Công Chúa
-
Chương 6
“ Như thế nào lại tới kĩ viện?”
Lục Mẫn vừa nói, vừa rót trà. Giọng nói không mặn không nhạt, chẳng nhìn ra nổi tâm tư của chàng. Tố Bình An đưa chén trà lên uống một hơi cạn, lòng lại có chút không thoải mái. Chén trà này chàng rót, cũng là hơi đắng rồi. Thực ra không phải là nàng tới kĩ viện, chỉ là trên đường đi thấy một đám người đang nhốn nháo, tò mò nhảy vào xem. Lúc đầu thì vốn cũng chẳng nhận ra Tư Bạch. Thư đồng trắng nõn, dung mạo thanh tú ngày nào bây giờ đen thùi lùi, quần áo sộc sệch. Nàng cũng chỉ định liếc một cái rồi đi, ai ngờ nghe hắn vừa khóc vừa gào thét
“ Chủ tử, người ở đâu đến cứu nô tài. Các ngươi tránh ra, Lục Hoàng Tử sẽ đến cứu ta, các ngươi thật to gan.”
Lão cha của nàng trước giờ vốn chỉ có hai nữ nhi là nàng và Tống Cẩm Anh, chui đâu ra một Lục hoàng tử? Lại giật mình nhớ tới “ Ông trời” đang ở trong phủ kia, mới bắt đầu láng máng nhớ ra hắn. Kết quả là đành nhảy vào kĩ viện lôi hắn về. Dù sao Lục Mẫn cũng không muốn người trong phủ hầu hạ, chi bằng để hắn làm sẽ tốt hơn. Nhưng căn bản nhìn thái độ bây giờ của chàng, Tống Bình An lại cảm thấy biết thế đã bán quách Tư Bạch luôn rồi. Cũng chẳng buồn cười với nàng một
cái, con người lúc nào cũng ra vẻ thần tiên. Còn Nàng, lại như một con chó nhỏ liều mạng lao vào cục thịt chàng, chẳng qua đó là cục thịt đã bị đóng băng. Cắn vào là đau đến tâm tê liệt phế. Tố Bình An nhìn tách trà trong tay, tâm trạng không tốt dẫn đến giọng nói có phần lạnh nhạt.
“ Ta đi chơi, tình cờ gặp.”
Đi chơi? Đến thanh lâu chơi sao? Lục Mẫn liếc nhìn nàng, một thân trường bào nam rộng rãi. Thân hình Tố Bình An tuy gầy yếu, nhưng chiều cao lại nhỉnh hơn rất nhiều so với nữ tử bình thường, nếu giả dạng làm nam nhân, cũng biến thành một thiếu niên thanh tú. Lúc này khuôn mặt bình tĩnh, nhưng tay cầm chén hơi siết lại, đầu ngón tay chuyển trắng. Chứng tỏ tâm trạng người đang cầm nó không tốt đẹp cho lắm. Lục Mẫn cũng không giỏi ăn nói, không biết nên cảm ơn nàng thế nào. Lại nhớ đến Tự Bạch, thực ra nếu không phải thời thế thay đổi, ắt hẳn bây giờ hắn vẫn là tiểu thiếu niên trắng trẻo, thong dong làm thư đồng bầu bạn bên chàng. Còn chàng thì vẫn là một Hoàng Tử cao cao tại thượng. Làm suy nghĩ của Lục Mẫn thực trở nên rối loạn, lời cảm ơn kia, tự nhiên trôi ngược vào trong. Nhiều lúc còn cảm thấy, những gì Tố Bình An đang làm, đều có mục đích. Hai người họ bên nhau đều có mục đích, còn có nợ, là nợ máu. Lục Mẫn không hiểu sao lại nghĩ những điều đó, đơn giản là những thứ thuộc về chàng, mà nàng phải trả lại. Khi Lục Mẫn thoát ra khỏi suy nghĩ, chỉ thấy thân bạch y đã đi ra ngoài, bóng chiều tà phủ lên vai nàng, cô đơn đến không nói thành lời.
Đêm đó Tố Bình An không trở lại, Lục Mẫn gọi Tư Bạch lại thư phòng, bắt đầu hỏi chuyện . Sau khi vương triều đổi chủ, bọn hắn cũng bị đem đi bán cho thương lái, Tư Bạch lại thuộc người xinh đẹp, không tránh khỏi bị mấy kẻ đoạn tụ dòm ngó, Tư Bạch liều chết chống trả, khiến bản thân bị bán vào thanh lâu làm kỹ nam. Hôm đó khi hắn bị lôi đến thanh lâu, đã định nhủ tìm cơ hội sẽ chạy trốn, nếu không được sẽ chỉ còn cách tự vẫn. Ai ngờ có người nói với hắn đêm nay có người mua hắn, vội vã bỏ trốn, bị người của thanh lâu đánh cho tả tơi. Hắn tuyệt vọng vừa khóc lóc vừa chửi bới, tình cờ lại gặp được nàng. Lúc đầu hắn còn định cắn lưỡi, nhất định không đi theo nàng. Khi đó hắn còn nghĩ tên mặt trắng này sẽ mua hắn, dở trò đê hèn, hắn hận không thể chết ngay lập tức. Lại chỉ thấy nàng cười cười, Tư Bạch sống trong cung nhiều năm, chủ yếu là nhìn sắc mặt của chủ nhân mà sống. Nhìn nàng cười mà trong mắt không có lấy một tia vui vẻ, nàng còn nói nếu mang hắn về thì “ lão gia” nhà nàng sẽ vui lắm, xinh xắn như vậy mà.
“ Chủ nhân, người... cùng tên mặt trắng đó... không lẽ...?”
Tư Bạch sau khi tắm rửa, thay một bộ đồ, ngoài trên mặt có một vài vết tím ra thì vẫn trở lại làm một thiếu niên thanh tú. Lúc này hắn có hơi bối rối, khi thấy tên mặt trắng kia ôm chủ tử, người lại chẳng mảy may ý kiến. Lòng không khỏi có chút lo lắng. Câu hỏi khiến Lục Mẫn hơi nhíu mày, tên này lại đang nghĩ cái gì vậy?
“ Mặt trắng? Ngươi nói Tố Bình An? Nàng ta là con gái. “
Tư Bạch há mồm, định nói lại thôi. Đợi đã, Tố Bình An? Người kia cùng họ với Tân Đế? Vậy sao chủ tử nhà hắn lại thân mật với thân thích của Tân Đế như vậy. Nhìn ra được ánh mắt hoài nghi của Tư Bạch, Lục Mẫn nói, giọng mang vài phần chua xót.
“ Nàng ta là trưởng nữ của Tố Nham, thân phận của ta hiện tại, là phu quân củ nàng ta. “
Tự Bạch thiếu chút nữa ngã xuống, đây là tình huống gì? Hắn không thể nào hiểu nổi, nhưng hắn biết, chủ nhân của hắn đã phải chịu ấm ức quá nhiều. Hắn và chàng gần như lớn lên bên nhau, thân phận chủ tớ nhưng thân thiết như huynh đệ. Hắn nhìn thấu được sự giãy dụa đau đớn trong đôi mắt chàng, hắn lại nhìn gian phòng toàn giấy, tất cả đều là chữ của chàng. Tất cả đều chi chít chữ, tất cả đều là một chữ tâm. Nét bút vẫn xuất thần, nhưng là không còn chút phóng khoáng nào nữa, đôi chỗ còn hơi quá dùng lực, thể hiện được nội tâm của người cầm bút.
“ Chủ nhân, ông trời sẽ không phụ người, sẽ nhìn thấu được nỗi khổ của người.”
Tư Bạch lặng lẽ cúi đầu, hai hàng lệ nhỏ chảy trên gò má hơi nhợt nhạt của hắn. Lục Mẫn quay lưng với hắn, trong mắt hơi chua xót, đưa mắt nhìn ra màn đêm thăm thẳm ngoài kia.
“ Ở đây thì nên cẩn thận một chút, cũng đừng đối xử tệ với nàng. Chúng ta không còn địa vị như xưa nữa.”
Tư Bạch cúi đầu vâng một tiếng, rồi lặng lẽ quay lại gian phòng đã được sắp xếp cho hắn. Chỉ còn lại Lục Mẫn, phía chân trời nổ một tiếng, vệt sáng rạch nát bầu trời. Gió rất nhanh cuộn lên, giông tố cũng rất nhanh kéo tới. Lục Mẫn vẫn đứng trước cửa sổ, mặc cho mưa gió làm ẩm mái tóc đen của chàng. Mưa lớn như vậy, nàng vẫn chưa quay lại. Bọn họ vốn là không hề cãi nhau, không hề tranh chấp, nhưng cứ như thế đẩy nhau ra xa. Lục Mẫn cất giọng, như muốn ai đó nghe được.
“ Bình An, ở ngoài đó thì mau về đi, mưa rồi, ta đi ngủ trước.”
Nói rồi lại hơi nhìn ra ngoài , ngày thường vẫn bám lấy chàng như sam, hoặc là có giận dỗi cũng sẽ chỉ chạy đi đâu đó. Đêm đến lại lò mò chạy về, rúc vào lòng chàng mặc chàng từ chối. Với vị phu nhân này, Lục Mẫn càng lúc càng trở nên bất đắc dĩ mà tiếp nhận.
Ngẩng đầu lên từ đống sổ sách, Tố Bình An lại có chút choáng váng. Thực ra lúc chiều không hẳn là do giận dỗi với Lục Mẫn, chỉ là trong lòng khó chịu, lại thêm công việc ngày càng bộn bề. Ngày ngày quanh quẩn bên Lục Mẫn, cũng không phải là thượng sách. Nàng vốn không phải là kẻ chỉ biết nói mà không làm được, nàng có tính toán, mà lúc này ắt hẳn Lục Mẫn cũng đang tính toán. Nghĩ đến đây, khoé miệng lại không khỏi gợi lên một nụ cười yếu ớt. Nhiều lúc nàng nghĩ, giá mà nàng không phải con gái của Tống Nham thì có lẽ, có lẽ mọi thứ sẽ không như vậy. Nàng sẽ chỉ là một nữ tử bình thường, đến tuổi thì xuất giá, ở bên trượnh phu nuôi dạy con cái. Cứ như vậy đến lúc thân xác trở về với cát bụi. Nàng không biết tại sao bản thân lại thương chàng nhiều như thế, vốn chỉ là một chút hâm mộ, rồi thầm thương trộm nhớ. Đến bây giờ lại là trầm mê một cách hèn hạ. Cái thứ tình cảm vừa vui vẻ vừa thống khổ này. Tố Bình An cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Người ta từ trước tới giờ, vốn là chẳng hề liếc nhìn nàng một cái. Tống Bình An nhìn chiếc bài vị trước mặt, nắm tay siết thành quyền, móng tay đâm vào da thịt nàng. Đau đớn như buộc nàng phải thức tỉnh, tình cảm nam nữ là cái gì, là nỗi bi thương, là đau khổ, là dùng máu và tính mạng của mình. Như nương của nàng, nàng không thể cứ trầm mê mãi, Lục Mẫn và nàng vốn là hai thái cực. Có lẽ khi tất cả kết thúc, chàng sẽ đạt được những thứ chàng muốn, còn nàng? Nàng cũng không biết nữa.
“ Nương, nữ nhi nhớ người, nương chờ con một chút. Chờ sau khi mọi chuyện qua đi, sẽ đến cùng người nương tựa lẫn nhau. “
Nàng ngồi xuống đất, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Bên ngoài gió vẫn rít, sấm sét vẫn gào thét. Cuồng phong giường như muốn cuốn hết tất cả. Lục Mẫn trở mình, vẫn không ngủ được, nha đầu kia chẳng biết đã đi đâu. Lại ham chơi đến mức tới giờ vẫn không trở về. Nhìn lên vách tường, bóng của cành cây bên ngoài rung lên bần bật, gió rít rất mạnh, nàng có thể đi đâu? Lục Mẫn khẽ lắc đầu, nàng đi đâu thì có liên quan gì tới chàng chứ? Từ khi nào thì Lục Mẫn chàng lại nhân từ tới mức lo lắng cho con gái của kẻ thù như vậy? Đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ này
Lục Mẫn vừa nói, vừa rót trà. Giọng nói không mặn không nhạt, chẳng nhìn ra nổi tâm tư của chàng. Tố Bình An đưa chén trà lên uống một hơi cạn, lòng lại có chút không thoải mái. Chén trà này chàng rót, cũng là hơi đắng rồi. Thực ra không phải là nàng tới kĩ viện, chỉ là trên đường đi thấy một đám người đang nhốn nháo, tò mò nhảy vào xem. Lúc đầu thì vốn cũng chẳng nhận ra Tư Bạch. Thư đồng trắng nõn, dung mạo thanh tú ngày nào bây giờ đen thùi lùi, quần áo sộc sệch. Nàng cũng chỉ định liếc một cái rồi đi, ai ngờ nghe hắn vừa khóc vừa gào thét
“ Chủ tử, người ở đâu đến cứu nô tài. Các ngươi tránh ra, Lục Hoàng Tử sẽ đến cứu ta, các ngươi thật to gan.”
Lão cha của nàng trước giờ vốn chỉ có hai nữ nhi là nàng và Tống Cẩm Anh, chui đâu ra một Lục hoàng tử? Lại giật mình nhớ tới “ Ông trời” đang ở trong phủ kia, mới bắt đầu láng máng nhớ ra hắn. Kết quả là đành nhảy vào kĩ viện lôi hắn về. Dù sao Lục Mẫn cũng không muốn người trong phủ hầu hạ, chi bằng để hắn làm sẽ tốt hơn. Nhưng căn bản nhìn thái độ bây giờ của chàng, Tống Bình An lại cảm thấy biết thế đã bán quách Tư Bạch luôn rồi. Cũng chẳng buồn cười với nàng một
cái, con người lúc nào cũng ra vẻ thần tiên. Còn Nàng, lại như một con chó nhỏ liều mạng lao vào cục thịt chàng, chẳng qua đó là cục thịt đã bị đóng băng. Cắn vào là đau đến tâm tê liệt phế. Tố Bình An nhìn tách trà trong tay, tâm trạng không tốt dẫn đến giọng nói có phần lạnh nhạt.
“ Ta đi chơi, tình cờ gặp.”
Đi chơi? Đến thanh lâu chơi sao? Lục Mẫn liếc nhìn nàng, một thân trường bào nam rộng rãi. Thân hình Tố Bình An tuy gầy yếu, nhưng chiều cao lại nhỉnh hơn rất nhiều so với nữ tử bình thường, nếu giả dạng làm nam nhân, cũng biến thành một thiếu niên thanh tú. Lúc này khuôn mặt bình tĩnh, nhưng tay cầm chén hơi siết lại, đầu ngón tay chuyển trắng. Chứng tỏ tâm trạng người đang cầm nó không tốt đẹp cho lắm. Lục Mẫn cũng không giỏi ăn nói, không biết nên cảm ơn nàng thế nào. Lại nhớ đến Tự Bạch, thực ra nếu không phải thời thế thay đổi, ắt hẳn bây giờ hắn vẫn là tiểu thiếu niên trắng trẻo, thong dong làm thư đồng bầu bạn bên chàng. Còn chàng thì vẫn là một Hoàng Tử cao cao tại thượng. Làm suy nghĩ của Lục Mẫn thực trở nên rối loạn, lời cảm ơn kia, tự nhiên trôi ngược vào trong. Nhiều lúc còn cảm thấy, những gì Tố Bình An đang làm, đều có mục đích. Hai người họ bên nhau đều có mục đích, còn có nợ, là nợ máu. Lục Mẫn không hiểu sao lại nghĩ những điều đó, đơn giản là những thứ thuộc về chàng, mà nàng phải trả lại. Khi Lục Mẫn thoát ra khỏi suy nghĩ, chỉ thấy thân bạch y đã đi ra ngoài, bóng chiều tà phủ lên vai nàng, cô đơn đến không nói thành lời.
Đêm đó Tố Bình An không trở lại, Lục Mẫn gọi Tư Bạch lại thư phòng, bắt đầu hỏi chuyện . Sau khi vương triều đổi chủ, bọn hắn cũng bị đem đi bán cho thương lái, Tư Bạch lại thuộc người xinh đẹp, không tránh khỏi bị mấy kẻ đoạn tụ dòm ngó, Tư Bạch liều chết chống trả, khiến bản thân bị bán vào thanh lâu làm kỹ nam. Hôm đó khi hắn bị lôi đến thanh lâu, đã định nhủ tìm cơ hội sẽ chạy trốn, nếu không được sẽ chỉ còn cách tự vẫn. Ai ngờ có người nói với hắn đêm nay có người mua hắn, vội vã bỏ trốn, bị người của thanh lâu đánh cho tả tơi. Hắn tuyệt vọng vừa khóc lóc vừa chửi bới, tình cờ lại gặp được nàng. Lúc đầu hắn còn định cắn lưỡi, nhất định không đi theo nàng. Khi đó hắn còn nghĩ tên mặt trắng này sẽ mua hắn, dở trò đê hèn, hắn hận không thể chết ngay lập tức. Lại chỉ thấy nàng cười cười, Tư Bạch sống trong cung nhiều năm, chủ yếu là nhìn sắc mặt của chủ nhân mà sống. Nhìn nàng cười mà trong mắt không có lấy một tia vui vẻ, nàng còn nói nếu mang hắn về thì “ lão gia” nhà nàng sẽ vui lắm, xinh xắn như vậy mà.
“ Chủ nhân, người... cùng tên mặt trắng đó... không lẽ...?”
Tư Bạch sau khi tắm rửa, thay một bộ đồ, ngoài trên mặt có một vài vết tím ra thì vẫn trở lại làm một thiếu niên thanh tú. Lúc này hắn có hơi bối rối, khi thấy tên mặt trắng kia ôm chủ tử, người lại chẳng mảy may ý kiến. Lòng không khỏi có chút lo lắng. Câu hỏi khiến Lục Mẫn hơi nhíu mày, tên này lại đang nghĩ cái gì vậy?
“ Mặt trắng? Ngươi nói Tố Bình An? Nàng ta là con gái. “
Tư Bạch há mồm, định nói lại thôi. Đợi đã, Tố Bình An? Người kia cùng họ với Tân Đế? Vậy sao chủ tử nhà hắn lại thân mật với thân thích của Tân Đế như vậy. Nhìn ra được ánh mắt hoài nghi của Tư Bạch, Lục Mẫn nói, giọng mang vài phần chua xót.
“ Nàng ta là trưởng nữ của Tố Nham, thân phận của ta hiện tại, là phu quân củ nàng ta. “
Tự Bạch thiếu chút nữa ngã xuống, đây là tình huống gì? Hắn không thể nào hiểu nổi, nhưng hắn biết, chủ nhân của hắn đã phải chịu ấm ức quá nhiều. Hắn và chàng gần như lớn lên bên nhau, thân phận chủ tớ nhưng thân thiết như huynh đệ. Hắn nhìn thấu được sự giãy dụa đau đớn trong đôi mắt chàng, hắn lại nhìn gian phòng toàn giấy, tất cả đều là chữ của chàng. Tất cả đều chi chít chữ, tất cả đều là một chữ tâm. Nét bút vẫn xuất thần, nhưng là không còn chút phóng khoáng nào nữa, đôi chỗ còn hơi quá dùng lực, thể hiện được nội tâm của người cầm bút.
“ Chủ nhân, ông trời sẽ không phụ người, sẽ nhìn thấu được nỗi khổ của người.”
Tư Bạch lặng lẽ cúi đầu, hai hàng lệ nhỏ chảy trên gò má hơi nhợt nhạt của hắn. Lục Mẫn quay lưng với hắn, trong mắt hơi chua xót, đưa mắt nhìn ra màn đêm thăm thẳm ngoài kia.
“ Ở đây thì nên cẩn thận một chút, cũng đừng đối xử tệ với nàng. Chúng ta không còn địa vị như xưa nữa.”
Tư Bạch cúi đầu vâng một tiếng, rồi lặng lẽ quay lại gian phòng đã được sắp xếp cho hắn. Chỉ còn lại Lục Mẫn, phía chân trời nổ một tiếng, vệt sáng rạch nát bầu trời. Gió rất nhanh cuộn lên, giông tố cũng rất nhanh kéo tới. Lục Mẫn vẫn đứng trước cửa sổ, mặc cho mưa gió làm ẩm mái tóc đen của chàng. Mưa lớn như vậy, nàng vẫn chưa quay lại. Bọn họ vốn là không hề cãi nhau, không hề tranh chấp, nhưng cứ như thế đẩy nhau ra xa. Lục Mẫn cất giọng, như muốn ai đó nghe được.
“ Bình An, ở ngoài đó thì mau về đi, mưa rồi, ta đi ngủ trước.”
Nói rồi lại hơi nhìn ra ngoài , ngày thường vẫn bám lấy chàng như sam, hoặc là có giận dỗi cũng sẽ chỉ chạy đi đâu đó. Đêm đến lại lò mò chạy về, rúc vào lòng chàng mặc chàng từ chối. Với vị phu nhân này, Lục Mẫn càng lúc càng trở nên bất đắc dĩ mà tiếp nhận.
Ngẩng đầu lên từ đống sổ sách, Tố Bình An lại có chút choáng váng. Thực ra lúc chiều không hẳn là do giận dỗi với Lục Mẫn, chỉ là trong lòng khó chịu, lại thêm công việc ngày càng bộn bề. Ngày ngày quanh quẩn bên Lục Mẫn, cũng không phải là thượng sách. Nàng vốn không phải là kẻ chỉ biết nói mà không làm được, nàng có tính toán, mà lúc này ắt hẳn Lục Mẫn cũng đang tính toán. Nghĩ đến đây, khoé miệng lại không khỏi gợi lên một nụ cười yếu ớt. Nhiều lúc nàng nghĩ, giá mà nàng không phải con gái của Tống Nham thì có lẽ, có lẽ mọi thứ sẽ không như vậy. Nàng sẽ chỉ là một nữ tử bình thường, đến tuổi thì xuất giá, ở bên trượnh phu nuôi dạy con cái. Cứ như vậy đến lúc thân xác trở về với cát bụi. Nàng không biết tại sao bản thân lại thương chàng nhiều như thế, vốn chỉ là một chút hâm mộ, rồi thầm thương trộm nhớ. Đến bây giờ lại là trầm mê một cách hèn hạ. Cái thứ tình cảm vừa vui vẻ vừa thống khổ này. Tố Bình An cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Người ta từ trước tới giờ, vốn là chẳng hề liếc nhìn nàng một cái. Tống Bình An nhìn chiếc bài vị trước mặt, nắm tay siết thành quyền, móng tay đâm vào da thịt nàng. Đau đớn như buộc nàng phải thức tỉnh, tình cảm nam nữ là cái gì, là nỗi bi thương, là đau khổ, là dùng máu và tính mạng của mình. Như nương của nàng, nàng không thể cứ trầm mê mãi, Lục Mẫn và nàng vốn là hai thái cực. Có lẽ khi tất cả kết thúc, chàng sẽ đạt được những thứ chàng muốn, còn nàng? Nàng cũng không biết nữa.
“ Nương, nữ nhi nhớ người, nương chờ con một chút. Chờ sau khi mọi chuyện qua đi, sẽ đến cùng người nương tựa lẫn nhau. “
Nàng ngồi xuống đất, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Bên ngoài gió vẫn rít, sấm sét vẫn gào thét. Cuồng phong giường như muốn cuốn hết tất cả. Lục Mẫn trở mình, vẫn không ngủ được, nha đầu kia chẳng biết đã đi đâu. Lại ham chơi đến mức tới giờ vẫn không trở về. Nhìn lên vách tường, bóng của cành cây bên ngoài rung lên bần bật, gió rít rất mạnh, nàng có thể đi đâu? Lục Mẫn khẽ lắc đầu, nàng đi đâu thì có liên quan gì tới chàng chứ? Từ khi nào thì Lục Mẫn chàng lại nhân từ tới mức lo lắng cho con gái của kẻ thù như vậy? Đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ này
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook