Cốt Cách Mỹ Nhân
-
Chương 21: Ngoại truyện 3: Nếu có kiếp sau
Nghe nói, khi tiên hoàng còn tại vị, hoàng tử trong cung mạng đều khó giữ, mười người thì có đến bảy không qua nổi số chết yểu.
May thay, nàng là công chúa.
May thay, ca ca nàng yêu mến nhất, lại là Thái tử.
Mẫu phi chỉ có một người con gái là nàng, trong bao hậu phi, bà được xem là người thân tín nhất của Hoàng hậu. Khi ấy Thái tử ca ca vẫn còn là hoàng tử, thường hay ở trong cung mẫu phi với nàng. Khi ấy, ca ca không khoẻ, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, mỗi lần mẫu phi dỗ ca ca uống thuốc, nàng đều nằm nhoài bên mép giường ca ca, nghịch ống tay áo của huynh ấy.
Nghịch qua nghịch lại, cuốn luôn ống tay áo của ca ca vào ngón tay.
Chỉ cần nàng kéo nhẹ, bát thuốc ca ca bưng sẽ sóng sánh, trên tấm nệm bằng gấm sẽ luôn có những vệt nước thuốc màu nâu, mẫu phi sẽ vừa cười vừa mắng. Duy chỉ có lúc đó, đôi mắt đẹp như mực của ca ca mới lộ nét cười.
Tiên đế băng hà, hoàng tử thành thái tử, nàng không còn thấy ca ca nữa.
Chỉ có lần nghe mẫu phi nói, Thái tử bưng bát thuốc đứng trước cửa cung suốt một ngày một đêm, không thể động cũng không dám động. Nàng vô cùng hoảng sợ, lén lút chạy tới cửa cung, nhìn bóng áo trắng đang bưng bát thuốc đáng giá ngàn vàng.
Đêm đó, trời không trăng.
Thái tử ca ca bảy tuổi, nàng sáu tuổi.
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng khi nhớ lại đêm ấy, nàng vẫn thấy rõ mồn một như mới hôm qua. Nàng, Hạnh Hoa công chúa, kể từ lúc ấy, đã hiểu chuyện rồi.
Hằng ngày điều khiến nàng quan tâm nhất, không phải là Thái tử ca ca thì là ai. Thái tử có bị Thái hậu mắng không, có được Thái phó khen không, có ăn được không, ngủ có ngon không... Những điều đó, đều là những tin tức nàng phải lấy trang sức ra mua chuộc người bên cạnh Thái hậu mới có được, chỉ có những người bên cạnh Thái hậu mới biết rõ chuyện sinh hoạt hằng ngày của Thái tử, thậm chí một câu nói một lời ậm ừ cũng rõ.
Sau đó, nàng biết Thái tử đã có Thái tử phi.
Trong bức tranh được đưa đến, cô gái ấy là một người bình thường, ngoài vẻ dịu dàng và nét cười khó giấu trên gương mặt, còn có chút hồn nhiên và chút gì đó quật cường. Đó là những thứ nàng chưa từng có, là những thứ đã mất dần từ năm sáu tuổi sau khi nhìn thấy hình bóng cô đơn của ca ca ở cửa cung.
Bắt đầu từ lúc ấy, nàng không còn là người con gái duy nhất ca ca quen, không còn là muội muội huynh ấy từng nương tựa.
Hoặc có lẽ, Thái tử đã quên rồi, đã quên người có người muội muội này rồi.
Từ khi người trở thành Thái tử, chỉ có duy nhất một lần nàng được kề cận người, nhưng đó lại là đêm mẫu phi qua đời. Nàng khóc tới thiếp đi, khi ấy nàng như nghe thấy có người gọi: "Thái tử điện hạ."
Nàng ngoảnh đẩu lại, nhìn thấy người con trai có đôi mắt đen như mực, gương mặt tái nhợt, khoác chiếc áo lông cáo dày đứng ngoài cửa cung. Người không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tòa cung điện này chăm chú, đây là nơi người và nàng từng có phút giây vui vẻ thuở thiếu thời. Nàng nhìn Thái tử, nhớ lại rất nhiều chuyện hồi nhỏ, khi đẹp trời nàng sẽ cùng ca ca ngồi đọc sách bên hồ, khi mưa rơi, nàng sẽ ngắm mưa bên hồ cùng ca ca...
Bao kỉ niệm hạnh phúc tầng tầng lớp lớp rót vào lòng nàng.
Dẫu rằng Thái tử không nói một lời đã quay người bỏ đi, nhưng nàng biết, hai người họ có cùng một nỗi đau.
Nàng, Hạnh Hoa công chúa, kể từ lúc đó, chỉ còn lại một người thân duy nhất, Thái tử ca ca.
Thái hậu coi Thái tử như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, cấm túc Thái tử trong Đông cung bao nhiêu năm thậm chí khi biết lời đồn Thái tử phi và Tiểu Nam Thần Vương có tình cảm với nhau... Thái hậu lại để lộ với cận thần rằng, Tiểu Nam Thần Vương chinh chiến sa trường đã lâu, chưa một lần bại trận, không thể đắc tội, nếu hắn thích mỹ nhân thì cho hắn mỹ nhân, chỉ mong đổi được quãng đời còn lại bình an.
Nàng nghe vậy, hoảng tới đánh rơi bút: "Thái tử ca ca nói thế nào?" Gương mặt của người thị nữ đứng bên thay đổi, nhặt bút giúp nàng, khẽ lắc đầu: "Thái tử không nói một lời, làm như không nghe thấy."
Làm như không nghe thấy… Làm như không nghe thấy…
Ai mà không biết, ca ca là một con rối, tại vị mười năm, trước giờ chỉ là một kẻ câm?
Nhưng sao nàng có thể để người khác cướp đi thứ gì của ca ca.
Cả đêm nàng không chợp mắt, nghĩ trăm phương ngàn kế, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, dù mạng này không còn cũng phải lấy được mạng của Thái hậu, để Thái tử có thể thuận lợi lên ngôi, giành lại hoàng vị và người con gái mình yêu.
Không ngờ, Thái hậu lại đột tử.
Thái tử phong tỏa hoàng thành, không cho chiếu cao thiên hạ, lấy danh nghĩa của Thái hậu soạn ý chỉ đầu tiên, lệnh cho Thái tử phi nhập cung hoàn thành hôn lễ. Cùng ngày, mật chiếu cho Thanh Hà Thôi Thị vào cung.
Hôm đó, nàng nghe nói Thanh Hà Thôi Thị quỳ bên ngoài Đông cung suốt hai canh giờ, tới nửa đêm mới có thái giám đưa vào yết kiến.
Họ đã nói gì? Nàng không biết, nhưng lại mất ngủ cả đêm.
Hôm sau, Thái tử triệu nàng tới Đông cung.
Đông cung Thái tử, người ngoài cung chưa ai được thấy, vậy mà một công chúa như nàng lại có cơ hội được gặp? Ngày ấy, tuyết rơi nửa thước, tuy có cung nhân dọn ngay tức khắc, nhưng vẫn vấy ướt giày nàng. Nàng nghe tiếng tim mình đập thình thịch như tiếng trống, mỗi bước vào cung đều ngoan ngoãn hành lễ.
Người nằm trên giường sau cuộc trò chuyện thâu đêm với Thanh Hà Thôi Thị đã đượm vẻ mệt mỏi, dưới ánh sớm mai, gương mặt ấy càng phờ phạc, khiến người khác cũng phải e ngại.
Có người bưng thuốc tới, người cầm lấy chén thuốc, liên tục ho khẽ trong làn hơi nóng: "Hạnh Nhi."
Cả Đông cung rộng lớn lại yên tĩnh vô cùng, chỉ còn giọng nói của người.
Đó là cái tên người gọi nàng khi còn nhỏ. Hạnh Nhi, mỗi lần thốt lên hai từ này người cực kì dịu dàng, cũng chỉ có người sẽ gọi nàng như thế, đã mười năm rồi nàng không nghe thấy hai tiếng ấy.
Nàng bước qua, tựa vào giường, tựa bên cạnh người.
Vị Thái tử trước mắt, khẽ nhấp một ngụm thuốc, có vẻ như không muốn mà vẫn ép mình phải uống vậy. Người chậm rãi uống từng ngụm nhỏ rồi nói: "Ta đã định ngày cưới cho muội rồi."
Có thứ gì đó lặng lẽ vỡ tan trong tim, nàng khẽ vâng.
Thái tử ca ca chậm rãi nói, nàng phải gả tới Giang Thủy Dĩ Nam xa xôi, nơi có phong cảnh tuyệt lệ. Nàng nghe người nói, không quá nhiều lời, nếu nàng gả đi xa có thể giúp ca ca có được thiên hạ đương nhiên nàng sẽ vui vẻ mặc áo cưới, sẽ lấy chồng vì người duy nhất nàng yêu.
Hôm ấy, nàng ở trong cung Thái Tử từ sáng sớm tới chiều hôm, cận kề bầu bạn như ngày còn bé.
Mai đỏ khắc trên nền tuyết, nàng ngắm tuyết ngắm mai cùng người.
"Liễu tàn, sen rụng, mai vẹn nguyên." Người nhìn tuyết, không tỏ rõ thái độ, "Không biết sau khi xuất giá, muội còn được ngắm cảnh mai đỏ khắc trên nền tuyết này không."
Rồi nàng vội vã lấy chồng, chẳng bao lâu sau có tin Tiểu Nam Thần Vương mưu phản, Thái tử ban hình róc xương.
Sau đó, tin buồn Thái hậu băng hà được thông cáo, Thái tử lên ngôi, lấy hiệu là Đông Lăng đế.
Tối đó, phu quân của nàng cảm khái, chỉ cần Tiêu Nam Thần Vương chết, thiên hạ tất sẽ đại loạn, may thay nàng đã gả đi xa. Mối duyên tình giữa Thái tử phi và Tiểu Nam Thần Vương đến cả bách tính của Giang Thủy Dĩ Nam còn biết. Thậm chí phu quân của nàng còn đùa rằng, có khi Đông Lăng đế giận dữ vì hồng nhan nên mới làm ra chuyện ấy.
Nàng không nói gì.
Phải hay không phải thì chuyện cũng đã rồi.
Đông Lăng đế lên ngôi ba năm, bạo bệnh băng hà, không có con nối dòng thiên hạ đại loạn.
Còn Hạnh Hoa công chúa nàng, vì được gả đi xa mà tránh được cuộc chiến tranh giành ngôi báu ấy.
Sử sách ghi lại:
Hạnh Hoa công chúa và Đông Lăng đế tình cảm sâu đậm, sau gả tới Giang Thủy Dĩ Nam xa xôi.
Đế đăng cơ ba năm thì bạo bệnh băng hà, thiên hạ dấy phân tranh, công chúa lo cho nước nhà, năm sau buồn thương mà mất.
Thái tử ca ca.
Giang Thủy Dĩ Nam, khí hậu ôn hòa, duy chỉ có một điều tiếc nuối, đó là nơi đây... không có cảnh mai đỏ khắc trên nền tuyết.
Nếu có kiếp sau, vẫn nguyện kề bên, hạ ngắm sen nở, đông ngắm hồng mai.
- Hết ngoại truyện 3 -
May thay, nàng là công chúa.
May thay, ca ca nàng yêu mến nhất, lại là Thái tử.
Mẫu phi chỉ có một người con gái là nàng, trong bao hậu phi, bà được xem là người thân tín nhất của Hoàng hậu. Khi ấy Thái tử ca ca vẫn còn là hoàng tử, thường hay ở trong cung mẫu phi với nàng. Khi ấy, ca ca không khoẻ, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, mỗi lần mẫu phi dỗ ca ca uống thuốc, nàng đều nằm nhoài bên mép giường ca ca, nghịch ống tay áo của huynh ấy.
Nghịch qua nghịch lại, cuốn luôn ống tay áo của ca ca vào ngón tay.
Chỉ cần nàng kéo nhẹ, bát thuốc ca ca bưng sẽ sóng sánh, trên tấm nệm bằng gấm sẽ luôn có những vệt nước thuốc màu nâu, mẫu phi sẽ vừa cười vừa mắng. Duy chỉ có lúc đó, đôi mắt đẹp như mực của ca ca mới lộ nét cười.
Tiên đế băng hà, hoàng tử thành thái tử, nàng không còn thấy ca ca nữa.
Chỉ có lần nghe mẫu phi nói, Thái tử bưng bát thuốc đứng trước cửa cung suốt một ngày một đêm, không thể động cũng không dám động. Nàng vô cùng hoảng sợ, lén lút chạy tới cửa cung, nhìn bóng áo trắng đang bưng bát thuốc đáng giá ngàn vàng.
Đêm đó, trời không trăng.
Thái tử ca ca bảy tuổi, nàng sáu tuổi.
Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng khi nhớ lại đêm ấy, nàng vẫn thấy rõ mồn một như mới hôm qua. Nàng, Hạnh Hoa công chúa, kể từ lúc ấy, đã hiểu chuyện rồi.
Hằng ngày điều khiến nàng quan tâm nhất, không phải là Thái tử ca ca thì là ai. Thái tử có bị Thái hậu mắng không, có được Thái phó khen không, có ăn được không, ngủ có ngon không... Những điều đó, đều là những tin tức nàng phải lấy trang sức ra mua chuộc người bên cạnh Thái hậu mới có được, chỉ có những người bên cạnh Thái hậu mới biết rõ chuyện sinh hoạt hằng ngày của Thái tử, thậm chí một câu nói một lời ậm ừ cũng rõ.
Sau đó, nàng biết Thái tử đã có Thái tử phi.
Trong bức tranh được đưa đến, cô gái ấy là một người bình thường, ngoài vẻ dịu dàng và nét cười khó giấu trên gương mặt, còn có chút hồn nhiên và chút gì đó quật cường. Đó là những thứ nàng chưa từng có, là những thứ đã mất dần từ năm sáu tuổi sau khi nhìn thấy hình bóng cô đơn của ca ca ở cửa cung.
Bắt đầu từ lúc ấy, nàng không còn là người con gái duy nhất ca ca quen, không còn là muội muội huynh ấy từng nương tựa.
Hoặc có lẽ, Thái tử đã quên rồi, đã quên người có người muội muội này rồi.
Từ khi người trở thành Thái tử, chỉ có duy nhất một lần nàng được kề cận người, nhưng đó lại là đêm mẫu phi qua đời. Nàng khóc tới thiếp đi, khi ấy nàng như nghe thấy có người gọi: "Thái tử điện hạ."
Nàng ngoảnh đẩu lại, nhìn thấy người con trai có đôi mắt đen như mực, gương mặt tái nhợt, khoác chiếc áo lông cáo dày đứng ngoài cửa cung. Người không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tòa cung điện này chăm chú, đây là nơi người và nàng từng có phút giây vui vẻ thuở thiếu thời. Nàng nhìn Thái tử, nhớ lại rất nhiều chuyện hồi nhỏ, khi đẹp trời nàng sẽ cùng ca ca ngồi đọc sách bên hồ, khi mưa rơi, nàng sẽ ngắm mưa bên hồ cùng ca ca...
Bao kỉ niệm hạnh phúc tầng tầng lớp lớp rót vào lòng nàng.
Dẫu rằng Thái tử không nói một lời đã quay người bỏ đi, nhưng nàng biết, hai người họ có cùng một nỗi đau.
Nàng, Hạnh Hoa công chúa, kể từ lúc đó, chỉ còn lại một người thân duy nhất, Thái tử ca ca.
Thái hậu coi Thái tử như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, cấm túc Thái tử trong Đông cung bao nhiêu năm thậm chí khi biết lời đồn Thái tử phi và Tiểu Nam Thần Vương có tình cảm với nhau... Thái hậu lại để lộ với cận thần rằng, Tiểu Nam Thần Vương chinh chiến sa trường đã lâu, chưa một lần bại trận, không thể đắc tội, nếu hắn thích mỹ nhân thì cho hắn mỹ nhân, chỉ mong đổi được quãng đời còn lại bình an.
Nàng nghe vậy, hoảng tới đánh rơi bút: "Thái tử ca ca nói thế nào?" Gương mặt của người thị nữ đứng bên thay đổi, nhặt bút giúp nàng, khẽ lắc đầu: "Thái tử không nói một lời, làm như không nghe thấy."
Làm như không nghe thấy… Làm như không nghe thấy…
Ai mà không biết, ca ca là một con rối, tại vị mười năm, trước giờ chỉ là một kẻ câm?
Nhưng sao nàng có thể để người khác cướp đi thứ gì của ca ca.
Cả đêm nàng không chợp mắt, nghĩ trăm phương ngàn kế, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, dù mạng này không còn cũng phải lấy được mạng của Thái hậu, để Thái tử có thể thuận lợi lên ngôi, giành lại hoàng vị và người con gái mình yêu.
Không ngờ, Thái hậu lại đột tử.
Thái tử phong tỏa hoàng thành, không cho chiếu cao thiên hạ, lấy danh nghĩa của Thái hậu soạn ý chỉ đầu tiên, lệnh cho Thái tử phi nhập cung hoàn thành hôn lễ. Cùng ngày, mật chiếu cho Thanh Hà Thôi Thị vào cung.
Hôm đó, nàng nghe nói Thanh Hà Thôi Thị quỳ bên ngoài Đông cung suốt hai canh giờ, tới nửa đêm mới có thái giám đưa vào yết kiến.
Họ đã nói gì? Nàng không biết, nhưng lại mất ngủ cả đêm.
Hôm sau, Thái tử triệu nàng tới Đông cung.
Đông cung Thái tử, người ngoài cung chưa ai được thấy, vậy mà một công chúa như nàng lại có cơ hội được gặp? Ngày ấy, tuyết rơi nửa thước, tuy có cung nhân dọn ngay tức khắc, nhưng vẫn vấy ướt giày nàng. Nàng nghe tiếng tim mình đập thình thịch như tiếng trống, mỗi bước vào cung đều ngoan ngoãn hành lễ.
Người nằm trên giường sau cuộc trò chuyện thâu đêm với Thanh Hà Thôi Thị đã đượm vẻ mệt mỏi, dưới ánh sớm mai, gương mặt ấy càng phờ phạc, khiến người khác cũng phải e ngại.
Có người bưng thuốc tới, người cầm lấy chén thuốc, liên tục ho khẽ trong làn hơi nóng: "Hạnh Nhi."
Cả Đông cung rộng lớn lại yên tĩnh vô cùng, chỉ còn giọng nói của người.
Đó là cái tên người gọi nàng khi còn nhỏ. Hạnh Nhi, mỗi lần thốt lên hai từ này người cực kì dịu dàng, cũng chỉ có người sẽ gọi nàng như thế, đã mười năm rồi nàng không nghe thấy hai tiếng ấy.
Nàng bước qua, tựa vào giường, tựa bên cạnh người.
Vị Thái tử trước mắt, khẽ nhấp một ngụm thuốc, có vẻ như không muốn mà vẫn ép mình phải uống vậy. Người chậm rãi uống từng ngụm nhỏ rồi nói: "Ta đã định ngày cưới cho muội rồi."
Có thứ gì đó lặng lẽ vỡ tan trong tim, nàng khẽ vâng.
Thái tử ca ca chậm rãi nói, nàng phải gả tới Giang Thủy Dĩ Nam xa xôi, nơi có phong cảnh tuyệt lệ. Nàng nghe người nói, không quá nhiều lời, nếu nàng gả đi xa có thể giúp ca ca có được thiên hạ đương nhiên nàng sẽ vui vẻ mặc áo cưới, sẽ lấy chồng vì người duy nhất nàng yêu.
Hôm ấy, nàng ở trong cung Thái Tử từ sáng sớm tới chiều hôm, cận kề bầu bạn như ngày còn bé.
Mai đỏ khắc trên nền tuyết, nàng ngắm tuyết ngắm mai cùng người.
"Liễu tàn, sen rụng, mai vẹn nguyên." Người nhìn tuyết, không tỏ rõ thái độ, "Không biết sau khi xuất giá, muội còn được ngắm cảnh mai đỏ khắc trên nền tuyết này không."
Rồi nàng vội vã lấy chồng, chẳng bao lâu sau có tin Tiểu Nam Thần Vương mưu phản, Thái tử ban hình róc xương.
Sau đó, tin buồn Thái hậu băng hà được thông cáo, Thái tử lên ngôi, lấy hiệu là Đông Lăng đế.
Tối đó, phu quân của nàng cảm khái, chỉ cần Tiêu Nam Thần Vương chết, thiên hạ tất sẽ đại loạn, may thay nàng đã gả đi xa. Mối duyên tình giữa Thái tử phi và Tiểu Nam Thần Vương đến cả bách tính của Giang Thủy Dĩ Nam còn biết. Thậm chí phu quân của nàng còn đùa rằng, có khi Đông Lăng đế giận dữ vì hồng nhan nên mới làm ra chuyện ấy.
Nàng không nói gì.
Phải hay không phải thì chuyện cũng đã rồi.
Đông Lăng đế lên ngôi ba năm, bạo bệnh băng hà, không có con nối dòng thiên hạ đại loạn.
Còn Hạnh Hoa công chúa nàng, vì được gả đi xa mà tránh được cuộc chiến tranh giành ngôi báu ấy.
Sử sách ghi lại:
Hạnh Hoa công chúa và Đông Lăng đế tình cảm sâu đậm, sau gả tới Giang Thủy Dĩ Nam xa xôi.
Đế đăng cơ ba năm thì bạo bệnh băng hà, thiên hạ dấy phân tranh, công chúa lo cho nước nhà, năm sau buồn thương mà mất.
Thái tử ca ca.
Giang Thủy Dĩ Nam, khí hậu ôn hòa, duy chỉ có một điều tiếc nuối, đó là nơi đây... không có cảnh mai đỏ khắc trên nền tuyết.
Nếu có kiếp sau, vẫn nguyện kề bên, hạ ngắm sen nở, đông ngắm hồng mai.
- Hết ngoại truyện 3 -
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook