Còng tay tình yêu
-
Chương 11:
Chương 11: Chơi xong trở mặt (H)
Editor: Matcha Latte
Anh không có quá nhiều kỹ năng, ngón tay khuấy đảo, nhưng vết chai trên ngón tay vẫn tiếp tục cọ xát vào điểm nhạy cảm của Anh Hiền, tiểu huyệt rất nhanh đã trở nên ướt át đến không ra hình dạng gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Miệng huyệt đói khát co rúm lại như nuốt chửng lấy ngón tay người đàn ông, liên tục phun ra càng nhiều dâm dịch theo từng động tác cắm vào rút ra của anh.
Anh Hiền chỉ muốn hét lên, nhưng đầu lưỡi cô đã bị anh hút lấy, đè hết mọi tiếng kêu sắp đạt cực khoái của cô xuống.
"A ——" Khoái cảm nuốt chửng lý trí Anh Hiền, cô dâm đãng nâng mông lên, để ngón tay nhét sâu vào hoa huyệt của mình, mặc anh cắm mình đến run rẩy cả người, mồ hôi nhễ nhại, sau đó co giật kẹp chặt lấy tay Phó Thành, phun ra một bãi nước lớn.
Thời điểm cô mẫn cảm nhất, yếu ớt nhất, anh lại mạnh mẽ rút tay ra, các đốt ngón tay cuộn lại khoét sâu vào vách thịt làm cô kêu thành tiếng: "A!"
Tầm nhìn của Anh Hiền mờ đi, không thấy rõ mặt anh, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Phó Thành. Cảm nhận được quy đầu đang chống vào miệng huyệt, bụng cô co thắt lại, nước dịch trào ra càng nhiều hơn.
Hô hấp của anh càng thêm dồn dập, mang theo sự gấp gáp đến đáng sợ.
Anh Hiền vuốt ve lồng ngực đẫm mồ hôi của anh, xoa hạt đậu căng cứng qua lớp áo sơ mi, cười khẽ nói: "Muốn đi vào không? Hay là anh thích tôi dùng tay... a!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đỉnh quy đầu to lớn vén miệng huyệt ra, tạo thành những nếp uốn.
Thịt non siết chặt lấy quy đầu, cảm giác đau đớn cùng cơn khoái cảm ngập đầu đồng thời ập đến thân dưới, khiến Phó Thành suýt nữa đã không kiềm được bắn ra. Anh không hề nghĩ ngợi đẩy hông lên, lưỡi thịt cứng rắn tách ra một đường hầm chặt chẽ, xì một tiếng, toàn bộ gốc rễ đều cắm sâu vào trong huyệt nhỏ không chừa một kẽ hở. Một lượng lớn dâm dịch phun ra, quy đầu dừng ở chỗ sâu trong miệng hang mềm mềm, sinh ra từng đợt rung động theo hô hấp của anh.
Phó Thành giữ lấy mông của người phụ nữ, bắt đầu đâm thẳng vào. Anh Hiền bị anh đẩy đến toàn thân điên loạn, huyệt nhỏ càng căng trướng tê dại, cứ như một giây tiếp theo sẽ bị xé rách, khoái cảm dâng trào như thủy triều nhấn chìm cô.
"A a —— Lớn quá... từ từ, chậm một chút... ưm a... lại sắp lên đỉnh rồi a..."
Đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt mờ sương nhưng khóe miệng cô lại nhếch lên, giống như mỗi lần cô đùa bỡn với anh.
Phó Thành cảm thấy độ cung kia cực kỳ chướng mắt, anh nắm lấy hai chân cô, kéo mạnh cô lại gần đũng quần của mình, gậy thịt của anh đâm sâu vào đường hầm, sau đó dùng lực đánh một phát vào bắp chân mềm mại của người phụ nữ.
Khoái cảm hết đợt này đến đợt khác hành hạ thân thể non mềm của cô, anh tựa như đã tìm được điểm nhạy cảm của cô, quy đầu luôn đụng vào khối thịt mềm kia.
Anh Hiền vặn vẹo cơ thể hét lên, cái mông bị anh nắm chặt không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng từng đợt va chạm điên cuồng của người đàn ông.
Khi cô đột nhiên bắt đầu run rẩy thì anh lại rút mạnh vật to lớn của mình ra, gậy thịt đỏ tím vỗ vào đùi cô, rồi dùng sức mở miệng huyệt sắp khép kín lại, cả thân gậy thô to lại chen vào huyệt nhỏ, bắt đầu vòng đút vào rút ra tiếp theo.
"A ... a a... đừng... chậm chút..." Anh Hiền kìm lòng không đậu nhắm mắt lại, đôi môi đỏ thắm bất giác rên rỉ, lọt vào tai tựa như lời nài xin tha thứ. Nơi riêng tư không kìm được tiết ra một lượng lớn nước mật, chảy khắp đùi hai người.
Hóa ra cô ấy cũng có những lúc như vậy.
Hóa ra cô ấy cũng sẽ lộ ra vẻ mặt này.
Phó Thành mím chặt môi thành một đường thẳng, mặt không biểu cảm tiếp tục thẳng lưng, đẩy một lần so với một lần càng mạnh hơn, vào càng sâu hơn.
Đầu óc Anh Hiền choáng váng, để ổn định cơ thể, cô chủ động vòng tay qua cổ anh, đôi môi tìm kiếm nơi nóng bỏng nhất.
Nhìn thấy vẻ mặt mê loạn của cô, Phó Thành bất giác hôn cô. Cảm nhận được hơi thở của anh, đôi môi lộn xộn lập tức hé mở, để mặc đầu lưỡi anh luồn vào trong. Hai chiếc lưỡi liều chết quấn lấy nhau, không ai chịu buông ra.
Nụ hôn nóng như lửa, đường hầm bên dưới lại càng thêm nóng bỏng, Phó Thành nhanh chóng cắm vào, dùng lửa của chính mình dập tắt ngọn lửa của người đang nằm dưới thân.
“A… không được… a!!” Anh Hiền hưng phấn hét lên một tiếng, thân thể co giật không chịu nổi, một luồng chất lỏng nóng hổi từ sâu trong huyệt nhỏ trào ra, xối lên lỗ sáo đang mở rộng của anh, vách thịt non nớt càng kẹp chặt hơn trước, đến độ gậy thịt không thể động đậy.
"Hự —” Cuối cùng Phó Thành cũng không nhịn được mà rên thành tiếng, co giật cả chục lần, cho đến khi hoa huyệt bị cắm đến mềm ra của cô đạt cực khoái một lần nữa mới bắn toàn bộ tinh dịch vào trong cơ thể cô.
Quần áo trên người cả hai vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có hai nơi riêng tư là gắn chặt vào nhau, thậm chí còn không có áo mưa cách trở.
Anh Hiền run rẩy ngâm nga, đầu óc trống rỗng, nhưng cô biết cơ thể mình đang được tinh dịch lấp đầy.
Trong dư âm của cơn cao trào, cô ngẩng đầu vuốt ve xương lông mày gồ lên của người đàn ông, sau đó men theo xương lông mày đi đến sống mũi, cuối cùng lưu luyến nơi bờ môi anh.
Nhìn nhau một lúc lâu, cô nở một nụ cười nhàn nhạt gần như không thấy rõ, thấp giọng hỏi anh: "Hài lòng không?"
Rõ ràng là một âm thanh hết sức nhẹ nhàng, nhưng lại đáng sợ như rắn độc.
Cảm xúc mềm mại thoáng chốc hóa thành bột mịn, ánh mắt Phó Thành dần dần tối sầm lại.
Tâm trạng anh biến hóa quá rõ ràng đến nỗi Anh Hiền có muốn làm bộ không biết cũng không được.
Cô cúi đầu hôn lên môi anh, đầu lưỡi chạy dọc theo đường viền môi quấy rối. Cánh môi mỏng khép chặt lại lần thứ hai, không cho cô đi vào.
Anh Hiền hừ một tiếng, như đang oán giận nói: "Chơi xong trở mặt [1]."
[1] Câu gốc là 拔屌无情, ý nói sau khi ấy ấy xong liền trở mặt, lạnh lùng không có xíu tình cảm nào.
Giọng cô rất trầm, gần như thấp đến mức lẫn vào bụi trần [2].
[2] Trích từ dòng chữ viết trên mặt sau của một bức ảnh mà Trương Ái Linh đưa cho Hồ Lan Thành, câu gốc trên bức ảnh là "Gặp anh, cô trở nên rất thấp, rất thấp, thấp đến lẫn vào bụi trần. Nhưng trong lòng cô lại vui thích, từ giữa bụi trần nở ra một đóa hoa."
Nhưng anh biết đây là một trò chơi khác của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook