Công Lược Nam Phụ
-
Chương 495: Công lược Tả hộ pháp dã tâm (14)
Edit: Aya Shinta
Beta: Táo
Nhưng mà... tại sao ba ngày sau y tới bí cảnh Ngũ Tinh lại phải gióng trống khua chiêng thông báo cho toàn giang hồ biết?
Rốt cuộc y có mục đích gì?
- -
Ba ngày đảo mắt là đến, trong ba ngày này Nam Cung Tử Hiên vẫn không về U Linh các, cũng không có lấy một phong thư.
Lăng Vu Đề một người một ngựa tới bí cảnh Ngũ Tinh trong truyền thuyết.
Thời điểm cô đến, lối vào bí cảnh đã mở ra, không ít nhân sĩ võ lâm cực kỳ hưng phấn đi vào.
Lăng Vu Đề không nhìn thấy Nam Cung Tử Hiên, cũng chẳng thấy nam nữ chủ.
Cô cản lại một người đang chuẩn bị vào bí cảnh: "Giáo chủ Phần Nguyệt cùng Nam Cung Vũ Mặc đã đi vào rồi sao?"
Người bị cản lại vốn đang rất mất kiên nhẫn, đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Vu Đề thì lập tức bị lòng háo sắc đánh bay.
"Đúng thế, nghe nói Giáo chủ Phần Nguyệt và Nam Cung Vũ Mặc đã vào bí cảnh gần nửa canh giờ. Cô nương cũng muốn vào bí cảnh sao? Nếu không chúng ta cùng vào đi?"
Lăng Vu Đề được câu trả lời mình muốn, thế rồi cô bay thẳng đến lối vào bí cảnh.
Lối vào bí cảnh lối giống như một hang núi, sau khi đi vào thì bên trong chính là một áng đỏ.
Đây là một động dung nham.
Chỉ đứng cạnh rìa đã có thể cảm thấy hơi nóng tốc thẳng vào mặt, dường như cả người sắp bị nướng chín.
Đường duy nhất có thể đi qua động dung nham là cây cầu treo ở giữa.
Lăng Vu Đề đứng ở một bên, nhìn những người qua cầu cũng như người trên cầu.
Quá nhiều người nên cầu lắc lư dữ dội, phía dưới chính là dung nham cuồn cuộn. Thỉnh thoảng sẽ có người ngã xuống, dung nham lập tức nuốt chửng họ.
Lăng Vu Đề thầm nuốt nước bọt, mấy người này quả thực liều sống liều chết vì kho báu bí tịch.
Cũng may tình tiết có đề cập tới chuyện liên quan về tình hình trong bí cảnh Ngũ Tinh, Lăng Vu Đề cúi đầu quan sát dung nham dưới đáy.
Khi thấy trong dung nham đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, Lăng Vu Đề khẽ cắn răng, dùng dị năng hệ nước bao cả người lại rồi thả người nhảy xuống --
Không ai chú ý tới Lăng Vu Đề - kẻ chủ động nhảy vào trong dung nham, ai nấy đều cắn răng đi trên cầu, mơ tưởng mình có thể vào bí cảnh tìm được kho báu và bí tịch.
Cái lúc Lăng Vu Đề nhảy xuống, may mà có dị năng hệ nước bọc lấy chứ không thì quả thật không chịu nổi!
Chỉ qua mấy hơi thở, Lăng Vu Đề đã rơi vào trong nước.
Thực sự là trong nước!
Lăng Vu Đề quạt hai tay bơi lên phía mặt nước, vất vả lắm mới lên được bờ, cô vừa thở hổn hển vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này thoạt trông như chốn rừng sâu núi thẳm, chỗ cô rơi xuống là một dòng sông nhỏ, lúc này cô đang ngồi ở bãi đá cuội bên bờ sông.
Chung quanh không có ai.
Chỗ mỗi người đặt chân xuống khi vào bí cảnh đều không giống nhau, xem ra Lăng Vu Đề không có may mắn như nam nữ chủ, lạc cùng chỗ với Nam Cung Tử Hiên...
May mà Lăng Vu Đề đã chuẩn bị trước, lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra khỏi túi không thấm nước để thay, sau đó mới bắt đầu đi tìm Nam Cung Tử Hiên --
Bí cảnh rất rộng, trông cũng không khác gì mấy nơi rừng sâu núi thẳm. Nhưng cô đã vào hơn hai giờ lại không gặp được người nào... À không! Ngay cả một sinh vật sống còn chẳng thấy đâu.
Cô thì không tính, cây cối hoa cỏ không tính!
Thật đấy, không có lấy một con côn trùng!
Thực sự đã đi đến mệt lả, Lăng Vu Đề tựa vào một vào cây ngoẹo cổ nghỉ ngơi.
Cô cúi thấp đầu, nhìn bao quần áo trong tay.
Đói quá...
Đồ ăn trong bao quần áo không nhiều lắm, để phòng chuyện bất ngờ phát sinh, cô không thể ăn đồ ăn nhanh như vậy được.
Liếm đôi môi hơi khô khốc, Lăng Vu Đề mới vừa chuẩn bị đi tiếp thì nghe thấy tiếng giao chiến cách đó không xa.
Đôi mắt của Lăng Vu Đề lập tức sáng rỡ, sau khi tìm kiếm nơi âm thanh bắt nguồn, cô chạy thẳng đến nơi đó --
Chạy đến phía ngoài chỗ đó thì Lăng Vu Đề đứng lại.
Nơi đó là một mảnh rừng cây với diện tích không lớn, những bông hoa nở đầy trên cây trông rất đẹp.
Lăng Vu Đề chưa từng thấy loài hoa nào như vậy, thế nhưng trong kịch tình có nhắc tới, đây là hoa có thể khiến cho người ta xuất hiện ảo giác.
Chỉ cần đi vào trong rừng cây, trong đầu người kia sẽ xuất hiện đủ loại ảo giác.
Mà hình ảnh Lăng Vu Đề nhìn thấy lúc này chính là Nam Cung Tử Hiên đội mũ có rèm đeo mặt nạ đang đấu với Nam Cung Vũ Mặc mặc cẩm bào xanh đen.
Mà cách hai người họ không xa, Dạ Khanh Tuyết đang mỉm cười nhìn không khí ở cạnh.
Ba người đều đang chìm trong ảo giác.
Lăng Vu Đề ở ngoài rừng cây nên không chịu ảnh hưởng.
Thế nhưng nhìn hai nam tử ngươi tới ta đi, Lăng Vu Đề nhăn mày. Trong một lúc, Lăng Vu Đề không biết làm thế nào để ngăn cản hai người.
Dù ai thắng thì người bị thương nhất định là hai người họ.
Bên này Lăng Vu Đề vẫn chưa nghĩ ra cách, thì bên kia Nam Cung Tử Hiên đã một kiếm đâm vào vai Nam Cung Vũ Mặc.
Máu tươi phun ra ngoài, mà Nam Cung Tử Hiên cũng vào thời khắc ấy trứu tiến vào lông mày, phun một ngụm máu.
Nam Cung Vũ Mặc nhân cơ hội dồn nội lực vào lòng bàn tay, cho Nam Cung Tử Hiên một chưởng -- hai người lại cùng thổ huyết.
Lăng Vu Đề đỡ trán, vừa bất đắc dĩ vừa gấp gáp.
Cứ tiếp tục thế này thì chỉ có nước chết sạch!
Không nghĩ được cách, Lăng Vu Đề gấp đến độ xoay vòng vòng, trong đầu nhanh chóng tìm tình tiết liên quan đến rừng cây.
Nhưng đáp án tìm được lại là không có ích chi!
Bởi vì người đi vào rừng cây theo tình tiết không phải nam nữ chủ, cũng không phải Nam Cung Tử Hiên. Bởi vậy cho nên cốt truyện hoàn toàn không nhắc đến làm thế nào mới có thể cứu được người đang chìm sâu trong ảo giác.
Lăng Vu Đề bước một chân ra, chân không chạm đất, cô do dự.
Cô không phải thần, sao có thể không chịu ảnh hưởng khi vào rừng cây này được.
Làm sao đây?! Làm sao đây?!
Đột nhiên, Lăng Vu Đề mắt sáng lên, cô giơ hai tay, nhìn lòng bàn tay của mình.
Theo ý niệm của cô, hơi nước tinh khiết bốc lên khỏi lòng bàn tay.
Thầm nói một tiếng chữa ngựa chết thành ngựa sống, Lăng Vu Đề ngưng mắt lại, đột nhiên đưa tay về phía rừng cây --
Hai con rồng nước lao thẳng vào rừng cây. Hoa đỏ ở trên cây bị dòng nước cuốn rơi xuống đất, cành cây lay động.
Cũng may rừng cây không lớn, Lăng Vu Đề cắn răng xối hết hoa trên cây xuống. Dù có một vài bông không bị xối xuống thì phấn hoa trên đó cũng bị gột đi.
Rừng vây vốn còn đang đẹp như mộng ảo trở nên bừa bộn, ba người trong đấy cũng ướt như chuột lột.
Nhìn ba người dừng tay, ánh mắt tan rã dần tỉnh táo lại, Lăng Vu Đề mới thu dị năng hệ nước về.
Cô nhấc chân lên, muốn mau chóng đến xem thương thế của Nam Cung Tử Hiên nhưng rồi do dự.
Lúc này Nam Cung Tử Hiên không phải là Thí Hồn mà là Phần Thiên... Nếu cô đi tới thì y có trừ độ hảo cảm hay không đây?
Beta: Táo
Nhưng mà... tại sao ba ngày sau y tới bí cảnh Ngũ Tinh lại phải gióng trống khua chiêng thông báo cho toàn giang hồ biết?
Rốt cuộc y có mục đích gì?
- -
Ba ngày đảo mắt là đến, trong ba ngày này Nam Cung Tử Hiên vẫn không về U Linh các, cũng không có lấy một phong thư.
Lăng Vu Đề một người một ngựa tới bí cảnh Ngũ Tinh trong truyền thuyết.
Thời điểm cô đến, lối vào bí cảnh đã mở ra, không ít nhân sĩ võ lâm cực kỳ hưng phấn đi vào.
Lăng Vu Đề không nhìn thấy Nam Cung Tử Hiên, cũng chẳng thấy nam nữ chủ.
Cô cản lại một người đang chuẩn bị vào bí cảnh: "Giáo chủ Phần Nguyệt cùng Nam Cung Vũ Mặc đã đi vào rồi sao?"
Người bị cản lại vốn đang rất mất kiên nhẫn, đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Vu Đề thì lập tức bị lòng háo sắc đánh bay.
"Đúng thế, nghe nói Giáo chủ Phần Nguyệt và Nam Cung Vũ Mặc đã vào bí cảnh gần nửa canh giờ. Cô nương cũng muốn vào bí cảnh sao? Nếu không chúng ta cùng vào đi?"
Lăng Vu Đề được câu trả lời mình muốn, thế rồi cô bay thẳng đến lối vào bí cảnh.
Lối vào bí cảnh lối giống như một hang núi, sau khi đi vào thì bên trong chính là một áng đỏ.
Đây là một động dung nham.
Chỉ đứng cạnh rìa đã có thể cảm thấy hơi nóng tốc thẳng vào mặt, dường như cả người sắp bị nướng chín.
Đường duy nhất có thể đi qua động dung nham là cây cầu treo ở giữa.
Lăng Vu Đề đứng ở một bên, nhìn những người qua cầu cũng như người trên cầu.
Quá nhiều người nên cầu lắc lư dữ dội, phía dưới chính là dung nham cuồn cuộn. Thỉnh thoảng sẽ có người ngã xuống, dung nham lập tức nuốt chửng họ.
Lăng Vu Đề thầm nuốt nước bọt, mấy người này quả thực liều sống liều chết vì kho báu bí tịch.
Cũng may tình tiết có đề cập tới chuyện liên quan về tình hình trong bí cảnh Ngũ Tinh, Lăng Vu Đề cúi đầu quan sát dung nham dưới đáy.
Khi thấy trong dung nham đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, Lăng Vu Đề khẽ cắn răng, dùng dị năng hệ nước bao cả người lại rồi thả người nhảy xuống --
Không ai chú ý tới Lăng Vu Đề - kẻ chủ động nhảy vào trong dung nham, ai nấy đều cắn răng đi trên cầu, mơ tưởng mình có thể vào bí cảnh tìm được kho báu và bí tịch.
Cái lúc Lăng Vu Đề nhảy xuống, may mà có dị năng hệ nước bọc lấy chứ không thì quả thật không chịu nổi!
Chỉ qua mấy hơi thở, Lăng Vu Đề đã rơi vào trong nước.
Thực sự là trong nước!
Lăng Vu Đề quạt hai tay bơi lên phía mặt nước, vất vả lắm mới lên được bờ, cô vừa thở hổn hển vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này thoạt trông như chốn rừng sâu núi thẳm, chỗ cô rơi xuống là một dòng sông nhỏ, lúc này cô đang ngồi ở bãi đá cuội bên bờ sông.
Chung quanh không có ai.
Chỗ mỗi người đặt chân xuống khi vào bí cảnh đều không giống nhau, xem ra Lăng Vu Đề không có may mắn như nam nữ chủ, lạc cùng chỗ với Nam Cung Tử Hiên...
May mà Lăng Vu Đề đã chuẩn bị trước, lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra khỏi túi không thấm nước để thay, sau đó mới bắt đầu đi tìm Nam Cung Tử Hiên --
Bí cảnh rất rộng, trông cũng không khác gì mấy nơi rừng sâu núi thẳm. Nhưng cô đã vào hơn hai giờ lại không gặp được người nào... À không! Ngay cả một sinh vật sống còn chẳng thấy đâu.
Cô thì không tính, cây cối hoa cỏ không tính!
Thật đấy, không có lấy một con côn trùng!
Thực sự đã đi đến mệt lả, Lăng Vu Đề tựa vào một vào cây ngoẹo cổ nghỉ ngơi.
Cô cúi thấp đầu, nhìn bao quần áo trong tay.
Đói quá...
Đồ ăn trong bao quần áo không nhiều lắm, để phòng chuyện bất ngờ phát sinh, cô không thể ăn đồ ăn nhanh như vậy được.
Liếm đôi môi hơi khô khốc, Lăng Vu Đề mới vừa chuẩn bị đi tiếp thì nghe thấy tiếng giao chiến cách đó không xa.
Đôi mắt của Lăng Vu Đề lập tức sáng rỡ, sau khi tìm kiếm nơi âm thanh bắt nguồn, cô chạy thẳng đến nơi đó --
Chạy đến phía ngoài chỗ đó thì Lăng Vu Đề đứng lại.
Nơi đó là một mảnh rừng cây với diện tích không lớn, những bông hoa nở đầy trên cây trông rất đẹp.
Lăng Vu Đề chưa từng thấy loài hoa nào như vậy, thế nhưng trong kịch tình có nhắc tới, đây là hoa có thể khiến cho người ta xuất hiện ảo giác.
Chỉ cần đi vào trong rừng cây, trong đầu người kia sẽ xuất hiện đủ loại ảo giác.
Mà hình ảnh Lăng Vu Đề nhìn thấy lúc này chính là Nam Cung Tử Hiên đội mũ có rèm đeo mặt nạ đang đấu với Nam Cung Vũ Mặc mặc cẩm bào xanh đen.
Mà cách hai người họ không xa, Dạ Khanh Tuyết đang mỉm cười nhìn không khí ở cạnh.
Ba người đều đang chìm trong ảo giác.
Lăng Vu Đề ở ngoài rừng cây nên không chịu ảnh hưởng.
Thế nhưng nhìn hai nam tử ngươi tới ta đi, Lăng Vu Đề nhăn mày. Trong một lúc, Lăng Vu Đề không biết làm thế nào để ngăn cản hai người.
Dù ai thắng thì người bị thương nhất định là hai người họ.
Bên này Lăng Vu Đề vẫn chưa nghĩ ra cách, thì bên kia Nam Cung Tử Hiên đã một kiếm đâm vào vai Nam Cung Vũ Mặc.
Máu tươi phun ra ngoài, mà Nam Cung Tử Hiên cũng vào thời khắc ấy trứu tiến vào lông mày, phun một ngụm máu.
Nam Cung Vũ Mặc nhân cơ hội dồn nội lực vào lòng bàn tay, cho Nam Cung Tử Hiên một chưởng -- hai người lại cùng thổ huyết.
Lăng Vu Đề đỡ trán, vừa bất đắc dĩ vừa gấp gáp.
Cứ tiếp tục thế này thì chỉ có nước chết sạch!
Không nghĩ được cách, Lăng Vu Đề gấp đến độ xoay vòng vòng, trong đầu nhanh chóng tìm tình tiết liên quan đến rừng cây.
Nhưng đáp án tìm được lại là không có ích chi!
Bởi vì người đi vào rừng cây theo tình tiết không phải nam nữ chủ, cũng không phải Nam Cung Tử Hiên. Bởi vậy cho nên cốt truyện hoàn toàn không nhắc đến làm thế nào mới có thể cứu được người đang chìm sâu trong ảo giác.
Lăng Vu Đề bước một chân ra, chân không chạm đất, cô do dự.
Cô không phải thần, sao có thể không chịu ảnh hưởng khi vào rừng cây này được.
Làm sao đây?! Làm sao đây?!
Đột nhiên, Lăng Vu Đề mắt sáng lên, cô giơ hai tay, nhìn lòng bàn tay của mình.
Theo ý niệm của cô, hơi nước tinh khiết bốc lên khỏi lòng bàn tay.
Thầm nói một tiếng chữa ngựa chết thành ngựa sống, Lăng Vu Đề ngưng mắt lại, đột nhiên đưa tay về phía rừng cây --
Hai con rồng nước lao thẳng vào rừng cây. Hoa đỏ ở trên cây bị dòng nước cuốn rơi xuống đất, cành cây lay động.
Cũng may rừng cây không lớn, Lăng Vu Đề cắn răng xối hết hoa trên cây xuống. Dù có một vài bông không bị xối xuống thì phấn hoa trên đó cũng bị gột đi.
Rừng vây vốn còn đang đẹp như mộng ảo trở nên bừa bộn, ba người trong đấy cũng ướt như chuột lột.
Nhìn ba người dừng tay, ánh mắt tan rã dần tỉnh táo lại, Lăng Vu Đề mới thu dị năng hệ nước về.
Cô nhấc chân lên, muốn mau chóng đến xem thương thế của Nam Cung Tử Hiên nhưng rồi do dự.
Lúc này Nam Cung Tử Hiên không phải là Thí Hồn mà là Phần Thiên... Nếu cô đi tới thì y có trừ độ hảo cảm hay không đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook