Sau khi đưa Khinh Nhi về nhà Lưu Cao Dương lái xe qua một quán bar nhỏ, quán bar này có tên là "Your Feeling" màu chủ đạo là xám đen, khung cảnh khá vắng, nhạc mở cũng không quá nhộn nhịp, nhìn trông rất chill và đơn giản.

Khách tới đây đa số đều chỉ bàn chuyện làm ăn, hoặc là để thư giãn, nên có thể nói đây là một quán bar tương đối văn minh.

Đã hơn chín giờ nên lúc này đường phố dường như cũng đã dần thưa thớt hơn, phố xá vắng vẻ mang cho người khác cảm giác vô cùng trống rỗng.
Lưu Cao Dương đậu xe ở bãi giữ xe đối diện quán bar, sau đó bước vào quán, vừa vào anh đã đi lên tầng trên sau đó chọn nơi yên tĩnh và kín nhất để ngồi.

Có lẽ vì là khách quen nên phục vụ không hỏi anh muốn uống gì mà đưa thẳng tới cho Lưu Cao Dương một ly brandy sau đó nhanh chóng rời đi.
Đợi phục vụ đi khỏi, Lưu Cao Dương lấy một gói thuốc từ trong túi quần, sau đó châm lửa điếu thuốc, hút một hơi thật sâu rồi nhả dần khói ra.

Khói thuốc được phà ra mang theo rất nhiều dòng suy nghĩ của anh, khói vừa mờ ảo, vừa làm đầu óc anh như mụ mị.
Anh nhớ tới khi mình còn nhỏ cũng đã từng như hôm nay, từng bị người đàn bà kia là Lương Quyên tát một cái thật mạnh vào mặt vì đã làm cho con trai bà bị thương, sau đó lại bị ba mẹ mình bắt cúi đầu xin lỗi mặc dù đó vốn chẳng phải là lỗi của một mình anh.

Lưu Cao Dương nhớ rõ lúc ấy mình nhất quyết không cúi đầu nhận sai.

Vì nhà anh nghèo nên luôn bị Lương Quyên là vợ của bác cả anh coi thường, con trai bà ta là Triệu Toàn cũng được nước mà ăn hiếp anh.
Đỉnh điểm là vào ngày đón tết cùng họ hàng, khi ấy Triệu Toàn đã lấy bài tập văn của anh làm gần hoàn chỉnh để đổi thành của hắn, Lưu Cao Dương vốn luôn phải nhẫn nhịn hắn theo lời của ba mẹ, vì anh biết rõ giá trị của gia đình mình ở đâu, anh cũng biết rõ hoàn cảnh hiện tại của nhà mình là như thế nào.

Nhưng vào lúc này Lưu Cao Dương đã không thể nhịn được nữa, đó là bài văn anh làm cho cuộc thi giành học bổng của trường sắp tới, là những trang giấy mà anh thức trắng đêm để làm, là công sức và mồ hôi anh bỏ ra chỉ mong có thể nhận được giải thưởng để có tiền trang trải cho cuộc sống.

Ấy vậy mà lúc này lại bị tên khốn Triệu Toàn kia giành mất, Lưu Cao Dương ban đầu còn rất bình tĩnh nói chuyện với hắn kêu hắn trả lại cuốn bài tập cho mình.

Có lẽ vì không nghe vào tai mà Triệu Toàn chẳng hề mảy may quan tâm còn đem bỏ thẳng vào cặp mình rồi quay người định rời đi.

Anh lúc này đã dần mất bình tĩnh bước lại túm lấy cặp hắn kéo thật mạnh giành về phía mình, sau đó mở khóa cặp định lấy lại cuốn tập của mình.

Lưu Cao Dương chưa kịp thò tay vào trong Triệu Toàn đã nhanh chóng nắm lấy đầu anh giựt mạnh một cái, theo cú giật ấy mà anh đau đớn ngã quỵ xuống sàn nhà nhưng miệng vẫn không hề kêu la, cặp trong tay anh văng ra, tập sách trong đó cũng rơi tứ tung ra ngoài.

Triệu Toàn thấy thế nhanh chóng nhặt lấy cuốn tập kia của anh sau đó nhìn anh với đôi mắt khinh bỉ, khuôn mặt hắn lộ ra một nụ cười gian xảo, trông vô cùng đê tiện.

Anh lúc này vì cú giựt tóc kia mà vẫn còn đang choáng váng, ngước mắt lên nhìn hắn với khuôn mặt đau đớn.
"Trả lại cho tôi!" giọng Lưu Cao Dương lúc này đã không còn bình tĩnh, âm thanh vang lên cũng đã dần lớn hơn.
Triệu Toàn vẫn nhìn anh với nụ cười gian xảo, cất giọng: "Sao phải trả? Thứ như mày làm trâu làm ngựa cho nhà tao, thì đồ mày cũng là đồ tao, hiểu chưa?"
Tuy vẫn còn choáng váng nhưng anh vẫn bò tới túm lấy chân hắn cắn thật mạnh vào đấy.

Vì đau đớn mà Triệu Toàn đạp mạnh vào mặt anh một cái, sau đó nổi cáu quát.
"Đồ chó! Mày vậy mà cắn tao?" vừa nói hắn vừa đưa cuốn tập lên cao tỏ vẻ đắc thắng: "Hay lắm vậy tao không cần đồ của mày nữa."
Dứt lời hắn lấy tay lật từng trang vở, sau đó một thứ âm thanh vang lên "xoẹt"...
Triệu Toàn hắn xé nát từng trang vở trắng tinh khắc đầy những nét chữ gọn gàng, tươm tất kia thành những mảnh vụn, khuôn mặt hắn vẫn tỏ ra vẻ rất hả hê cứ thế mà cười thật lớn: "Tự đi mà nhặt lấy."
Lúc này sợi dây lý trí trong anh đã đứt hẳn, anh không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi, anh muốn giết hắn, giết chết tên súc sinh đã làm anh ngày đêm phải vật vã như thế này.

Lưu Cao Dương lao tới với khuôn mặt vô cùng đáng sợ, anh đạp thẳng vào bụng hắn một cái thật mạnh, hắn theo lực đá của anh mà ngã đùng xuống sàn ôm bụng đau đớn la lên.

Lưu Cao Dương đã mất hết cảm xúc, anh không muốn dừng lại, vẫn tiếp tục bước đến đá thêm một cái vào lưng hắn ta, sau đó lật người Triệu Toàn lại đấm thật mạnh vào mặt hắn, lúc này đây hắn đã vô cùng đau đớn, cứ vô thức la lên kêu cứu với khuôn mặt bầm tím đầy nước mắt.
"Mẹ ơi cứu con! Mẹ ơi cứu con với!!! Thằng chó này điên rồi! Triệu Cao Dương mày điên rồi!!!"
Người lớn dưới nhà cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hét của Triệu Toàn, mọi người hốt hoảng chạy lên xem thì thấy cảnh tượng trước mắt diễn ra vô cùng hỗn loạn.

Thấy thế Triệu Doãn Thành ba ruột của Lưu Cao Dương chạy tới ngăn cản, kéo con trai mình ra khỏi người Triệu Toàn.


Lương Quyên lúc chạy lại ôm lấy con mình đang khóc nức nở mà nổi điên lên quay qua tát thật mạnh vào mặt anh, cú tát ấy đã làm anh thức tỉnh, lý trí đã quay trở lại.

Lương Quyên chưa dừng tay lại bà ta tát thêm một cái vào mặt anh, sau đó nắm lấy cổ anh mà hét lớn.
"Mày làm gì con tao? Thứ như mày đã làm gì con tao vậy hả? Mày điên rồi sao? Ba mẹ mày dạy mày như này sao? Dạy mày trở thành côn đồ đi đánh người à?".

Truyện Việt Nam
Vương Anh Anh chạy lại ngăn trước mặt con trai mình bảo vệ cho anh: "Chị à chắc có hiểu lầm nào đó thôi, chị bình tĩnh đi có được không."
Sau đó bà quay người qua kéo tay anh thật mạnh nói: "Con mau xin lỗi Triệu Toàn và bác gái đi, nhanh lên."
Xin lỗi? Sao anh phải xin lỗi? Anh bảo vệ mình, bảo vệ công sức của mình là sai sao? Anh bảo vệ tâm huyết của mình là có lỗi à? Khuôn mặt Lưu Cao Dương vẫn rất vô cảm nhìn Triệu Toàn một cái, sau đó quay qua nhìn Lương Quyên cất giọng kiên định nói.
"Con không sai thưa bác cả, là Triệu Toàn xé vở bài tập của con, anh ấy mới là người gây chuyện trước."
Nghe những lời này từ Lưu Cao Dương, Lương Quyên càng thêm nổi điên hơn bà ta đẩy Vương Anh Anh ra, sau đó lại tát thật mạnh vào mặt anh: "Mày là cái đồ mất dạy, cái đồ súc sinh, mày không phải là con người.

Sao mặt mày có thể trơ trẽn như vậy, sao có thể ti tiện như vậy!"
Dù bị đánh nhưng anh vẫn luôn miệng lặp lại từng chữ vô cùng rõ ràng: "Là hắn xé tập con trước, con không sai!" mà mặc cho bị đánh, cứ thế ba mẹ anh cũng không thể ngăn cản nổi, có lẽ họ cũng cho rằng con trai họ mới là người sai, vì thật sự anh đã ra tay rất nặng với con trai bà ta - người mà nhà anh đang phải làm trâu làm ngựa hầu hạ.
Mọi thương tích của Triệu Toàn đã được Lương Quyên trả lại cho anh bằng một trận đòn nhừ tử trước sự chứng kiến của nhiều họ hàng, trong đó còn có cả ba mẹ anh.

Không một ai đứng ra bảo vệ anh.
Một đứa trẻ khi ấy chỉ mới mười hai tuổi nhưng có thể nhớ rõ được toàn bộ kí ức khi đó không thiếu một chi tiết nào, bởi vì nó vốn là khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời anh, là nỗi ấm ức anh mãi không thể nào quên được.
Từ lúc ấy anh luôn mang trong mình một suy nghĩ thì ra muốn nhận được sự thông cảm và thấu hiểu thì bản thân phải có giá trị mới được.

Dù có giỏi tới đâu, có vô tội tới đâu, có cố gắng tới đâu chỉ cần không chứng minh được giá trị của chính mình thì anh mãi mãi sẽ chỉ ở cái đáy của xã hội, không một ai đứng về phía mình.

"Lưu Cao Dương? Lại tới nữa à."
Tiếng gọi ấy đã làm cho mọi dòng suy nghĩ của anh ngưng lại, Lưu Cao Dương quay qua nhìn, là Tống Hiểu Phong người bạn thân duy nhất của anh.
"Sao lại ra đây rồi? Có chuyện buồn?" Tống Hiểu Phong ngồi xuống đối diện với anh trên tay cầm một ly whisky còn uống dở đặt xuống bàn.
"Tâm trạng có hơi ngột ngạt, muốn tới đây để giải tỏa."
"Ồ..." Tống Hiểu Phong nhìn điếu thuốc trên tay anh cũng hiểu ra được vài phần nên không tiếp tục hỏi sâu nữa mà bắt qua chuyện khác: "Nghe nói bác Lưu và dì Lâm mấy ngày gần đây đang kiếm cậu, không muốn về nhà một chuyến à?"
Lưu Cao Dương nhìn Tống Hiểu Phong một cái, sau đó dụi tắt điếu thuốc vào gạc tàng bên cạnh, anh cầm ly rượu của mình lên nhấp một miếng sau đó mới lên tiếng nói.
"Nhà? Cậu biết rõ...!đó vốn không phải là nhà của tôi.

Mọi thứ tôi có cũng không phải là của tôi."
Như hiểu được những lời anh nói Tống Hiểu Phong im lặng không lên tiếng.

Một lúc lâu sau Lưu Cao Dương mới cất giọng khàn khàn trầm thấp nói: "Khu hỗ trợ của cửa hàng có mấy quản lý?"
"Hai quản lý." Tống Hiểu Phong cầm ly whisky lên uống một ngụm sau đó nói tiếp.
"Ông chủ kiểu này không ổn nha, tới những chuyện này mà còn không biết cơ."
"Có cậu để ý là được." Lưu Cao Dương nói với khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, lại như thể đó là điều đương nhiên làm Tống Hiểu Phong cũng cảm thấy bất lực.
"Hiểu Phong, tôi nghĩ cậu nên gửi lại quy định của The Light cho từng nhân viên đọc đi, hay là tốt nhất nên in ra thành từng bản kêu các quản lý cấp cao học thuộc hết đi."
Anh ngồi dựa vào ghế nhìn Tống Hiểu Phong với dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt toát lên ánh nhìn sắc bén: "Nhất là quy định thứ ba (Không cần làm thêm giờ đối với các nhân viên được xếp lịch riêng)."
Tống Hiểu Phong nhìn ánh mắt kia cũng toát mồi hôi lạnh, tuy không hiểu lắm với cách làm này của anh nhưng chỉ có thể đành gật đầu chấp nhận, vì vốn anh mới là sếp lớn của The Light mà.
..........!
Sáng hôm sau Khinh Nhi thức dậy khá muộn, vì vất vả cả một ngày hôm qua mà hơn mười giờ cô mới rời khỏi giường.

Người cô ê ẩm, nhức mỏi đến rã rời.

Khinh Nhi mơ màng đứng dậy sửa soạn sau đó vì lười nấu ăn mà quyết định kêu đồ ăn ngoài, vừa cầm điện thoại lên định kiếm đồ ăn thì cô thấy một tin nhắn wechat(¹) gửi đến, là tin nhắn trong nhóm chat của cửa hàng, trợ lý của sếp Tống gửi một file word vào đó kêu các nhân viên đọc thật kĩ quy định của cửa hàng, sau này đừng ai tái phạm.
Khinh Nhi mở file word ra, quy định này cô đã từng đọc trong hồ sơ quản lý đưa khi đi phỏng vấn rồi, lúc ấy cô cũng chỉ đọc lướt qua không nhớ rõ lắm nội dung trong này, chỉ là không hiểu sao đột nhiên cấp trên lại bắt nhớ kĩ nữa.

Cô vẫn đọc sơ qua một lượt sau đó chán chường quyết định dẹp qua một bên gọi đồ ăn ngoài cho mình.


Trong lúc đợi đồ ăn cô mở máy tính lên muốn vẽ vời một xí để up lên weibo(²) của mình.

Khinh Nhi có một tài khoản weibo kha khá lượt theo dõi, những bức ảnh cô vẽ đăng lên trong một số nhóm đã thu hút được rất nhiều lượt tương tác, nên lâu lâu Khinh Nhi cũng hay vẽ ảnh theo tâm trạng của mình rồi đăng lên coi như để giải tỏa suy nghĩ.
Đang vẽ một hồi lâu cô lại nhận được tin nhắn trong nhóm chat của đám bạn mình.
Trương Liên: [Giáng sinh này mọi người có đi đâu không?]
Hàn Linh: [Đi chơi với mấy người đồng nghiệp, rất đẹp trai nha.]
Trương Liên: [Mình không về nhà vào giáng sinh được nên còn đang định rủ cả đám đi đâu đó chơi đây...!vậy mà A Linh lại có hẹn rồi:(.]
Khinh Nhi: [Mình rảnh, tới đó đi cùng cậu.]
Trương Liên: [Đúng là chỉ có A Nhi là thương yêu mình nhất thôi!!]
Hàn Linh: [Đi với hai ba người đồng nghiệp ăn ở quán lẩu nổi tiếng ở phố Hoa Đăng, được dắt theo người quen nữa các cậu có muốn đi cùng không?]
Trương Liên: [Quán đó đặt bàn rất khó nha cậu đã đặt được rồi?]
Hàn Linh: [Ừm.]
Trương Liên: [Đi nhaaa mình muốn ăn quán lẩu này lâu lắm rồi mà chưa có dịp, giáng sinh này nhất định phải đi!]
Hàn Linh: [A Nhi còn cậu?]
Khinh Nhi: [Chắc không đâu, nhiều người lạ nên mình cũng không muốn đi lắm.]
Trương Linh: [Đi với mình đi mà!!! Có mình ở đấy mà!]
"...!"
Khinh Nhi cố gắng từ chối nhưng Trương Liên bảo là vì đi mà không có quen thân ai nhiều nên cũng rất chán không muốn đi nữa.

Cảm thấy vì mình mà Trương Liên không được đi ăn quán mình thích nên cô cũng miễn cưỡng đồng ý.
Hàn Linh: [Thế là chốt lịch thứ bảy tuần sau sáu giờ tối hẹn nhau ở quán lẩu ấy nhé.]
Trương Liên: [Okkk!]
..........!
(¹): một mạng xã hội bên Trung tựa như Zalo ở Việt Nam.
(²): một mạng xã hội bên Trung tựa như Facebook ở Việt Nam..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương