Công Pháp Hợp Hoan Hại Người Quá
-
Chương 50:
Bọn họ đồng thời chém ra một đường kiếm chí mạng. Kiếm của Bạch Mộc vừa nhẹ như gió, lại vừa mạnh mẽ giống như một dòng điện, nàng nhẹ nhàng làm ra một chiêu đậm chất xảo quyệt, nó nhanh đến mức quả thực vô cùng giống quỷ quyệt, không ai có thể đoán được giây tiếp theo nàng sẽ xuất hiện ở nơi nào. Mà mặc kệ nàng xuất hiện ở bất cứ đâu, tường băng của Diệp Dục sẽ vĩnh viễn đúng lúc mà che ở trước mặt của nàng, kiếm của Diệp Dục lạnh đến mức như là một vạn năm sau cũng sẽ không thể tan chảy như là một dòng sông băng vĩnh cửu vậy, nó vừa lạnh xong cũng lại vừa nặng.
Tốc độ của hai người bọn họ đều vô cùng nhanh, nhanh đến mức còn xuất hiện ra cả tàn ảnh nữa, theo số lần gia tăng của những lần hai người giáp kiếm, kiếm khí của bọn họ càng lúc lại càng lạnh lẽo hơn trước, càng lúc càng mạnh mẽ hơn nữa, hai thanh kiếm va chạm vào nhau liền phát ra một loại thanh âm vang dội, bạo phá cả đỉnh núi tuyết cao.
Tùy Chu đứng tránh ở một bên, im lặng mà âm thầm rời xa bên cạnh nơi chiến trường đầy khói lửa mịt mù ấy, trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng như thế này mà hắn ta cũng có thể nhàn nhã mà rung đùi được, bộ dạng trông thập phần đắc ý mà hừ lạnh một tiếng, trong miệng của hắn ta dường như là đang lẩm bẩm một bài hát gì đó rất khó hiểu và cũng chẳng biết tên.
Hắn ta bây giờ cứ như là đang ở trong trạng thái chán nản đến mức phải tự mình đi tìm trò tiêu khiển để chơi vậy đó, nhưng nếu như có người chú ý quan sát thì khẳng định là sẽ có thể dễ dàng phát hiện ra, ở ngay lúc hai người Bạch Mộc và Diệp Dục đang mải mê chiến đấu hăng say như kiểu quên luôn lối về, ngươi tới ta đi, ngay giữa lúc hai luồng kiếm khí mạnh mẽ, sắc bén và nhanh như cắt giao nhau ở trên không trung như vậy, thì ánh mắt tăm tối của hắn ta vẫn luôn luôn dán chặt ở trên người của Bạch Mộc, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi dù chỉ là một phút hay một giây nào cả.
Đột nhiên, động tác quái dị và khó hiểu của hắn ta tạm dừng lại và ánh mắt của hắn ta cũng dần dần mà di chuyển xuống phía dưới chân của mình, rồi rất nhanh sau đó hắn ta đã lại quay đầu lại và nhìn về phía bên trong của rừng cây rậm rạp ấy.
Dị biến lúc bấy giờ đã đột nhiên sinh ra.
Ở trong nháy mắt kia, bí cảnh rừng cây thuộc sở hữu của Truyền Tống Trận đã đột nhiên đảo ngược toàn bộ mọi thứ lại, ánh sáng nhạt màu xanh lục nguyên bản của nó bây giờ cũng đã trở nên càng ngày càng ảm đạm hơn rất nhiều rồi, nó rất nhanh đã biến mất đi không một dấu vết chỉ trong nháy mắt, rồi trực tiếp liền chuyển biến thành một màu ánh sáng hồng quang vô cùng chói mắt và khiến cho con người ta phải cảm thấy khó chịu.
Sau đó, cùng với một tiếng “Ầm vang” rung chuyển cả trời đất thì chính là cảm giác có một điềm gì đó cực kỳ cực kỳ xấu sắp xảy đến bất tri bất giác được sinh ra ở trong lòng của cả người trong cuộc lẫn người đang vây xem ở bên ngoài của thủy kính, chỉ trong chốc lát sau, có cái gì đó màu đen đen, đang vặn vẹo đi từng bước từng bước như thể đang bò ra từ bên trong bí cảnh của Truyền Tống Trận.
Diện mạo của con vật kia trông cực kỳ bất thường, nhìn qua thì nó giống hệt như là một con nhện bị ai đó phóng to ra vậy, nhưng nhìn kĩ thì mới thấy rõ, con vật quái dị kia có tới tận bốn con mắt ở trên chiếc đầu to lớn của mình, trên người của nó khắp nơi đâu đâu cũng là mồm miệng, chảy nước dãi tứ tung, quả thực là vô cùng giống với một con quái vật đã xuyên không và bò ra từ bên trong cơn ác mộng của một ai đó vậy.
Mà xui ở đây một cái chính là nó không phải chỉ có một con mà là đi theo một đàn đông đúc cả con lẫn cháu, tuy thể xác thì to đồ sộ và nhìn qua thì có vẻ như rất cồng kềnh nhưng động tác của chúng lại cực kỳ nhanh nhẹn, chúng kết bè kết phái mà từ bên trong bí cảnh của Truyền Tống Trận đồng loạt đi ra bên ngoài cùng nhau. Chúng giống như là bị ai đó chỉ huy vậy, tất cả đều không hẹn mà cùng nhau bắt đầu bò lên đỉnh trên núi tuyết. Chúng nó toàn thân đều là một màu đen tuyền trông vô cùng hắc ám, cái chân mọc đầy những cọng lông xù xù của nó cứ hễ đi qua nơi nào, thì nơi đó khẳng định là sẽ có một làn sương mù màu tím nhạt chậm rãi tràn ra.
Tốc độ của hai người bọn họ đều vô cùng nhanh, nhanh đến mức còn xuất hiện ra cả tàn ảnh nữa, theo số lần gia tăng của những lần hai người giáp kiếm, kiếm khí của bọn họ càng lúc lại càng lạnh lẽo hơn trước, càng lúc càng mạnh mẽ hơn nữa, hai thanh kiếm va chạm vào nhau liền phát ra một loại thanh âm vang dội, bạo phá cả đỉnh núi tuyết cao.
Tùy Chu đứng tránh ở một bên, im lặng mà âm thầm rời xa bên cạnh nơi chiến trường đầy khói lửa mịt mù ấy, trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng như thế này mà hắn ta cũng có thể nhàn nhã mà rung đùi được, bộ dạng trông thập phần đắc ý mà hừ lạnh một tiếng, trong miệng của hắn ta dường như là đang lẩm bẩm một bài hát gì đó rất khó hiểu và cũng chẳng biết tên.
Hắn ta bây giờ cứ như là đang ở trong trạng thái chán nản đến mức phải tự mình đi tìm trò tiêu khiển để chơi vậy đó, nhưng nếu như có người chú ý quan sát thì khẳng định là sẽ có thể dễ dàng phát hiện ra, ở ngay lúc hai người Bạch Mộc và Diệp Dục đang mải mê chiến đấu hăng say như kiểu quên luôn lối về, ngươi tới ta đi, ngay giữa lúc hai luồng kiếm khí mạnh mẽ, sắc bén và nhanh như cắt giao nhau ở trên không trung như vậy, thì ánh mắt tăm tối của hắn ta vẫn luôn luôn dán chặt ở trên người của Bạch Mộc, từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi dù chỉ là một phút hay một giây nào cả.
Đột nhiên, động tác quái dị và khó hiểu của hắn ta tạm dừng lại và ánh mắt của hắn ta cũng dần dần mà di chuyển xuống phía dưới chân của mình, rồi rất nhanh sau đó hắn ta đã lại quay đầu lại và nhìn về phía bên trong của rừng cây rậm rạp ấy.
Dị biến lúc bấy giờ đã đột nhiên sinh ra.
Ở trong nháy mắt kia, bí cảnh rừng cây thuộc sở hữu của Truyền Tống Trận đã đột nhiên đảo ngược toàn bộ mọi thứ lại, ánh sáng nhạt màu xanh lục nguyên bản của nó bây giờ cũng đã trở nên càng ngày càng ảm đạm hơn rất nhiều rồi, nó rất nhanh đã biến mất đi không một dấu vết chỉ trong nháy mắt, rồi trực tiếp liền chuyển biến thành một màu ánh sáng hồng quang vô cùng chói mắt và khiến cho con người ta phải cảm thấy khó chịu.
Sau đó, cùng với một tiếng “Ầm vang” rung chuyển cả trời đất thì chính là cảm giác có một điềm gì đó cực kỳ cực kỳ xấu sắp xảy đến bất tri bất giác được sinh ra ở trong lòng của cả người trong cuộc lẫn người đang vây xem ở bên ngoài của thủy kính, chỉ trong chốc lát sau, có cái gì đó màu đen đen, đang vặn vẹo đi từng bước từng bước như thể đang bò ra từ bên trong bí cảnh của Truyền Tống Trận.
Diện mạo của con vật kia trông cực kỳ bất thường, nhìn qua thì nó giống hệt như là một con nhện bị ai đó phóng to ra vậy, nhưng nhìn kĩ thì mới thấy rõ, con vật quái dị kia có tới tận bốn con mắt ở trên chiếc đầu to lớn của mình, trên người của nó khắp nơi đâu đâu cũng là mồm miệng, chảy nước dãi tứ tung, quả thực là vô cùng giống với một con quái vật đã xuyên không và bò ra từ bên trong cơn ác mộng của một ai đó vậy.
Mà xui ở đây một cái chính là nó không phải chỉ có một con mà là đi theo một đàn đông đúc cả con lẫn cháu, tuy thể xác thì to đồ sộ và nhìn qua thì có vẻ như rất cồng kềnh nhưng động tác của chúng lại cực kỳ nhanh nhẹn, chúng kết bè kết phái mà từ bên trong bí cảnh của Truyền Tống Trận đồng loạt đi ra bên ngoài cùng nhau. Chúng giống như là bị ai đó chỉ huy vậy, tất cả đều không hẹn mà cùng nhau bắt đầu bò lên đỉnh trên núi tuyết. Chúng nó toàn thân đều là một màu đen tuyền trông vô cùng hắc ám, cái chân mọc đầy những cọng lông xù xù của nó cứ hễ đi qua nơi nào, thì nơi đó khẳng định là sẽ có một làn sương mù màu tím nhạt chậm rãi tràn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook