Công Tử Điên Khùng
-
Chương 35: Khiến cho người ta có cảm giác không an toàn
Việc tu luyện của Lâm Vân, chủ yếu là pháp thuật và tinh lực. Còn về các chiêu thức võ thuật truyền thống, hắn cũng không đi sâu vào nghiên cứu. Đến khi hắn tu tới một sao thì càng không thèm để ý những chiêu thức võ thuật tầm thường này.
Chỉ là về sau nhìn thấy một bộ cước pháp và một bộ quyền pháp thấy không sai, mới dành chút thời gian học qua. Hắn không có chuyên tâm nghiên cứu chiêu thức, bởi vì nếu dùng những kỹ thuật đối kháng đơn giản này, để đối phó với Dị tộc hoặc thú nhân xâm lấn, chả khác gì người si nói mộng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Những kỹ thuật này ở đại lục Thiên Hồng chưa từng dùng qua, không ngờ ở Địa Cầu, lại trở thành chiêu bài của mình. Hắn không khỏi âm thầm cười khổ.
Một bộ liên hoàn đá này của Lâm Vân, là mười tám cú đá, mỗi cú đá có ba mươi sáu chủng biến hóa. Nhưng Lâm Vân không có thi triển hết mười tám cú đá. Không phải do hắn không học hết được, mà bởi vì lúc hắn tìm được công pháp liên hoàn mười tám đá và tám mươi mốt trọng quyền, hắn đã là tu sĩ một sao.
Những chiêu thức võ thật này cho dù có lợi hại hơn nữa, nhưng đối mặt với Tinh cấp tu sĩ cũng chỉ là phù vân. Cho nên, Lâm Vân chỉ đơn giản học một phần, chả muốn học tiếp nữa. Tuy nhiên, khiến hắn không ngờ chính là, khi mình đến Địa Cầu, mấy chiêu thức mà mình coi thường kia lại trở thành bùa cứu mạng.
Đối mặt với mấy tên vô lại xông tới, Lâm Vân đương nhiên sẽ không khách khí. Dùng kinh nghiệm giết người và ma thú lúc trước, mấy tên này tuy có vẻ hung hẵn, nhưng Lâm Vân còn chưa để chúng vào mắt.
Chỉ cần nhìn tư thế xông tới của bọn chúng, là biết bọn chúng còn kém hơn mấy tên bắt cóc lần trước nhiều lắm. Cơ hồ, bọn này chưa từng học qua môn võ công nào, chỉ là cầm vũ khí dùng sức đánh tới.
Tuy lực lượng Tinh Vân còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đối phó với bọn chúng, Lâm Vân không cần phải sử dụng khí lực gì. Tiến lên một bước, nhảy vào giữa mấy tên kia, liên tục ra đòn, động tác nhẹ nhàng mà phiêu dật như cánh én vậy.
"Ầm ầm" vài tiếng, mấy tên lưu manh xông tới kia đều đánh rơi vũ khí, nằm vật xuống đất. Có hai người thấy tình hình không đúng, đang muốn chạy trốn.
Lâm Vân làm sao có thể thả những người này rời đi. Lại nhảy lên phía trước, tiếp tục là liên hoàn đá. Ngoại trừ cái tên gầy gò đứng ở phía sau kia, những người còn lại đã hoàn toàn bị Lâm Vân đánh ngã xuống đất. Nguyên một đám ôm tay ôm chân kêu lên rên rỉ.
Tên gầy còm kia thấy Lâm Vân lợi hại như vậy, biết là đã đá vào thiết bản, vội vàng xoay người định trốn. Nhưng đã bị Lâm Vân đá một cước vào lưng. Chỉ nghe một tiếng "Két" vang lên, không cần nhìn cũng biết, eo của người này đã bị chặt đứt.
- Ngươi đừng mong chạy thoát.
Người nam tử gầy còm này cũng mạnh miệng, tuy đau nhưng vẫn còn nói ra lời uy hiếp.
- Ai nói ta muốn chạy?
Lâm Vân cười cười, tiến lên giẫm vào tay của y. Một tiếng xương gãy vang lên, những tên lưu manh nằm trên mặt đất, nhìn thấy vậy đều ngây ngẩn cả người. Trong lòng tự nhủ, người này ra tay thật độc ác, quả thực không coi bọn hắn ra cái gì.
Nhưng bọn chúng không biết rằng, Lâm Vân đã tận lực khiến mình hòa nhập với thế giới này. Chỉ cần không phải đặc biệt mạo phạm hắn, hắn cũng không muốn giết người. Nhưng có một số quan điểm đã thấm vào máu của hắn, làm sao có thể bị đồng hóa nhanh như vậy.
Huống hồ, những người này còn không biết đã giết hại bao nhiêu cô gái vô tội, hủy diệt bao nhiêu gia đình hạnh phúc? Đối với Lâm Vân mà nói, bọn chúng chính là chết cũng chưa hết tội. Hắn đã tận lực khắc chế mình không nên tùy tiện giết người.
Cửa phòng mở ra, cô gái kia đã mặc xong quần áo, mang theo túi du lịch đi ra ngoài. Khóe mắt nàng vẫn còn nước mắt, chứng tỏ nàng còn rất sợ hãi.
- Đã không có việc gì, chúng ta đi thôi.
Lâm Vân nói với cô gái kia.
- Ừ, cảm ơn anh đã cứu em…
Cô gái kia còn đang muốn nói thêm, đã bị tiếng động ầm ỹ từ bên ngoài ngắt lời.
Ba bốn người cảnh sát đi vào. Đằng sau còn có một cô gái trang điểm đậm đặc. Chính là cô ả mang Lâm Vân tới đây. Tuy nhiên hiện tại trên khuôn mặt của ả lại có một vết thâm tím.
Nhìn thấy cảnh sát rõ ràng đi theo cô ả kia đi vào, trong nội tâm của Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Quả nhiên là cùng một giuộc. Cô gái bị bắt cóc kia đứng sau lưng của Lâm Vân, phỏng chứng nàng cũng đoán ra, nàng khẩn trương nắm lấy quần áo của Lâm Vân, không dám buông ra.
- Lợi cảnh quan, chính là tên này. Hắn đến chỗ của ta ở, lại còn muốn ta gọi môt gái ** tới cho hắn giải quyết. Chúng ta chính là làm việc buôn bán đứng đắn, nơi nào có gái **. Ta liền nói nơi này không phục vụ chuyện ấy, thật không ngờ, hắn lại đánh ta như vậy.
Cô ả kia vừa vào, liền chỉ thẳng vào Lâm Vân, tố khổ với một người cảnh sát.
Phỏng chừng, hiện tại cô ả còn không biết mấy tên lưu manh kia đã nằm vật xuống đất. Nếu biết rồi, không biết cô ả có cảm tưởng thế nào?
Nhìn nhiều người nằm ngã xuống mặt đất như vậy, mà toàn bộ đều là thanh niên vạm vỡ, vài tên cảnh sát liền biết người thanh niên đứng trước mặt này khẳng định không phải là người tầm thường.
- Trước đưa hắn về…
Lợi cảnh quan còn chưa nói hết lời, Lâm Vân đã đi tới, tát vào mặt cô ả kia hai cái.
Kêu to một tiếng, cô ả kia liền bị đánh bay ra xa, nhổ ra vài cái răng, miệng tràn đầy là máu. Tuy Lâm Vân không thích đánh nữ nhân, nhưng cô ả này, thực sự không tính là một nữ nhân.
Thấy Lâm Vân dám kiêu ngạo như vậy, vài tên cảnh sát lập tức muốn móc súng.
Lâm Vân tiến lên một bước, bắt lấy tay của Lợi cảnh quan, cười lạnh nói:
- Đừng vội rút súng, hôm nay ta cũng không muốn đánh các ngươi. Những kẻ mặc đồng phục cảnh sát như các ngươi, tự nhiên sẽ có người tới thu thập.
Vài tên cảnh sát còn chưa phản ứng, đã nhìn thấy Lâm Vân lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Hắn nhìn điện thoại vẫn còn trong trạng thái tắt nguồn, liền mở nguồn, trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Vũ Phong. Hiện tại trong điện thoại của hắn chỉ có ba số danh bạ, nên không mất công tìm.
- Diệp bí thư, là ta, Lâm Vân, ừ, không cần phải khách khí. Là như vậy, ở gần nhà ga rõ ràng có một ổ chuyên bắt cóc con gái, còn lừa gạt lữ khách đi vào nghỉ ngơi rồi cướp bóc. A, hiện tại ta đang bị mấy tên cảnh sát ngăn cản…
Lâm Vân cúp điện thoại, giống như cười mà không phải cười nhìn Lợi cảnh quan.
Vài tên cảnh sát nghe Lâm Vân nói chuyện điện thoại, liền cảm thấy không tốt. Tuy không biết vị Diệp bí thư mà người thanh niên này nói là ai, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không ổn. Không biết có vị bí thư nào là họ Diệp? Chính đang cân nhắc, đột nhiên điện thoại trong người rung chuông.
- Cục trưởng…
Lợi cảnh quan vừa mới nhấc điện thoại lên nghe, đã thấy tiếng rít gào của cục trưởng vang lên. Vị Lợi cảnh quan này liền biết mình xong đời rồi.
Vừa để điện thoại xuống không được bao lâu, bên ngoài liền vang lên tiếng xe cảnh sát tới. Một cảnh quan trung niên bước nhanh xuống xe cảnh sát, trông thấy Lâm Vân đứng ở bên trong, lập tức đi tới. Không thèm để ý tới mấy kẻ lưu manh nằm la liệt dưới đất.
- Ta là Khâu Sinh thuộc cục cảnh sát thành phố. Xin hỏi ngài có phải Lâm tiên sinh?
Người cảnh sát trung niên cẩn thận hỏi.
- Không sai. Hiện tại ta muốn rời đi, việc ở nơi này liền giao cho ngươi giải quyết. Tuy ta chỉ là một người dân thường, nhưng xung quanh nhà ga này thật là rối loại. Loại chuyện như vậy cũng có thể phát sinh, làm cho người ta không có cảm giác an toàn.
Lâm Vân thản nhiên nói.
Nghe Lâm Vân nói như vậy, ngoại trừ Khâu Sinh ra, những người còn lại đều âm thầm khinh bỉ. Ngươi còn cảm giác không an toàn? Hình như những người nằm ở dưới đất này đều do ngươi làm a.
- Vâng, Lâm tiên sinh đi thong thả. Đây là danh thiếp của ta, nếu như từ nay về sau tiên sinh có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện cho ta.
Nói xong, y liền đưa danh thiếp cho Lâm Vân.
Lâm Vân tiếp nhận danh thiếp, gật gật đầu, mang theo cô gái được cứu lúc trước kia rời đi.
Người cảnh sát trung niên thấy Lâm Vân đã rời đi, liền lạnh lùng nhìn về phía của Lợi cảnh quan:
- Lợi Đại Hải, gan ngươi đúng là lớn. Rõ ràng khiến trị an của nhà ga trở thành như vậy. Ta cũng không nhiều lời, chính ngươi cũng biết hậu quả như thế nào.
Khâu Sinh nói xong, liền ra lệnh cho thuộc cấp:
- Mau cởi bỏ trang phục cảnh sát của mấy người này, rồi mang đi tra khảo. Lại gọi một chiếc xe cứu thương tới.
- Khâu sở…
Lợi Đại Hải còn chưa nói hết lời, đã bị Khâu Sinh khoát tay chặn lại.
- Ngươi làm bại hoại danh tiếng của cảnh sát, làm đồng nghiệp với người đúng là sự sỉ nhục đối với ta.
Vứt xuống những lời này, Khâu Sinh liền mặc kệ Lợi Đại Hải bị áp giải đi.
Chỉ là về sau nhìn thấy một bộ cước pháp và một bộ quyền pháp thấy không sai, mới dành chút thời gian học qua. Hắn không có chuyên tâm nghiên cứu chiêu thức, bởi vì nếu dùng những kỹ thuật đối kháng đơn giản này, để đối phó với Dị tộc hoặc thú nhân xâm lấn, chả khác gì người si nói mộng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Những kỹ thuật này ở đại lục Thiên Hồng chưa từng dùng qua, không ngờ ở Địa Cầu, lại trở thành chiêu bài của mình. Hắn không khỏi âm thầm cười khổ.
Một bộ liên hoàn đá này của Lâm Vân, là mười tám cú đá, mỗi cú đá có ba mươi sáu chủng biến hóa. Nhưng Lâm Vân không có thi triển hết mười tám cú đá. Không phải do hắn không học hết được, mà bởi vì lúc hắn tìm được công pháp liên hoàn mười tám đá và tám mươi mốt trọng quyền, hắn đã là tu sĩ một sao.
Những chiêu thức võ thật này cho dù có lợi hại hơn nữa, nhưng đối mặt với Tinh cấp tu sĩ cũng chỉ là phù vân. Cho nên, Lâm Vân chỉ đơn giản học một phần, chả muốn học tiếp nữa. Tuy nhiên, khiến hắn không ngờ chính là, khi mình đến Địa Cầu, mấy chiêu thức mà mình coi thường kia lại trở thành bùa cứu mạng.
Đối mặt với mấy tên vô lại xông tới, Lâm Vân đương nhiên sẽ không khách khí. Dùng kinh nghiệm giết người và ma thú lúc trước, mấy tên này tuy có vẻ hung hẵn, nhưng Lâm Vân còn chưa để chúng vào mắt.
Chỉ cần nhìn tư thế xông tới của bọn chúng, là biết bọn chúng còn kém hơn mấy tên bắt cóc lần trước nhiều lắm. Cơ hồ, bọn này chưa từng học qua môn võ công nào, chỉ là cầm vũ khí dùng sức đánh tới.
Tuy lực lượng Tinh Vân còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đối phó với bọn chúng, Lâm Vân không cần phải sử dụng khí lực gì. Tiến lên một bước, nhảy vào giữa mấy tên kia, liên tục ra đòn, động tác nhẹ nhàng mà phiêu dật như cánh én vậy.
"Ầm ầm" vài tiếng, mấy tên lưu manh xông tới kia đều đánh rơi vũ khí, nằm vật xuống đất. Có hai người thấy tình hình không đúng, đang muốn chạy trốn.
Lâm Vân làm sao có thể thả những người này rời đi. Lại nhảy lên phía trước, tiếp tục là liên hoàn đá. Ngoại trừ cái tên gầy gò đứng ở phía sau kia, những người còn lại đã hoàn toàn bị Lâm Vân đánh ngã xuống đất. Nguyên một đám ôm tay ôm chân kêu lên rên rỉ.
Tên gầy còm kia thấy Lâm Vân lợi hại như vậy, biết là đã đá vào thiết bản, vội vàng xoay người định trốn. Nhưng đã bị Lâm Vân đá một cước vào lưng. Chỉ nghe một tiếng "Két" vang lên, không cần nhìn cũng biết, eo của người này đã bị chặt đứt.
- Ngươi đừng mong chạy thoát.
Người nam tử gầy còm này cũng mạnh miệng, tuy đau nhưng vẫn còn nói ra lời uy hiếp.
- Ai nói ta muốn chạy?
Lâm Vân cười cười, tiến lên giẫm vào tay của y. Một tiếng xương gãy vang lên, những tên lưu manh nằm trên mặt đất, nhìn thấy vậy đều ngây ngẩn cả người. Trong lòng tự nhủ, người này ra tay thật độc ác, quả thực không coi bọn hắn ra cái gì.
Nhưng bọn chúng không biết rằng, Lâm Vân đã tận lực khiến mình hòa nhập với thế giới này. Chỉ cần không phải đặc biệt mạo phạm hắn, hắn cũng không muốn giết người. Nhưng có một số quan điểm đã thấm vào máu của hắn, làm sao có thể bị đồng hóa nhanh như vậy.
Huống hồ, những người này còn không biết đã giết hại bao nhiêu cô gái vô tội, hủy diệt bao nhiêu gia đình hạnh phúc? Đối với Lâm Vân mà nói, bọn chúng chính là chết cũng chưa hết tội. Hắn đã tận lực khắc chế mình không nên tùy tiện giết người.
Cửa phòng mở ra, cô gái kia đã mặc xong quần áo, mang theo túi du lịch đi ra ngoài. Khóe mắt nàng vẫn còn nước mắt, chứng tỏ nàng còn rất sợ hãi.
- Đã không có việc gì, chúng ta đi thôi.
Lâm Vân nói với cô gái kia.
- Ừ, cảm ơn anh đã cứu em…
Cô gái kia còn đang muốn nói thêm, đã bị tiếng động ầm ỹ từ bên ngoài ngắt lời.
Ba bốn người cảnh sát đi vào. Đằng sau còn có một cô gái trang điểm đậm đặc. Chính là cô ả mang Lâm Vân tới đây. Tuy nhiên hiện tại trên khuôn mặt của ả lại có một vết thâm tím.
Nhìn thấy cảnh sát rõ ràng đi theo cô ả kia đi vào, trong nội tâm của Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Quả nhiên là cùng một giuộc. Cô gái bị bắt cóc kia đứng sau lưng của Lâm Vân, phỏng chứng nàng cũng đoán ra, nàng khẩn trương nắm lấy quần áo của Lâm Vân, không dám buông ra.
- Lợi cảnh quan, chính là tên này. Hắn đến chỗ của ta ở, lại còn muốn ta gọi môt gái ** tới cho hắn giải quyết. Chúng ta chính là làm việc buôn bán đứng đắn, nơi nào có gái **. Ta liền nói nơi này không phục vụ chuyện ấy, thật không ngờ, hắn lại đánh ta như vậy.
Cô ả kia vừa vào, liền chỉ thẳng vào Lâm Vân, tố khổ với một người cảnh sát.
Phỏng chừng, hiện tại cô ả còn không biết mấy tên lưu manh kia đã nằm vật xuống đất. Nếu biết rồi, không biết cô ả có cảm tưởng thế nào?
Nhìn nhiều người nằm ngã xuống mặt đất như vậy, mà toàn bộ đều là thanh niên vạm vỡ, vài tên cảnh sát liền biết người thanh niên đứng trước mặt này khẳng định không phải là người tầm thường.
- Trước đưa hắn về…
Lợi cảnh quan còn chưa nói hết lời, Lâm Vân đã đi tới, tát vào mặt cô ả kia hai cái.
Kêu to một tiếng, cô ả kia liền bị đánh bay ra xa, nhổ ra vài cái răng, miệng tràn đầy là máu. Tuy Lâm Vân không thích đánh nữ nhân, nhưng cô ả này, thực sự không tính là một nữ nhân.
Thấy Lâm Vân dám kiêu ngạo như vậy, vài tên cảnh sát lập tức muốn móc súng.
Lâm Vân tiến lên một bước, bắt lấy tay của Lợi cảnh quan, cười lạnh nói:
- Đừng vội rút súng, hôm nay ta cũng không muốn đánh các ngươi. Những kẻ mặc đồng phục cảnh sát như các ngươi, tự nhiên sẽ có người tới thu thập.
Vài tên cảnh sát còn chưa phản ứng, đã nhìn thấy Lâm Vân lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Hắn nhìn điện thoại vẫn còn trong trạng thái tắt nguồn, liền mở nguồn, trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Vũ Phong. Hiện tại trong điện thoại của hắn chỉ có ba số danh bạ, nên không mất công tìm.
- Diệp bí thư, là ta, Lâm Vân, ừ, không cần phải khách khí. Là như vậy, ở gần nhà ga rõ ràng có một ổ chuyên bắt cóc con gái, còn lừa gạt lữ khách đi vào nghỉ ngơi rồi cướp bóc. A, hiện tại ta đang bị mấy tên cảnh sát ngăn cản…
Lâm Vân cúp điện thoại, giống như cười mà không phải cười nhìn Lợi cảnh quan.
Vài tên cảnh sát nghe Lâm Vân nói chuyện điện thoại, liền cảm thấy không tốt. Tuy không biết vị Diệp bí thư mà người thanh niên này nói là ai, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không ổn. Không biết có vị bí thư nào là họ Diệp? Chính đang cân nhắc, đột nhiên điện thoại trong người rung chuông.
- Cục trưởng…
Lợi cảnh quan vừa mới nhấc điện thoại lên nghe, đã thấy tiếng rít gào của cục trưởng vang lên. Vị Lợi cảnh quan này liền biết mình xong đời rồi.
Vừa để điện thoại xuống không được bao lâu, bên ngoài liền vang lên tiếng xe cảnh sát tới. Một cảnh quan trung niên bước nhanh xuống xe cảnh sát, trông thấy Lâm Vân đứng ở bên trong, lập tức đi tới. Không thèm để ý tới mấy kẻ lưu manh nằm la liệt dưới đất.
- Ta là Khâu Sinh thuộc cục cảnh sát thành phố. Xin hỏi ngài có phải Lâm tiên sinh?
Người cảnh sát trung niên cẩn thận hỏi.
- Không sai. Hiện tại ta muốn rời đi, việc ở nơi này liền giao cho ngươi giải quyết. Tuy ta chỉ là một người dân thường, nhưng xung quanh nhà ga này thật là rối loại. Loại chuyện như vậy cũng có thể phát sinh, làm cho người ta không có cảm giác an toàn.
Lâm Vân thản nhiên nói.
Nghe Lâm Vân nói như vậy, ngoại trừ Khâu Sinh ra, những người còn lại đều âm thầm khinh bỉ. Ngươi còn cảm giác không an toàn? Hình như những người nằm ở dưới đất này đều do ngươi làm a.
- Vâng, Lâm tiên sinh đi thong thả. Đây là danh thiếp của ta, nếu như từ nay về sau tiên sinh có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện cho ta.
Nói xong, y liền đưa danh thiếp cho Lâm Vân.
Lâm Vân tiếp nhận danh thiếp, gật gật đầu, mang theo cô gái được cứu lúc trước kia rời đi.
Người cảnh sát trung niên thấy Lâm Vân đã rời đi, liền lạnh lùng nhìn về phía của Lợi cảnh quan:
- Lợi Đại Hải, gan ngươi đúng là lớn. Rõ ràng khiến trị an của nhà ga trở thành như vậy. Ta cũng không nhiều lời, chính ngươi cũng biết hậu quả như thế nào.
Khâu Sinh nói xong, liền ra lệnh cho thuộc cấp:
- Mau cởi bỏ trang phục cảnh sát của mấy người này, rồi mang đi tra khảo. Lại gọi một chiếc xe cứu thương tới.
- Khâu sở…
Lợi Đại Hải còn chưa nói hết lời, đã bị Khâu Sinh khoát tay chặn lại.
- Ngươi làm bại hoại danh tiếng của cảnh sát, làm đồng nghiệp với người đúng là sự sỉ nhục đối với ta.
Vứt xuống những lời này, Khâu Sinh liền mặc kệ Lợi Đại Hải bị áp giải đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook