Ánh mắt của Lâm Tử Lạc từ nơi hoa huyệt ướt nhẹp mê người kia dần dần di chuyển lên trên khuôn mặt nhỏ của nàng, khoé miệng của hắn hơi hơi nhếch lên, hắn dùng một điệu bộ ngả ngớn để vừa cười vừa nói với nàng: “Tất nhiên là ta có chuyện khác để làm nữa chứ, chẳng là ta mới mua được cái tân thoại bản, Mộc Mộc à, ngươi có muốn xem chung với ta hay không?”

“Ngươi nói cái gì? Thực sự là chí quái thoại bản sao?” Bạch Mộc trời sinh không mang thù với ai bao giờ, bị hắn nói qua hai câu nàng liền quên hết những chuyện xảy ra vừa rồi mà một mạch đi lên xem thoại bản. Nhưng ngay vào khoảnh khắc khi nàng vừa mới cầm được thoại bản vào trong tay thì lại bị hắn giữ chặt gương mặt rồi dồn dập hôn lên đôi môi căng mọng hồng hào của nàng, đôi môi của nàng bị hắn mút đến dần sưng to, hắn còn mút mát đầu lưỡi của nàng, triền miên mà quấy loạn bên trong cái khoang miệng nhỏ ngọt ngào như chất chứa đầy mật ong kia.

“Lâm Tử Lạc!” Bạch Mộc dùng lực một phát giật phăng bàn tay của hắn ra, sau đó hùng hùng hổ hổ đi đến bên cạnh lấy Ngưng Phong, ý định muốn hung hăng dạy dỗ cho hắn một trận, lại bị hắn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, rồi không một động tác thừa mà ôm chặt nàng vào trong lồng ngực.

“Mộc Mộc, ta sai rồi, nhưng thật sự là có chuyện mà.” Lâm Tử Lạc nói xong liền lấy thoại bản ở trong ngăn kéo ra cho nàng xem, “Đây là bản mới đó, hồ ly tinh cùng thư sinh thoại bản, ngươi mau xem thử đi.”

Chờ đến khi Bạch Mộc xem xong bộ chí quái thoại bản kia, hai người đã sớm rời khỏi Côn Luân.

Trong quá trình đang xem thoại bản, Bạch Mộc lại bị hắn ép làm thêm một lần nữa, hắn giữ chặt cánh eo thon gọn của nàng, lướt nhìn thân thể của Bạch Mộc từ trên xuống dưới rồi dừng lại ở nơi vách tường hoa ướt át, vị trí này từ xưa đến nay nàng chưa từng bị động qua, hắn vừa mới chạm vào một chút, Bạch Mộc đều có thể cảm nhận thấy được rõ ràng cái bụng nhỏ của mình bị hắn thúc mạnh vào có hơi hơi nhô lên một chút, giống như là cả tử cung của nàng đều đang bị hắn thâu tóm lấy mà thao vậy.

Bạch Mộc chỉ mới bị thúc vào vài cái liền bắt đầu rớt những giọt nước mắt thuần khiết, nàng khóc trông vô cùng đáng thương, Lâm Tử Lạc liền lấy điểm tâm từ trong ngăn kéo của xe ngựa ra để dỗ dành nàng, có mứt hoa quả, bánh hoa quế, bánh táo…… Tất cả mọi thứ đều là những món điểm tâm mà nàng yêu thích, những món điểm tâm cực kỳ ngọt ngào. Bạch Mộc bị hắn thao cho đến ngơ người luôn, trong miệng nàng vẫn còn chứa một ít mứt hoa quả, nước miếng vì thế đều toàn là vị ngọt, đôi mắt màu hổ phách chứa đựng nước mắt lưng tròng, nhìn qua rất giống một tiểu tử ngốc.



Là chính tay Lâm Tử Lạc từ nhỏ đã nuôi lớn tiểu tử ngốc này.

Cùng ngày hôm đó, khi mặt trời vừa lúc lặn, Bạch Mộc cuối cùng cũng đã đến bên dưới chân núi Côn Luân, bên trên núi chính là địa bàn của những người tu tiên, nếu là phàm nhân sẽ không thể nào tự tiện đặt chân tới đây được. Bạch Mộc cùng sư muội của mình hẹn nhau ở quán mì dưới chân núi để tụ hợp, Lâm Tử Lạc và Bạch Mộc không phải cùng một môn phái, cho nên hai người bọn họ tính rằng mỗi người sẽ đi về trước cửa môn phái cùng đại đội của mình tập hợp trước.

“Khi diễn ra Tông môn đại bỉ.” Lâm Tử Lạc nhéo nhéo cánh tay của Bạch Mộc, như là nhéo một bông hoa mềm mại, hai ngày nay hắn dường như đặc biệt thích tiếp xúc tứ chi cơ thể như vậy, hắn nhìn về phía Bạch Mộc nở một nụ cười nhẹ: “Nếu có việc gì thì nhớ tìm ta, ngươi biết làm thế nào để tìm ta rồi đấy.”

Hai người bọn họ có một thứ giống như hai mặt kính có thể đưa tin cho nhau, là do lúc ở một bí cảnh bọn họ tìm được một cái thượng cổ Thần Khí, theo như sự hiểu biết về nó của hai người, thì ngoại trừ khi ở bên trong kết giới của Nguyên Anh tu sĩ, thì mặt gương kia khẳng định là có thể cho bọn họ kết nối được với nhau ở bất kì tình huống nào.

“Nếu công pháp có vấn đề, cũng nhớ rõ là phải tìm ta.” Hắn híp mắt cười nói, “Nhưng đừng có nhân lúc ta không có mặt ở đấy mà đi tìm người khác thay thế đó.”

“Ta biết rồi, buồn nôn chết đi được.” Bạch Mộc nhìn hắn làm một cái mặt quỷ, “Mau mau trở về tông môn của ngươi đi, thưa tông môn đại bỉ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương