Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết
-
Chương 31
Vẻ ngoài của xà mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, đôi mắt yêu mị câu hồn đoạt phách, môi đỏ đầy đặn diễm lệ, thân khoác sa mỏng da trắng nõn nà, da thịt bạch ngọc như ẩn như hiện dưới sa mỏng, dáng người quyến rũ mị hoặc, nếu không phải nửa người dưới là thân rắn, không biết có thể mê hoặc tâm hồn của biết bao người.
Thẩm Tu Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy xà yêu nên sắc mặt hơi ngẩn ngơ, nghĩ đến tình cảnh hiện nay giữa mày hơi không khỏi nhíu lại không dễ thấy.
Tự Ngọc hoàn toàn cứng ngắc ngay tại chỗ, da mặt của xà yêu này còn xuất sắc hơn nàng rất nhiều, phong thái mê hoặc của người ta không phải quyến rũ bình thường, mà là từ trong xương.
Xà yêu nhìn thấy Thẩm Tu Chỉ, đôi mắt yêu mị hơi hơi tỏa sáng, lưỡi rắn khẽ phun ra liế.m liế.m môi đỏ đầy đặn, quyến rũ từ trên cây uốn lượn xuống, vặn vẹo thân mình đi đến gần chỗ của bọn họ.
Đôi mắt tập trung nhìn chằm chằm Thẩm Tu Chỉ, nhưng lời lại đang nói với Tự Ngọc.
“Sư tử muội muội từ đâu có được cực phẩm này, dáng vẻ đẹp như thế khiến tỷ tỷ vừa thấy đã mê muội, nơi núi hoang động khô này đã lâu không thấy người, ta ở đây hết sực tịch mịch, muội muội có thể nhường công tử này cho tỷ tỷ không?”
Xà yêu bản tính hung tàn nhưng dẫu sao vẫn kiêng dè Tự Ngọc sư tử ngàn năm, tuy rằng nàng ta không nhìn thấy nàng có chút tu vi nào, nhưng không có nghĩa đây là kẻ vô dụng, có thể đã tu luyện tới cảnh giới nhất định giấu đi tu vi quanh thân.
Tự Ngọc lần đầu trông thấy đuôi rắn lớn như vậy, tim mật nàng gần như muốn vỡ tan, nghe vậy không tự giác đứng lên, lại bị Thẩm Tu Chỉ duỗi tay giữ chặt.
Cả người hắn thoạt nhìn rất suy yếu, một hai phen lăn qua lộn lại dường như đã sớm không còn sức lực ban đầu, nhìn cực kỳ yếu đuối, cánh môi không chút huyết sắc khẽ mấp máy, lời thốt ra chỉ còn hơi: “Đừng đi…”
Tự Ngọc nhìn thấy thế đau lòng muốn hỏng rồi, nàng cũng không nghĩ tới chuyện nhường hắn cho người khác, đây chính là miếng thịt nàng cực khổ lắm mới ngậm đến bên miệng, còn chưa ăn được mấy miếng đâu!
Xà yêu thấy thế đôi mắt tối sầm lại, đuôi rắn thô như người trưởng thành vung ra, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Tự Ngọc, đột đột mở cái mồm to như chậu máu hướng về phía nàng, tấm da mỹ nhân chợt biến thành cái đầu rắn thật lớn, răng nanh sắc nhọn cực kỳ kh.ủng bố.
Tự Ngọc bị cả kinh hai mắt trừng to, nhìn đăm đăm cái răng kia, nó bén nhọn sắc bén hơn nàng nhiều, nàng sợ tới mức vội vàng run run rẩy rẩy đứng lên, tay lại bị Thu Chỉ kéo lấy nên không cách nào ngồi dậy, trong lúc nhất thời khó cả đôi đường.
Đôi mắt Thẩm Tu Chỉ cực kỳ thâm trầm, lôi kéo Tự Ngọc cực kỳ suy yếu nói: “Ngọc Nhi, ta không muốn…”
Tự Ngọc càng thêm khó xử, nàng trộm liếc mắt nhìn cái đuôi xà yêu, cả người có chút choáng váng, nàng lẩm bẩm nói: “Cái đuôi của ngươi thật là đẹp mắt……”
Xà yêu nghe vậy hoàn toàn không kiên nhẫn, đuôi rắn thô to quấy tới.
Tự Ngọc lập tức nhảy dựng lên, xoay người tránh đi, đuôi rắn đánh tới trên thân cây bên cạnh, nhẹ nhàng chặn ngang lưng đánh gãy cái cây đó.
Tự Ngọc thả người rơi xuống ở nơi xa, sắc mặt nghiêm trọng, đây chính là yêu quái tu luyện trăm năm, tuy rằng nàng đã sống ngàn năm nhưng căn cơ kém nhau quá xa, căn bản không đủ để người ta nhét kẽ răng, khối thịt đến bên miệng này sợ là phải quẳng đi rồi.
Xà yêu thấy nàng trốn xa như vậy, trông đã biết là giống cái chưa hiểu việc đời, không khỏi xoắn thân mình cười nhạt một tiếng, cái đuôi quấn lên Thẩm Tu Chỉ, nửa người trên sấn tới gần, lưỡi rắn nhẹ phun ra bên mặt hắn: “Công tử, dáng vẻ ngươi thật tuấn tú quá, rất xứng đối với ta, nếu đã không thích con thú thô lỗ như nàng ta thì chi bằng thử ôn nhu hương của ta xem, đảm bảo sẽ khiến ngươi vui đến quên cả trời đất ~”
Thẩm Tu Chỉ thấy Tự Ngọc vẫn không nhúc nhích, nghe vậy phảng phất như không hề nghe thấy.
Xà yêu thấy thế lập tức nhìn về phía Tự Ngọc mở cái mồm to như chậu máu ra: “Còn không mau đi sao, có phải muốn tỷ tỷ một ngụm ăn luôn ngươi không?”
Tự Ngọc thấy cái miệng rộng cùng răng nanh đó, đều choáng váng như muốn nôn mửa, nàng chỉ đành phải xoay người đi ra ngoài, nhưng vừa nhớ tới ánh mắt kia của Thẩm Tu Chỉ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Xà yêu thấy nàng lề mà lề mề, nhất thời trong lòng sinh nghi, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Tự Ngọc.
Bộ dáng Thẩm Tu Chỉ suy yếu vô lực lập tức biến đổi, đôi mắt đột ngột trở nên lạnh thấu xương, duỗi tay chỉ, đem hết toàn lực đánh về phía đỉnh đầu xà yêu từ trên xuống dưới, cánh tay vốn đã bị thương rách ra, hiện nay càng nứt ra thêm một cái miệng to, máu thuận theo cánh tay uốn lượn chảy xuống, nháy mắt đã tới giữa những ngón tay.
Yêu quái đương nhiên sẽ có mệnh môn, xà yêu càng thế, một chỗ ở đuôi, một chỗ ở đỉnh đầu, chắc chắn không có ngoại lệ.
“A……!” Xà yêu cảm giác đỉnh đầu cháy đau bỏng rát, lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tự Ngọc vội vàng quay đầu lại nhìn, xà yêu kia dường như đang phát điên, duỗi tay ấn đầu liều mạng vặn vẹo, đỉnh đầu giống như bị phỏng một miếng da, không còn tóc đen nhánh xinh đẹp như lúc trước, nhìn qua chỉ thấy một mảnh máu thịt mơ hồ.
Xà yêu đau đến muốn chết, đuôi rắn khổng lồ vung qua hất văng Thẩm Tu Chỉ ra ngoài.
Thẩm Tu Chỉ té ngã trên mặt đất, ngũ tạng đều chấn động, lồ.ng ngực máu huyết sôi trào phun ra một ngụm máu tươi.
“Thứ không biết tốt xấu, bổn xà coi trọng ngươi là phúc khí ngươi tu luyện từ kiếp trước, dám đối xử với ta như vậy!” Xà yêu trừng to hai mắt, trong mắt hiện yêu sắc, giận đến mặt mày vặn vẹo dữ tợn.
Thẩm Tu Chỉ ngã trên mặt đất phảng phất như chỉ còn lại một hơi, đôi mắt kia xuyên thấu qua xà yêu nhìn về phía nàng ở xa xa, giống như cảnh tượng mấy chục kiếp trước chết trước mặt nàng.
Tự Ngọc không khỏi nhớ tới trước đó hắn đã tắm rửa trấn an mình, lập tức đầu nóng lên, không màng chết sống mà xông lên trước.
Thẩm Tu Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy xà yêu nên sắc mặt hơi ngẩn ngơ, nghĩ đến tình cảnh hiện nay giữa mày hơi không khỏi nhíu lại không dễ thấy.
Tự Ngọc hoàn toàn cứng ngắc ngay tại chỗ, da mặt của xà yêu này còn xuất sắc hơn nàng rất nhiều, phong thái mê hoặc của người ta không phải quyến rũ bình thường, mà là từ trong xương.
Xà yêu nhìn thấy Thẩm Tu Chỉ, đôi mắt yêu mị hơi hơi tỏa sáng, lưỡi rắn khẽ phun ra liế.m liế.m môi đỏ đầy đặn, quyến rũ từ trên cây uốn lượn xuống, vặn vẹo thân mình đi đến gần chỗ của bọn họ.
Đôi mắt tập trung nhìn chằm chằm Thẩm Tu Chỉ, nhưng lời lại đang nói với Tự Ngọc.
“Sư tử muội muội từ đâu có được cực phẩm này, dáng vẻ đẹp như thế khiến tỷ tỷ vừa thấy đã mê muội, nơi núi hoang động khô này đã lâu không thấy người, ta ở đây hết sực tịch mịch, muội muội có thể nhường công tử này cho tỷ tỷ không?”
Xà yêu bản tính hung tàn nhưng dẫu sao vẫn kiêng dè Tự Ngọc sư tử ngàn năm, tuy rằng nàng ta không nhìn thấy nàng có chút tu vi nào, nhưng không có nghĩa đây là kẻ vô dụng, có thể đã tu luyện tới cảnh giới nhất định giấu đi tu vi quanh thân.
Tự Ngọc lần đầu trông thấy đuôi rắn lớn như vậy, tim mật nàng gần như muốn vỡ tan, nghe vậy không tự giác đứng lên, lại bị Thẩm Tu Chỉ duỗi tay giữ chặt.
Cả người hắn thoạt nhìn rất suy yếu, một hai phen lăn qua lộn lại dường như đã sớm không còn sức lực ban đầu, nhìn cực kỳ yếu đuối, cánh môi không chút huyết sắc khẽ mấp máy, lời thốt ra chỉ còn hơi: “Đừng đi…”
Tự Ngọc nhìn thấy thế đau lòng muốn hỏng rồi, nàng cũng không nghĩ tới chuyện nhường hắn cho người khác, đây chính là miếng thịt nàng cực khổ lắm mới ngậm đến bên miệng, còn chưa ăn được mấy miếng đâu!
Xà yêu thấy thế đôi mắt tối sầm lại, đuôi rắn thô như người trưởng thành vung ra, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Tự Ngọc, đột đột mở cái mồm to như chậu máu hướng về phía nàng, tấm da mỹ nhân chợt biến thành cái đầu rắn thật lớn, răng nanh sắc nhọn cực kỳ kh.ủng bố.
Tự Ngọc bị cả kinh hai mắt trừng to, nhìn đăm đăm cái răng kia, nó bén nhọn sắc bén hơn nàng nhiều, nàng sợ tới mức vội vàng run run rẩy rẩy đứng lên, tay lại bị Thu Chỉ kéo lấy nên không cách nào ngồi dậy, trong lúc nhất thời khó cả đôi đường.
Đôi mắt Thẩm Tu Chỉ cực kỳ thâm trầm, lôi kéo Tự Ngọc cực kỳ suy yếu nói: “Ngọc Nhi, ta không muốn…”
Tự Ngọc càng thêm khó xử, nàng trộm liếc mắt nhìn cái đuôi xà yêu, cả người có chút choáng váng, nàng lẩm bẩm nói: “Cái đuôi của ngươi thật là đẹp mắt……”
Xà yêu nghe vậy hoàn toàn không kiên nhẫn, đuôi rắn thô to quấy tới.
Tự Ngọc lập tức nhảy dựng lên, xoay người tránh đi, đuôi rắn đánh tới trên thân cây bên cạnh, nhẹ nhàng chặn ngang lưng đánh gãy cái cây đó.
Tự Ngọc thả người rơi xuống ở nơi xa, sắc mặt nghiêm trọng, đây chính là yêu quái tu luyện trăm năm, tuy rằng nàng đã sống ngàn năm nhưng căn cơ kém nhau quá xa, căn bản không đủ để người ta nhét kẽ răng, khối thịt đến bên miệng này sợ là phải quẳng đi rồi.
Xà yêu thấy nàng trốn xa như vậy, trông đã biết là giống cái chưa hiểu việc đời, không khỏi xoắn thân mình cười nhạt một tiếng, cái đuôi quấn lên Thẩm Tu Chỉ, nửa người trên sấn tới gần, lưỡi rắn nhẹ phun ra bên mặt hắn: “Công tử, dáng vẻ ngươi thật tuấn tú quá, rất xứng đối với ta, nếu đã không thích con thú thô lỗ như nàng ta thì chi bằng thử ôn nhu hương của ta xem, đảm bảo sẽ khiến ngươi vui đến quên cả trời đất ~”
Thẩm Tu Chỉ thấy Tự Ngọc vẫn không nhúc nhích, nghe vậy phảng phất như không hề nghe thấy.
Xà yêu thấy thế lập tức nhìn về phía Tự Ngọc mở cái mồm to như chậu máu ra: “Còn không mau đi sao, có phải muốn tỷ tỷ một ngụm ăn luôn ngươi không?”
Tự Ngọc thấy cái miệng rộng cùng răng nanh đó, đều choáng váng như muốn nôn mửa, nàng chỉ đành phải xoay người đi ra ngoài, nhưng vừa nhớ tới ánh mắt kia của Thẩm Tu Chỉ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Xà yêu thấy nàng lề mà lề mề, nhất thời trong lòng sinh nghi, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Tự Ngọc.
Bộ dáng Thẩm Tu Chỉ suy yếu vô lực lập tức biến đổi, đôi mắt đột ngột trở nên lạnh thấu xương, duỗi tay chỉ, đem hết toàn lực đánh về phía đỉnh đầu xà yêu từ trên xuống dưới, cánh tay vốn đã bị thương rách ra, hiện nay càng nứt ra thêm một cái miệng to, máu thuận theo cánh tay uốn lượn chảy xuống, nháy mắt đã tới giữa những ngón tay.
Yêu quái đương nhiên sẽ có mệnh môn, xà yêu càng thế, một chỗ ở đuôi, một chỗ ở đỉnh đầu, chắc chắn không có ngoại lệ.
“A……!” Xà yêu cảm giác đỉnh đầu cháy đau bỏng rát, lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Tự Ngọc vội vàng quay đầu lại nhìn, xà yêu kia dường như đang phát điên, duỗi tay ấn đầu liều mạng vặn vẹo, đỉnh đầu giống như bị phỏng một miếng da, không còn tóc đen nhánh xinh đẹp như lúc trước, nhìn qua chỉ thấy một mảnh máu thịt mơ hồ.
Xà yêu đau đến muốn chết, đuôi rắn khổng lồ vung qua hất văng Thẩm Tu Chỉ ra ngoài.
Thẩm Tu Chỉ té ngã trên mặt đất, ngũ tạng đều chấn động, lồ.ng ngực máu huyết sôi trào phun ra một ngụm máu tươi.
“Thứ không biết tốt xấu, bổn xà coi trọng ngươi là phúc khí ngươi tu luyện từ kiếp trước, dám đối xử với ta như vậy!” Xà yêu trừng to hai mắt, trong mắt hiện yêu sắc, giận đến mặt mày vặn vẹo dữ tợn.
Thẩm Tu Chỉ ngã trên mặt đất phảng phất như chỉ còn lại một hơi, đôi mắt kia xuyên thấu qua xà yêu nhìn về phía nàng ở xa xa, giống như cảnh tượng mấy chục kiếp trước chết trước mặt nàng.
Tự Ngọc không khỏi nhớ tới trước đó hắn đã tắm rửa trấn an mình, lập tức đầu nóng lên, không màng chết sống mà xông lên trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook