Sau mấy ngày ở chung với Giang Úc, Tống An Ninh dần đà hiểu được tính tình của hắn.
Tuy dễ bị chọc giận, nhưng cũng dễ dỗ.

Không sai, chỉ một hộp bánh quy tự làm thôi cũng đã khiến cho Giang Úc ở trong phòng một mình nhớ về Tần Ngưng suốt cả buổi sáng.
Tống An Ninh thuận lý thành chương rảnh rỗi cả buổi, mãi đến giữa trưa Giang Úc mới mặc vest đi ra, đôi mắt sưng đỏ thấy rõ.
Tống An Ninh cảm thán, đúng là si tình boy.
"Sao cô biết về chuyện bánh quy?" Ánh mắt Giang Úc nhìn về phía Tống An Ninh tràn đầy hoài nghi.
Tống An Ninh bình tĩnh giải thích: "Lúc trước uống say anh có nói qua."
Giang Úc mờ mịt, "Tôi có nói sao?"
Tống An Ninh cười: "Người say sao nhớ được mình từng nói cái gì? Anh không nói thì làm sao tôi biết được chuyện bí mật như vậy?"
Giang Úc mím môi, không nói gì.
Hắn đã từng say rượu mấy lần, lần nào uống say cũng mất trí, hoàn toàn không nhớ rõ mình từng nói gì làm gì.
Nhưng nhìn mặt Tống An Ninh, nhắc tới một số chuyện có liên quan đến Tần Ngưng hẳn cũng rất bình thường.
Đáy lòng bớt đi mấy phần cảnh giác và hoài nghi Tống An Ninh.
Thấy thần sắc hắn hơi hoà hoãn, Tống An Ninh biết rằng hắn tin mình, lại gần duỗi thẳng chiếc cà vạt lại cho hắn, "Anh ăn mặc như vậy là định ra ngoài hả?"
Giang Úc lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với cô, "Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến."
"Ừm, đi đường cẩn thận, về sớm nhé."
Thật ra Giang Úc khá rảnh, nhờ có anh trai phụ trách toàn quyền xử lý công ty.

Bình thường cũng chỉ cần thỉnh thoảng đến công ty điểm danh thôi là mỗi tháng đều dễ dàng được chia tiền hoa hồng rồi.
Suốt ngày nhàn rỗi không có chuyện gì mới có nhiều thời gian rảnh chơi trò thế thân với Tống An Ninh.
Không giống như Triệu Tư Ngang, chỉ có thể tranh thủ thời gian tan tầm để thuê cô làm thêm.
Vì công việc làm thêm buổi tối, Tống An Ninh đã tìm hiểu kĩ, từ cuộc đời đến thói quen ăn uống của Triệu Tư Ngang.
Đến 5 giờ, đúng giờ tan tầm, về nhà thay một bộ váy màu trắng, vén mái tóc đen nhánh ra sau đầu, chỉ chải phần mái rủ xuống hai bên thái dương.
5 giờ 50 phút, cô chạy đến nơi làm việc, Triệu Tư Ngang ngồi ở đó, trước mặt là một ly cà phê đã thấy đáy, chắc hẳn cũng đợi khá lâu.
"Xin lỗi Triệu tiên sinh, trên đường bị kẹt xe, cũng may mà không đến trễ.


Không có nhiều thời gian lắm nên tôi sẽ nói sơ qua cho anh về nội dung công việc nhé," Tống An Ninh thở hồng hộc: "Là như vậy, tôi làm thế thân cho người lòng của anh, ăn chung chơi chung không ngủ chung, tiền lương phải trả trước, bất kể là phong cách ăn mặc hay là ngôn ngữ cử chỉ tôi đều có thể thỏa mãn sở thích của anh.

Sau khi công việc kết thúc nếu anh không hài lòng với sự phục vụ của tôi thì bên tôi có dịch vụ khiếu nại, không hài lòng chỗ nào anh có thể nói cho tôi, lần sau tôi sẽ cố gắng cải thiện, nỗ lực đề cao trải nghiệm khách hàng.

Những điều tôi vừa nói, anh hiểu không?"
Triệu Tư Ngang cười ôn hoà: "Hiểu."
"Vậy là tốt rồi.

Thế hôm nay anh muốn tôi phục vụ ăn hay chơi? Hai tiếng có hạn, tôi đề xuất ăn tối nhé, vừa đủ thời gian."
"Không cần, ngồi xuống đi."
Tống An Ninh ngồi xuống trước mặt hắn, nhân viên phục vụ đưa tới một ly cà phê.
"Chúng ta tâm sự đã."
"Chỉ tâm sự thôi?"
Triệu Tư Ngang gật đầu, hỏi: "Tôi vẫn chưa biết sự lựa chọn của Tống tiểu thư là gì? Đến chỗ tôi làm, hay là tiếp tục làm cho Giang Úc."
Tống An Ninh cười nói: "Rất cảm ơn sự thưởng thức và ghi nhận của Triệu tiên sinh đối với năng lực của tôi.

Thật ra khi Triệu tiên sinh đưa ra kiến nghị đi ăn máng khác tôi thực sự đã động lòng, dù gì một ông chủ văn nhã lịch sự lại ra tay hào phóng như Triệu tiên sinh đây cũng không nhiều lắm."
"Nhưng tôi là người lười thay đổi hoàn cảnh.

Cũng làm việc cho Giang tiên sinh một khoảng thời gian rồi, đã khá quen với hoàn cảnh công việc bên Giang tiên sinh.

Hơn nữa từ khi tôi nói muốn đi ăn máng khác, Giang tiên sinh còn rất chân thành đưa ra một loạt phúc lợi để níu kéo tôi nữa.

Tôi là người dễ niệm tình cũ, trong tình huống này thật sự không có cách nào nhẫn tâm đến bên Triệu tiên sinh được, vậy nên xin Triệu tiên sinh hãy hiểu cho."
"Tôi hiểu rồi."
"Cảm ơn anh đã thông cảm.

Thật ra làm bán thời gian cũng khá tốt mà, làm việc full time lãng phí thời gian lắm, anh lại không có thì giờ." Tống An Ninh cúi đầu nhìn đồng hồ, "Triệu tiên sinh, 6 giờ rồi."

Triệu Tư Ngang hứng thú dạt dào nhìn cô, "Tôi rất chờ mong màn biểu hiện kế tiếp của Tống tiểu thư đấy."
Hắn trước sau vẫn duy trì thái độ tỉnh táo, dùng thái độ xem kịch đối mặt với Tống An Ninh.
Buổi đầu tiên đi làm, Tống An Ninh có thể hiểu được tâm lý của Triệu Tư Ngang.
Vì để phục vụ ông chủ tốt hơn, làm ông chủ có thể đắm chìm nhanh hơn, Tống An Ninh cảm thấy mình nên chủ động ra tay.
Ra hiệu gọi nhân viên phục vụ, gọi một cốc sữa bò nóng.
"Không thích cà phê sao?"
Tống An Ninh cười, "Là gọi cho anh đấy, đừng uống nhiều cà phê quá, dạ dày anh không tốt, uống chút sữa bò vô để làm dịu dạ dày đi.

Em không nhắc, anh cũng nên ghi nhớ điều này nhé."
Đáy mắt Triệu Tư Ngang đầy sự nghiền ngẫm, không nói gì.
Nhân viên bưng cốc sữa cho Triệu Tư Ngang, Triệu Tư Ngang để ở một bên cũng không đụng vào nó.

Tống An Ninh chú ý tới trên mu bàn tay của hắn có một vết xước khá nổi bật, nhíu mày nhìn gần hơn: "Tay anh bị làm sao vậy? Bị mèo cào sao? Vết xước dài như vậy mà không xử lý à?"
Triệu Tư Ngang nhàn nhạt cười nói: "Trong nhà có nuôi một con mèo móng vuốt hơi dài, không nghe lời lắm, chỉ bị cào một cái cũng chẳng phải chuyện gì to tát."
Tống An Ninh nói với giọng điệu bất lực: "Anh cứ nghĩ đơn giản vậy.

Tuy rằng không phải chuyện lớn, nhưng bình thường vẫn phải chú ý một chút, lỡ như miệng vết thương bị nhiễm trùng thì sao đây?"
Ý cười trong mắt Triệu Tư Ngang phai nhạt mấy phần, bưng cốc sữa lên uống một ngụm, lại không nói nữa.
Điện thoại vang lên tiếng chuông, Triệu Tư Ngang nhận cuộc gọi, không biết nghe được cái gì, hắn liếc nhìn Tống An Ninh một cái, đứng dậy, "Đi với tôi đến chỗ này."
"Được."
Ngồi trên xe, Tống An Ninh cột kỹ đai an toàn, làm như lơ đãng hỏi: "Tư Ngang, chúng ta đi đâu vậy?"
Triệu Tư Ngang nhíu mày, nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn Tống An Ninh, ý cười trong đáy mắt đột nhiên biến mất, lộ ra hàn ý khiếp người, "Cô vừa gọi tôi là gì?"
Tống An Ninh như trêu chọc nhìn hắn, "Tư Ngang, làm sao vậy? Triệu tiên sinh nhạy cảm thế hả, không thể gọi anh như vậy sao?"
Triệu Tư Ngang lạnh lùng nhìn cô, trầm mặc không nói.
"Anh làm sao vậy? Hôm nay kỳ lạ ghê, đi nhanh đi." Cô lấy từ trong ngăn kéo ô tô ra một que kẹo mút trước mặt Triệu Tư Ngang, xé vỏ nhét vào trong miệng, "Ngọt thật."
Triệu Tư Ngang hơi nhíu mày, "Ai nói cho cô biết chỗ này có kẹo mút?"

Tống An Ninh nghi hoặc nhìn hắn, "Tôi chỉ tò mò thôi, ai mà biết bên trong thực sự có kẹo.

Chỉ là một que kẹo mút thôi mà, có cần phải nghiêm trọng vậy không? Buổi tối tôi vẫn chưa ăn cơm nên hơi đói."
Tay điều khiển vô lăng càng nắm chặt hơn, cuối cùng thì Triệu Tư Ngang đã hiểu tại sao Giang Úc lại để Tống An Ninh ở bên cạnh mình.
Quá giống.
Không chỉ gương mặt mà bất kể là thần thái hay là khí chất, đều giống đến tám phần.
Bảo sao Giang Úc không nỡ buông tay.
Chân nhấn ga, hai mươi phút sau, xe đỗ lại ở một toà nhà cao ốc, đèn đuốc sáng trưng.
Tống An Ninh đi theo hắn xuống xe vào trong, có trợ lý đã chờ sẵn ở trước toà nhà, vừa thấy hắn liên vội vàng chạy đến đón, "Triệu tiên sinh, phía Lâm thị..."
Triệu Tư Ngang giơ tay ra hiệu anh ta ngừng nói, liếc nhìn Tống An Ninh một cái.
Trợ lý hiểu ý, không nói nữa.
Tống An Ninh trầm mặc đi đằng sau Triệu Tư Ngang, bất động thanh sắc đánh giá bốn phía.
Nếu cô đoán không lầm, Triệu Tư Ngang về công ty hẳn là để họp đột xuất.
Tống An Ninh không có ý kiến, dù gì công việc đã chốt, còn muốn sắp xếp như nào là chuyện của Triệu Tư Ngang.
Vào thang máy đến văn phòng làm việc của hắn.
Cô được mời vào phòng nghỉ của Triệu Tư Ngang, nhìn đám nhân viên đang hối hả trong phòng họp, cô nhàm chán chống cằm lắng nghe.
Là một dự án thu mua xảy ra vấn đề, hình như là do sơ suất.

Nhân viên ai cũng nơm nớp lo sợ không dám lên tiếng, còn Triệu Tư Ngang đã mất đi sự điềm tĩnh của thường ngày, giọng điệu dạy dỗ lại nhân viên cũng trở nên khó nghe hơn.
Chờ sau khi toàn bộ nhân viên bị đuổi đi tăng ca hết, Triệu Tư Ngang nhìn Tống An Ninh ngồi nghịch điện thoại trên ghế sô pha, ánh đèn bàn mờ ảo chiếu vào sườn mặt quen thuộc, ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Tư Ngang mới dần dần có một chút độ ấm.
Hắn nỗ lực suốt mấy năm qua, tất cả đều là vì để Tần Ngưng thấy được một màn như vậy.
Nhưng hôm nay Tần Ngưng lại không thể chứng kiến.
Tống An Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tư Ngang, đúng lúc va chạm vào tầm mắt của hắn, sự nhớ nhung và nuối tiếc hiện rõ trong đấy.
Cô đi đến trước bàn làm việc, ý cười càng sâu thêm.
"Sao anh lại giận dữ như vậy?"
"Biết công nghệ điện tử Nhất Thắng không?"
【Là công ty của gia tộc kẻ phản diện đã từng bạo lực học đường anh ta hồi du học ở nước ngoài, còn suýt chút nữa làm hại Tần Ngưng.】
Năm đó Triệu gia đang trên đà phá sản, Lâm gia thấy chết mà không cứu thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, suýt chút nữa thì bị thu mua lại.

Vì để không khiến cho Triệu Tư Ngang bị liên lụy, hắn được gửi đi du học nước ngoài.
Hồi ở trong nước, có một đám con ông cháu cha xảy ra xích mích với nhóm bạn nhà giàu của Triệu Tư Ngang, bấy giờ Triệu Tư Ngang cô đơn lẻ bóng, đụng phải bọn họ, tất nhiên họ sẽ không bỏ qua.
Bạo lực học đường cũng không phải hiếm thấy ở nước ngoài.


Khoảng thời gian du học ấy, có thể nói là giai đoạn gian nan và thống khổ nhất trong cuộc đời Triệu Tư Ngang.
Mãi đến khi Tần Ngưng xuất hiện.
Triệu Tư Ngang đúng thật là kẻ tàn nhẫn, lại còn rất có dã tâm, để trả thù mà nỗ lực phấn đấu, trăm phương ngàn kế tìm cách lật đổ hẳn một cái tập đoàn và chiếm đoạt nó, rình rập suốt 5 năm.
Tống An Ninh hiểu ra, "Biết sơ sơ."
"Anh mất 5 năm, cuối cùng cũng chiếm đoạt được sản nghiệp của Lâm gia cho riêng mình, khoảnh khắc quan trọng như vậy, em không muốn nói gì ư?"
Nói cái gì? Nói anh là đồ phế vật, mất hẳn 5 năm để thiên lương vương phá (*)? Đúng là hạ thấp giá trị của bá đạo tổng tài.
(*) Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản đi".

Thiên lương nghĩa là trời lạnh, vương ở đây là Vương thị, phá là phá sản.

Giống như kiểu này này, một ngày vua đang đứng ngắm cảnh đột nhiên buông một câu: "trời hôm nay lạnh quá, abc nên nghỉ ngơi đi" liền có kẻ dưới tiễn zong abc "đi nghỉ mát" nhưng người ngoài không biết đây là do vua làm.

"Chúc mừng."
Triệu Tư Ngang nặng nề nhìn cô, "Chúc mừng?"
"Anh biết mà, dù anh có làm cái gì đi chăng nữa em đều ủng hộ anh, vĩnh viễn đứng về phía anh," Cô lục từ trong ngăn kéo tủ cạnh ghế sô pha ra một cái băng gâu, dán lên mu bàn tay Triệu Tư Ngang, che đậy vết xước sưng đỏ, "Công việc là công việc, nhưng vẫn phải nhớ chú ý đến sức khoẻ.

Còn chưa kịp ăn tối phải không? Em đã đặt cơm hộp cho anh rồi, là món anh thích ăn đấy, đợi lát nữa sẽ giao hàng đến."
Triệu Tư Ngang không thích dùng băng gâu để dán lên những vết thương bé nhỏ không đáng kể như này.

Sự tồn tại của băng gâu như đang nhắc nhở hắn ngu ngốc bao nhiêu khi để bị thương vậy.
Hắn nhìn nụ cười đơn thuần của Tống An Ninh, "Tôi đã điều tra về cô.

Lớn lên trong gia đình đơn thân, sau đó lại đi theo mẹ gả cho cha kế hiện tại.

Học đại học cấp ba, làm công việc cấp ba, các mối quan hệ cấp ba, bản thân cô cũng chỉ cấp ba.

Mà Tần Ngưng đã đứng thứ nhất từ khi còn nhỏ, piano khiêu vũ cái gì cũng biết, sau đó còn du học nước ngoài, lấy được bằng tốt nghiệp của trường đại học danh giá.

Ngoại trừ gương mặt này ra, cô có chỗ nào so sánh được với cô ấy? Hay là, do cô khiếm khuyết tình cảm từ nhỏ cho nên mới muốn trải nghiệm thử cảm giác được yêu thương giả dối trong mối quan hệ bệnh hoạn này?"
Tống An Ninh cong mắt, không chút nào bị lời nói của Triệu Tư Ngang ảnh hưởng đến tâm tình, "Nếu Triệu tiên sinh muốn biết nguyên nhân, sau này có thể tuyển tôi làm thêm nhiều hơn, lâu rồi anh sẽ biết vì sao tôi muốn làm công việc này.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương