Công Pháp Hợp Hoan Hại Người Quá
-
Chương 6:
Bạch Mộc cũng không đợi được tới ngày mười lăm.
Bởi vì công pháp này vô cùng lợi hại, hầu như mỗi ngày nàng đều phải thay quần một lần, hạ thân như một dòng suối, bị vải cọ một chút liền chảy nước. Có lúc nàng cùng Lâm Tử Lạc sóng vai nhau đi trên đường, nhiệt độ cơ thể ấm nóng của thiếu niên dựa lại gần, bị vết chai mỏng trên tay đụng vào, cũng có thể khiến nàng chảy nước.
Thật giống như một lão già háo sắc.
Bạch Mộc không thể nhịn được nữa ngồi trên giường, kêu quả cầu trắng trong đầu.
“ Âm dương? Hợp hoan?” Nàng nói: “Mặc kệ ngươi tên gì, ra đây cho ta!”
Cái quả cầu trắng kia vậy mà thực sự đáp lại, giống như vẫn luôn chờ nàng gọi nó.
“Chuyện gì?”
“Trạng thái hiện tại của ta, cuối cùng là phải duy trì trong bao lâu?”
“Sẽ duy trì liên tục cho đến khi ngươi cùng người nam nhân đầu tiên quan hệ.” Quả cầu trắng bình tĩnh nói: “Mỗi tháng một lần, ngươi tự mà lo liệu.”
“Làm xong sẽ không sao?”
“Làm xong sẽ không sao.” Quả cầu trắng nói.
“Ta hiểu rồi.” Bạch Mộc gật đầu, hít sâu một hơi, đè nén lại tức giận tiếp tục nói: “Còn việc này, ngươi là cái đồ đáng chết có biết không, sau này đặc biệt ở trên đường thì đừng tùy tiện trói người để luyện công pháp.”
Quả cầu trắng không trả lời.
Rốt cuộc vào một buổi tối Bạch Mộc bị dục hỏa bức tỉnh, phát hiện lúc này ở chỗ nàng nằm đều là nước, đã nhịn không được nữa rồi.
Ngươi có thể làm, nhưng không được quấy rối chất lượng giấc ngủ của ta!
Nàng lập tức đi tới sát vách, đá văng cửa phòng của Lâm Tử Lạc. Hắn cũng vừa ngủ không bao lâu, nghe tiếng cửa mở, theo quán tính ngồi lên lấy quần áo mặc vào: “Mộc Mộc, làm sao vậy? Lại muốn mua gì sao?”
Bạch Mộc đi tới nhéo cổ áo hắn, hỏi: “Làm không?”
Lâm Tử Lạc mở lớn mắt: “Không phải đã nói ngày mười lăm.”
Bạch Mộc dừng một chút, khó khăn mở miệng nói: “Bị ướt thật khó chịu.”
Cuối cùng vẫn là.
Quá khứ có một lần hai người từng không mặc gì gặp nhau, nhưng khi đó cũng chỉ mới ba bốn tuổi, dù sao thì Bạch Mộc không còn nhớ rõ. Nàng nhìn lại Lâm Tự Lạc hiện tại, thiếu niên vóc dáng thon dài, cơ bụng săn chắc, vật đang ngủ đông bên dưới, có thể thấy được năng lượng mười phần.
Nàng nhìn qua có chút sợ, do dự nói: “Không bằng để ta tìm một tiểu quan -”
“Câm miệng.” Lâm Tử Lạc cắn răng nói. Cơ thể xích lõa của nàng nằm bên cạnh hắn, rõ ràng mỗi ngày đều không vận động, thắt lưng lại tinh tế mềm mại, sờ lên như một lớp vải thượng hạng. Nàng sợ hãi nhìn hắn, khó có được một lần thấy nét hoảng sợ trong ánh mắt đó, đôi con ngươi của nàng nửa điểm trong suốt, lại lấp lánh như những ánh sao, đẹp đến mức có thể hóa thành mật ngọt.
Mỗi ngày đều được nuông chiều, đến mức vô pháp vô thiên, nằm ở bên cạnh hắn, còn dám nói đến chuyện đi tìm tiểu quan.
Nàng được nuôi dưỡng rất tốt, bộ dáng lười nhác, dựa vào gần hắn, nhũ tuy rằng không lớn, thế nhưng hình dáng lại rất đẹp, màu trắng như những giọt tuyết, sờ lên mềm mại như bông, nhìn lại thì giống một quả trái cây đỏ mọng, đầu nhũ đứng lên, run rẩy cọ vào người hắn, ngoan đến không chịu được.
Làm côn thịt của hắn cứng đến phát đau, lỗ nhỏ phía trên hé mở, có dịch thể trong suốt chảy ra, không giống với bề ngoài nhã nhặn, phân thân của hắn vừa lớn vừa dữ tợn, gân xanh uốn lượn xung quanh.
Bạch Mộc cảm giác được côn thịt to lớn đụng vào người mình, thật nặng, lại còn rất nóng. Huyệt khẩu của nàng đang chảy nước, như mong muốn một được một vật gì đó nhét vào. Ngẩng lên nhìn Lâm Tử Lạc, nhỏ giọng nói: “Ngươi biết làm không?”
Lâm Tử Lạc cúi đầu hôn lên môi nàng.
Động tác của hắn nhìn qua rất hung ác, nhưng thực chất lại vô cùng dịu dàng, gần như là cẩn thận liếm qua môi cùng khoang miệng bên trong, mặt trên đang hôn, nhưng phía dưới lại dùng ngón tay thon dài cắm vào huyệt nàng. Hạ thân ướt một mảng, mỗi một lần thọc vào đều nghe tiếng chảy nước, huyệt khẩu cực kỳ hẹp, như xua nịnh cắn chặt ngón tay hắn.
Hắn cắn, môi của nàng, bị chọc đến mức chỉ có thể phát ra vài tiếng kêu nhỏ mềm mại, nàng cũng không định tiếp tục, hôn được vài cái liền nghiêng mặt sang một bên hít thở. Môi của nàng bị hắn hôn đến ửng hồng, hơi sưng lên, nét mặt lại dịu dàng, đẹp đến mức như những giọt sương đang ngưng tụ trên cánh hoa, một đôi mắt chứa đựng những giọt lệ sinh lý theo bản năng.
Phía dưới của hắn xém chút nữa đã không nhịn được mà tiến thẳng vào.
Bởi vì công pháp này vô cùng lợi hại, hầu như mỗi ngày nàng đều phải thay quần một lần, hạ thân như một dòng suối, bị vải cọ một chút liền chảy nước. Có lúc nàng cùng Lâm Tử Lạc sóng vai nhau đi trên đường, nhiệt độ cơ thể ấm nóng của thiếu niên dựa lại gần, bị vết chai mỏng trên tay đụng vào, cũng có thể khiến nàng chảy nước.
Thật giống như một lão già háo sắc.
Bạch Mộc không thể nhịn được nữa ngồi trên giường, kêu quả cầu trắng trong đầu.
“ Âm dương? Hợp hoan?” Nàng nói: “Mặc kệ ngươi tên gì, ra đây cho ta!”
Cái quả cầu trắng kia vậy mà thực sự đáp lại, giống như vẫn luôn chờ nàng gọi nó.
“Chuyện gì?”
“Trạng thái hiện tại của ta, cuối cùng là phải duy trì trong bao lâu?”
“Sẽ duy trì liên tục cho đến khi ngươi cùng người nam nhân đầu tiên quan hệ.” Quả cầu trắng bình tĩnh nói: “Mỗi tháng một lần, ngươi tự mà lo liệu.”
“Làm xong sẽ không sao?”
“Làm xong sẽ không sao.” Quả cầu trắng nói.
“Ta hiểu rồi.” Bạch Mộc gật đầu, hít sâu một hơi, đè nén lại tức giận tiếp tục nói: “Còn việc này, ngươi là cái đồ đáng chết có biết không, sau này đặc biệt ở trên đường thì đừng tùy tiện trói người để luyện công pháp.”
Quả cầu trắng không trả lời.
Rốt cuộc vào một buổi tối Bạch Mộc bị dục hỏa bức tỉnh, phát hiện lúc này ở chỗ nàng nằm đều là nước, đã nhịn không được nữa rồi.
Ngươi có thể làm, nhưng không được quấy rối chất lượng giấc ngủ của ta!
Nàng lập tức đi tới sát vách, đá văng cửa phòng của Lâm Tử Lạc. Hắn cũng vừa ngủ không bao lâu, nghe tiếng cửa mở, theo quán tính ngồi lên lấy quần áo mặc vào: “Mộc Mộc, làm sao vậy? Lại muốn mua gì sao?”
Bạch Mộc đi tới nhéo cổ áo hắn, hỏi: “Làm không?”
Lâm Tử Lạc mở lớn mắt: “Không phải đã nói ngày mười lăm.”
Bạch Mộc dừng một chút, khó khăn mở miệng nói: “Bị ướt thật khó chịu.”
Cuối cùng vẫn là.
Quá khứ có một lần hai người từng không mặc gì gặp nhau, nhưng khi đó cũng chỉ mới ba bốn tuổi, dù sao thì Bạch Mộc không còn nhớ rõ. Nàng nhìn lại Lâm Tự Lạc hiện tại, thiếu niên vóc dáng thon dài, cơ bụng săn chắc, vật đang ngủ đông bên dưới, có thể thấy được năng lượng mười phần.
Nàng nhìn qua có chút sợ, do dự nói: “Không bằng để ta tìm một tiểu quan -”
“Câm miệng.” Lâm Tử Lạc cắn răng nói. Cơ thể xích lõa của nàng nằm bên cạnh hắn, rõ ràng mỗi ngày đều không vận động, thắt lưng lại tinh tế mềm mại, sờ lên như một lớp vải thượng hạng. Nàng sợ hãi nhìn hắn, khó có được một lần thấy nét hoảng sợ trong ánh mắt đó, đôi con ngươi của nàng nửa điểm trong suốt, lại lấp lánh như những ánh sao, đẹp đến mức có thể hóa thành mật ngọt.
Mỗi ngày đều được nuông chiều, đến mức vô pháp vô thiên, nằm ở bên cạnh hắn, còn dám nói đến chuyện đi tìm tiểu quan.
Nàng được nuôi dưỡng rất tốt, bộ dáng lười nhác, dựa vào gần hắn, nhũ tuy rằng không lớn, thế nhưng hình dáng lại rất đẹp, màu trắng như những giọt tuyết, sờ lên mềm mại như bông, nhìn lại thì giống một quả trái cây đỏ mọng, đầu nhũ đứng lên, run rẩy cọ vào người hắn, ngoan đến không chịu được.
Làm côn thịt của hắn cứng đến phát đau, lỗ nhỏ phía trên hé mở, có dịch thể trong suốt chảy ra, không giống với bề ngoài nhã nhặn, phân thân của hắn vừa lớn vừa dữ tợn, gân xanh uốn lượn xung quanh.
Bạch Mộc cảm giác được côn thịt to lớn đụng vào người mình, thật nặng, lại còn rất nóng. Huyệt khẩu của nàng đang chảy nước, như mong muốn một được một vật gì đó nhét vào. Ngẩng lên nhìn Lâm Tử Lạc, nhỏ giọng nói: “Ngươi biết làm không?”
Lâm Tử Lạc cúi đầu hôn lên môi nàng.
Động tác của hắn nhìn qua rất hung ác, nhưng thực chất lại vô cùng dịu dàng, gần như là cẩn thận liếm qua môi cùng khoang miệng bên trong, mặt trên đang hôn, nhưng phía dưới lại dùng ngón tay thon dài cắm vào huyệt nàng. Hạ thân ướt một mảng, mỗi một lần thọc vào đều nghe tiếng chảy nước, huyệt khẩu cực kỳ hẹp, như xua nịnh cắn chặt ngón tay hắn.
Hắn cắn, môi của nàng, bị chọc đến mức chỉ có thể phát ra vài tiếng kêu nhỏ mềm mại, nàng cũng không định tiếp tục, hôn được vài cái liền nghiêng mặt sang một bên hít thở. Môi của nàng bị hắn hôn đến ửng hồng, hơi sưng lên, nét mặt lại dịu dàng, đẹp đến mức như những giọt sương đang ngưng tụ trên cánh hoa, một đôi mắt chứa đựng những giọt lệ sinh lý theo bản năng.
Phía dưới của hắn xém chút nữa đã không nhịn được mà tiến thẳng vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook