Không bao lâu sau Chu Trung đã trở về.

"Bẩm thế tử, là biểu tiểu thư Lư gia và đích tiểu thư nhà Ngự sử đại phu Thạch Trọng - Thạch đại nhân." Chu Trung nói. Mặc dù không hề nói rõ nhưng bây giờ vừa nhắc tới Lư gia, bất kỳ người nào cũng nghĩ đến đầu tiên chính là Lư Thái phó Lư gia.

"Biểu tiểu thư Lư gia?" Khương Kỳ mày kiếm giương lên, hỏi: "Người này ở đâu ra? Lại dám cùng nữ nhi nhà Thạch đại nhân nảy sinh mâu thuẫn?"


"Bẩm Thế tử, vị biểu tiểu thư này đã đến Kinh được hai tháng, nghe nói cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, thêm nữa vào thời điểm đích tiểu thư Thừa Bình hầu xuất giá thì trước đó được mời đến dự yến, dựa vào một bài thơ vịnh sen được xứng danh tài nữ." Chu Trung nói.

Khương Kỳ nghĩ đến, hình như trong mộng mình chưa từng nghe qua biểu tiểu thư Lư gia gì đó, có điều hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì khắc sâu trong ký ức hắn cũng mỗi chuyện liên quan đến Ninh Quốc Công phủ thôi.


Nhưng mà không chỉ có Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi đối vị biểu tiểu thư Lư gia cũng tò mò. Từ khi nàng mãn kỳ giữ đạo hiếu về sau, Ôn thị liền giam lỏng nàng trong viện tử, chuyện bên ngoài thì hoàn toàn không biết.

"Vị Thạch tiểu thư này cũng không phải người dễ chung đụng, cùng một loại người với vị phụ thân Ngự sử đại phu kia." Khương Kỳ cười nói."Sợ là vị biểu tiểu thư này làm ra chuyện gì khiến Thạch tiểu thư không nhìn nổi."

Chu Trung gật đầu nói ra: "Thế tử nói không sai, nghe là người bên cạnh biểu tiểu thư Lư gia đụng phải tiểu nhị bưng thức ăn, làm cho đồ ăn rơi trúng khách nhân khác. Vốn là chuyện bồi thường ít tiền là xong, huống chi đối phương là người Lư gia, người khách kia cũng sẽ không trách tội. Chỉ là ai nghĩ đến, bà tử đi đụng người kia lại không buông tha trước. Chưởng quỹ muốn đến dàn xếp ổn thỏa, tiền bồi thường cũng như miễn tiền ăn hôm nay của biểu tiểu thư bọn họ. Nhưng bà tử kia nói quần áo trên người biểu tiểu thư dính một chút nước trà là hàng dệt trong cung, thế nào cũng phải hỏi chưởng quỹ đòi một lời giải thích. Chỉ là không nghĩ tới từ đầu đến cuối để Thạch tiểu thư vừa tới nhìn rõ ràng, Thạch tiểu thư không chịu nổi bà tử kia ỷ thế hiếp người, liền mở miệng bảo biểu tiểu thư kia dàn xếp ổn thỏa, đỡ phải nhục nhục nhã trước mặt người khác. Đáng tiếc không đợi biểu tiểu thư nói chuyện, bà tử kia lại hỏi lại Thạch tiểu thư, nói nàng là người phương nào, dám quản đến trên đầu Lư gia. Bây giờ bà tử kia đang bị nô bộc Thạch gia giữ ở trong sảnh lầu dưới vả miệng đó!"

Nghiêm Tiêu Nghi hỏi: "Hạ nhân không biết đạo lý, vậy biểu tiểu thư cũng không biết ngăn cản sao?" Tuy nói Túy Vận Lâu chỉ là một tửu lâu, nhưng ở trong kinh thành có thể đạt được đẳng cấp này, gia chủ phía sau là nhân vật đơn giản sao? Biểu tiểu thư Lư gia chẳng lẽ lại là đồ ngốc sao?

Chu Trung cũng hừ cười một tiếng, trả lời: "Lúc bà tử kia gây chuyện, vị biểu tiểu thư này ở một bên nhìn, mí mắt cũng không nhấc một cái. Đợi đến khi bà tử kia bị đầy tớ Thạch gia giữ lại, người ta mới biết được sốt ruột, hiện tại đang xin lỗi Thạch tiểu thư đấy ạ!"


"Thạch gia thật quá khiêm tốn, đường đường là mẫu tộc nhà hoàng hậu, lại để một bà tử mắng vào mặt, cũng khó trách Thạch tiểu thư sẽ giận. Trong đại sảnh trừng phạt bà tử kia, rõ ràng đang vứt mặt mũi Lư gia." Khương Kỳ nhấp một ngụm trà, cười nói: "Có điều cũng may đối phương chỉ là biểu tiểu thư, bằng không thật sự thành người nhà hoàng hậu cùng người nhà Hoàng Quý Phi tranh đấu."

Nghiêm Tiêu Nghi than nhẹ một tiếng, có chút lo lắng nói: "Nhưng vị biểu tiểu thư kia dù sao xuất từ Lư gia, tới đây mới hai tháng đã mang danh tài nữ ở kinh thành, sợ cũng là Lư gia cố ý hành động. Một người như vậy bị Thạch tiểu thư làm mất mặt ở trước mặt mọi người, Lư gia sao lại bỏ qua?"

"Phu nhân quả nhiên là cực kì thông minh, có thể nhìn ra mánh khóe trong đó." Khương Kỳ rất có hứng thú quan sát Nghiêm Tiêu Nghi: "Chỉ là vị biểu tiểu thư này dù được Lư gia coi trọng như thế nào, Lư gia cũng không thể là vì một hạ nhân của họ hàng không biết tự kiềm chế mà đến Thạch gia đòi công đạo. Huống chi Thạch gia là thế gia trăm năm, lễ giáo nghiêm khắc, giáo huấn một tên hạ nhân không hiểu quy củ, ai có thể nói cái gì?" Mặc dù bây giờ Thạch gia chỉ có một mình Thạch Trọng ở trong triều nhưng hắn là quan nhất phẩm, Ngự Sử Đài lại chịu trách nhiệm giám sát, trừ bỏ bản thân Thạch gia ra thì có ai dám tuỳ tiện đắc tội?

"Vị biểu tiểu thư này nếu như Lư gia cố ý nâng đỡ, thật vất vả mới có tên tuổi, nhưng tại sao lại ngốc ở chỗ này làm ra loại chuyện sai lầm như vậy?" Nghiêm Tiêu Nghi có chút không hiểu.


Khương Kỳ nghĩ nghĩ, nói ra: "Không hiểu lý lẽ hay là cố ý gây nên. . . Thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến chúng ta? Phía dưới hình như đã yên tĩnh, chúng ta đi thôi!"

Nghiêm Tiêu Nghi nhẹ nhàng gật đầu. Sự tình sợ là cái sau khả năng cao hơn một chút nhỉ? Lư gia không có khả năng nâng đỡ một người không hiểu chuyện, mà một nữ tử có tài có học, làm sao nguyện ý bị người khác chi phối, trở thành quân cờ?

Nhưng khi hai người mới vừa đi tới đầu bậc thang, vừa vặn gặp được vị Thạch tiểu thư bọn họ vừa nói kia.

Thạch Uyển Nhi nhận ra người đứng ở đầu bậc thang là ai, đôi mi thanh tú hơi nhíu, không có chút nào che giấu ghét bỏ đối với Khương Kỳ.

Khương Kỳ là Thế tử Ninh Quốc Công phủ, Thạch Uyển Nhi là chất nữ Hoàng hậu nên cũng biết rất rõ về hắn. Nàng rất có ác cảm với tên Thế tử ỷ thế hiếp người, cả ngày sống phóng túng cho nên hai người gặp nhau cũng đều là mỗi người một ngả. Nghe nói Nghiêm Tiêu Nghi bị ép gả cho hắn xung hỉ, lúc ấy Thạch Uyển Nhi cũng sinh lòng thương hại, cảm thấy đáng tiếc.

"Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Thế tử, xem ra thân thể của Thế tử cũng thực sự tốt." Thạch Uyển Nhi lạnh lùng nói.

"Đâu có, vận khí tốt thôi." Khương Kỳ híp mắt cười một tiếng, nhìn Nghiêm Tiêu Nghi.

Thạch Uyển Nhi theo ánh mắt hắn nhìn về phía Nghiêm Tiêu Nghi, nàng khẽ khom người: "Thạch Uyển Nhi gặp qua thế tử phu nhân."

Nghiêm Tiêu Nghi đáp lễ: "Thạch tiểu thư không cần đa lễ."

Khương Kỳ liếc xuống dưới lầu một cái, có ý riêng: "Hôm nay tâm tình của Thạch tiểu thư tựa hồ không tốt lắm."


"Vốn là ra giải sầu một chút, chẳng ngờ không chỉ bị người lợi dụng thì không nói, còn gặp được thế tử. . ." Thạch Uyển Nhi khẽ cười nói: "Ngài cảm thấy bản tiểu thư còn có thể có tâm tình tốt sao?"

"Ồ? Nếu Thạch tiểu thư không muốn phối hợp, chắc hẳn vị biểu tiểu thư Lư gia kia cũng sẽ không dễ dàng đạt được." Khương Kỳ cũng không ngại Thạch Uyển Nhi chỉ trích, cười nói: "Thạch tiểu thư quả nhiên là thiện tâm."

"Ai biết được!" Thạch Uyển nhi cười lạnh nói."Uyển Nhi không ở nơi này quấy rầy thế tử nữa, cáo từ."

Nói rồi, Thạch Uyển Nhi khẽ khom người, sau đó cũng không đợi Khương Kỳ, nói chuyện với Nghiêm Tiêu Nghi, nhanh chân rời đi.

Khương Kỳ nhướng mày, nhìn thoáng qua bóng lưng Thạch Uyển Nhi, sau quay đầu nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Tính tình Thạch Uyển Nhi này thật sự là càng ngày càng kém."

Nghiêm Tiêu Nghi che miệng cười một tiếng."Nhưng thế tử lại không ghét nàng, không phải sao?"

"Thôi đi! Ngay cả vị Thạch đại nhân kia bắt ta làm bè, vạch tội Ninh Quốc Công phủ rất nhiều lần." Khương Kỳ khóe miệng cong lên, tức giận nói.

Thạch Uyển Nhi quay đầu nhìn bọn họ đi xuống thang lầu, khóe môi khẽ nhúc nhích. Nghĩ tới lời đồn những ngày qua nàng nghe được, nhìn thái độ Khương Kỳ đối với Nghiêm Tiêu Nghi cùng ánh mắt nhìn nàng ấy vừa rồi, Nghĩ tới những ngày qua nghĩ, chỉ mong tên thế tử lưu luyến phong nguyệt đối với vị thế tử phu nhân này là thật lòng để ý.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương