Đợi cơm ăn đã no , cũng là lúc đến giữa trưa.

Tiết Hoài Phong cùng Triệu Hàm Chi bốn người lên xe ngựa. Thư Kỳ lại phát hiện tên mã phu kia không phải Vân Phi ( mã phu : người lái xe ngựa). Nàng cũng không để ý , nghĩ thầm , chắc hắn đã quay về hiện đại , thế nhưng rõ ràng nói muốn đưa nàng đến Thành Kiến Khang , nhưng cũng không cùng chính mình đưa đi , thật là không có chút nhân tình.

Từ khi chuyện Ngô Tịch phát sinh cho tới nay , Thư Kỳ cho rằng nói bất đồng không cần bàn bạc ý kiến , cho nên không hề để ý tới Cố Viễn.

Suốt một con đường cùng Tạ Thanh Ca ngẫu nhiên tán gẫu vài câu đối thoại.

Cố Viễn cũng không trả lời , trên mặt không có chút biểu tình , nhắm mắt nghỉ ngơi .Nhưng Thư Kỳ lờ mờ cảm thấy được tự hắn đón nhận bồ câu đưa tin sau đó vẻ mặt liền chứa một tia tối tăm.

” Công tử , tối nay sợ là chúng ta phải tá túc ở ngoài.” Tuyết Tình lo lắng nói.

Thư Kỳ hướng ra xe trông trộm , mặt trời lặn , xa xa không trung có một rặng mây đỏ chói mắt.

Ăn ngủ ở núi rừng? Tại cái đất hoang của thời đại này? Thư Kỳ lập tức liên tưởng đến dã thú ăn thịt người , xà cắn người , sơn tinh dạo người …. ( thời đại này cũng có Sơn Tinh sao? Thuỷ Tinh k biết có không nhỉ? )

Cố Viễn lười biếng mở mắt ra , cười nói :” Đêm khuya tá túc núi rừng cũng có chút thú vị.”

Tạ Thanh Ca cũng gật gật dầu đồng ý :” Trong núi có trăng sáng gió mát , dòng nước trong lành , tiếng đánh đàn huýt sáo , lấy giãy bày ấp ủ.”

Rõ ràng ý tưởng của đệ tử hậu duệ quý tộc không quá khổ. Thư Kỳ âm thầm thở dài.

Nhớ hồi học đại học được nghỉ hè về nhà , nàng cùng mấy bạn tốt hứa nhau cùng đi núi cao nhất – Bảo Tháp Phong. Vì đang kiến tạo lại , ,mọi người cố ý tránh đường quốc lộ mà đi từ đường nhỏ đi bộ lên núi. Nhưng tiếc nuối chính là phạm nhân dẫn đường mơ hồ ( Thư tỷ , ai lại bẩu người dẫn đường là phạm nhân như thế ), buổi tối mà vẫn chưa đi đến khu cảnh , người nào cũng vừa mệt vừa đói. Muốn tìm người viện trợ , nhưng di động đã sớm không có tín hiệu , chỉ có thể lấy đèn pin sử dụng. Mà khi ra ngoài , tất cả mọi người nói cho cha mẹ của mình đêm nay dừng chân tại khách sạn ở đỉnh núi. Cho nên không ai tìm tới bọn họ .

Cuối cùng , có người gan lớn đề nghị ăn ngủ một đêm tại ngoài trời , sáng mai xuống núi lần nữa. Vì thế vài người tạo thành một vòng , lưng tựa lưng ngồi trên chiếu , vì phòng ngừa dã thú đánh lén , thay phiên nhau trực đêm.

Đêm đó không gian nặng nề , ánh trăng rọi sáng , chung quanh một mảng yên tĩnh . Ngẫu nhiên có gió ào ào tạo âm thanh , xa xa truyền đến tiếng kêu của quạ đen thê lương , động vật giẫm đạp cành cây tạo tiếng giòn vang … đây là phong cảnh mới được khai phá , an toàn không chắc chắn. Tất cả mọi người sợ hãi, tinh thần tập trung cao độ , mắt sáng như đuốc , sợ dã thú xuất hiện

Kết quả sau một đêm dài dòng , ai cũng không chợp mắt . Tất cả mọi người may mắn có thể an toàn cho đến bình mình đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Trải qua trí nhớ khắc sâu như vậy , tự nhiên Thư Kỳ đối với đi dã ngoại , trong lòng sợ vô cùng.

Thế nhưng , tình huống không thoát khỏi , tại thời điểm bng đêm buông xuống , xe ngựa chạy nhanh vào núi rừng , Cố Viễn xuống xe tìm một chỗ tương đối trống trải nghỉ ngơi.

Hai người phu xe thừa dịp sắc trời có chút ánh sáng bèn thu thập củi để đốt , chồng chất thành một đống. Tuyết Tình gỡ lương khô từ trên xe xuống đem đi nấu.

Tạ Thanh Ca cùng Cố Viễn ở vùng lân cận xem xét địa hình , Thư Kỳ nhìn đến nước uống của mọi người cũng không nhiều lắm , nhớ tới khi rời đi đến nơi này trên đường đi qua có dòng suối nhỏ , nước suối trong suốt , xác nhận dòng thượng nguồn . Vì thế lấy túi da đi múc nước.

Vừa rồi ở trên xe chạy quá nhanh cho nên cảm thấy được đi cũng phải mất ba bốn trăm thước . Hiện giờ đi một đoạn đường không còn nhìn thấy dòng suối . Thư Kỳ có chút lo lắng cố gắng tìm kiếm dòng suối.

Trời đã tối đen , ánh trăng chiếu xuống nước , trong rừng yên tĩnh . Chợt kinh hãi khi có con vật bay qua. Rừng núi hoang dã , lẻ loi một mình , nàng không khỏi chạy nhanh hơn.

” Hì hì ….”

Thư Kỳ cảm thấy phía sau phát ra tiếng cười . Cước bộ dừng lại , nghiêng thân mình , liếc mắt sau lưng một cái , không nhìn thấy cái gì , chung quanh tối đen một mảng , chỉ có cây cối um tùm , bóng dáng lay động , giống sương khói , mơ hồ phân biệt.

Ảo giác , nhất định là ảo giác. Thư Kỳ an ủi chính mình , hổi phục tinh thần . Cẩn thận đi về phía trước vài bước , lại rõ ràng nghe được phía sau truyền đến âm thanh :” Hì hì ….. Hì hì …..” Tiếng cười , cảm giác đến gần mình.

Thư Kỳ sớm đã da đầu run lên , không dám quay đầu lại nhìn , theo bản năng bỏ chạy đi.

Trong rừng vắng vẻ trống trải chỉ nhìn thấy nàng bối rối dồn dập tiếc bước chân. Nàng cũng không dám thở mạnh ra.

Chạy một bước , có cái gì đó giống như trẻ con nói âm thanh lanh lảnh đến chói tai đang đuổi sát.

” Ả kia , ả kia … chơi với ta ….” Âm thanh rõ rang non nớt nói chuyện , Thư Kỳ nghe được cảm thấy rừng rậm xa thẳm.

Nàng không dám dừng lại.

Không biết chạy rất xa , chân nàng mềm nhũn tê liệt ngã xuống mặt đất , giãy dụa nỗ lực đứng lên , cái âm thanh quỷ dị kia đã gần đến.

” A tỷ , hì hì ….”

Thư Kỳ tự trấn tĩnh tinh thần , tiếng nói phát ra , thấp giọng quát :” Ai?”

Âm thanh vừa nói , lại nghe tiếng cười quái dị , một hài đồng áo trắng dần xuất hiện trước mặt nàng . Tuy rằng nhìn qua bất quá là tiểu nam hài năm hay sáu tuổi , khuôn mặt thiên chân vô tà * ( ngây thơ k nhiễm bẩn) , đôi mắt xanh biếc , sắc bén lạnh lùng , khắp người toả ra mùi kì bí , khiến Thư Kỳ dựng tóc gáy Thân hắn giống như khinh khí cầu treo lơ lửng giữa không trung lúc ẩn lúc hiện , còn phát ra tiếng lanh lảnh giọng trẻ con :” A tỷ , chơi với ta

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương