Công Cụ Của Tổng Tài
-
Chương 10: Con thích hắn ?
Giữa không gian im lặng bầu không khí thật sự đầy căng thẳng len lỏi sự sợ hãi. Yến Nguyệt khẽ như cảm nhận được sự sợ hãi của Võ Hạ Như. Đúng như cảm nhận sau khi phát súng vang lên tầm hai phút sau. Mắt Võ Hạ Như chợt ửng đỏ lên và chất lỏng trong suốt nhỏ giọt kéo dài trên hai gò má Võ Hạ Như, cô chợt khóc lớn. Phía lưng của Yến Nguyệt bỗng chốc có phần lạnh nhạt đi ánh mắt dần bi thảm u tối. Thính giác cô đang cảm nhận được âm thanh khóc thét của Võ Hạ Như. Khóc ư? đã bao nay cô chưa bao giờ được khóc kể từ khi mẹ và ba cô mất, kể từ lúc đó khó có ai có thể làm cô khóc được, cái chết của gia đình cô cứ mờ mờ ảo ảo ngay cả cô cũng không hề biết nguyên nhân họ chết. Cả phòng đều im lặng chỉ nghe rõ tiếng khóc của Võ Hạ Như, tiếng khóc của sự sợ hãi. Đây có lẽ là thời cơ thích hợp nhất để bọn chúng bay vô bắt Yến Nguyệt nhưng bọn chúng không làm. Bởi vì sao? Chưa có sự mệnh lệnh của Lưu Mã Nhượng kẻ bắt Yến Nguyệt và Võ Hạ Như
... RẦM...
Võ Hạ Như ngừng khóc, Yến Nguyệt tạm gác sự đau khổ qua một bên cả phòng quay về phía cửa chính. Là Phong Thiên Kiệt, hắn dẫn cả một binh đoàn vào trong này (- _ -), tròng mắt cô quay tròn về sự màu mè của hắn. Hắn nhìn xung quanh và nhìn cả phía cô, thế nào cũng đoán ra được chút gì đã diễn ra rồi, khóe môi hắn cong lên hai vai nhún vẻ khinh thường
- Lưu Mã Nhượng, đụng nhầm người rồi
Phong Thiên Kiệt vừa dứt lời bỗng tốc độ ánh sáng của Lưu Mã Nhượng chạy về phía sau Yến Nguyệt, một tay thắt chặt vai cô tay còn lại hắn để dao sát gò má mịn hồng, hắn tỏ vẻ mãn nguyện như thợ săn bắt được con mồi
Phong Thiên Kiệt nắm chặt tay thành nấm đấm
- Đồ hèn! Lưu Mã Nhượng
... Rọet...
Vết máu lềnh bềnh trên không dần nhỏ giọt xuống đất, vì dao kề sát nên cô phải đành chấp nhận bị thương để thoát thân, cô dùng chân tung đòn karate đá xoay người mạnh vào tay Lưu Mã Nhượng làm con dao trên tay văng xa
- Này sao con lại hành động như vậy chứ.
Phong Thiên Kiệt quát lớn trong sự tức giận.
Yến Nguyệt hầu như không để ý tới lời Phong Thiên Kiệt mặc cho sự giận dữ của anh ta, cô nhanh tay nhặt súng dưới sàn vừa nãy cô giết tên kia liền gạt đạn một cách thành thạo(*) chĩa về phía Lưu Mã Nhượng, góc cạnh và tay cầm của cô đã nhắm đúng vị trí để bắn, chỉ cần bóp còi là hắn trúng đạn ngay. Yến Nguyệt di chuyển súng 20cm
... Đùng...
Bỗng bóng đèn phía sau tan thành từng mảnh rớt rí rắc xuống sàn bỗng Phong Thiên Kiệt chạy tới ôm cô từ phía trước, chợt Yến Nguyệt trợn tròn mắt cảm nhận được cái gì đó gọi là tình thương hay là sự ấm áp. Ánh mắt khẽ run cảm nhận hơi ấm.
- Lưu Mã Nhượng hãy thôi đi, chuyện tôi và cậu chúng ta tự giải quyết.
Chiếc xe MPV đen sang trọng loáng bóng bắt đầu lăn bánh, cả không khí xe đều im lặng đến mức sợ hãi. Chợt Phong Thiên Kiệt xoay mặt nhìn vết thương của Yến Nguyệt, hắn không nỗi kìm lòng
- Yến Nguyệt vết thương của con có sao không?
Môi cô khẽ cong thốt ra 2 lời nhỏ nhẹ đầy mệt mỏi
- Không sao
Phong Thiên Kiệt vẫn chưa hẳn yên tâm mở lời
- Con có cần...
Yến Nguyện cắt ngang sự quan tâm của Phong Thiên Kiệt
- Tôi không sao, vết này nhỏ rồi cũng sẽ mau lành, có chết đâu mà lo
Lời nói của Yến Nguyệt làm anh khó chịu đến bây giờ cô vẫn chưa chịu thanh đổi cách xưng hô với anh
Về đến nhà cả hai Yến Nguyệt và Võ Hạ Như cùng một sự mệt mỏi lên lầu
- Yến Nguyệt, Võ Hạ Như những chuyện hôm nay cả đứa cố gắng quên đi
Yến Nguyệt trầm tư im lặng một hồi
- Nhớ chi những chuyện này
Phong Thiên Kiệt khẽ cười mỉm lộ ra vẻ đẹp
- Ngủ ngon
Yến Nguyện không nói gì cùng Võ Hạ Như đi lên phòng. Không khí lúc này mới gọi là căng thẳng ngột ngạt. Võ Hạ Như khẽ lên tiếng nhỏ nhẹ
- Yến Nguyệt à! Hôm nay...
- Võ Hạ Như cậu nghe ông ta nói rồi đó, chuyện hôm nay quên đi, không quên được cũng phải ráng quên. Tớ mệt cậu cũng mệt, đi ngủ thôi
Nửa đêm 2 giờ Yến Nguyệt không thể nào ngủ được trằn trọc lăn qua lăn lại, cô bật dậy lấy chìa khóa tủ thao tác lặng lẽ mở tủ, cô lấy ra một khung hình có 4 người được đóng khung lộng lẫy, giọng nhẹ khẽ run
- Ba à! Khi hắn ôm con cái cảm giác đó là gì vậy? Con thích hắn rồi sao?
Tại thư phòng. Anh cũng không tài nào ngủ được cứ nhắm mắt thì nhớ đến chuyện đã xảy ra. Suy nghĩ sầu lặng của anh bỗng dập tắt khi có tiếng gõ cửa nhẹ. Phong Thiên Kiệt không nói gì thì bỗng từ bên ngoài vô thức tự mở cửa, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên trong căn phòng
- Tôi đã cố gắng điều tra về Yến nguyệt chỉ duy nhất một thông tin, cha mẹ em ấy từng là mafia
Căn phòng chốc lát im lặng, Phong Thiên Kiệt cuối cùng cũng chịu nặng miệng nói ra
- Không còn thông tin nào sao?
Trịnh Cúc Tử thở dài
- Khó lắm
Phong Thiên Kiệt báu chặt tay vào thành bàn
- Rốt cuộc nó là ai? tại sao lại sử dụng súng thành thạo chứ
... RẦM...
Võ Hạ Như ngừng khóc, Yến Nguyệt tạm gác sự đau khổ qua một bên cả phòng quay về phía cửa chính. Là Phong Thiên Kiệt, hắn dẫn cả một binh đoàn vào trong này (- _ -), tròng mắt cô quay tròn về sự màu mè của hắn. Hắn nhìn xung quanh và nhìn cả phía cô, thế nào cũng đoán ra được chút gì đã diễn ra rồi, khóe môi hắn cong lên hai vai nhún vẻ khinh thường
- Lưu Mã Nhượng, đụng nhầm người rồi
Phong Thiên Kiệt vừa dứt lời bỗng tốc độ ánh sáng của Lưu Mã Nhượng chạy về phía sau Yến Nguyệt, một tay thắt chặt vai cô tay còn lại hắn để dao sát gò má mịn hồng, hắn tỏ vẻ mãn nguyện như thợ săn bắt được con mồi
Phong Thiên Kiệt nắm chặt tay thành nấm đấm
- Đồ hèn! Lưu Mã Nhượng
... Rọet...
Vết máu lềnh bềnh trên không dần nhỏ giọt xuống đất, vì dao kề sát nên cô phải đành chấp nhận bị thương để thoát thân, cô dùng chân tung đòn karate đá xoay người mạnh vào tay Lưu Mã Nhượng làm con dao trên tay văng xa
- Này sao con lại hành động như vậy chứ.
Phong Thiên Kiệt quát lớn trong sự tức giận.
Yến Nguyệt hầu như không để ý tới lời Phong Thiên Kiệt mặc cho sự giận dữ của anh ta, cô nhanh tay nhặt súng dưới sàn vừa nãy cô giết tên kia liền gạt đạn một cách thành thạo(*) chĩa về phía Lưu Mã Nhượng, góc cạnh và tay cầm của cô đã nhắm đúng vị trí để bắn, chỉ cần bóp còi là hắn trúng đạn ngay. Yến Nguyệt di chuyển súng 20cm
... Đùng...
Bỗng bóng đèn phía sau tan thành từng mảnh rớt rí rắc xuống sàn bỗng Phong Thiên Kiệt chạy tới ôm cô từ phía trước, chợt Yến Nguyệt trợn tròn mắt cảm nhận được cái gì đó gọi là tình thương hay là sự ấm áp. Ánh mắt khẽ run cảm nhận hơi ấm.
- Lưu Mã Nhượng hãy thôi đi, chuyện tôi và cậu chúng ta tự giải quyết.
Chiếc xe MPV đen sang trọng loáng bóng bắt đầu lăn bánh, cả không khí xe đều im lặng đến mức sợ hãi. Chợt Phong Thiên Kiệt xoay mặt nhìn vết thương của Yến Nguyệt, hắn không nỗi kìm lòng
- Yến Nguyệt vết thương của con có sao không?
Môi cô khẽ cong thốt ra 2 lời nhỏ nhẹ đầy mệt mỏi
- Không sao
Phong Thiên Kiệt vẫn chưa hẳn yên tâm mở lời
- Con có cần...
Yến Nguyện cắt ngang sự quan tâm của Phong Thiên Kiệt
- Tôi không sao, vết này nhỏ rồi cũng sẽ mau lành, có chết đâu mà lo
Lời nói của Yến Nguyệt làm anh khó chịu đến bây giờ cô vẫn chưa chịu thanh đổi cách xưng hô với anh
Về đến nhà cả hai Yến Nguyệt và Võ Hạ Như cùng một sự mệt mỏi lên lầu
- Yến Nguyệt, Võ Hạ Như những chuyện hôm nay cả đứa cố gắng quên đi
Yến Nguyệt trầm tư im lặng một hồi
- Nhớ chi những chuyện này
Phong Thiên Kiệt khẽ cười mỉm lộ ra vẻ đẹp
- Ngủ ngon
Yến Nguyện không nói gì cùng Võ Hạ Như đi lên phòng. Không khí lúc này mới gọi là căng thẳng ngột ngạt. Võ Hạ Như khẽ lên tiếng nhỏ nhẹ
- Yến Nguyệt à! Hôm nay...
- Võ Hạ Như cậu nghe ông ta nói rồi đó, chuyện hôm nay quên đi, không quên được cũng phải ráng quên. Tớ mệt cậu cũng mệt, đi ngủ thôi
Nửa đêm 2 giờ Yến Nguyệt không thể nào ngủ được trằn trọc lăn qua lăn lại, cô bật dậy lấy chìa khóa tủ thao tác lặng lẽ mở tủ, cô lấy ra một khung hình có 4 người được đóng khung lộng lẫy, giọng nhẹ khẽ run
- Ba à! Khi hắn ôm con cái cảm giác đó là gì vậy? Con thích hắn rồi sao?
Tại thư phòng. Anh cũng không tài nào ngủ được cứ nhắm mắt thì nhớ đến chuyện đã xảy ra. Suy nghĩ sầu lặng của anh bỗng dập tắt khi có tiếng gõ cửa nhẹ. Phong Thiên Kiệt không nói gì thì bỗng từ bên ngoài vô thức tự mở cửa, âm thanh nhỏ nhẹ vang lên trong căn phòng
- Tôi đã cố gắng điều tra về Yến nguyệt chỉ duy nhất một thông tin, cha mẹ em ấy từng là mafia
Căn phòng chốc lát im lặng, Phong Thiên Kiệt cuối cùng cũng chịu nặng miệng nói ra
- Không còn thông tin nào sao?
Trịnh Cúc Tử thở dài
- Khó lắm
Phong Thiên Kiệt báu chặt tay vào thành bàn
- Rốt cuộc nó là ai? tại sao lại sử dụng súng thành thạo chứ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook