Chia tay ngày đó Quý Cạnh Trạch đóng sầm cửa đi, Trần Thuật đứng ở trong phòng khách trong đầu chỉ có một câu: "Ai không chia người đó là con chó!"

Vì chứng minh mình là đàn ông chém đinh chặt sắt, không phải chỉ là giận dỗi nói mà thôi, y quyết định lập tức bắt đầu thu thập đồ Quý Cạnh Trạch lưu lại ở nhà mình, đều đóng gói cho cậu ta, sau đó mặc kệ là ném tới trên đường cái vẫn là chuyển phát nhanh đưa qua, tóm lại muốn cho tên khốn kiếp này lập tức, lập tức biến mất khỏi cuộc sống của mình.

Y vòng vòng trong phòng khách hai vòng, nhanh chóng đi tới phòng bếp, thứ đầu tiên Quý Cạnh Trạch đặt ở nhà y mà y có thể nghĩ đến liền ngay tại phòng bếp, đi vào nhìn thấy cái máy làm bánh rán trái cây toàn tự động hơn một mét cao kia, nước mắt hơi kém liền rơi ra. Y cùng cái máy làm bánh rán trái cây đáng chết kia nhìn nhau mười phút, suy sụp đi ra ngoài, nằm trên sô pha, đại não giống như bị khởi động lại, xoay quanh trong đầu biến thành một câu khác: "Không chia! Coi như thành chó đi nữa ai có thể làm gì ta!"

Hoàn hảo đúng lúc cuối tuần, nếu không với trạng thái này của hai người bọn họ khẳng định đều phải xin phép, phần mình ở nhà nằm hai ngày, không đánh răng không rửa mặt không cạo râu, cũng không thế nào ăn cơm, thậm chí ngay cả điện thoại cũng đều có thể không tiếp, tất cả đều ấn tắt.

Trần Thuật thứ hai dậy có chút không nhận ra chính mình trong gương, y ở trong buồng vệ sinh đứng yên thật lâu, mới rửa mặt một phen, đổi quần áo rời nhà. Nháy mắt đóng cửa, y lại chuyển trở về, ở trước cửa nhíu mi suy nghĩ một trận, sửa lại mật mã khóa cửa.

Không chia tay, nhưng phải cho Quý Cạnh Trạch một bài học. Căn cứ vào ý nghĩ như vậy, Trần Thuật thậm chí còn tranh thủ lúc nghỉ trưa viết ra một bản nháp hơn nghìn chữ, đều là đạo lý muốn giảng cho Quý Cạnh Trạch lúc lên lớp, đề tài hạch tâm thảo luận đơn giản là thông cảm cùng quý trọng. Thiên diễn thuyết này muốn phát biểu lúc nào, y còn chưa nghĩ xong, nhưng y nghĩ chí ít phải một tháng, đợi tên nhãi này triệt để lãnh tĩnh, triệt để nhận thức được sai lầm của mình mới có thể tha thứ cho cậu ta. Y cảm giác Quý Cạnh Trạch hẳn là cũng đang sám hối cùng nghĩ lại, không có khả năng cứ như vậy cùng y chia tay, đến lúc cậu ta đến cầu hòa, mình nhất định không thể lại mềm lòng, nhất định phải cho cậu ta một chút giáo huấn.

Trong lòng Trần Thuật giá trị tự tin sẽ không chia tay ban sơ là 100%, mà không đến ba ngày liền giảm xuống còn 50%.

Quý Cạnh Trạch ba ngày rồi còn chưa đến cầu hòa, đừng nói không có tới, ngay cả điện thoại cũng không có.

Dựa theo tỉ lệ hạ xuống như vậy, Trần Thuật thầm nghĩ, đại khái đến cuối tuần mình liền phải chủ động đến tìm cậu ta đi - mình thế nào lại thấp hèn vậy! Lại đi dỗ dành cậu ta! Lần trước cũng là mình dỗ cậu ta! Sau đó lại nghĩ: Mình đây là làm chồng người ta nha, chủ động chút cũng là nên – cậu ta không làm mình sao, cậu ta không phải công sao! Tên khốn kiếp này!

Ở trong cảm xúc như vậy, y lại trải qua một ngày thứ ba hiệu suất công tác cực kỳ thấp, tan tầm về nhà liền nhìn thấy Quý Cạnh Trạch ngồi ở trên thang lầu, vừa thấy là y, lập tức đứng lên, cũng không ngẩng đầu, co quắp nhìn chân chính mình. Trần Thuật giật nảy, y ổn định bản thân, ra vẻ bình tĩnh chào hỏi: "Đến?"

"Ừm."

"Tới cầm đồ của cậu đi, vừa lúc, tôi đã thu thập cho cậu rồi." Đây là một lời nói dối vừa chọc liền thủng, nhà y hết thảy vẫn duy trì nguyên dạng, chẳng qua y cũng không sợ bị phát hiện, dù sao hôm nay y căn bản không tính toán cho Quý Cạnh Trạch đi vào.

"Không phải..." Quý Cạnh Trạch cúi đầu nói giọng rất nhỏ.

Xác thực nghe được hai chữ "không phải" này, tự tin của Trần Thuật mới lại khôi phục đến 90%, mẹ, tên khốn kiếp này, biết ngay cậu không phải thật muốn chia tay với ông đây! Tảng đá trong lòng y rốt cuộc rơi xuống, môi lại mím chặt, rất sợ mình toát ra chút ý cười nào, lạnh lùng nói: "Vậy cậu tới làm gì?"

Quý Cạnh Trạch ngẩng đầu nhìn y, cẩn thận dè chừng nói: "Tôi muốn tìm anh nói chuyện."

Trần Thuật hừ lạnh một tiếng: "Nói cái gì, hai ta không phải đã chia tay sao?"

"Ừm..." Quý Cạnh Trạch một lần nữa cúi đầu xem chân.

Trong giọng Trần Thuật lại thêm vài phần cả vú lấp miệng em: "Chia tay không phải cậu nhắc tới trước sao?"

"Tôi... Tôi hối hận... Tôi không muốn chia..."

Trần Thuật cố nén hơn 1000 chữ kia của mình, thời cơ còn chưa đến! Miệng lại khắc bạc: "Nào có chuyện tốt như thế! Cậu muốn chia liền chia, muốn hối hận liền hối hận, chơi đâu? Đùa giỡn đâu? Cậu cảm giác tôi là loại người nói chia liền chia nói làm hòa liền làm hòa sao?"

Quý Cạnh Trạch bị y nói đầu lại cúi thấp hơn một ít, Trần Thuật thoáng hối hận, một sóng này có phải đánh hơi quá tay? Còn chưa hối hận xong, Quý Cạnh Trạch ngẩng đầu nhìn y, ngũ quan cường tráng tiêu sái nghẹn thành một biểu cảm thành thật ấm ức, lắp bắp: "Kia, tôi đi trước."

Nói xong cũng không quay đầu lại liền đi.

Trần Thuật tức giận thiếu chút nữa đập cửa nhà mình, có ai cầu hòa liền chỉ có hai câu nói như vậy?! Nói đi là đi? Cậu như này cũng quá không cố gắng đi! Ai vậy chứ, như vậy liền xong? Lần tới còn đến chứ?

Đương nhiên đến nha, hơn nữa cũng không để y đợi lâu, ngày hôm sau liền lại tới.

Hôm nay Trần Thuật cùng khách hàng ăn cơm bàn chuyện, đến nhà đã sắp chín giờ. Lúc y vào tới cửa điện tử tầng một suýt chút nữa va sầm vào người ta, ngẩng đầu mới thấy, chính là Quý Cạnh Trạch, không nhịn được cười: "Uây, lại tới?"

Y vốn tưởng rằng Quý Cạnh Trạch nhìn thấy mình khẳng định là đầy mặt vui mừng, đi theo sau mông y cùng lên lầu, sau đó tiến thêm một bước cầu hòa, không nghĩ tới tên nhóc này nhìn thấy là y cũng không dừng bước, như trước sốt ruột bận rộn đi ra ngoài: "Anh sao lại trở về muộn như vậy? Tôi đói bụng kêu pizza, thế nhưng không cho đưa lên lầu..."

Nói còn chưa dứt lời một anh chàng giao hàng liền cưỡi xe điện tới đây, hô: "Salami của Quý tiên sinh!"

"Của tôi của tôi!" Quý Cạnh Trạch nhanh chóng qua đón.

Trần Thuật đóng cửa điện tử "bang" một tiếng, cách lan can sắt ném lại một câu: "Ăn no lại đến!" Quý Cạnh Trạch liền thật không lên lại nữa!

Thứ năm Trần Thuật thực ra còn có xã giao, nhưng y không đi, đi khẳng định phải uống rượu, uống rượu liền lại như ngày hôm qua vậy về sớm không được. Quý Cạnh Trạch tuy rằng đáng giận, nhưng bỏ đói cậu ta y vẫn không nỡ. Mềm lòng như vậy, cũng là không thành được đại sự gì, nhưng mình muốn thành đại sự gì đâu? Y mắt thấy sắp 30 tuổi, dù là sự nghiệp, cảm tình, cuộc sống, đều cầu một chữ an ổn, hai người bọn họ nếu muốn tiếp tục sinh hoạt cho tốt, không thể ba ngày hai lần nháo chia tay.

Trần Thuật tan tầm về nhà chuẩn bị đi về bắt đầu tiết mục gặp Quý Cạnh Trạch mỗi ngày, xe lái ra không bao xa, liền phát hiện xe Quý Cạnh Trạch theo phía sau y không xa không gần. Y nhếch miệng cười cười, tìm vị trí an toàn giảm tốc dừng lại, xuống xe đợi xe Quý Cạnh Trạch cũng dừng lại: "Như thế nào? Sửa theo dõi?"

Quý Cạnh Trạch thấy đã bại lộ, thẳng thắn trả lời: "Ừm, tôi từ công ti các anh theo tới, không biết anh buổi tối còn xã giao không..."

"Cậu này là có ý tứ gì, tôi nếu là không đồng ý hòa hảo, cậu liền mỗi ngày đều đến?" Trần Thuật nói là nói như vậy, tâm lý thực ra là thích muốn chết chỉ chờ cậu đáp một câu "Anh không đáp ứng tôi liền mỗi ngày đều đến, đến cả đời!" Sau đó là có thể phát biểu hơn 1000 chữ kia của y!

Nhưng mà Quý Cạnh Trạch vẫn mặt đầy ấm ức như cũ, vừa không tự bản thân khắc sâu kiểm điểm sai lầm, cũng không cho thầy Trần cơ hội phê bình giáo dục, khô cằn nói: "Anh đừng giận, tôi bây giờ liền đi!"

Sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, bỏ chạy...

Đêm nay trước khi ngủ Trần Thuật thầm thề trong lòng, Quý Cạnh Trạch tên khốn kiếp, ngày mai ông đây đi khách sạn thuê phòng, đợi không chết cũng cho cậu đút muỗi!

Kết quả thứ sáu căn bản không cần đi khách sạn, bởi vì buổi sáng y dậy đi làm, vừa xuống lầu liền nhìn thấy Quý Cạnh Trạch chờ ở bên cạnh xe mình.

"Đệch? Cậu ở đây?" Trần Thuật lòng thầm nói, cậu mẹ nó đây không phải cầu hòa, là bắt kẻ thông dâm đi, sao còn thăng cấp thành chặn buổi sáng?

"Trần Thuật," Quý Cạnh Trạch nhìn thấy y sau đó mặt vẻ sốt ruột: "Tôi hôm nay phải đi công tác, tất yếu phải đi, không đi không được, ngày kia mới có thể trở về! Chỉ có thể buổi sáng đến nhìn anh một cái, anh buổi tối đừng chờ tôi nha, không cần chờ tôi!"

Nói xong mẹ nó lại lái xe chạy...

Trần Thuật tức giận đến quả thật muốn đau tim, xe người ta đều lái đi, mới nhớ tới chửi ầm lên: "Ai chờ cậu! Ai mẹ nó chờ cậu!"

Cuối tuần Quý Cạnh Trạch đi công tác yên tĩnh hai ngày, Trần Thuật dần dần cân nhắc ra vị đến, thiếu chút nữa bị tên khốn này lừa, nếu thật sự muốn thành thành thật thật cầu hòa, kia cũng không phải Quý Cạnh Trạch.

Lại đến thứ hai Trần Thuật tìm cớ tan tầm sớm, đứng ở cửa chờ tên khốn kia, quả nhiên Quý Cạnh Trạch lúc ở dưới thang máy còn hừ ca, một bộ thoải mái tự tin, không chút nào bi thảm ấm ức giống như cậu ta diễn, hoàn toàn như y sở liệu, tên nhãi này cùng y chơi đâu!

Quý Cạnh Trạch ánh mắt quét đến Trần Thuật, cả kinh hát cũng quên hát, chân cũng run: "Anh, sao anh lại về rồi?"

"Lời vô nghĩa, nhà tôi tôi không thể về?"

"Kia cái gì..."

Quý Cạnh Trạch còn nói chưa dứt lời, Trần Thuật lập tức đánh gãy cậu: "Đứng chỗ này đừng động."

"A?" Quý Cạnh Trạch sửng sốt.

"Tôi sợ cậu chạy!" Trần Thuật cười lạnh: "Kiểu cầu hòa của cậu rất thú vị, mỗi ngày nhìn mặt một cái liền chạy, như thế nào, cậu sợ tôi đánh cậu?"

"Không có..." Quý Cạnh Trạch cúi đầu nhìn chân chính mình.

Trần Thuật cười lạnh: "Vờ vịt, vờ vịt tiếp đi."

"Tôi vờ vịt cái gì." Quý Cạnh Trạch rầm rì.

"Vờ ấm ức vô dụng." Trần Thuật vô tình vạch trần: "Tôi nói cho cậu biết Quý Cạnh Trạch, không cho phép chơi mấy hư chiêu này đó với tôi, cậu muốn hòa hảo, vậy nghiêm túc ngẫm lại hẳn là nên làm thế nào!"

Lại cách vài ngày là ngày hạng mục của Khang Đạt và Hoa Nguyên khởi động, hết thảy đều rất thuận lợi. Trần Thuật loại hồ ly già da mặt tu luyện thành mấy thước này nhìn thấy ai cũng không xấu hổ, vẫn như cũ cùng Trần Vũ Mặc chuyện trò vui vẻ. Việc công đều bàn không sai biệt lắm, Trần Vũ Mặc cười nói với y: "Tiểu Trần, cậu chậm một chút."

Trần Thuật dự cảm nhất định là có liên quan đến Quý Cạnh Trạch, yên lặng chờ anh ta mở miệng.

"Ngày hôm qua Tiểu Quý của Ngũ Khánh kia tìm tôi." Quả nhiên, Trần Vũ Mặc đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi có rất nhiều cao ốc cũng hợp tác cùng Ngũ Khánh đâu, này cậu cũng biết đi? Đồng dạng là tiêu thụ, phong cách của Tiểu Quý cùng cậu rất không giống nhau!" Nói đến chỗ này Trần Vũ Mặc cười: "Ha ha ha, nói là giải thích với tôi, nhưng sao nghe ý tứ của cậu ta, giống như nói tôi coi trọng cậu vậy!"

"Ai nha tổng giám đốc Trần, ngài đừng đùa kiểu này với tôi!" Trần Thuật nhanh chóng nói: "Cũng đừng chấp nhặt với tên nhóc kia."

"Không có không có." Trần Vũ Mặc cười vẫy tay: "Cậu không cần khẩn trương, tôi rất thích tên nhóc này, tôi người này đâu liền đặc biệt thích người có cá tính! Tiểu Trần, cậu với cậu ta rất quen?" Vẻ mặt anh ta mang theo một chút thử: "Vẫn là trước kia rất quen... hiện tại không quen? Cậu ta hiện tại có bạn không nhỉ?"

Trần Thuật làm tiêu thụ nhiều năm như vậy tự cho là sớm tu luyện được mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, ở mặt ngoài đều tuyệt đối sẽ không trở mặt cùng cha mẹ áo cơm. Ngày đó tay Trần Vũ Mặc đáp lên thắt lưng y, y không quyết đoán né tránh, một là bởi vì y cho rằng loại trình độ tán tỉnh này còn tại phạm vi y có thể khống chế, hai là do y không muốn đắc tội khách hàng.

Vì thế tươi cười trên mặt y thậm chí so vừa rồi càng ân cần một ít, nhưng lời nói không biết làm sao lại thốt ra: "Tổng giám đốc Trần, việc tư của ngài tôi không tiện truyền lời, nhưng tình huống của Quý Cạnh Trạch tôi rất rõ ràng, cậu ta có bạn, chính là cái loại trong ngắn hạn sẽ không chia tay này, trường kỳ cũng thế."

Trần Thuật chân vừa bước ra Hoa Nguyên, lập tức đánh một cú điện thoại: "Quý Cạnh Trạch, cho cậu 20 phút, đến nhà tôi chờ tôi!"

Điện thoại chiêu Quý Cạnh Trạch đến yết kiến, Trần Thuật bản thân lại bị tắc ở trên đường, một giờ sau y về nhà liền nhìn thấy Quý Cạnh Trạch chờ ở cửa, vừa thấy y liền lập tức bán ngoan: "Sao lại lâu như vậy! Tôi cũng không dám vào đi, vẫn ở bên ngoài chờ anh!"

Trần Thuật hừ một tiếng: "Cậu đi vào được sao?"

Quý Cạnh Trạch không để ý, khóe miệng mím thành một cái mỉm cười nói: "Hai ta đừng ở chỗ này nói, để hàng xóm nhìn thấy không tốt. Trước vào nhà, vào nhà lại nói!" Nói, cậu xoay người ấn khóa cửa điện tử nhà Trần Thuật, "4853", nhập một lần, khóa cửa thế nhưng vang chuông báo, nhắc nhở mật mã sai lầm, Quý Cạnh Trạch cho rằng mình trượt tay, đặc biệt chăm chú lại nhập lại một lần, bấm từng nút một, khóa cửa vẫn báo động như cũ, hơn nữa nhắc nhở chỉ còn một cơ hội!

Quý Cạnh Trạch sợ ngây người, này thật đúng là xa xa vượt qua cậu tưởng tượng. Cậu kinh ngạc quay đầu, không thể tin nhìn Trần Thuật, vừa rồi một điểm ý cười cũng hoàn toàn biến mất, sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng run: "Anh, anh đổi mật mã?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương