Buổi sáng sáu giờ, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, Trần quản gia như thường lệ rời giường. Căn dặn phòng bếp làm bữa sáng, hối thúc mấy người hầu quét dọn vệ sinh. Biệt thự Dương gia chiếm diện tích rộng lớn, chỉ sân trước và sân sau thôi nhưng mỗi ngày quét dọn đều tốn không ít thời gian.

Bảy giờ, Dương phu nhân mặc chỉnh tề từ trên lầu đi xuống, Trần quản gia đưa lên bữa sáng thay bà.

"Trần quản gia, cha cũng sắp tỉnh rồi, phiền ngài đi nhìn một chút."

"Được, tôi lập tức đi."

"Đúng rồi, hôm qua tôi dặn chuẩn bị tổ yến cho Nhiệt Ba, làm chưa?"

Trần quản gia cười nói: "Làm rồi, đang ở trong phòng bếp."

"Được, vậy ông đi gọi cha đi."

Trần bá lên lầu, Dương phu nhân chậm rãi ung dung dùng ăn bữa sáng.

Bao lâu rồi không cảm nhận được không khí náo nhiệt bà đã không nhớ rõ, chỉ nhớ là sau khi Bác Minh chết, bên trong cái nhà này rốt cuộc không có một tia nhiệt độ. Thẳng đến khi Dương Dương lớn lên, công việc phải làm nhiều bề bộn, đoạn thời gian dài không có nhà, Dương lão tiên sinh thì về hưu dưỡng bệnh, bên trong cái nhà này liền chỉ còn lại một mình bà.


Người để nói chuyện mỗi ngày cũng không có.

Hiện tại cuối cùng đều đi qua, thân thể Dương lão tiên sinh chuyển biến tốt đẹp, công ty ổn định, Dương Dương có thể mỗi ngày về nhà, về phần Nhiệt Ba... Dương phu nhân cười cười, từ sau khi Dương lão tiên sinh trở về, trên mặt ý cười càng ngày càng nhiều, thân thể cũng càng ngày càng cứng rắn, hiện tại cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Nhiệt Ba ở bên người lão tiên sinh nói chuyện giải trí.

Đứa nhỏ này rất có hiếu.

Hiện tại, cái nhà này rốt cục có một chút âm thanh và không khí náo nhiệt.

Nếu như có thể có thêm cháu nội thì tốt hơn.

Vừa nghĩ tới đó, bà lo lắng.

Trong nội tâm bà rõ ràng, Dương Dương và Nhiệt Ba bây giờ là vợ chồng ân ái, nhưng chỉ là ở trước mặt Dương lão tiên sinh mà thôi. Hai người đó đoán chừng ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng không có.


Bà phải tìm cơ hội hảo hảo nói chuyện cùng Dương Dương.

Đang nghĩ ngợi, trên lầu truyền tới tiếng cười và tiếng nói chuyện cởi mở.

"Đứa nhỏ này... Lần sau không được như vậy nữa."

Nhiệt Ba đỡ lão tiên sinh từ trên lầu đi xuống, đi theo phía sau là Dương Dương.

Dương phu nhân nhìn thấy mọi người đi xuống, cười hỏi: "Cha, mới sáng sớm có chuyện gì vui vẻ như vậy?"

Dương lão tiên sinh ở trước bàn ăn ngồi xuống, "Nhiệt Ba nói, hai ngày trước Dương Dương cho nó một thẻ phụ thuộc, kết quả nó không cẩn thận liền quẹt hết một trăm vạn."

Dương Dương mặt không biểu tình ở trước bàn ăn ngồi xuống.

Sáng sớm Địch Lệ Nhiệt Ba nói chuyện này, có ý gì hắn còn không rõ ràng sao?

 "Ấn tượng của mẹ đối với mình khẳng định càng kém đi!"

 "Mau mau mau, mau mắng mình bại gia! Cũng dám vung tay quẹt hết một trăm vạn như thế!"


Dao trong tay Dương Dương ở trên mâm vạch ra một đạo vết cắt.

Là hắn biết, nữ nhân này sáng sớm liền bắt đầu gây sự.

"Một trăm vạn?" Dương phu nhân nhìn về phía Dương Dương.

Dương Dương gật đầu.

Ngay ở bên trong ánh mắt đầy cõi lòng mong chờ của Địch Lệ Nhiệt Ba, Dương phu nhân cười nói: "Cái này thì tính là cái gì? Một trăm vạn mà thôi. Mẹ cũng đã lâu không có mua đồ, lần sau con ra ngoài dạo phố nhớ dẫn mẹ theo, thích cái gì mẹ mua cho con."

Địch Lệ Nhiệt Ba còn có thể nói cái gì?

Cô chỉ có thể cười nói: "Cảm ơn mẹ."

"Được rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi, mẹ đã kêu dì Trần nấu tổ yến cho con rồi," Dương phu nhân đoan chính ăn bữa sáng, nói với dì Trần: "Dì Trần, làm phiền bà bưng lên tổ yến cho Nhiệt Ba."

"Tổ yến?" Địch Lệ Nhiệt Ba mờ mịt, dì Trần bưng lên một chén tổ yến đã hầm xong.
Óng ánh sáng long lanh, bên trong tổ yến còn xen lẫn chút thuốc bổ quý báu khác.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn tổ yến trước mặt, nghẹn họng nhìn trân trối, "Mẹ, đây là... Cho con?"

"Đây là phu nhân đặc biệt kêu người hầm cho cô." Dì Trần cười ha hả giải thích.

Đặc biệt?

Địch Lệ Nhiệt Ba thụ sủng nhược kinh.

 "Chuyện gì đã xảy ra? Xảy ra chuyện gì rồi? Đầu óc của mẹ... Không phải, tại sao đột nhiên đối với mình tốt như vậy? Trước đó không phải còn một mực châm chọc đối với mình không hài lòng sao?"

 "Trong nguyên tác không phải là sáng sớm biết mình tiêu xài một trăm vạn của Dương Dương, cho nên mắng mình một trận. Hoặc là lúc mình vừa mới đi xuống, dựa vào Scandal gần đây mình ở Ngu Nhạc Quyển làm loạn, bắt đầu quở trách nói mình không xứng làm con dâu nhà họ Dương sao?"
 "Chẳng lẽ là bởi vì lần trước ở tiệc sinh nhật của Tần Nghiên mình thay Dương Dương ra mặt, cho nên bắt đầu tốt với mình rồi?"

 "Không thể nào?"

Càng nghĩ, Địch Lệ Nhiệt Ba ngoài cười nhưng trong không cười đem tổ yến hướng phía trước khẽ đẩy, "Mẹ, cảm ơn mẹ, thế nhưng là con gần đây không quá..."

Dương Dương nghe, trực tiếp đem bát tổ yến kia đặt trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng đánh gãy cô, "Làm cho em thì em cứ uống, muốn anh đút cho em ăn sao?" Vừa nói liền cầm thìa lên, đưa đến bên miệng Địch Lệ Nhiệt Ba.

"Không cần, tự em uống." Địch Lệ Nhiệt Ba trừng mắt liếc hắn một cái, từ trên tay Dương Dương cầm lấy thìa uống tổ yến.

 "Xong xong, cái vị trí Dễ phu nhân này của mình giống như càng ngày càng ổn, về sau làm sao ly hôn được với cẩu nam nhân này?"
Dương lão tiên sinh cười nhìn qua hai người bọn họ, không nói gì.

Dương phu nhân nói tiếp: "Mẹ nhớ phòng làm việc của Nhiệt Ba ở ngay đối diện công ty Dương Dương, đợi chút nữa đi làm, để Dương Dương chở con một đoạn đường."

"Tự con có thể lái xe đến công ty, không cần làm phiền Dương Dương. Mà lại hai ngày nữa con phải bắt đầu quay phim, rất bận, ban đêm phải về chung cư một chuyến thu dọn đồ đạc."

Dương phu nhân giống như đang nói việc nhà, lo lắng hỏi: "Quay phim? Mất bao lâu?"

"Không rõ lắm, có lẽ là mấy tháng, hoặc có lẽ là nửa năm, còn phải nhìn tiến độ mới xác định được."

"Vậy... Ở bên ngoài quay phim không thể so với ở nhà, cần gì liền gọi điện thoại về nhà, mẹ giúp con chuẩn bị kỹ càng."

"Cảm ơn mẹ, con hiểu rồi." Địch Lệ Nhiệt Ba vùi đầu ăn điểm tâm.
Dương phu nhân càng ngày càng ôn nhu, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba càng nghe càng kinh hãi.

Một lão tiên sinh cũng đã là chướng ngại vật trên con đường ly hôn của cô, bây giờ lại thêm một người, cô làm sao chống đỡ được!

 "Về sau vạn nhất có ngày này, Dương Dương đang chuẩn bị ly hôn với mình, ông có thể hay không sẽ đứng ra nói, "Anh dám ly hôn với Nhiệt Ba, một phân tiền tôi cũng sẽ không cho anh!", sau đó mẹ cũng đứng ra phản đối, nói "Anh dám ly hôn với Nhiệt Ba, tôi liền đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với anh!"."

Hình ảnh quá đẹp cô thực sự không dám nghĩ.

"Đã ăn xong chưa?"

Bên tai truyền đến âm thanh Dương Dương, Địch Lệ Nhiệt Ba hoàn hồn, cúi đầu nhìn, tổ yến đã thấy đáy, bất tri bất giác bị cô ăn xong.

"Đã ăn xong rồi."

"Đi thôi, anh đưa em đi."

Nhiệt Ba cảm thấy mình khả năng cần tỉnh táo một chút, suy nghĩ đối sách, đứng lên, nói: "Ông, mẹ, con đi làm trước."
"Đi đi."

Sau khi hai người đi, bên trên bàn ăn yên tĩnh.

Hồi lâu, Dương lão tiên sinh hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Dương phu nhân hiểu câu hỏi của lão tiên sinh, nói: "Từ lần trước biết việc của Dương Dương ở tiệc sinh nhật Tần Nghiên, con đã rõ ràng, có một số việc cũng không phải là giống mặt ngoài đơn giản như vậy, con nhìn lầm Tần Nghiên, có lẽ cũng nhìn lầm Nhiệt Ba. Trước kia luôn cảm thấy cách xử xự làm người của Nhiệt Ba chỗ nào cũng đều không tốt, bây giờ nhớ lại, là con có thành kiến trước. Cha, cha yên tâm, về sau con sẽ nghiêm túc đối tốt với Nhiệt Ba."

"Con có thể nghĩ như vậy, không thể tốt hơn." Dương lão tiên sinh vui mừng cười nói.

 --

Trên đường đi, Địch Lệ Nhiệt Ba hai lần ba lượt muốn nói lại thôi.

Dương Dương nhìn văn kiện, tựa hồ nửa điểm cũng không để ý.
Bentley bình ổn vòng qua một chỗ ngoặt, mắt thấy cách công ty càng ngày càng gần, Nhiệt Ba rốt cục nhịn không được, hỏi: "Dương Dương, anh có phát hiện hay không, hôm nay mẹ rất kỳ quái?"

Dương Dương không quan tâm, "Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào?"

"Bình thường mẹ đối với em không phải như này, đặc biệt nấu tổ yến, lại còn các loại quan tâm khác... Tại sao lại như vậy?"

Dương Dương lật qua một trang văn kiện, rốt cục ngẩng đầu nhìn cô một chút, "Không tốt sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cưỡng ép làm một khuôn mặt tươi cười, "Tốt."

"Sao lại không tốt cho được?"

"Thế nhưng là, vì sao mẹ lại đột nhiên..."

"Cũng không tính là đột nhiên, là do cô gần đây biểu hiện tốt, mẹ nhìn thấy ưu điểm của cô, mới bắt đầu thích cô."

"... Thật sao? Em có chỗ nào đáng để mẹ thích." Nhiệt Ba gượng cười.
 "Thích chỗ nào mau nói cho tôi đổi!"

Dương Dương chuyển mắt nhìn về phía cô, khóe miệng vui vẻ ngay cả mình cũng chưa từng chú ý tới, "Từ tướng mạo đến tính cách, lại nói đến năng lực, lòng hiếu thảo của cô, mẹ đều thích."

Tim Địch Lệ Nhiệt Ba như bị dao cắt.

 "Xong, lần này xong thật rồi."

 "Cũng không biết về sau Dương Dương ly hôn với mình, có thể chịu được áp lực của cả ông và mẹ hay không. Cái cẩu nam nhân này làm việc rất quả quyết, hẳn là có thể đi?"

Xe đột nhiên không kịp chuẩn bị dừng lại.

"Phu nhân, đến rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba theo xe cửa sổ nhìn lên, không biết khi nào xe đã chạy đến dưới lầu công ty.

"Tiểu Trương, làm phiền anh chở tôi đến khúc có cái đèn xanh đèn đỏ," Cô cười quay đầu nhìn về phía Dương Dương, "Anh không phải không muốn công bố hôn nhân của chúng ta sao?"
Một bộ dáng vẻ em vì muốn tốt cho anh.

Dương Dương khép lại văn kiện, mắt nhìn đồng hồ, "Không có thời gian, chút nữa có một hội nghị khẩn cấp, đi xuống đi."

"Không được!" Bên ngoài người đến người đi, khẳng định sẽ bị để ý, Địch Lệ Nhiệt Ba chết sống không xuống xe, "Em không gấp, tiểu Trương, anh đến bãi đỗ xe công ty của Dương Dương đi, tôi xuống xe ở đó."

Lái xe tiểu Trương mắt nhìn Dương Dương.

Dương Dương gật đầu.

Mười phút sau, Địch Lệ Nhiệt Ba đội mũ và kính râm, lén lén lút lút từ bãi đậu xe công ty Dương Dương đi xuyên qua đường cái, vội vàng đến công ty mình.

Liên tiếp thua hai trận, cẩu nam nhân anh chờ đó cho tôi!

Được mẹ chồng yêu thích, Địch Lệ Nhiệt Ba một mặt mất hứng đi vào phòng làm việc, mặt dài ra.

Cô nghiêm túc phàn nàn với An Nhã, "An Nhã, mẹ chồng tôi gần đây rất kì lạ."
An Nhã vùi đầu nhắn tin với người tình, cũng không ngẩng đầu lên, "Tại sao kì lạ?"

"Bà ấy đối với tôi quá tốt rồi."

An Nhã cười nhạo một tiếng.

Địch Lệ Nhiệt Ba cắn răng, "Tôi nói thật!"

An Nhã ngẩng đầu nhìn cô một chút, "Được rồi, cô cũng đừng ở không đi gây sự. Nếu bà ấy đã đối tốt với cô, cô cũng đừng nghi ngờ làm gì. Yên ổn làm một nàng dâu tốt, làm một người vợ tốt, sớm muộn sẽ có một ngày Dương Dương yêu cô, tin tôi đi."

"..." Tôi tin mới là lạ!

"Đúng rồi, có chuyện này cô biết chưa? Giang Niệm bị Trờ Ngu phong sát rồi."

Lực chú ý của Địch Lệ Nhiệt Ba tạm thời bị Giang Niệm hấp dẫn, "Phong sát?"

"Tôi cũng là hôm qua mới nghe nội gián tôi xếp vào ở bên trong Trời Ngu nói, hiện tại BIG_FIVE cũng đổi tên thành BIG_FOUR rồi. Sáng sớm Trời Ngu liền phát thông báo, nói Giang Niệm là bởi vì một ít nguyên nhân riêng nên tạm lui, có thể sẽ không quay lại nữa," An Nhã quay người nhìn về phía cô, buông tay, "Mặc dù không có mấy fan hâm mộ chú ý tới việc này."
Địch Lệ Nhiệt Ba biết Giang Niệm sẽ bị Trời Ngu phong sát, nhưng cũng không nghĩ tới tới nhanh như vậy, lúc này mới chỉ có mấy ngày?

Cô chìm lông mày suy tư một lát, nói: "An Nhã, cô cảm thấy Giang Niệm thế nào?"

"Đẹp trai!" An Nhã chém đinh chặt sắt tán dương.

"Tôi nói nghiêm túc."

"Nghiêm túc?" An Nhã cẩn thận suy tư một hồi, tạm thời để điện thoại di động xuống, "Dáng dấp không tệ, là gu thẩm mỹ hiện tại. Không có chỉnh dung, mười năm gần đây nhan sắc sẽ không bị suy sụp. Dáng người thuộc về loại mặc quần áo nhìn gầy nhưng cởi ra lại có thịt, hẳn là có thể nhẹ nhõm khống chế những quần áo hàng hiệu chúng ta không hiểu thẩm mỹ kia. Khả năng nhảy rất tốt, ca hát cũng đạt tiêu chuẩn, nói tóm lại, là cái hạt giống đáng giá tốt."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, "Đánh giá cao như vậy?" Cho tới bây giờ cô cũng không nghe qua lời đánh giá cao như vậy từ miệng An Nhã.
Đối với người nào đều là một bộ biểu lộ "Người như vậy mà cũng không ngại giao cho tôi", hoặc là thái độ "Đừng lãng phí thời gian của chị, chị không có tinh lực tiếp nhận người như vậy đâu".

"Nói nhảm, tôi là một người đại diện, ánh mắt nhìn người đương nhiên phải rõ ràng. Bất quá tôi cảm thấy có chút kỳ quái, Giang Niệm người này, ở công ty cũng phải hai năm, nhưng một mực không có nổi, vô thanh vô tức, thật không biết là công ty mắt mù, hay là có người cố ý muốn chỉnh anh ta."

"Nếu như em muốn giới thiệu cậu ta đến phòng làm việc của chúng ta, cô thấy thế nào?"

"Tôi thấy thế nào? Tôi đương nhiên là lấy ánh mắt nhìn. Người có tiềm lực như thế tuyệt đối phải nhận được, bất quá cô có thể giải quyết được vấn đề hiệp ước của cậu ta với Trời Ngu không?"
"Việc do người làm luôn có biện pháp, cô liên lạc với cậu ta một chút đi."

"Được."

Nửa giờ sau, An Nhã vọt tới văn phòng cô.

"Tôi tìm không thấy cậu ta."

"Điện thoại không nhận?"

"Không nhận."

"Wechat?"

"Không được."

"Cậu ta không phải ở Hoa Tên Uyển sao? Hỏi một chút cụ thể ở đâu, đến đó nhìn xem."

"Đã sớm hỏi qua, không ai biết cậu ta chính xác ở đâu."

"Không có một người nào biết?"

"Không có."

Địch Lệ Nhiệt Ba ngưng lông mày, "Cậu nhóc này xảy ra chuyện gì?" Nghĩ nghĩ, "Được rồi, tìm không thấy tạm thời bỏ qua, ngày nào thấy tin tức của cậu ấy thì liền liên hệ, cô ghi nhớ việc này là được. Đúng rồi, hai ngày nữa tôi phải mở máy, cô muốn giúp tôi đi đóng phim hay muốn thay tôi khai thác giang sơn?"

An Nhã mỉm cười, lung lay điện thoại trên tay, "Tôi đương nhiên là giúp bệ hạ ngài khai thác giang sơn tìm kiếm mỹ nam thế gian bổ sung vào hậu cung, bệ hạ ở bên ngoài, nhớ kỹ phải chiếu cố chính mình thật tốt."
Lời này rất được trái tim Nhiệt Ba.

 --

Trở về chung cư thu dọn đồ đạc là ở buổi tối, cô đội mũ kính râm, áo khoác dài bao lấy toàn thân, cổ áo dựng thẳng lên che chắn nửa gương mặt, tiến vào Nhất Phẩm Lan Đình.

Phòng của cô ở tầng cao nhất, có tầm nhìn tốt nhất. Chung cư Nhất Phẩm Lan Đình thuộc công ty Dương thị, nhân viên làm việc bên trong đều được huấn luyện chuyên nghiệp, cộng thêm hiệp nghị bảo mật, tuyệt đối sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân của chủ phòng.

Khi Địch Lệ Nhiệt Ba tiến vào thang máy, bên người đồng thời xuất hiện một nam nhân đồng dạng ăn mặc giống cô, cũng không có quá mức kinh ngạc.

Có thể mua nhà ở đây, không phú thì quý, không muốn bại lộ thân phận của mình là điều rất bình thường.

Địch Lệ Nhiệt Ba không có nhìn trộm nam nhân bên người che mặt này là ai, nhấn thang máy tầng chót nhất.
Mà nam nhân kia nhấn chính là thang máy lầu ba.

Nam nhân xuống trước.

Cửa thang máy nháy mắt khép lại, trong đầu Địch Lệ Nhiệt Ba mới cảm thấy bóng lưng nam nhân kia có chút quen mắt, phảng phất giống như đã gặp qua.

Nhưng rất nhanh thang máy đóng lại, đánh gãy suy nghĩ của cô.

Địch Lệ Nhiệt Ba lúc ấy không biết nam nhân kia là ai, ở ngày thứ hai liền biết, bởi vì nam nhân kia thành công lên tin tức giải trí, cùng cô ở một chỗ.

 Giật mình! Hàn Kiêu lại cùng nữ minh tinh nào đó nửa đêm riêng tư gặp mặt! Cùng vào cùng ra, hư hư thực thực ở chung!!

Hàn Kiêu hiện nay ở trên mạng, hai chữ này so với tiền còn hấp dẫn người hơn. Hắn luôn luôn biểu thị mình độc thân, bây giờ lại đột nhiên có bạn gái? Còn ở chung?

Chỉ một thoáng dẫn tới nổ toàn bộ vòng fan hâm mộ.

Fan hâm mộ Hàn Kiêu kiện nhà báo viết linh tinh, fan hâm mộ nhà khác lại gặm hạt dưa vây xem, cảm thán nam nhân tốt bị con cóc ghẻ ăn mất.
Đột nhiên thành con cóc ghẻ Địch Lệ Nhiệt Ba giờ phút này chính đau lòng nhức óc, khoanh tay tê tâm liệt phế.

Cô cùng Hàn Kiêu, đêm qua vậy mà chỉ cách nhau không phẩy không một milimet!

Không đúng, cô rõ ràng đã chạm qua vai của Hàn Kiêu!

Cô đã từng có cơ hội thân mật với Hàn Kiêu, vậy mà cô không có phát hiện!

Địch Lệ Nhiệt Ba mặt mũi tràn đầy bốn chữ "Biết vậy đã làm".

Không sao, không được khóc.

 "Chỉ là bỏ qua một cơ hội mà thôi, tiếp theo mình vẫn còn cảnh hôn, cảnh gường chiếu, cảnh kíƈɦ ŧìиɦ với Hàn Kiêu cơ mà."

Địch Lệ Nhiệt Ba kiên cường gạt lệ, mở Weibo, đăng nhập vào tài khoản giả, theo thói quen bắt đầu cùng fan hâm mộ chém gϊếŧ.

Dương Dương đến phòng liền nghe được câu nói này của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhịn nửa ngày mới nén giận vào phòng.

"Đang làm gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba biểu lộ nghiêm trọng, căm giận bất bình, "Có nhà báo nói em cùng Hàn Kiêu ở chung! Quá đáng ghét! Chỉ dựa vào một cái bóng lưng liền viết linh tinh, hủy hoại trong sạch của em, cho nên em đang dùng tài khoản giả mắng bọn họ!"

Dương Dương tiến tới nhìn xem, chỉ thấy đầu ngón tay Địch Lệ Nhiệt Ba nhanh chóng đánh chữ, ở trước mặt hắn không chút nào che dấu.

"Địch Lệ Nhiệt Ba không xứng? Vậy xin hỏi cô xứng sao?"

"Địch Lệ Nhiệt Ba không xinh đẹp? Không ưu tú? Ánh mắt cô từ khi nào bị mù vậy?"

"Địch Lệ Nhiệt Ba tính là thứ gì? Tôi cho cô biết, tôi đi coi bói, xin hỏi cô tính là thứ gì?"

"Đừng nói chuyện với tôi cảm ơn, tôi có bệnh thích sạch sẽ."

"Tôi là ai? Tôi là cha của cô!"

Thống thống khoái khoái mắng xong, Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu một cái, một bộ biểu lộ "Em vô tội nhất, em rất là ủy khuất, đều là lỗi của bọn họ", lên án nói: "Lão công, bọn họ nói chuyện quá ác độc!"
Xem hết từ ngữ thô tục của Địch Lệ Nhiệt Ba tâm tình Dương Dương cực độ phức tạp.

Hắn thực sự cảm tạ Địch Lệ Nhiệt Ba đối với hắn hạ thủ lưu tình.

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Dương: Kỳ thật, tên hỗn đản, cẩu nam nhân... Cũng rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương