Công Lược Tính Phúc
-
Chương 22: TG1 NT2 bảo bảo bán manh
Từ ngày Tiểu Quý Dương được sinh ra, Quý Hàn vạn phần hối hận, tại sao hắn lại sinh con sớm như vậy.
Ngay khi Tiểu Quý Dương vừa mới trào đời, Diêu Vi đã tập trung toàn bộ tâm tư chiếu cố con trai bảo bối, Quý Hàn lại bị cô lạnh nhạt.
Đến khi Tiểu Quý Dương được bốn tuổi, Quý Hàn nỗ lực thuyết phục Diêu Vi cho thằng bé đi nhà trẻ rèn luyện tính độc lập, Tiểu Quý Dương khóc nháo không ngừng vẫn bị baba hắn tống đi nhà trẻ.
Quý Hàn cứ nghĩ sau khi đuổi được cục nợ kia đi, thế giới dành riêng cho hai người sẽ khôi phục lại được như trước, nhưng hắn lại không ngờ Diêu Vi ở bên ngoài tìm được một công việc. Quý Hàn cũng không giám ngăn cản bà xã đi làm, đành ôm oán niệm vùi lấp trong lòng, căm giận ngồi cắn ngón tay….
Cuối tuần cả hai đều được nghỉ, Diêu Vi lại từ nhà trẻ đón Tiểu Quý Dương về, bảo bảo cách bốn năm ngày chưa được nhìn thấy mụ mụ liền dính chặt lấy Diêu Vi không thôi.
Đến khi cho Tiểu Quý Dương quay trở về nhà trẻ, thằng bé sống chết không chịu đi. Cuối cùng vì đau lòng nhìn con trai bảo bối khóc lóc, Diêu Vi đành phải thỏa hiệp, cùng nhà trẻ thương lượng, làm cho Tiểu Quý Dương không phải ở lại ký túc xá của trường, một tuần mới được gặp con một lần cô cũng luyến tiếc.
Mà người đau khổ nhất vẫn là Quý Hàn, mỗi ngày phải đưa đón Tiểu Quý Dương đi nhà trẻ nhưng lại bị thằng bé hắt hủi, không phải mụ mụ đưa đón thằng bé liền không đi học, Quý Hàn cười lạnh: “Không cần baba đưa con đi học cũng được, ngày mai liền đến ký túc xá nhà trẻ ở đi”.
Tiểu Quý Dương lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi mắt ủy khuất chớp chớp… Baba một chút cũng không ôn nhu như mụ mụ….Ô ô….Giá như mụ mụ mỗi ngày đều có thể đưa đón hắn đi nhà trẻ….
"Ba ba ~ con có thể vài năm nữa mới đi học được không ~" Tiểu Quý Dương ngồi trên ghế lái phụ chu miệng hỏi baba: "Trong lớp, con là hài tử nhỏ nhất a…”
"Nói bậy! Lần trước baba có nhìn thấy một nữ hài tử nhỏ tuổi." Quý Hàn nhìn thẳng dòng xe cộ phía trước, khuôn mặt nghiêm túc, vạch trần lời nói dối của con trai.
"A nga ~ Tiểu Quả Quả không học ở lớp con.. Cô giáo xinh đẹp bảo Tiểu Quả Quả cuối năm liền chuyển lớp”. Tiểu Quý Dương nỗ lực chớp chớp đôi mắt đen láy chứng minh mình nói thật.
“Vậy cũng không được, con là nam tử hán, làm sao lại đi so sánh với một tiểu nữ hài được” Quý Hàn bác bỏ ý kiến của con trai, chê cười, nếu hắn đáp ứng cho tiểu tử này, chẳng phải tự làm khổ chính mình hay sao, nhịn vài năm chắc hắn sẽ chết vì nghẹn khuất
Tiểu Quý Dương ủy khuất rũ hai hàng lông mi xuống, âm thanh non nớt đáp lại: “Mụ mụ bảo con còn nhỏ, không tính là nam tử hán”.
Quý Hàn mặt không đổi sắc lừa dối con trai: “Muốn làm nam tử hán thì phải bồi dưỡng từ nhỏ, con không muốn sau này lớn lên bị người ta cười nhạo con lớn lên giống bé gái đấy chứ?”
Tiểu Quý Dương lập tức đem đầu ngẩng lên, âm thanh non nớt: “Con lớn lên mới không giống bé gái, chính mụ mụ cũng nói con lớn lên thật sự rất hảo”
"Con mỗi sáng đều bám dính lấy mụ mụ con? Như thế nào còn không giống?" Quý Hàn đau đầu, là hắn già rồi sao? Vì cái gì không thể lý giải được tư duy tiểu tử nhà mình?
“Còn không phải tại baba sao, cả ngày con đều ở nhà trẻ, đến tối mới về, mụ mụ lại bị baba độc chiếm, không cho mụ mụ bồi con ngủ…” Tiểu Quý Dương ủy khuất lên án baba mình, mỗi tối hắn đều không được ngủ cùng mụ mụ.
Quý Hàn nghẹn một nắm, một lúc lâu sau hắn mới tìm được một lý do: "Baba cũng vì muốn tốt cho con, nào có ai như con, lớn như vậy còn muốn ngủ cùng bama. Nếu để bạn bè con nghe thấy, không phải sẽ bị chê cười sao?”
Tiểu Quý Dương âm thanh mềm mại đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn: “Vậy là con có thể ngủ cùng mụ mụ sao? Chỉ cần con cùng mụ mụ không nói ra, sẽ không ai có thể biết nha”.
Quý Hàn không còn lời nào để nói, hắn lãnh xuy một tiếng: "Con vẫn thật là thông minh."
Cuối tuần hắn có hay không nên đưa thằng bé về nhà ngoại?
"Đó là đương nhiên rồi! Mụ mụ, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, còn có cô giáo xinh đẹp đều khen con rất thông minh~" Tiểu Quý Dương vẻ mặt đắc ý dạt dào, không hề biết baba hắn đang đánh chủ ý muốn tống hắn sang nhà ngoại.
"Được rồi, không cần khoe khoang, tới trường rồi, con tự đi vào đi, đừng để lạc đường, đến lúc đó lại khóc nhè." Quý Hàn xuống xe, mở cửa xe bên chỗ Tiểu Quý Dương ra, lấy cặp sách đưa cho thằng bé.
"Ngày nào con cũng chả tự mình đi vào ~" Tiểu Quý Dương đội một chiếc mũ nhỏ, cúi đầu nói thầm, hắn lại không ngu ngốc, mỗi ngày đều tự đi, như thế nào lại lạc đường?
Nhìn Tiểu Quý Dương bước vào trong cổng nhà trẻ, Quý Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng trong lòng nhịn không được đắc ý, cũng may con hắn không giống hắn khi còn nhỏ, lúc đi nhà trẻ thường xuyên lạc đường, mỗi lần như thế đều khóc lớn mới có người tới dẫn đi, sau này hắn thật vất vả mới không để bị lạc nữa.
Mà năm hắn hơn mười tuổi, ở khuôn viên trường bắt gặp một cô bé đi lạc đường đang khóc thút thít, cô bé kia chính là Diêu Vi năm tám tuổi…
Ngay khi Tiểu Quý Dương vừa mới trào đời, Diêu Vi đã tập trung toàn bộ tâm tư chiếu cố con trai bảo bối, Quý Hàn lại bị cô lạnh nhạt.
Đến khi Tiểu Quý Dương được bốn tuổi, Quý Hàn nỗ lực thuyết phục Diêu Vi cho thằng bé đi nhà trẻ rèn luyện tính độc lập, Tiểu Quý Dương khóc nháo không ngừng vẫn bị baba hắn tống đi nhà trẻ.
Quý Hàn cứ nghĩ sau khi đuổi được cục nợ kia đi, thế giới dành riêng cho hai người sẽ khôi phục lại được như trước, nhưng hắn lại không ngờ Diêu Vi ở bên ngoài tìm được một công việc. Quý Hàn cũng không giám ngăn cản bà xã đi làm, đành ôm oán niệm vùi lấp trong lòng, căm giận ngồi cắn ngón tay….
Cuối tuần cả hai đều được nghỉ, Diêu Vi lại từ nhà trẻ đón Tiểu Quý Dương về, bảo bảo cách bốn năm ngày chưa được nhìn thấy mụ mụ liền dính chặt lấy Diêu Vi không thôi.
Đến khi cho Tiểu Quý Dương quay trở về nhà trẻ, thằng bé sống chết không chịu đi. Cuối cùng vì đau lòng nhìn con trai bảo bối khóc lóc, Diêu Vi đành phải thỏa hiệp, cùng nhà trẻ thương lượng, làm cho Tiểu Quý Dương không phải ở lại ký túc xá của trường, một tuần mới được gặp con một lần cô cũng luyến tiếc.
Mà người đau khổ nhất vẫn là Quý Hàn, mỗi ngày phải đưa đón Tiểu Quý Dương đi nhà trẻ nhưng lại bị thằng bé hắt hủi, không phải mụ mụ đưa đón thằng bé liền không đi học, Quý Hàn cười lạnh: “Không cần baba đưa con đi học cũng được, ngày mai liền đến ký túc xá nhà trẻ ở đi”.
Tiểu Quý Dương lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, đôi mắt ủy khuất chớp chớp… Baba một chút cũng không ôn nhu như mụ mụ….Ô ô….Giá như mụ mụ mỗi ngày đều có thể đưa đón hắn đi nhà trẻ….
"Ba ba ~ con có thể vài năm nữa mới đi học được không ~" Tiểu Quý Dương ngồi trên ghế lái phụ chu miệng hỏi baba: "Trong lớp, con là hài tử nhỏ nhất a…”
"Nói bậy! Lần trước baba có nhìn thấy một nữ hài tử nhỏ tuổi." Quý Hàn nhìn thẳng dòng xe cộ phía trước, khuôn mặt nghiêm túc, vạch trần lời nói dối của con trai.
"A nga ~ Tiểu Quả Quả không học ở lớp con.. Cô giáo xinh đẹp bảo Tiểu Quả Quả cuối năm liền chuyển lớp”. Tiểu Quý Dương nỗ lực chớp chớp đôi mắt đen láy chứng minh mình nói thật.
“Vậy cũng không được, con là nam tử hán, làm sao lại đi so sánh với một tiểu nữ hài được” Quý Hàn bác bỏ ý kiến của con trai, chê cười, nếu hắn đáp ứng cho tiểu tử này, chẳng phải tự làm khổ chính mình hay sao, nhịn vài năm chắc hắn sẽ chết vì nghẹn khuất
Tiểu Quý Dương ủy khuất rũ hai hàng lông mi xuống, âm thanh non nớt đáp lại: “Mụ mụ bảo con còn nhỏ, không tính là nam tử hán”.
Quý Hàn mặt không đổi sắc lừa dối con trai: “Muốn làm nam tử hán thì phải bồi dưỡng từ nhỏ, con không muốn sau này lớn lên bị người ta cười nhạo con lớn lên giống bé gái đấy chứ?”
Tiểu Quý Dương lập tức đem đầu ngẩng lên, âm thanh non nớt: “Con lớn lên mới không giống bé gái, chính mụ mụ cũng nói con lớn lên thật sự rất hảo”
"Con mỗi sáng đều bám dính lấy mụ mụ con? Như thế nào còn không giống?" Quý Hàn đau đầu, là hắn già rồi sao? Vì cái gì không thể lý giải được tư duy tiểu tử nhà mình?
“Còn không phải tại baba sao, cả ngày con đều ở nhà trẻ, đến tối mới về, mụ mụ lại bị baba độc chiếm, không cho mụ mụ bồi con ngủ…” Tiểu Quý Dương ủy khuất lên án baba mình, mỗi tối hắn đều không được ngủ cùng mụ mụ.
Quý Hàn nghẹn một nắm, một lúc lâu sau hắn mới tìm được một lý do: "Baba cũng vì muốn tốt cho con, nào có ai như con, lớn như vậy còn muốn ngủ cùng bama. Nếu để bạn bè con nghe thấy, không phải sẽ bị chê cười sao?”
Tiểu Quý Dương âm thanh mềm mại đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn: “Vậy là con có thể ngủ cùng mụ mụ sao? Chỉ cần con cùng mụ mụ không nói ra, sẽ không ai có thể biết nha”.
Quý Hàn không còn lời nào để nói, hắn lãnh xuy một tiếng: "Con vẫn thật là thông minh."
Cuối tuần hắn có hay không nên đưa thằng bé về nhà ngoại?
"Đó là đương nhiên rồi! Mụ mụ, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, còn có cô giáo xinh đẹp đều khen con rất thông minh~" Tiểu Quý Dương vẻ mặt đắc ý dạt dào, không hề biết baba hắn đang đánh chủ ý muốn tống hắn sang nhà ngoại.
"Được rồi, không cần khoe khoang, tới trường rồi, con tự đi vào đi, đừng để lạc đường, đến lúc đó lại khóc nhè." Quý Hàn xuống xe, mở cửa xe bên chỗ Tiểu Quý Dương ra, lấy cặp sách đưa cho thằng bé.
"Ngày nào con cũng chả tự mình đi vào ~" Tiểu Quý Dương đội một chiếc mũ nhỏ, cúi đầu nói thầm, hắn lại không ngu ngốc, mỗi ngày đều tự đi, như thế nào lại lạc đường?
Nhìn Tiểu Quý Dương bước vào trong cổng nhà trẻ, Quý Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng trong lòng nhịn không được đắc ý, cũng may con hắn không giống hắn khi còn nhỏ, lúc đi nhà trẻ thường xuyên lạc đường, mỗi lần như thế đều khóc lớn mới có người tới dẫn đi, sau này hắn thật vất vả mới không để bị lạc nữa.
Mà năm hắn hơn mười tuổi, ở khuôn viên trường bắt gặp một cô bé đi lạc đường đang khóc thút thít, cô bé kia chính là Diêu Vi năm tám tuổi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook