Công Tử Tiếu
-
Chương 6: Tinh tế hạ lộ
Trấn định lại thời khắc vậy mà khiến cho hai người có chút lúng túng đi ra. Diệp Hiểu Phong hắn không phải là một tên chỉ biết ăn chay, nhưng mà đối mặt với một Nữ Thần Mỹ Nữ Cấp A đầy thuần khiết như Hạ Lộ hắn cũng có chút chân tay luống cuống, huống chi hắn cũng không còn là Diệp Nhị Thiếu Gia phong lưu tiêu sái ngày nào, càng không thể nói nàng từng là hắn người yêu lúc nhỏ người.
Hạ Lộ da mặt có chút mỏng càng là đỏ bừng đi ra, phải nói tình huống lúc trước có phần gấp rút nên Hạ Lộ là không có suy nghĩ nhiều, đã là nàng cho dốc hết nàng cảm đảm đi ra, giờ phút này khi khối cam đảm đó đã dùng hết thời điểm thì nàng lại trở về với con người trước kia của nàng thời điêm ôn nhu thuần khiết, có chút gì đó rụt rè nhút nhát người.
Không khí lúc này vậy mà càng có chút ám muội quỷ dị khí tức đi ra, Hạ Lộ hai má đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy, cơ thể nóng bỏng không ngừng phát nhiệt đi ra, đôi thỏ ngọc cỡ 36C tả hữu gắt gao dán chặt vào lưng Diệp Hiểu Phong, khiến hắn kém chút máu mũi cũng đem phóng đi ra.
Nàng vậy mà cũng không dám đem Diệp Hiểu Phong người buông ra, nàng sợ nếu lại đem hắn buông ra một lần nữa thì nàng có thể sẽ đánh mất hắn vĩnh viễn. Nàng đã một lần suýt chút nữa đánh mất hắn, nên lần này nàng sẽ không lại đem hắn đánh mất, nàng sẽ không để hắn rời xa nàng thêm một giây phút nào nữa, nhất là hắn trong hoàn cảnh này.
Diệp Hiểu Phong có chút cười khổ, hắn cũng không biết phải phải làm gì trong hoàn cảnh này, hắn sợ làm tổn thương đến Hạ Lộ, hắn đã trốn chạy, hắn đã bỏ rơi, đã quên đi nàng cùng nơi đó vùng đất bình yên, tươi đẹp cho quên lãng. Hắn vậy mà lúc này có chút hối hận ngày ấy đã rời đi, hối hận đã chạy trốn, hối hận đã không một lần trở lại nơi đó Ân Thi.
Lúc này hắn vậy mà khát khao quay lại những ngày tháng bình yên nơi vùng quê ấy, hắn muốn lại được một lần nữa nằm dài lười biếng trên cánh đồng cỏ xanh ngát, hắn thèm khát vòng tay ấm áp của người phụ nữ hiền từ ấy ôm ấp hắn mỗi đêm về, thèm khát chút bánh ngọt điểm tâm mỗi sớm mai người phụ nữ với nụ cười hiền hậu ấy chuẩn bị cho hắn mỗi sớm mai.
Người phụ nữ luôn hết lòng yêu thương hắn, người luôn đón hắn bằng một nụ cười ấm áp, người mà có lẽ suốt cuộc đời này hắn cũng không bao giờ quên được, người mà hắn có lẽ không bao giờ có thể gặp lại được nữa, người đó không ai khác là mẹ hắn Hà Tình.
Người mà lúc nào cũng nhìn hắn với một ánh mắt ôn nhu ấm áp cùng một nụ cười đầy hiền hậu. Có lẽ hắn luôn cười cũng là vì lý do này, hắn có thể đem tất cả đều cho quên lãng, đem hắn quá khứ khóa chặt, chôn sâu ở sâu trong trái tim hắn, nhưng nụ cười ấy hắn lại không thể nào quên cho được.
“Phong tử!... Anh đừng đi được không!...” Hạ Lộ có chút nỉ non không thôi.
“Lộ Lộ!... Anh!...”
Diệp Hiểu Phong hắn có chút lúng túng, thật lúc này hắn tâm trạng rối bời, càng là không biết làm gì cho phải. Hắn cũng có tự tôn của bản thân, hắn càng là không muốn Hạ Lộ trông thấy hắn trong bộ dáng này. Hạ Lộ là bậc nào tinh tế người, chút này tâm ý của Diệp Hiểu Phong lại không nhận ra.
Những năm này có thể con người hắn có thể thay đổi, nhưng ẩn sâu trong hắn cái phần kia tiểu tâm tư thì Hạ Lộ tự tin ngoài Hà bá mẫu ra thì không ai hiểu hắn hơn nàng. Những năm tháng kia, hắn không nhiều lắm bạn bè, cũng chỉ có Hạ Lộ chịu làm bạn, rồi cùng hắn có một tình yêu ngô nghê đúng kiểu con nít mà thôi.
Lúc này Hạ Lộ biết mình đã nắm chắc giữ lại được hắn Diệp Hiểu Phong người, nàng chỉ cần có chút trấn an hắn chút tâm lý nữa là thành công, nàng cũng không muốn mất thêm thời gian, càng phải tranh thủ rèn sắt khi đang còn nóng mới mong đạt được hiểu quả lớn nhất.
“Phong Tử!... Anh vẫn coi em là người dưng sao?”
“Anh!... Lộ Lộ!... Anh!” Diệp Hiểu Phong có chút khẩn trương đi ra.
“Hay là anh có chút coi thường em!... Muốn đem em cho vứt bỏ?” Hạ Lộ có chút nỉ non trong lời nói có chút ai oán hờn trách!
“Lộ Lộ! … Không phải!... Là anh… Là anh… lúc này… lúc này … không xứng với em!” Diệp Hiểu Phong lúc này bị Hạ Lộ câu nói khiến cho hắn có chút luống cuống lên rồi, thật sự lúc này hắn có chút lo lắng làm Hạ Lộ người bị tổn thương.
“Phong Tử! Có gì xứng với không xứng chứ! Lúc trước anh đã nói với em những gì anh đều quên rồi sao?” Hạ Lộ có chút hờn trách đi ra
“Lộ Lộ!... Anh nhớ! … Nhưng!...” Diệp Hiểu Phong càng là bối rối hơn.
“Nhưng làm sao?... Chẳng lẽ anh muốn đem tất cả cho buông xuôi, cam chịu vậy sao?” Hạ Lộ có chút hờn giận đi lên, là người phụ nữ ai lại muốn người mình yêu lại yếu đuối như vậy, lại dễ dàng gục ngã lại dễ dàng đem tất cả buông xuôi cam chịu số phận kia chứ.
Diệp Hiểu Phong càng là cười khổ đi ra, đâu phải hắn là muốn từ bỏ, cam chịu như vậy, nhưng hắn thực sự là bó tay đi lên, nhưng hắn ngoài cam chịu còn làm được gì hơn, nếu không gặp Hạ Lộ có thể đêm nay, hoặc cũng có thể sáng mai hắn có thể cứ vậy mà yên lặng chết đi, yên lặng biết mất khỏi cuộc đời này như hắn chưa từng tồn tại.
Thấy bộ dáng thở dài chán nản của Diệp Hiểu Phong, Hạ Lợ cũng phần nào hiểu được, nàng biết lúc này có thể giử hắn lại ở bên cạnh mình rồi sau đó sẽ tính tiếp, không thể nào vội vàng cho được, nếu làm quá lên thì càng làm cho mọi chuyện sấu đi, huống chi nàng cũng là không minh sác lắm biết Khương Vũ hoàn cảnh cụ thể.
Mà chí ít Hạ Lộ cũng là biết Diệp Hiểu Phong hắn vẫn chưa đánh mất hắn tinh thần, phải biết nếu như Diệp Hiểu Phong hắn vậy mà tinh thần mà đánh mất thì sẽ khó mà vực dậy được. Xác định được Diệp Hiểu Phong sẽ không bỏ đi, Hạ Lộ an bài hắn đứng đợi nàng một lát nàng vào thay quần áo và xin xuống ca. Hạ Lộ vẫn là không yên tâm để Diệp Hiểu Phong một mình lâu, nàng vẫn là sợ hắn suy nghĩ gì đó lung tung đi ra.
“Phong tử! Anh chờ em một chút, em vào thay quần áo rồi ra ngay. Không được bỏ đi biết không!”
“Umh! Lộ Lộ anh biết!” Diệp Hiểu Phong biết lần này phải chiều Hạ Lộ một lần rồi tính tiếp, hắn rõ hơn ai hết Hạ Lộ tính cố chấp người, một khi đã quyết định thì khó mà thay đổi, đó cũng là lý do vì sao Hạ Lộ kiên định với một tình yêu, một lời hứa mơ hồ của cái mà lúc đó hắn và nàng gọi là tình yêu.
Nếu nói về tính kiên định, cố chấp này thì Hạ Lộ và mẹ hắn Hà Tình khá là giống nhau, ở đâu đó Hạ Lộ hắn lại tìm thấy bóng dáng của Hà Tình, có lẽ vì ở điểm này mà từ nhỏ hắn lúc nào cũng lép vế trước Hạ Lộ, mọi quyết định dường như đều do cô quyết định, hắn là cứ vậy ngoan ngoãn chấp hành, điều đấy khiến cả hai đều thấy vui vẻ và càng gắn bó với nhau hơn. Mà Hà Tình mẹ hắn càng là vui vẻ khi thấy hai đứa trẻ cứ vậy mà thân thiết khăng khít.
Hạ Lộ da mặt có chút mỏng càng là đỏ bừng đi ra, phải nói tình huống lúc trước có phần gấp rút nên Hạ Lộ là không có suy nghĩ nhiều, đã là nàng cho dốc hết nàng cảm đảm đi ra, giờ phút này khi khối cam đảm đó đã dùng hết thời điểm thì nàng lại trở về với con người trước kia của nàng thời điêm ôn nhu thuần khiết, có chút gì đó rụt rè nhút nhát người.
Không khí lúc này vậy mà càng có chút ám muội quỷ dị khí tức đi ra, Hạ Lộ hai má đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy, cơ thể nóng bỏng không ngừng phát nhiệt đi ra, đôi thỏ ngọc cỡ 36C tả hữu gắt gao dán chặt vào lưng Diệp Hiểu Phong, khiến hắn kém chút máu mũi cũng đem phóng đi ra.
Nàng vậy mà cũng không dám đem Diệp Hiểu Phong người buông ra, nàng sợ nếu lại đem hắn buông ra một lần nữa thì nàng có thể sẽ đánh mất hắn vĩnh viễn. Nàng đã một lần suýt chút nữa đánh mất hắn, nên lần này nàng sẽ không lại đem hắn đánh mất, nàng sẽ không để hắn rời xa nàng thêm một giây phút nào nữa, nhất là hắn trong hoàn cảnh này.
Diệp Hiểu Phong có chút cười khổ, hắn cũng không biết phải phải làm gì trong hoàn cảnh này, hắn sợ làm tổn thương đến Hạ Lộ, hắn đã trốn chạy, hắn đã bỏ rơi, đã quên đi nàng cùng nơi đó vùng đất bình yên, tươi đẹp cho quên lãng. Hắn vậy mà lúc này có chút hối hận ngày ấy đã rời đi, hối hận đã chạy trốn, hối hận đã không một lần trở lại nơi đó Ân Thi.
Lúc này hắn vậy mà khát khao quay lại những ngày tháng bình yên nơi vùng quê ấy, hắn muốn lại được một lần nữa nằm dài lười biếng trên cánh đồng cỏ xanh ngát, hắn thèm khát vòng tay ấm áp của người phụ nữ hiền từ ấy ôm ấp hắn mỗi đêm về, thèm khát chút bánh ngọt điểm tâm mỗi sớm mai người phụ nữ với nụ cười hiền hậu ấy chuẩn bị cho hắn mỗi sớm mai.
Người phụ nữ luôn hết lòng yêu thương hắn, người luôn đón hắn bằng một nụ cười ấm áp, người mà có lẽ suốt cuộc đời này hắn cũng không bao giờ quên được, người mà hắn có lẽ không bao giờ có thể gặp lại được nữa, người đó không ai khác là mẹ hắn Hà Tình.
Người mà lúc nào cũng nhìn hắn với một ánh mắt ôn nhu ấm áp cùng một nụ cười đầy hiền hậu. Có lẽ hắn luôn cười cũng là vì lý do này, hắn có thể đem tất cả đều cho quên lãng, đem hắn quá khứ khóa chặt, chôn sâu ở sâu trong trái tim hắn, nhưng nụ cười ấy hắn lại không thể nào quên cho được.
“Phong tử!... Anh đừng đi được không!...” Hạ Lộ có chút nỉ non không thôi.
“Lộ Lộ!... Anh!...”
Diệp Hiểu Phong hắn có chút lúng túng, thật lúc này hắn tâm trạng rối bời, càng là không biết làm gì cho phải. Hắn cũng có tự tôn của bản thân, hắn càng là không muốn Hạ Lộ trông thấy hắn trong bộ dáng này. Hạ Lộ là bậc nào tinh tế người, chút này tâm ý của Diệp Hiểu Phong lại không nhận ra.
Những năm này có thể con người hắn có thể thay đổi, nhưng ẩn sâu trong hắn cái phần kia tiểu tâm tư thì Hạ Lộ tự tin ngoài Hà bá mẫu ra thì không ai hiểu hắn hơn nàng. Những năm tháng kia, hắn không nhiều lắm bạn bè, cũng chỉ có Hạ Lộ chịu làm bạn, rồi cùng hắn có một tình yêu ngô nghê đúng kiểu con nít mà thôi.
Lúc này Hạ Lộ biết mình đã nắm chắc giữ lại được hắn Diệp Hiểu Phong người, nàng chỉ cần có chút trấn an hắn chút tâm lý nữa là thành công, nàng cũng không muốn mất thêm thời gian, càng phải tranh thủ rèn sắt khi đang còn nóng mới mong đạt được hiểu quả lớn nhất.
“Phong Tử!... Anh vẫn coi em là người dưng sao?”
“Anh!... Lộ Lộ!... Anh!” Diệp Hiểu Phong có chút khẩn trương đi ra.
“Hay là anh có chút coi thường em!... Muốn đem em cho vứt bỏ?” Hạ Lộ có chút nỉ non trong lời nói có chút ai oán hờn trách!
“Lộ Lộ! … Không phải!... Là anh… Là anh… lúc này… lúc này … không xứng với em!” Diệp Hiểu Phong lúc này bị Hạ Lộ câu nói khiến cho hắn có chút luống cuống lên rồi, thật sự lúc này hắn có chút lo lắng làm Hạ Lộ người bị tổn thương.
“Phong Tử! Có gì xứng với không xứng chứ! Lúc trước anh đã nói với em những gì anh đều quên rồi sao?” Hạ Lộ có chút hờn trách đi ra
“Lộ Lộ!... Anh nhớ! … Nhưng!...” Diệp Hiểu Phong càng là bối rối hơn.
“Nhưng làm sao?... Chẳng lẽ anh muốn đem tất cả cho buông xuôi, cam chịu vậy sao?” Hạ Lộ có chút hờn giận đi lên, là người phụ nữ ai lại muốn người mình yêu lại yếu đuối như vậy, lại dễ dàng gục ngã lại dễ dàng đem tất cả buông xuôi cam chịu số phận kia chứ.
Diệp Hiểu Phong càng là cười khổ đi ra, đâu phải hắn là muốn từ bỏ, cam chịu như vậy, nhưng hắn thực sự là bó tay đi lên, nhưng hắn ngoài cam chịu còn làm được gì hơn, nếu không gặp Hạ Lộ có thể đêm nay, hoặc cũng có thể sáng mai hắn có thể cứ vậy mà yên lặng chết đi, yên lặng biết mất khỏi cuộc đời này như hắn chưa từng tồn tại.
Thấy bộ dáng thở dài chán nản của Diệp Hiểu Phong, Hạ Lợ cũng phần nào hiểu được, nàng biết lúc này có thể giử hắn lại ở bên cạnh mình rồi sau đó sẽ tính tiếp, không thể nào vội vàng cho được, nếu làm quá lên thì càng làm cho mọi chuyện sấu đi, huống chi nàng cũng là không minh sác lắm biết Khương Vũ hoàn cảnh cụ thể.
Mà chí ít Hạ Lộ cũng là biết Diệp Hiểu Phong hắn vẫn chưa đánh mất hắn tinh thần, phải biết nếu như Diệp Hiểu Phong hắn vậy mà tinh thần mà đánh mất thì sẽ khó mà vực dậy được. Xác định được Diệp Hiểu Phong sẽ không bỏ đi, Hạ Lộ an bài hắn đứng đợi nàng một lát nàng vào thay quần áo và xin xuống ca. Hạ Lộ vẫn là không yên tâm để Diệp Hiểu Phong một mình lâu, nàng vẫn là sợ hắn suy nghĩ gì đó lung tung đi ra.
“Phong tử! Anh chờ em một chút, em vào thay quần áo rồi ra ngay. Không được bỏ đi biết không!”
“Umh! Lộ Lộ anh biết!” Diệp Hiểu Phong biết lần này phải chiều Hạ Lộ một lần rồi tính tiếp, hắn rõ hơn ai hết Hạ Lộ tính cố chấp người, một khi đã quyết định thì khó mà thay đổi, đó cũng là lý do vì sao Hạ Lộ kiên định với một tình yêu, một lời hứa mơ hồ của cái mà lúc đó hắn và nàng gọi là tình yêu.
Nếu nói về tính kiên định, cố chấp này thì Hạ Lộ và mẹ hắn Hà Tình khá là giống nhau, ở đâu đó Hạ Lộ hắn lại tìm thấy bóng dáng của Hà Tình, có lẽ vì ở điểm này mà từ nhỏ hắn lúc nào cũng lép vế trước Hạ Lộ, mọi quyết định dường như đều do cô quyết định, hắn là cứ vậy ngoan ngoãn chấp hành, điều đấy khiến cả hai đều thấy vui vẻ và càng gắn bó với nhau hơn. Mà Hà Tình mẹ hắn càng là vui vẻ khi thấy hai đứa trẻ cứ vậy mà thân thiết khăng khít.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook