Công Lược Nam Phụ Mỹ Nam
-
Chương 5: Phản diện cất chứa người(1)
Edit: Vân Tịnh Kỳ
Không khí nặng nề, mặt trời màu hồng tỏa ra còn sót lại cuối cùng nhất một tia chói lọi.
Lúc Thẩm Dao tỉnh lại, cảm thấy cả người dường như là bị chiếc xe đè trên chướng ngại vật cán qua đau nhức, toàn thân bủng rủng phát rung.
"Khụ khụ". Thẩm Dao dãy dụa cố gắng đứng lên, vất vả mới mở được mắt nhưng xung quanh bốn phía có rất ít ánh sáng chớp động, bên tai thì ầm ĩ những tiếng kêu la.
Trên người dường như có thứ gì đó trói mình, Thẩm Dao nhìn thoáng qua, là tấm dây thừng bằng da trâu. Thẩm Dao khẽ nhíu mày, lần nữa ngẩng đầu lên trong mắt thu liễm lại một tia giận dữ.
Ánh mắt thản nhiên lướt qua bốn phía, đây là một hội đấu giá quá phận xa hoa lãng phí, kim cương mộng ảo chỉ làm tô thêm tác dụng của vẻ đẹp. Bên cạnh chính mình có mấy thiếu nam, thiếu nữ khóc không ngưng, nhưng không ngoài dự đoán là tất cả đều rất đẹp.
Một ánh đèn sáng tỏ chiếu xuống, âm thanh xung quanh trở nên càng ầm ĩ. Thẩm Dao bình tĩnh nhìn hai người đàn ông đứng trước mặt mình. Phía trước là một người đàn ông cao giọng nói bằng tiếng Thái.
Thân thể truyền đến một trận nóng bỏng khó chịu, dưới thân như là có hàng ngàn con kiến nhỏ trên thân thể gặm cắn. Thẩm Dao cắn răng, đôi mắt đen nguy hiểm nhíu lại.
Thẩm Dao dù không nghe hiểu nam tử phía trước nói cái gì nhưng nhìn thoáng qua xung quanh mấy cái thiếu nữ, thiếu nam càng phát ra lo sợ mạnh mẽ cũng biết đối phương cũng không phải nói điều gì tốt đẹp.
Thẩm Dao tựa tiếu phi tiếu, cặp môi đỏ mộng khêu gợi chậm rãi phun ra từng chữ tiếng Anh: "Xem ra ngươi đã quả thật sống lâu hơn một chút. Nếu không ta cũng không biết có người dám đấu giá ta. Chư vị, tại ra giá trước, mời trước tiên nghĩ kĩ giá. Giá tiền quá thấp, ta_ Sandra Rafael cũng sẽ không khinh xuất tha thứ."
Nữ tử giọng nói khàn khàn, cũng không phải ai cũng có giọng nói hay như hoàng anh thanh thúy nhưng mỗi chữ trong miệng cô gái nói ra như một cây long vũ nhẹ nhàng cào qua làm lòng người rung lên.
Quả thật làm mọi người run lên không phải giọng nói này mà là dòng họ Rafael. Dòng họ Rafael này biểu thị có quyền lợi địa vị tiền tài. Nói càng khoa trương hơn là nước Mĩ vốn là bị dòng họ Rafael này thao túng trong tay, thế giới một nửa tài sản đều chảy vào gia tộc này hết rồi, thì lại càng không phải nói thứ khác.
Chuyện gì? Có chuyện gì đã xảy ra thế này?
Mọi người không ngừng kêu la hỏi đến.
Bên môi Thẩm Dao lộ ra một nụ cười hờ hững, lười biếng trưng bên khóe miệng, trên người quần áo vốn không che được bao nhiêu cũng không đáng nàng chú ý.
Nam tử phía trước khuôn mặt đã trắng bệch, đau khổ trong lòng dãy dụa một hồi, cung kính giúp Thẩm Dao tháo bỏ dây thừng.
Thẩm Dao âm thầm giựt giựt tay chân đã cứng ngắc, ánh mắt phiêu tán rốt cuộc ngưng tụ, thờ ơ đánh giá nam tử. Lúc nam tử không khống chế được muốn xụi lơ xuống thì Thẩm Dao tươi cười biến lớn, mang theo một cỗ lười biếng mà đẹp đẽ quý giá, khàn khàn tiếng nói chậm rãi phát ra:"Thật đúng là làm lòng người phóng hoa nộ. Ta Sandra Rafael từ khi nào mà chịu lễ như thế lớn."
Trong lời nói của nàng trào phúng có gai, đổi trắng thay đen, lời nói có thể vừa nhẹ vừa mềm, tựa như cùng người thân nỉ non lại có thể phô thiên địa khí thế ác liệt áp đảo nam tử này làm cho nam tử tim đập cũng quá nhanh.
"Còn không mau lấy cho bổn tiểu thư một bộ quần áo tới."
Lập tức có người đưa đến một kiện trường bào màu lam. Thẩm Dao mặt không đổi sắc mặc vào.
"Lối ra ở nơi nào? Còn muốn bổn tiểu thư mở miệng các ngươi mới cho biết?" Nam tử lập tức cung kính chỉ rõ con đường theo sát bên cạnh, cũng tự tay mở ra cửa lớn, Thẩm Dao từng bước tao nhã đi về phía cửa.
"Đúng rồi" Thẩm Dao đi một nửa bỗng nhiên quay đầu lại: "Chủ nhân các ngươi ngày mai hãy tự mình đến xin lỗi. Bằng không thì ta cũng không biết cha cái kia sẽ làm sao đâu"
"Yes, mylord."
-----------------------
#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#
-----------------------
Ngoài cửa hoa đèn giăng giăng so với cùng ở bên trong ám ám thì quả thật là một thiên đường.
Thẩm Dao hít sâu một hơi, bên môi lộ ra một nụ cười giảo hoạt, thật là một đám đần. Nàng cũng không phải Sandra Rafael gì đó cũng không có khả năng là người của gia tộc Rafael.
"Không đúng nha, cô gái kia tóc là màu đen làm sao có thể là người của gia tộc Rafael" Một người dùng tiếng Thái thét lên. Mọi người gia tộc Rafael đều có một đầu tóc màu bạch kim diễm lệ, còn này...
Nói toạt ra, Thẩm Dao là biểu hiện quá giống người quan trọng kia rồi. Hai đầu lông mày chảy xuôi xa hoa, cử chỉ tao nhã, khí phách khiếp người... hết thải đều cho thấy cô gái này không giống người thường.
"Còn không mau đuổi theo!."
Lập tức có một đám đại hán chạy ra ngoài.
Thẩm Dao nhìn dòng sông quanh co, trước mắt thoáng ẩn thoáng hiện sạp hàng, cười hì hì chạy về phía sạp hàng. Quần áo màu xanh nhạt bị gió thổi giống cánh hồ điệp muốn bay. Cô gái mặc một bộ quần áo chấm đất, bên eo giắt một cây quạt màu bạc.
Phượng Tranh hơi sững sờ, lông mi không khỏi giơ lên, cô gái trước mắt không hiểu tại sao đem lại cho hắn một cảm giác quen thuộc. Cô gái dường như phát hiện, sóng mắt lưu chuyển ánh mắt rơi vào trên người của hắn nhưng rất nhanh đã chuyển qua phản phất như không thấy được hắn.
Xung quanh tiếng rao hàng ầm ĩ lại có một chút tiếng chửi rủa, mà khi cô gái ấy tới thế giới dường như đều tĩnh lặng, trắng đen rõ ràng, chỉ có màu sắc này trong trời đất tách ra.
Bóng hình như mực thanh sam, cô gái này giống như một bức tranh cổ họa, giơ tay nhấc chân đều giống như vẽ.
Thẩm Dao vẫn chậm rãi đi ở trên đường đá, thỉnh thoảng đong đưa ngân phiến trong tay, ánh mắt rơi vào những cái vật phẩm trang sức bình thường, trong mắt lóe ra kỳ dị quang mang.
"Cút ngay" Trong lúc nhất thời các loại tiếng chửi xen nhau bắt đầu.
Phượng Tranh đang thưởng thức mỹ nhân mà hết lần này đến lần khác lại bị thô lỗ tiếng Thái này cắt đứt cảnh đẹp. Không khỏi nhìn về phía âm thanh phát ra, là một đám đại hán ăn mặc toàn màu đen. Phượng Tranh nhíu mày nhìn thoáng ra nam tử phía sau mình, nam tử hiểu ý lập tức đi hỏi thăm.
Nữ tử có chút đầu lĩnh nhíu mày khi thấy Phượng Tranh, ánh mắt xoay vòng vòng, nhếch môi.
"Vèo" Một tiếng xé gió ác liệt. Phượng Tranh nghe tiếng tránh đi, theo bản năng tiếp được vật bay đến. Đây là, cây quạt?
"Thật có lỗi." Nữ tử lập tức chạy nhanh qua. Con mắt nhiễm một tầng áy náy xem Phượng Tranh. Phía sau tay nhưng lại rất nhanh đem một cây ngân châm đặt trong ống tay áo của mình.
Là một tiếng nói điển hình tiếng Trung, chỉ là lời nói người nói thật sự quá khó nghe cùng với khuôn mặt xinh đẹp so sánh thì là có chút không xứng rồi.
Phượng Tranh phất phất tay ánh mắt thoáng dừng một chút, hắn nên hỏi là quần áo của mình quá mức mỏng manh hay là cây quạt quá mức sắc bén thoáng một cái liền đem quần áo phá nát rồi.
"Xin lỗi ta không lấy cây quạt của mình ổn làm cho quần áo của ngài phá nát rồi." Nữ tử cuối đầu, trên mặt mây hồng bay đầy trời, rất là bộ dạng không ngờ đến.
"Ta sẽ bồi thường ngày" Nói xong liền tìm trong túi, tìm cả buổi mặt liền đỏ hơn.
Phượng Tranh buồn cười nhìn về phía nữ tử. Nữ tử co quắp cười, biểu lộ một túi xấu hổ.
"Xấu hổ, ta không mang theo tiền. Tiên sinh xin ngài đem danh thiếp cho ta, ngày khác sẽ đến nhà xin lỗi."
"Không phải"
"Không phải"
"Cái này cũng không phải"
Nữ tử ánh mắt lướt qua bọn đại hán phía sau bốn đại hán đang tìm người. Nhìn thấy một nữ tử đang mặc quần áo màu lam, thô lỗ tóm qua xem.
"Tại kia."
Sau đó một đám đại hán tử đuổi theo nữ tử mặc một bộ quần áo màu lam.
Phượng Tranh cũng bị hấp dẫn nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Lúc này lúc trước nam tử kia đi hỏi thăm đã về, lập tức cung kính đem sự tình báo cho Phượng Tranh. Nói là Kim Tiêu Quật có một nữ tử trốn thoát, những người này là theo ra đem nữ tử ấy đem về.
Nữ tử ấy nghe được bờ môi có chút cong lên, trong mắt lộ ra một ý cười trào phúng, rất nhanh lại thu liễm lại tựa như mọi việc lúc nãy chưa phát sinh.
Nữ tử này tất nhiên là Thẩm Dao rồi. Thẩm Dao đi ra sau đó cùng một nữ tử thay đổi quần áo, nữ nhân kia tất nhiên lòng tràn đầy vui sướng thay quần áo cho Thẩm Dao. Phải biết rằng Thẩm Dao mặc bộ kia dù là từ chất liệu đến may mặc đều là nhất đẳng, tại nơi Thái Lan giai cấp rõ ràng, tầng dưới người làm sao sẽ có cơ hội mặc được quần áo như vậy.
Phượng Tranh liếc nhìn trước mặt mình cô gái mặc một bộ quần áo kém nhất, hai đầu lông mày lộ ra vẻ quý khí.
"Không cần." Lạnh nhạt như hài cốt, nghiêm mạc như băng sơn.
Phượng Tranh cứ như vậy đứng ở chỗ này, như là trên đại dương mênh mông có một tòa băng sơn lạnh băng ngàn năm không biến hóa.
Thẩm Dao cũng không để ở trong lòng, một người tựa như thiên chi kiêu tử tính cách có chút lạnh lùng là bình thường. Cũng phải nói Thẩm Dao cũng chỉ là mượn người này tránh thoát một kiếp cũng chỉ là mỉm cười rồi bước đi.
Có điều là người nam nhân này nhìn thế nào cũng có chút quen mắt...
Tìm một khách sạn. Thẩm Dao nhìn trong tay giá trị lớn một trăm nguyên tiền giảo hoạt cười cười, vừa mới chính mình mượn gió bẻ măng một phát.
Một hồi nhiệt nóng lị dao động trong cơ thể, đáng chết!
Thẩm Dao bước nhanh vào trong phòng chậm rãi uống một ly nước. May mắn dược hiệu của thuốc không mạnh, chỉ cần uống chút nước ấm là đã giải được rồi.
Ngồi ở dưới đất sát cửa sổ, Thẩm Dao thưởng thức cảnh đẹp ở bên ngoài, trong đầu thì tiếp nhận tài liệu, cũng không biết là vì nguyên nhân gì tài liệu bây giờ mới truyền đến.
Thẩm Dao bất đắc dĩ vuốt ve trán chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Lần này là trong truyền thuyết máu chó đập vào tiểu thuyết ngôn tình. Nam nữ chính tựa hồ ngoại trừ yêu nhau những thứ khác cũng chỉ như là mây khói thoảng qua, căn bản không cần để ý. Chế nhạo một phen nhưng vẫn phải chuyên nghiệp phân tích quan hệ nhân vật, dù sao cũng liên quan đến mạng mình. Nghĩ đến phụ thần kia cười tủm tỉm lại như nhận một hồi giá rét, trên một quyển tiểu thuyết mình tựa như có nhiệm vụ thiếu chưa hoàn thành. Vị phụ thần kia mỉm cười nói một câu: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, vừa mới chuẩn bị đem ngươi hủy cho rồi." Lúc ấy Thẩm Dao nghĩ khó trách có một lúc thân thể của mình dường như không tốt, bác sĩ kiểm tra cũng không ra nguyên nhân gì, nguyên lai đó là do một ít đã bị phụ thần kia phá hủy.
Không khí nặng nề, mặt trời màu hồng tỏa ra còn sót lại cuối cùng nhất một tia chói lọi.
Lúc Thẩm Dao tỉnh lại, cảm thấy cả người dường như là bị chiếc xe đè trên chướng ngại vật cán qua đau nhức, toàn thân bủng rủng phát rung.
"Khụ khụ". Thẩm Dao dãy dụa cố gắng đứng lên, vất vả mới mở được mắt nhưng xung quanh bốn phía có rất ít ánh sáng chớp động, bên tai thì ầm ĩ những tiếng kêu la.
Trên người dường như có thứ gì đó trói mình, Thẩm Dao nhìn thoáng qua, là tấm dây thừng bằng da trâu. Thẩm Dao khẽ nhíu mày, lần nữa ngẩng đầu lên trong mắt thu liễm lại một tia giận dữ.
Ánh mắt thản nhiên lướt qua bốn phía, đây là một hội đấu giá quá phận xa hoa lãng phí, kim cương mộng ảo chỉ làm tô thêm tác dụng của vẻ đẹp. Bên cạnh chính mình có mấy thiếu nam, thiếu nữ khóc không ngưng, nhưng không ngoài dự đoán là tất cả đều rất đẹp.
Một ánh đèn sáng tỏ chiếu xuống, âm thanh xung quanh trở nên càng ầm ĩ. Thẩm Dao bình tĩnh nhìn hai người đàn ông đứng trước mặt mình. Phía trước là một người đàn ông cao giọng nói bằng tiếng Thái.
Thân thể truyền đến một trận nóng bỏng khó chịu, dưới thân như là có hàng ngàn con kiến nhỏ trên thân thể gặm cắn. Thẩm Dao cắn răng, đôi mắt đen nguy hiểm nhíu lại.
Thẩm Dao dù không nghe hiểu nam tử phía trước nói cái gì nhưng nhìn thoáng qua xung quanh mấy cái thiếu nữ, thiếu nam càng phát ra lo sợ mạnh mẽ cũng biết đối phương cũng không phải nói điều gì tốt đẹp.
Thẩm Dao tựa tiếu phi tiếu, cặp môi đỏ mộng khêu gợi chậm rãi phun ra từng chữ tiếng Anh: "Xem ra ngươi đã quả thật sống lâu hơn một chút. Nếu không ta cũng không biết có người dám đấu giá ta. Chư vị, tại ra giá trước, mời trước tiên nghĩ kĩ giá. Giá tiền quá thấp, ta_ Sandra Rafael cũng sẽ không khinh xuất tha thứ."
Nữ tử giọng nói khàn khàn, cũng không phải ai cũng có giọng nói hay như hoàng anh thanh thúy nhưng mỗi chữ trong miệng cô gái nói ra như một cây long vũ nhẹ nhàng cào qua làm lòng người rung lên.
Quả thật làm mọi người run lên không phải giọng nói này mà là dòng họ Rafael. Dòng họ Rafael này biểu thị có quyền lợi địa vị tiền tài. Nói càng khoa trương hơn là nước Mĩ vốn là bị dòng họ Rafael này thao túng trong tay, thế giới một nửa tài sản đều chảy vào gia tộc này hết rồi, thì lại càng không phải nói thứ khác.
Chuyện gì? Có chuyện gì đã xảy ra thế này?
Mọi người không ngừng kêu la hỏi đến.
Bên môi Thẩm Dao lộ ra một nụ cười hờ hững, lười biếng trưng bên khóe miệng, trên người quần áo vốn không che được bao nhiêu cũng không đáng nàng chú ý.
Nam tử phía trước khuôn mặt đã trắng bệch, đau khổ trong lòng dãy dụa một hồi, cung kính giúp Thẩm Dao tháo bỏ dây thừng.
Thẩm Dao âm thầm giựt giựt tay chân đã cứng ngắc, ánh mắt phiêu tán rốt cuộc ngưng tụ, thờ ơ đánh giá nam tử. Lúc nam tử không khống chế được muốn xụi lơ xuống thì Thẩm Dao tươi cười biến lớn, mang theo một cỗ lười biếng mà đẹp đẽ quý giá, khàn khàn tiếng nói chậm rãi phát ra:"Thật đúng là làm lòng người phóng hoa nộ. Ta Sandra Rafael từ khi nào mà chịu lễ như thế lớn."
Trong lời nói của nàng trào phúng có gai, đổi trắng thay đen, lời nói có thể vừa nhẹ vừa mềm, tựa như cùng người thân nỉ non lại có thể phô thiên địa khí thế ác liệt áp đảo nam tử này làm cho nam tử tim đập cũng quá nhanh.
"Còn không mau lấy cho bổn tiểu thư một bộ quần áo tới."
Lập tức có người đưa đến một kiện trường bào màu lam. Thẩm Dao mặt không đổi sắc mặc vào.
"Lối ra ở nơi nào? Còn muốn bổn tiểu thư mở miệng các ngươi mới cho biết?" Nam tử lập tức cung kính chỉ rõ con đường theo sát bên cạnh, cũng tự tay mở ra cửa lớn, Thẩm Dao từng bước tao nhã đi về phía cửa.
"Đúng rồi" Thẩm Dao đi một nửa bỗng nhiên quay đầu lại: "Chủ nhân các ngươi ngày mai hãy tự mình đến xin lỗi. Bằng không thì ta cũng không biết cha cái kia sẽ làm sao đâu"
"Yes, mylord."
-----------------------
#truyện_chỉ_đăng_duy_nhất_trên_wattpad#
-----------------------
Ngoài cửa hoa đèn giăng giăng so với cùng ở bên trong ám ám thì quả thật là một thiên đường.
Thẩm Dao hít sâu một hơi, bên môi lộ ra một nụ cười giảo hoạt, thật là một đám đần. Nàng cũng không phải Sandra Rafael gì đó cũng không có khả năng là người của gia tộc Rafael.
"Không đúng nha, cô gái kia tóc là màu đen làm sao có thể là người của gia tộc Rafael" Một người dùng tiếng Thái thét lên. Mọi người gia tộc Rafael đều có một đầu tóc màu bạch kim diễm lệ, còn này...
Nói toạt ra, Thẩm Dao là biểu hiện quá giống người quan trọng kia rồi. Hai đầu lông mày chảy xuôi xa hoa, cử chỉ tao nhã, khí phách khiếp người... hết thải đều cho thấy cô gái này không giống người thường.
"Còn không mau đuổi theo!."
Lập tức có một đám đại hán chạy ra ngoài.
Thẩm Dao nhìn dòng sông quanh co, trước mắt thoáng ẩn thoáng hiện sạp hàng, cười hì hì chạy về phía sạp hàng. Quần áo màu xanh nhạt bị gió thổi giống cánh hồ điệp muốn bay. Cô gái mặc một bộ quần áo chấm đất, bên eo giắt một cây quạt màu bạc.
Phượng Tranh hơi sững sờ, lông mi không khỏi giơ lên, cô gái trước mắt không hiểu tại sao đem lại cho hắn một cảm giác quen thuộc. Cô gái dường như phát hiện, sóng mắt lưu chuyển ánh mắt rơi vào trên người của hắn nhưng rất nhanh đã chuyển qua phản phất như không thấy được hắn.
Xung quanh tiếng rao hàng ầm ĩ lại có một chút tiếng chửi rủa, mà khi cô gái ấy tới thế giới dường như đều tĩnh lặng, trắng đen rõ ràng, chỉ có màu sắc này trong trời đất tách ra.
Bóng hình như mực thanh sam, cô gái này giống như một bức tranh cổ họa, giơ tay nhấc chân đều giống như vẽ.
Thẩm Dao vẫn chậm rãi đi ở trên đường đá, thỉnh thoảng đong đưa ngân phiến trong tay, ánh mắt rơi vào những cái vật phẩm trang sức bình thường, trong mắt lóe ra kỳ dị quang mang.
"Cút ngay" Trong lúc nhất thời các loại tiếng chửi xen nhau bắt đầu.
Phượng Tranh đang thưởng thức mỹ nhân mà hết lần này đến lần khác lại bị thô lỗ tiếng Thái này cắt đứt cảnh đẹp. Không khỏi nhìn về phía âm thanh phát ra, là một đám đại hán ăn mặc toàn màu đen. Phượng Tranh nhíu mày nhìn thoáng ra nam tử phía sau mình, nam tử hiểu ý lập tức đi hỏi thăm.
Nữ tử có chút đầu lĩnh nhíu mày khi thấy Phượng Tranh, ánh mắt xoay vòng vòng, nhếch môi.
"Vèo" Một tiếng xé gió ác liệt. Phượng Tranh nghe tiếng tránh đi, theo bản năng tiếp được vật bay đến. Đây là, cây quạt?
"Thật có lỗi." Nữ tử lập tức chạy nhanh qua. Con mắt nhiễm một tầng áy náy xem Phượng Tranh. Phía sau tay nhưng lại rất nhanh đem một cây ngân châm đặt trong ống tay áo của mình.
Là một tiếng nói điển hình tiếng Trung, chỉ là lời nói người nói thật sự quá khó nghe cùng với khuôn mặt xinh đẹp so sánh thì là có chút không xứng rồi.
Phượng Tranh phất phất tay ánh mắt thoáng dừng một chút, hắn nên hỏi là quần áo của mình quá mức mỏng manh hay là cây quạt quá mức sắc bén thoáng một cái liền đem quần áo phá nát rồi.
"Xin lỗi ta không lấy cây quạt của mình ổn làm cho quần áo của ngài phá nát rồi." Nữ tử cuối đầu, trên mặt mây hồng bay đầy trời, rất là bộ dạng không ngờ đến.
"Ta sẽ bồi thường ngày" Nói xong liền tìm trong túi, tìm cả buổi mặt liền đỏ hơn.
Phượng Tranh buồn cười nhìn về phía nữ tử. Nữ tử co quắp cười, biểu lộ một túi xấu hổ.
"Xấu hổ, ta không mang theo tiền. Tiên sinh xin ngài đem danh thiếp cho ta, ngày khác sẽ đến nhà xin lỗi."
"Không phải"
"Không phải"
"Cái này cũng không phải"
Nữ tử ánh mắt lướt qua bọn đại hán phía sau bốn đại hán đang tìm người. Nhìn thấy một nữ tử đang mặc quần áo màu lam, thô lỗ tóm qua xem.
"Tại kia."
Sau đó một đám đại hán tử đuổi theo nữ tử mặc một bộ quần áo màu lam.
Phượng Tranh cũng bị hấp dẫn nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Lúc này lúc trước nam tử kia đi hỏi thăm đã về, lập tức cung kính đem sự tình báo cho Phượng Tranh. Nói là Kim Tiêu Quật có một nữ tử trốn thoát, những người này là theo ra đem nữ tử ấy đem về.
Nữ tử ấy nghe được bờ môi có chút cong lên, trong mắt lộ ra một ý cười trào phúng, rất nhanh lại thu liễm lại tựa như mọi việc lúc nãy chưa phát sinh.
Nữ tử này tất nhiên là Thẩm Dao rồi. Thẩm Dao đi ra sau đó cùng một nữ tử thay đổi quần áo, nữ nhân kia tất nhiên lòng tràn đầy vui sướng thay quần áo cho Thẩm Dao. Phải biết rằng Thẩm Dao mặc bộ kia dù là từ chất liệu đến may mặc đều là nhất đẳng, tại nơi Thái Lan giai cấp rõ ràng, tầng dưới người làm sao sẽ có cơ hội mặc được quần áo như vậy.
Phượng Tranh liếc nhìn trước mặt mình cô gái mặc một bộ quần áo kém nhất, hai đầu lông mày lộ ra vẻ quý khí.
"Không cần." Lạnh nhạt như hài cốt, nghiêm mạc như băng sơn.
Phượng Tranh cứ như vậy đứng ở chỗ này, như là trên đại dương mênh mông có một tòa băng sơn lạnh băng ngàn năm không biến hóa.
Thẩm Dao cũng không để ở trong lòng, một người tựa như thiên chi kiêu tử tính cách có chút lạnh lùng là bình thường. Cũng phải nói Thẩm Dao cũng chỉ là mượn người này tránh thoát một kiếp cũng chỉ là mỉm cười rồi bước đi.
Có điều là người nam nhân này nhìn thế nào cũng có chút quen mắt...
Tìm một khách sạn. Thẩm Dao nhìn trong tay giá trị lớn một trăm nguyên tiền giảo hoạt cười cười, vừa mới chính mình mượn gió bẻ măng một phát.
Một hồi nhiệt nóng lị dao động trong cơ thể, đáng chết!
Thẩm Dao bước nhanh vào trong phòng chậm rãi uống một ly nước. May mắn dược hiệu của thuốc không mạnh, chỉ cần uống chút nước ấm là đã giải được rồi.
Ngồi ở dưới đất sát cửa sổ, Thẩm Dao thưởng thức cảnh đẹp ở bên ngoài, trong đầu thì tiếp nhận tài liệu, cũng không biết là vì nguyên nhân gì tài liệu bây giờ mới truyền đến.
Thẩm Dao bất đắc dĩ vuốt ve trán chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Lần này là trong truyền thuyết máu chó đập vào tiểu thuyết ngôn tình. Nam nữ chính tựa hồ ngoại trừ yêu nhau những thứ khác cũng chỉ như là mây khói thoảng qua, căn bản không cần để ý. Chế nhạo một phen nhưng vẫn phải chuyên nghiệp phân tích quan hệ nhân vật, dù sao cũng liên quan đến mạng mình. Nghĩ đến phụ thần kia cười tủm tỉm lại như nhận một hồi giá rét, trên một quyển tiểu thuyết mình tựa như có nhiệm vụ thiếu chưa hoàn thành. Vị phụ thần kia mỉm cười nói một câu: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, vừa mới chuẩn bị đem ngươi hủy cho rồi." Lúc ấy Thẩm Dao nghĩ khó trách có một lúc thân thể của mình dường như không tốt, bác sĩ kiểm tra cũng không ra nguyên nhân gì, nguyên lai đó là do một ít đã bị phụ thần kia phá hủy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook