Công Tử Bột Sủng Thê
-
Chương 41
Đúng như lời nói năm đó của Tiên Đế, Lý Miểu là một người gìn giữ cái đã có. Bởi vì tuổi nhỏ đã nếm trải tình người ấm lạnh, hiểu được một bữa cơm đối một người mà nói có bao nhiêu quan trọng. Từ chỗ cung nhân thái giám vẫn luôn làm bạn với hắn, hắn biết so với lúc ấy hắn chịu cực khổ mà nói, dân chúng bình thường có lẽ mấy ngày cũng khó ăn được một bữa cơm canh, cho nên so với những huân quý và đại thần trong triều mà nói, Lý Miểu càng hiểu được khó khăn của dân gian. Lý Miểu không có chí hướng khai cương khoách thổ*, hắn cho rằng chỉ cần bảo vệ tốt giang sơn của mình là không thẹn với tổ tiên và bách tính.
*Khai cương khoách thổ: Mở rộng phạm vi lãnh thổ.
Không phải là không có người ghé vào lỗ tai hắn nói Khương Văn Chính quyền lực quá lớn sẽ nguy hiểm cho triều đình và quốc bản*. Nhưng mà nói Lý Miểu tín nhiệm Khương Văn Chính còn không bằng nói Lý Miểu tín nhiệm Trưởng Công Chúa. Chỉ là, Lý Miểu đối với việc Khương Văn Chính đáp lại tín nhiệm đồng thời trong lòng cũng còn có bất mãn.
*Quốc bản: nền tảng lập quốc
Đối với Lý Miểu mà nói, trong khoảng thời gian Thu tiễn này là thời điểm tốt nhất để hắn và cô mẫu có thể thường xuyên gần gũi, hàng năm doanh trướng của cô mẫu đều ở bên cạnh hắn. Nhưng mà Khương Văn Chính thật sự đáng ghét, ví như sáng nay, hắn vốn muốn cùng cô mẫu dùng đồ ăn sáng nhưng cô mẫu lại cũng mang theo Khương Văn Chính đến. Nghĩ đến giữ cô mẫu ở lại trò chuyện, nhớ về một chút chuyện lúc nhỏ, tăng tiến một chút tình cảm, ngàn vạn lần đừng để cô mẫu quên hắn - đứa chất nhi sống nương tựa vào nhau này. Nhưng Khương Văn Chính cứ nhất định phải dâng tấu chương, nói chuyện liên quan đến diễn luyện Thu tiễn.
Diễn luyện không phải theo quy củ như thường lệ sao? Hơn nữa hắn cũng giao toàn quyền cho Khương Văn Chính làm. Huống chi trước kia đều là đến bãi săn Khương Văn Chính mới bẩm báo với hắn, lần này sao lại nhất định phải ở trên xa liễn bẩm báo chứ? Lý Miểu cảm thấy Khương Văn Chính là cố ý không cho hắn và cô mẫu nói chuyện.
Lý Miểu kỳ thật rất muốn đuổi Khương Văn Chính nhưng thân là Hoàng đế hắn làm không được. Mà Trưởng Công Chúa thấy bọn họ có việc thương nghị, dưới ánh nhìn chăm chú muốn giữ mình lại của Lý Miễu cáo từ rời khỏi xa liễn.
Khương Văn Chính mặt không đổi sắc nhưng trong lòng vẫn đắc ý. Nếu như không phải nghĩ đến biện pháp này, bệ hạ nhất định là muốn giữ công chúa, đến lúc đó một mình ông buồn tẻ trở về, ở trong xe chờ tức phụ rất chán. Sách! Nhìn xem! Bây giờ bệ hạ đã bao nhiêu tuổi còn đóng vai ủy khuất chứ! Dù sao cô mẫu hắn không ở đây, bộ dáng ủy khuất này cũng đừng nghĩ ông có ý áy náy gì.
Lý Miểu thì vô cùng tức giận, vốn nghĩ nếu ngươi không cho trẫm nói chuyện cùng cô mẫu vậy trẫm cũng không cho ngươi trở về. Nhưng da mặt chung quy không dày bằng Khương Văn Chính, thế mà lại báo sơ lược chuyện diễn luyện kia xong thì nói vết thương cũ của mình tái phát bỏ chạy.
Trưởng Công Chúa nhìn thấy vẻ mặt được như ý của Khương Văn Chính trở về, liền hỏi: "Trở về nhanh vậy?"
Khương Văn Chính đắc ý vuốt vuốt râu dài, vui vẻ nói ra: "Hạ quan lo lắng điện hạ một mình đợi chờ vô vị, sao dám bắt chuyện thêm?"
Trưởng Công Chúa tức giận nói: "Vốn là cùng bệ hạ thương nghị chính sự, sao đến chỗ Quốc Công gia lại thành bắt chuyện?"
Tiểu tâm tư của nam nhân Trưởng Công Chúa há lại nhìn không ra, chỉ là Trưởng Công Chúa cảm thấy thú vị không muốn chọc thủng thôi.
Khương Văn Chính bị Trưởng Công Chúa nhìn đến mặt mo đỏ ửng, quay đầu từ một bên trên giá sách cầm xuống một quyển binh pháp, giả bộ lật xem: "Sách này cũng đã bị điện hạ lật muốn nát rồi."
"Thoại bản xem nhiều cũng chỉ có mỗi một nội dung nhưng mà liên tục đọc cái binh thư này thường xuyên sẽ có cách hiểu khác nhau." Trưởng Công Chúa nói.
"Vẫn là điện hạ dụng tâm, ta ngược lại kỳ thật có chút xao nhãng." Khương Văn Chính không để mất cơ hội cơ tán dương phu nhân nhà mình.
Trưởng Công Chúa cười nói: "Cho dù Quốc Công gia không cần sách vở cũng là vị tướng thường thắng (chiến thắng nhiều hơn bình thường), chỗ nào giống bản cung chỉ có thể đàm binh trên giấy."
Khương Văn Chính hắn chính là thích Trưởng Công Chúa nói thật, đang lúc muốn nói cái gì đó thì nghe bộc tử ở bên ngoài bẩm báo, nói Hoàng đế giá lâm.
Khương Văn Chính đang lật trang giấy được nửa đường thì dừng lại, thầm thì trong miệng một câu: "Bệ hạ như thế này là định cướp người với ta hay sao?"
Trưởng Công Chúa bật cười nói: "Đang nói bậy bạ gì đó hả?"
Khương Văn Chính chỉnh đốn lại quần áo, đứng dậy muốn ra ngoài nghênh giá, ông quay đầu nói với Trưởng Công Chúa: "Điện hạ, người xác định bệ hạ thật sự không phải con trai của ngài?"
Trưởng Công Chúa nhấc chân đá một cái lên cái mông vểnh lên của Khương Văn Chính: "Nói nhăng gì đấy! Bệ hạ lớn hơn ta hai tuổi đấy!"
Khương Văn Chính một tay che lấy cái mông đồng thời lắc đầu, cảm thấy mình cũng là điên rồi mới có thể hỏi lời này. Mà lúc ông vừa mở cửa xe muốn đi ra thì suýt nữa đụng phải Lý Miểu đã đi đến xe ngựa đang định tiến lên.
Vén rèm xe lên, thấy Khương Văn Chính đang định ra, Lý Miểu liền cười nói: "Cô phụ là muốn nghênh đón chất nhi?" Bởi vì người còn chưa hoàn toàn đi vào nên giọng nói Lý Miểu tận lực hạ thấp xuống.
Lúc này Khương Văn Chính một mặt cung kính, mượn khe hở của màn xe bị vung lên nhìn về phía sau lưng Lý Miểu. Một tiếng cô phụ của Hoàng đế quả thực muốn đòi mạng mà! Cũng may bệ hạ còn biết thấp giọng.
Lý Miểu thấy Khương Văn Chính chắn ở trước cửa xe bất động, nhíu mày nói: "Cô phụ đang không muốn để chất nhi đi vào sao?"
Khương Văn Chính giật giật kéo khóe miệng, lui về sau một bước, nhường đường: "Bệ hạ mời."
Xa liễn của Công Chúa được chế tạo mặc dù không nhỏ nhưng ba người trưởng thành chui vào thì nha hoàn đi theo tùy sẽ phải ra ngoài. Được nhường vị trí, Lý Miểu ngồi tại bên trên, Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa mặt đối mặt ngồi ở hai bên trái phải bàn nhỏ, không có nha hoàn hầu hạ nên Trưởng Công Chúa muốn tự thân châm trà cho Lý Miểu.
Lý Miểu vội vàng ngăn lại, nhận lấy ấm trà trong tay Trưởng Công Chúa, tự châm một chén: "Sao có thể để cô mẫu châm trà cho chất nhi, chất nhi tự châm là được."
Khương Văn Chính hờ hững nhìn lướt quá, thầm nghĩ: Ngay cả ở trước mặt Trưởng Công Chúa giả vờ nhu thuận cũng không nhìn gương mặt già nua của mình một chút, nói ra còn tưởng rằng hắn là trưởng bối của Trưởng Công Chúa đó!
Lý Miểu nhìn thấy binh thư bị ném ở một bên, đưa tay cầm lấy, vốn cho rằng là Khương Văn Chính xem nhưng thấy bên trong ghi chú giải, Lý Miểu nhìn về phía Trưởng Công Chúa: "Cô mẫu cũng đang xem binh pháp?"
"Trong lúc rảnh rỗi thôi." Trưởng Công Chúa nói.
Lý Miểu chăm chú nhìn chú giải phía trên, trong mắt dường như tỏa ra ánh sáng: "Cô mẫu đã am tường* binh pháp vậy không bằng lần diễn luyện Thu tiễn này cô phụ cô mẫu hai người quyết đấu một lần như thế nào?"
*Am tường: am hiểu sâu
Khương Văn Chính nghe vậy sững sờ, nhìn Lý Miểu, lại nhìn về phía Trưởng Công Chúa. Trưởng Công Chúa yêu thích chiến sự, nếu không cũng sẽ không ở thời điểm mười mấy tuổi chỉ bằng phủ binh phủ Công Chúa đã có thể ổn định thế cục trong kinh. Bây giờ đã hai mươi năm trôi qua, cho dù là bệ hạ giao phòng ngự cung thành cho bà nhưng cũng không có cơ hội dẫn binh một lần nữa.
Bây giờ bệ hạ đưa ra đề nghị này, không nói người khác, chính bản thân Khương Văn Chính lại nóng lòng muốn tỷ thí.
Sau khi Trưởng Công Chúa nghe xong, đôi mắt xinh đẹp hiện lên hào quang nhưng lập tức lại lắc đầu cười nói: "Chuyện này sao được? Nếu như bị triều thần nghe qua, sợ là sẽ làm khó bệ hạ."
Lý Miểu thấy Trưởng Công Chúa cũng không có ý định cảm thấy mình thật sự là thông minh. Đã không biết nên bày tỏ lòng kính yêu với Trưởng Công Chúa như thế nào, rốt cục Lý Miểu cũng bắt được cơ hội, làm sao có thể dựa vào Trưởng Công Chúa thuận miệng cự tuyệt mà từ bỏ.
Huống chi chẳng qua chỉ là diễn luyện mà thôi, nếu có ai dám nói nhảm vậy liền đuổi người đó về Kinh trước. Lý Miểu quyết định chủ ý, không muốn Trưởng Công Chúa cự tuyệt bèn lôi kéo Khương Văn Chính mới vừa rồi mắt còn không nhìn tới, bắt đầu thương lượng công việc liên quan đến giao đấu giữa hai phe.
Lý Miểu cảm thấy nếu muốn để Trưởng Công Chúa vui vẻ vậy thì phải để Trưởng Công Chúa tận hứng mới được. Cho nên Lý Miểu nghĩ đến để Trưởng Công Chúa bắt đầu từ hôm nay tuyển chọn đội ngũ tham gia diễn luyện.
"Thần cho rằng, có thể dựa theo rút thăm để quyết định lựa chọn quân trận, tất cả nhờ vận khí." Khương Văn Chính tràn đầy phấn khởi, không hề có ý muốn nhường Trưởng Công Chúa. Với ông mà nói, Trưởng Công Chúa không phải loại người cần người khác áy náy mới có thể thỏa mãn, nếu thấy nàng là nữ tử liền nhường cho vậy thì lang quân như ông đây sợ là phải bị Trưởng Công Chúa chê.
Bởi vì là muốn làm cho Trưởng Công Chúa vui vẻ cho nên Lý Miểu không xem nó là chính vụ, vì lẽ đó cũng không xưng trẫm, ỷ mình là tiểu bối cũng mặc kệ tuổi thật của mình, thỉnh thoảng còn nắm lấy ống tay áo của Trưởng Công Chúa muốn hỏi thăm ý kiến của bà.
Khương Văn Chính nhìn không vừa mắt, lại cũng chỉ có thể an ủi bản thân là vị Hoàng đế này từ nhỏ thiếu thốn tình thương của trưởng bối, hiếu thuận trong lòng không có chỗ phân tán ra. Lại nhìn Trưởng Công Chúa rất là phối hợp bày ra một mặt từ ái, dáng vẻ ta con ta đã trưởng thành.
Khương Văn Chính cảm thấy con mắt có chút đau, tức phụ nhà mình kết thân*, sinh nhi tử cũng chưa từng có thái độ này.
*Kết thân: đính ước
Thực ra Trưởng Công Chúa cũng là tự mình nuốt khổ, mỗi lần nhìn thấy Lý Miểu, bà đều cảm thấy mình phải tuổi hơn ngũ tuần, tuổi già sức yếu. Dưới vẻ mặt từ ái của Trưởng Công Chúa vô cùng thích chưng diện là đau khổ khó tả.
Khương Văn Chính đề nghị, Trưởng Công Chúa cũng đồng ý. Nhiều năm đọc binh thư lại không có chân chính cơ hội thi triển. Bây giờ cơ hội đặt ở trước mắt, Trưởng Công Chúa cũng là muốn nhìn xem sự an bài của thiên mệnh, mình có thể làm đến trình độ nào.
Lý Miểu trách Khương Văn Chính không đại khí*, đối với Trưởng Công Chúa lại là lòng tràn đầy đắc ý. Quả nhiên là cô mẫu hắn, ý chí không thua nam nhi, đại khí!
*Đại khí: Đại khí là phong thái, khí chất, khí độ của một người, là một dạng biểu hiện bên ngoài của thế giới nội tâm, là sức mạnh vô hình toát ra từ tổ hợp các tố chất của một con người. (Nguồn: gg caca)
Hoàng đế không ngồi ngự liễn của mình lại chạy tới cùng Ninh Quốc Công phủ chen một chiếc xe không nói, ngẩn ngơ đến bốn năm canh giờ. Đợi đến chạng vạng tối cần xây dựng cơ sở tạm thời, Hoàng đế mới ra ngoài truyền tin cho đội ngũ tùy hành.
Hâm mộ, ghen ghét đều có đấy, đương nhiên cũng có người chưa nhận ra điểm kỳ lạ vẫn cứ thản nhiên.
An Vương vỗ cái bụng tròn trịa của mình, nghe hạ nhân bẩm báo, chép miệng một cái: "Tiểu muội này làm cô mẫu cũng thật sự vất vả."
Nha hoàn ở một bên ấn bả vai An Vương phi, xem thường nói: "Trưởng Công Chúa cùng cả Ninh Quốc Công phủ nhận được rất nhiều ân sủng của bệ hạ, Vương gia nói như thế nào là vất vả?"
An Vương nhìn xem phát thế (vợ cả) của mình, thở dài: "Bản Vương biết tâm tư của nàng là gì nhưng ngươi cũng phải hiểu rõ, nếu là không có tiểu muội đảm vệ, bản Vương sợ là đã bị Vệ Vương huynh liên luỵ, bị biếm thành thứ dân. Ta ngươi còn có cuộc sống tốt đẹp như hiện tại?"
An Vương phi khẽ thở dài: "Thiếp chỉ là. . . Ai! Thôi, không nói. Vương gia nói không sai, so với cảnh ngộ năm đó, cuộc sống bây giờ cũng là không tệ."
An Vương phi cũng không phải là một người giỏi so đo, chỉ là tính tình trưởng tử giống An Vương, gặp sao yên vậy, tâm không có chí lớn, tầm thường không có chí tiến thủ thì cũng thôi đi. Nhưng thứ tử tuổi nhỏ đã tòng quân lập công, phàm là bệ hạ có thể chiếu cố một hai, ngày sau cũng nhất định có thành tựu. Nhưng ở trong mắt bệ hạ, Hằng Nhi nhà bà lại còn không được coi trọng bằng Khương Kỳ nhà Trưởng Công Chúa chỉ biết ăn uống vui đùa, không làm việc đàng hoàng.
Nhưng mà bà càng không rõ, năm đó Khương Kỳ cũng được thái phó hoàng tử tán dương, ngay cả kỵ xạ cũng đều là Khương Văn Chính thân truyền, đứng thứ nhất trong đám con cháu huân tước ở Kinh Thành. Nếu Trưởng Công Chúa quan tâm một chút, Khương Kỳ cũng sẽ không mang cái thanh danh hoàn khố* đệ nhất kinh thành. An Vương phi cảm thấy, Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa sợ là bởi vì yêu chiều sẽ thật sự hại Khương Kỳ.
*Hoàn khố: Công tử bột
Chỉ là những thứ này cũng không phải bà có thể nói, có lẽ bọn họ tự có tính toán của mình chứ? Về phần Hằng Nhi của bà, từ nhỏ cũng là người có chủ ý, hắn cũng không cảm thấy bệ hạ thiên vị, bà cần gì phải khơi mào rắc rối, ảnh hưởng đến an bình của An Vương phủ.
An Vương vỗ vỗ tay An Vương phi, trấn an nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, nàng cũng đừng nghĩ nhiều chi."
Nữ nhân trước mắt này là người nhu nhược, ngay lúc bọn họ bị giam lỏng, bệ hạ còn chưa quyết định xử trí như thế nào, nhà mẹ đẻ Vương phi chỉ cầu, muốn đưa nữ nhi còn chưa có con cái đón về, nhưng bà cho dù là bị dọa đến cả ngày không cách nào yên giấc, vẫn như cũ lựa chọn ở lại. Từ đó về sau, An Vương liền biết vận khí mình rất tốt, vì giữ vững vận may này, không ôm chí lớn thì thế nào?
An Vương phi gật đầu một cái, không muốn nghĩ nhiều.
Khương Kỳ ở bên kia vừa bước vào trướng thì nghe được Chu Trung bẩm báo, bật cười nói: "Cha sợ là trên đường đi kìm nén thuốc súng đấy!"
Nghiêm Tiêu Nghi thay đồ xong từ sau tấm bình phong đi tới, hỏi: "Sao vậy?"
Khương Kỳ nói ra: "Bệ hạ không ngồi ngự liễn của mình mà chạy tới cùng cha mẹ chen lấn một ngày. Vừa rồi trong đại trướng bày thiện, bệ hạ lại phái người đi mời nương. Cha vốn là không thích người khác chiếm dụng thời gian riêng tư của ông và nương, bây giờ bệ hạ như thế này, sắc mặt cha nghĩ thôi cũng có thể biết ra sao rồi." Cũng bởi vì như thế, từ nhỏ hắn đã bị ném cho bà vú, thời gian cùng cha giành nương thật không dễ dàng gì.
"Sợ là bệ hạ có việc thương nghị cùng cha mẹ, lần này diễn luyện thu tiễn không phải do cha toàn quyền tổ chức sao?" Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ, thầm nghĩ: Ngươi ngược lại còn không biết xấu hổ cười cha, bây giờ nha hoàn bà tử đều biết ở bên ngoài chờ đợi, không truyền không dám vào trong.
"Có việc bàn bạc, cũng không cần bệ hạ phải đích thân chạy tới cùng cha mẹ chen chúc một chỗ chứ? Ngự liễn ấy vậy mà dễ chịu hơn xa liễn." Khương Kỳ vắt khăn bông, đi đến trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, nắm tay nàng lên, cẩn thận lau sạch.
Trong mộng được Nghiêm Tiêu Nghi chăm sóc nhiều năm như vậy, sau khi thân thể Khương Kỳ khỏe mạnh, liền nhận lấy việc hầu hạ Nghiêm Tiêu Nghi rửa mặt, đương nhiên loại trừ việc quấn búi tóc vẫn còn chưa học được. Lúc này hắn mới hiểu được, vì sao cha hắn cũng sẽ như thế, chiếu cố thê tử của mình thật sự là muốn bao nhiêu thỏa mãn có bấy nhiêu thỏa mãn.
Nghiêm Tiêu Nghi đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn Khương Kỳ lau từng ngón tay cho mình."Lại nói, lúc ta hai tuổi, bệ hạ còn từng phàn nàn với ta. Nói sau khi nương sinh ta ra thì không quan tâm hắn ra sao nữa, còn nói cha cố ý để nương sinh ta sớm như vậy." Rõ ràng hắn - đứa nhi tử ruột này cũng bị cha hắn ghét bỏ, bệ hạ làm sao còn không biết xấu hổ phàn nàn với hắn chứ?
"Lúc hai tuổi? Sao thế tử còn nhớ rõ?" Nghiêm Tiêu Nghi không hiểu. Nghiêm Tiêu Nghi không cách nào tưởng tượng Hoàng đế uy nghiêm sẽ như hài tử, đi phàn nàn với đứa bé về chuyện thất sủng của mình.
Khương Kỳ sững sờ, lập tức nói: "Vi phu thông minh từ bé." Trong mộng một lần nữa trải qua chuyện từ bé đến lớn, có thể không nhớ rõ sao?
Nghiêm Tiêu Nghi có chút hoài nghi, nhưng thấy Khương Kỳ nói nghiêm túc, không giống trò đùa. Nàng nửa tin nửa ngờ nói: "Nếu thật sự là như thế, tình cảm bệ hạ đối với nương thật rất sâu đâu!"
"Đâu chỉ rất sâu? Nghe nói, năm bệ hạ gặp nạn đó, là nương một mực che chở bệ hạ - người lớn hơn bà hai tuổi, bệ hạ mới có thể bình an lớn lên. Cho nên đối với bệ hạ mà nói, nương tự nhiên không giống với người bình thương. Có điều bệ hạ có thể là quá quan tâm nương, nên thường hay bất hòa với cha." Khương Kỳ cảm thấy những người này quá ngây thơ.
Khắp thiên hạ đều biết Ninh Quốc Công được bệ hạ vô cùng tin tưởng, tay cầm trọng binh, bệ hạ càng đem toàn quyền an nguy kinh kỳ phó thác cho Ninh Quốc Công. Nhưng mà ai biết bọn họ trong âm thầm lại là cái hình thức sống chung như vậy.
Chẳng biết tại sao, Nghiêm Tiêu Nghi nghe Khương Kỳ nói, trong đầu lại hiện ra thời điểm phụ mẫu còn sống, cữu cữu cùng phụ thân đủ loại không hợp nhau. Cho dù là phụ thân cùng mẫu thân tương kính như tân, tình cảm nồng nàn, nhưng cữu cữu vẫn như cũ là lo lắng phụ thân sẽ làm mẫu than tủi thân. Đều nói Thiên gia vô tình, có lẽ đối với bệ hạ mà nói, Trưởng Công Chúa chính là người hắn trân quý nhất.
Ngày thứ hai, truyền ra tin bệ hạ cố ý nhân dịp diễn luyện thu tiễn lần này để Ninh Quốc Công và Trưởng Công Chúa lựa chọn quân trận giao đấu, đám người xôn xao.
Ngự Sử Thạch Trọng đi theo thượng tấu, cho rằng không hợp cấp bậc lễ nghĩa.
Lý Miểu khoát tay một cái nói: "Chỗ nào không hợp? Năm đó thời điểm Trưởng Công Chúa cứu trẫm, đám quan các ngươi cũng không nói không hợp cấp bậc lễ nghĩa?"
Thạch Trọng thu tấu chương, lui trở về.
Những quan viên khác thấy Thạch Trọng không nhẹ không nặng thượng tấu, bệ hạ lại không mặn không nhạt đánh về, cũng liền hieeuur được không thể phản đối. Lư Thái phó có khả năng phản đối nhất cũng là hành quân lặng lẽ, giữ im lặng, những lão thần kia càng thêm rõ ràng, một khi dính đến Trưởng Công Chúa, bệ hạ là người không có bất kỳ cái nguyên tắc gì. Cho nên cái này ném ra ngoài tảng đá nghe tiếng vang, lại không có nhấc lên bao nhiêu cơn sóng.
Có người cảm thấy, Trưởng Công Chúa có lợi hại như thế nào, cũng không từng lãnh binh, nói không chừng hai phe đều do Ninh Quốc Công lo liệu, cuối cùng thành Ninh Quốc Công giao đấu với bản thân mình, Trưởng Công Chúa chỉ cần treo tên tuổi lên thôi.
Có người lại cho rằng sợ không phải bản thân Trưởng Công Chúa rảnh đến nhàm chán, thế nào cũng phải náo một màn như thế. Hai phu thê bọn họ đùa giỡn với nhau, làm cho tất cả mọi người cùng xem náo nhiệt.
Nhưng mà mặc kệ tâm tư đám người như thế nào, Hoàng đế đã hạ chỉ ý, sự tình bắt buộc phải làm.
Lý Gia Hằng nhận được tin, liền chạy đến tìm Trưởng Công Chúa, nói cũng muốn tham dự trong đó.
Trưởng Công Chúa thì hỏi: "Chung quy không phải phụ vương của ngươi lo lắng ta không thắng được cô phụ ngươi nên để ngươi tới giúp ta à?"
Lý Gia Hằng vội vàng lắc đầu."Làm sao lại như vậy? Là bản thân chất nhi muốn tham gia, hồi kinh một năm, xương cốt đều sắp rỉ sét." Cô mẫu làm sao đoán được? Đáng thương cho phụ vương hắn hiếm khi muốn tham gia náo nhiệt, còn bị cô mẫu nhìn ra rồi.
Trưởng Công Chúa nhìn khuôn mặt nhỏ của Lý Gia Hằng mang theo ngây thơ, làm sao nhìn không ra hắn nói thật hay giả. Chỉ nghe bà cười nói: "Tuổi còn nhỏ, học ngữ khí ông cụ non từ ai vậy? Nếu là muốn đến giúp cô mẫu, vậy cô mẫu thật phải sai sử ngươi thật tốt."
Lý Gia Hằng gật đầu nói: "Yên tâm đi, có chất nhi ở đây, chắc chắn để cô phụ thất bại tan tác mà quay trở về."
Sau đó, Trưởng Công Chúa đem chuyện này nói cho Khương Văn Chính, Khương Văn Chính khinh thường nói: "Nhị công tử cái khác không học, ngược lại nhiệt tình đi học lõi binh tướng khoác lác. Chỉ bằng hắn còn có thể thắng được ta?"
Trưởng Công Chúa nhắm hai mắt lai, tiến đến trước mặt Khương Văn Chính, cười lạnh nói: "Xem ra quốc công gia là chướng mắt thủ đoạn của bản cung hả?"
Thân thể Khương Văn Chính cứng đờ, cười khan nói: "Điện hạ, vi thần sợ hãi: " Không chú ý một chút sẽ đạp trúng đuôi mèo con.
Chạng vạng tối ngày thứ hai xuất kinh, nhóm người cuối cùng đã tới bãi săn Lãng Châu.
Bên trong từng tiếng hô vạn tuế của đám trú quân được phân điều tới kinh kỳ trú đóng đợi chờ ở bãi săn từ sớm, Thu Tiễn của thịnh vượng cùng hai mươi mốt năm chính thức kéo màn lên.
Ngày thứ hai đến bãi săn, nghi lễ Thu Tiễn chính thức bắt đầu.
An Vương tay cầm tế văn, ở trên tế đàn cao giọng nói: "Giữ gìn hưng thịnh cùng hai mươi mốt năm mùng tám tháng tám, lập thu. Bệ hạ mang theo tôn thất cùng văn võ bá quan trịnh trọng lấy bờm ngựa và gia súc làm lễ tế trời đất... Thượng hưởng!"
Xướng tế văn xong đám người dập đầu bái lạy. Sau đó, binh sĩ đánh trống, Hoàng đế giương cung cài tên, một mũi tên bay vút đến chân trời, bách quan cùng binh sĩ hô to vạn tuế. Hoàng đế giá ngựa băng vào trong rừng, Ngự Lâm quân đi sát đằng sau.
Săn bắn chính thức bắt đầu.
Khương Kỳ ngửa đầu, nhìn đám người trùng trùng điệp điệp xông vào bãi săn, nhịn không được thở dài.
Nghiêm Tiêu Nghi giá ngựa đi ở bên cạnh hắn, thấy bộ dáng hắn như vậy, liền nói: "Thế tử muốn đi thì qua đó với mấy người họ là được, làm gì ở chỗ này hâm mộ người khác?"
"Ai muốn đi chứ? Trong tiếng hò hét ầm ĩ của đám người, con mồi đều bị hù chạy, còn có cái gì thú vị." Khương Kỳ lắc đầu nói: "Ngược lại là nàng, hôm nay thật phải bồi nương?"
Nghiêm Tiêu Nghi gật đầu một cái: "Nương đã dặn dò, nói sau khi kết thúc bảo thiếp đến trướng của bà."
Khương Kỳ thở dài: "Nương sợ là rất hăng hái rồi, hiện tại doanh trướng của hai người đều tách ra." Chỉ sợ bệ hạ cũng không nghĩ tới, vì một cái ý niệm trong đầu mình lại để cha mẹ của hắn chia doanh trướng.
Hôm qua vừa đến bãi săn, cha mẹ đã ở trước mặt các vị Tướng quân rút lá thăm, cũng coi là nương may mắn rút trúng hai tiên phong doanh, còn loa mã doanh ở Đài sơn thì bị cha bốc trúng.
Chủ tướng không thể tự ý di chuyển nhưng bởi vì muốn tới bái kiến Hoàng đế cho nên các trú quân cũng đều phái phó tướng tới. Trưởng Công Chúa tràn đầy phấn khởi, cùng ngày liền triệu tập tướng lĩnh các doanh mình rút trúng lại, thương lượng đối sách. Nhưng mà những tướng lĩnh kia đều biết năng lực Khương Văn Chính, thắng là không thể nào cho nên ôm mục đích không thể để cho Trưởng Công Chúa thua quá thê thảm, ra một chút đối sách đối ứng công kích như thế nào.
Trưởng Công Chúa vô cùng tức giận, Lý Gia Hằng đứng ở sau lưng Trưởng Công Chúa hướng bọn họ lắc đầu, dùng tay ra dấu lệnh kỳ trong quân, để bọn họ hiểu được Trưởng Công Chúa muốn thắng.
Khương Kỳ vốn không để ý ai thắng ai thua nhưng Trưởng Công Chúa không biết nghĩ như thế nào, nửa đêm lại tìm tới, nói những ngày này muốn để Nghiêm Tiêu Nghi ở doanh trướng hầu hạ.
Nghiêm Tiêu Nghi nhất thời chưa phản ứng kịp, vốn định đáp ứng. Khương Kỳ lại vội vàng ngăn lại hỏi Trưởng Công Chúa nguyên nhân. Trưởng Công Chúa ngay cả thần hôn định tỉnh* đột nhiên để Nghiêm Tiêu Nghi đi hầu hạ, nhất định là có vấn đề.
*Thần hôn định tỉnh: sớm chiều thăm hỏi sức khỏe của cha mẹ.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Khương Kỳ, Trưởng Công Chúa đúng là muốn để Nghiêm Tiêu Nghi làm phó tướng của bà.
Khương Kỳ cảm thấy hoang đường, Nghiêm Tiêu Nghi binh thư cũng chưa đọc qua, ngoại trừ cưỡi ngựa, cung dành cho con nít chơi cũng kéo không ra, vẫn còn không bằng Liễu Diệp bên người Trưởng Công Chúa đâu! Lúc này gọi nàng qua làm phó tướng là đang nói đùa sao?
Khương Kỳ không đồng ý, nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại gật đầu. Trưởng Công Chúa cho Khương Kỳ một cái ánh mắt ngu xuẩn, hài lòng trở về.
Khương Kỳ vốn còn muốn cùng Nghiêm Tiêu Nghi du ngoạn mấy ngày thật vui vẻ, cứ như vậy bị Trưởng Công Chúa phá hỏng. Nhưng lời mẹ ruột cũng không thể không nghe, hắn cũng không muốn cả ngày không nhìn thấy Nghiêm Tiêu Nghi nên cũng theo đến doanh trướng của Trưởng Công Chúa.
Nhưng Khương Kỳ còn chưa đi vào, nửa đường đã bị Khương Văn Chính xuất hiện bắt tới lều của ông.
"Nếu Nghiêm thị đã theo mẹ ngươi vậy ngươi tới giúp ta được rồi." Khương Văn Chính rất hòa ái nói.
Có chuyện như vậy sao? Trong lòng mình không thoải mái liền lấy nhi tử ruột ra trút giận? Khương Kỳ dắt khóe môi, nếu không phải đối phương là cha ruột hắn, hắn thật muốn mắng người, thật đấy!
Khương Kỳ sao có thể nghe Khương Văn Chính, quay người muốn đi. Nhưng một người mới từ trên giường bệnh chậm rãi khôi phục làm sao có thể địch nổi Tướng quân thân cường thể kiện? Đợi những Tướng quân kia đến nơi của Khương Văn Chính thì thấy Khương Kỳ bị hai thân binh bên người Khương Văn Chính giữ lấy đứng ở một bên.
"Đây là khuyển tử, lần này tự xin đến trong trướng dự thính." Khương Văn Chính ngồi ngay ngắn ở trước trướng, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
Tự xin? Đây bị buộc như côn trùng, ai cũng thấy không giống như là mình muốn đến. Chúng Tướng quân hai mặt nhìn nhau. Quốc Công gia nháo ra một màn này à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook