Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!
-
Quyển 1 - Chương 13: Tứ nhi cưỡi ngựa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Đường lặp lại từng chữ một lần: “Ngọc, Diện, Sát, Ma?” Tên thật kỳ quái.
Quân trang chủ đối diện vẫn chú ý đến thần sắc hắn, lúc này thấy mắt hắn trừng to, không biết là ý gì, lại thăm dò nói: “Vân Tứ công tử đã từng nghe chưa?”
“Chưa từng nghe đến.” Đường Đường và một ngụm cơm, nhún nhún vai lắc đầu. Lão tử mới đến hơn một tháng, nghe rồi mới là lạ ấy. Người này không phải bị thần kinh đấy chứ? Chả hiểu sao tự nhiên chạy đến hỏi cái vấn đề chả hiểu sao này.
“Cũng khó trách.” Quân trang chủ thở dài nói, “Lúc Ngọc Diện Sát Ma hoành hành giang hồ nguy hại võ lâm, Vân Tứ công tử còn nhỏ tuổi, không biết cũng là bình thường.”
Đường Đường buông đũa: “Ta hiện tại rất già?”
“A…” Quân trang chủ ngây ra, lập tức cười ha hả, “Vân Tứ công tử nói đùa, ngươi hiện tại chính là thiếu niên anh hùng.”
Vân Tứ này sao không bắt được trọng điểm vậy chứ? Ai để ý ngươi mấy tuổi? Quân trang chủ trong lòng có chút buồn bực, lập tức lại cười: “Vân Tứ công tử năm nay bao nhiêu rồi?”
“… Mười chín.” Có cần đến gần như vậy không?
“Ha ha, thế thì lúc Ngọc Diện Sát Ma hoành hành giang hồ, ngươi mới là đứa bé bảy tám tuổi thôi, chả trách không biết nhân vật này.”
“A? Sớm như vậy? Thế thì đại ma đầu giết người suốt mười mấy năm à!” Mắt Đường Đường trừng càng to, còn không nhịn được run lên.
“Cũng không phải, Ngọc Diện Sát Ma chỉ xuất hiện hai năm trên giang hồ, sau đó mai danh ẩn tích.” Khuôn mặt Quân trang chủ lộ vẻ u sầu, thở dài một tiếng nói, “Chỉ là, nửa năm nay có lời đồn đãi Ngọc Diện Sát Ma lại tái xuất giang hồ, thật sự là khiến người sầu lo a!”
Đường Đường quay đầu nói với Đông Lai đang nghe đến nhập thần, “Đông Lai, về sau buổi tối không thể tuỳ tuỳ tiện tiện ra ngoài, rất nguy hiểm!”
“Ân!” Đông Lai trịnh trọng gật đầu.
Quân trang chủ mỉm cười: “Nếu Lưu Vân công tử không xuất môn, tại hạ ngày sau sẽ đến bái phỏng, đến lúc đó có lẽ phải quấy rầy các vị. Hôm nay không quấy rầy Vân Tứ công tử nữa, Vân Tứ công tử thỉnh từ từ dùng!”
“Nga, được rồi, ngươi đi thong thả.” Đường Đường sáng lạn cười với hắn, tiếp tục vùi đầu dùng bữa.
Đông Lai xán tới hỏi: “Tứ công tử, ngươi vừa rồi sao cứ phát run vậy? Là do lạnh hay sợ hãi?”
“Ta không lạnh.” Đường Đường nhét một miếng thịt nướng to vào miệng. Hắn thích ăn thịt nướng nhất, nửa nạc nửa mỡ không khô không ngậy vừa đủ, ăn ngon lại không nhịn được gắp một đũa nữa.
“Nga, ngươi đừng sợ, dù đại ma đầu kia có tìm đến gây chuyện cũng không sao hết, còn có công tử mà.” Đông Lai vội vàng an ủi.
“Ta không sợ.” Đường Đường lại ăn một miếng nữa. Cùng lắm thì nhảy hồ trốn về nhà.
“A?” Đông Lai mặt đầy mê mang nháy mắt mấy cái, “Vậy ngươi vì sao cứ run a?”
“Run cho hắn xem.” Đường Đường cười ha ha, “Chắc hắn hy vọng ta là đầu đất.”
Hai người ăn xong, lại đi dạo trên đường cái một vòng, mua không ít đồ. Đông Lai kiên trì muốn cầm đồ, Đường Đường nhìn thân thể nhỏ bé gầy teo kia của hắn, giật lại đồ treo lên vai mình, để Đông Lai tự do nhảy nhót.
Tiếp theo lại bôn ba một đường, đến khi hoàng hôn buông xuống mới trở về Y Cốc. Đường Đường nhịn không được cảm khái: Không có phương tiện giao thông thật sự là không tiện a! Xem ra đúng là phải học cưỡi ngựa!
Vừa đi vào cửa, Đường Đường và Đông Lai liền bị trận thế bên trong doạ sợ. Mấy sư huynh, theo sau đó là một đám người hầu, cả đám như một hàng chó săn lớn xếp hàng chờ cơm, dùng ánh mắt xanh lục nhìn bọc đồ trên vai hắn.
“Không cần đến vậy chứ?” Đường Đường bị doạ giật nảy cả mình. Đông Lai chớp chớp mắt, lùi ra sau lưng hắn.
“Người khác mua luôn ăn ngon hơn tự mình đi mua.” Vân Đại làm đại biểu cho quần chúng, cười tủm tỉm mở miệng.
Mọi người cười đùa đồng loạt ồ lên, nháy mắt bao vây lấy cả hai người họ, chỉ hai phút ngắn ngủi, đám người đã tản ra, Đường Đường đeo bao không kéo Đông Lai, sửa sang mái tóc rối loạn, cố gắng trấn định rời đi, lúc gần đi còn hung tợn trả về cho họ một câu: “Sự thật chứng minh, tự mình cướp ăn ngon hơn so với người khác đưa!”
Vừa về trúc lâu, hai người lập tức thần thần bí bí trốn vào trong góc, lấy đồ tốt mình đã sớm giấu kỹ ra, ăn ra ăn, dùng ra dùng, nhất nhất thu dọn sắp xếp cẩn thận, sau đó mới đường hoàng chạy đến sảnh chính ăn cơm.
Buổi tối khi luyện công, Đường Đường cũng không chủ động nhắc đến chuyện ban ngày gặp được. Lần trước sư phụ đã nói, những chuyện mà hắn thấy vô cùng mạc danh kỳ diệu này về sau sẽ còn tiếp tục chạm phải, vậy đương nhiên là trong dự kiến của sư phụ, thế nên cũng không nhất thiết phải nói hết lại làm tăng phiền não.
Hiện tại hắn rối rắm là một chuyện khác, có nên lấy quà mua tặng sư phụ ra không?
“Ngô…” Đang lúc hắn rối rắm trước sau, sau lưng đột nhiên trúng một viên đá được rót nội lực, đau đến ứa mồ hôi lạnh, lại không dám kêu loạn, chỉ có thể cắn chặt răng nhịn xuống.
“Không được phân tâm!” Thanh âm lạnh lùng cửa Lưu Vân vang lên sau lưng, lập tức đi đến trước mặt hắn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Đường Đường giật mình, nhớ đến trải nghiệm bị giáo huấn ba ngày trước, vội vàng giấu tâm tình, không dám nghĩ đông nghĩ tây nữa.
Từ sau khi phân biệt được các huyệt vị, tiến triển nội lực của hắn có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, thanh kiếm trước kia cầm thôi đã muốn gãy tay giờ nắm trong tay chỉ như một ngọn cỏ lau, đứng trung bình tấn cũng vô cùng thành thạo.
Tuy rằng sư phụ chưa từng khích lệ hắn, nhưng Vân Đại từng phi thường có lương tâm nói một câu chuẩn không cần chỉnh: “Mang ngươi về quả nhiên là không sai lầm!” Tiện thể lại khen mình một tiếng, “Ta nhìn người luôn luôn là mắt sáng như đuốc!”
Đường Đường đầy đầu hắc tuyến: “Ta nhớ ngươi từng nói, mang ta về chỉ là vì tìm việc vui.”
Vân Đại cười đến mặt đầy sáng lạn: “Đúng, lời ta nói vừa rồi chính là ý này.”
Mấy ngày sau, băng gạc gói như bánh chưng trên tay Đường Đường rốt cuộc được tháo xuống, hắn lắc lắc, có chút không thích ứng với cảm giác nhẹ nhàng, cứ như không phải tay mình.
Đông Lai giữ tay hắn lật qua lật lại nhìn thật lâu, mặt đầy lo lắng: “Để lại sẹo…”
“Không có việc gì không có việc gì, qua mấy ngày nữa sẽ nhạt đi.” Hắn từ nhỏ đã nghịch như quỷ, toàn thân trên dưới bị trầy sứt không biết bao nhiêu chỗ, đều chưa từng để lại sẹo. Bởi vì luôn cho rằng vết sẹo là tượng trưng cho nam tử hán, hắn còn không vui với điều này một đoạn thời gian dài.
Đông Lai không nói thêm gì nữa, chỉ ngày ngày ngóng trông giúp hắn kiểm tra một lần mới bằng lòng yên tâm.
Buổi tối, Đường Đường lại nhảy lên nóc nhà. Hiện tại hắn đã có thể tiêu tiêu sái sái nhảy lên, chứ không cần chật vật trèo lên nữa, đối với điều này trong lòng hắn đắc ý vô cùng, nghển cổ kêu xuống dưới: “Đông Lai, qua một thời gian nữa là ta có thể mang ngươi bay lên đây rồi, ha ha!”
Đông Lai không chút nghi ngờ lời nói đầy thành ý này, trong lòng cảm động rối tinh rối mù. Hắn làm hạ nhân nhiều năm như vậy, cho đến nay chưa từng gặp được chủ tử tốt với hắn như vậy, lòng trung thành lại tăng vèo vèo vèo như bão táp theo cấp luỹ thừa.
Đường Đường đang muốn nằm xuống, đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng ngồi thẳng người dậy nhìn về nóc phòng sư phụ, sắp đến Trung Thu, vầng trăng tròn vừa to vừa sáng ánh lên ánh sáng bàng bạc, chiếu sáng rọi nóc nhà bên kia. Không có ai. Hắn yên tâm nằm xuống, đã bảo mà, nào có trùng hợp như vậy lần nào cũng bị tóm.
Hắn lấy đồ từ trong lòng ra đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, đó là món quà hắn do dự nhiều lần mà vẫn chưa dám tặng, một cái chén bạch ngọc khéo léo tinh xảo, xúc cảm ôn nhuận, dưới ánh trăng càng có vẻ trong suốt sáng bóng.
Lúc ấy nhìn thấy cái chén này đã nghĩ ngay đến bàn tay đeo ban chỉ dưới ánh trăng của sư phụ, nhịn không được mua luôn, nhưng nhìn lại lại thấy buồn bực, vừa mới đánh nát một cái chén, lại đi mua một cái khác, đây không phải là cố ý tìm đánh à?
“Tìm đánh! Tìm đánh!” Hắn tuỳ tay ngắt một cành liễu rủ bên cạnh xuống, quật một cái lên mái hiên, đánh xong cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, lúc này mới ném cành liễu sang một bên, một lần nữa nhếch chân bắt chéo.
“Thôi, không tặng vậy.” Hắn giơ chén bạch ngọc lên cao cao, nhìn ánh sáng ôn nhuận óng ánh dưới ánh trăng, bĩu môi buồn bực, “Nếu sư phụ nhìn thấy lại không vui, mình tặng đi cũng chẳng còn ý nghĩa.”
Đang định cất chén đi, dư quang khoé mắt đột nhiên đảo đến một thân ảnh quen thuộc.
… Hoảng!
Hắn sợ tới mức nhảy dựng lên, mắt trừng to nhìn người đến, hai chữ “Sư phụ”còn chưa kịp ra khỏi miệng, tay cầm chén đã làm ra phản ứng trước, theo bản năng muốn giấu ra sau, kết quả cái chết bị mồ hôi đột nhiên toát ra trong lòng bàn tay trơn trượt, theo lực đạo bay ra ngoài.
… Hoảng nữa!
Hắn căn bản không bận tâm được đến sắc mặt sư phụ, thả người nhào qua đón lấy cái chén, thật vất và hữu kinh vô hiểm bắt được, nửa người lại treo ra ngoài, không kịp lui về phía sau, đành phải vội vàng thi triển khinh công bay lên cây liễu phía trước, cuối cùng một tay cầm chén, một tay còn lại treo trên nhánh cây như khỉ, vươn một chân chật vật bước. Vừa bám nhánh cây ngồi vững trên chạc cây, trước mắt đột nhiên nhoáng lên, bạch y chợt loé, bản thân bị sư phụ nắm áo rơi xuống trên nóc nhà.
“Không tồi, khinh công có tiến bộ.”
Đây là lần đầu tiên sư phụ khen hắn, nhưng hắn nào có tâm tình vui vẻ a! Đường Đường buồn bực bực rụt cổ, vụng trộm giấu cái chén bạch ngọc vào trong tay áo: “Sư phụ, ngươi đến từ lúc nào?”
“Lúc ngươi nói tìm đánh.” Lưu Vân chắp tay sau lưng thản nhiên nói.
“A?!” Chuông báo động kêu vang! Mồ hôi như mưa xối!
“Sư phụ, ta ngày mai có thể học cưỡi ngựa hay không?” Thử nói sang chuyện khác.
“Lấy ra cho ta xem.”
“A? Cái gì?” Thử giả ngu.
Đậu! Lão tử đúng là biết chọn thời điểm, ánh trăng có cần sáng đến như vậy hay không a! Ánh mắt kia của sư phụ lại biến thành phi tiêu, mình có thể làm bộ như ánh trăng mù mờ không nhìn rõ gì hết hay không?
Hắn căng thẳng ngó đông ngó tây, cuối cùng bại trận dưới đôi mắt kinh người kia, kiên trì vươn tay ra.
Lưu Vân cầm lấy cái chén trong tay hắn, thản nhiên nói: “Ngày mai đến chuồng chọn một con ngựa hợp ý, cho nó ăn hai ngày, đợi quen với nó rồi mới học.”
“Ân.” Đường Đường gật đầu.
Lưu Vân nhìn đỉnh đầu hắn trầm mặc trong chốc lát, xoay người rời đi.
Đường Đường giương mắt trộm ngắm, toét miệng cười ngây ngô nửa ngày, sau đó mới nhảy xuống trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Đường Đường hưng trí bừng bừng đến chuồng, nhìn từ gian đầu tiên đến gian cuối cùng, lại từ gian cuối cùng nhìn đến gian đầu, hai mắt toả sáng, nước miếng tí tách. Ai không biết còn tưởng rằng hắn đến trộm ngựa ấy chứ.
Ở hiện đại, trừ khi ngươi ở trên thảo nguyên, hoặc là kinh doanh ngựa, chẳng hạn như cung cấp ngựa cho đoàn làm phim, chứ người bình thường căn bản không nuôi nổi ngựa, chỉ riêng tiền thức ăn gia súc đã đủ khiến ngươi lỗ nặng, lại càng không nói đến sân bãi. Một con ngựa đực mà còn là ngựa tốt thì càng là giá trên trời, một phú ông người ta mới nuôi có bốn con thôi đã được xưng là cực độ xa xỉ. Rất nhiều người cả đời cũng không nhìn thấy được một chân con ngựa, Đường Đường đương nhiên cũng là một trong số rất nhiều người đó.
Hắn một bên cảm khái, một bên đi qua đi lại giữa đủ màu sắc ngựa, nhìn thấy con ngựa trắng của Vân Đại, còn đặc biệt đi vỗ vỗ. Con ngựa kia mắt loé sáng loé sáng, vẫy vẫy cái đuôi, phì phì mũi với hắn.
Đường Đường vừa sợ vừa giận lùi hai bước trừng mắt với nó, ngón tay chỉ vào chóp mũi nó, căm giận nói: “Ngươi cố ý!”
Bạch mã mặt đầy vô tội nhìn lại hắn.
Đang phẫn nộ, đột nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó đụng đến đụng đi, hắn gãi gãi đầu xoay người. Một con ngựa toàn thân đen tuyền đang mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, thấy hắn xoay người, lập tức dí đầu lại, chóp mũi cọ cọ lên ngực hắn hai cái.
“Hử?” Vẻ mặt Đường Đường đầy kinh hỉ, “Huynh đệ, ngươi cũng quá chủ động đấy nhỉ?” Đưa tay sờ sờ mũi nó, nó lại dí đầu qua cọ hai cái.
Tiểu tư một bên kinh ngạc nói: “Tứ công tử, thật sự là kỳ diệu! Không thể tưởng tượng được con ngựa ương không ai dám cưỡi này lại thích ngươi như vậy!”
“Ngựa ương?” Đường Đường nhìn trái nhìn phải vã không nhìn ra được, “Ai thuần phục nó?”
“Là công tử, nhưng công tử đã có ngựa của mình rồi.”
“Ồ~~” Đường Đường đi vòng quanh con ngựa đánh giá hai vòng, nhìn nó toàn thân lông đen bóng loáng, không khỏi yêu thích, vỗ vỗ lưng nó cảm thán nói, “Ngựa đen rất tốt, ngựa đen rất tốt a, nguyệt hắc phong cao (*) đêm giết người, cưỡi nó không dễ bị phát hiện, thật là ngựa tốt được chuẩn bị sẵn để vào nhà cướp của xuất môn lữ hành!”
(*) Nguyệt hắc phong cao: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Tiểu tư mặt đầy mê mang nhìn hắn.
“A! Ta gọi ngươi là Tiểu Hắc nhé!”
Tiểu Hắc đưa mũi đến gần lồng ngực hắn, vươn cái lưỡi thật dài liếm liếm lên vạt áo hắn.
“Thích ta như vậy?!” Đường Đường có chút thụ sủng nhược kinh.
Sau đó, trong đầu chợt loé linh quang, hắn đầy đầu hắc tuyến nhớ ra, trong ngực mình hình như còn hai miếng bánh hạt thông (1) Thanh Trúc đưa.
“Ờ…” Hắn đen mặt lấy bánh hạt thông ra, trong nháy mắt đã bị cái lưỡi thật dài càn quét sạch sẽ, còn ý do vị tẫn liếm roẹt roẹt roẹt không còn một mảnh, “Tiểu Hắc, ta tự mình đa tình…”
Cuối cùng, hắn vẫn chọn Tiểu Hắc, cũng không biết có phải bánh hạt thông có tác dụng hay không, mà Tiểu Hắc bị hắn dắt đi hai vòng lại không phản kháng chút nào, thỉnh thoảng còn thân mật dụi dụi hắn.
“Tiểu Hắc a, thì ra ngươi là đồ tham ăn!” Đường Đường vuốt con ngựa ương trong truyền thuyết này, không khỏi xót xa mà rằng, “Ngươi là không hợp tác bạo lực, dụ dỗ ắt đầu hàng a!”
Khi Lưu Vân nghe được tin tức, mày mày nhíu còn cao hơn cả núi: “Tiểu Hắc? Vì sao dùng tên khó nghe như thế?”
“Khó nghe ạ? Rất thân thiết mà!” Đường Đường kiên trì với thưởng thức của mình.
“Tuỳ ngươi.” Lưu Vân gật đầu nói, “Về sau nó sẽ là của ngươi.”
“Của ta?” Đường Đường chỉ vào chóp mũi mình, miệng toét đến mang tai.
Lưu Vân sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của hắn, ánh mắt dần dần sắc lẹm.
Đường Đường nhanh chóng thu liễm, cười ngây ngô đổi thành cười mỉm, tỏ vẻ ưu nhã chậm rãi xoay người, vừa xoay đầu một phát lại bắt đầu không kiềm được, đưa lưng về phía sư phụ lại ngây ngô cười tươi rói, vừa chạy vừa nhảy như dở hơi về tiểu trúc lâu của mình.
Sau mấy ngày cho ngựa ăn, Đường Đường hưng phấn dắt Tiểu Hắc ra ngoài, nhờ uy danh của Tiểu Hắc ban tặng, một người một ngựa thoáng chốc nổi bần bật, phong cách ghê gớm, gần như toàn bộ người trong Y Cốc đều chạy đến vây xem, rầm rộ chưa từng có.
Mọi người ngươi một nhóm ta một nhóm nhanh chóng tìm được trận doanh của mình, ngoại trừ một ít phái trung lập duy trì ngóng xem, những người khác đều lần lượt lấy tiền tiêu vặt ra đặt cược, đặt xem Đường Đường liệu có bị Tiểu Hắc quăng ngã hay không.
Mọi người đứng đứng ngồi ngồi, dựa dựa dẫm dẫm, cắn cắn dưa cắn cắn dưa, uống rượu uống rượu, tán gẫu tán gẫu, ai ai cũng cảm khái: “Đã lâu không náo nhiệt như vậy a!”
Lưu Vân lúc đến bị trận thế này làm cho không hiểu ra sao.
Đường Đường cũng là vừa quay đầu lại đã giật nảy cả mình, sửng sốt thật lâu mới nâng tay khép hàm lại, lẩm bẩm: “Sao trong Y Cốc lại có nhiều người như vậy! Bình thường đều tránh ở góc nào?!”
Hắn lấy bánh hạt thông ra lấy lòng Tiểu Hắc, Tiểu Hắc ăn một cách sung sướng, phi thường cảm kích cong đầu xuống cọ cọ ngực hắn.
Những người cược hắn sẽ ngã thấy họ một người một ngựa thân mật như thế, nhất thời tim nhảy lên đến họng.
Đường Đường sờ cái mặt dài của Tiểu Hắc, lại vỗ vỗ yên ngựa, thả người nhảy, phi thường tiêu sái ngồi lên, chân đạp bàn đạp xê dịch mông điều chỉnh lại tư thế, hếch cằm đắc ý nhìn về phía đám người vây xem.
Vân Đại cười tủm tỉm vỗ vỗ tay: “Thiên y nộ mã (*) chính thiếu niên! Rất tốt, rất tốt!”
(*) Tiên y nộ mã: ý chỉ quần áo hoa lệ, cưỡi tuấn mã.
Đường Đường vui vẻ, kéo cương ngựa hai chân kẹp chặt bụng ngựa: “Giá!”
Lặng im bao trùm.
“Ân? Tiểu Hắc, ngươi đi đi chứ!” Đường Đường vỗ vỗ cổ Tiểu Hắc. Tiểu Hắc không cút suy suyển.
Đám người phì cười.
Đường Đường cảm thấy mất mặt, nằm sấp xuống thì thầm với Tiểu Hắc: “Đi mau, đi mau!”
Tiểu hắc quay đầu thân mật cọ cọ cọ cọ hắn.
Đường Đường không nói gì, ngồi thẳng dậy kẹp chặt bụng ngựa: “Giá!”, không phản ứng, quay đầu xấu hổ cười cười với mọi người.
Đám người đột nhiên bắt đầu rối loạn, có một bộ phận người ồn ào muốn đổi cách cược, cược hắn có thể thúc giục được Tiểu Hắc hay không.
“Roi ngựa để trang trí à?” Đang lúc Đường Đường không biết làm sao, giọng nói của sư phụ đột nhiên lạnh lẽo thổi đến.
Hắn nghe vậy cầm lấy roi ngựa, lại có chút do dự, như thế nào cũng không xuống tay được, liếc mắt thấy sư phụ đang mặt không biểu cảm nhìn hắn, vội vàng hít sâu một hơi, nói liên tiếp hai lần “Xin lỗi Tiểu Hắc a”, khẽ cắn môi quăng roi ngựa xuống.
Tất cả mọi người cùng nghển cổ, nhìn từ xa giống như trong Y Cốc nuôi một đàn thiên nga.
Tiểu Hắc phì mũi vẫy vẫy đuôi, hoàn toàn không có ý muốn nhúc nhích.
“Hở? Tiểu Hắc mông ngươi không có tri giác à?” Đường Đường trợn tròn mắt, dùng mấy phần nội lực, lại hung hăng vung roi ngựa lần nửa.
Tiểu Hắc như một tảng đá ngoan cố không lay chuyển được, không thèm nhúc nhích, ngay cả cái đuôi cũng lười vẫy thêm một cái.
Những người cược hắn không giục được Tiểu Hắc nhất thời sướng rơn, hô hố cười rộ lên, chuẩn bị đưa tay đòi bạc người thua cược.
Đường Đường nghĩ nghĩ, lấy từ trong lòng ra một miếng bánh hạt thông cuối cùng đưa qua. Tiểu Hắc nhanh chóng quay đầu, lưỡi chuyển một vòng, lại cọ cọ lòng bàn tay hắn, nâng móng trước lên vèo một cái như mũi tên rời cung xông ra ngoài.
“A a a!!!” Đường Đường đúng thời khắc mấu chốt thả dây cương ôm lấy cổ ngựa, một đường rú lên biến mất khỏi tầm nhìn của đám người, để lại mọi người sững ra như gà gỗ.
———————————————-
(1) Bánh hạt thông: (không biết ở cổ đại có như thế này không)
Đường Đường lặp lại từng chữ một lần: “Ngọc, Diện, Sát, Ma?” Tên thật kỳ quái.
Quân trang chủ đối diện vẫn chú ý đến thần sắc hắn, lúc này thấy mắt hắn trừng to, không biết là ý gì, lại thăm dò nói: “Vân Tứ công tử đã từng nghe chưa?”
“Chưa từng nghe đến.” Đường Đường và một ngụm cơm, nhún nhún vai lắc đầu. Lão tử mới đến hơn một tháng, nghe rồi mới là lạ ấy. Người này không phải bị thần kinh đấy chứ? Chả hiểu sao tự nhiên chạy đến hỏi cái vấn đề chả hiểu sao này.
“Cũng khó trách.” Quân trang chủ thở dài nói, “Lúc Ngọc Diện Sát Ma hoành hành giang hồ nguy hại võ lâm, Vân Tứ công tử còn nhỏ tuổi, không biết cũng là bình thường.”
Đường Đường buông đũa: “Ta hiện tại rất già?”
“A…” Quân trang chủ ngây ra, lập tức cười ha hả, “Vân Tứ công tử nói đùa, ngươi hiện tại chính là thiếu niên anh hùng.”
Vân Tứ này sao không bắt được trọng điểm vậy chứ? Ai để ý ngươi mấy tuổi? Quân trang chủ trong lòng có chút buồn bực, lập tức lại cười: “Vân Tứ công tử năm nay bao nhiêu rồi?”
“… Mười chín.” Có cần đến gần như vậy không?
“Ha ha, thế thì lúc Ngọc Diện Sát Ma hoành hành giang hồ, ngươi mới là đứa bé bảy tám tuổi thôi, chả trách không biết nhân vật này.”
“A? Sớm như vậy? Thế thì đại ma đầu giết người suốt mười mấy năm à!” Mắt Đường Đường trừng càng to, còn không nhịn được run lên.
“Cũng không phải, Ngọc Diện Sát Ma chỉ xuất hiện hai năm trên giang hồ, sau đó mai danh ẩn tích.” Khuôn mặt Quân trang chủ lộ vẻ u sầu, thở dài một tiếng nói, “Chỉ là, nửa năm nay có lời đồn đãi Ngọc Diện Sát Ma lại tái xuất giang hồ, thật sự là khiến người sầu lo a!”
Đường Đường quay đầu nói với Đông Lai đang nghe đến nhập thần, “Đông Lai, về sau buổi tối không thể tuỳ tuỳ tiện tiện ra ngoài, rất nguy hiểm!”
“Ân!” Đông Lai trịnh trọng gật đầu.
Quân trang chủ mỉm cười: “Nếu Lưu Vân công tử không xuất môn, tại hạ ngày sau sẽ đến bái phỏng, đến lúc đó có lẽ phải quấy rầy các vị. Hôm nay không quấy rầy Vân Tứ công tử nữa, Vân Tứ công tử thỉnh từ từ dùng!”
“Nga, được rồi, ngươi đi thong thả.” Đường Đường sáng lạn cười với hắn, tiếp tục vùi đầu dùng bữa.
Đông Lai xán tới hỏi: “Tứ công tử, ngươi vừa rồi sao cứ phát run vậy? Là do lạnh hay sợ hãi?”
“Ta không lạnh.” Đường Đường nhét một miếng thịt nướng to vào miệng. Hắn thích ăn thịt nướng nhất, nửa nạc nửa mỡ không khô không ngậy vừa đủ, ăn ngon lại không nhịn được gắp một đũa nữa.
“Nga, ngươi đừng sợ, dù đại ma đầu kia có tìm đến gây chuyện cũng không sao hết, còn có công tử mà.” Đông Lai vội vàng an ủi.
“Ta không sợ.” Đường Đường lại ăn một miếng nữa. Cùng lắm thì nhảy hồ trốn về nhà.
“A?” Đông Lai mặt đầy mê mang nháy mắt mấy cái, “Vậy ngươi vì sao cứ run a?”
“Run cho hắn xem.” Đường Đường cười ha ha, “Chắc hắn hy vọng ta là đầu đất.”
Hai người ăn xong, lại đi dạo trên đường cái một vòng, mua không ít đồ. Đông Lai kiên trì muốn cầm đồ, Đường Đường nhìn thân thể nhỏ bé gầy teo kia của hắn, giật lại đồ treo lên vai mình, để Đông Lai tự do nhảy nhót.
Tiếp theo lại bôn ba một đường, đến khi hoàng hôn buông xuống mới trở về Y Cốc. Đường Đường nhịn không được cảm khái: Không có phương tiện giao thông thật sự là không tiện a! Xem ra đúng là phải học cưỡi ngựa!
Vừa đi vào cửa, Đường Đường và Đông Lai liền bị trận thế bên trong doạ sợ. Mấy sư huynh, theo sau đó là một đám người hầu, cả đám như một hàng chó săn lớn xếp hàng chờ cơm, dùng ánh mắt xanh lục nhìn bọc đồ trên vai hắn.
“Không cần đến vậy chứ?” Đường Đường bị doạ giật nảy cả mình. Đông Lai chớp chớp mắt, lùi ra sau lưng hắn.
“Người khác mua luôn ăn ngon hơn tự mình đi mua.” Vân Đại làm đại biểu cho quần chúng, cười tủm tỉm mở miệng.
Mọi người cười đùa đồng loạt ồ lên, nháy mắt bao vây lấy cả hai người họ, chỉ hai phút ngắn ngủi, đám người đã tản ra, Đường Đường đeo bao không kéo Đông Lai, sửa sang mái tóc rối loạn, cố gắng trấn định rời đi, lúc gần đi còn hung tợn trả về cho họ một câu: “Sự thật chứng minh, tự mình cướp ăn ngon hơn so với người khác đưa!”
Vừa về trúc lâu, hai người lập tức thần thần bí bí trốn vào trong góc, lấy đồ tốt mình đã sớm giấu kỹ ra, ăn ra ăn, dùng ra dùng, nhất nhất thu dọn sắp xếp cẩn thận, sau đó mới đường hoàng chạy đến sảnh chính ăn cơm.
Buổi tối khi luyện công, Đường Đường cũng không chủ động nhắc đến chuyện ban ngày gặp được. Lần trước sư phụ đã nói, những chuyện mà hắn thấy vô cùng mạc danh kỳ diệu này về sau sẽ còn tiếp tục chạm phải, vậy đương nhiên là trong dự kiến của sư phụ, thế nên cũng không nhất thiết phải nói hết lại làm tăng phiền não.
Hiện tại hắn rối rắm là một chuyện khác, có nên lấy quà mua tặng sư phụ ra không?
“Ngô…” Đang lúc hắn rối rắm trước sau, sau lưng đột nhiên trúng một viên đá được rót nội lực, đau đến ứa mồ hôi lạnh, lại không dám kêu loạn, chỉ có thể cắn chặt răng nhịn xuống.
“Không được phân tâm!” Thanh âm lạnh lùng cửa Lưu Vân vang lên sau lưng, lập tức đi đến trước mặt hắn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn.
Đường Đường giật mình, nhớ đến trải nghiệm bị giáo huấn ba ngày trước, vội vàng giấu tâm tình, không dám nghĩ đông nghĩ tây nữa.
Từ sau khi phân biệt được các huyệt vị, tiến triển nội lực của hắn có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, thanh kiếm trước kia cầm thôi đã muốn gãy tay giờ nắm trong tay chỉ như một ngọn cỏ lau, đứng trung bình tấn cũng vô cùng thành thạo.
Tuy rằng sư phụ chưa từng khích lệ hắn, nhưng Vân Đại từng phi thường có lương tâm nói một câu chuẩn không cần chỉnh: “Mang ngươi về quả nhiên là không sai lầm!” Tiện thể lại khen mình một tiếng, “Ta nhìn người luôn luôn là mắt sáng như đuốc!”
Đường Đường đầy đầu hắc tuyến: “Ta nhớ ngươi từng nói, mang ta về chỉ là vì tìm việc vui.”
Vân Đại cười đến mặt đầy sáng lạn: “Đúng, lời ta nói vừa rồi chính là ý này.”
Mấy ngày sau, băng gạc gói như bánh chưng trên tay Đường Đường rốt cuộc được tháo xuống, hắn lắc lắc, có chút không thích ứng với cảm giác nhẹ nhàng, cứ như không phải tay mình.
Đông Lai giữ tay hắn lật qua lật lại nhìn thật lâu, mặt đầy lo lắng: “Để lại sẹo…”
“Không có việc gì không có việc gì, qua mấy ngày nữa sẽ nhạt đi.” Hắn từ nhỏ đã nghịch như quỷ, toàn thân trên dưới bị trầy sứt không biết bao nhiêu chỗ, đều chưa từng để lại sẹo. Bởi vì luôn cho rằng vết sẹo là tượng trưng cho nam tử hán, hắn còn không vui với điều này một đoạn thời gian dài.
Đông Lai không nói thêm gì nữa, chỉ ngày ngày ngóng trông giúp hắn kiểm tra một lần mới bằng lòng yên tâm.
Buổi tối, Đường Đường lại nhảy lên nóc nhà. Hiện tại hắn đã có thể tiêu tiêu sái sái nhảy lên, chứ không cần chật vật trèo lên nữa, đối với điều này trong lòng hắn đắc ý vô cùng, nghển cổ kêu xuống dưới: “Đông Lai, qua một thời gian nữa là ta có thể mang ngươi bay lên đây rồi, ha ha!”
Đông Lai không chút nghi ngờ lời nói đầy thành ý này, trong lòng cảm động rối tinh rối mù. Hắn làm hạ nhân nhiều năm như vậy, cho đến nay chưa từng gặp được chủ tử tốt với hắn như vậy, lòng trung thành lại tăng vèo vèo vèo như bão táp theo cấp luỹ thừa.
Đường Đường đang muốn nằm xuống, đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng ngồi thẳng người dậy nhìn về nóc phòng sư phụ, sắp đến Trung Thu, vầng trăng tròn vừa to vừa sáng ánh lên ánh sáng bàng bạc, chiếu sáng rọi nóc nhà bên kia. Không có ai. Hắn yên tâm nằm xuống, đã bảo mà, nào có trùng hợp như vậy lần nào cũng bị tóm.
Hắn lấy đồ từ trong lòng ra đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, đó là món quà hắn do dự nhiều lần mà vẫn chưa dám tặng, một cái chén bạch ngọc khéo léo tinh xảo, xúc cảm ôn nhuận, dưới ánh trăng càng có vẻ trong suốt sáng bóng.
Lúc ấy nhìn thấy cái chén này đã nghĩ ngay đến bàn tay đeo ban chỉ dưới ánh trăng của sư phụ, nhịn không được mua luôn, nhưng nhìn lại lại thấy buồn bực, vừa mới đánh nát một cái chén, lại đi mua một cái khác, đây không phải là cố ý tìm đánh à?
“Tìm đánh! Tìm đánh!” Hắn tuỳ tay ngắt một cành liễu rủ bên cạnh xuống, quật một cái lên mái hiên, đánh xong cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, lúc này mới ném cành liễu sang một bên, một lần nữa nhếch chân bắt chéo.
“Thôi, không tặng vậy.” Hắn giơ chén bạch ngọc lên cao cao, nhìn ánh sáng ôn nhuận óng ánh dưới ánh trăng, bĩu môi buồn bực, “Nếu sư phụ nhìn thấy lại không vui, mình tặng đi cũng chẳng còn ý nghĩa.”
Đang định cất chén đi, dư quang khoé mắt đột nhiên đảo đến một thân ảnh quen thuộc.
… Hoảng!
Hắn sợ tới mức nhảy dựng lên, mắt trừng to nhìn người đến, hai chữ “Sư phụ”còn chưa kịp ra khỏi miệng, tay cầm chén đã làm ra phản ứng trước, theo bản năng muốn giấu ra sau, kết quả cái chết bị mồ hôi đột nhiên toát ra trong lòng bàn tay trơn trượt, theo lực đạo bay ra ngoài.
… Hoảng nữa!
Hắn căn bản không bận tâm được đến sắc mặt sư phụ, thả người nhào qua đón lấy cái chén, thật vất và hữu kinh vô hiểm bắt được, nửa người lại treo ra ngoài, không kịp lui về phía sau, đành phải vội vàng thi triển khinh công bay lên cây liễu phía trước, cuối cùng một tay cầm chén, một tay còn lại treo trên nhánh cây như khỉ, vươn một chân chật vật bước. Vừa bám nhánh cây ngồi vững trên chạc cây, trước mắt đột nhiên nhoáng lên, bạch y chợt loé, bản thân bị sư phụ nắm áo rơi xuống trên nóc nhà.
“Không tồi, khinh công có tiến bộ.”
Đây là lần đầu tiên sư phụ khen hắn, nhưng hắn nào có tâm tình vui vẻ a! Đường Đường buồn bực bực rụt cổ, vụng trộm giấu cái chén bạch ngọc vào trong tay áo: “Sư phụ, ngươi đến từ lúc nào?”
“Lúc ngươi nói tìm đánh.” Lưu Vân chắp tay sau lưng thản nhiên nói.
“A?!” Chuông báo động kêu vang! Mồ hôi như mưa xối!
“Sư phụ, ta ngày mai có thể học cưỡi ngựa hay không?” Thử nói sang chuyện khác.
“Lấy ra cho ta xem.”
“A? Cái gì?” Thử giả ngu.
Đậu! Lão tử đúng là biết chọn thời điểm, ánh trăng có cần sáng đến như vậy hay không a! Ánh mắt kia của sư phụ lại biến thành phi tiêu, mình có thể làm bộ như ánh trăng mù mờ không nhìn rõ gì hết hay không?
Hắn căng thẳng ngó đông ngó tây, cuối cùng bại trận dưới đôi mắt kinh người kia, kiên trì vươn tay ra.
Lưu Vân cầm lấy cái chén trong tay hắn, thản nhiên nói: “Ngày mai đến chuồng chọn một con ngựa hợp ý, cho nó ăn hai ngày, đợi quen với nó rồi mới học.”
“Ân.” Đường Đường gật đầu.
Lưu Vân nhìn đỉnh đầu hắn trầm mặc trong chốc lát, xoay người rời đi.
Đường Đường giương mắt trộm ngắm, toét miệng cười ngây ngô nửa ngày, sau đó mới nhảy xuống trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Đường Đường hưng trí bừng bừng đến chuồng, nhìn từ gian đầu tiên đến gian cuối cùng, lại từ gian cuối cùng nhìn đến gian đầu, hai mắt toả sáng, nước miếng tí tách. Ai không biết còn tưởng rằng hắn đến trộm ngựa ấy chứ.
Ở hiện đại, trừ khi ngươi ở trên thảo nguyên, hoặc là kinh doanh ngựa, chẳng hạn như cung cấp ngựa cho đoàn làm phim, chứ người bình thường căn bản không nuôi nổi ngựa, chỉ riêng tiền thức ăn gia súc đã đủ khiến ngươi lỗ nặng, lại càng không nói đến sân bãi. Một con ngựa đực mà còn là ngựa tốt thì càng là giá trên trời, một phú ông người ta mới nuôi có bốn con thôi đã được xưng là cực độ xa xỉ. Rất nhiều người cả đời cũng không nhìn thấy được một chân con ngựa, Đường Đường đương nhiên cũng là một trong số rất nhiều người đó.
Hắn một bên cảm khái, một bên đi qua đi lại giữa đủ màu sắc ngựa, nhìn thấy con ngựa trắng của Vân Đại, còn đặc biệt đi vỗ vỗ. Con ngựa kia mắt loé sáng loé sáng, vẫy vẫy cái đuôi, phì phì mũi với hắn.
Đường Đường vừa sợ vừa giận lùi hai bước trừng mắt với nó, ngón tay chỉ vào chóp mũi nó, căm giận nói: “Ngươi cố ý!”
Bạch mã mặt đầy vô tội nhìn lại hắn.
Đang phẫn nộ, đột nhiên cảm thấy sau lưng có cái gì đó đụng đến đụng đi, hắn gãi gãi đầu xoay người. Một con ngựa toàn thân đen tuyền đang mắt to trừng mắt nhỏ với hắn, thấy hắn xoay người, lập tức dí đầu lại, chóp mũi cọ cọ lên ngực hắn hai cái.
“Hử?” Vẻ mặt Đường Đường đầy kinh hỉ, “Huynh đệ, ngươi cũng quá chủ động đấy nhỉ?” Đưa tay sờ sờ mũi nó, nó lại dí đầu qua cọ hai cái.
Tiểu tư một bên kinh ngạc nói: “Tứ công tử, thật sự là kỳ diệu! Không thể tưởng tượng được con ngựa ương không ai dám cưỡi này lại thích ngươi như vậy!”
“Ngựa ương?” Đường Đường nhìn trái nhìn phải vã không nhìn ra được, “Ai thuần phục nó?”
“Là công tử, nhưng công tử đã có ngựa của mình rồi.”
“Ồ~~” Đường Đường đi vòng quanh con ngựa đánh giá hai vòng, nhìn nó toàn thân lông đen bóng loáng, không khỏi yêu thích, vỗ vỗ lưng nó cảm thán nói, “Ngựa đen rất tốt, ngựa đen rất tốt a, nguyệt hắc phong cao (*) đêm giết người, cưỡi nó không dễ bị phát hiện, thật là ngựa tốt được chuẩn bị sẵn để vào nhà cướp của xuất môn lữ hành!”
(*) Nguyệt hắc phong cao: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Tiểu tư mặt đầy mê mang nhìn hắn.
“A! Ta gọi ngươi là Tiểu Hắc nhé!”
Tiểu Hắc đưa mũi đến gần lồng ngực hắn, vươn cái lưỡi thật dài liếm liếm lên vạt áo hắn.
“Thích ta như vậy?!” Đường Đường có chút thụ sủng nhược kinh.
Sau đó, trong đầu chợt loé linh quang, hắn đầy đầu hắc tuyến nhớ ra, trong ngực mình hình như còn hai miếng bánh hạt thông (1) Thanh Trúc đưa.
“Ờ…” Hắn đen mặt lấy bánh hạt thông ra, trong nháy mắt đã bị cái lưỡi thật dài càn quét sạch sẽ, còn ý do vị tẫn liếm roẹt roẹt roẹt không còn một mảnh, “Tiểu Hắc, ta tự mình đa tình…”
Cuối cùng, hắn vẫn chọn Tiểu Hắc, cũng không biết có phải bánh hạt thông có tác dụng hay không, mà Tiểu Hắc bị hắn dắt đi hai vòng lại không phản kháng chút nào, thỉnh thoảng còn thân mật dụi dụi hắn.
“Tiểu Hắc a, thì ra ngươi là đồ tham ăn!” Đường Đường vuốt con ngựa ương trong truyền thuyết này, không khỏi xót xa mà rằng, “Ngươi là không hợp tác bạo lực, dụ dỗ ắt đầu hàng a!”
Khi Lưu Vân nghe được tin tức, mày mày nhíu còn cao hơn cả núi: “Tiểu Hắc? Vì sao dùng tên khó nghe như thế?”
“Khó nghe ạ? Rất thân thiết mà!” Đường Đường kiên trì với thưởng thức của mình.
“Tuỳ ngươi.” Lưu Vân gật đầu nói, “Về sau nó sẽ là của ngươi.”
“Của ta?” Đường Đường chỉ vào chóp mũi mình, miệng toét đến mang tai.
Lưu Vân sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của hắn, ánh mắt dần dần sắc lẹm.
Đường Đường nhanh chóng thu liễm, cười ngây ngô đổi thành cười mỉm, tỏ vẻ ưu nhã chậm rãi xoay người, vừa xoay đầu một phát lại bắt đầu không kiềm được, đưa lưng về phía sư phụ lại ngây ngô cười tươi rói, vừa chạy vừa nhảy như dở hơi về tiểu trúc lâu của mình.
Sau mấy ngày cho ngựa ăn, Đường Đường hưng phấn dắt Tiểu Hắc ra ngoài, nhờ uy danh của Tiểu Hắc ban tặng, một người một ngựa thoáng chốc nổi bần bật, phong cách ghê gớm, gần như toàn bộ người trong Y Cốc đều chạy đến vây xem, rầm rộ chưa từng có.
Mọi người ngươi một nhóm ta một nhóm nhanh chóng tìm được trận doanh của mình, ngoại trừ một ít phái trung lập duy trì ngóng xem, những người khác đều lần lượt lấy tiền tiêu vặt ra đặt cược, đặt xem Đường Đường liệu có bị Tiểu Hắc quăng ngã hay không.
Mọi người đứng đứng ngồi ngồi, dựa dựa dẫm dẫm, cắn cắn dưa cắn cắn dưa, uống rượu uống rượu, tán gẫu tán gẫu, ai ai cũng cảm khái: “Đã lâu không náo nhiệt như vậy a!”
Lưu Vân lúc đến bị trận thế này làm cho không hiểu ra sao.
Đường Đường cũng là vừa quay đầu lại đã giật nảy cả mình, sửng sốt thật lâu mới nâng tay khép hàm lại, lẩm bẩm: “Sao trong Y Cốc lại có nhiều người như vậy! Bình thường đều tránh ở góc nào?!”
Hắn lấy bánh hạt thông ra lấy lòng Tiểu Hắc, Tiểu Hắc ăn một cách sung sướng, phi thường cảm kích cong đầu xuống cọ cọ ngực hắn.
Những người cược hắn sẽ ngã thấy họ một người một ngựa thân mật như thế, nhất thời tim nhảy lên đến họng.
Đường Đường sờ cái mặt dài của Tiểu Hắc, lại vỗ vỗ yên ngựa, thả người nhảy, phi thường tiêu sái ngồi lên, chân đạp bàn đạp xê dịch mông điều chỉnh lại tư thế, hếch cằm đắc ý nhìn về phía đám người vây xem.
Vân Đại cười tủm tỉm vỗ vỗ tay: “Thiên y nộ mã (*) chính thiếu niên! Rất tốt, rất tốt!”
(*) Tiên y nộ mã: ý chỉ quần áo hoa lệ, cưỡi tuấn mã.
Đường Đường vui vẻ, kéo cương ngựa hai chân kẹp chặt bụng ngựa: “Giá!”
Lặng im bao trùm.
“Ân? Tiểu Hắc, ngươi đi đi chứ!” Đường Đường vỗ vỗ cổ Tiểu Hắc. Tiểu Hắc không cút suy suyển.
Đám người phì cười.
Đường Đường cảm thấy mất mặt, nằm sấp xuống thì thầm với Tiểu Hắc: “Đi mau, đi mau!”
Tiểu hắc quay đầu thân mật cọ cọ cọ cọ hắn.
Đường Đường không nói gì, ngồi thẳng dậy kẹp chặt bụng ngựa: “Giá!”, không phản ứng, quay đầu xấu hổ cười cười với mọi người.
Đám người đột nhiên bắt đầu rối loạn, có một bộ phận người ồn ào muốn đổi cách cược, cược hắn có thể thúc giục được Tiểu Hắc hay không.
“Roi ngựa để trang trí à?” Đang lúc Đường Đường không biết làm sao, giọng nói của sư phụ đột nhiên lạnh lẽo thổi đến.
Hắn nghe vậy cầm lấy roi ngựa, lại có chút do dự, như thế nào cũng không xuống tay được, liếc mắt thấy sư phụ đang mặt không biểu cảm nhìn hắn, vội vàng hít sâu một hơi, nói liên tiếp hai lần “Xin lỗi Tiểu Hắc a”, khẽ cắn môi quăng roi ngựa xuống.
Tất cả mọi người cùng nghển cổ, nhìn từ xa giống như trong Y Cốc nuôi một đàn thiên nga.
Tiểu Hắc phì mũi vẫy vẫy đuôi, hoàn toàn không có ý muốn nhúc nhích.
“Hở? Tiểu Hắc mông ngươi không có tri giác à?” Đường Đường trợn tròn mắt, dùng mấy phần nội lực, lại hung hăng vung roi ngựa lần nửa.
Tiểu Hắc như một tảng đá ngoan cố không lay chuyển được, không thèm nhúc nhích, ngay cả cái đuôi cũng lười vẫy thêm một cái.
Những người cược hắn không giục được Tiểu Hắc nhất thời sướng rơn, hô hố cười rộ lên, chuẩn bị đưa tay đòi bạc người thua cược.
Đường Đường nghĩ nghĩ, lấy từ trong lòng ra một miếng bánh hạt thông cuối cùng đưa qua. Tiểu Hắc nhanh chóng quay đầu, lưỡi chuyển một vòng, lại cọ cọ lòng bàn tay hắn, nâng móng trước lên vèo một cái như mũi tên rời cung xông ra ngoài.
“A a a!!!” Đường Đường đúng thời khắc mấu chốt thả dây cương ôm lấy cổ ngựa, một đường rú lên biến mất khỏi tầm nhìn của đám người, để lại mọi người sững ra như gà gỗ.
———————————————-
(1) Bánh hạt thông: (không biết ở cổ đại có như thế này không)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook