Công Lược Tình Địch
-
Chương 13: Tiểu thư nhà giàu công lược cô bé Lọ Lem (13)
Edit by Đình Ân
-----------
13:
Sau khi đưa Lâm Sơ Tuyết về nhà, Tô Lạc Y liền trở lại trường học.
Thực chất Tô Lạc Y có thể tiếp xúc với Lâm Sơ Tuyết nhiều hơn để xoát độ hảo cảm, nhưng nguyên chủ trước giờ luôn là người cao lãnh lại kiêu ngạo, bởi vậy Tô Lạc Y hiện tại không thể lúc nào cũng bám dính lấy một người.
Trừ phi người đó là Nam Cung Ngự...
Tô Lạc Y đi vào cổng trường, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt, người ngoài nhìn vào trông có vẻ thập phần ưu nhã hào phóng.
Không ít người nhận ra Tô Lạc Y, tiến lên cùng cô chào hỏi, nhưng đối mặt với tình cảnh này, nội tâm cô cũng phiền đến sắp hỏng mất.
Tô Lạc Y: “Hệ thống, ta rất cao lãnh! Phải cao lãnh, phải cao lãnh!”
Hệ thống: "Kí chủ là Tô Lạc Y, phải cao lãnh!”
Tô Lạc Y đã đưa áo khoác của mình cho Lâm Sơ Tuyết, hiện tại cô chỉ mặc một áo sơmi, tóc dài xõa ra, vài sợi rơi xuống trước ngực, hấp dẫn ánh mắt không ít nam sinh.
Nam Cung Ngự ngồi gần cửa sổ, nhìn Tô Lạc Y mang bộ dáng này bước vào phòng học, con ngươi hắn lập tức trầm xuống. Bất giác Tô Lạc Y cảm thấy ánh mắt kia sắp đông chết cô rồi.
Ngồi vào vị trí, lại nhìn đến Nam Cung Ngự cũng đang trầm mặc ngồi bên cạnh, Tô Lạc Y cười ha hả chào hỏi: “Nam Cung Ngự, anh ăn cơm chưa?”
Nam Cung Ngự vốn dĩ không nghĩ cô sẽ nói vậy, chợt đáy lòng mềm nhũn, nhưng mặt ngoài lại lạnh lùng, "Chưa"
Bởi vì thái độ của Tô Lạc Y ảnh hưởng, hắn cơm ăn cũng không vào.
Đã là cao nhị, phần lớn học sinh đều sẽ không về nhà hay tới kí túc xá nghỉ trưa, mà sau khi ăn xong cơm trưa sẽ trực tiếp ở lớp tự học.
Rốt cuộc giữa trưa 12 giờ tan học, buổi chiều 1 giờ rưỡi lại phải luyện tập "thính lực". Tô Lạc Y đưa Lâm Sơ Tuyết trở về cũng không ăn cơm, hiện tại cũng không đói bụng.
Nam Cung Ngự đứng lên, cởi áo khoác, khoác lên người Tô Lạc Y, “Cùng nhau ăn cơm.”
Nhìn đến áo khoác trên người, Tô Lạc Y còn muốn hướng Nam Cung Ngự nói không cần, nhưng nghĩ đến áo khoác này có thể chắn gió, cô vẫn yên lặng nhịn xuống.
Sao cũng được, miễn là hiện tại có thể ấm.
——
Buổi chiều, mãi cho tới giờ vào học, Tô Lạc Y cũng chưa thấy bóng dáng Lâm Sơ Tuyết.
“Này? Hệ thống, tình địch của ta đâu?”
Hệ thống không mặn không nhạt đáp: “Xin nghỉ ở nhà"
Tô Lạc Y nghi hoặc: “Ở nhà làm gì? Tình địch của ta sợ Phương Ngàn Ngàn sao?”
Hệ thống giải thích:
“Mẹ nữ chủ bị bệnh, nữ chủ xin nghỉ ở nhà chăm sóc.”
Tô Lạc Y gật gật đầu, nhớ tới ở nguyên thế giới, mẹ của tình địch căn bản quanh năm ốm yếu, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn. Cũng may có Nam Cung Ngự lúc ấy đã chú ý tới nữ chính, chính nam chính là người giúp đỡ mẹ nữ chính thanh toán tiền thuốc men.
Tô Lạc Y hỏi: “Vậy Lâm Sơ Tuyết hiện tại còn thiếu tiền không?”
Hệ thống nói: “Tạm thời còn chưa tới nỗi bán mình, bệnh tình của mẹ nữ chủ tạm thời cũng chưa chuyển biến xấu.”
Tô Lạc Y khó hiểu, “Nguyên trong cốt truyện Lâm Sơ Tuyết lúc này hẳn là nghèo cùng đường, muốn thôi học đi?”
Trong nguyên thế giới, Lâm Sơ Tuyết chuyển trường liền gặp được Nam Cung Ngự. Nhưng bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, nữ chủ đột nhiên muốn thôi học lại cùng Nam Cung Ngự lôi kéo một phen.
Hệ thống nói: "Không phải lần trước kí chủ gặp Lâm Sơ Tuyết còn ra mặt bênh vực cô ta sao?”
Tô Lạc Y nháy mắt đã hiểu, “Có phải nguyên trong cốt truyện, Lâm Sơ Tuyết bị người đàn ông kia lừa gạt?”
Bởi vì bị lừa mất một số tiền nên quá trình trị liệu của mẹ nữ chủ bị chậm trễ, làm cho bệnh tình chuyển biến xấu.
Khóe miệng Tô Lạc Y bất chợt cong lên, “Lâm Sơ Tuyết cùng Nam Cung Ngự không có ràng buộc, xoát độ hảo cảm liền đơn giản hơn nhiều nha! Vậy ta với nữ chủ vẫn là tình địch sao?”
Hệ thống nói: “Dù sao hai người cũng là tình địch.”
Tô Lạc Y hướng hệ thống bĩu môi, “Cũng không biết tên nhóc con nhà ngươi có cái gì lại khiến người ta chán ghét tới vậy?”
"Tên nhóc con" được nhắc tới đột nhiên thấp giọng nói: “Đừng thất thần, lỡ cho lão sư có vấn đề muốn hỏi kí chủ”
Tô Lạc Y nhận ra mình thất thố, theo bản năng phản bác: “Ta không thất thần!”
Nhưng lão sư thật sự vừa vặn điểm đến tên Tô Lạc Y tên: “Tô Lạc Y, em cảm thấy đề này nên lựa chọn đáp án nào?”
"Tên nhóc con" hệ thống nhắc nhở: “Chọn D.”
Tô Lạc Y tự tin tràn đầy, “Chọn D.
- ---------
Dạo này cả Ân hay Đình đều rất lười, nghỉ cả tuần nay rồi mà không bù chương cho các nàng được
-----------
13:
Sau khi đưa Lâm Sơ Tuyết về nhà, Tô Lạc Y liền trở lại trường học.
Thực chất Tô Lạc Y có thể tiếp xúc với Lâm Sơ Tuyết nhiều hơn để xoát độ hảo cảm, nhưng nguyên chủ trước giờ luôn là người cao lãnh lại kiêu ngạo, bởi vậy Tô Lạc Y hiện tại không thể lúc nào cũng bám dính lấy một người.
Trừ phi người đó là Nam Cung Ngự...
Tô Lạc Y đi vào cổng trường, khóe miệng mang theo nụ cười nhợt nhạt, người ngoài nhìn vào trông có vẻ thập phần ưu nhã hào phóng.
Không ít người nhận ra Tô Lạc Y, tiến lên cùng cô chào hỏi, nhưng đối mặt với tình cảnh này, nội tâm cô cũng phiền đến sắp hỏng mất.
Tô Lạc Y: “Hệ thống, ta rất cao lãnh! Phải cao lãnh, phải cao lãnh!”
Hệ thống: "Kí chủ là Tô Lạc Y, phải cao lãnh!”
Tô Lạc Y đã đưa áo khoác của mình cho Lâm Sơ Tuyết, hiện tại cô chỉ mặc một áo sơmi, tóc dài xõa ra, vài sợi rơi xuống trước ngực, hấp dẫn ánh mắt không ít nam sinh.
Nam Cung Ngự ngồi gần cửa sổ, nhìn Tô Lạc Y mang bộ dáng này bước vào phòng học, con ngươi hắn lập tức trầm xuống. Bất giác Tô Lạc Y cảm thấy ánh mắt kia sắp đông chết cô rồi.
Ngồi vào vị trí, lại nhìn đến Nam Cung Ngự cũng đang trầm mặc ngồi bên cạnh, Tô Lạc Y cười ha hả chào hỏi: “Nam Cung Ngự, anh ăn cơm chưa?”
Nam Cung Ngự vốn dĩ không nghĩ cô sẽ nói vậy, chợt đáy lòng mềm nhũn, nhưng mặt ngoài lại lạnh lùng, "Chưa"
Bởi vì thái độ của Tô Lạc Y ảnh hưởng, hắn cơm ăn cũng không vào.
Đã là cao nhị, phần lớn học sinh đều sẽ không về nhà hay tới kí túc xá nghỉ trưa, mà sau khi ăn xong cơm trưa sẽ trực tiếp ở lớp tự học.
Rốt cuộc giữa trưa 12 giờ tan học, buổi chiều 1 giờ rưỡi lại phải luyện tập "thính lực". Tô Lạc Y đưa Lâm Sơ Tuyết trở về cũng không ăn cơm, hiện tại cũng không đói bụng.
Nam Cung Ngự đứng lên, cởi áo khoác, khoác lên người Tô Lạc Y, “Cùng nhau ăn cơm.”
Nhìn đến áo khoác trên người, Tô Lạc Y còn muốn hướng Nam Cung Ngự nói không cần, nhưng nghĩ đến áo khoác này có thể chắn gió, cô vẫn yên lặng nhịn xuống.
Sao cũng được, miễn là hiện tại có thể ấm.
——
Buổi chiều, mãi cho tới giờ vào học, Tô Lạc Y cũng chưa thấy bóng dáng Lâm Sơ Tuyết.
“Này? Hệ thống, tình địch của ta đâu?”
Hệ thống không mặn không nhạt đáp: “Xin nghỉ ở nhà"
Tô Lạc Y nghi hoặc: “Ở nhà làm gì? Tình địch của ta sợ Phương Ngàn Ngàn sao?”
Hệ thống giải thích:
“Mẹ nữ chủ bị bệnh, nữ chủ xin nghỉ ở nhà chăm sóc.”
Tô Lạc Y gật gật đầu, nhớ tới ở nguyên thế giới, mẹ của tình địch căn bản quanh năm ốm yếu, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn. Cũng may có Nam Cung Ngự lúc ấy đã chú ý tới nữ chính, chính nam chính là người giúp đỡ mẹ nữ chính thanh toán tiền thuốc men.
Tô Lạc Y hỏi: “Vậy Lâm Sơ Tuyết hiện tại còn thiếu tiền không?”
Hệ thống nói: “Tạm thời còn chưa tới nỗi bán mình, bệnh tình của mẹ nữ chủ tạm thời cũng chưa chuyển biến xấu.”
Tô Lạc Y khó hiểu, “Nguyên trong cốt truyện Lâm Sơ Tuyết lúc này hẳn là nghèo cùng đường, muốn thôi học đi?”
Trong nguyên thế giới, Lâm Sơ Tuyết chuyển trường liền gặp được Nam Cung Ngự. Nhưng bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, nữ chủ đột nhiên muốn thôi học lại cùng Nam Cung Ngự lôi kéo một phen.
Hệ thống nói: "Không phải lần trước kí chủ gặp Lâm Sơ Tuyết còn ra mặt bênh vực cô ta sao?”
Tô Lạc Y nháy mắt đã hiểu, “Có phải nguyên trong cốt truyện, Lâm Sơ Tuyết bị người đàn ông kia lừa gạt?”
Bởi vì bị lừa mất một số tiền nên quá trình trị liệu của mẹ nữ chủ bị chậm trễ, làm cho bệnh tình chuyển biến xấu.
Khóe miệng Tô Lạc Y bất chợt cong lên, “Lâm Sơ Tuyết cùng Nam Cung Ngự không có ràng buộc, xoát độ hảo cảm liền đơn giản hơn nhiều nha! Vậy ta với nữ chủ vẫn là tình địch sao?”
Hệ thống nói: “Dù sao hai người cũng là tình địch.”
Tô Lạc Y hướng hệ thống bĩu môi, “Cũng không biết tên nhóc con nhà ngươi có cái gì lại khiến người ta chán ghét tới vậy?”
"Tên nhóc con" được nhắc tới đột nhiên thấp giọng nói: “Đừng thất thần, lỡ cho lão sư có vấn đề muốn hỏi kí chủ”
Tô Lạc Y nhận ra mình thất thố, theo bản năng phản bác: “Ta không thất thần!”
Nhưng lão sư thật sự vừa vặn điểm đến tên Tô Lạc Y tên: “Tô Lạc Y, em cảm thấy đề này nên lựa chọn đáp án nào?”
"Tên nhóc con" hệ thống nhắc nhở: “Chọn D.”
Tô Lạc Y tự tin tràn đầy, “Chọn D.
- ---------
Dạo này cả Ân hay Đình đều rất lười, nghỉ cả tuần nay rồi mà không bù chương cho các nàng được
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook