Công Pháp Hợp Hoan Hại Người Quá
-
Chương 32:
“Mộc Mộc,” Tiểu Lâm Tử Lạc đứng ở trước mặt của nàng, còn thở phì phà phì phò nữa, hắn đỏ mặt, ấp úng nói : “Phụ thân của ta nói, sau này ta lớn lên, ông ấy nhất quyết sẽ cho ta cưới ngươi.”
“Hả?” Bạch Mộc nhíu mày, nàng kéo tiểu Lâm Tử Lạc đến ngồi ở giữa bụi cỏ, thân mật mà khoác vai hắn.
“Thật như vậy sao?” Nàng do dự hỏi, “Chắc chắn đến vậy sao? Chỉ là ngươi còn nhỏ như vậy, chuyện tương lai sao có thể nói trước một cách dễ dàng như thế được…… Ép duyên thì sẽ không mang đến hạnh phúc cho con người ta đâu đấy nha.”
Tiểu Lâm Tử Lạc có chăm chú lắm nghe đến mấy thì cũng không thể nghe hiểu hết được những lời này.
Tiểu Lâm Tử Lạc vì vậy liền cười nói: “Nhưng mà ta thích ngươi, hiện tại thích, sau này cũng vẫn sẽ thích.”
Bạch Mộc xoay người sang, tỳ trán vào trán hắn, hắn có thể thấy đôi mắt nàng, nó sáng lấp lánh, bên trong tựa hồ còn có một ngôi sao xinh đẹp.
Nàng nhéo nhéo mặt của Tiểu Lâm Tử Lạc, nói: “Ngươi có biết thích là cái gì hay không mà nói?”
Tiểu Lâm Tử Lạc sửng sốt một chút, nhanh chóng hôn trộm một cái lên cái má phúng phính mềm mại của nàng, nhỏ giọng nói: “Cái này chính là thích.”
Bạch Mộc mặt hơi hơi đỏ lên, gõ một cái lên đầu hắn: “Như thế này vẫn không phải đâu, tiểu tử ngốc ạ.”
Lâm Tử Lạc ôm lấy chỗ bị gõ, thật cẩn thận nắm lấy ngón tay của nàng, ôn nhu nói: “Dù sao thì ta cũng rất thích ngươi.”
Khi Lâm Tử Lạc lại mở mắt ra lần nữa, bốn phía của hắn đã là một mảnh màu đỏ rực, hắn mặc một bộ đồ cưới màu đỏ, ngồi ở trên chiếc giường tân hôn, hắn lập tức phản ứng lại, đây là lúc hai người đang ở đêm động phòng hoa chúc. Bạch Mộc ngồi ở đối diện hắn, nàng cũng mặc một bộ đồ cưới màu đỏ rực, dù ánh nến tối tăm nhưng vẫn xinh đẹp đến kinh người. Nàng đội khăn trùm trên đầu, cánh môi hơi hồng, lông mi cong dài. Nàng để tóc dài, tóc nâu búi ở sau đầu, môi hồng răng trắng, thật sự giống như một tiểu yêu tinh quyến rũ mê người vậy.
“Mệt mỏi quá trời,” nàng híp mắt nói, “Đời này ta không bao giờ muốn kết hôn nữa.”
Lâm Tử Lạc đột nhiên lại có thể khống chế được hành động của mình, hắn im lặng, say mê nhìn Bạch Mộc, không nói lời nào.
“Sao ngươi không nói lời nào?” Bạch Mộc nhỏ giọng nhắc nhở, “Mẹ còn không cho ta ăn cơm, ta chết đói đến nơi rồi, uống rượu giao bôi nhanh lên, ta muốn ăn một chút.”
Nàng lấy bánh đưa cho Lâm Tử Lạc, Lâm Tử Lạc làm theo, nàng véo một miếng cho vào miệng, lại hỏi Lâm Tử Lạc có ăn không.
Lâm Tử Lạc im lặng một lúc lâu, mới cười nói: “Đúng là so với sống lâu, thì ta càng thích ngươi hơn.”
Bạch Mộc ngơ ngác nhìn hắn: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”
“Không có gì a.”
Hắn có chút lưu luyến mà ôm chặt Bạch Mộc vào lòng, sau đó liền chậm rãi đứng lên.
Lâm Tử Lạc thở dài, nói: “Haizz, cũng được rồi, mọi người ở bên ngoài vẫn còn đang chờ ta.” Hắn nhẹ giọng nói, “Ta cũng không thể để đại tiểu thư kia chờ lâu, nàng ấy chắc chắn sẽ tức giận.”
Hắn vừa dứt lời, ảo cảnh rung mạnh một cách cực kỳ mãnh liệt, chỉ chốc lát sau liền rách nát ra. Hắn đứng ở bên kia cầu, đám người bên ngoài bây giờ đã thưa thớt hơn rất nhiều. Bạch Mộc nhìn thấy hắn, liền nhanh chân cầm kiếm đi tới chỗ hắn.
“Sao ngươi lại lề mề chậm chạp quá vậy?” Nàng hỏi.
“Ta không hề chậm nha, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi chắc?” Lâm Tử Lạc nhìn đoàn người xung quanh, mọi người vây quanh ở ngoài đấu trường, bàn luận sôi nổi. Hắn cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, liền hỏi, “Sao vậy, mọi người đang thảo luận cái gì vậy?”
“Không có gì đâu.” Bạch Mộc vẫn bình tĩnh, “Chỉ là, Diệp Dục vẫn chưa ra.”
Mười năm trước, trong khu vườn trồng đầy hoa cỏ.
“Ngươi thật sự thích ta sao?” Bạch Mộc nói, “Chỉ là phụ thân ta muốn ta đi học tu tiên thôi.”
“Tu tiên là cái gì?” Lâm Tử Lạc ngơ ngác mà nhìn nàng,
“Tu tiên, ừm, chính là sau khi học xong có thể mãi mãi không chết.” Bạch Mộc khó khăn miêu tả, nàng vẫn đang trong thời kỳ thay răng, rớt mất một chiếc, nên nói chuyện sẽ có chút không rõ ràng, “Giống như thần tiên đó.”
“Ta cũng muốn làm thần tiên.” Lâm Tử Lạc nắm lấy góc áo của Bạch Mộc, “Làm thần tiên cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền a, sau đó ta có thể cưới Mộc Mộc không?”
“Tu tiên đương nhiên có thể kiếm rất nhiều tiền a.” Bạch Mộc cười cười lộ ra hàm răng không đầy đủ.
“Sau đó, chờ đến khi ngươi nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ, ngươi sẽ không thích Mộc Mộc nữa.”
“Sẽ không đâu.” Lâm Tử Lạc kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: “Sẽ không đâu, cho dù thần tiên tỷ tỷ có xinh đẹp đến mấy thì người mà được ta may mắn để ý đến cũng chỉ có duy nhất một mình ngươi mà thôi.”
“Hả?” Bạch Mộc nhíu mày, nàng kéo tiểu Lâm Tử Lạc đến ngồi ở giữa bụi cỏ, thân mật mà khoác vai hắn.
“Thật như vậy sao?” Nàng do dự hỏi, “Chắc chắn đến vậy sao? Chỉ là ngươi còn nhỏ như vậy, chuyện tương lai sao có thể nói trước một cách dễ dàng như thế được…… Ép duyên thì sẽ không mang đến hạnh phúc cho con người ta đâu đấy nha.”
Tiểu Lâm Tử Lạc có chăm chú lắm nghe đến mấy thì cũng không thể nghe hiểu hết được những lời này.
Tiểu Lâm Tử Lạc vì vậy liền cười nói: “Nhưng mà ta thích ngươi, hiện tại thích, sau này cũng vẫn sẽ thích.”
Bạch Mộc xoay người sang, tỳ trán vào trán hắn, hắn có thể thấy đôi mắt nàng, nó sáng lấp lánh, bên trong tựa hồ còn có một ngôi sao xinh đẹp.
Nàng nhéo nhéo mặt của Tiểu Lâm Tử Lạc, nói: “Ngươi có biết thích là cái gì hay không mà nói?”
Tiểu Lâm Tử Lạc sửng sốt một chút, nhanh chóng hôn trộm một cái lên cái má phúng phính mềm mại của nàng, nhỏ giọng nói: “Cái này chính là thích.”
Bạch Mộc mặt hơi hơi đỏ lên, gõ một cái lên đầu hắn: “Như thế này vẫn không phải đâu, tiểu tử ngốc ạ.”
Lâm Tử Lạc ôm lấy chỗ bị gõ, thật cẩn thận nắm lấy ngón tay của nàng, ôn nhu nói: “Dù sao thì ta cũng rất thích ngươi.”
Khi Lâm Tử Lạc lại mở mắt ra lần nữa, bốn phía của hắn đã là một mảnh màu đỏ rực, hắn mặc một bộ đồ cưới màu đỏ, ngồi ở trên chiếc giường tân hôn, hắn lập tức phản ứng lại, đây là lúc hai người đang ở đêm động phòng hoa chúc. Bạch Mộc ngồi ở đối diện hắn, nàng cũng mặc một bộ đồ cưới màu đỏ rực, dù ánh nến tối tăm nhưng vẫn xinh đẹp đến kinh người. Nàng đội khăn trùm trên đầu, cánh môi hơi hồng, lông mi cong dài. Nàng để tóc dài, tóc nâu búi ở sau đầu, môi hồng răng trắng, thật sự giống như một tiểu yêu tinh quyến rũ mê người vậy.
“Mệt mỏi quá trời,” nàng híp mắt nói, “Đời này ta không bao giờ muốn kết hôn nữa.”
Lâm Tử Lạc đột nhiên lại có thể khống chế được hành động của mình, hắn im lặng, say mê nhìn Bạch Mộc, không nói lời nào.
“Sao ngươi không nói lời nào?” Bạch Mộc nhỏ giọng nhắc nhở, “Mẹ còn không cho ta ăn cơm, ta chết đói đến nơi rồi, uống rượu giao bôi nhanh lên, ta muốn ăn một chút.”
Nàng lấy bánh đưa cho Lâm Tử Lạc, Lâm Tử Lạc làm theo, nàng véo một miếng cho vào miệng, lại hỏi Lâm Tử Lạc có ăn không.
Lâm Tử Lạc im lặng một lúc lâu, mới cười nói: “Đúng là so với sống lâu, thì ta càng thích ngươi hơn.”
Bạch Mộc ngơ ngác nhìn hắn: “Ngươi đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”
“Không có gì a.”
Hắn có chút lưu luyến mà ôm chặt Bạch Mộc vào lòng, sau đó liền chậm rãi đứng lên.
Lâm Tử Lạc thở dài, nói: “Haizz, cũng được rồi, mọi người ở bên ngoài vẫn còn đang chờ ta.” Hắn nhẹ giọng nói, “Ta cũng không thể để đại tiểu thư kia chờ lâu, nàng ấy chắc chắn sẽ tức giận.”
Hắn vừa dứt lời, ảo cảnh rung mạnh một cách cực kỳ mãnh liệt, chỉ chốc lát sau liền rách nát ra. Hắn đứng ở bên kia cầu, đám người bên ngoài bây giờ đã thưa thớt hơn rất nhiều. Bạch Mộc nhìn thấy hắn, liền nhanh chân cầm kiếm đi tới chỗ hắn.
“Sao ngươi lại lề mề chậm chạp quá vậy?” Nàng hỏi.
“Ta không hề chậm nha, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi chắc?” Lâm Tử Lạc nhìn đoàn người xung quanh, mọi người vây quanh ở ngoài đấu trường, bàn luận sôi nổi. Hắn cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ, liền hỏi, “Sao vậy, mọi người đang thảo luận cái gì vậy?”
“Không có gì đâu.” Bạch Mộc vẫn bình tĩnh, “Chỉ là, Diệp Dục vẫn chưa ra.”
Mười năm trước, trong khu vườn trồng đầy hoa cỏ.
“Ngươi thật sự thích ta sao?” Bạch Mộc nói, “Chỉ là phụ thân ta muốn ta đi học tu tiên thôi.”
“Tu tiên là cái gì?” Lâm Tử Lạc ngơ ngác mà nhìn nàng,
“Tu tiên, ừm, chính là sau khi học xong có thể mãi mãi không chết.” Bạch Mộc khó khăn miêu tả, nàng vẫn đang trong thời kỳ thay răng, rớt mất một chiếc, nên nói chuyện sẽ có chút không rõ ràng, “Giống như thần tiên đó.”
“Ta cũng muốn làm thần tiên.” Lâm Tử Lạc nắm lấy góc áo của Bạch Mộc, “Làm thần tiên cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền a, sau đó ta có thể cưới Mộc Mộc không?”
“Tu tiên đương nhiên có thể kiếm rất nhiều tiền a.” Bạch Mộc cười cười lộ ra hàm răng không đầy đủ.
“Sau đó, chờ đến khi ngươi nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ, ngươi sẽ không thích Mộc Mộc nữa.”
“Sẽ không đâu.” Lâm Tử Lạc kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: “Sẽ không đâu, cho dù thần tiên tỷ tỷ có xinh đẹp đến mấy thì người mà được ta may mắn để ý đến cũng chỉ có duy nhất một mình ngươi mà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook