Công Pháp Hợp Hoan Hại Người Quá
-
Chương 42:
Nàng ta hỏi Bạch Mộc: “Bạch cô nương nếu như không phiền thì có muốn ăn thịt nai cùng với chúng ta hay không? Thịt này vừa mới được nướng xong cách đây không lâu, đợi đến khi ăn xong cũng là vừa lúc chúng ta bị truyền tống dịch chuyển ra bên ngoài.”
Bạch Mộc cúi đầu tự hỏi một chút, sau đó bế đứa bé nàng tình cờ gặp được đang núp ở trong bụi cỏ ra ngoài.
Mấy đệ tử của phái Côn Luân đều giật nảy cả mình... Đứa bé này khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt kì lạ, nếu như không phải Bạch Mộc bế hắn ra ngoài thì căn bản cũng không có ai phát hiện ra trong bụi cỏ lúc này vậy mà lại có người.
Sự tồn tại của đứa trẻ này giống như một khúc gỗ hay một hòn sỏi vậy đó, nhìn đi nhìn lại, dù thế nào thì bọn họ cũng đều đồng loạt cảm thấy rằng đứa bé tưởng chừng như vô tội này dường như không phải là nhân loại bình thường, có khi nào là do vật có linh khí hóa thành hay không?
Bạch Mộc cười nhẹ nói: “Ta có thể dẫn theo hắn đến ăn cùng với các ngươi có được hay không?”
Bùi Nhạc mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không tỏ ý từ chối mà liên tục gật gật đầu.
Một lát sau, Bạch Mộc lấy ra từ trong túi càn khôn ra rất nhiều gia vị khác nhau, có muối, có hồ tiêu, có thì là, có nước tương. Mọi người đều há hốc miệng ra nhìn chằm chằm vào Bạch Mộc đang mải mê ướp gia vị lên thịt nai một cách thuần thục, chiếc đùi nai nướng nhanh chóng trở nên thơm ngon hấp dẫn hơn lúc trước rất nhiều.
“Bạch Mộc, ngươi biết nấu cơm sao?” Bùi Nhạc bộ dạng khiếp sợ, dè dặt hỏi.
“Có một chút.” Bạch Mộc hơi suy nghĩ rồi đáp. Nàng lấy đùi nai nướng ra, sau đó dùng kiếm Ngưng Phong xẻ thịt thành nhiều miếng nhỏ, đường kiến đi rất mượt và cũng rất nhanh.
Bùi Nhạc nhìn chiếc đùi nai sau đó nghẹn họng xem Bạch Mộc dùng kiếm Ngưng Phong uy danh lừng lẫy để xẻ thịt. Ngưng Phong còn có tác dụng này nữa sao?
Nửa khắc sau, Bùi Nhạc vui vẻ cầm miếng thịt nai mà Bạch Mộc đưa cho mà ăn lấy ăn để, thật thơm quá đi mất!
Mấy người bọn họ vây quanh đống lửa thưởng thức hương vị thịt nai thơm ngon bổ dưỡng. Sau khi Bạch Mộc chào tạm biệt đám người bọn họ thì cũng vừa lúc bọn họ bị truyền tống đưa ra bên ngoài. Bùi Nhạc nhìn trộm Bạch Mộc rồi nói: “Tuy Diệp sư huynh mới là người trong tông môn của chúng ta nhưng ta lại có hơi hy vọng ngươi sẽ giành được giải quán quân trong lần thi đấu này đấy.”
Bạch Mộc hơi chớp chớp mắt, khẽ nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Hoàng Tuyền Thảo ở trên đỉnh của núi tuyết, ngươi nhớ phải cố gắng lên đó.” Bùi Nhạc nhỏ giọng nói với Bạch Mộc: “Nếu như ngươi thắng, ta hứa sẽ mời ngươi đi ăn một bữa cơm thật thịnh soạn thì thôi. Ngươi hẳn là biết sòng bạc của ông chủ Lâm đúng không? Ta còn đặt cược cho ngươi năm lượng bạc ở đó đó.”
Bạch Mộc không nỡ nói cho nàng ta biết những lời này của nàng ta sẽ bị phát trực tiếp qua thủy kính, chỉ đành vỗ vai nàng ta mà nhẹ giọng bảo rằng: “Ngươi mau tránh qua một bên đi, những lời này không nên nói nữa đâu.”
Bùi Nhạc tinh nghịch thè lưỡi ra, ngón tay hơi điểm một chút lên lệnh bài truyền tống.
Một đạo ánh sáng lóe lên trên không trung, sau đó Bùi Nhạc cùng những người khác lần lượt bị đưa ra khỏi bí cảnh.
Ở phía cuối của thảo nguyên xanh ngát là một dãy núi tuyết uy nghiêm hùng dũng đứng sừng sững ở nơi đó.
Bạch Mộc thoải mái vươn vai một cái, mở miệng hỏi đứa trẻ bên cạnh: “Tùy Chu, ngươi có muốn đi cùng với ta nữa hay là dừng lại ở đây?”
“Tùy Chu” là tên do Bạch Mộc thuận miệng đặt cho đứa bé trai kỳ lạ này.
“Nếu như ngươi vẫn muốn đi tiếp vậy thì sẽ phải đi lên núi tuyết với ta đó, khó khăn và khổ cực vô cùng.”
Tùy Chu không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp gật gật cái đầu nhỏ của mình liên hồi. Hắn ta học rất nhanh, vừa rồi hắn ta chỉ có thể chậm chạp gọi tên của Bạch Mộc, hiện tại đã có thể nói được những câu đơn giản rồi.
Bạch Mộc cúi đầu tự hỏi một chút, sau đó bế đứa bé nàng tình cờ gặp được đang núp ở trong bụi cỏ ra ngoài.
Mấy đệ tử của phái Côn Luân đều giật nảy cả mình... Đứa bé này khiến cho người ta có cảm giác đặc biệt kì lạ, nếu như không phải Bạch Mộc bế hắn ra ngoài thì căn bản cũng không có ai phát hiện ra trong bụi cỏ lúc này vậy mà lại có người.
Sự tồn tại của đứa trẻ này giống như một khúc gỗ hay một hòn sỏi vậy đó, nhìn đi nhìn lại, dù thế nào thì bọn họ cũng đều đồng loạt cảm thấy rằng đứa bé tưởng chừng như vô tội này dường như không phải là nhân loại bình thường, có khi nào là do vật có linh khí hóa thành hay không?
Bạch Mộc cười nhẹ nói: “Ta có thể dẫn theo hắn đến ăn cùng với các ngươi có được hay không?”
Bùi Nhạc mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không tỏ ý từ chối mà liên tục gật gật đầu.
Một lát sau, Bạch Mộc lấy ra từ trong túi càn khôn ra rất nhiều gia vị khác nhau, có muối, có hồ tiêu, có thì là, có nước tương. Mọi người đều há hốc miệng ra nhìn chằm chằm vào Bạch Mộc đang mải mê ướp gia vị lên thịt nai một cách thuần thục, chiếc đùi nai nướng nhanh chóng trở nên thơm ngon hấp dẫn hơn lúc trước rất nhiều.
“Bạch Mộc, ngươi biết nấu cơm sao?” Bùi Nhạc bộ dạng khiếp sợ, dè dặt hỏi.
“Có một chút.” Bạch Mộc hơi suy nghĩ rồi đáp. Nàng lấy đùi nai nướng ra, sau đó dùng kiếm Ngưng Phong xẻ thịt thành nhiều miếng nhỏ, đường kiến đi rất mượt và cũng rất nhanh.
Bùi Nhạc nhìn chiếc đùi nai sau đó nghẹn họng xem Bạch Mộc dùng kiếm Ngưng Phong uy danh lừng lẫy để xẻ thịt. Ngưng Phong còn có tác dụng này nữa sao?
Nửa khắc sau, Bùi Nhạc vui vẻ cầm miếng thịt nai mà Bạch Mộc đưa cho mà ăn lấy ăn để, thật thơm quá đi mất!
Mấy người bọn họ vây quanh đống lửa thưởng thức hương vị thịt nai thơm ngon bổ dưỡng. Sau khi Bạch Mộc chào tạm biệt đám người bọn họ thì cũng vừa lúc bọn họ bị truyền tống đưa ra bên ngoài. Bùi Nhạc nhìn trộm Bạch Mộc rồi nói: “Tuy Diệp sư huynh mới là người trong tông môn của chúng ta nhưng ta lại có hơi hy vọng ngươi sẽ giành được giải quán quân trong lần thi đấu này đấy.”
Bạch Mộc hơi chớp chớp mắt, khẽ nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Hoàng Tuyền Thảo ở trên đỉnh của núi tuyết, ngươi nhớ phải cố gắng lên đó.” Bùi Nhạc nhỏ giọng nói với Bạch Mộc: “Nếu như ngươi thắng, ta hứa sẽ mời ngươi đi ăn một bữa cơm thật thịnh soạn thì thôi. Ngươi hẳn là biết sòng bạc của ông chủ Lâm đúng không? Ta còn đặt cược cho ngươi năm lượng bạc ở đó đó.”
Bạch Mộc không nỡ nói cho nàng ta biết những lời này của nàng ta sẽ bị phát trực tiếp qua thủy kính, chỉ đành vỗ vai nàng ta mà nhẹ giọng bảo rằng: “Ngươi mau tránh qua một bên đi, những lời này không nên nói nữa đâu.”
Bùi Nhạc tinh nghịch thè lưỡi ra, ngón tay hơi điểm một chút lên lệnh bài truyền tống.
Một đạo ánh sáng lóe lên trên không trung, sau đó Bùi Nhạc cùng những người khác lần lượt bị đưa ra khỏi bí cảnh.
Ở phía cuối của thảo nguyên xanh ngát là một dãy núi tuyết uy nghiêm hùng dũng đứng sừng sững ở nơi đó.
Bạch Mộc thoải mái vươn vai một cái, mở miệng hỏi đứa trẻ bên cạnh: “Tùy Chu, ngươi có muốn đi cùng với ta nữa hay là dừng lại ở đây?”
“Tùy Chu” là tên do Bạch Mộc thuận miệng đặt cho đứa bé trai kỳ lạ này.
“Nếu như ngươi vẫn muốn đi tiếp vậy thì sẽ phải đi lên núi tuyết với ta đó, khó khăn và khổ cực vô cùng.”
Tùy Chu không suy nghĩ gì nhiều mà trực tiếp gật gật cái đầu nhỏ của mình liên hồi. Hắn ta học rất nhanh, vừa rồi hắn ta chỉ có thể chậm chạp gọi tên của Bạch Mộc, hiện tại đã có thể nói được những câu đơn giản rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook