Sao lại không muốn được chứ? Bạch Mộc tìm mọi cách để câu dẫn hắn ta trong một đoạn thời gian lâu như vậy còn không phải là bởi vì nàng muốn được lên giường với hắn ta hay sao? Nhưng nàng vừa mới làm cả đêm qua với Lâm Tử Lạc xong, hiện tại lưng đau eo mỏi, thử hỏi làm sao nàng có thể tiếp tục làm với Diệp Dục được cơ chứ?

Bạch Mộc im lặng một lát, sau đó nghĩ đến bộ dạng nước mắt lưng tròng của tiểu sư muội nàng liền dứt khoát đáp lại một câu: “Muốn.”

Nàng chỉ vừa mới nói dứt lời xong, Diệp Dục đã nhanh nhanh chóng chóng nắm lấy cánh tay của nàng mà kéo thẳng về phòng của mình. Diệp Dục là đại đệ tử của đại phái Côn Luân, đương nhiên phòng mà hắn ta ở cũng là phòng tốt nhất. Phòng của hắn ta phải nói là rất lớn, hơn nữa lại còn rất sạch sẽ, bên trong không có thêm bất cứ một thứ đồ dùng thừa thãi gì cả, trên bức tường to lớn cũng chỉ treo duy nhất một vỏ kiếm, nhìn qua căn phòng có vẻ cấm dục lại bén nhọn giống y như hắn ta.

Khi Bạch Mộc vẫn còn đang mải mê đánh giá căn phòng thì Diệp Dục đã cởi được một nửa số y phục trên người mình, để lộ ra cơ bắp săn chắc của hắn ta. Hắn ta thường xuyên rèn luyện nên đường cong trên người hiện lên rất rõ ràng, ngay cả cơ bụng cùng đường nhân ngư cũng đều rất đẹp. Bình thường nàng chỉ cảm thấy hắn ta rất lạnh nhạt nhưng sau khi thoát hết y phục thì trên người hắn ta lại toát ra một loại khí tức xâm lược vô cùng mạnh mẽ.

Kế hoạch của Bạch Mộc nghe thì rất hay nhưng đến khi thực chiến nàng lại chẳng áp dụng được gì cả. Nàng không quen làm cùng Diệp Dục nên cũng không dám làm bậy làm bạ, trước mặt hắn ta chỉ có thể cẩn thận ngồi lên ghế rồi nói chuyện từ từ: “Không bằng chúng ta tâm sự trước với nhau một lát đi?”

Sáng ngày ngày hôm sau, Bạch Mộc hoàn toàn phải nhờ đến ý chí ngoan cường, tự lực cánh sinh của mình mới có thể tự mình ngồi dậy và rời khỏi giường được.



Lâm Tử Lạc lúc này đang ôm chặt lấy cái eo thon thả của nàng, đầu thì vùi sâu vào hõm cổ của nàng mà ngủ say sưa quên luôn trời đất đến tận giữa trưa. Hôm qua hắn đã dùng chính tư thế này mà cắn cắn vào cái nhũ hoa của nàng, cho nên hiện tại ở trên đó cũng toàn là những dấu răng đầy ái muội xen kẽ của hắn, hơn nữa nhũ hoa của nàng còn bị vải lụa ma sát khiến cho nàng cảm thấy đau đớn ê ẩm không thôi.

Bạch Mộc thật sự rất muốn đánh cho cái tên Lâm Tử Lạc này một trận tơi bời hoa lá nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngủ mê man, yên tĩnh của hắn thì nàng lại không có cách nào để có thể ra tay một cách dứt khoát và vô tình được. Công cuộc câu dẫn của nàng đã bị gián đoạn mất một ngày, thế nên hôm nay nhất định phải tiếp tục, cho dù nàng đoán chắc sẽ không thu được kết quả gì nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục kiên trì thêm một chút nữa xem sao.

Kĩ năng nấu nướng của Bạch Mộc rất tốt nhưng bình thường nàng đều lười biếng không muốn nấu ăn, mấy ngày nay số điểm tâm mà nàng mang đến cho Diệp Dục đều do nàng tỉ mỉ làm ra sau đó để vào trong túi Càn Khôn.

Khi nàng đi đến chỗ cây đa đã thấy Diệp Dục đang chuyên tâm luyện kiếm ở đó. Người thiếu niên ấy chăm chỉ múa kiếm, bước chân nhẹ nhàng, tay áo bay bổng nhìn qua thì vô cùng đẹp mắt và điêu nghệ. Bạch Mộc ngồi trên tấm thảm mà bản thân tự mình mang theo, im lặng nhìn chăm chú Diệp Dục múa kiếm, một hồi lâu sau đó, nàng lại bắt đầu cảm thấy chán nản và có chút buồn ngủ y như mỗi lần nàng xem một bộ phim truyền hình gì đó rồi. Tuy rằng đã cố gắng cầm cự để bản thân tỉnh táo một chút, nhưng đến cuối cùng thì nàng vẫn lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.

Lúc nàng tỉnh lại đã cảm thấy có thứ gì đó đang vuốt ve trước ngực của nàng. Nó thật lạnh, chậm rãi lướt qua cần cổ trắng nõn của nàng, sau đó lại từ từ di chuyển đến xương quai xanh của nàng. Bạch Mộc bởi vì không quen thuộc với khí tức của hắn ta vì vậy đôi mắt ngay lập tức mở to ra, Ngưng Phong nhanh chóng được triệu hoán, ngay sau đó liền có tiếng binh khí va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng trong không trung.

Nàng nửa tỉnh nửa mê nhìn rõ người trước mặt. Là Diệp Dục, hắn ta mang vẻ mặt lạnh nhạt vạn năm không đổi, nhìn không ra hỉ nộ, giống như đóa hoa cao lãnh chỉ có thể nhìn mà không thể chạm. Thanh kiếm Toái Sương nằm ở trong tay hắn ta, hiện tại tu vi của Diệp Dục đã cao hơn Bạch Mộc một bậc cảnh giới nhỏ, kiếm khí của hắn ta thậm chí còn kết thành một màn sương trên kiếm của Bạch Mộc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương