Công Thật Không Ngại Trước Sau
-
Chương 4
Quý Cạnh Trạch đang cúi đầu hút thuốc nghe Trần Thuật gọi mình, cũng khách khí chào hỏi: "Quản lý Trần."
Trần Thuật cười đi đến bên cạnh cậu: "Vừa lúc, mượn chút lửa."
Quý Cạnh Trạch nghĩ người này khẳng định có mang bật lửa theo, nhưng lại thật sự không thể bỏ được mặt mũi nói: "Tôi không muốn!" Đành phải móc bật lửa từ trong túi ra châm thuốc cho cha nội này.
Tựa như Trần Thuật đã cảm giác được, trước đó Quý Cạnh Trạch xác thật trốn tránh y, cũng không phải lòng dạ cậu hẹp hòi, mà là do nụ cười của Trần Thuật rất có tính ám chỉ, rất thiếu đạo đức, tổng cứ luôn gợi lên từng đoạn từng đoạn hồi ức mất mặt của cậu, cảm xúc căm tức cứ một chuỗi một chuỗi... Nhưng Trần Thuật tên bại hoại này càng cảm giác Quý Cạnh Trạch trốn tránh mình, y càng phải dán lại đùa cậu, người ta càng tránh không kịp, tâm tình y càng dương quang xán lạn.
Thế nhưng hôm nay Quý Cạnh Trạch hút xong điếu thuốc cũng không trốn ngay đi, mà chủ động hàn huyên cùng Trần Thuật, bởi vì trong lòng cậu có một nghi vấn nhỏ, muốn hỏi.
"Quản lý Trần, tôi có thể hỏi anh một vấn đề sao?"
"Hỏi đi."
Quý Cạnh Trạch nhìn thoáng qua nhân viên giữ cửa, hỏi: "Ngày xem lược đồ vị trí triển lãm đó, khi tôi muốn một nửa dựa vào phía Đông, anh có phải đã biết cửa này là chuyên dùng cho phòng cháy chữa cháy không cho người ra vào không?"
Trần Thuật trả lời: "Phải."
Quý Cạnh Trạch cũng đoán thế, gật đầu nói: "Quả nhiên là như vậy."
Trần Thuật cười trêu cậu: "Là thế nào?"
Quý Cạnh Trạch không cười chút nào, rất nghiêm túc rất chăm chú nói: "Quả nhiên là thực lực, không phải vận may, quản lý Trần làm việc chăm chú hơn tôi, còn có kinh nghiệm hơn tôi."
Cậu chững chạc đàng hoàng khen đối thủ như vậy, khiến tâm tình Trần Thuật không khỏi càng thích, cảm giác tên nhóc này hào phóng quang minh thật rất đàn ông! Nét mặt cũng đứng đắn hơn chút, nhưng ngoài miệng vẫn là mấy câu khách sáo: "Cho nên tôi mới nói cậu cùng lão Trịnh không có ý tứ, đến chỗ tôi đi!"
Quý Cạnh Trạch nghiêng đầu hỏi y: "Anh cảm giác giám đốc Trịnh của chúng tôi không được?"
Trần Thuật mím môi vui vẻ: "Hắn khẳng định không được bằng tôi!"
"Vậy tôi càng phải ở lại Ngũ Khánh làm cho tốt!" Quý Cạnh Trạch cũng không nghiêm túc, cười hì hì dán lại, dùng giọng điệu thành thật với nhau nói nhỏ bên tai Trần Thuật: "Hắn không được, cơ hội của tôi liền nhiều chứ, chưa được hai năm liền pk rớt hắn đi. Anh Trần lợi hại như vậy, tôi nếu đi Khang Đạt, phải phấn đấu đến khi nào đây?"
Trần Thuật cười ha ha: "Cậu sợ tôi cứ mãi ở mặt trên, đè nặng cậu?"
Lời này! Quý Cạnh Trạch trong lòng thầm nói mẹ nó anh là cố ý chiếm tiện nghi của tôi phải không! Nhưng xem Trần Thuật cười đến coi như bằng phẳng, cũng đành phải cười pha trò: "Tôi phải suy nghĩ cho mình nhiều chút chứ!"
Trần Thuật lại hút thêm hai hơi, dụi tàn thuốc, cười nói: "Tiểu Quý, tôi cũng có vấn đề muốn hỏi cậu."
"Anh hỏi."
"Mấy cô bé khiêu vũ kia, là chủ ý của ai?"
"Ha ha ha, tôi tìm." Quý Cạnh Trạch gật đầu thừa nhận.
"Ừm, tôi đoán được." Trần Thuật cười liếc nhìn thân dưới cậu ta một chút: "Cùng một kiểu giống như cậu, không sợ lạnh!"
Quý Cạnh Trạch cảm giác trong ánh mắt Trần Thuật nhìn cậu, vừa có khen ngợi cũng có một chút... đồng tình? Cậu nhịn không được hỏi: "Quản lý Trần cảm giác chủ ý này của tôi tàm tạm chứ?"
"Này nói thế nào nhỉ," Trần Thuật cười cười, lúc này đến phiên y nghiêm túc lên: "Tiểu Quý, này cũng giống như lúc cậu xem lược đồ triển lãm vậy, ý nghĩ là tốt, cũng có cái nhìn toàn cục, nhưng cậu nghĩ còn chưa xâm nhập thực tế."
Quý Cạnh Trạch không quá chịu phục: "Anh Trần, anh giờ lại không có ý tứ, thực tế đã đặt ở trước mắt, hiện tại lưu lượng khách ở phía trước vị trí triển lãm của chúng tôi liền nhiều hơn các anh mà, lượng đạt thành giao dịch khẳng định cũng nhiều hơn các anh!"
Trần Thuật nâng cổ tay xem đồng hồ, mới qua mười giờ, y ngẩng đầu nói với Quý Cạnh Trạch: "Cứ như vậy đi Tiểu Quý, hai ta đánh cược, nếu lượng khách lẻ hôm nay của các cậu vượt qua chúng tôi, tôi..." Y thoáng suy nghĩ một chút, nhướn mày cười nói: "Tôi mua cho cậu một cái quần mới!"
Nhắc tới quần, Quý Cạnh Trạch lập tức vừa tức vừa giận, cảm giác không chịu thua trong lòng cũng nổi lên: "Tôi không cần!" Cậu trừng Trần Thuật, giây lát sau cũng cười đầy mặt xấu xa: "Tôi là nói tôi không cần cái mới, cái kia là bản limited, rất đắt, tôi còn để nguyên nước nguyên vị đâu! Anh Trần nếu thua, tự tay giặt cái đó cho tôi!"
Nha! Khiêu chiến phải không!
Trần Thuật vui vẻ: "Thành giao! Nếu là chúng tôi vượt qua các cậu thì sao?"
Quý Cạnh Trạch cũng nâng cổ tay xem đồng hồ, tuy rằng thời gian nhận thức không dài, nhưng cậu biết Trần Thuật là con hồ ly giảo hoạt, không dám khinh thường, hội chợ còn có nguyên một tuần, nhưng thời gian hôm nay đã quá nửa, cậu thuật lại lời vừa rồi Trần Thuật nói: "Chúng ta đánh cược lượng tán khách giao dịch thành công hôm nay sao?" Quý Cạnh Trạch cường điệu hai chữ "hôm nay" một chút.
Trần Thuật gật đầu: "Đúng, liền hôm nay."
Quý Cạnh Trạch vươn tay phải ra: "Vậy đi, thành giao!" Cậu hào phóng nói: "Nếu anh thua điều kiện gì tôi định, nếu tôi thua điều kiện gì anh định!"
"Sảng khoái!" Trần Thuật cũng thò tay cầm lấy tay cậu, giật giật lên xuống hai phát, cười nói: "Cậu thua liền đến chỗ tôi đi!"
Lại nữa! Quý Cạnh Trạch rút tay mình về, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Quản lý Trần anh đây là không công bằng nha, chuyện này khó hơn giặt quần nhiều, phần thưởng của hai ta đánh cược phải không sai biệt lắm!"
"Ha ha ha ha!" Trần Thuật cười, "Vậy đi, tôi cân nhắc đã, xem xem cậu có thể thua tôi cái gì."
Quý Cạnh Trạch cũng cười, "Không vội, đợi đến tối anh phát hiện thua tôi, ngay cả nghĩ cũng bớt đi!" Cậu nói xong xoay người trở về.
Trần Thuật ở phía sau cậu không vội không nóng nói một câu: "Lát nữa tôi phải đi, buổi tối cậu tìm Tống Lệ Văn lấy kết quả đi."
Thực ra Quý Cạnh Trạch vào vị trí triển lãm thêm một hồi cũng đã cảm thấy biến hóa vi diệu. Vị trí triển lãm của Khang Đạt thoạt nhìn không khác biệt gì so với trước lúc cậu đi ra ngoài hút thuốc, nhưng khách hàng trung lão niên có chút gia tăng. Mấy người đứng ở bên này của cậu xem mấy cô gái khiêu vũ đều là người trẻ tuổi, nháo ầm ầm phụ trợ cho không khí rất nhiệt liệt, nhưng thực tế xem máy lọc nước không bao nhiêu. Người bên Khang Đạt kia tuy rằng không nhiều, nhưng đều vây quanh xem sản phẩm, Quý Cạnh Trạch cảm nhận được một loại áp lực vô thanh vô tức không ôn không hỏa!
Đến buổi chiều, loại áp lực này càng nặng nề lại vô hình toàn diện bao trùm xuống. Mấy cô gái nhảy mệt mỏi, người vây xem cũng xem chán, lưu lượng khách bên Ngũ Khánh này rõ ràng ít đi, mà Khang Đạt bên kia vẫn duy trì ổn định như cũ thậm chí có tăng! Nhất là khách hàng lão niên nữ tính, đều tụ tập lại ở Khang Đạt bên kia!
Thật sự là tà môn, Trần Thuật này xem ra không chỉ được trung thanh niên nữ tính kính yêu, ở trong quần thể lão niên nữ tính cũng rất được chào đón? Vấn đề là Trần Thuật y căn bản không ở mà! Mị lực này là làm thế nào truyền ra ngoài?
Buổi tối trước khi đóng cửa, trong lòng Quý Cạnh Trạch đã tiếp nhận sự thực mình thua, nhưng mà cậu vẫn đúng hẹn đến vị trí triển lãm của Khang Đạt tìm Tống Lệ Văn.
Tống Lệ Văn thấy cậu lại đây, không đợi cậu hỏi liền lật danh sách đơn đặt hàng trong tay nói với cậu: "Tiểu Quý cậu tới xem kết quả phải không, lão đại bọn chị có nói." Nói xong cô đưa số lượng khách lẻ giao dịch thành công hôm nay của Khang Đạt cho Quý Cạnh Trạch, còn đem danh sách đơn đặt hàng trong tay cho cậu.
Quý Cạnh Trạch cười nói cảm ơn, cũng rất có chừng mực không tiếp nhận. Cậu không cần xem cơ mật thương nghiệp mẫn cảm của đối thủ, tin tưởng Trần Thuật sẽ không bởi vì cuộc đánh cược không chính thức này lừa gạt mình, bởi vì con số này nói ra cậu cũng rất tin phục, không khoa trương chút nào, rất thật, không khác biệt với phỏng đoán của cậu lắm, nhưng đủ để đánh bại cậu.
Xong, so với thua cuộc còn thảm hại hơn là cậu còn không biết mình thua cái gì, Trần Thuật sẽ để cậu làm cái gì đây đâu?
Qua ba ngày triển lãm, Quý Cạnh Trạch đã cân nhắc thấu mình thua ở chỗ nào. Chiêu số Trần Thuật dùng cũng đại đồng tiểu dị với cậu, nhưng mà tính quyết định thắng lợi lại ngay ở chỗ tiểu dị này. Ở trước vị trí triển lãm của Khang Đạt có thuê người! Chẳng qua người được thuê không phải các cô gái trẻ nóng bỏng, mà là bác gái trung lão niên! Vị trí triển lãm của Khang Đạt mỗi ngày đều có rất nhiều bác gái, đổi giờ, đổi ca đến đứng phía trước, mấy bác gái này không hề khoa trương một chút nào, không ca hát không khiêu vũ, chỉ trò chuyện việc nhà, xem xem sản phẩm, lại hấp dẫn rất nhiều người tiêu thụ cùng tuổi, khiến vị trí triển lãm của Khang Đạt dù là thời điểm nào đều nhìn có vẻ rất bận rộn, buôn bán rất tốt, sau đó tuần hoàn chính là lượng khách hàng trung lão niên không ngừng tăng.
Quý Cạnh Trạch bừng tỉnh hiểu ra, vì sao Trần Thuật nói cậu còn chưa đủ xâm nhập thực tế. Trong một gia đình người có hứng thú, có quyền quyết định đối với máy lọc nước là ai? Dù sao không quá khả năng là mấy tên nhãi con ngốc nghếch thích xem mấy em gái nóng bỏng khiêu vũ...
Cậu vẫn đợi Trần Thuật đến tìm cậu. Dám đánh cược dám chịu thua, tuy rằng thua, tuy rằng biết Trần Thuật không phải đèn cạn dầu, nhưng lại cũng ẩn ẩn chờ mong, cảm giác cùng Trần Thuật nói chuyện phiếm cũng tốt, nói chuyện công việc cũng tốt, đều rất thú vị. Nhưng là liên tục vài ngày cậu cũng không nhìn thấy được Trần Thuật. Ngược lại là có một ngày sau khi đóng cửa, đi qua thông đạo dưới đất gặp Tống Lệ Văn.
Ngày đó khi Tống Lệ Văn đi đến thông đạo dưới đất, lại thấy người đàn ông ăn xin kia, cô vốn dừng bước theo bản năng, định tìm tiền lẻ, nhưng lại đột nhiên nhớ tới mấy lời lần trước Trần Thuật nói, giữa một chút chần chờ này, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn mình âm trầm, lập tức căng thẳng trong lòng, xoay người liền đi, nhưng người đàn ông này thấy cô là phụ nữ đi một mình, liền đứng lên hù dọa cô, dùng một loại tiếng địa phương cô nghe không hiểu lắm, nói: "Có tiền không cho, về nhà có người chết!"
"Mày lặp lại lần nữa xem!" Tống Lệ Văn còn đang kinh hãi, liền nghe thấy Quý Cạnh Trạch lớn tiếng mắng chửi: "Nhãi con, mày dám lặp lại lần nữa xem!" Tiểu Quý hai ba bước từ phía sau đuổi theo, đưa túi trong tay cho Tống Lệ Văn, trừng mắt bắt đầu xắn ống tay áo: "Đến, mày lại đây nói lại với chị tao một lần, nói lớn tiếng chút, để tao cũng nghe nghe, hôm nay mày không cần về nhà, ở chỗ này liền có thể có người chết mày tin hay không!"
Người đàn ông kia dù là thân cao thể trọng hay là khí thế đều xa xa không phải đối thủ của Quý Cạnh Trạch, hoảng loạn cầm lấy tiền lẻ dưới đất liền chạy.
Tống Lệ Văn kinh hồn chưa định: "Thật đáng sợ, chị còn tưởng rằng thật sự là người đáng thương, thì ra là lưu manh!"
"Còn không phải lưu manh sao." Quý Cạnh Trạch cầm túi của mình từ trong tay cô về, "Bọn họ đều là có đội."
"Ai, thật bị lão đại bọn chị nói trúng."
Trần Thuật, Quý Cạnh Trạch cảm thấy hứng thú, hỏi: "Anh ta nói cái gì?"
Tống Lệ Văn thuật lại: "Anh ấy nói nhân gian tiểu thiện tẩm bổ nhân gian đại ác!"
Quý Cạnh Trạch cười nói với Tống Lệ Văn: "Chị Văn, sau này trước khi chị nổi lòng tốt cho tiền liền nghĩ nghĩ đến câu nói này: "Đi ra ngoài biết mang phấn viết chữ, vận may đều sẽ không quá kém!"
Chuyện này ở lúc hội chợ đang bận rộn bị áp thành nhỏ không đáng nhắc tới, mãi đến khi Trần Thuật lại đến, đi thông đạo dưới đất thuận miệng nói với Tống Lệ Văn đang đồng hành: "Nha, người ăn xin kia đâu rồi?"
Tống Lệ Văn theo bản năng toát ra một chút sợ hãi, nhưng lập tức phản ứng lại, nói: "Đại khái là bị Tiểu Quý dọa chạy!"
Trần Thuật sửng sốt: "Tiểu Quý?"
"A, chính là Quý Cạnh Trạch bên Ngũ Khánh kia." Tống Lệ Văn nói lại chuyện hôm đó trải qua một lần với Trần Thuật, cười tổng kết: "Tiểu Quý nói thật là có lý, em cũng nghĩ thật đúng là như vậy nha, ai thật sự là ăn xin còn cố ý mang theo phấn viết chữ chứ!"
Trần Thuật làm một gay, tưởng tượng một chút bộ dáng một người dương cương như Quý Cạnh Trạch, che chở Tống Lệ Văn đuổi tên ăn xin kia, cảm giác nhất định là rất đẹp trai, ngoài miệng lại trêu chọc Tống Lệ Văn: "Yêu, ngày đó anh nói hồi lâu cũng không thuyết phục được em, chàng đẹp trai nói một câu em liền tin!"
Tống Lệ Văn cười nói: "Lão đại anh đừng đùa lung tung, người ta còn kêu em là chị Văn đâu!" Trên mặt lại vẫn hơi hơi đỏ.
Tâm Trần Thuật đã sớm bay đi nơi khác, y nghĩ: Tiền cược của mình còn chưa thu đâu, nên đòi tên nhóc này cái gì thì tốt nhỉ?
Trần Thuật cười đi đến bên cạnh cậu: "Vừa lúc, mượn chút lửa."
Quý Cạnh Trạch nghĩ người này khẳng định có mang bật lửa theo, nhưng lại thật sự không thể bỏ được mặt mũi nói: "Tôi không muốn!" Đành phải móc bật lửa từ trong túi ra châm thuốc cho cha nội này.
Tựa như Trần Thuật đã cảm giác được, trước đó Quý Cạnh Trạch xác thật trốn tránh y, cũng không phải lòng dạ cậu hẹp hòi, mà là do nụ cười của Trần Thuật rất có tính ám chỉ, rất thiếu đạo đức, tổng cứ luôn gợi lên từng đoạn từng đoạn hồi ức mất mặt của cậu, cảm xúc căm tức cứ một chuỗi một chuỗi... Nhưng Trần Thuật tên bại hoại này càng cảm giác Quý Cạnh Trạch trốn tránh mình, y càng phải dán lại đùa cậu, người ta càng tránh không kịp, tâm tình y càng dương quang xán lạn.
Thế nhưng hôm nay Quý Cạnh Trạch hút xong điếu thuốc cũng không trốn ngay đi, mà chủ động hàn huyên cùng Trần Thuật, bởi vì trong lòng cậu có một nghi vấn nhỏ, muốn hỏi.
"Quản lý Trần, tôi có thể hỏi anh một vấn đề sao?"
"Hỏi đi."
Quý Cạnh Trạch nhìn thoáng qua nhân viên giữ cửa, hỏi: "Ngày xem lược đồ vị trí triển lãm đó, khi tôi muốn một nửa dựa vào phía Đông, anh có phải đã biết cửa này là chuyên dùng cho phòng cháy chữa cháy không cho người ra vào không?"
Trần Thuật trả lời: "Phải."
Quý Cạnh Trạch cũng đoán thế, gật đầu nói: "Quả nhiên là như vậy."
Trần Thuật cười trêu cậu: "Là thế nào?"
Quý Cạnh Trạch không cười chút nào, rất nghiêm túc rất chăm chú nói: "Quả nhiên là thực lực, không phải vận may, quản lý Trần làm việc chăm chú hơn tôi, còn có kinh nghiệm hơn tôi."
Cậu chững chạc đàng hoàng khen đối thủ như vậy, khiến tâm tình Trần Thuật không khỏi càng thích, cảm giác tên nhóc này hào phóng quang minh thật rất đàn ông! Nét mặt cũng đứng đắn hơn chút, nhưng ngoài miệng vẫn là mấy câu khách sáo: "Cho nên tôi mới nói cậu cùng lão Trịnh không có ý tứ, đến chỗ tôi đi!"
Quý Cạnh Trạch nghiêng đầu hỏi y: "Anh cảm giác giám đốc Trịnh của chúng tôi không được?"
Trần Thuật mím môi vui vẻ: "Hắn khẳng định không được bằng tôi!"
"Vậy tôi càng phải ở lại Ngũ Khánh làm cho tốt!" Quý Cạnh Trạch cũng không nghiêm túc, cười hì hì dán lại, dùng giọng điệu thành thật với nhau nói nhỏ bên tai Trần Thuật: "Hắn không được, cơ hội của tôi liền nhiều chứ, chưa được hai năm liền pk rớt hắn đi. Anh Trần lợi hại như vậy, tôi nếu đi Khang Đạt, phải phấn đấu đến khi nào đây?"
Trần Thuật cười ha ha: "Cậu sợ tôi cứ mãi ở mặt trên, đè nặng cậu?"
Lời này! Quý Cạnh Trạch trong lòng thầm nói mẹ nó anh là cố ý chiếm tiện nghi của tôi phải không! Nhưng xem Trần Thuật cười đến coi như bằng phẳng, cũng đành phải cười pha trò: "Tôi phải suy nghĩ cho mình nhiều chút chứ!"
Trần Thuật lại hút thêm hai hơi, dụi tàn thuốc, cười nói: "Tiểu Quý, tôi cũng có vấn đề muốn hỏi cậu."
"Anh hỏi."
"Mấy cô bé khiêu vũ kia, là chủ ý của ai?"
"Ha ha ha, tôi tìm." Quý Cạnh Trạch gật đầu thừa nhận.
"Ừm, tôi đoán được." Trần Thuật cười liếc nhìn thân dưới cậu ta một chút: "Cùng một kiểu giống như cậu, không sợ lạnh!"
Quý Cạnh Trạch cảm giác trong ánh mắt Trần Thuật nhìn cậu, vừa có khen ngợi cũng có một chút... đồng tình? Cậu nhịn không được hỏi: "Quản lý Trần cảm giác chủ ý này của tôi tàm tạm chứ?"
"Này nói thế nào nhỉ," Trần Thuật cười cười, lúc này đến phiên y nghiêm túc lên: "Tiểu Quý, này cũng giống như lúc cậu xem lược đồ triển lãm vậy, ý nghĩ là tốt, cũng có cái nhìn toàn cục, nhưng cậu nghĩ còn chưa xâm nhập thực tế."
Quý Cạnh Trạch không quá chịu phục: "Anh Trần, anh giờ lại không có ý tứ, thực tế đã đặt ở trước mắt, hiện tại lưu lượng khách ở phía trước vị trí triển lãm của chúng tôi liền nhiều hơn các anh mà, lượng đạt thành giao dịch khẳng định cũng nhiều hơn các anh!"
Trần Thuật nâng cổ tay xem đồng hồ, mới qua mười giờ, y ngẩng đầu nói với Quý Cạnh Trạch: "Cứ như vậy đi Tiểu Quý, hai ta đánh cược, nếu lượng khách lẻ hôm nay của các cậu vượt qua chúng tôi, tôi..." Y thoáng suy nghĩ một chút, nhướn mày cười nói: "Tôi mua cho cậu một cái quần mới!"
Nhắc tới quần, Quý Cạnh Trạch lập tức vừa tức vừa giận, cảm giác không chịu thua trong lòng cũng nổi lên: "Tôi không cần!" Cậu trừng Trần Thuật, giây lát sau cũng cười đầy mặt xấu xa: "Tôi là nói tôi không cần cái mới, cái kia là bản limited, rất đắt, tôi còn để nguyên nước nguyên vị đâu! Anh Trần nếu thua, tự tay giặt cái đó cho tôi!"
Nha! Khiêu chiến phải không!
Trần Thuật vui vẻ: "Thành giao! Nếu là chúng tôi vượt qua các cậu thì sao?"
Quý Cạnh Trạch cũng nâng cổ tay xem đồng hồ, tuy rằng thời gian nhận thức không dài, nhưng cậu biết Trần Thuật là con hồ ly giảo hoạt, không dám khinh thường, hội chợ còn có nguyên một tuần, nhưng thời gian hôm nay đã quá nửa, cậu thuật lại lời vừa rồi Trần Thuật nói: "Chúng ta đánh cược lượng tán khách giao dịch thành công hôm nay sao?" Quý Cạnh Trạch cường điệu hai chữ "hôm nay" một chút.
Trần Thuật gật đầu: "Đúng, liền hôm nay."
Quý Cạnh Trạch vươn tay phải ra: "Vậy đi, thành giao!" Cậu hào phóng nói: "Nếu anh thua điều kiện gì tôi định, nếu tôi thua điều kiện gì anh định!"
"Sảng khoái!" Trần Thuật cũng thò tay cầm lấy tay cậu, giật giật lên xuống hai phát, cười nói: "Cậu thua liền đến chỗ tôi đi!"
Lại nữa! Quý Cạnh Trạch rút tay mình về, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Quản lý Trần anh đây là không công bằng nha, chuyện này khó hơn giặt quần nhiều, phần thưởng của hai ta đánh cược phải không sai biệt lắm!"
"Ha ha ha ha!" Trần Thuật cười, "Vậy đi, tôi cân nhắc đã, xem xem cậu có thể thua tôi cái gì."
Quý Cạnh Trạch cũng cười, "Không vội, đợi đến tối anh phát hiện thua tôi, ngay cả nghĩ cũng bớt đi!" Cậu nói xong xoay người trở về.
Trần Thuật ở phía sau cậu không vội không nóng nói một câu: "Lát nữa tôi phải đi, buổi tối cậu tìm Tống Lệ Văn lấy kết quả đi."
Thực ra Quý Cạnh Trạch vào vị trí triển lãm thêm một hồi cũng đã cảm thấy biến hóa vi diệu. Vị trí triển lãm của Khang Đạt thoạt nhìn không khác biệt gì so với trước lúc cậu đi ra ngoài hút thuốc, nhưng khách hàng trung lão niên có chút gia tăng. Mấy người đứng ở bên này của cậu xem mấy cô gái khiêu vũ đều là người trẻ tuổi, nháo ầm ầm phụ trợ cho không khí rất nhiệt liệt, nhưng thực tế xem máy lọc nước không bao nhiêu. Người bên Khang Đạt kia tuy rằng không nhiều, nhưng đều vây quanh xem sản phẩm, Quý Cạnh Trạch cảm nhận được một loại áp lực vô thanh vô tức không ôn không hỏa!
Đến buổi chiều, loại áp lực này càng nặng nề lại vô hình toàn diện bao trùm xuống. Mấy cô gái nhảy mệt mỏi, người vây xem cũng xem chán, lưu lượng khách bên Ngũ Khánh này rõ ràng ít đi, mà Khang Đạt bên kia vẫn duy trì ổn định như cũ thậm chí có tăng! Nhất là khách hàng lão niên nữ tính, đều tụ tập lại ở Khang Đạt bên kia!
Thật sự là tà môn, Trần Thuật này xem ra không chỉ được trung thanh niên nữ tính kính yêu, ở trong quần thể lão niên nữ tính cũng rất được chào đón? Vấn đề là Trần Thuật y căn bản không ở mà! Mị lực này là làm thế nào truyền ra ngoài?
Buổi tối trước khi đóng cửa, trong lòng Quý Cạnh Trạch đã tiếp nhận sự thực mình thua, nhưng mà cậu vẫn đúng hẹn đến vị trí triển lãm của Khang Đạt tìm Tống Lệ Văn.
Tống Lệ Văn thấy cậu lại đây, không đợi cậu hỏi liền lật danh sách đơn đặt hàng trong tay nói với cậu: "Tiểu Quý cậu tới xem kết quả phải không, lão đại bọn chị có nói." Nói xong cô đưa số lượng khách lẻ giao dịch thành công hôm nay của Khang Đạt cho Quý Cạnh Trạch, còn đem danh sách đơn đặt hàng trong tay cho cậu.
Quý Cạnh Trạch cười nói cảm ơn, cũng rất có chừng mực không tiếp nhận. Cậu không cần xem cơ mật thương nghiệp mẫn cảm của đối thủ, tin tưởng Trần Thuật sẽ không bởi vì cuộc đánh cược không chính thức này lừa gạt mình, bởi vì con số này nói ra cậu cũng rất tin phục, không khoa trương chút nào, rất thật, không khác biệt với phỏng đoán của cậu lắm, nhưng đủ để đánh bại cậu.
Xong, so với thua cuộc còn thảm hại hơn là cậu còn không biết mình thua cái gì, Trần Thuật sẽ để cậu làm cái gì đây đâu?
Qua ba ngày triển lãm, Quý Cạnh Trạch đã cân nhắc thấu mình thua ở chỗ nào. Chiêu số Trần Thuật dùng cũng đại đồng tiểu dị với cậu, nhưng mà tính quyết định thắng lợi lại ngay ở chỗ tiểu dị này. Ở trước vị trí triển lãm của Khang Đạt có thuê người! Chẳng qua người được thuê không phải các cô gái trẻ nóng bỏng, mà là bác gái trung lão niên! Vị trí triển lãm của Khang Đạt mỗi ngày đều có rất nhiều bác gái, đổi giờ, đổi ca đến đứng phía trước, mấy bác gái này không hề khoa trương một chút nào, không ca hát không khiêu vũ, chỉ trò chuyện việc nhà, xem xem sản phẩm, lại hấp dẫn rất nhiều người tiêu thụ cùng tuổi, khiến vị trí triển lãm của Khang Đạt dù là thời điểm nào đều nhìn có vẻ rất bận rộn, buôn bán rất tốt, sau đó tuần hoàn chính là lượng khách hàng trung lão niên không ngừng tăng.
Quý Cạnh Trạch bừng tỉnh hiểu ra, vì sao Trần Thuật nói cậu còn chưa đủ xâm nhập thực tế. Trong một gia đình người có hứng thú, có quyền quyết định đối với máy lọc nước là ai? Dù sao không quá khả năng là mấy tên nhãi con ngốc nghếch thích xem mấy em gái nóng bỏng khiêu vũ...
Cậu vẫn đợi Trần Thuật đến tìm cậu. Dám đánh cược dám chịu thua, tuy rằng thua, tuy rằng biết Trần Thuật không phải đèn cạn dầu, nhưng lại cũng ẩn ẩn chờ mong, cảm giác cùng Trần Thuật nói chuyện phiếm cũng tốt, nói chuyện công việc cũng tốt, đều rất thú vị. Nhưng là liên tục vài ngày cậu cũng không nhìn thấy được Trần Thuật. Ngược lại là có một ngày sau khi đóng cửa, đi qua thông đạo dưới đất gặp Tống Lệ Văn.
Ngày đó khi Tống Lệ Văn đi đến thông đạo dưới đất, lại thấy người đàn ông ăn xin kia, cô vốn dừng bước theo bản năng, định tìm tiền lẻ, nhưng lại đột nhiên nhớ tới mấy lời lần trước Trần Thuật nói, giữa một chút chần chờ này, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt người đàn ông này nhìn mình âm trầm, lập tức căng thẳng trong lòng, xoay người liền đi, nhưng người đàn ông này thấy cô là phụ nữ đi một mình, liền đứng lên hù dọa cô, dùng một loại tiếng địa phương cô nghe không hiểu lắm, nói: "Có tiền không cho, về nhà có người chết!"
"Mày lặp lại lần nữa xem!" Tống Lệ Văn còn đang kinh hãi, liền nghe thấy Quý Cạnh Trạch lớn tiếng mắng chửi: "Nhãi con, mày dám lặp lại lần nữa xem!" Tiểu Quý hai ba bước từ phía sau đuổi theo, đưa túi trong tay cho Tống Lệ Văn, trừng mắt bắt đầu xắn ống tay áo: "Đến, mày lại đây nói lại với chị tao một lần, nói lớn tiếng chút, để tao cũng nghe nghe, hôm nay mày không cần về nhà, ở chỗ này liền có thể có người chết mày tin hay không!"
Người đàn ông kia dù là thân cao thể trọng hay là khí thế đều xa xa không phải đối thủ của Quý Cạnh Trạch, hoảng loạn cầm lấy tiền lẻ dưới đất liền chạy.
Tống Lệ Văn kinh hồn chưa định: "Thật đáng sợ, chị còn tưởng rằng thật sự là người đáng thương, thì ra là lưu manh!"
"Còn không phải lưu manh sao." Quý Cạnh Trạch cầm túi của mình từ trong tay cô về, "Bọn họ đều là có đội."
"Ai, thật bị lão đại bọn chị nói trúng."
Trần Thuật, Quý Cạnh Trạch cảm thấy hứng thú, hỏi: "Anh ta nói cái gì?"
Tống Lệ Văn thuật lại: "Anh ấy nói nhân gian tiểu thiện tẩm bổ nhân gian đại ác!"
Quý Cạnh Trạch cười nói với Tống Lệ Văn: "Chị Văn, sau này trước khi chị nổi lòng tốt cho tiền liền nghĩ nghĩ đến câu nói này: "Đi ra ngoài biết mang phấn viết chữ, vận may đều sẽ không quá kém!"
Chuyện này ở lúc hội chợ đang bận rộn bị áp thành nhỏ không đáng nhắc tới, mãi đến khi Trần Thuật lại đến, đi thông đạo dưới đất thuận miệng nói với Tống Lệ Văn đang đồng hành: "Nha, người ăn xin kia đâu rồi?"
Tống Lệ Văn theo bản năng toát ra một chút sợ hãi, nhưng lập tức phản ứng lại, nói: "Đại khái là bị Tiểu Quý dọa chạy!"
Trần Thuật sửng sốt: "Tiểu Quý?"
"A, chính là Quý Cạnh Trạch bên Ngũ Khánh kia." Tống Lệ Văn nói lại chuyện hôm đó trải qua một lần với Trần Thuật, cười tổng kết: "Tiểu Quý nói thật là có lý, em cũng nghĩ thật đúng là như vậy nha, ai thật sự là ăn xin còn cố ý mang theo phấn viết chữ chứ!"
Trần Thuật làm một gay, tưởng tượng một chút bộ dáng một người dương cương như Quý Cạnh Trạch, che chở Tống Lệ Văn đuổi tên ăn xin kia, cảm giác nhất định là rất đẹp trai, ngoài miệng lại trêu chọc Tống Lệ Văn: "Yêu, ngày đó anh nói hồi lâu cũng không thuyết phục được em, chàng đẹp trai nói một câu em liền tin!"
Tống Lệ Văn cười nói: "Lão đại anh đừng đùa lung tung, người ta còn kêu em là chị Văn đâu!" Trên mặt lại vẫn hơi hơi đỏ.
Tâm Trần Thuật đã sớm bay đi nơi khác, y nghĩ: Tiền cược của mình còn chưa thu đâu, nên đòi tên nhóc này cái gì thì tốt nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook