Công Lược Tra Công
-
Chương 4-5
Tạ Hà nhìn đáy mắt Chu Diệc An dần dần tích tụ phiền muộn, trong lòng cũng khó chịu cực kỳ, hắn không phải không muốn cùng Chu Diệc An thân cận, nhưng mà…… Hắn không có cách nào.
Hắn chỉ cần mỗi nhắm mắt lại, liền sẽ nhớ tới buổi tối điên cuồng ngày đó, sẽ nghĩ đến nam nhân xa lạ nằm trên người hắn…… Đoạt lấy xâm phạm…… Bối rối, xấu hổ, sợ hãi, nôn nóng làm hắn không thể tiếp thu Chu Diệc An. Rõ ràng Chu Diệc An là người mà hắn yêu nhất, nhưng mỗi khi Chu Diệc An thân cận lại làm chính mình nhớ tới những hồi ức khó chịu ngày đó, loại dày vò này làm hắn thống khổ không thôi.
Chu Diệc An nhìn thấy hắn như vậy cũng đau lòng, vì thế rốt cuộc không yêu cầu những sự việc đó, chẳng sợ càng nhẫn lại càng khó chịu, cũng chỉ là đem thanh niên ôm vào trong ngực, hôn môi một phen mà thôi.
【444: Ký chủ đại nhân, mới mấy ngày, hơn nữa ngươi còn vẫn luôn cự tuyệt hắn, vậy mà độ hảo cảm Chu Diệc An đối với ngài cũng đã bay lên đến 92! 】
【 Tạ Hà: Bình thường, hắn nguyên bản rất yêu ta, chẳng qua quá là an nhàn không có cảm giác nguy cơ, hiện tại có cảm giác mất đi thứ quan trọng nên sẽ sinh ra sợ hãi, độ hảo cảm sẽ tăng lên là bình thường. Đàn ông ấy mà, không nhất thiết lúc nào cũng thuận theo ý hắn. 】
【444: Ngài đoán được sao? //Mắt lấp lánh//. 】
【 Tạ Hà: Ngươi nói đi.】
【444: Bất quá, Chu Diệc An không phải là mục tiêu công lược, độ hảo cảm xoát cao cũng vô dụng ~】
【 Tạ Hà: Con người đều có thói hư tật xấu…… Chính là thích đoạt đi thứ tốt đẹp của người khác, chỉ cần dùng chút thủ đoạn sẽ rất nhanh thấy được kết quả. 】
Hôm nay hai người ăn xong cơm sáng, Chu Diệc An cười nói: “Hôm nay buổi tối anh mang em đi ra ngoài ăn cơm, anh trai anh muốn gặp em.”
Tạ Hà nghi hoặc nhìn Chu Diệc An: “Anh trai của anh?”
Chu Diệc An ngượng ngùng cười cười, “Đúng vậy, anh có một người anh trai, trước đây chưa nói với em.” Hắn cũng không nghĩ tới Chu Diệc Triết sẽ đột nhiên muốn gặp Triệu Thanh, bất quá anh luôn sùng bái người anh trai này, xuất thân tốt lại có năng lực, tuy rằng sau khi lớn lên trở nên hơi xa cách, nhưng anh vẫn luôn kính trọng y. Chu Diệc Triết bằng lòng gặp Triệu Thanh thì hắn là thật cao hứng, nếu có thể được Chu Diệc Triết thừa nhận, cũng tương đương được người trong nhà thừa nhận, hắn cũng sẽ không lo lắng Triệu Thanh sẽ rời khỏi hắn?
Anh muốn ở bên nhau cả đời với Triệu Thanh, anh không thể mất đi Triệu Thanh. Muốn như vậy, phải thẳng thắn thừa nhận thân thế của chính mình…
Tạ Hà bỗng nhiên có loại khẩn trương khi con dâu đi ra mắt cha mẹ chồng, thấp thỏm nói: “Anh trai của anh…… Có khi nào không thích em hay không……” Bởi vì Tống Như Di lúc trước đã nói không thích hắn, cái loại người cao cao tại thượng khinh thường người khác hắn còn nhớ rõ…… Hắn còn chưa kịp cùng Chu Diệc An thẳng thắn chuyện này, liền đã xảy ra biến cố.
Chu Diệc An nhéo nhéo mặt Tạ Hà, thâm tình nhìn hắn, “Em tốt như vậy, y nhất định sẽ thích em.”
Tuy nói như thế, nhưng Tạ Hà vẫn rất lo lắng, hắn tự sửa soạn cho chính mình, mặc một bộ quần áo thật nghiêm túc, so với phỏng vấn còn cẩn thận hơn, chỉ là vui mừng nơi đáy mắt như thế nào cũng che lấp không được.
Chu Diệc An dở khóc dở cười, bất quá hắn luôn luôn sủng nịch Triệu Thanh, cho nên cũng chưa nói cái gì, bất luận như thế nào, hắn đều cảm thấy rất đẹp.
Chu Diệc Triết đặt nhà hàng ở hoàn cảnh ưu nhã, ghế lô nằm ở tại giả sơn, không có màu xanh vàng rực rỡ, nhưng phong vị cổ xưa thật yên tĩnh, người đi lại trong đó đều thật cẩn thận, hiển nhiên không phải nơi mà người bình thường có thể tới.
Tạ Hà khẩn trương thì chân tay lại luống cuống, nghi hoặc nhìn Chu Diệc An, vì cái gì anh trai hắn lại chọn nơi như thế này?
Chu Diệc An có chút chột dạ, anh nắm chặt tay Tạ Hà, cười nói, “Đừng sợ, chỉ là anh trai của anh mà thôi.”
Tạ Hà cũng muốn ném người cho Chu Diệc An, càng không muốn bị anh trai của Chu Diệc An khinh bỉ, ép buộc chính mình lộ ra một nụ cười, “Ừ.” Hôm nay hắn nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!
Chu Diệc An ôn nhu nhìn hắn, nắm tay Tạ Hà đi vào.
“Anh, chúng em tới.”
Nam nhân ngồi trên ghế nghe vậy ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Ừ.”
Tạ Hà nghe thấy âm thanh trung niên này vô số lần trong ác mộng, nhìn gương mặt anh tuấn gần như lãnh khốc, cảm thấy máu trên người chính mình cả người tựa hồ đều ngưng trọng.
【444: Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu trước mặt là 60. 】
Hắn chỉ cần mỗi nhắm mắt lại, liền sẽ nhớ tới buổi tối điên cuồng ngày đó, sẽ nghĩ đến nam nhân xa lạ nằm trên người hắn…… Đoạt lấy xâm phạm…… Bối rối, xấu hổ, sợ hãi, nôn nóng làm hắn không thể tiếp thu Chu Diệc An. Rõ ràng Chu Diệc An là người mà hắn yêu nhất, nhưng mỗi khi Chu Diệc An thân cận lại làm chính mình nhớ tới những hồi ức khó chịu ngày đó, loại dày vò này làm hắn thống khổ không thôi.
Chu Diệc An nhìn thấy hắn như vậy cũng đau lòng, vì thế rốt cuộc không yêu cầu những sự việc đó, chẳng sợ càng nhẫn lại càng khó chịu, cũng chỉ là đem thanh niên ôm vào trong ngực, hôn môi một phen mà thôi.
【444: Ký chủ đại nhân, mới mấy ngày, hơn nữa ngươi còn vẫn luôn cự tuyệt hắn, vậy mà độ hảo cảm Chu Diệc An đối với ngài cũng đã bay lên đến 92! 】
【 Tạ Hà: Bình thường, hắn nguyên bản rất yêu ta, chẳng qua quá là an nhàn không có cảm giác nguy cơ, hiện tại có cảm giác mất đi thứ quan trọng nên sẽ sinh ra sợ hãi, độ hảo cảm sẽ tăng lên là bình thường. Đàn ông ấy mà, không nhất thiết lúc nào cũng thuận theo ý hắn. 】
【444: Ngài đoán được sao? //Mắt lấp lánh//. 】
【 Tạ Hà: Ngươi nói đi.】
【444: Bất quá, Chu Diệc An không phải là mục tiêu công lược, độ hảo cảm xoát cao cũng vô dụng ~】
【 Tạ Hà: Con người đều có thói hư tật xấu…… Chính là thích đoạt đi thứ tốt đẹp của người khác, chỉ cần dùng chút thủ đoạn sẽ rất nhanh thấy được kết quả. 】
Hôm nay hai người ăn xong cơm sáng, Chu Diệc An cười nói: “Hôm nay buổi tối anh mang em đi ra ngoài ăn cơm, anh trai anh muốn gặp em.”
Tạ Hà nghi hoặc nhìn Chu Diệc An: “Anh trai của anh?”
Chu Diệc An ngượng ngùng cười cười, “Đúng vậy, anh có một người anh trai, trước đây chưa nói với em.” Hắn cũng không nghĩ tới Chu Diệc Triết sẽ đột nhiên muốn gặp Triệu Thanh, bất quá anh luôn sùng bái người anh trai này, xuất thân tốt lại có năng lực, tuy rằng sau khi lớn lên trở nên hơi xa cách, nhưng anh vẫn luôn kính trọng y. Chu Diệc Triết bằng lòng gặp Triệu Thanh thì hắn là thật cao hứng, nếu có thể được Chu Diệc Triết thừa nhận, cũng tương đương được người trong nhà thừa nhận, hắn cũng sẽ không lo lắng Triệu Thanh sẽ rời khỏi hắn?
Anh muốn ở bên nhau cả đời với Triệu Thanh, anh không thể mất đi Triệu Thanh. Muốn như vậy, phải thẳng thắn thừa nhận thân thế của chính mình…
Tạ Hà bỗng nhiên có loại khẩn trương khi con dâu đi ra mắt cha mẹ chồng, thấp thỏm nói: “Anh trai của anh…… Có khi nào không thích em hay không……” Bởi vì Tống Như Di lúc trước đã nói không thích hắn, cái loại người cao cao tại thượng khinh thường người khác hắn còn nhớ rõ…… Hắn còn chưa kịp cùng Chu Diệc An thẳng thắn chuyện này, liền đã xảy ra biến cố.
Chu Diệc An nhéo nhéo mặt Tạ Hà, thâm tình nhìn hắn, “Em tốt như vậy, y nhất định sẽ thích em.”
Tuy nói như thế, nhưng Tạ Hà vẫn rất lo lắng, hắn tự sửa soạn cho chính mình, mặc một bộ quần áo thật nghiêm túc, so với phỏng vấn còn cẩn thận hơn, chỉ là vui mừng nơi đáy mắt như thế nào cũng che lấp không được.
Chu Diệc An dở khóc dở cười, bất quá hắn luôn luôn sủng nịch Triệu Thanh, cho nên cũng chưa nói cái gì, bất luận như thế nào, hắn đều cảm thấy rất đẹp.
Chu Diệc Triết đặt nhà hàng ở hoàn cảnh ưu nhã, ghế lô nằm ở tại giả sơn, không có màu xanh vàng rực rỡ, nhưng phong vị cổ xưa thật yên tĩnh, người đi lại trong đó đều thật cẩn thận, hiển nhiên không phải nơi mà người bình thường có thể tới.
Tạ Hà khẩn trương thì chân tay lại luống cuống, nghi hoặc nhìn Chu Diệc An, vì cái gì anh trai hắn lại chọn nơi như thế này?
Chu Diệc An có chút chột dạ, anh nắm chặt tay Tạ Hà, cười nói, “Đừng sợ, chỉ là anh trai của anh mà thôi.”
Tạ Hà cũng muốn ném người cho Chu Diệc An, càng không muốn bị anh trai của Chu Diệc An khinh bỉ, ép buộc chính mình lộ ra một nụ cười, “Ừ.” Hôm nay hắn nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!
Chu Diệc An ôn nhu nhìn hắn, nắm tay Tạ Hà đi vào.
“Anh, chúng em tới.”
Nam nhân ngồi trên ghế nghe vậy ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Ừ.”
Tạ Hà nghe thấy âm thanh trung niên này vô số lần trong ác mộng, nhìn gương mặt anh tuấn gần như lãnh khốc, cảm thấy máu trên người chính mình cả người tựa hồ đều ngưng trọng.
【444: Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu trước mặt là 60. 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook