôn, tôi đều có thể tiếp thu, hơn nữa tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của quý công ty.”

“Địch tiểu thư... Chuyện này chúng tôi cần yêu cầu báo lên trên, có khả năng...”
Địch Lệ Nhiệt Ba đứng lên, trợ lý cùng đoàn luật sư cũng sôi nổi đứng dậy theo.

“Không sao, giám đốc Lâm có thể từ từ suy xét, quyết định trước thời gian quay quảng cáo là được.”

Nói xong chuẩn bị rời đi.

“Địch tiểu thư, chúng ta ngồi xuống chậm rãi bàn lại sau được không? Cô và Tạ tiên sinh khẳng định có hiểu lầm, chúng ta có thể...”

Người quản lý mạnh tay đè Tạ Trì lại, không cho phép anh làm bậy.

Nhưng Tạ Trì làm sao mà nhịn được Địch Lệ Nhiệt Ba ở trước công chúng kiêu ngạo ương bướng nhục nhã anh ta như vậy?

Anh đứng lên chỉ vào mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, tức giận, nói: “Địch Lệ Nhiệt Ba, cô đừng tưởng rằng cô mới đỏ hai ba ngày là có thể muốn làm gì thì làm, cô...”

“Không phải tôi mới đỏ hai ba ngày đã bắt đầu muốn làm gì thì làm.”
Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên quay đầu lại cắt ngang lời nói của Tạ Trì, bình tĩnh nhìn anh, lạnh giọng, nghiêm nghị nói:

“Từ ngày tiến vào giới giải trí thì tôi đã bắt đầu như vậy, muốn làm gì thì làm! Đây là ngày đầu tiên anh quen tôi sao? Không phải người rõ ràng nhất là anh sao? Hả?”

“Anh đã có cốt khí cự tuyệt chụp chung tạp chí với tôi, sao hiện tại không có cốt khí cự tuyệt cùng làm đại ngôn chung một sản phẩm? Tôi nói cho anh, Tạ Trì, đại ngôn này, có anh không có tôi, có tôi không có anh.”

Cô cười cười: “Anh cũng đừng nóng giận, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng, lập lại hành động trước kia của anh mà thôi, tôi còn chưa có ghê tởm tới mức lén nói với công ty nhãn hiệu giống như anh, mà là đối diện ba mặt một lời cho phía nhãn hiệu có sự lựa chọn, đó là tôi đã quá nhân từ so với anh.”
Tạ Trì cắn chặt răng, hiển nhiên là đang cực lực khống chế cảm xúc của bản thân.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn giám đốc Lâm: “Giám đốc Lâm, chúng tôi cáo từ trước, có tin tức phiền toái thông báo cho quản lý của tôi biết, cảm ơn.”

Nói xong, mang theo trợ lý cùng đoàn luật sư, lập tức rời đi.

Làm trò trước mặt giám đốc nhãn hiệu công nhiên xa lánh một người phát ngôn khác, nói thẳng có anh ta không có tôi, có tôi không có anh ta, không thể nói Địch Lệ Nhiệt Ba không kiêu ngạo.

Nói xong, Địch Lệ Nhiệt Ba đi ra công ty, bên trong xe, An Nhã vỗ tay tán thưởng.

“Không hổ là em nha Địch Lệ Nhiệt Ba, chị còn lo lắng trong khoảng thời gian này em bị tình yêu làm u mê đầu óc, không ngờ bản lĩnh còn giống như trước, sấm rền gió cuốn, đủ sắc bén.”

“Chị thấy em giống người có thù oán không báo sao?”
“Không giống. Nhưng làm sao em có thể xác định công ty nhãn hiệu này nhất định sẽ chọn em làm đại ngôn?”

Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc nhìn cô: “Em không có nghĩ xa như vậy, bọn họ tìm em làm đại ngôn thì em làm thôi, không tìm em thì em cũng không có tổn thất gì, trên tay cũng không phải chỉ có bọn họ mới mời em làm đại ngôn? Huống chi, em không làm cũng sẽ không đói chết.”

An Nhã cười cười: “Nếu nói như em, thì lưng của chị đây cũng thẳng không ít nha, có một ngôi sao không cúi đầu trước thế lực tà ác. Được rồi, chuyện này chúng ta chỉ cần ngồi chờ tin tức tới thôi.”

Thật sự Địch Lệ Nhiệt Ba không đem chuyện này để ở trong lòng, đối với cô mà nói, thêm một đại ngôn thiếu một đại ngôn không sao cả, cô hiểu biết Tạ Trì, trong khoảng thời gian này đã không có kịch bản cũng không thông cáo, không biết đã có bao nhiêu tháng không xuất hiện trên chương trình truyền hình, nhiệt độ giảm xuống, lại không có đại ngôn, chính là ác giả ác báo. Không một ai muốn làm việc với một kẻ vừa kiêu ngạo vừa không biết nghe lời, lại không hiểu vị trí của bản thân ở đâu.
Địch Lệ Nhiệt Ba thấy vậy cũng mặc kệ, không khuyên hay giúp đỡ gì hết, cô xen vào một lần đã bị người ta thù tới tận bây giờ, thứ không biết điều.

Anh ta không ký được đại ngôn, mình bị tạp chí quay lưng... Như vậy mới tính huề nhau.

Một ngày sau, Địch Lệ Nhiệt Ba chờ tới hồi âm từ phía nhãn hiệu, tôn trọng Địch Lệ Nhiệt Ba ý nguyện, người phát ngôn chỉ chọn một mình cô.

“Hiện tại em đang trên đà nổi tiếng, ai có đầu óc đều biết nên chọn như thế nào.”

“Xem như huề nhau...”

Địch Lệ Nhiệt Ba tâm tình thoải mái: “Còn có chuyện gì nữa?”

“Chuyện tốt.”

An Nhã đưa một tấm thiệp mời cho cô: “Tạp chí《B?W》mời em đến cơ sở chính ở Paris tham gia tuần lễ thời trang cuối năm, thế nào? Có đi hay không?”

“Mời em?”

“Bingo, nhưng làm phiền em nhớ mang theo kẻ hèn quản lý này, cảm ơn, chị muốn đến tham quan show thời trang này thật lâu rồi.”
“Đương nhiên là đi rồi, xin chị hãy đại biểu em cảm ơn tạp chí nhớ chân thành một chút.”

An Nhã cảm thấy mỹ mãn.

“Còn có một bưu kiện gửi riêng cho em, không có việc gì chị đi trước đây.”

An Nhã vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Hình như quần áo váy đầm trong tủ đều từng mặc qua hết rồi, mình phải shopping mới được, phải mặc gì cho sang chảnh đây ta, là lá la... “

Địch Lệ Nhiệt Ba cầm bưu kiện, vẫy tay chào An Nhã.

Chờ An Nhã đã rời khỏi, lúc này Địch Lệ Nhiệt Ba mới mở bưu kiện kia.

Tờ giấy hơi mỏng từ túi bưu kiện được cô rút từ từ ra.

“Kết quả xét nghiệm AND...” Địch Lệ Nhiệt Ba giật mình đầy kinh ngạc, tắt tiếng, vội đứng dậy đóng cửa văn phòng lại, khóa trái.

Thiếu chút nữa đã quên.

Một tuần trước cô liên hệ với phía bệnh viện làm xét nghiệm ADN xem đứa con trai kia của Hứa Vi Nhân có phải của Dương Dương hay không? Hiện tại có rồi kết quả rồi!
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn những dòng chữ được giấu hơn phân nửa ở trong túi bưu kiện... Kết quả xét nghiệm ADN, che lại trái tim, thở sâu, làm tốt chuẩn bị tâm lý. Lúc này mới từng chút từng chút một, chậm rãi rút lên.

Từ đầu trang đến cuối trang, bảy cái chữ to màu đỏ chót xuyên qua mi mắt cô.

―― Xác nhận không có quan hệ huyết thống.

Không có quan hệ huyết thống?

Đồng tử của Địch Lệ Nhiệt Ba hơi co lại.

Con trai của Hứa Vi Nhân... Thật sự không phải của Dương Dương ?

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn bảy cái chữ to màu đỏ trên tờ kết quả xét nghiệm ADN, ngẩn người ngồi ngu ngơ ở tại chỗ một hồi lâu, trong lòng không có mùi vị gì, cảm xúc nói không nên lời, cũng không biết là nên vui mừng hay là nên cảm thấy tiếc nuối.

Nếu con trai Hứa Vi Nhân không phải của Dương Dương , vậy chẳng phải là cô đã hiểu lầm Dương Dương một thời gian dài, còn âm thầm chửi rủa anh ta?
Nghĩ đến phía trước cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ hoài nghi Dương Dương , hiện tại nhìn đến đáp án chính xác không thể chính xác hơn, khó tránh khỏi chột dạ.

Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, mình cũng không có làm gì nên tội, chắc Dương Dương không keo kiệt như vậy đâu hen?

Cùng lắm thì, nói lời xin lỗi thôi?

Mà xin lỗi cái gì?

Có cái gì để xin lỗi?

Là do Dương Dương ấp úng không chịu nói ra chuyện xảy ra vào bốn năm trước, bất kỳ một người vợ nào gặp phải trường hợp như thế này đều sẽ hoài nghi ông chồng của mình, con nào không nghi ngờ con đó méo phải người thường...

Đều là lỗi của Dương Dương , là anh ta làm sai!

Chạng vạng, Địch Lệ Nhiệt Ba chân trước về nhà, chân sau Dương Dương cũng về.

“Ông xã, hôm nay làm việc có vất vả không anh?” Địch Lệ Nhiệt Ba vừa vào cửa, đã ân cần cởϊ áσ khoác giúp anh.
Dương Dương dưới chân cứng lại, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười đầy mặt.

“Cô lại muốn làm gì?”

“Em không muốn làm gì nha, em là vợ của anh, chăm sóc anh là bổn phận của em.”

Địch Lệ Nhiệt Ba treo áo khoác vest phẳng phiu, lại lấy một bộ đồ ở nhà từ phòng quần áo đưa cho anh: “Ông xã, thay quần áo cho nhẹ người đi anh.”

Dương Dương ấn đường dần dần lún sâu.

Lấy kinh nghiệm xương máu của anh tới nói, Địch Lệ Nhiệt Ba biểu hiện như vậy, không phải gây chuyện, chính là đang chuẩn bị gây chuyện.

Dù sao lòng tốt của cô ta luôn làm mình bất an.

Nhưng anh cũng cố gắng đứng im nghe cô nói một hồi, cố gắng lắng nghe tiếng lòng của cô nhưng không nghe được âm thanh gì.

“Ông xã, anh làm sao vậy?”

“Không có việc gì.”

Dương Dương lấy đồ bước vào phòng tắm thay quần áo.
Sau khi tắm rửa xong, anh đẩy cửa ra, Địch Lệ Nhiệt Ba đã bưng một ly nước trái cây đưa tới trước mặt anh.

“Ông xã, chắc anh cũng khát nước rồi hen, đây là nước ép trái cây em đặc biệt làm cho anh đó, thuần thiên nhiên không bỏ đường, anh uống nhanh đi, đừng để lâu, coi chừng ô xy hóa?”

Ánh mắt Dương Dương đặt ở ly nước trái cây kia, tay do dự, không biết có nên cầm lấy hay không.

Sau một lúc lâu mới hỏi: “Địch Lệ Nhiệt Ba, cô muốn làm gì cứ việc nói thẳng!”

“Em không muốn cái gì hết nha!”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhét ly nước trái cây vào trong tay anh, lại đẩy anh ngồi xuống: “Ông xã, hai ngày sau anh có thời gian hay không?”

Tới tới.

Anh biết ngay mà, cảm thấy Địch Lệ Nhiệt Ba đang chuẩn bị làm chuyện gì đó rất xấu xa.

Dương Dương bình tĩnh, nét mặt như thường, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tuần lễ thời trang Paris...”

“Muốn đi? Ngày mai tôi sắp xếp cho cô, còn có chuyện gì nữa không?”

Địch Lệ Nhiệt Ba muốn nói lại thôi: “Không phải! Tuần lễ thời trang Paris mời em đến tham dự, không cần anh sắp xếp cho em làm gì nữa đâu!”

Dương Dương thấy lạ, lại hỏi tiếp: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

“Tuần lễ thời trang Paris mời em, cho nên cuối tuần này có khả năng em phải bay đến Paris một chuyến, mấy ngày... Anh...”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhớ tới những lời dặn dò trước đó của ông nội, kêu cô có cơ hội thì dẫn theo Dương Dương đi ra ngoài du lịch giải sầu.

“Anh... Anh có muốn đi chung với em hay không?”

―― “Xem như tôi nhận lỗi với anh vậy!.”

Nhận lỗi?

“Địch Lệ Nhiệt Ba, cô lại làm chuyện xấu gì rồi hả?”

“Em làm chuyện xấu gì?”

“Vậy ngươi làm ta bồi ngươi đi Paris tuần lễ thời trang?”
―― “Đi hay không đi thì nói dứt khoát một câu, boss lớn giống gì mà ấp a ấp úng?”

“Là ông nội... Nói trong khoảng thời gian này anh làm việc quá vất vả, phải đi ra ngoài du lịch giải sầu, giúp tinh thần khỏe mạnh.”

“Thật sự?”

“Bằng không anh nghĩ cái gì?”

Mệt não nửa ngày là vì việc này.

Dương Dương cự tuyệt không chút do dự: “Không đi, không có thời gian.”

“Ông xã, anh xác định...”

“Tôi xác định, tôi không có một chút hứng thú nào đối với loại tuần lễ thời trang này, chỉ lãng phí thời gian.”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhịn xuống biểu cảm khinh bỉ cùng xem thường Dương Dương .

“Thôi... Thôi được rồi.”

Đinh ――

Màn hình di động hiện lên nội dung tin nhắn WeChat.

Địch Lệ Nhiệt Ba click mở vừa thấy, là Hàn Kiêu.

Hàn Kiêu: Nghe nói cô được mời đến tham gia tuần lễ thời trang Paris? Vừa lúc tôi cũng đi, kết bạn đi chung, cô thấy sao?
Lấy địa vị của Hàn Kiêu ở giới giải trí, tuần lễ thời trang Paris xem như anh ta đã đi chán.

Có mang theo một khách quen, không sợ giống một con nhà quê vừa mới lên tỉnh ngó đông ngó tây, Địch Lệ Nhiệt Ba đương nhiên vui mừng đồng ý.

Lập tức trả lời ngay: Được nha!

―― “Không đi thì thôi, hứ, anh không đi có người khác đi.”

―― “Mình nhớ rõ Hàn Kiêu đến tuần lễ thời trang Paris rất nhiều lần, chắc là rất quen thuộc các nơi ăn chơi nơi đó.”

―― “Oh yeah!”

“......”

Dương Dương xụ mặt, một hơi uống hết nước trái cây trong tay, cộp một tiếng, đặt mạnh cái ly không lên trên bàn.

Từ trong cổ họng rặng ra hai chữ: “Tôi đi!”

Tôi đi là được!

Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh hai người đó sánh đôi đi trên đường phố Pari anh đã muốn gϊếŧ người.

Hết chương 50

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương